Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Mẫn Ngọc Lâm dẫn theo một vị đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh, tay cầm một thanh kiếm gỗ, gương mặt dài nhọn, cằm có một chòm râu dê, đôi mắt xếch vội vàng đến bệnh viện.
- Đạo trưởng, con dâu tôi ở trong này, ông hãy giúp tôi trừ tà cho nó.
Mẫn Ngọc Lâm sốt ruột nói với vị đạo sĩ kia.
Vị đạo trưởng nọ dáng vẻ kiêu ngạo, nói:
- Ông yên tâm đi, yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ không thoát khỏi pháp nhãn của bần đạo đâu.
Dương Tử Mi rất muốn biết vị đạo trưởng kia rốt cuộc có nhìn thấy được âm sát khi trên chiếc vòng huyết ngọc kia không, nên cũng tiếp tục nán lại xem thế nào.
Long Trục Thiên đang bế Dương Tử Mi đột nhiên đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt anh đột nhiên sững lại, anh để Dương Tử Mi xuống và nói:
- Anh phải đi đây!
Nói xong, anh nhìn Dương Tử Mi một hồi lâu, sau đó vụt biến mất ở cuối hành lang bệnh viện như bóng ma vậy.
Dương Tử Mi nhìn chằm chằm theo hình dáng của Long Trục Thiên cho đến khi anh biến mất. Cô đột nhiên thấy lòng mình trống rỗng, nhưng rất nhanh, cô lập tức bị hành động của vị đạo trưởng kia thu hút lấy.
Vị đạo trưởng đó đang cầm bùa chú, thanh kiếm gỗ trong tay ông ta không ngừng vung qua vung lại. Ông vừa đi vừa niệm gì đó. Lúc thì nhảy cẫng lên như khỉ, thanh kiếm trên tay cũng đâm qua bên này, xọt qua bên kia cứ như là đang đánh nhau quyết liệt với ma quỷ gì đó.
Cảnh tượng trước mặt khiến Dương Tử Mi ngớ người ra.
Cô phát hiện, bùa chú mà vị đạo trưởng kia đang cầm không có tác dụng gì hết. Bùa chú đó không có bất kỳ màu sắc gì, chẳng khác nào một miếng giấy lộn. Còn mấy câu chú mà ông ta luôn miệng niệm kia chẳng qua cũng chỉ là những câu chú của Đạo Gia, hoàn toàn không có tác dụng trừ tà gì hết.
Rõ ràng là, vị đạo sĩ đó chỉ là một vị đạo sĩ giả, chuyên đi lừa người khác.
Đạo sĩ nọ đột nhiên làm ra vẻ run sợ, thanh kiếm gỗ trên tay ông ta cũng run lên bần bật và không ngừng đâm qua bên này, chĩa qua bên kia. Cuối cùng, mặt ông mới bình thường trở lại vẻ như đã chiến thắng, sau đó ông dán một tấm bùa lên mặt của Hoàng Thu Nhàn, vừa dán vừa niệm chú. Xong xuôi, ông lại ra vẻ mệt mỏi ngồi xuống ghế.
- Đạo trưởng, tà ma bị đuổi đi hết chưa?
Mẫn Ngọc Lâm vẫn tưởng vị đạo sĩ kia biết trừ tà ma thật chứ hoàn toàn không ngờ là ông ta chẳng qua chỉ là đang diễn kịch cho mọi người xem thôi.
- Bần đạo một khi đã ra tay thì không tà ma quỷ quái nào mà không bị đuổi đi.
Đạo sĩ kiêu ngạo nói, sau đó đưa tay đòi tiền.
Mẫn Ngọc Lâm thấy Hoàng Thu Nhàn nằm im ngủ, không la hét quậy phá nữa nên cũng tưởng là vị đạo sĩ kia đã trừ được tà ma nên liền lấy ra một ngàn đưa cho đạo sĩ.
Đạo sĩ đếm tiền xong liền thu kiếm đứng dậy nói:
- Hãy để cô ta nghỉ ngơi, đừng đánh thức cô ấy dậy, bần đạo đi trước đây.
- Cám ơn đạo trưởng.
Mẫn Ngọc Lâm vui vẻ tiễn đạo sĩ ra tận cửa.
Đạo sĩ nọ vui vẻ mang theo một ngàn nhanh chóng biến mất sau cổng bệnh viện.
Nhớ lại kiếp trước mình cũng là thầy bói lừa gạt người khác để kiếm sống qua ngày, cuộc sống cũng không dễ dàng gì nên Dương Tử Mi cũng không đành vạch mặt vị đạo sĩ giả kia mà chỉ để ông ấy vui vẻ ra về.
Tuy nhiên, âm sát khí trên người Hoàng Thu Nhàn cũng không giảm đi chút nào. Nếu cứ như vậy thì e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng của bà ấy. Dương Tử Mi không thể thấy chết mà không cứu.
Thế là, cô liền đẩy cửa bước vào.
Mẫn Ngọc Lâm nhận ra cô, ông nghi hoặc hỏi:
- Cô bé, sao lại đến đây?
- Ông Mẫn, nếu như ông thật sự muốn bà ấy khỏi bệnh con thấy ông nên tháo chiếc vòng huyết ngọc trên tay bà ấy xuống. Chiếc vòng này chính là nguồn cơn khiến bà ấy phát bệnh đấy ạ.
Dương Tử Mi thẳng thắn nói.
- Con biết gì chứ? Đừng tưởng con may mắn mua được đồ cổ thật thì cứ tưởng mình đã là chuyên gia. Đây chính là chiếc vòng huyết ngọc vô cùng quý hiếm, có ích cho tinh thần của người đeo chứ hoàn toàn không có hại gì hết.
Mẫn Ngọc Lâm cũng không ngần ngại nói.
- Đạo trưởng, con dâu tôi ở trong này, ông hãy giúp tôi trừ tà cho nó.
Mẫn Ngọc Lâm sốt ruột nói với vị đạo sĩ kia.
Vị đạo trưởng nọ dáng vẻ kiêu ngạo, nói:
- Ông yên tâm đi, yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ không thoát khỏi pháp nhãn của bần đạo đâu.
Dương Tử Mi rất muốn biết vị đạo trưởng kia rốt cuộc có nhìn thấy được âm sát khi trên chiếc vòng huyết ngọc kia không, nên cũng tiếp tục nán lại xem thế nào.
Long Trục Thiên đang bế Dương Tử Mi đột nhiên đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt anh đột nhiên sững lại, anh để Dương Tử Mi xuống và nói:
- Anh phải đi đây!
Nói xong, anh nhìn Dương Tử Mi một hồi lâu, sau đó vụt biến mất ở cuối hành lang bệnh viện như bóng ma vậy.
Dương Tử Mi nhìn chằm chằm theo hình dáng của Long Trục Thiên cho đến khi anh biến mất. Cô đột nhiên thấy lòng mình trống rỗng, nhưng rất nhanh, cô lập tức bị hành động của vị đạo trưởng kia thu hút lấy.
Vị đạo trưởng đó đang cầm bùa chú, thanh kiếm gỗ trong tay ông ta không ngừng vung qua vung lại. Ông vừa đi vừa niệm gì đó. Lúc thì nhảy cẫng lên như khỉ, thanh kiếm trên tay cũng đâm qua bên này, xọt qua bên kia cứ như là đang đánh nhau quyết liệt với ma quỷ gì đó.
Cảnh tượng trước mặt khiến Dương Tử Mi ngớ người ra.
Cô phát hiện, bùa chú mà vị đạo trưởng kia đang cầm không có tác dụng gì hết. Bùa chú đó không có bất kỳ màu sắc gì, chẳng khác nào một miếng giấy lộn. Còn mấy câu chú mà ông ta luôn miệng niệm kia chẳng qua cũng chỉ là những câu chú của Đạo Gia, hoàn toàn không có tác dụng trừ tà gì hết.
Rõ ràng là, vị đạo sĩ đó chỉ là một vị đạo sĩ giả, chuyên đi lừa người khác.
Đạo sĩ nọ đột nhiên làm ra vẻ run sợ, thanh kiếm gỗ trên tay ông ta cũng run lên bần bật và không ngừng đâm qua bên này, chĩa qua bên kia. Cuối cùng, mặt ông mới bình thường trở lại vẻ như đã chiến thắng, sau đó ông dán một tấm bùa lên mặt của Hoàng Thu Nhàn, vừa dán vừa niệm chú. Xong xuôi, ông lại ra vẻ mệt mỏi ngồi xuống ghế.
- Đạo trưởng, tà ma bị đuổi đi hết chưa?
Mẫn Ngọc Lâm vẫn tưởng vị đạo sĩ kia biết trừ tà ma thật chứ hoàn toàn không ngờ là ông ta chẳng qua chỉ là đang diễn kịch cho mọi người xem thôi.
- Bần đạo một khi đã ra tay thì không tà ma quỷ quái nào mà không bị đuổi đi.
Đạo sĩ kiêu ngạo nói, sau đó đưa tay đòi tiền.
Mẫn Ngọc Lâm thấy Hoàng Thu Nhàn nằm im ngủ, không la hét quậy phá nữa nên cũng tưởng là vị đạo sĩ kia đã trừ được tà ma nên liền lấy ra một ngàn đưa cho đạo sĩ.
Đạo sĩ đếm tiền xong liền thu kiếm đứng dậy nói:
- Hãy để cô ta nghỉ ngơi, đừng đánh thức cô ấy dậy, bần đạo đi trước đây.
- Cám ơn đạo trưởng.
Mẫn Ngọc Lâm vui vẻ tiễn đạo sĩ ra tận cửa.
Đạo sĩ nọ vui vẻ mang theo một ngàn nhanh chóng biến mất sau cổng bệnh viện.
Nhớ lại kiếp trước mình cũng là thầy bói lừa gạt người khác để kiếm sống qua ngày, cuộc sống cũng không dễ dàng gì nên Dương Tử Mi cũng không đành vạch mặt vị đạo sĩ giả kia mà chỉ để ông ấy vui vẻ ra về.
Tuy nhiên, âm sát khí trên người Hoàng Thu Nhàn cũng không giảm đi chút nào. Nếu cứ như vậy thì e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng của bà ấy. Dương Tử Mi không thể thấy chết mà không cứu.
Thế là, cô liền đẩy cửa bước vào.
Mẫn Ngọc Lâm nhận ra cô, ông nghi hoặc hỏi:
- Cô bé, sao lại đến đây?
- Ông Mẫn, nếu như ông thật sự muốn bà ấy khỏi bệnh con thấy ông nên tháo chiếc vòng huyết ngọc trên tay bà ấy xuống. Chiếc vòng này chính là nguồn cơn khiến bà ấy phát bệnh đấy ạ.
Dương Tử Mi thẳng thắn nói.
- Con biết gì chứ? Đừng tưởng con may mắn mua được đồ cổ thật thì cứ tưởng mình đã là chuyên gia. Đây chính là chiếc vòng huyết ngọc vô cùng quý hiếm, có ích cho tinh thần của người đeo chứ hoàn toàn không có hại gì hết.
Mẫn Ngọc Lâm cũng không ngần ngại nói.
Bình luận facebook