• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Dị Thế Lưu Đày (2 Viewers)

  • Chương 536

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

8cef2c3e555ef5854175d386403bc524


“Năng lượng… có ở khắp nơi…”“Chư vị, trước khi rời khỏi ngọn núi này, còn một việc cực kỳ quan trọng phải làm, tôi cần chư vị giúp.” Nghiêm Mặc vươn tay sờ sờ đầu con mãng xà vừa mới bò lại đây, nói với mọi người.

Ngoài sơn cốc, đội quân chủ lực của Hồng Giác Nhân chờ đến hừng đông, lúc này mới tiến công vào sơn cốc Ngạch Lam. Không phải bọn họ không muốn tiến công vào ban đêm, nhưng vì có quá nhiều truyền thuyết về ban đêm ở sơn cốc Ngạch Lam, mà ban đêm cũng bất lợi cho bọn họ trong việc phát hiện ra kẻ địch, lại phải đợi hội hợp với đội quân của hai tộc khác, vì thế mới chờ tới hừng đông.

Đội quân của tộc Hắc Giác chưa tới hai ngàn người, tộc Bạch Giác lại càng ít, chỉ có khoảng ba trăm người để tượng trưng.

Tướng lãnh Hồng Giác dẫn đầu đội quân tức muốn chết, nhưng hôm nay Ni Nhĩ vương và cả nhà hắn ta hoặc là chết hoặc là mất tích, mà ngay cả Đại Tư Tế Hồ Liên đến tận lúc này cũng không thấy lộ diện —— bọn họ không dám và cũng không muốn tin Hồ Liên đã chết, chỉ cho rằng gã bị thương nên đang trong quá trình khôi phục. Tộc Hồng Giác tuy có Nguyên Châu đại nhân và một vài đại quý tộc tọa trấn nên không rơi vào tình cảnh hỗn loạn, nhưng cũng tạm thời không còn đè đầu cưỡi cổ được hai tộc khác nữa.

“Đại nhân, thám báo của chúng ta không thể tiến vào núi, ngọn núi kia đã bị Vô Giác ma khống chế, cỏ cây đất đá trong núi đều ngăn cản bước đi của chúng ta.” Thám báo tiến lên bẩm báo lại.

“Cho tất cả rút lui, dù bên trong có bao nhiêu Vô Giác ma, thì hôm nay chúng ta sẽ khiến sơn cốc Ngạch Lam biến mất khỏi thế gian!” Tướng lãnh Hồng Giác ác độc nói.

“Toàn thể, vòng thứ nhất, dùng lôi pháo tấn công!”

Cảm tạ Đại Vu Hồ Liên, gã đã phát minh ra loại vũ khí có tính sát thương cực lớn này vào vạn năm trước, sau nhiều năm cải tiến, uy lực, khoảng cách và năng lượng của cốt pháo cũng đã có cải tiến vượt trội.

Hiện giờ cốt pháo loại lớn chẳng những có thể nhẹ nhàng di chuyển mà còn có thể khống chế từ xa, các loại tấn công như cầu lửa, cầu băng, cầu nước, cầu đất, cầu điện, và năng lượng có tính ăn mòn đều có thể bắn ra.

Đội quân của Hữu Giác Nhân cũng dựa vào đặc tính của cốt pháo để sử dụng trong nhiều tình huống khác nhau, tạo ra sự phối hợp nâng cao lực tấn công.

Nhưng sự tình lại không diễn ra như ý muốn của Hữu Giác Nhân.

Pháo và lôi pháo vốn phải san bằng sơn cốc Ngạch Lam lại nổ tung giữa không trung, nếu không phải đội quân của Hữu Giác Nhân cách sơn cốc Ngạch Lam một khoảng nhất định thì chắc đã bị vụ nổ này khiến cho toàn đội ăn lỗ nặng, hiện giờ tuy không ăn lỗ nặng, nhưng một vài chiến sĩ Hữu Giác đứng phía trước hoặc nhiều hoặc ít cũng bị lan đến.

Bất đắc dĩ, tướng lãnh Hồng Giác đành phải hạ lệnh cho tất cả mọi người rời khỏi khu vực này một trăm mét.

“Bọn Vô Giác Nhân đó đã có chuẩn bị, tướng quân, tiếp theo chúng ta làm gì đây?”

