• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đích nữ vô song (1 Viewer)

  • Chương 215

Editor: trang bubble ^^
Bùi Nguyên Ca dịu dàng đi xuống đài cao, đi tới trước mặt Lý Minh Hạo, cắn môi nói: "Lý đại nhân, trước tiên là ta nói rõ ràng, ta mới học cưỡi ngựa không nhiều ngày, ngươi đã luyện hơn mười năm rồi nhỉ? Lại nói, cứ trực tiếp phóng ngựa chạy hừng hực như điên vậy cũng không có ý nghĩa, không bằng dựa theo quy củ của ta đến đua ngựa, như thế nào? Đương nhiên, nếu ngươi sợ thất bại, không dám so với ta, vậy thì thôi, vẫn là theo quy củ cũ đến đua đi, dù sao cũng không thể để cho ngươi chịu thiệt lắm!"
Lý Minh Hạo chăm chú nhìn nàng, cười nói: "Mặc cho Bùi tứ tiểu thư căn dặn!"
Hắn đương nhiên cũng nghe ra được, trong lời này của Bùi Nguyên Ca rõ ràng là đang kích tướng, có điều ỷ thế cưỡi ngựa tốt hơn Bùi Nguyên Ca rất nhiều, cũng không để ở trong lòng chút nào.
"Tốt lắm, ta đua ngựa có điều khác biệt với bình thường, trong thời gian một nén nhang, người nào chạy xa thì coi như người đó thắng. Có điều, thời gian ta học cưỡi ngựa kém xa hơn ngươi, cho nên để cho công bằng, phương về phía do ta đến xác định. Nói cách khác, nếu ngươi vượt qua quá xa, ngộ nhỡ ta đột nhiên chuyển về phía, ngươi đuổi theo không kịp, vậy thì xem như ngươi thua rồi. Ngươi dám so không?" Bùi Nguyên Ca hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng chứa vài phần khiêu khích.
Nhưng làm sao Lý Minh Hạo sẽ để nàng ở trong lòng, vô tình nói: "Tự nhiên muốn làm gì cũng được!"
Vốn là thấy Bùi Nguyên Ca mở miệng yêu cầu chiến, mọi người còn tưởng rằng nàng cưỡi ngựa hơn người, có thể so sánh hơn thua với Lý Minh Hạo, đúng là ôm hy vọng tha thiết, nhưng nghe ý trong lời nàng nói, rõ ràng học cưỡi ngưạ chưa được vài ngày, không khỏi vô cùng thất vọng. Có điều thấy nàng trước tiên tỏ ra yếu kém lại kích tướng, rõ ràng là tiểu cô nương được chịu nuông chiều lại thêm nhí nhảnh tinh quái, bộ dáng dường như đang nghĩ ra chủ ý quỷ gì, trong lúc nhất thời đều không nhịn được hiểu ý mà cười. Đúng là cực kỳ giảm bớt không khí khẩn trương giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng mới vừa rồi.
Huống chi, Bùi Nguyên Ca cũng nói chính mình là lần đầu học cưỡi ngựa, đua ngựa như vậy cũng là thú vị.
Càng quan trọng hơn là, dù sao Lý Minh Hạo đã chấp nhận điều kiện như vậy, nếu cuối cùng thua cũng không thể mượn cớ này nguỵ biện, cũng có thể chèn ép kiêu ngạo của hắn, bởi vậy đều ồn ào cố lên tiếp sức cho Bùi Nguyên Ca.
Bởi vì vừa học cưỡi ngựa, Bùi Nguyên Ca không dám chọn ngựa quá lớn, vẫn chọn con ngựa mẹ dịu ngoan màu rám nắng lúc trước kia, dắt đến trước mặt Lý Minh Hạo, đang muốn chuẩn bị xoay người lên ngựa, bỗng nhiên nghe được ở bên cạnh, Lý Minh Hạo dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được, thấp giọng nói: "Hoàng thượng gặp chuyện vào buổi chiều đầu tiên của thu săn, chỉ có một gã thích khách trốn thoát, nhưng mà bản thân bị thương nặng. Mà cửu điện hạ lại hiện thân ở bãi săn vào sáng sớm hôm sau.... Nghe nói tính tình cửu điện hạ kiêu ngạo nhất, khắp nơi đều phải đè ép người khác, sao hôm nay đối mặt sự khiêu khích của ta cũng không dám ứng chiến? Giữa hai người hẳn là có quan hệ nào đó nhỉ! Cho nên Nguyên Ca, ngươi muốn ra mặt vì cửu điện hạ?"
Thân hình Bùi Nguyên Ca khẽ ngừng lại, chăm chú nhìn lại Lý Minh Hạo, đón nhận đôi mắt mỉm cười chắc chắc của hắn.
Quả nhiên, Lý Minh Hạo đã đoán Hoằng Mặc bị thương nặng, cho nên mới dám mở miệng khiêu khích không kiêng nể gì như vậy. Vậy muốn nói cùng thái hậu và Diệp thị không có vấn đề gì, đánh chết nàng cũng không tin! Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca đông lạnh, lẳng lặng nhìn Lý Minh Hạo, bỗng nhiên mở miệng cười yếu ớt: "Lý Công tử, ý của ngươi là nói cửu điện hạ là thích khách ám sát hoàng thượng? Một khi đã như vậy, sao không tố giác đến trước mặt hoàng thượng đi? Nghe nói hoàng thượng vô cùng tức giận đối với sự kiện thích khách lần này, hạ lệnh nhất định phải bắt đựơc thích khách, nếu Lý Công tử tố giác chuyện này, có thể lại là một cái công lớn. Trứơc sau khi hoàng thượng gặp chuyện, Lý Công tử cứu giá có công, nếu lại tố giác chuyện cửu điện hạ ám sát, tương lai nhất định thăng chức rất nhanh, tiền đồ giống như gấm, loại kỳ ngộ này thực sự làm cho người ta hâm mộ!"
Người hung hăng tự phụ như Lý Minh Hạo, trong lòng đã nhận định Vũ Hoằng Mặc bị thương là thật, như vậy Bùi Nguyên Ca càng giãi bày, ngược lại càng sẽ làm hắn xác định điểm ấy. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca dứt khoát đi ngược lại con đường cũ, không những thừa nhận, hơn nữa dốc sức cổ động hắn tố giác việc này với hoàng thượng.
Quả nhiên, nghe vậy, vẻ mặt Lý Minh Hạo khẽ cứng lại, trong đôi mắt để lộ ra vài phần suy nghĩ sâu xa.
Hắn đã biết Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc quan hệ thân mật, dưới tình huống như vậy, Bùi Nguyên Ca không những không giãi bày cho Vũ Hoằng Mặc, ngược lại nói đạo lý sau khi tố giác Vũ Hoằng Mặc tiền đồ cẩm tú, rõ ràng là đang cổ vũ hắn làm như vậy, việc này hiển nhiên không hợp với lẽ thường. Như thế, Bùi Nguyên Ca kích thích hắn tiến đến tố giác như vậy là vì trong này có cạm bẫy gì sao? Chẳng lẽ nói Vũ Hoằng Mặc không bị thương, cũng là giả bộ, làm cho người hoài nghi, sau đó lại kéo người tố giác đi vào?
Lấy tâm tư của Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca, thiết kế ra bẫy dẫn người mắc câu như vậy cũng không kỳ quái chút nào.
Có điều, cũng có thể là Bùi Nguyên Ca đang giở trò lừa bịp hư hư thật thực, cố ý làm hắn sinh nghi.
Nhưng cho dù như thế nào, Bùi Nguyên Ca vừa nói như vậy xác thực làm cho Lý Minh Hạo khó phân biệt thiệt giả, trong lúc nhất thời không dám xác định Vũ Hoằng Mặc có bị thương hay không. Đang suy tư, bên tai lại truyền đến tiếng Bùi Nguyên Ca chậm rãi: "Trước mặt mọi người, còn có hoàng thượng ở đây, Lý Công tử lại vẫn có thể kiêu ngạo như cũ, khiêu khích về phía cửu điện hạ trước mặt mọi người, cũng không lo lắng hậu quả chút nào. Mà xem tính cách của Lý Công tử cũng không phải là hạng người hữu dũng vô mưu, vậy ngược lại càng làm cho ta tò mò."
Đêm tiết khất nguyện đó, Lý Minh Hạo từng bước tính kế, đoán ra chân tướng nàng thiết kế Lý Thụ Kiệt giả, đã làm cho Bùi Nguyên Ca nhận thức được dưới bề ngoài Lý Minh Hạo nhìn như thô cuồng hung hăng, có tâm tư kín đáo như thế nào. Nếu bị hắn nắm giữ quyền chủ động, từng bước ép sát, nói không chừng sơ ý một chút sẽ lộ ra sơ hở, bị hắn nhìn ra tâm tư. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca không muốn bị hắn nắm mũi đi, mà là chủ động xuất kích, lấy công làm thủ, chuyển dời tâm tư Lý Minh Hạo từ chuyện Hoằng Mặc bị thương sang chỗ khác.
"Khó được Nguyên Ca ngươi sẽ khen ta, cũng khiến ta có chút thụ sủng nhược kinh!" Lý Minh Hạo lại cười nói, nhưng không trả lời vấn đề của nàng.
Mặt mày Bùi Nguyên Ca trầm tĩnh: "Lý Công tử, ta với ngươi không quen, cho nên, xin gọi ta Bùi tứ tiểu thư!"
"Nguyên Ca, ngươi không khỏi rất vô tình đấy?" Sắc mặt Lý Minh Hạo khẽ thu lại, hiển nhiên cảm thấy không thích sự lạnh nhạt xa lạ của Bùi Nguyên Ca, "Nếu thật sự muốn nói công lớn, trước mắt cũng xác thực có cái công lao lớn. Mọi người đều biết, Nguyên Ca ngươi là tâm phúc của thái hậu, là cánh tay thái hậu ỷ lại, đặc biệt tín nhiệm. Thậm chí bởi vì ngươi, thái hậu và Diệp thị nổi lên lục đục. Nhưng mà, đêm tiết khất nguyện đó, ta lại tận mắt thấy ngươi và cửu điện hạ quan hệ ái muội, thân mật không hề tầm thường. Nếu như ta nói chuyện này cho thái hậu nương nương, Nguyên Ca, ngươi đoán sẽ thế nào?"
Bùi Nguyên Ca khẽ nhíu mày.
Có điều, từ lúc đầu đoán thái hậu muốn mượn sức Lý Minh Hạo, Bùi Nguyên Ca đã đoán được loại khả năng này. Dù sao đêm tiết khất nguyện đó, tình hình của nàng và Hoằng Mặc thật sự rất rõ ràng, Lý Minh Hạo lại là người thông minh, #d#l#q# nếu không nhìn ra manh mối kia mới kỳ quái. Đối với việc này, Bùi Nguyên Ca đã có chuẩn bị tâm lý, thản nhiên nói: "Mọi người thích đi đường lớn bằng phẳng, gặp phải nhấp nhô ai cũng muốn vòng qua, nhưng nếu thật sự vòng không được thì cũng chỉ có thản nhiên đối mặt. Nếu Lý Công tử muốn làm loại tiểu nhân này, ta đây cũng không có biện pháp."
Lời nói này đúng mực, nhưng thật ra làm cho Lý Minh Hạo càng tán thưởng.
Bùi Nguyên Ca thật là vị kỳ nữ tử khó được, số lần tiếp xúc với nàng càng nhiều, Lý Minh Hạo lại phát hiện hứng thú của hắn đối với nàng lại càng lớn. Loại cảm giác chưa từng có bao giờ này cũng quả thực làm hắn cảm thấy mới mẻ. "Nguyên Ca, ngươi cũng không cần tuyệt vọng như vậy, không bằng chúng ta đến đánh cuộc đi! Mượn lần đua ngựa này để cược, nếu ta thua, ta sẽ miệng kín như bưng chuyện ngươi và cửu điện hạ, tuyệt đối sẽ không tiết lộ mảy may về phía thái hậu; nhưng mà, nếu ta thắng thì...."
Hắn dừng một chút, ánh mắt nóng bỏng chăm chú ở trên người Bùi Nguyên Ca: "Ngươi sẽ rời khỏi Vũ Hoằng Mặc, theo ta, như thế nào?"
Bùi Nguyên Ca yên lặng nhìn hắn, cười lạnh nói: "Lý Công tử xem ta làm cái gì? Cung vàng người đứng đầu giải săn bắn mùa thu, hay là phần thưởng kim ngọc như ý mà hoàng thượng ban tặng?" Hôm nay, hành động của Lý Minh Hạo thật sự hoàn toàn chọc giận nàng, đầu tiên là mượn Hoằng Mặc đang lúc bị thương cố ý khiêu khích nhục nhã, sau đó lại muốn lấy chung thân của nàng làm tiền đặt cược! Nàng thật là không thể nào hiểu được tâm tư của Lý Minh Hạo. Ở bên ngoài, nàng là người thái hậu chuẩn bị cho hoàng đế, dưới ngầm, hắn rõ ràng biết nàng và Hoằng Mặc tình đầu ý hợp, lại không nên chặn ngang chen một chân vào, làm khó dễ từ giữa, rốt cuộc là toan tính cái gì?
Chẳng lẽ nói mượn việc này chứng minh sức quyến rũ của hắn đi liền không gì làm không được, hay là nói, hắn chính là thích hoành đao đoạt ái?
"Kỳ thật ta cũng không hiểu được. Nguyên Ca, vì sao ngươi lại vừa ý cửu điện hạ? Tính tình hắn khó lường, vui giận vô thường, lại là người trong hoàng thất, thực không phải lương xứng. Nguyên Ca, ngươi cũng không đến mức bị dung mạo của hắn mê hoặc, hoặc là nói bởi vì hắn là cửu hoàng tử?" Lý Minh Hạo nhứơng mày cười nói, "Người sống một đời có thể gặp được người ngưỡng mộ trong lòng của mình thật sự không dễ dàng, cho nên gặp sẽ tuyệt đối không thể bỏ qua, đây là nguyên tắc của ta! Nguyên Ca, ngươi là nữ tử đầu tiên làm cho ta muốn cưới, cho nên, cho dù phía trước có cửu điện hạ chắn ngang, ta cũng sẽ kéo hắn xuống dưới!"
"Cho nên, ngươi sẽ đầu phục Diệp thị và thái hậu?" Bùi Nguyên Ca bình tĩnh hỏi.
Lý Minh Hạo có chút giật mình, lập tức cao giọng cười to: "Vẫn là không thể gạt được Nguyên Ca ngươi!"
Hắn không hề để ý nói, "Có điều, theo tình thế trước mắt đến xem, Diệp thị cũng là lựa chọn tốt nhất của ta, không phải sao? Diệp thị thanh thế lớn, lại đan xen chằng chịt ở triều đình, nhưng từ đầu đến cuối ở trên binh quyền là chỗ trống, không có nhân tài thích hợp. Nếu ta tham gia vào Diệp thị, bọn họ nhất định sẽ toàn lực đến đỡ ta, lên như diều gặp gió, ở trong tầm tay; mà Liễu thị vốn là toàn lực đến đỡ cửu điện hạ, cho dù ta tham gia vào, bị hắn đè nặng ta cũng không có khả năng ra mặt. Huống chi, bây giờ còn có nhân tố Nguyên Ca ngươi, trừ phi cửu điện hạ chịu đưa ngươi bỏ đi thứ yêu thích cho ta, nếu không ta và hắn đối nghịch đã kết định rồi! Dù sao Diệp thị và cửu điện hạ vốn là không thể cùng tồn tại, cớ sao mà không làm chứ?"
"Được, tốt lắm!" Bùi Nguyên Ca chậm rãi gật đầu, vẻ mặt nhìn không ra vui giận.
Lý Minh Hạo này nhìn như cuồng vọng, kì thực tâm tư nhạy bén tỉ mỉ, lại là văn võ song toàn. Hơn nữa, tâm lý dường như thiên tính còn có một loại yêu thích mạo hiểm khiêu chiến, người như thế nếu trở thành kẻ địch nhất định nguy hiểm vô cùng. Mà quan trọng hơn là hiện tại hắn đang được hoàng đế coi trọng, muốn trừ bỏ hắn thì càng thêm khó giải quyết! Một khi đã như vậy, hắn đầu nhập vào Diệp thị ngược lại là chuyện tốt....
Tuy rằng không biết giữa thái hậu và hoàng đế có ân oán gì, nhưng Bùi Nguyên Ca có thể cảm giác được là hoàng đế quyết tâm sẽ đối phó thái hậu và Diệp thị. Một khi đã như vậy, Lý Minh Hạo đầu nhập vào Diệp thị và thái hậu căn bản là tự tìm đường chết, chỉ cần hoàng đế có thể trừ bỏ Diệp thị, như vậy Lý Minh Hạo leo lên Diệp thị tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng đến, cho dù sẽ không rơi vào, cũng sẽ bởi vậy mà mất lòng hoàng đế, sau lại muốn đối phó hắn sẽ dễ dàng hơn!
"Như thế nào? Nguyên Ca, trận đua ngựa này là ngươi đề suất, quy tắc là ngươi định, ngươi cũng không dám cược với ta sao?" Lý Minh Hạo lại nhắc tới tiền đặt cược phía trước, kích tướng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom