Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
- Á á á
Tiếng la hét của ai đó ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền vào. Tiếng la đó như tiếng ma kêu quỷ hờn khiến cho tất cả mọi người bất giác rùng mình sợ hãiMột vài người dũng cảm xông ngay ra ngoài tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra.
Mặc dù bị cha ngăn cản nhưng Dương Tử Mi cũng lẻn ra ngoài.
Lúc cô chạy ra, chỉ thấy ở cuối hành lang có một người phụ nữ gầy gò, mặc đồng phục trắng của bệnh viện, đầu tóc rũ rượi đang khua chân múa tay la hét điên cuồng. Mấy cô y tá và bác sĩ thì đang vất vả giữ chặt chân tay của bà ta lại và tiêm cho bà ta một liều thuốc trấn tĩnh.
Nhưng, tất cả đều vô dụng, người phụ nữ kia vẫn la hét, vẫn múa máy tay chân một cách điên dại. Bên trong thân người gầy gò của bà ta cứ như là có một sức mạnh vô hình gì đó, mấy cô y tá xông vào giữ chặt bà ta nhưng cuối cùng bà ta cũng vẫn vùng ra được.
Bà ta bỏ chạy lung tung trong bệnh viện. Người trong bệnh viện thấy bà ta xông tới vội vã tránh hết vào một góc.
Dương Tử Mi phát hiện có một luồng âm sát khí rất nặng bao trùm lấy người phụ nữ này nên thần trí của bà ta mới điên loạn như thế.
Vì nhìn quá chăm chú nên cô không phát hiện mình đang đứng ngay giữa đường. Khi người phụ nữ điên kia sắp tông phải cô, đột nhiên một cánh tay của ai đó giơ ra kéo cô vào.
Cô lảo đảo người rồi ngã vào lòng của người đó.
Ấm áp và có mùi hương dễ chịu, quen thuộc.
- Ngốc thật!
Trên đầu cô truyền đến một câu trách mắng. Giọng nói đó là giọng của một thiếu niên đang tuổi mới lớn nhưng lại vô cùng êm tai. Giọng nói như tiếng đàn violon êm dịu khẽ rót vào tai Dương Tử Mi vậy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt to, dài, tròng mắt long lanh cùng gương mặt khôi ngô, anh tuấn đập vào mắt cô.
Là anh ấy!
Tim cô đập liên hồi.
Từ sau khi tỉnh dậy trong khách sạn lần trước, cô và anh ấy không hề gặp nhau lần nào nữa. Không ngờ, bây giờ lại gặp nhau trong bệnh viện.
Nỗi vui mừng khôn xiết trào dâng trong lòng Dương Tử Mi, cô bỗng nở nụ cười thật tươi nhìn anh.
Thấy cô cười, anh tưởng như mình đang thấy một nụ hoa đang hé nở. Đôi tay đang ôm lấy cô càng siết chặt hơn.
Thời gian gần đây, anh phát hiện mình lúc nào cũng nhớ đến thân hình bé nhỏ mềm mại của cô. Tâm trí anh không quên được ánh mắt lấp lánh như sao nhưng cũng không kém phần chín chắn của cô.
Người phụ nữ điên kia lại bị vài cô y tá cao to giữ chặt lấy. Sau đó họ dùng một chiếc mền trói chặt bà ta lại.
- Thả ta ra, thả ta ra, ta muốn các người phải chết...
Người phụ nữ kia vẫn liên tục la hét điên loạn.
- Mẹ!
Một tiếng gọi trong trẻo, non nớt vang lên. Một bé trai vội vã vứt ngay siêu nhân biến hình trong tay mình và chạy ù đến nhào vào lòng người phụ nữ đó rồi khóc òa lên.
Bé trai đó chính là Mẫn Cương!
Thần trí của người phụ nữ kia dường như hoàn toàn điên loạn, bà không nhận ra con trai mình. Bà ta không ngừng vùng vẫy, la hét, rồi đột nhiên giơ chân đạp mạnh vào ngực Mẫn Cương. Cú đạp mạnh đến nỗi Mẫn Cương té văng sang một bên.
Mẫn Cương vừa đau vừa kinh sợ, nhưng vẫn tiếp tục ngồi dậy, xông vào ôm chặt lấy chân của người phụ nữ kia và khóc càng to hơn, vừa khóc vừa nói:
- Mẹ ơi, mẹ đừng như vậy nữa, con là Tiểu Cương đây mà, mẹ.
Tiếng khóc của Mẫn Cương khiến những người chứng kiến không khỏi xót xa. Họ cảm thấy tội nghiệp đứa trẻ mới mấy tuổi đầu đã phải chứng kiến cảnh điên loạn của mẹ mình.
Tim của Dương Tử Mi cũng run lên đau nhói.
Nếu đứa bé trước mặt không phải là Mẫn Cương mà là một đứa trẻ khác thì Dương Tử Mi vẫn cảm thấy vô cùng xót xa. Bởi vì, không ai thấu hiểu được hết nỗi đau mất người thân đau đớn đến nhường nào như cô.
Âm sát khí trên người mẹ của Mẫn Cương quá nặng. Dương Tử Mi không biết âm sát khí đó là điềm báo tử thần sắp đến hay là vì người phụ nữ kia bị trúng bùa chú của các tướng sĩ nào. Hoặc cũng có thể do cơ thể của bà ta quá yếu, nên khi đến một nơi có âm sát khí nặng như bệnh viện thì bị âm sát khí nhiễm vào và hóa điên.
Tiếng la hét của ai đó ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền vào. Tiếng la đó như tiếng ma kêu quỷ hờn khiến cho tất cả mọi người bất giác rùng mình sợ hãiMột vài người dũng cảm xông ngay ra ngoài tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra.
Mặc dù bị cha ngăn cản nhưng Dương Tử Mi cũng lẻn ra ngoài.
Lúc cô chạy ra, chỉ thấy ở cuối hành lang có một người phụ nữ gầy gò, mặc đồng phục trắng của bệnh viện, đầu tóc rũ rượi đang khua chân múa tay la hét điên cuồng. Mấy cô y tá và bác sĩ thì đang vất vả giữ chặt chân tay của bà ta lại và tiêm cho bà ta một liều thuốc trấn tĩnh.
Nhưng, tất cả đều vô dụng, người phụ nữ kia vẫn la hét, vẫn múa máy tay chân một cách điên dại. Bên trong thân người gầy gò của bà ta cứ như là có một sức mạnh vô hình gì đó, mấy cô y tá xông vào giữ chặt bà ta nhưng cuối cùng bà ta cũng vẫn vùng ra được.
Bà ta bỏ chạy lung tung trong bệnh viện. Người trong bệnh viện thấy bà ta xông tới vội vã tránh hết vào một góc.
Dương Tử Mi phát hiện có một luồng âm sát khí rất nặng bao trùm lấy người phụ nữ này nên thần trí của bà ta mới điên loạn như thế.
Vì nhìn quá chăm chú nên cô không phát hiện mình đang đứng ngay giữa đường. Khi người phụ nữ điên kia sắp tông phải cô, đột nhiên một cánh tay của ai đó giơ ra kéo cô vào.
Cô lảo đảo người rồi ngã vào lòng của người đó.
Ấm áp và có mùi hương dễ chịu, quen thuộc.
- Ngốc thật!
Trên đầu cô truyền đến một câu trách mắng. Giọng nói đó là giọng của một thiếu niên đang tuổi mới lớn nhưng lại vô cùng êm tai. Giọng nói như tiếng đàn violon êm dịu khẽ rót vào tai Dương Tử Mi vậy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt to, dài, tròng mắt long lanh cùng gương mặt khôi ngô, anh tuấn đập vào mắt cô.
Là anh ấy!
Tim cô đập liên hồi.
Từ sau khi tỉnh dậy trong khách sạn lần trước, cô và anh ấy không hề gặp nhau lần nào nữa. Không ngờ, bây giờ lại gặp nhau trong bệnh viện.
Nỗi vui mừng khôn xiết trào dâng trong lòng Dương Tử Mi, cô bỗng nở nụ cười thật tươi nhìn anh.
Thấy cô cười, anh tưởng như mình đang thấy một nụ hoa đang hé nở. Đôi tay đang ôm lấy cô càng siết chặt hơn.
Thời gian gần đây, anh phát hiện mình lúc nào cũng nhớ đến thân hình bé nhỏ mềm mại của cô. Tâm trí anh không quên được ánh mắt lấp lánh như sao nhưng cũng không kém phần chín chắn của cô.
Người phụ nữ điên kia lại bị vài cô y tá cao to giữ chặt lấy. Sau đó họ dùng một chiếc mền trói chặt bà ta lại.
- Thả ta ra, thả ta ra, ta muốn các người phải chết...
Người phụ nữ kia vẫn liên tục la hét điên loạn.
- Mẹ!
Một tiếng gọi trong trẻo, non nớt vang lên. Một bé trai vội vã vứt ngay siêu nhân biến hình trong tay mình và chạy ù đến nhào vào lòng người phụ nữ đó rồi khóc òa lên.
Bé trai đó chính là Mẫn Cương!
Thần trí của người phụ nữ kia dường như hoàn toàn điên loạn, bà không nhận ra con trai mình. Bà ta không ngừng vùng vẫy, la hét, rồi đột nhiên giơ chân đạp mạnh vào ngực Mẫn Cương. Cú đạp mạnh đến nỗi Mẫn Cương té văng sang một bên.
Mẫn Cương vừa đau vừa kinh sợ, nhưng vẫn tiếp tục ngồi dậy, xông vào ôm chặt lấy chân của người phụ nữ kia và khóc càng to hơn, vừa khóc vừa nói:
- Mẹ ơi, mẹ đừng như vậy nữa, con là Tiểu Cương đây mà, mẹ.
Tiếng khóc của Mẫn Cương khiến những người chứng kiến không khỏi xót xa. Họ cảm thấy tội nghiệp đứa trẻ mới mấy tuổi đầu đã phải chứng kiến cảnh điên loạn của mẹ mình.
Tim của Dương Tử Mi cũng run lên đau nhói.
Nếu đứa bé trước mặt không phải là Mẫn Cương mà là một đứa trẻ khác thì Dương Tử Mi vẫn cảm thấy vô cùng xót xa. Bởi vì, không ai thấu hiểu được hết nỗi đau mất người thân đau đớn đến nhường nào như cô.
Âm sát khí trên người mẹ của Mẫn Cương quá nặng. Dương Tử Mi không biết âm sát khí đó là điềm báo tử thần sắp đến hay là vì người phụ nữ kia bị trúng bùa chú của các tướng sĩ nào. Hoặc cũng có thể do cơ thể của bà ta quá yếu, nên khi đến một nơi có âm sát khí nặng như bệnh viện thì bị âm sát khí nhiễm vào và hóa điên.
Bình luận facebook