“Tiếp tục oanh tạc! Tôi không tin chúng có thể duy trì mãi!” Đây là phương thức chiến đấu điển hình khi Hữu Giác Nhân đối phó với Vô Giác, dùng nguyên tinh của toàn tộc Hữu Giác tích lũy để tiêu hao ma lực của đối phương.

Vì phòng ngừa đám Vô Giác ma đó đánh lén bên mình, tất cả chiến sĩ tham chiến đều kích hoạt cốt giáp để tự vệ.

Trong sơn cốc, Nghiêm Mặc tay cầm nguyên tinh cấp cao, lại lần nữa kỳ nguyện: “Nguyện bảo vệ mọi sinh linh trong ngọn núi này.”

Tiêu hao nguyên tinh rất nhanh, muốn bảo vệ tất cả sinh linh trong ngọn núi này dưới sự oanh tạc liên tục của cốt pháo hạng nặng không phải chuyện dễ.

Nguyên Chiến và ba mươi hai chiến sĩ ma phối hợp với nhau, nhanh chóng chuyển dời cỏ cây và sinh vật trong núi ra ngoài, lấy sơn cốc làm trung tâm, hắn khiến mặt đất thấp xuống, hiện giờ ngoại trừ nơi bọn họ đặt chân, bên dưới đã xuất hiện một cái hố sâu thật lớn, trong hố sâu là những cây cỏ mà Nguyên Chiến dời tới.

Con mãng xà khổng lồ dẫn đường ở phía trước, các loại động vật và côn trùng thì đi theo phía sau nó. Bọn này chia ra làm hai đường, một đường dời ra phương xa, một đường chạy về phía sơn cốc.

Trên bầu trời, một con chim mặt người nhỏ kêu khặc khặc, thúc giục bọn có cánh nhanh chóng rời khỏi phạm vi sơn cốc Ngạch Lam.

Phía sau Tư Thản là một lượng âm hồn lớn tụ tập, trong đó có âm hồn thậm chí còn mang hình dáng rõ ràng.

Ba mươi hai chiến sĩ ma không rõ vì sao Mặc vu kia lại muốn tốn nhiều sức như vậy chỉ để cứu những sinh linh trong núi, vu giả trẻ tuổi kia cũng không hề giải thích cho bọn họ.

Nhưng chờ khi Mặc vu tạo vòng hộ thuẫn, dùng vu lực của mình bảo vệ cả ngọn núi, ba mươi hai người có cảm giác an toàn sâu sắc liền buông mọi nghi vấn, kẻ mạnh làm gì cũng có lý do của họ, hơn nữa, đi theo một vu giả thiện lương dù sao cũng tốt hơn vu giả tàn nhẫn lạnh lùng, chỉ biết có mình. Huống chi, vị Mặc vu này còn có thể bảo hộ bọn họ, chứ không bắt bọn họ dùng tánh mạng để thực hành mệnh lệnh của hắn.

Nguyên Chiến sử dụng các loại năng lượng càng lúc càng thuận tay, hắn cảm thấy tinh lực của mình chưa từng dư thừa như vậy.

Trước kia hắn cũng tự nhận tinh lực mình vô cùng dồi dào, nhưng so với bây giờ vẫn còn kém rất xa, năng lượng của hắn cứ như dùng mãi không hết.

Mà đây vẫn chưa phải điểm cuối của hắn, hắn có thể cảm giác được hắn chỉ mới phát huy một chút năng lượng của bốn viên đá Thần Huyết kia thôi, chờ sau khi hắn hấp thu triệt để bốn viên đá đó, hắn sẽ càng thêm lợi hại.

Theo bước đi của các sinh linh đang dời ra khỏi sơn cốc, vòng bảo hộ của Nghiêm Mặc cũng dần thu nhỏ lại. Mà vào trong mắt đám Hữu Giác Nhân ở ngoài núi, lại tưởng cốt pháo của mình rốt cuộc đã đánh vỡ phòng thủ của Vô Giác ma.

Mắt thấy núi đá bên ngoài bị bắn tới mức nứt toạc hoặc đổ sập.

Tướng lãnh Hồng Giác kiềm chế hưng phấn mà ra lệnh: “Tiếp tục! Tăng mạnh lực tấn công! Bọn chúng không chống cự được nữa!”

Nghiêm Mặc cảm thấy mình như tiến vào một trạng thái kỳ lạ.

Khi kỳ nguyện bảo hộ của hắn bao lấy toàn bộ sinh linh trong ngọn núi này, hắn mơ hồ cảm giác được lòng cảm kích của những sinh linh đó.

Điểm tín ngưỡng của hắn nhanh chóng gia tăng, đốm sáng đủ màu bay quanh hắn càng lúc càng nhiều, chúng nó chủ động tiến vào cơ thể hắn, bổ sung năng lượng tiêu hao của hắn.

“Cảm ơn.” Nghiêm Mặc khép hờ hai mắt, dùng linh hồn phát ra lời cảm ơn.

“…Cảm ơn… cậu…”

“…Theo chúng tôi… tới đây…”

“Tới đâu?”

“Tới đây…”

Thân thể Nghiêm Mặc vẫn đứng yên tại chỗ, hai mắt vẫn nhắm.

Tư Thản bỗng nhìn về phía Nghiêm Mặc, những âm hồn phía sau y cũng quay đầu nhìn.

Hồn Nghiêm Mặc chậm rãi bay theo những đốm sáng đó vào bóng đêm.

Đúng vậy, là bóng đêm hoàn toàn, không nhìn thấy cái gì cả, nhưng lại tựa như thấy được cái gì đó.

“Đây là đâu?”

“Khắp nơi… đều là…”

“Cái gì? Khắp nơi đều là cái gì?”

“… Năng lượng… ở ngay bên cậu… bên cậu… khắp nơi đều có…”

Nghiêm Mặc cười: “Tôi biết. Nhưng có thể nói cho tôi biết đây là đâu không?”

“Không! Cậu vẫn chưa hiểu rõ.” Những lời này như có muôn vàn giọng nói cùng phát ra, tạo nên một trận rung động trong không gian.

“Tôi chưa hiểu cái gì?” Nghiêm Mặc không rõ.

“Năng lượng… khắp nơi… đều có.”

“Đúng vậy, tôi biết điều này, tôi… A!”

Những đốm sáng như không thể nhịn được nữa, cùng ra sức đẩy hắn.

Nghiêm Mặc kêu một tiếng, ngã xuống từ trên không, rơi vào vùng trung tâm bóng tối.

Nghiêm Mặc khựng lại, trôi lơ lững trong bóng đêm vô tận.

Nhưng hắn lại thấy, trong bóng đêm có cái gì đó đang nhào về phía hắn.

Nghiêm Mặc định né: “Đừng sợ… chờ…” Muôn vàn giọng nói lại cùng vang lên.

Nghiêm Mặc chống lại sự sợ hãi theo bản năng, tùy ý để những thứ không nhìn thấy nhưng có thể cảm giác được tiến vào thân thể một cách ào ạt.

Không phải hắn không sợ, không phải hắn không nghi ngờ những đốm sáng đó, nhưng bản năng của hắn lại biết thứ này vô cùng quan trọng, làm một nhà nghiên cứu gần như điên cuồng, lấy thân thể mình ra làm thí nghiệm thì có là gì? Chỉ cần những đốm sáng này có năm mươi phần trăm không làm hại đến hắn, thì hắn vẫn sẽ thử, huống chi hắn cảm thấy tính gây hại của chúng thấp hơn bảy mươi phần trăm.

Một lượng lớn… tạm thời gọi chúng nó là hạt đi, những hạt này tiến vào người hắn, dần tập trung ở thể tùng của hắn.

Nghiêm Mặc phát hiện ra mình có thể nhìn vào thân thể mình, bây giờ, hắn nhìn thấy thể tùng của mình xám xịt.

Những hạt đó vừa chui vào thể tùng, những thứ xám xịt lập tức bị cắn nuốt, nhưng một hạt trong số đấy sinh ra va chạm gì đó với thứ xám xịt.

Rõ ràng chỉ là cái va chạm trong lúc vô tình của một thứ hạt nho nhỏ, nhưng thể tùng của hắn lại sinh ra một vụ nổ lớn!

Trong thể tùng xuất hiện một cái lỗ đen.

Lỗ đen bắt đầu xoay tròn, hút vào một lượng lớn khí thể, sau đó lại phun ra, hình thành nên một đám bụi có màu sắc rực rỡ hệt như dải ngân hà thu nhỏ.

Càng lúc càng nhiều hạt chui nhào vào dải ngân hà thu nhỏ.

Khí thể trong dải ngân hà thu nhỏ tụ tập lại, thể tùng của hắn lại xuất hiện một ngôi sao lóa mắt.

“Có ngôi sao… có dị năng…”

Là như thế này ư? Nghiêm Mặc thấy ngôi sao kia tản ra rất nhiều năng lượng, mà những năng lượng đó lưu chuyển khắp nơi trong thân thể hắn.

“Năng lượng… có ở khắp nơi…”

“…Thay đổi…”

Thay đổi! Nghiêm Mặc như bị sét đánh một cái, tư tưởng mở ra, hắn hiểu rồi! Hắn biết những đốm sáng đó muốn nói gì với hắn rồi!

Nếu dùng cách giải thích khoa học trước kia, thì toàn bộ vũ trụ được hình thành từ thứ vật chất cơ bản nào đó, vào một ngày, loại vật chất cơ bản này xảy ra va chạm, tạo ra thứ hợp chất mới.

Vì thế mới có vật chất cơ bản và các loại nguyên tố.

Ở kiếp trước, có người gọi loại vật chất cơ bản này là vật chất mẹ, cũng có người gọi nó là vật chất ám.

Đối với loại vật chất vẫn chưa thể khai phá để sử dụng, thậm chí cũng không thể nhìn thấy, nghiên cứu đối với nó chỉ mới dừng lại ở mặt lý luận.

Hôm nay, đốm sáng cho hắn nhìn thấy những thứ này, có phải muốn nói cho hắn biết: Vật chất mẹ có mặt ở khắp mọi nơi, nếu muốn có năng lượng, chỉ cần chuyển hóa vật chất mẹ thành loại năng lượng mà mình có thể sử dụng là được.

Mà cách chuyển hóa chính là hình thức va chạm sinh ra nổ mạnh, sau đó có thể tìm kiếm nguyên tố năng lượng từ trong số chúng.

Nghiêm Mặc nghĩ tới quá trình hắn giúp con dân Cửu Nguyên kích phát năng lực thần huyết, khi đó hắn không rõ nguyên lý cho lắm, chỉ phát hiện ra điểm đặc biệt khi nghiên cứu thân thể của những người nguyên thủy nhân này: Thể tùng của bọn họ đều không bị thoái hóa.

Thể tùng của người mang dị năng tràn đầy năng lượng, năng lượng cực kỳ hoạt bát. Còn người không có dị năng, thể tùng của họ là tập hợp của những vật chất màu xám, cho người ta cảm giác tử khí âm trầm.

Hiện giờ, kết hợp với những gì hắn nhìn thấy vừa rồi, phương thức mà hắn kích phát năng lượng thần huyết cho con dân Cửu Nguyên, chẳng phải là cũng giống như dùng phương pháp thủ công giúp họ đưa vật chất mẹ vào trong thể tùng, rồi kích thích những hạt vật chất tử khí âm trầm đó sinh ra va chạm rồi nổ mạnh hay sao? Chỉ cần những hạt đó va chạm thành công, thì vật chất trong thể tùng của người nọ sẽ được kích hoạt (nổ mạnh), từ đó xuất hiện hợp thể năng lượng, cũng chính là ‘ngôi sao’.

Không biết qua bao lâu, ở hiện thực, Nghiêm Mặc mở mắt.

Trong nháy mắt đó, hắn như có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh, hắn đã cong môi cười.

Lúc này, hai mắt hắn đen như mực, ngay cả tròng trắng cũng không có, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, nếu người nào nhát gan mà nhìn vào mắt hắn thì nói không chừng sẽ sợ tới mức la làng.

Nguyên Chiến đã đứng bên cạnh hắn một hồi lâu: “Chuẩn bị tốt cả rồi.”

Việc đầu tiên Nghiêm Mặc làm là cúi đầu nhìn viên nguyên tinh cấp cao trong tay mình, không ngờ còn lại tới hơn phân nửa, mức tiêu hao ít hơn dự đoán của hắn nhiều.

“Mắt em làm sao vậy?”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, nhìn Nguyên Chiến cười thần bí: “A Chiến, tôi đã tìm ra phương pháp tốt hơn để hấp thu năng lượng xung quanh rồi, nếu tôi mà nghiên cứu thành công, thì về sau chúng ta không cần tới nguyên tinh nữa.”

Nguyên Chiến nghe vậy chỉ nhướng mày: “Được, chờ khi em nghiên cứu ra rồi nói cho tôi biết. Mặt khác, mắt em sau này cứ như vậy sao?”

“Chúng nó biến thành cái dạng gì rồi?” Nghiêm Mặc không thấy được mắt mình, liền giơ tay sờ sờ.

Nguyên Chiến ăn ngay nói thật: “Không quá khó coi, nhưng nhìn lâu có hơi đáng sợ.”

Nghiêm Mặc phì cười: “Chờ khi trở về Cửu Nguyên, tôi dạy anh cách làm gương, anh vừa có thể khống chế đất lại vừa có thể khống chế lửa, chỉ cần làm ra được thủy ngân, việc chế tạo gương đối với anh mà nói dễ như ăn sáng. À, vậy là, về sau chỉ sợ chúng ta ngoại trừ dụng cụ bằng gốm sứ ra thì sẽ có thêm thủy tinh, không tồi không tồi, Cửu Nguyên có được thủ lĩnh như anh thật sự không tồi.”

Hai người đùa giỡn với nhau, Tư Thản nhảy qua: “Tất cả đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ cậu.”

Nghiêm Mặc quay đầu nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện, ngoại trừ mấy cây cột đá dưới chân họ, thì những nơi khác đều đã biến thành hố trời sâu không thấy đáy.

Tư Thản chú ý tới hai mắt của Nghiêm Mặc, đồng tử co rụt lại. Mặc vu này… quả thực là một câu đố bí ẩn!

“Được, bây giờ rút lui. A Chiến?” Nghiêm Mặc móc ra một cái mâm tròn bằng xương từ trong không gian.

Nguyên Chiến lấy chân mình làm trung tâm, một tảng đá thật lớn nhanh chóng hình thành, nối liền với cột đá dưới chân bọn họ, biến thành một phiến đá bảo vệ hố trời bên dưới.

Người có thể khống chế đất đá trong ba mươi hai chiến sĩ ma thấy Nguyên Chiến nhẹ nhàng và nhanh chóng tạo ra một phiến đá lớn như thế, đều cảm thấy choáng váng, người này rốt cuộc là chiến sĩ cấp mấy? Đã vượt trên cấp cao rồi sao?

Làm xong, Nguyên Chiến bày ra vẻ mặt nhẹ nhàng nói: “Được rồi, bây giờ chỉ cần chúng ta rời đi, đồi núi xung quanh sẽ lập tức đổ vào trong, phiến đá lớn này sẽ bảo vệ hố trời bên dưới, chờ thêm hai ngày nữa, tôi sẽ dời phiến đá đi, hố trời bên dưới sẽ được mở ra.”

Nghiêm Mặc gật đầu, đặt cái mâm xương xuống dưới chân, xung quanh cái mâm liền sáng lên.

Tư Thản và ba mươi hai người khác cùng nhìn về phía nó, đó là cốt khí gì?

Nghiêm Mặc vẫy tay, cười tủm tỉm nói: “Tất cả mọi người lại đây, đứng trong cái vòng sáng này, đừng sợ, chỉ là một thiết bị dịch chuyển tức thời.”

Tư Thản: “Dịch chuyển tức thời? Giống cửa phá không mà đám Hữu Giác Nhân dùng để chạy trốn?”

Nghiêm Mặc: “Cái này xịn hơn của bọn họ, đây là bảo bối Tổ Thần ban cho tôi.”

Vừa nghe thứ này là do thần linh ban cho, ngoại trừ Nguyên Chiến, vẻ mặt của những người khác khi nhìn cái mâm đều không hề giống nhau.

Nghiêm Mặc không quan tâm những người này nghĩ cái gì trong đầu, thấy mọi người đều đã đứng trong vòng sáng, liền đi vào chính giữa cái mâm, ngồi xổm xuống, chỉnh tọa độ dựa theo bản đồ tây đại lục một lần nữa, rồi gắn cho nó bốn viên nguyên tinh tệ cấp bốn theo như hướng dẫn —— năng lượng mà cửa dịch chuyển tức thời tiêu hao tùy thuộc vào khoảng cách dịch chuyển và trọng lượng dịch chuyển để quyết định.

Chuẩn bị xong, hắn đứng lên, dùng chân giẫm vào viên nguyên tinh nằm ở chính giữa.

Vòng sáng liền dâng lên từ mặt đất, bao phủ lấy người đứng bên trong vòng sáng.

Trong nháy mắt, thật sự là trong nháy mắt, người đứng trong vòng sáng và cái mâm kia đã hoàn toàn biến mất!

“Ầm!”

Đạn pháo của Hữu Giác Nhân bắn trúng núi đá bên ngoài sơn cốc.

Núi đá ầm ầm đổ xuống, nhưng tất cả đất đá đều rơi trên một phiến đá khổng lồ, bịt kín không gian bên dưới.

“Vòng bảo hộ biến mất! Bọn Vô Giác ma đó đã không trụ được nữa! Ha ha ha!” Thấy sơn cốc Ngạch Lam rốt cuộc cũng bị mình san bằng, tướng lãnh Hồng Giác đắc ý cười to, vung tay lên: “Bắn nước, sau đó dùng pháo băng!”

Một lớp băng bao trùm lấy toàn bộ sơn cốc Ngạch Lam, trước đó là hồng thủy giáng xuống, hiện giờ, sơn cốc Ngạch Lam đã thay đổi.

“Vào trong! Tìm lũ Vô Giác ma đó ra cho tôi!”

Vòng sáng rơi xuống đất, một đám người đứng thành hình tròn đột nhiên xuất hiện ở khu vực gần hồ hạ uyên trong vực sâu Ác Ma.

“Kẻ nào?” Chiến sĩ tuần tra lập tức cảnh giác chạy về phía này, đồng thời lớn tiếng cảnh cáo.

Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến và Cửu Phong còn đỡ, ba mươi ba người khác, ngoại trừ Tư Thản còn có thể đứng vững, thì ba mươi hai người còn lại đều ngồi xổm xuống mà nôn thốc nôn tháo.

“Các vị uyên chủ ở đâu? Tôi có một tin tức quan trọng mang đến cho bọn họ.” Nghiêm Mặc tiến lên.

“Là cậu?” Chiến sĩ tuần tra nhận ra Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến.

“Mặc vu đại nhân!” Ở nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu to đầy vui mừng, Hậu Sư dẫn theo một đám người nhào qua: “Sao ngài lại tới đây? Tôi còn đang định dẫn bọn họ xuất phát tới vương thành của Hữu Giác Nhân đó!”



Đại quân của Hữu Giác Nhân tìm kiếm trong sơn cốc Ngạch Lam một ngày trời mà không tìm được chút tàn thi nào.

Có người hoài nghi đám Vô Giác ma đó đều đã chạy thoát, có người lại tin rằng tất cả đã chết nát thây dưới đạn pháo.

Tướng lãnh Hồng Giác trở về bẩm báo: “Xung quanh sơn cốc Ngạch Lam đã bị người của chúng ta bao vây, trên không trung lại có cốt khí điều tra, người của chúng ta chỉ thấy một đám chim thú bị dọa cho chạy ra khỏi sơn cốc, nhưng bóng người lại không thấy lấy một cái.”

“Vậy là, anh chắc chắn bọn chúng đã chết?” Ngoại trừ Hồ Đức đang ở đông đại lục, tộc Hồng Giác chỉ còn lại một vị Đại Vu là Hồ Nguyên.

Tướng lãnh Hồng Giác không phải đồ ngu, hắn khéo đưa khéo đẩy mà nói: “Tôi chỉ có thể nói chúng tôi đã dốc sức tìm kiếm ở phụ cận, dù là dưới lòng đất hay trên mặt đất và không trung, đều không nhìn thấy chúng rời đi.”

“Các người thấy sao?” Đại Vu Hồ Nguyên nhìn về phía các quý tộc Hồng Giác khác.

Nguyên Châu không nói gì, vợ y cũng bảo trì trầm mặc. Các quý tộc Hồng Giác khác cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Hiện giờ, công tước Tư Đức Ôn có địa vị cao nhất của tộc Hồng Giác thấy ai cũng không muốn ra mặt, đành phải mở miệng: “Trước hết mặc kệ đám Vô Giác ma đó đi, sơn cốc Ngạch Lam đã yên ắng lại, chúng ta tạm thời không cần tốn sức cho đám Vô Giác Nhân đó. Trước mắt, điều quan trọng nhất là tìm được bệ hạ đã mất tích, và tìm ra kẻ thần bí mang bệ hạ đi, đây mới là chuyện mà chúng ta bức thiết phải làm.”

Vợ Nguyên Châu cũng là thủ lĩnh của đội hộ vệ vương thành, cô gật đầu: “Đồng ý.”

Tư Đức Ôn cho hai vợ chồng họ một nụ cười thiện ý, rồi nói với Đại Vu Hồ Nguyên: “Hiện giờ bệ hạ mất tích, vương hậu cũng không thấy đâu, chúng ta tuy đã phong tỏa tin tức nhưng cũng không thể giấu giếm lâu. Dù sao cũng có quá nhiều người từng thấy bệ hạ mất tích ở cửa thành, mà hai tộc khác cũng ở nhìn chằm chằm chúng ta. Đại Vu Hồ Nguyên, rắn không thể mất đầu. Không biết tư tế đại nhân có chỉ thị gì hay không? Con dân của tộc Hồng Giác ta đang rất cần tư tế đại nhân lộ diện để trấn an dân tâm!”

Đại Vu Hồ Nguyên có khổ trong lòng mà không thể nói, ông ta đã cầu kiến Đại Tư Tế Hồ Liên không biết bao nhiêu lần, nhưng những nội thị đó đều nói Đại Tư Tế không có ở đấy, ông ta cũng dùng bí pháp để kêu gọi, nhưng đối phương không hề đáp lại.

Hồ Nguyên có dự cảm bất thường, nhưng ông ta không dám nói gì cả. Hai tộc khác sở dĩ nuốt giận vào bụng để xem tộc Hồng Giác tính làm gì, đa phần đều là nhờ tộc Hồng Giác có Hồ Liên không biết sống đã bao nhiêu năm, đồng thời còn là một tư tế được thần thiên vị.

Nếu để người bên ngoài biết Hồ Liên xảy ra chuyện…

Hai tộc kia liệu có còn ngồi yên nữa không?

Không nói tới tộc Hồng Giác và Hữu Giác Nhân của hai tộc khác loạn trong giặc ngoài, tranh đấu gay gắt như thế nào.

Bên này nhóm Vô Giác Nhân được Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến dẫn đầu, tất cả như ẩn thân, suốt ba ngày không thấy lộ diện.

Tiểu Bạch Giác Tô Môn đi tới đi lui trong phòng nó ở thần điện, nó nhớ sư phụ và Cửu Phong.

“Tô Môn.” Khi tiếng cười ôn hòa quen thuộc vang lên.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Môn tức khắc tràn đầy vẻ vui mừng: “Sư phụ!”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến xuất hiện từ dưới lòng đất, Nghiêm Mặc bế Tô Môn lên, hôn hôn nó: “Sư phụ sắp đưa con đi, trong khoảng thời gian ngắn con sẽ không thể gặp lại tộc Bạch Giác, con đã chắc là mình muốn đi cùng sư phụ chưa?”

Tô Môn gật mạnh đầu, vươn tay ôm lấy cổ Nghiêm Mặc: “Sư phụ, ngài đi đâu, con đi đó.”

“Được!” Nghiêm Mặc sờ sờ lưng thằng nhỏ: “Ngày mai chúng ta xử lý chuyện ở đây, buổi tối sẽ rời đi. Con có muốn mang theo người và đồ của mình không?”

Tô Môn lắc đầu, nhưng ngoài cửa lại truyền đến một giọng nam trầm: “Đại Vu Tô Môn, nếu ngài muốn đi, xin hãy dẫn tôi theo.”

Nghiêm Mặc không cố ý cách âm, cũng không thấy lạ khi người ngoài cửa nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, đối phương không lập tức đẩy cửa tiến vào đã là nể mặt bọn họ rồi.

Tô Môn nhỏ giọng nói với sư phụ của nó: “Đó là chiến sĩ bảo hộ của con, Tang Diệp.”

Nghiêm Mặc có chút ấn tượng với vị chiến sĩ luôn trầm mặc kia, đồng thời nhỏ giọng hỏi đồ đệ mình: “Vậy con có muốn dẫn theo anh ta không?”

Tô Môn do dự.

Nghiêm Mặc hiểu rõ, chiến sĩ tên Tang Diệp kia đã có được lòng tín nhiệm nhất định của Tô Môn: “Vậy dẫn anh ta theo, sư phụ nhớ thần thị Ngải Lê cũng không tồi, con có thể dẫn hai mươi bốn thần thị và chiến sĩ mà lúc trước thần điện cho con theo, hai mươi mấy người này, Cửu Nguyên vẫn có thể nuôi được, hơn nữa tộc Bạch Giác cũng sẽ yên tâm hơn.”

“Là hai mươi ba người, Đỗ Khả là gian tế, đã chết.” Tô Môn nghiêm túc nói, nó nói sư phụ nó không cần phải mang nhiều người như vậy, một mình Tang Diệp là đủ rồi.

Nghiêm Mặc vỗ vỗ lưng nó, để nó quyết định. Thằng bé còn nhỏ, hắn không hy vọng sau này Tô Môn lớn lên, sẽ cảm thấy hắn cố ý ngăn cản người Bạch Giác tới gần nó.

Khi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến rời khỏi thần điện tộc Bạch Giác, ngoại trừ Tô Môn, còn dẫn theo hai mươi ba người của tộc Bạch Giác, cùng… phí sinh hoạt trong mười năm của bọn họ.

Đại Vu Hồ Nguyên của tộc Hồng Giác rất bất an.

Trong khoảng thời gian này thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, còn có hiện tượng thiên văn kỳ quái diễn ra đêm đó, cuối cùng sau khi điều tra, theo như số ít người chứng kiến được, ngày sao trời giáng thế, chúng rơi xuống sơn cốc Ngạch Lam.

Sáng sớm ngày kế, sau khi sao trời giáng xuống, tộc Hồng Giác dẫn theo hai tộc khác mang cốt pháo oanh tạc sơn cốc Ngạch Lam, san bằng nó.

Cớ gì sao trời lại giáng xuống? Cớ gì chúng lại rơi xuống sơn cốc Ngạch Lam?

Hiện giờ, những ngôi sao đó đã biến thành cái gì? Đi đâu rồi?

Vì sao Đại Tư Tế Hồ Liên mãi vẫn không lộ diện? Vì sao khi ông ta hiến tế cho Bàn A Thần lại nhận được dự báo của vận xui?

Ngày hôm sau rất nhanh đã tới.

Trời vừa sáng.

“Đại Vu! Đại Vu Hồ Nguyên!” Có thần thị nghiêng ngả lảo đảo chạy vào thần điện thành Thân Đồ, thất thố kêu to.

“An tĩnh! Có chuyện gì vậy hả?” Có thần thị cấp cao tức giận mắng.

Tên thần thị cấp trung kia hoảng sợ, chỉ ra ngoài, run rẩy nói: “Đại nhân, ở phía đông ba thành… sơn cốc Ngạch Lam, nơi đã bị san bằng chỉ sau một đêm xuất hiện một ngọn núi cao, cực kỳ cao! Đỉnh núi đâm tới tầng mây!”

“Cái gì?!”

Đồng thời, ở hai thành khác và các thế lực Hữu Giác Nhân vùng phụ cận cũng có người bẩm báo.

Cơ hồ như tất cả người gần đó chỉ cần ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy dãy núi hình chữ ‘sơn’ kia (山), đó là một ngọn núi đá cao ngất, đỉnh núi bị mây che khuất.

Nó thật sự rất cao, nhất là chóp núi ở chính giữa, cao đến mức có ngẩng đầu cũng không nhìn thấy đỉnh của nó. Mà trên hai đỉnh núi còn lại là một cái pháo đài có thể nhìn thấy rõ.

Điều đáng sợ nhất là ngọn núi này và kiến trúc trên đó còn đang không ngừng ‘phát triển’, tuy dùng mắt thường không nhìn ra được, nhưng chỉ cần kiên nhẫn chờ một là có thể phát hiện ra sự thay đổi đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom