• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Dị Thế Lưu Đày (1 Viewer)

  • Chương 616

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

758ddd2055323284df043da7b2bfae77


“Sinh linh kế thừa huyết mạch tộc Thiện Ngôn sẽ dẫn dắt các sinh vật trong thiên hạ cùng chống lại ma thần đến từ bên ngoài bầu trời.”Đám người Lạp Mạc Linh ngồi quanh bãi đất, vừa thấy Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến xuất hiện, lập tức chạy đi đón.

“Mặc vu!”

“Sư phụ!”

Vu Quả được Tiểu Hắc bế, thấy Nghiêm Mặc, lại không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Kiến lửa chúa cũng đáp xuống từ không trung, thân thể thu nhỏ lại còn khoảng hai mét.

“Các cậu đúng là tàn nhẫn, lại có thể hấp thu hồ thần huyết đã truyền thừa không biết bao nhiêu cái vạn năm trong tộc kiến lửa thành nước trong.” Lời của kiến lửa chúa truyền vào đầu mỗi người.

Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn về phía hồ nước, kiến lửa chúa không nói, mọi người vẫn không phát hiện hồ thần huyết đã thay đổi, nhìn kỹ mới phát hiện, hồ nước vốn đặc sệt bây giờ đã trong suốt, chỉ là dưới đáy hồ vẫn còn vật chất màu đỏ lưu lại nên nước vẫn hiện sắc đỏ.

Nghiêm Mặc đuối lý, không cãi cọ gì, chỉ trầm mặc không nói.

Kiến lửa chúa nhìn nhìn hai người, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị, nói: “Các cậu tiến cấp? Hấp thu nhiều năng lượng như vậy mà không bị nổ banh xác? Các cậu rốt cuộc là ai?”

Kiến lửa chúa phát hiện mình không nhìn ra thực lực thật sự của hai người này, nhất là thanh niên trẻ tuổi được gọi là Mặc vu kia, năng lượng sinh mệnh vốn nồng đậm cũng như đã biến mất, không cảm giác được gì, nhưng ông ta biết năng lượng của đối phương không biến mất, không biết đã dùng phương pháp gì để giấu đi rồi.

Nếu nói Mặc vu này giống như không khí, không có cảm giác tồn tại nhưng lại có khắp nơi. Vậy thì tên chiến sĩ bên cạnh hắn là một ngọn lửa cháy hừng hực, là ngọn núi cao, là vô số lưỡi đao, khí thế và năng lượng bàng bạc kia không thể giấu được.

“Kiến lửa chúa bệ hạ, chúng ta nói chuyện được chứ?” Nghiêm Mặc mỉm cười.

“Được, chúng ta nói chuyện.” Kiến lửa chúa sờ sờ quả trứng xám trên tay, ý bảo Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đi theo ông.

Những người khác muốn đi theo nhưng bị kiến lửa chúa ngăn lại.

Nghiêm Mặc ra hiệu cho bọn họ, bảo bọn họ an tâm đợi.

Kiến lửa chúa đi thẳng đến bên hồ thần huyết hồ, một cái hang tối xuất hiện, kiến lửa chúa tiến vào trong đó.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cũng bước vào cái hang tối.

Phía sau hang là một không gian to rộng, không khí bên trong vừa ẩm vừa nóng, rõ ràng là dưới mặt đất nhưng trong hang lại mọc đầy thực vật, có không ít cây còn nở hoa, vách tường bốn phía hang động và dưới mặt đất đều có ánh sáng mờ ảo, làm cả hang động như một ảo cảnh mê ly.

Kiến lửa chúa đứng trên bình đài ở giữa hang động, ánh mắt rơi xuống cái bụng hơi nhô lên của Nghiêm Mặc.

Trên bình đài không có ghế, Nguyên Chiến tùy tiện làm ra hai tảng đá bằng phẳng mà ngồi xuống cùng Nghiêm Mặc.

Kiến lửa chúa trầm mặc, nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào, thực lực của hai người này thay đổi đã phá hỏng hết kế hoạch của ông ta, mới đầu ông ta có thể áp chế được hai người này, nhưng hiện giờ thì ông ta đã không nắm chắc phần thắng khi đối đầu với một trong hai người.

“Hồ thần huyết kia rất quan trọng đối với tộc kiến lửa ta.”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Dù ngài có tin hay không thì đó cũng là ngoài ý muốn.”

Suy nghĩ của kiến lửa chúa chuyển rất nhanh, ông ta hạ quyết định: “Nói cho ta biết, các cậu là ai? Theo như ta được biết, thế giới này ngoại trừ những cổ thần thật sự, thì không ai có thể hút khô năng lượng trong hồ thần huyết mà còn có thể bình yên vô sự, ngay cả ta cũng chỉ có thể sống trong đó, lợi dụng nó để rèn luyện thân thể, phàm là sinh vật dưới bậc bán thần ở trong cái hồ kia đều không chịu được một giờ.”

“Nó tên là hồ thần huyết? Có liên quan đến cổ thần?” Nghiêm Mặc rất tò mò về cái hồ này.

Kiến lửa chúa không chút giấu diếm: “Nó không phải bí mật gì, rất nhiều người Hỏa Thành sống bên trên cũng biết, chẳng qua bây giờ bọn họ đã hoàn toàn quên mất. Cậu có biết ba tòa thành lớn thời cổ là Hỏa, Thủy và Thổ không?”

“Có biết, trước kia là Tam Thành, bây giờ chia thành chín thành.”

“Chín thành là sau cuộc đại chiến cuối cùng mới chia ra, trước đó thì đều là Tam Thành. Vậy cậu có biết Tam Thành thuở ban đầu vốn không phải thành thị của nhân loại, mà là có liên quan đến các sinh vật trí tuệ thần huyết dựng nên để chống lại kẻ địch chung là tộc Luyện Cốt không?”

Nghiêm Mặc lắc đầu: “Điều này tôi không rõ lắm.”

Kiến lửa chúa như đang cười lạnh: “Nhân loại mạnh rồi thì cố tình quên chúng đi. Đương nhiên, cũng bởi vì những sinh vật trí tuệ đó bắt đầu chán ghét lòng tham không đáy của nhân loại, tất cả đều di chuyển, hoặc ở ẩn cả rồi.”

Nghiêm Mặc cười, nhàn nhạt nói: “Bất cứ một sinh vật nào, chỉ cần cùng sống với nhau, tất nhiên sẽ sinh ra mâu thuẫn, huống chi giữa nhân loại và những sinh vật đó nói không chừng còn có mối quan hệ ăn và bị ăn, có lẽ mới đầu mọi người có thể vì chống kẻ địch chung mà liên hợp lại, nhưng sau khi kẻ địch biến mất, mâu thuẫn bên trong sẽ trở nên gay gắt và rõ ràng hơn, có thể sống với nhau lâu dài mới là lạ. Ngay cả nhân loại, khác bộ lạc, khác khu vực sống, khác năng lực, cả khi là người một nhà cũng có thể đánh nhau. Tôi nghĩ rất nhiều sinh vật đều có tập tính như thế, đây là tự nhiên, không liên quan mấy đến lòng tham của nhân loại. Ngay cả tộc kiến của ông, nhìn thì đoàn kết, nhưng khi số lượng quá nhiều, thức ăn không đủ, các ông cũng sẽ xảy ra tranh chấp.”

Kiến lửa chúa nghẹn họng, không tiếp tục sỉ vả nhân loại, mà nói: “Sở dĩ Tam Thành có thể tồn tại lâu dài và cường đại lên cũng là vì có cổ thần. Khi mười hai cổ thần tuẫn lạc, có người hóa thành thiên tài địa bảo, có người hóa thành năng lượng. Tỷ như quả Vu Vận cứ cách mấy ngàn năm sẽ xuất hiện một lần, có truyền thuyết nói đó là hóa thân của thần Sinh Mệnh.”

Kiến lửa chúa nói về một ít truyền thuyết của cổ thần, chúng đều là những thần thoại mà Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến chưa từng nghe qua, tất cả đều nghe rất nhập thần.

Cuối cùng kiến lửa chúa nói đến hồ thần huyết: “Khi mười hai cổ thần tuẫn lạc để lại truyền thừa của mình, cũng vì để đối phó với ma thần đến từ bên ngoài bầu trời, bọn họ để lại đá Thần Huyết và thần huyết. Đá Thần Huyết là đá truyền thừa, sinh linh nào không được cổ thần tán thành sẽ không thể nhận truyền thừa. Mà hồ thần huyết là năng lượng của cổ thần tạo thành, vốn chỉ có hậu đại trực hệ của bọn họ mới sử dụng để tiến cấp và rèn luyện thân thể, nhưng sau đó chúng sinh linh vì tranh đoạt hồ thần huyết mà xảy ra nhiều cuộc đại chiến, cuối cùng chúng sinh linh mới ngồi xuống cùng nhau hòa đàm nhờ sự khuyên giải ở giữa của tộc Trường Sinh, quyết định dùng chung hồ thần huyết. Lại sau đó, xuất hiện Tam Thành Thủy Hỏa Thổ.”

“Tam Thành Thủy Hỏa Thổ cũng có hồ thần huyết?”

“Phải.”

“Vậy các cổ thần khác có để lại hồ thần huyết không?”

“Trong truyền thuyết nói bọn họ đều có nơi truyền thừa của từng người, có điều chúng phân tán ở các góc trên thế giới, cái ta nói chỉ là đông đại lục, và ta cũng chỉ biết những truyền thuyết trên đông đại lục.”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau, hai người đã chiếm lĩnh Thổ Thành, nhưng không phát hiện ra hồ thần huyết. Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, nói ra thân phận thật của mình, rồi hỏi ra nghi hoặc của mình về Thổ Thành.

“Các cậu nói các cậu kế thừa ký ức truyền thừa của cổ thần?” Kiến lửa chúa bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

“Phải.”

“Mà các cậu đang tìm dấu vết lưu lại lúc trước của ma thần đến từ bên ngoài bầu trời?”

“Phải.”

“Phi sinh vật trông như quái vật bên ngoài kia là do các cậu thu phục được?”

“Phải.”

“Ai trong hai người các cậu là huyết mạch tộc Thiện Ngôn?” Tuy kiến lửa chúa hỏi như vậy nhưng mắt đã nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc biết nói dối trước mặt một sinh vật cổ xưa không biết đã sống bao lâu là không hề có ý nghĩa gì, liền hào phóng thừa nhận: “Là tôi.”

Kiến lửa chúa phát ra tiếng cười kỳ quái, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Truyền thuyết nói, Diên – một trong mười hai vị cổ thần đã để lại một lời tiên đoán, rằng sinh linh kế thừa huyết mạch tộc Thiện Ngôn sẽ dẫn dắt các sinh vật trong thiên hạ cùng chống lại ma thần đến từ bên ngoài bầu trời, sinh linh kia là cậu sao?”

Nghiêm Mặc nhướng mày: “Tiên đoán tôi được nghe không giống thế.”

“Ồ, vậy cái cậu nghe như thế nào?”

“Tôi nghe nói người kế thừa huyết mạch tộc Thiện Ngôn sẽ diệt thần thành ma, làm dấy lên chiến hỏa trong thiên hạ.”

“Ha ha ha!” Kiến lửa chúa cười to: “Thời gian đã trôi qua quá lâu, nhưng kẻ bất tử còn tồn tại lại quá ít, nên lời tiên đoán của cổ thần Diên đã thay hình đổi dạng. Có điều, cẩn thận ngẫm lại, tiên đoán mà cậu nghe cũng không sai, trong truyền thuyết, ma thần đến từ bên ngoài bầu trời chính là thần của tộc Luyện Cốt, cậu dẫn mọi người giết chết bọn chúng, chẳng phải là diệt thần sao? Mà trong mắt tộc Luyện Cốt và ma thần đến từ bên ngoài bầu trời, chẳng phải cậu là ma sao? Chỉ cần có sinh linh chống lại sự xâm lấn của ma thần đến từ bên ngoài bầu trời, vậy thiên hạ xảy ra chiến hỏa cũng là đương nhiên.”

“Ý ngài lời tiên đoán bị thay đổi là do tộc Luyện Cốt?” Nghiêm Mặc phản ứng rất nhanh.

“Nếu cậu là người tộc Luyện Cốt, cậu có muốn giết chết thần của mình không?”

Nghiêm Mặc đã hiểu: “Tộc Luyện Cốt thay đổi lời tiên đoán, khiến tất cả sinh vật trong thiên hạ kiêng kị huyết mạch tộc Thiện Ngôn, rồi tàn sát tộc Thiện Ngôn, chính là vì không để sinh linh trong lời tiên đoán xuất hiện. Mà nếu tộc Luyện Cốt không bị ép rời khỏi đông đại lục, chỉ sợ tộc Thiện Ngôn sẽ thật sự bị bọn họ giết sạch, có phải như vậy không?”

“Nếu cậu đã biết điều này, thì về sau hãy cẩn thận với tộc Luyện Cốt, đừng có gặp sinh vật nào cũng thu vào Cửu Nguyên.” Kiến lửa chúa nhịn không được nói một câu.

Nghiêm Mặc biết ông ta ám chỉ Tô Môn, cũng biết việc này không thể giải thích rõ trong thời gian ngắn, nên chỉ gật đầu tỏ vẻ mình nhớ kỹ.

“Về phần Thổ Thành mà các cậu chiếm lĩnh, lại không phát hiện ra hồ thần huyết của Thổ Thành, ta nghĩ chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích.” Sau khi kiến lửa chúa biết Nghiêm Mặc là huyết mạch tộc Thiện Ngôn, ông liền trở nên thân thiện hơn không ít. Ông ta không hoài nghi thân phận mang huyết mạch tộc Thiện Ngôn của đối phương, bởi huyết mạch đó căn bản không thể làm giả, vừa rồi ông ta thử không dùng sức mạnh linh hồn câu thông, mà sử dụng cách giao lưu của tộc kiến lửa, Nghiêm Mặc cũng không phát hiện ra, mà rất tự nhiên nghe hiểu lời ông ta ‘nói’.

“Thần của Thổ Thành đã rời đi, lão ta hẳn cũng như các cậu, đã hấp thu được tất cả năng lượng trong hồ thần huyết.” Giọng nói của kiến lửa chúa có chút phiền muộn: “Lão ta sống còn lâu hơn ta, lão đã từng nói với ta rằng phương pháp rèn luyện của ta sai rồi, có lẽ tới cuối đời cũng không thể tiến vào lĩnh vực phá thiên.”

“Lĩnh vực phá thiên?” Nghiêm Mặc khó hiểu.

Kiến lửa chúa thở dài: “Lĩnh vực phá thiên là cách gọi của những lão già bọn ta, phải vượt qua cấp bán thần, dùng cách phân chia cấp bậc của các cậu bây giờ thì khoảng trên cấp mười lăm. Phá thiên, xé trời, chính là xé rách bầu trời, tiến vào thế giới cao hơn, thần bí hơn, truyền thuyết nói cổ thần có thể sống được trong thế giới thần bí nằm bên ngoài bầu trời đó. Mà lĩnh vực phá thiên, lại tiếp tục phân chia cấp bậc dựa theo thời gian có thể sống sót và chịu đựng ở thế giới bên ngoài bầu trời, thời gian càng dài, cấp bậc càng cao. Hai người các cậu, nếu ta đoán không lầm…”

Kiến lửa chúa chỉ chỉ Nguyên Chiến: “Cậu, có lẽ còn kém một chút.” Lại chỉ sang Nghiêm Mặc: “Nhưng cậu, hẳn là đã tiến vào lĩnh vực phá thiên.”

Nguyên Chiến yên lặng nhẩm tính, nếu dưới cấp ba là chiến sĩ cấp thấp, cấp bốn đến cấp sáu là cấp trung, cấp bảy đến cấp chín là cấp cao, cấp mười đến mười bốn là bán thần, từ mười lăm trở lên là lĩnh vực phá thiên, vậy thì bây giờ hắn hẳn là đang ở khoảng cấp mười ba và mười bốn? Nói cách khác, hắn kém Nghiêm Mặc hai cấp?

“Vậy bệ hạ ngài thì sao?” Nghiêm Mặc hỏi.

“Ta?” Kiến lửa chúa cười khổ: “Phương pháp ta rèn luyện sai, hồ thần huyết dùng để tu luyện lại bị các cậu hút khô, muốn tiến vào lĩnh vực phá thiên chỉ sợ phải cần thời gian lâu hơn nữa, và còn phải gặp được kỳ ngộ.”

“Xin lỗi.” Nghiêm Mặc nói: “Tuy chúng tôi không cố ý, nhưng đã xảy ra như vậy, nếu ông có việc cần chúng tôi…”

“Có!” Kiến lửa chúa như đang chờ những lời này của hắn, nhanh chóng nói: “Hai việc. Thứ nhất, giúp quả trứng này sống lại. Cậu có năng lượng sinh mệnh, nếu trên đời này có người có thể làm một quả trứng đã chết sống lại, trừ cậu ra, ta không nghĩ ra người thứ hai. Đứa con Sinh Mệnh của Côn Bằng mặt người, ta đã tốn một cái giá lớn để nhờ hắn giúp, nhưng hắn cũng không có cách, khi đó vẫn chưa phải là làm một quả trứng chết sống lại. Thứ hai, nói cho ta biết, các cậu làm thế nào mà hút khô năng lượng trong hồ thần huyết nhưng lại không chết. Chỉ cần các cậu có thể làm được hai yêu cầu này, chuyện các cậu hút khô hồ thần huyết sẽ xem như chấm dứt, ta sẽ không truy cứu nữa.”

Nghiêm Mặc trầm mặc giây lát: “Hai yêu cầu này tôi có thể đáp ứng ngài, nhưng tôi không cam đoan kết quả. Mặt khác, tôi còn có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo.”

“Cậu hỏi đi.” Kiến lửa chúa thấy Nghiêm Mặc chịu nói, tâm tình rất tốt, cũng không đau lòng chuyện hồ thần huyết bị hút khô nữa, so với một cái hồ thần huyết không thể sử dụng hết mức tối đa, đương nhiên là phương pháp tu luyện chính xác để tiến vào lĩnh vực phá thiên càng quan trọng hơn! Về phần có thể khiến quả trứng chết đi nay sống lại, ông cũng không dám ôm hy vọng, chỉ sợ không chịu nổi đả kích lần nữa.

Nghiêm Mặc rất dứt khoát hỏi: “Thần của Thổ Thành là sinh vật gì? Bây giờ ông ta còn ở đông đại lục không? Ngài có biết làm sao để tìm được ông ta không?”

“Lão già ở Thổ Thành tên là Thổ Long, là một loài sinh vật giống như rắn nhưng sống rất nhiều trong đất.”

Nghiêm Mặc im lặng, thì ra thần của Thổ Thành là con giun?

“Thổ Long bây giờ hẳn là không ở đông đại lục, sau khi tiến vào lĩnh vực phá thiên mà muốn tiến thêm một bước nữa thì phải lấy được nhiều năng lượng hơn, theo như ta được biết, tất cả sinh vật tiến vào lĩnh vực phá thiên đều đến bắc đại lục.”

“Ồ? Năng lượng ở bắc đại lục nhiều và tốt hơn đông đại lục sao?”

“Ta không biết, dù sao thì ta chưa từng qua đó. Nhưng các sinh vật tiến vào lĩnh vực phá thiên hình như đều có thể cảm nhận được năng lượng phân bố trong thiên địa, bây giờ cậu chưa cảm nhận được chắc là vì cậu chỉ mới đột phá nên không kịp hoàn toàn hấp thu, năng lượng trong thân thể cậu nhiều đến mức che lấp cảm giác của cậu.” Kiến lửa chúa nói tới đây thì bỗng nhiên vui vẻ, nếu vậy, cảnh giới của nhóc con này tuy cao hơn ông nhưng vẫn không đánh lại ông?

Nghiêm Mặc không biết kiến lửa chúa nghĩ gì, mà hắn thì đang nghĩ đến bắc đại lục, nhưng chỉ nghĩ trong chốc lát hắn liền không nghĩ nhiều nữa, các đại lục khác về sau hắn chắc chắn sẽ đi, nhưng không phải bây giờ. Việc triệu tập nhân thủ đối phó với các vị khách ngoài hành tinh tuy quan trọng, nhưng để Đô Đô được thuận lợi sinh ra và Cửu Nguyên phát triển lớn mạnh càng quan trọng hơn, trước khi Cửu Nguyên ổn định, hắn sẽ không rời khỏi đông đại lục một thời gian dài.

Nghiêm Mặc nghĩ đến đây liền dẹp bắc đại lục qua một bên, tiếp tục hỏi: “Bệ hạ, có phải ngài chính là Hỏa Thần mà Hỏa Thành bây giờ thờ phụng?”

Kiến lửa chúa hoàn hồn, vẻ mặt mang theo chút uể oải trả lời: “Không sai, ta chính là Hỏa Thần trong miệng bọn chúng. Có điều ta lười quan tâm đến chúng, chỉ khi chúng hiến tế hăng quá, tức là cung cấp một lượng thức ăn lớn, ta sẽ đi xem xem chúng lại muốn làm gì.”

Quả nhiên là thế! “Năng lực thần huyết của Đại Tư Tế Lưu Diễm có phải là ngài giúp khôi phục?”

“Phải.”

“Tôi muốn biết cách, để trao đổi, tôi sẽ nói tất cả phương pháp hấp thu và nén năng lượng cho ngài biết, tôi dùng chiến hồn thề, tuyệt đối không giấu diếm!”

“Thành giao.”

Nghiêm Mặc lại hỏi một vài vấn đề nữa, chủ yếu là mối quan hệ giữa kiến lửa chúa và Hỏa Thành, cùng với việc làm sao ông lại trở thành thần của Hỏa Thành, và vì sao mối quan hệ với Hỏa Thành lại trở nên lạnh nhạt như vậy.

Hỏi được một lúc, hắn bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, liền quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, hình như từ nãy đến giờ hắn không nghe thấy đối phương nói gì?

Đại Chiến làm sao vậy? Vì sao sau khi ra khỏi hồ thần huyết lại yên lặng như thế?

Tâm Nghiêm Mặc rối loạn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom