Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 25
Đi Theo Ánh Mặt Trời
Phần 25
Một đêm đó, Tô Uy Việt hôn đến mức bờ môi của Vũ Đình sưng lên mới chịu thôi.
Anh như một đứa trẻ mới khám phá ra điều thú vị, liền nghiêm túc học tập, hăng say hôn cô hết lần này đến lần khác, nhưng mà tuyệt nhiên chỉ dừng lại ở nụ hôn lãng mạn kiểu Pháp chứ không hề có thêm hành động gì khác nữa, một chút động chạm xa hơn cũng không có.
Sau khi Tô Uy Việt chịu buông cô ra, Vũ Đình nằm trong lòng anh đỏ mặt một hồi. Cảm giác chinh phục thành công một đỉnh núi cao như Tô Uy Việt khiến cô phấn khích không nhịn được, bẽn lẽn nở nụ cười. Người đàn ông này vẫn cần phải dạy dỗ nhiều thêm mới được, đợi khi thích hợp, tình cảm của hai người chín muồi, cô nhất định sẽ dạy cho anh thế nào là “thân mật hơn cả nụ hôn”, biến anh thành người đàn ông đúng nghĩa của riêng cô. Khi đó đám phụ nữ vây quanh Tô Uy Việt chắc chắn sẽ ghen tị đến nỗi ngủ mơ cũng phải nghiến răng kèn kẹt.
Nghĩ đến đây, Vũ Đình sung sướng đến mức hoàn toàn quên mình đang ở đâu, bỗng dưng phá lên cười. Tô Uy Việt thấy vậy liền nhìn cô bằng ánh mắt quái gở: “Cười cái gì?”
Có người nào đó lập tức ngậm miệng. Vũ Đình thu lại vẻ nham nhởm, vờ như không có chuyện gì, hắng giọng vài cái rồi đáp: “À không, không có chuyện gì”
Tô Uy Việt hừ lạnh một tiếng, cất giọng lạnh lùng: “Lần này tha cho em. Sau này còn dám không nghe lời, tôi sẽ ném em xuống giếng dầu”.
Tâm trạng đang vui vẻ của cô liền sụp đổ không còn một mẩu.
Trước nay, cô là người tự do tự tại, thậm chí đôi khi đến cả cha mẹ nói cũng không chịu nghe lời. Bây giờ ở bên cạnh Tô Uy Việt, bị khí thế quá lớn của anh áp đảo, dù trong lòng vẫn ngầm ấm ức không chịu khuất phục nhưng cô lại không thể không nghe theo.
Ai muốn bị ném xuống giếng dầu thì mặc kệ người đó, cô còn sống chưa đủ. Tô Uy Việt trước nay chỉ làm thật chứ không dọa dẫm ai bao giờ, dù anh chiều chuộng cô hơn người khác nhưng cũng có bản lĩnh ném cô xuống giếng dầu thật đấy, chống cự người như Tô Uy Việt thì chỉ thiệt thân mà thôi.
Nghĩ vậy, Vũ Đình đành ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi. Sau này xảy ra chuyện gì em cũng không xông ra nữa”
“Vậy mới ngoan”. Ngón tay anh lướt qua khuôn mặt cô, vuốt ve theo thói quen.
“Phải rồi, lô vũ khí đó anh định thế nào?”
“Vận chuyển về Vân Sơn. Ở đó có kho vũ khí lớn”
“Kho vũ khí lớn? Không phải là…”. Cô ngước mắt lên, nuốt khan một ngụm nước bọt: “Nơi tập kết toàn bộ vũ khí của anh đó chứ?”
Số súng ống đạn dược trong lô cốt đã quá nhiều, vậy mà Tô Uy Việt nói còn kho vũ khí lớn, liệu nơi đó còn có khối lượng vũ khí khủng bố đến mức độ nào nữa? Phải nhiều đến bao nhiêu, lớn mạnh đến bao nhiêu mới được người khác xướng danh là trùm vũ khí của hai châu lục?
Tô Uy Việt thấy cô ngạc nhiên như vậy chỉ nhếch môi cười nhẹ, gương mặt phảng phất một chút kiêu ngạo, nói với cô: “Không cần phải ngạc nhiên như vậy. Kho vũ khí lớn ở Vân Sơn có thể hủy diệt một phần hai Châu Á. Nếu như dùng vũ khí hạt nhân thì khỏi phải bàn, ba đầu đạn hạt nhân là đủ san phẳng cả châu lục”. Nói rồi, anh lại liếc sắc mặt hết xanh lại trắng của Vũ Đình, giơ tay vỗ vỗ lưng cô như muốn trấn an: “Đừng sợ, tôi sẽ không bán vũ khí hạt nhân”
“Tại sao?”
“Tôi bán vũ khí cho các tổ chức, để duy trì trật tự xã hội đen. Không phải là để hủy diệt con người”
Thì ra là vậy!!!
Trước đây, Vũ Đình cũng từng nghe Dương Kiến Thành nói một lần về chuyện này. Anh trai cô là cảnh sát ngầm cài vào một bang phái lớn tại thành phố A, khi đó Vũ Đình đã hỏi Kiến Thành tại sao không trực tiếp thu lại các bằng chứng phạm tội của Hồng Dã mà nhẫn nhịn ẩn thân trong xã hội đen tận mấy năm làm gì. Khi đó Dương Kiến Thành trả lời:
“Trên thế giới này có những người tiền tiêu không hết, cũng có người không có cơm ăn. Đã có phân hóa giàu nghèo thì nhất định sẽ có mâu thuẫn và chiến tranh. Những chuyện trong bóng tối mà công an không thể sờ tới được, xã hội đen lại có năng lực giải quyết, đây là đạo lý đen ăn đen, xã hội đen trị xã hội đen. Một số bang phái xã hội đen lớn còn có khả năng kiểm soát lượng ma túy và vũ khí từ các bang phái ở quốc gia khác tuồn vào đất nước, giúp cân bằng ổn định lưu thông ma túy, vũ khí trong khu vực. Xét theo một phương diện nào đó, xã hội đen cũng đang làm rất tốt nhiệm vụ duy trì trật tự xã hội tại một quốc gia. Thế nên anh mới có hứng thú với xã hội đen, ở trong Hồng Dã nghiên cứu quy luật sinh tồn xã hội đen suốt thời gian dài như vậy”
Bây giờ khi Tô Uy Việt nói câu này, Vũ Đình cũng lờ mờ hiểu ra mục đích của anh cũng gần giống như anh hai cô bảy năm trước. Dương Kiến Thành kiểm soát lượng ma túy trong châu lục, còn Tô Uy Việt lại kiểm soát lượng vũ khí trên địa bàn anh quản lý. Bán vũ khí cho các tổ chức xã hội đen trên khắp các quốc gia, để họ có đủ năng lực duy trì thiết chế xã hội đen trị xã hội đen này.
Điều ấy không phải ai cũng có bản lĩnh làm được!!!
Vũ Đình nhìn sườn mặt cương nghị của Tô Uy Việt, trong lòng bỗng nhiên lại trỗi dậy một cảm xúc kính phục mơ hồ: “Lý tưởng của anh rất giống một người”
“Ai?”
“Dương Kiến Thành”
Đáy mắt anh sượt qua một tia sửng sốt, Tô Uy Việt nhíu mày nhìn cô: “Em quen người này?”
“Cũng có biết chút chút. Anh cũng biết anh ấy hả?”
“Biết”. Tô Uy Việt hoàn toàn không có hứng thú điều tra về gia thế của Vũ Đình, hơn nữa Kiến Thành là cảnh sát ngầm cài vào bang phái xã hội đen lớn nên thân phận thật của anh đã bị xóa sạch, nhằm đảm bảo an toàn. Tô Uy Việt không biết Kiến Thành chính là Dương Thành Viễn, anh trai của Vũ Đình cũng đúng: “Công việc buôn bán vũ khí tôi đang làm, hầu như đều là do người này vạch ra”
“Hả?”. Vũ Đình tròn xoe mắt, có chút kích động nên không tin nổi.
Tô Uy Việt vẫn điềm nhiên lạnh lùng: “Khi tôi sắp rời quân ngũ thì gặp gỡ người này. Anh ta nói muốn mạnh không thể chỉ dựa vào thực lực mà còn phải có vũ khí. Hầu như các bang phái xã hội đen ở Việt Nam đều không mạnh về tiêm lực quân sự, chỉ có bang Hồng Dã ở thành phố A có sở hữu một lượng lớn vũ khí như vậy. Tuy nhiên, bang phái đó cùng số khí tài quân sự kia cũng không thể tồn tại lâu nữa. Dương Kiến Thành nói với tôi, muốn kiểm soát tốt vùng biển thì phải kiểm soát được vũ khí”
Dương Kiến Thành lúc xưa đúng là nhìn xa trông rộng, biết rõ sau khi Hồng Dã cùng kho vũ khí trong núi bị phá hủy, anh không ở trong xã hội đen nữa, các bang phái xã hội đen khác trong nước sẽ làm loạn. Cho nên anh mới nhắm trúng Tô Uy Việt, vừa nhìn đã biết Tô Uy Việt có bản lĩnh thống trị giới xã hội đen sau khi anh ra đi. Cho nên mới nói với Tô Uy Việt những lời này.
“Cho nên sau đó anh rời quân ngũ, bắt đầu tìm kiếm vũ khí?”
Tô Uy Việt gật nhẹ đầu: “Cũng có thể nói như vậy. Có rất nhiều bang phái vận chuyển vũ khí qua đường biển. Nơi đó cũng là địa bàn của tôi”
Vũ Đình có thể tưởng tượng, Quách Dĩ Kiên bảo vệ vùng trời, Tô Uy Việt những năm đó lại bảo vệ vùng biển của đất nước, trong quá trình ấy anh đã bắt được một số lô hàng vận chuyển vũ khí, sau đó bắt đầu dấn thân vào con đường buôn bán súng ống đạn dược.
Cô hít sâu một hơi, kích động trong lòng vẫn chưa tan đi, run run đáp: “Em hiểu rồi. Có phải để có được một lượng vũ khí lớn như vậy, anh cũng đã đánh đổi không ít, phải không?”
Giống như anh trai cô, hy sinh máu thịt suốt một thời gian dài, cuối cùng bị trục xuất ra khỏi lực lượng công an, cả người đầy thương tích, hôn mê ròng rã suốt bảy năm đằng đẵng.
Tô Uy Việt nhìn Vũ Đình, bởi vì đã nói sẽ không giấu cô chuyện gì, cho nên ngẫm nghĩ vài giây rồi trả lời: “Xuất ngũ xong, không quản lý đường biển nữa. Một mình đi tìm vũ khí. Ban đầu cướp vài kho vũ khí trót lọt, nhưng cũng có vài lần bị phát hiện, bị truy sát ở khắp mọi nơi”
“Sau đó… thế nào?”
Tô Uy Việt im lặng một lát, sau đó chầm chậm kéo vạt áo ngủ của anh, lớp vải lụa mịn màng màu đen lướt qua da thịt của Vũ Đình, để lại cảm giác hơi lành lạnh. Anh cầm tay cô đặt vào từng vết sẹo trên cơ thể mình, chỉ nói đúng hai từ: “Thế này”
Là toàn thân chằng chịt vết thương, sẹo lớn sẹo nhỏ, có những cái do đạn bắn, có những cái do bị đao kiếm chém, thậm chí còn có những cái do bị mũi mác sắc lạnh đâm vào. Tất cả những vết sẹo đó đều là câu trả lời sát thực nhất cho câu hỏi vừa rồi của Vũ Đình, nó minh chứng cho cuộc đời luôn phải sống trên ngọn súng lưỡi dao của anh. Tất cả đều là thăng trầm và hỗn loạn.
Chẳng trách lúc đứng trong lô cốt dưới đất, anh nói “đối với tôi, không có con đường nào là dễ dàng. Muốn tồn tại chỉ có thể tự mình giành lấy mạng sống”. Tô Uy Việt có được ngày hôm nay là do dùng máu và thịt của bản thân để đánh đổi.
Vũ Đình cẩn thận chạm vào những vết tích chinh chiến trên người anh, bất giác đầu ngón tay trở nên run rẩy. Người đàn ông này trước đây có quá nhiều bí ẩn mà cô không thể nhìn thấy, bây giờ Tô Uy Việt dù hơi ngốc nghếch trong chuyện tình cảm một chút, vì nghĩ cô là người phụ nữ của mình cho nên mới mở một cánh cửa cho cô để chạm đến cuộc sống của mình. Khi ấy mới biết, những thứ Vũ Đình nhìn thấy trong suốt thời gian qua thực sự chỉ là một phần quá nhỏ trong cuộc đời ấy.
Tô Uy Việt của cô những năm tháng qua, kỳ thực đã sống không mấy dễ dàng.
Vũ Đình sờ khắp những vị trí có sẹo trên ngực của anh, cuối cùng là chạm đến vết dao chém mới chỉ khép miệng sau rất nhiều lần Tô Thành Nam phải khâu đi khâu lại của Tô Uy Việt, nhỏ giọng thì thầm: “Còn đau không?”
“Không”. Anh thờ ơ đáp: “Chút thương tích này có là gì”
“Em bị đạn bắn một lần đã sợ chết khiếp. Đến già cũng không muốn bị trúng đạn lần nữa. Trên người anh có cả đống vết đạn bắn, anh không có cảm giác mẫn cảm đặc biệt với đạn à?”
“Bị bắn vài lần sẽ quen thôi”
Vũ Đình: “…”. Hoàn toàn bó tay.
Nói chuyện với người này thà tự nói một mình còn hơn.
Thế nhưng, một lát sau cô vẫn không sao chợp mắt nổi, rút cuộc lại vẫn mở miệng nói chuyện với cục đá nào đó:
“Tôn Lập nói còn một tổ chức nữa ở Nam Cực chuyên thu mua vũ khí, đó là đối thủ của anh à?”
Tô Uy Việt nheo mắt, lạnh lùng trả lời: “Tôi cung cấp cho hai châu lục, tổ chức W cung cấp cho ba châu lục. Châu Phi, châu Mỹ và châu Úc. Châu Phi nhu cầu sử dụng vũ khí rất ít, thị trường đó không đáng để nhúng tay vào”
“Vậy tại sao lần này tổ chức kia lại thu mua cả vũ khí của Frank? Kuwait vẫn thuộc địa bàn Châu Á của anh mà?
“Tổ chức W muốn nuốt địa bàn của tôi”. Đáy mắt anh lóe lên một tia lạnh lẽo trong đêm tối, giống như một con sói đứng từ xa đã nhìn thấy được kẻ thù của mình.
Vũ Đình nghe xong cũng bắt đầu cảm thấy dựng tóc gáy. Chuyện Tô Uy Việt là trùm buôn bán vũ khí ở cả hai châu lục đã hoang đường và khó tin lắm rồi, vậy mà còn một tổ chức khác lớn mạnh hơn ẩn náu ở châu Nam cực muốn nuốt trọn địa bàn của anh.
Nếu tổ chức W nuốt được cả thị trường Châu Á và Châu Âu mà Tô Uy Việt đang quản lý, lúc đó chẳng phải là bá chủ của năm châu bốn bể sao?
Không được. Để một tổ chức nắm giữ một lượng lớn vũ khí như vậy quá nguy hiểm, nói không chừng còn đủ năng lực làm xoay chuyển cục diện cân bằng xã hội đen trị xã hội đen của thế giới. Khi ấy tổ chức W sẽ là bá chủ, chiến tranh ắt hẳn sẽ nổ ra.
Vũ Đình càng suy ngẫm càng thấy mình bị nhiễm Dương Kiến Thành và Tô Uy Việt, bắt đầu lo xa đến mức nghĩ cho cả lợi ích quốc gia rồi. Cô đành hít sâu một ngụm khí lạnh để bình tĩnh lại, ngẩng đầu hỏi anh: “Có phải lần trước anh bị chém cũng là do tổ chức này đứng sau hỗ trợ cho Frank không?”
Tô Uy Việt gật đầu: “Có lẽ là như vậy. Một mình Frank không có bản lĩnh làm gì nổi tôi”
“Vậy… anh định thế nào?”
“Cái gai trong mắt, để lâu sẽ làm hỏng thị lực”. Anh trầm mặc nhận xét, quầng sát khí trên người vẫn chưa thu về, lãnh khốc cực điểm như cũ: “Sớm muộn gì cũng sẽ giao tranh, vậy thì tôi ra tay trước một bước. Đến châu nam cực tiêu diệt tổ chức W trước khi hắn khuấy động thị trường Châu Á và châu Âu”
Lời nói này thật sự khiến người nghe phải chấn động, giống như tuyên bố mình có thể thay đổi toàn bộ giới xã hội đen trên thế giới. Vũ Đình hoảng hốt nhìn Tô Uy Việt, mất mấy giây há hốc miệng mới thốt ra được một câu: “Có thể không?”
Tô Uy Việt hừ lạnh một tiếng, không khẳng định cũng không phủ nhận mà chỉ nói: “Cùng lắm thì mất mạng. Đến lúc đó, em có thể tự do”
“…”. Đây là đạo lý gì vậy? Nói như thế chẳng phải nghĩa là khi anh chết thì cô mới có thể tự do sao.
Không lẽ cả đời anh đều chung thủy với duy nhất một người giống hệt như tập tính đặc trưng của loài sói?
Trời ạ! Cô còn chưa nghĩ đến điểm này. Trước giờ vẫn chỉ nghĩ là bản thân mình đã trở thành người của Tô Uy Việt, còn lại vẫn chưa dám suy diễn gì xa xôi. Còn anh thì đã nghĩ đến tận chuyện giữ cô bên mình đến tận khi chết rồi. Đúng là ngố đến cố chấp.
Vũ Đình phì cười, ôm lấy anh: “Được rồi. Nhưng dù sao thì em tạm thời cũng chưa muốn tự do. Em muốn ở cạnh anh, anh đi đâu em theo đó”
Tô Uy Việt đang cau mày, nghe thấy câu mày, sát khí trên người mới dần dần giảm xuống. Anh vuốt ve vòng eo của cô, khẽ gật đầu: “Được. Đợi một thời gian nữa, tôi sẽ đưa em đi trải nghiệm nam cực”
“Anh định bao giờ mới bắt đầu tấn công tổ chức W?”
“Ở đây vẫn còn chuyện cần giải quyết. Hơn nữa còn phải lập kế hoạch. Chưa xác định thời gian cụ thể”
“Vậy tức là vẫn còn dư một chút thời gian phải không?”. Cô cười cười, trong đầu đã bắt đầu có toan tính khác.
“Nói đi, đừng vòng vo”
Quả nhiên tên ngố tình nào đó có EQ cực thấp, nhưng giác quan thì lại nhạy bén hơn người, vừa nghe xong đã biết Vũ Đình đang mưu tính chuyện gì đó. Anh không thích vòng vo nên thẳng thừng nói luôn.
Vũ Đình bẽn lẽn hỏi: “Lần này em bị thương vì anh, nói gì thì nói, em cũng là đỡ đạn cho anh. Cho nên anh cũng phải có trách nhiệm với em”
Nói đến đây, cô lại ngừng lại, ngẩng đầu len lén quan sát sắc mặt của Tô Uy Việt, thấy anh không tỏ thái độ gì mới dám to gan đề nghị: “Em muốn anh làm một việc cho em, có được không?”
Tô Uy Việt đưa mắt đầy nghi ngờ nhìn cô: “Nói đi, chuyện gì?”
Vẻ mặt Vũ Đình đầy nịnh nọt, ôm chặt lấy lưng anh, cười tươi lấy lòng: “Trước đây em gặp phải người không tốt, cho nên bây giờ quen biết ai cũng làm ba mẹ lo lắng. Lúc em quay lại Vân Sơn trót nói với ba mẹ… sẽ mang… con rể về cho ba mẹ. Thế nên…anh có thể về thành phố B với em một chuyến không? Dù sao thì em cũng là con gái, đi theo anh như vậy không tiện lắm. Anh đến gặp ba mẹ em để ba mẹ em có thể yên tâm cho em đi theo anh, được không?”
“Con rể?”
Nói dài như vậy, nhưng sự chú ý của Tô Uy Việt chỉ dồn vào hai từ “con rể”. Anh hơi ngẩn ra, hình như mình đã bỏ qua một giai đoạn gì đó rồi.
“Vâng. Thực ra anh không cần phải kết hôn với em. Chỉ là trước mặt ba mẹ nói dối với em một chút thôi. À không, anh không cần phải nói gì cả. Chỉ im lặng là được. Em nói gì anh gật đầu, ba mẹ hỏi gì anh cũng gật đầu. Vậy là được”
“Em bảo tôi nói dối?”.
“Vâng… Không được ạ?”
Cô chỉ muốn ba mẹ có thể yên tâm. Tô Uy Việt có thể lấy cô hay không, thực sự không quan trọng. Một lần suýt mất mạng vì chuyện kết hôn với Lưu Bình Nguyên cô đã sợ rồi, Tô Uy Việt và cô có thể đi được bao xa với nhau, cô cũng không đặt nặng nữa. Có thể ở bên nhau là tốt rồi.
“Không cần phải nói dối”. Anh lạnh lùng nói, ngữ điệu đầy vẻ cố chấp và kiên định. Tô Uy Việt không quan tâm đến chuyện tại sao mình lại phải trở thành con rể của người khác, nhưng dù sao Vũ Đình cũng là người phụ nữ của anh. Nói sao thì nói, anh là đàn ông phải có trách nhiệm với cô: “Nếu như tiêu diệt xong tổ chức W, tôi còn sống, tôi sẽ lấy em”.
Nói đến đây, anh hơi ngừng lại vài giây, dường như chợt nhớ ra thêm điều gì đó cho nên bổ sung thêm: “Cho em một danh phận cụ thể”
Trời ạ. Tô Uy Việt có thể đừng đi tắt như thế được không? Phải có tình yêu sâu đậm, đôi lứa yêu nhau đến khoảnh khắc chín muồi thì mới kết hôn được chứ? Đằng này anh hứa lấy cô chỉ vì nghĩ sẽ cho cô một danh phận cụ thể. Danh phận gì gì đó chứng minh cô là là người đàn bà của anh.
Vũ Đình biết mình không theo kịp tư duy của cái tên này cho nên cũng lười biếng không thèm tranh cãi nữa. Dù sao anh có thiện chí như vậy cũng đáng ghi nhận, có thể về cùng cô là tốt rồi.
Cô gật đầu: “Vậy sau khi từ nơi này quay về, có thể đến thành phố B được không?”. Vũ Đình vờ tỏ ra đáng thương, ánh mắt ngập tràn mong chờ nhìn anh: “Dù sao thì em rời khỏi nhà cũng lâu rồi”.
Tô Uy Việt ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm túc gật đầu, anh cẩn thận ôm cô đặt nằm ngay ngắn xuống giường, chèn chăn lại xung quanh người cô: “Được rồi. Ngủ đi”
Vũ Đình nghe được câu trả lời mình mong muốn, lại có được một lời “tôi sẽ lấy em” của Tô Uy Việt liền sung sướng như điên. Mặc kệ anh vừa chèn chăn lại đã vùng lên, túm lấy anh hôn lấy hôn để.
Hai người hôn sâu một lúc rồi mới buông ra, lúc này bầu trời bên ngoài sa mạc đã bắt đầu le lói mấy tia nắng buổi sáng sớm. Vũ Đình hôn đủ rồi mới chịu nằm xuống giường, tay vòng qua rồi ôm lấy Tô Uy Việt, cười hì hì: “Sáng rồi, ngủ thôi. Ngủ ngon đại ca”
“Ngủ ngon”
Không khí ở mỏ dầu Lưỡng Hà bình yên thêm mấy ngày, không còn công nhân nổi loạn, không còn đường hầm và Tôn Lập tính kế, chỉ có mấy người đàn em của Tô Uy Việt nhàm chán đi ra đi vào.
Vết thương của Vũ Đình bình phục rất nhanh, chỉ qua vài ngày đã khép miệng, cũng không còn đau nhức nhiều như trước, thậm chí cô còn thoải mái bước xuống khỏi giường rồi tranh thủ Tô Uy Việt không để ý, lang thang xuống bên dưới nhìn cái này ngắm cái kia.
Đỗ Khang vừa thấy bóng cô xuất hiện ở chỗ giếng chính khai thác dầu thì vội vàng tiến lại, giơ tay ngăn Vũ Đình: “Đại ca không cho em chạy lung tung, sao em lại xuống đây?”
“Anh Khang, ở trong phòng buồn chán muốn chết. Anh thử bị thương mà xem, ở trong phòng một ngày đã phát điên rồi”. Cô bày ra dáng vẻ vô tội, còn cố ý khoa chân múa tay để Đỗ Khang nhìn thấy mình đã khỏe mạnh.
Đỗ Khang cau mày nghĩ ngợi, cũng thấy mấy lần mình bị thương, nằm vài tiếng đã thấy ngứa ngáy chân tay, Vũ Đình lại nằm suốt bốn ngày rồi, không buồn bực mới lạ. Anh ta nói:
“Nhưng mà em cũng không nên xuống đây. Mới bình phục đã muốn bị đại ca ném em vào giếng dầu rồi hả?”
“Anh không nói, em không nói là được mà”. Ánh mắt Vũ Đình hiện rỏ vẻ gian trá trá: “Sáng sớm anh ấy đã đến phòng chỉ huy bàn công chuyện với mọi người rồi. Còn lâu mới quay lại. Em về phòng trước khi anh ấy phát hiện sẽ không sao đâu”.
Không ngờ, vừa nói dứt câu thì đằng sau vang lên một âm thanh đầy lạnh lẽo: “Dương Vũ Đình”
Cô nghe giọng Tô Uy Việt, bất giác thấy rùng mình. Vũ Đình lập tức ngoái đầu lại, thấy anh đang từ phía sau đi đến, vẻ mặt ngập tràn sát khí khiến người khác nổi da gà.
“Ấy… trùng hợp thế, anh cũng ra đây à?”. Cô lập tức nịnh nọt chạy lại, lòng run nhưng miệng vẫn cười tươi.
Tô Uy Việt sải chân mấy bước đã tới chỗ cô, không quan tâm đến vẻ mặt nịnh nọt vô tội của Vũ Đình, hừ lạnh một tiếng: “Ra đây làm gì?”
“À… em đi tắm nắng”
Vũ Đình cuống quá nên không biết nói thế nào, bịa tạm một lý do: “Nắng đẹp thế này, phải sưởi nắng thì mới khỏe mạnh được. Sách giáo khoa dạy ánh nắng có vitamin D còn gì?”
Đỗ Khang đứng cạnh nghe vậy không nhịn được liền hắng giọng, đưa một ngón tay lên che miệng cố nín cười. Tắm nắng buổi sớm mai ở Vân Sơn thì còn có khả năng tổng hợp vitamin D cho cơ thể được, nhưng tắm nắng lúc buổi trưa ở sa mạc thì chỉ có Vũ Đình mới nghĩ ra. Cô phơi mình chưa đầy năm phút chắc chắn sẽ bị bỏng chết.
Sắc mặt Tô Uy Việt càng lúc càng tệ, anh tóm cổ tay cô kéo đi: “Được, vậy ra đứng nắng cho tôi. Không hết ba tiếng thì tôi ném em xuống giếng dầu”
“Ấy… đau em. Em đổi ý rồi. Em không muốn tắm nắng nữa”. Cô bị lôi xềnh xệch, biết vị đại ca nào đó nổi giận rồi, mấy ngày gần đây Tô Uy Việt hết lòng chăm sóc cô, từ thay băng, bôi thuốc, thậm chí cả massager cũng là anh làm. Vậy mà cô còn chưa khỏi hẳn đã làm trái lời anh, chạy xuống đây.
“Aiz… Việt, em đau. Lưng em đau chết mất. Tự nhiên đau quá. Vết đạn bắn tự nhiên phát đau lại rồi. Việt, buông em ra, đau quá”.
Tô Uy Việt quay đầu lại, phóng một ánh mắt đầy nộ khí đến cô, lạnh lùng hỏi: “Còn biết đau?”
“Đúng đúng. Đau thật mà. Anh bắt em đứng nắng thì em sẽ chết thật đó”
“Không phải nói muốn tắm nắng à?”
Cô lập tức xua tay: “Không, không tắm nắng nữa. Vết thương còn đau thế này thì làm sao tắm nắng được nữa chứ. Em hồ đồ rồi. Ban nãy em nói năng linh tinh. Việt, em sai rồi, bây giờ em lên phòng ngay. Không chạy lung tung nữa”
Tô Uy Việt thấy cô nhận sai, hơn nữa Vũ Đình bày ra vẻ mặt đáng thương, hai mắt như sắp khóc đến nơi. Anh nhìn cô giây lát, lúc sau mới nghiến răng nhả ra một câu: “Còn dám chạy lung tung, tôi cắt gân chân em”
“Em biết rồi. Không dám nữa. Chúng ta vào bên trong thôi”
Nói rồi, cô sợ anh đổi ý liền nhanh chân phi thẳng vào khu nhà ở, đứng dưới mái hiên nhìn Tô Uy Việt. Vài giây sau, anh cũng mới rảo bước đi lại gần cô, ôm eo Vũ Đình quay trở lại phòng nghỉ.
Có điều, bọn họ vừa mới đi ngang qua khu chỉ huy thì Liêm bỗng nhiên xuất hiện. Trên tay anh ta là một phong bì thư màu xám, cung kính đưa cho Tô Uy Việt:
“Đại ca, tổ chức liên hiệp dầu mỏ có gửi thư cho anh, mời anh đến thủ đô Kuwait”
Tô Uy Việt nhíu mày, cầm lấy phong thư mở ra. Vũ Đình liếc qua thấy trên đó có ghi ngày giờ mời vào ngày mai, nội dung đại loại là mời Tô Uy Việt đến để bàn bạc về chuyện khai thác dầu mỏ ở vùng chiến sự.
Thương nhân dù khai thác đơn độc nhưng ở trên địa bàn Kuwait thì phải gia nhập tổ chức liên hiệp dầu mỏ này. Tô Uy Việt không ưa gì mấy lão già chủ của các mỏ dầu khác, tuy nhiên vì quan hệ lợi ích cho nên mới đồng ý tham gia cùng bọn họ.
Lần này bỗng dưng tổ chức liên hiệp dầu mỏ mời anh đến bàn chuyện, chắc chắn còn có âm mưu gì khác nữa, nói không chừng còn liên quan đến Frank. Tô Uy Việt đọc sơ qua nội dung thư, sau đó không nể nang ném phong bì đó vào thùng rác, vẻ mặt vẫn lạnh băng như cũ.
Liêm liếc phong thư kia rồi nhìn anh: “Đại ca, chắc chắn Frank đứng sau chuyện này. Hắn không cam tâm nhìn chúng ta lấy lại vũ khí từ ngay trong hang ổ của mình nên mới bày ra chuyện làm khó anh”
“Lần này muốn cùng tổ chức liên hiệp dầu mỏ giở trò với tôi”
“Muốn cậy đông ức hiếp chúng ta, đúng là không biết trời cao đất dày”. Liêm nhíu mày nhận xét, sau đó mới hỏi: “Đại ca, anh định thế nào?”
Tô Uy Việt nheo mắt, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh đầy vẻ chết chóc. Anh thản nhiên nhả ra mấy chữ: “Đã mất công mời thì đến một chuyến”.
***
Lời tác giả: Chúc cả nhà mình Tết Độc Lập vui vẻ. Và nhớ đừng quên tương tác cho tác giả nhé!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook