Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
- Tiểu Cương
Giọng trầm, ấm của một người đàn ông vang lên. Dương Tử Mi quay đầu lại nhìn, tim cô bất giác như ngừng đập.
Người đàn ông tướng dong dỏng cao, mặc bộ đồ tây lịch lãm, tóc chải gọn gàng, gương mặt điển trai, ánh mắt tràn đầy tình cảm, sống mũi dọc dừa, khóe miệng lúc nào cũng như đang mỉm cười hiền hòa đang đứng trước mặt cô giống y như bản sao của Mẫn Cương mà cô biết kiếp trước.
- Cha!
Mẫn Cương khóc òa lên nhào vào lòng người đàn ông đó. Cậu ôm cha mình vừa khóc vừa nói:
- Mẹ điên rồi, phải làm sao đây? Con chỉ muốn mẹ thôi, hu hu.
Thì ra, người đàn ông đó là Mẫn Thanh Hoa, cha của Mẫn Cương lúc còn trẻ. Chả trách hai cha con lại giống nhau như thế.
Mẫn Thanh Hoa ôm Mẫn Cương, sau đó ông lấy một chiếc khăn tay sọc xanh trắng từ trong túi quần ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Mẫn Cương và nói:
- Tiểu Cương, đừng khóc, mẹ sẽ khỏi bệnh nhanh thôi.
Ông ta ôm lấy Mẫn Cương và đau lòng nhìn chằm chằm vào gương mặt đau đớn của người vợ vốn thanh tú, xinh đẹp của mình đang nằm ngủ trong phòng bệnh đặc biệt kia.
Ông ta không hiểu người vợ vốn rất dịu dàng, hiền hậu của mình, Hoàng Thu Nhàn, tại sao tối qua lại đột nhiên phát điên, cứ như là bị trúng tà gì đó vậy. Đang yên đang lành, tự nhiên tối qua lại xõa tóc, la hét inh ỏi, thậm chí còn đánh người nữa.
- Hu hu, con muốn mẹ. Cha, con muốn mẹ mau khỏi bệnh, hu hu.
Mẫn Cương lại khóc không ngừng.
- Con có cách giúp bà ấy khỏi bệnh.
Dương Tử Mi cất tiếng nói.
Lúc này, Mẫn Thanh Hoa mới chú ý là có người bên cạnh. Ông quay đầu qua nhìn, chỉ thấy một thiếu niên gương mặt khôi ngô nhưng cũng khá lạnh lùng, mặc một bộ đồ đen và một cô bé trạc tuổi con trai mình đang đứng bên cạnh hai cha con ông.
Giọng nói vừa mới vang lên kia là của cô bé đó.
Bị ánh mắt chứa chân tình cảm của Mẫn Thanh Hoa nhìn chằm chằm vào mình, Dương Tử Mi cảm thấy lòng mình có chút xao động, cứ như là Mẫn Cương mà cô quen ở kiếp trước đang nhìn cô vậy. Cô đột nhiên cảm thấy hồi hộp, lưỡi cũng bắt đầu líu lại nói:
- Bà... ấy... bị… trúng... tà... cho... nên... mới...
Mẫn Thanh Hoa khẽ chau mày lại.
Mẫn Thanh Hoa trước giờ vốn là người theo chủ nghĩa duy vật, ông không tin những chuyện ma quỷ, tà thuật mê tín gì hết.
Hơn nữa, chuyện trúng tà này lại do một cô bé chỉ mới năm tuổi nói ra.
Thấy Mẫn Thanh Hoa không đoái hoài gì đến lời mình nói, Dương Tử Mi cũng không biết phải làm sao mới được.
Ông ta rất giống Mẫn Cương mà cô thầm thương trộm nhớ ở kiếp trước. Thế nên, trước mặt ông, cô vô cùng hồi hộp, đầu óc rối bời, không suy nghĩ được gì. Sự thông minh, lanh lợi thường ngày cũng biến đâu mất hết.
Lúc này, điện thoại của Mẫn Thanh Hoa reo lên. Ông bắt máy, sau đó chau mày nói:
- Cha, không phải cha cũng tin mấy chuyện trúng tà này nọ chứ? Thân thế của chúng ta như vầy, làm sao mà cha có thể tìm đạo sĩ đến làm phép được chứ? Người ta biết sẽ cười cho. Thôi, không mời đạo sĩ gì hết.
Người ở đầu đây bên kia cũng không bỏ cuộc, nói liên tục không ngừng.
Mẫn Thanh Hoa cũng không tiện nói nhiều với người đó, nên chỉ đành nói một câu:
- Tùy mọi người vậy.
Nói xong, ông lập tức tắt máy.
Đúng lúc, thuốc an thần tiêm vào người của Hoàng Thu Nhàn cũng hết tác dụng, bà ta mở mắt, gương mặt trắng bệch không ngừng nhăn nhó. Phát hiện chân tay mình bị trói, bà ta chỉ biết la hét, kêu gào inh ỏi khiến cho dáng vẻ của bà ta càng đáng sợ hơn.
Mẫn Cương thấy vậy sợ quá lại khóc tiếp.
Thấy vợ mình như vậy, Mẫn Thanh Hoa đau khổ chỉ biết đập đầu vào tường.
Hoàng Thu Nhàn sau một hồi vùng vẫy, la hét nên cũng dần thấm mệt. Cuối cùng bà ta chỉ còn cách nằm vật xuống giường, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn một cách vô định. Lúc này, bà ta không khác gì một con rối vô hồn.
Giọng trầm, ấm của một người đàn ông vang lên. Dương Tử Mi quay đầu lại nhìn, tim cô bất giác như ngừng đập.
Người đàn ông tướng dong dỏng cao, mặc bộ đồ tây lịch lãm, tóc chải gọn gàng, gương mặt điển trai, ánh mắt tràn đầy tình cảm, sống mũi dọc dừa, khóe miệng lúc nào cũng như đang mỉm cười hiền hòa đang đứng trước mặt cô giống y như bản sao của Mẫn Cương mà cô biết kiếp trước.
- Cha!
Mẫn Cương khóc òa lên nhào vào lòng người đàn ông đó. Cậu ôm cha mình vừa khóc vừa nói:
- Mẹ điên rồi, phải làm sao đây? Con chỉ muốn mẹ thôi, hu hu.
Thì ra, người đàn ông đó là Mẫn Thanh Hoa, cha của Mẫn Cương lúc còn trẻ. Chả trách hai cha con lại giống nhau như thế.
Mẫn Thanh Hoa ôm Mẫn Cương, sau đó ông lấy một chiếc khăn tay sọc xanh trắng từ trong túi quần ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Mẫn Cương và nói:
- Tiểu Cương, đừng khóc, mẹ sẽ khỏi bệnh nhanh thôi.
Ông ta ôm lấy Mẫn Cương và đau lòng nhìn chằm chằm vào gương mặt đau đớn của người vợ vốn thanh tú, xinh đẹp của mình đang nằm ngủ trong phòng bệnh đặc biệt kia.
Ông ta không hiểu người vợ vốn rất dịu dàng, hiền hậu của mình, Hoàng Thu Nhàn, tại sao tối qua lại đột nhiên phát điên, cứ như là bị trúng tà gì đó vậy. Đang yên đang lành, tự nhiên tối qua lại xõa tóc, la hét inh ỏi, thậm chí còn đánh người nữa.
- Hu hu, con muốn mẹ. Cha, con muốn mẹ mau khỏi bệnh, hu hu.
Mẫn Cương lại khóc không ngừng.
- Con có cách giúp bà ấy khỏi bệnh.
Dương Tử Mi cất tiếng nói.
Lúc này, Mẫn Thanh Hoa mới chú ý là có người bên cạnh. Ông quay đầu qua nhìn, chỉ thấy một thiếu niên gương mặt khôi ngô nhưng cũng khá lạnh lùng, mặc một bộ đồ đen và một cô bé trạc tuổi con trai mình đang đứng bên cạnh hai cha con ông.
Giọng nói vừa mới vang lên kia là của cô bé đó.
Bị ánh mắt chứa chân tình cảm của Mẫn Thanh Hoa nhìn chằm chằm vào mình, Dương Tử Mi cảm thấy lòng mình có chút xao động, cứ như là Mẫn Cương mà cô quen ở kiếp trước đang nhìn cô vậy. Cô đột nhiên cảm thấy hồi hộp, lưỡi cũng bắt đầu líu lại nói:
- Bà... ấy... bị… trúng... tà... cho... nên... mới...
Mẫn Thanh Hoa khẽ chau mày lại.
Mẫn Thanh Hoa trước giờ vốn là người theo chủ nghĩa duy vật, ông không tin những chuyện ma quỷ, tà thuật mê tín gì hết.
Hơn nữa, chuyện trúng tà này lại do một cô bé chỉ mới năm tuổi nói ra.
Thấy Mẫn Thanh Hoa không đoái hoài gì đến lời mình nói, Dương Tử Mi cũng không biết phải làm sao mới được.
Ông ta rất giống Mẫn Cương mà cô thầm thương trộm nhớ ở kiếp trước. Thế nên, trước mặt ông, cô vô cùng hồi hộp, đầu óc rối bời, không suy nghĩ được gì. Sự thông minh, lanh lợi thường ngày cũng biến đâu mất hết.
Lúc này, điện thoại của Mẫn Thanh Hoa reo lên. Ông bắt máy, sau đó chau mày nói:
- Cha, không phải cha cũng tin mấy chuyện trúng tà này nọ chứ? Thân thế của chúng ta như vầy, làm sao mà cha có thể tìm đạo sĩ đến làm phép được chứ? Người ta biết sẽ cười cho. Thôi, không mời đạo sĩ gì hết.
Người ở đầu đây bên kia cũng không bỏ cuộc, nói liên tục không ngừng.
Mẫn Thanh Hoa cũng không tiện nói nhiều với người đó, nên chỉ đành nói một câu:
- Tùy mọi người vậy.
Nói xong, ông lập tức tắt máy.
Đúng lúc, thuốc an thần tiêm vào người của Hoàng Thu Nhàn cũng hết tác dụng, bà ta mở mắt, gương mặt trắng bệch không ngừng nhăn nhó. Phát hiện chân tay mình bị trói, bà ta chỉ biết la hét, kêu gào inh ỏi khiến cho dáng vẻ của bà ta càng đáng sợ hơn.
Mẫn Cương thấy vậy sợ quá lại khóc tiếp.
Thấy vợ mình như vậy, Mẫn Thanh Hoa đau khổ chỉ biết đập đầu vào tường.
Hoàng Thu Nhàn sau một hồi vùng vẫy, la hét nên cũng dần thấm mệt. Cuối cùng bà ta chỉ còn cách nằm vật xuống giường, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn một cách vô định. Lúc này, bà ta không khác gì một con rối vô hồn.
Bình luận facebook