Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Editor: trang bubble ^^
Tuy rằng nói cách xa, mọi người thấy không rõ lắm chi tiết giữa hai người, nhưng là theo hai lần chuyển hướng của Lý Minh Hạo, mọi người cũng nhìn ra được, khẳng định là ở vào thời điểm cuối cùng Bùi Nguyên Ca liên tiếp thực thi kế, mê hoặc phán đoán của Lý Minh Hạo, sau đó lại lấy vách đá trở thành cách trở, cam đoan cho dù Lý Minh Hạo phản ứng lại, cũng không cách nào lướt qua vách đá, do đó hoàn toàn thắng được trận đua ngựa này.
Thiết kế liên hoàn, tính toán tinh chuẩn, quy tắc đua ngựa, địa hình cùng với đủ loại kế mê hoặc địch...
Hết thảy những thứ này xuất hiện ở trên người cô gái mới mười ba tuổi như Bùi Nguyên Ca, quả thực làm người ta thán phục khen ngợi, nhất là nháy mắt cuối cùng nàng phóng ngựa lướt qua vách đá, gần như làm cho mọi người ở đây đều ngừng lại hô hấp rồi, căng thẳng thành một đường thẳng tắp. Phải biết rằng, tuy rằng khoảng cách vách đá kia không tính quá xa, nhưng cũng không phải dễ dàng là có thể lướt qua, cho nên ở thời khắc cuối cùng, ngay cả Lý Minh Hạo cũng không dám dễ dàng thử nghiệm, dù sao hơi có sai lầm thì có khả năng ngã xuống vách núi đen, tan xương nát thịt.
Cũng bởi vậy, phía sau hành động phóng ngựa Bùi Nguyên Ca đại biểu dũng khí và tâm huyết lại càng làm người ta cảm thấy rung động.
Nhưng mà, thời điểm mọi người ở đây vẫn đang đắm chìm ở trong khiếp sợ, tình hình mặt vách đá khác lại đột nhiên phát sinh biến cố.
Biết nếu không thể lướt qua vách đá, tám phần sẽ tan xương nát thịt, bởi vậy Bùi Nguyên Ca chuẩn bị tăng tốc khoảng cách rất xa, xác thực thuận lợi lướt qua vách đá, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, tốc độ quá nhanh, thế cho nên sau khi lướt qua vách đá, quán tính vẫn đang điều khiển ngựa lao nhanh về phía trước. Mà trước mặt lại là rừng rậm, cây cối san sát căn bản là không có con đường, muốn bình yên vô sự băng qua ở trong rừng rậm, mãi đến khi thế ngựa hoãn lại, lấy kỹ thuật của Bùi Nguyên Ca vốn là làm không được. Tuy rằng nàng cũng nhận thấy được không ổn, vội vàng ghìm ngựa, nhưng căn bản không thể ngăn chặn luồng sức lực quán tính này, vẫn cứ thân bất do kỷ vọt về phía trước, mà phía trước chính là một gốc cây cao lớn, nếu đụng vào chỉ sợ...
Hơn nữa, bởi vì động tác Bùi Nguyên Ca ghìm ngựa quá lớn, khơi dậy dã tính của ngựa, bắt đầu điên cuồng xóc nảy, thế cho nên Bùi Nguyên Ca ngồi ở mặt trên lung lay sắp ngã, tùy thời đều có khả năng rơi xuống dưới...
Bình yên lướt qua vách đá, vừa mới thắng lợi, trong chớp mắt lại gặp phải tình hình nguy hiểm.
Trong lúc nhất thời, mọi người chú ý tới nàng không nhịn được bắt đầu kinh ngạc hô lên. Mới vừa rồi, Bùi Nguyên Ca biểu hiện ra trí tuệ, nhạy bén ở trong trận đua ngựa này cùng với quyết đoán và dũng cảm lướt qua vách đá cuối cùng, chấn động thật sâu tới những võ tướng ở đây. Hơn nữa, nghĩ đến Bùi Nguyên Ca là dũng cảm đứng ra vì Lý Minh Hạo khiêu khích, nên càng tràn ngập kính ý với tiểu cô nương mười ba tuổi này, lúc này thấy nàng gặp nạn, trong lòng vô cùng lo âu, đều giục ngựa tiến đến. Tiếc rằng cách quá xa, nước xa khó cứu lửa gần.
Ngay cả hoàng đế cũng bỗng nhiên đứng dậy, khẩn trương nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, tim nhảy tới cổ họng rồi.
Lúc này cách nàng gần nhất không thể nghi ngờ là Lý Minh Hạo, có thể đúng lúc cứu nàng có lẽ cũng chỉ có Lý Minh Hạo.
Nhưng là, hiện tại hắn ở ngay rìa vách đá, vách đá kia nói rộng không rộng, nói hẹp cũng không hẹp, cứ như vậy phóng ngựa lướt qua thì nguy hiểm rất lớn. Mà nếu lui về lại phóng ngựa chạy tới, chỉ sợ đã không kịp rồi. Trong lúc nhất thời Lý Minh Hạo do dự khó quyết.
Mà người còn lại thật sự cách quá xa, căn bản không thể đúng lúc đuổi tới.
Mắt thấy ngựa của Bùi Nguyên Ca sắp đụng vào cái cây cao to kia, đến lúc đó lấy loại sức lực này, Bùi Nguyên Ca tuyệt đối sẽ bị ném ra, hương tiêu ngọc vẫn... Rất nhiều người đều nhắm hai mắt lại vào thời điểm này, không dám nhìn một màn thảm thiết kia, Ôn Dật Lan lại gấp đến độ trực tiếp khóc.
Ngay tại tình thế chỉ mành treo chuông này, bỗng nhiên có một con ngựa đỏ từ phía sau cấp tốc chạy tới, lướt qua vách đá, kỵ sĩ trên ngựa người mặc hồng y, hệt như một ngọn lửa nhảy lên, ở trong nháy mắt cấp bách, phóng ngựa đuổi tới bên cạnhBùi Nguyên Ca, một tay nắm chặt dây cương, một tay cầm cánh tay Bùi Nguyên Ca, quát: "Buông tay, buông dây cương ra!" Gần như trong nháy mắt đang nói chuyện, mạnh mẽ kéo một cái.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Bùi Nguyên Ca không kịp suy tư, lập tức buông dây cương ra.
Chỉ cảm thấy một đợt trời đất quay cuồng, cả người thật giống như cưỡi mây đạp gió bay qua, Bùi Nguyên Ca vững vàng rơi vào trong cái ôm ấm áp có lực của hắn.
Mà ngay trong nháy mắt Bùi Nguyên Ca rời đi, con ngựa mà nàng vốn cưỡi đã muốn đụng vào cái cây cao to kia, quán tính mạnh mẽ với tính cuồng của ngựa khiến cái cây cao to hai người ôm hết kia bị đâm gẫy từ giữa, "Ầm" một tiếng ngã trên mặt đất, mà con ngựa cũng bởi vậy mà gẫy cổ, ngã ầm ầm xuống đất, máu tươi bắn tung tóe gặp tới đâu đâu cũng có, Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca lại đứng mũi chịu sào bên cạnh, nhuộm máu nửa người.
Nhưng lúc này, nguy cơ vẫn chưa loại trừ.
Khi Bùi Nguyên Ca cố ý lợi dụng địa hình vòng chuyển phương hướng, Vũ Hoằng Mặc đã đoán được nàng có chiêu sau khác, bởi vậy vẫn đều đang chú ý nàng, đợi khi Bùi Nguyên Ca tiến vào địa hình bằng phẳng phụ cận đoạn vách đá kia, nhìn đến chỗ vách đá kia và tảng đá trước vách đá, trong nháy mắt Vũ Hoằng Mặc hiểu được Nguyên Ca đang nghĩ chủ ý gì, trong lòng vô cùng hoảng sợ, lập tức lao xuống đài cao, phóng người ngồi lên ngựa đỏ mà hắn thường cưỡi, nhanh chóng chạy tới phía chỗ vách đá kia. Bởi vì tất cả mọi người đang chú ý trận đấu của Bùi Nguyên Ca và Lý Minh Hạo, cũng không có ai chú ý tới hành vi của hắn.
Cũng may mắn trước đó Bùi Nguyên Ca vòng vo ở bốn phía, cuối cùng mới đi đến nơi đây, cho nên vách đá cách đài cao không tính quá xa, Vũ Hoằng Mặc mới có thể đuổi tới ở thời điểm nguy cấp nhất, đúng lúc cứu Nguyên Ca lại đây. Nhưng mà, cũng chính vì hắn thế tới quá cấp, khoảng cách lại xa, bởi vậy quán tính còn lớn hơn so với Bùi Nguyên Ca, nếu ghìm ngựa dừng lập tức, chỉ sợ hai người đều bị ném ra, chỉ có thể thuận thế nhảy vào rừng rậm.
Cũng may kỹ thuật cưỡi ngựa của Vũ Hoằng Mặc càng siêu tuyệt, cho dù ở trong tốc cao như vậy, vẫn có thể nắm chặt tinh chuẩn phương hướng, băng qua tự nhiên ở bên trong khe hở cây cối, mãi đến thế ngựa loại trừ đi toàn bộ, thế này mới ghìm lại ngựa đỏ, sợ hãi không thôi mà nhìn về phía Bùi nguyên ca trong lòng, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, còn bắn tung tóe vài giọt máu đỏ tươi, trong đôi mắt trong suốt như nước hoàn toàn tan rã, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng mãnh liệt, hiển nhiên còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh hãi.
Vũ Hoằng Mặc chỉ e sợ nàng có sơ xuất, vội hô: "Nguyên Ca, nàng thế nào rồi? Không có việc gì chứ? Nguyên Ca!"
Bị tiếng la của hắn gọi thần trí trở về, đôi mắt tan rã của Bùi Nguyên Ca chậm rãi ngưng tụ, rốt cục thấy rõ ràng người trước mắt, lại mờ mịt chung quanh, xác định chính mình rốt cụôc thoát hiểm, thần kinh hơi chút lơi lỏng, nhất thời giống như thoát lực vậy, mềm yếu dựa vào trên người Vũ Hoằng Mặc, không ngừng hít sâu, một lúc lâu mới run giọng nói: "Không có việc gì, chính là có chút sợ hãi, đầu óc trống rỗng."
Lúc trước tình hình quá mức nguy cấp, Vũ Hoằng Mặc chỉ lo cứu Bùi Nguyên Ca, tâm tư buộc chặt, không để ý tới ngẫm nghĩ lại, hiện tại xác định Bùi Nguyên Ca bất chấp muôn dạng tình hình mạo hiểm mới vừa rồi liền trở nên rõ ràng lại ở trong đầu lần nữa. Nghĩ đến nháy mắt vừa nãy Nguyên Ca sượt qua bên người Tử Thần, cho dù bình tĩnh trầm ổn như Vũ Hoằng Mặc cũng không khỏi sắc mặt trắng bệch. Trong nháy mắt tim nắm chặt thành một đoàn, thật lâu khó có thể dãn ra. Hoảng sợ quá độ chuyển hóa thành phẫn nộ ở nháy mắt, hắn không nhịn được giận dữ hét: "Bùi Nguyên Ca, nàng lại liều lĩnh cái gì?"
Không biết là hoảng sợ hay là ủy khuất, nước mắt của Bùi Nguyên Ca "Tách" chảy xuống, nói: "Ta cũng là vì chàng!"
"Vì ta? Nàng thiếu chút nữa hù chết ta rồi nàng có biết hay không? Rõ ràng là không biết cưỡi ngựa, khoe khoang mạnh mẽ cái gì chứ! Vừa rồi thiếu chút nữa nàng chết đi rồi nàng có biết hay không?" Vũ Hoằng Mặc sợ hãi không thôi nói, tức giận nhìn Bùi Nguyên Ca, nhìn đôi mắt của nàng trong suốt rưng rưng, ra vẻ ủy khuất, nghĩ đến nàng sở chịu đựng kinh hãi, nhất thời lại nói không ra lời, nhưng lại lo lắng lần này không cho nàng chút dạy dỗ, về sau nàng lại sẽ làm bừa, trong lòng rối rắm lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể căm giận nói, "Lần này chuyện ta nhớ kỹ, về sau lại tính sổ với nàng! Còn có, về sau không có ta trông chừng, không cho phép nàng cưỡi ngựa!"
Nói xong, phẫn nộ quay đầu ngựa lại.
Muốn quay trở lại bãi săn, chỉ có thể lại lướt qua vách đá, cũng may kỹ thuật cưỡi ngựa của Vũ Hoằng Mặc hoàn mỹ, phán đoán khoảng cách cũng chuẩn xác, ở trong rừng rậm thoáng tăng tốc, dễ dàng lướt qua vách núi đen, yên ổn dừng ở đối diện, mắt lạnh liếc nhìn Lý Minh Hạo bạch mã tử y, hừ lạnh một tiếng, giục ngựa chạy về phía đài cao.
Lý Minh Hạo ngẩn người, lập tức cũng cưỡi ngựa theo lại đây.
Còn chưa tới đài cao, Ôn Dật Lan bèn cưỡi ngựa tới đón, xoay người xuống ngựa, ôm lấy Bùi Nguyên Ca khóc lên, nghĩ đến chịu đựng kinh hãi mới vừa rồi, nắm tay đã muốn đánh về phía trên người Bùi Nguyên Ca. Nhưng nhìn đến nửa người nàng máu tươi, #d#l#q# ngay cả trên mặt cũng có, lại không nhịn được lòng sinh thương tiếc, lại khóc nức nở nói: "Ngươi đây là nha đầu hư hỏng, sớm biết vậy sẽ không dạy ngươi cưỡi ngựa!" Nói xong, lại không nhịn được khóc lên.
Mới vừa rồi ở trước mặt Vũ Hoằng Mặc, Bùi Nguyên Ca cũng không nhịn được khóc, nhưng hiện tại thấy Ôn Dật Lan khóc, ngược lại nàng chậm rãi tỉnh táo lại, nhẹ giọng an ủi nàng nói: "Ôn tỷ tỷ, đừng khóc, ta đây không phải không có việc gì sao?" Nói xong, bỗng nhiên nhớ tới Lý Minh Hạo phía sau, bỗng nhiên xoay người, hai mắt sáng chói như ngôi sao, khóe miệng hơi mỉm cười, nhướng mày nói, "Lý đại nhân, ta sớm nói rồi. Không tới một khắc cuối cùng, ai thua ai thắng còn khó có thể kết luận, ngươi cũng không tin. Vậy hiện tại mời ngươi nói cho ta biết, chúng ta là ai thắng?"
Lý Minh Hạo chăm chú nhìn Bùi Nguyên Ca, im lặng không nói gì.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, Bùi Nguyên Ca ở dưới ngựa, rõ ràng là nhìn xuống, nhưng lại có loại cảm giác hèn mọn ở trước mặt Bùi Nguyên Ca.
Đủ loại chi tiết mà hai người đua ngựa, hắn đang ở trong cụôc, cũng rõ ràng hơn so với bất kỳ kẻ nào, cũng bởi vậy, ở nháy mắt Bùi Nguyên Ca lại mạo hiểm lướt qua vách đá, hắn chịu đựng chấn động cũng càng mãnh liệt. Nháy mắt mạo hiểm mới vừa rồi, hắn nhìn rành mạch, nếu không phải Vũ Hoằng Mặc trùng hợp đuổi tới, chỉ sợ nàng đã sớm máu tươi tại chỗ, thậm chí, vào lúc lướt qua vách đá, hơi bất cẩn một chút, nàng cũng có khả năng chết đip. Điểm này, Bùi Nguyên Ca không có khả năng không biết, nhưng mà, nàng vẫn muốn làm như vậy, chỉ vì thắng hắn! Dù nàng là vì Bùi Chư Thành mà muốn thắng, hay là vì Vũ Hoằng Mặc mà muốn thắng, có thể vì người kia làm đến nước liều mạng này, thật sự là...
Thì ra trừ bỏ chim ưng sâu sắc, báo săn bình tĩnh, hồ ly giả dối, sói hoang ẩn nhẫn....
Bùi Nguyên Ca, nàng còn có một trái tim của con người!
Vì người mà mình để ý, cho dù liều đi tính mạng cũng sẽ quyết tâm không tiếc!
Đối mặt Bùi Nguyên Ca như vậy, lần đầu tiên Lý Minh Hạo cảm thấy không có lấy lời đối đáp, trầm mặc một lát, rốt cụôc chậm rãi nói: "Ta thua rồi!"
Từ thắng lợi, đến gặp nạn, lại đến thoát hiểm, sự cố liên tiếp này chỉ phát sinh ở nháy mắt, thế cho nên mọi người vẫn đang yên lặng ở trong loại không khí khẩn trương lúc đầu kia, mãi đến khi hai người trước mắt, thế này mới chậm rãi phản ứng lại. Hơn nữa nghe được chính mồm Lý Minh Hạo cuồng vọng nhận thua, trong đám người nhất thời trở nên sôi trào. Không biết là ai mở đầu, vang lên tiếng vỗ tay đầu tiên, ngay sau đó, tiếng vỗ tay giống như thủy triều dâng lên, một làn sóng rồi lại một làn sóng, vỗ tay như sấm, dường như ngay cả mặt đất cũng chấn động đến có chút rung động, không ngừng hô: "Bùi Nguyên Ca! Bùi Nguyên Ca!"
Tất cả mọi người đều thấy rõ, trận thắng lợi này thực lực cách xa, Bùi Nguyên Ca là liều lĩnh nguy hiểm như thế nào để đạt được.
Nữ tử xinh đẹp rất nhiều, nữ tử thông minh cũng không thiếu, nhưng mà nữ tử vừa thông minh xinh đẹp, lại có dũng khí tâm huyết như vậy giống như lại vô cùng hiếm có, bất kỳ người nào đều đáng giá sự kính phục khâm phục của bọn họ, cho dù cưỡi ngựa vụng về, cho dù nhu nhược như hoa, nhưng cũng không chút nào hỗ thẹn bốn chữ tướng môn hổ nữ (con gái dũng mãnh nhà tướng) này!
Thậm chí, bởi vì Bùi Nguyên Ca gây cho bọn họ rung động quá lớn, thế cho nên ở nháy mắt này, thậm chí trong lòng bọn họ quên sự nhục nhã của Lý Minh Hạo mới vừa rồi, mà chỉ lo ủng hộ cho Bùi Nguyên Ca.
Mà mãi đến lúc này, hoàng đế mới nhẹ nhàng thở ra, như có chút hư thoát mà ngã ngồi ở trên ghế, rốt cụôc phục hồi tinh thần lại, cười khổ nói: "Vốn còn cảm thấy kỳ quái, nói Bùi Chư Thành này trẻ con miệng còn hôi sữa, sao có thể có nữ nhi thông minh lanh lợi như vậy. Hiện tại thoạt nhìn, quả nhiên là cha và con gái ruột, một đôi trẻ con miệng còn hôi sữa!" Lời nói dường như đang oán giận, ánh mắt và vẻ mặt cũng hoàn toàn là chấn động và tán thưởng, cùng với hâm mộ nhàn nhạt.
Bùi Chư Thành, thật là có nữ nhi tốt...
Liễu quý phi nhìn chăm chú Bùi Nguyên Ca xa xa, thở dài, vẻ mặt phức tạp.
Vốn là, khi thấy Vũ Hoằng Mặc phi ngựa cứu giúp, nàng còn nghĩ tốt lý do, phải làm sao giải thích sự thất thường của Vũ Hoằng Mặc, nhưng mà, xem tình hình trước mắt, hoàn toàn không cần phải giải thích. Bởi vì hành vi của Bùi Nguyên Ca, dù là ai cũng sẽ muốn cứu nàng, khác nhau chỉ ở chỗ có thể cứu được nàng hay không mà thôi. Từ trong ánh mắt mọi người có thể nhìn ra được, đối với Mặc Nhi có thể cứu Bùi Nguyên Ca, mọi người có bao nhiêu kích động, bao nhiêu cảm kích, cho dù bọn hắn và Bùi Nguyên Ca không hề có liên quan.
Mọi người ở đây, có lẽ chỉ có ba người là Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoằng Mặc và nàng hiểu nhất, vì sao Bùi Nguyên Ca phải liều mạng thắng được trận đua ngựa này như vậy. Có thể vì Mặc Nhi làm đến loại tình trạng này, nàng đây làm mẫu phi còn có cái gì phải nói?
"Ôn tiểu thư, Nguyên Ca bị dọa sợ, lại là cả người máu, trước tiên ngươi dẫn nàng về đài cao, hoặc là trực tiếp về doanh trướng thay đổi quần áo rồi nói sau!" Thấy Ôn Dật Lan gật gật đầu, Vũ Hoằng Mặc thoáng yên tâm, hít sâu một hơi, xoay người lại, nhìn về Lý Minh Hạo trước mặt. Vốn nghĩ đến Nguyên Ca yêu cầu chiến, nói vậy lại có diệu kế gì, cho nên hắn mới không có ngăn cản. Nhưng mà thật không ngờ, Nguyên Ca lại là đang liều mạng, nếu biết được, hắn tuyệt đối không cho phép nàng làm như vậy. Đây là việc mà nam nhân như hắn nên làm, không nên để cho Nguyên Ca đến gánh vác thay hắn.
Bởi vậy, cho dù nhận ra miệng vết thương trên người đã vỡ ra bởi vì hành vi cứu Nguyên Ca mới vừa rồi, nhưng đau đớn như thế nào cũng không sánh bằng hoảng sợ với phẫn nộ khi thấy Nguyên Ca gặp nạn mới vừa rồi. Cho nên, Vũ Hoằng Mặc nhìn Lý Minh Hạo, cả người đều tản ra ý lạnh nồng đậm, nói từng chữ một: "Lý Minh Hạo, không phải muốn khiêu chiến với ta sao? Được, chúng ta xem hư thực ngay tại trên thu săn!"
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên quay đầu, đột nhiên nhìn chằm chằm Vũ Hoằng Mặc, muốn cản lại, nhưng không tiện nói ra miệng trước mặt mọi người.
Nhận thấy được ánh mắt của nàng, Vũ Hoằng Mặc quay đầu, lắc đầu về phía nàng, lập tức lại khẳng định mà gật gật đầu, hiển nhiên là đang nói, không cần cản ta lại, ta nhất định sẽ thắng hắn!
Ánh mắt của Bùi Nguyên Ca trở nên càng thêm lo âu, hiển nhiên đang nói, không cần cậy mạnh.
Nàng biết rõ vết thương của Vũ Hoằng Mặc sâu bao nhiêu, hiện tại hắn hoàn toàn là không thể ra tay.
Người cậy mạnh trước không có tư cách nói như vậy! Đôi mắt của Vũ Hoằng Mặc lóe ra ý tứ hàm xúc như thế, lập tức không hề để ý tới nàng mà là quay đầu nhìn Lý Minh Hạo, lấy này tỏ rõ quyết tâm của hắn! Đừng nói chính là bị thương, đừng nói miệng vết thương đang đổ máu, cho dù chỉ còn một hơi cuối cùng, hắn cũng muốn chiến đấu vì giao tranh mới vừa rồi của Nguyên Ca, triệt để hoàn toàn thắng Lý Minh Hạo, dùng thực lực hung hăng đánh trả, đòi lại món nợ vì Nguyên Ca gặp nạn mới vừa rồi!
Đây là việc mà hắn, thân là nam nhân phải làm vì Nguyên Ca!
Lý Minh Hạo nhìn Bùi Nguyên Ca, nhìn lại Vũ Hoằng Mặc đông lạnh như băng trước mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên không cam lòng càng sâu, so với bất cứ lúc nào cũng càng muốn đánh bại Vũ Hoằng Mặc. Có lẽ từ trước hắn là bởi vì Vũ Hoằng Mặc mà càng cảm thấy hứng thú với Bùi Nguyên Ca, thì hiện tại, hắn cũng là bởi vì Bùi Nguyên Ca mà càng muốn đánh với Vũ Hoằng Mặc. Ở trước mặt Bùi Nguyên Ca, chân chính, hoàn toàn đánh bại Vũ Hoằng Mặc, để cho nàng biết, hắn tốt hơn so với Vũ Hoằng Mặc, càng mạnh hơn so với Vũ Hoằng Mặc.
"Cầu còn không được!" Trong đôi mắt Lý Minh Hạo lóe ra ngọn lửa.
Vũ Hoằng Mặc lòng như lửa cháy, mắt như băng tuyết, nhướng mày mà cười: "Được, vậy bắt đầu đi!"
Tuy rằng nói cách xa, mọi người thấy không rõ lắm chi tiết giữa hai người, nhưng là theo hai lần chuyển hướng của Lý Minh Hạo, mọi người cũng nhìn ra được, khẳng định là ở vào thời điểm cuối cùng Bùi Nguyên Ca liên tiếp thực thi kế, mê hoặc phán đoán của Lý Minh Hạo, sau đó lại lấy vách đá trở thành cách trở, cam đoan cho dù Lý Minh Hạo phản ứng lại, cũng không cách nào lướt qua vách đá, do đó hoàn toàn thắng được trận đua ngựa này.
Thiết kế liên hoàn, tính toán tinh chuẩn, quy tắc đua ngựa, địa hình cùng với đủ loại kế mê hoặc địch...
Hết thảy những thứ này xuất hiện ở trên người cô gái mới mười ba tuổi như Bùi Nguyên Ca, quả thực làm người ta thán phục khen ngợi, nhất là nháy mắt cuối cùng nàng phóng ngựa lướt qua vách đá, gần như làm cho mọi người ở đây đều ngừng lại hô hấp rồi, căng thẳng thành một đường thẳng tắp. Phải biết rằng, tuy rằng khoảng cách vách đá kia không tính quá xa, nhưng cũng không phải dễ dàng là có thể lướt qua, cho nên ở thời khắc cuối cùng, ngay cả Lý Minh Hạo cũng không dám dễ dàng thử nghiệm, dù sao hơi có sai lầm thì có khả năng ngã xuống vách núi đen, tan xương nát thịt.
Cũng bởi vậy, phía sau hành động phóng ngựa Bùi Nguyên Ca đại biểu dũng khí và tâm huyết lại càng làm người ta cảm thấy rung động.
Nhưng mà, thời điểm mọi người ở đây vẫn đang đắm chìm ở trong khiếp sợ, tình hình mặt vách đá khác lại đột nhiên phát sinh biến cố.
Biết nếu không thể lướt qua vách đá, tám phần sẽ tan xương nát thịt, bởi vậy Bùi Nguyên Ca chuẩn bị tăng tốc khoảng cách rất xa, xác thực thuận lợi lướt qua vách đá, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, tốc độ quá nhanh, thế cho nên sau khi lướt qua vách đá, quán tính vẫn đang điều khiển ngựa lao nhanh về phía trước. Mà trước mặt lại là rừng rậm, cây cối san sát căn bản là không có con đường, muốn bình yên vô sự băng qua ở trong rừng rậm, mãi đến khi thế ngựa hoãn lại, lấy kỹ thuật của Bùi Nguyên Ca vốn là làm không được. Tuy rằng nàng cũng nhận thấy được không ổn, vội vàng ghìm ngựa, nhưng căn bản không thể ngăn chặn luồng sức lực quán tính này, vẫn cứ thân bất do kỷ vọt về phía trước, mà phía trước chính là một gốc cây cao lớn, nếu đụng vào chỉ sợ...
Hơn nữa, bởi vì động tác Bùi Nguyên Ca ghìm ngựa quá lớn, khơi dậy dã tính của ngựa, bắt đầu điên cuồng xóc nảy, thế cho nên Bùi Nguyên Ca ngồi ở mặt trên lung lay sắp ngã, tùy thời đều có khả năng rơi xuống dưới...
Bình yên lướt qua vách đá, vừa mới thắng lợi, trong chớp mắt lại gặp phải tình hình nguy hiểm.
Trong lúc nhất thời, mọi người chú ý tới nàng không nhịn được bắt đầu kinh ngạc hô lên. Mới vừa rồi, Bùi Nguyên Ca biểu hiện ra trí tuệ, nhạy bén ở trong trận đua ngựa này cùng với quyết đoán và dũng cảm lướt qua vách đá cuối cùng, chấn động thật sâu tới những võ tướng ở đây. Hơn nữa, nghĩ đến Bùi Nguyên Ca là dũng cảm đứng ra vì Lý Minh Hạo khiêu khích, nên càng tràn ngập kính ý với tiểu cô nương mười ba tuổi này, lúc này thấy nàng gặp nạn, trong lòng vô cùng lo âu, đều giục ngựa tiến đến. Tiếc rằng cách quá xa, nước xa khó cứu lửa gần.
Ngay cả hoàng đế cũng bỗng nhiên đứng dậy, khẩn trương nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, tim nhảy tới cổ họng rồi.
Lúc này cách nàng gần nhất không thể nghi ngờ là Lý Minh Hạo, có thể đúng lúc cứu nàng có lẽ cũng chỉ có Lý Minh Hạo.
Nhưng là, hiện tại hắn ở ngay rìa vách đá, vách đá kia nói rộng không rộng, nói hẹp cũng không hẹp, cứ như vậy phóng ngựa lướt qua thì nguy hiểm rất lớn. Mà nếu lui về lại phóng ngựa chạy tới, chỉ sợ đã không kịp rồi. Trong lúc nhất thời Lý Minh Hạo do dự khó quyết.
Mà người còn lại thật sự cách quá xa, căn bản không thể đúng lúc đuổi tới.
Mắt thấy ngựa của Bùi Nguyên Ca sắp đụng vào cái cây cao to kia, đến lúc đó lấy loại sức lực này, Bùi Nguyên Ca tuyệt đối sẽ bị ném ra, hương tiêu ngọc vẫn... Rất nhiều người đều nhắm hai mắt lại vào thời điểm này, không dám nhìn một màn thảm thiết kia, Ôn Dật Lan lại gấp đến độ trực tiếp khóc.
Ngay tại tình thế chỉ mành treo chuông này, bỗng nhiên có một con ngựa đỏ từ phía sau cấp tốc chạy tới, lướt qua vách đá, kỵ sĩ trên ngựa người mặc hồng y, hệt như một ngọn lửa nhảy lên, ở trong nháy mắt cấp bách, phóng ngựa đuổi tới bên cạnhBùi Nguyên Ca, một tay nắm chặt dây cương, một tay cầm cánh tay Bùi Nguyên Ca, quát: "Buông tay, buông dây cương ra!" Gần như trong nháy mắt đang nói chuyện, mạnh mẽ kéo một cái.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Bùi Nguyên Ca không kịp suy tư, lập tức buông dây cương ra.
Chỉ cảm thấy một đợt trời đất quay cuồng, cả người thật giống như cưỡi mây đạp gió bay qua, Bùi Nguyên Ca vững vàng rơi vào trong cái ôm ấm áp có lực của hắn.
Mà ngay trong nháy mắt Bùi Nguyên Ca rời đi, con ngựa mà nàng vốn cưỡi đã muốn đụng vào cái cây cao to kia, quán tính mạnh mẽ với tính cuồng của ngựa khiến cái cây cao to hai người ôm hết kia bị đâm gẫy từ giữa, "Ầm" một tiếng ngã trên mặt đất, mà con ngựa cũng bởi vậy mà gẫy cổ, ngã ầm ầm xuống đất, máu tươi bắn tung tóe gặp tới đâu đâu cũng có, Vũ Hoằng Mặc và Bùi Nguyên Ca lại đứng mũi chịu sào bên cạnh, nhuộm máu nửa người.
Nhưng lúc này, nguy cơ vẫn chưa loại trừ.
Khi Bùi Nguyên Ca cố ý lợi dụng địa hình vòng chuyển phương hướng, Vũ Hoằng Mặc đã đoán được nàng có chiêu sau khác, bởi vậy vẫn đều đang chú ý nàng, đợi khi Bùi Nguyên Ca tiến vào địa hình bằng phẳng phụ cận đoạn vách đá kia, nhìn đến chỗ vách đá kia và tảng đá trước vách đá, trong nháy mắt Vũ Hoằng Mặc hiểu được Nguyên Ca đang nghĩ chủ ý gì, trong lòng vô cùng hoảng sợ, lập tức lao xuống đài cao, phóng người ngồi lên ngựa đỏ mà hắn thường cưỡi, nhanh chóng chạy tới phía chỗ vách đá kia. Bởi vì tất cả mọi người đang chú ý trận đấu của Bùi Nguyên Ca và Lý Minh Hạo, cũng không có ai chú ý tới hành vi của hắn.
Cũng may mắn trước đó Bùi Nguyên Ca vòng vo ở bốn phía, cuối cùng mới đi đến nơi đây, cho nên vách đá cách đài cao không tính quá xa, Vũ Hoằng Mặc mới có thể đuổi tới ở thời điểm nguy cấp nhất, đúng lúc cứu Nguyên Ca lại đây. Nhưng mà, cũng chính vì hắn thế tới quá cấp, khoảng cách lại xa, bởi vậy quán tính còn lớn hơn so với Bùi Nguyên Ca, nếu ghìm ngựa dừng lập tức, chỉ sợ hai người đều bị ném ra, chỉ có thể thuận thế nhảy vào rừng rậm.
Cũng may kỹ thuật cưỡi ngựa của Vũ Hoằng Mặc càng siêu tuyệt, cho dù ở trong tốc cao như vậy, vẫn có thể nắm chặt tinh chuẩn phương hướng, băng qua tự nhiên ở bên trong khe hở cây cối, mãi đến thế ngựa loại trừ đi toàn bộ, thế này mới ghìm lại ngựa đỏ, sợ hãi không thôi mà nhìn về phía Bùi nguyên ca trong lòng, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, còn bắn tung tóe vài giọt máu đỏ tươi, trong đôi mắt trong suốt như nước hoàn toàn tan rã, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng mãnh liệt, hiển nhiên còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh hãi.
Vũ Hoằng Mặc chỉ e sợ nàng có sơ xuất, vội hô: "Nguyên Ca, nàng thế nào rồi? Không có việc gì chứ? Nguyên Ca!"
Bị tiếng la của hắn gọi thần trí trở về, đôi mắt tan rã của Bùi Nguyên Ca chậm rãi ngưng tụ, rốt cục thấy rõ ràng người trước mắt, lại mờ mịt chung quanh, xác định chính mình rốt cụôc thoát hiểm, thần kinh hơi chút lơi lỏng, nhất thời giống như thoát lực vậy, mềm yếu dựa vào trên người Vũ Hoằng Mặc, không ngừng hít sâu, một lúc lâu mới run giọng nói: "Không có việc gì, chính là có chút sợ hãi, đầu óc trống rỗng."
Lúc trước tình hình quá mức nguy cấp, Vũ Hoằng Mặc chỉ lo cứu Bùi Nguyên Ca, tâm tư buộc chặt, không để ý tới ngẫm nghĩ lại, hiện tại xác định Bùi Nguyên Ca bất chấp muôn dạng tình hình mạo hiểm mới vừa rồi liền trở nên rõ ràng lại ở trong đầu lần nữa. Nghĩ đến nháy mắt vừa nãy Nguyên Ca sượt qua bên người Tử Thần, cho dù bình tĩnh trầm ổn như Vũ Hoằng Mặc cũng không khỏi sắc mặt trắng bệch. Trong nháy mắt tim nắm chặt thành một đoàn, thật lâu khó có thể dãn ra. Hoảng sợ quá độ chuyển hóa thành phẫn nộ ở nháy mắt, hắn không nhịn được giận dữ hét: "Bùi Nguyên Ca, nàng lại liều lĩnh cái gì?"
Không biết là hoảng sợ hay là ủy khuất, nước mắt của Bùi Nguyên Ca "Tách" chảy xuống, nói: "Ta cũng là vì chàng!"
"Vì ta? Nàng thiếu chút nữa hù chết ta rồi nàng có biết hay không? Rõ ràng là không biết cưỡi ngựa, khoe khoang mạnh mẽ cái gì chứ! Vừa rồi thiếu chút nữa nàng chết đi rồi nàng có biết hay không?" Vũ Hoằng Mặc sợ hãi không thôi nói, tức giận nhìn Bùi Nguyên Ca, nhìn đôi mắt của nàng trong suốt rưng rưng, ra vẻ ủy khuất, nghĩ đến nàng sở chịu đựng kinh hãi, nhất thời lại nói không ra lời, nhưng lại lo lắng lần này không cho nàng chút dạy dỗ, về sau nàng lại sẽ làm bừa, trong lòng rối rắm lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể căm giận nói, "Lần này chuyện ta nhớ kỹ, về sau lại tính sổ với nàng! Còn có, về sau không có ta trông chừng, không cho phép nàng cưỡi ngựa!"
Nói xong, phẫn nộ quay đầu ngựa lại.
Muốn quay trở lại bãi săn, chỉ có thể lại lướt qua vách đá, cũng may kỹ thuật cưỡi ngựa của Vũ Hoằng Mặc hoàn mỹ, phán đoán khoảng cách cũng chuẩn xác, ở trong rừng rậm thoáng tăng tốc, dễ dàng lướt qua vách núi đen, yên ổn dừng ở đối diện, mắt lạnh liếc nhìn Lý Minh Hạo bạch mã tử y, hừ lạnh một tiếng, giục ngựa chạy về phía đài cao.
Lý Minh Hạo ngẩn người, lập tức cũng cưỡi ngựa theo lại đây.
Còn chưa tới đài cao, Ôn Dật Lan bèn cưỡi ngựa tới đón, xoay người xuống ngựa, ôm lấy Bùi Nguyên Ca khóc lên, nghĩ đến chịu đựng kinh hãi mới vừa rồi, nắm tay đã muốn đánh về phía trên người Bùi Nguyên Ca. Nhưng nhìn đến nửa người nàng máu tươi, #d#l#q# ngay cả trên mặt cũng có, lại không nhịn được lòng sinh thương tiếc, lại khóc nức nở nói: "Ngươi đây là nha đầu hư hỏng, sớm biết vậy sẽ không dạy ngươi cưỡi ngựa!" Nói xong, lại không nhịn được khóc lên.
Mới vừa rồi ở trước mặt Vũ Hoằng Mặc, Bùi Nguyên Ca cũng không nhịn được khóc, nhưng hiện tại thấy Ôn Dật Lan khóc, ngược lại nàng chậm rãi tỉnh táo lại, nhẹ giọng an ủi nàng nói: "Ôn tỷ tỷ, đừng khóc, ta đây không phải không có việc gì sao?" Nói xong, bỗng nhiên nhớ tới Lý Minh Hạo phía sau, bỗng nhiên xoay người, hai mắt sáng chói như ngôi sao, khóe miệng hơi mỉm cười, nhướng mày nói, "Lý đại nhân, ta sớm nói rồi. Không tới một khắc cuối cùng, ai thua ai thắng còn khó có thể kết luận, ngươi cũng không tin. Vậy hiện tại mời ngươi nói cho ta biết, chúng ta là ai thắng?"
Lý Minh Hạo chăm chú nhìn Bùi Nguyên Ca, im lặng không nói gì.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, Bùi Nguyên Ca ở dưới ngựa, rõ ràng là nhìn xuống, nhưng lại có loại cảm giác hèn mọn ở trước mặt Bùi Nguyên Ca.
Đủ loại chi tiết mà hai người đua ngựa, hắn đang ở trong cụôc, cũng rõ ràng hơn so với bất kỳ kẻ nào, cũng bởi vậy, ở nháy mắt Bùi Nguyên Ca lại mạo hiểm lướt qua vách đá, hắn chịu đựng chấn động cũng càng mãnh liệt. Nháy mắt mạo hiểm mới vừa rồi, hắn nhìn rành mạch, nếu không phải Vũ Hoằng Mặc trùng hợp đuổi tới, chỉ sợ nàng đã sớm máu tươi tại chỗ, thậm chí, vào lúc lướt qua vách đá, hơi bất cẩn một chút, nàng cũng có khả năng chết đip. Điểm này, Bùi Nguyên Ca không có khả năng không biết, nhưng mà, nàng vẫn muốn làm như vậy, chỉ vì thắng hắn! Dù nàng là vì Bùi Chư Thành mà muốn thắng, hay là vì Vũ Hoằng Mặc mà muốn thắng, có thể vì người kia làm đến nước liều mạng này, thật sự là...
Thì ra trừ bỏ chim ưng sâu sắc, báo săn bình tĩnh, hồ ly giả dối, sói hoang ẩn nhẫn....
Bùi Nguyên Ca, nàng còn có một trái tim của con người!
Vì người mà mình để ý, cho dù liều đi tính mạng cũng sẽ quyết tâm không tiếc!
Đối mặt Bùi Nguyên Ca như vậy, lần đầu tiên Lý Minh Hạo cảm thấy không có lấy lời đối đáp, trầm mặc một lát, rốt cụôc chậm rãi nói: "Ta thua rồi!"
Từ thắng lợi, đến gặp nạn, lại đến thoát hiểm, sự cố liên tiếp này chỉ phát sinh ở nháy mắt, thế cho nên mọi người vẫn đang yên lặng ở trong loại không khí khẩn trương lúc đầu kia, mãi đến khi hai người trước mắt, thế này mới chậm rãi phản ứng lại. Hơn nữa nghe được chính mồm Lý Minh Hạo cuồng vọng nhận thua, trong đám người nhất thời trở nên sôi trào. Không biết là ai mở đầu, vang lên tiếng vỗ tay đầu tiên, ngay sau đó, tiếng vỗ tay giống như thủy triều dâng lên, một làn sóng rồi lại một làn sóng, vỗ tay như sấm, dường như ngay cả mặt đất cũng chấn động đến có chút rung động, không ngừng hô: "Bùi Nguyên Ca! Bùi Nguyên Ca!"
Tất cả mọi người đều thấy rõ, trận thắng lợi này thực lực cách xa, Bùi Nguyên Ca là liều lĩnh nguy hiểm như thế nào để đạt được.
Nữ tử xinh đẹp rất nhiều, nữ tử thông minh cũng không thiếu, nhưng mà nữ tử vừa thông minh xinh đẹp, lại có dũng khí tâm huyết như vậy giống như lại vô cùng hiếm có, bất kỳ người nào đều đáng giá sự kính phục khâm phục của bọn họ, cho dù cưỡi ngựa vụng về, cho dù nhu nhược như hoa, nhưng cũng không chút nào hỗ thẹn bốn chữ tướng môn hổ nữ (con gái dũng mãnh nhà tướng) này!
Thậm chí, bởi vì Bùi Nguyên Ca gây cho bọn họ rung động quá lớn, thế cho nên ở nháy mắt này, thậm chí trong lòng bọn họ quên sự nhục nhã của Lý Minh Hạo mới vừa rồi, mà chỉ lo ủng hộ cho Bùi Nguyên Ca.
Mà mãi đến lúc này, hoàng đế mới nhẹ nhàng thở ra, như có chút hư thoát mà ngã ngồi ở trên ghế, rốt cụôc phục hồi tinh thần lại, cười khổ nói: "Vốn còn cảm thấy kỳ quái, nói Bùi Chư Thành này trẻ con miệng còn hôi sữa, sao có thể có nữ nhi thông minh lanh lợi như vậy. Hiện tại thoạt nhìn, quả nhiên là cha và con gái ruột, một đôi trẻ con miệng còn hôi sữa!" Lời nói dường như đang oán giận, ánh mắt và vẻ mặt cũng hoàn toàn là chấn động và tán thưởng, cùng với hâm mộ nhàn nhạt.
Bùi Chư Thành, thật là có nữ nhi tốt...
Liễu quý phi nhìn chăm chú Bùi Nguyên Ca xa xa, thở dài, vẻ mặt phức tạp.
Vốn là, khi thấy Vũ Hoằng Mặc phi ngựa cứu giúp, nàng còn nghĩ tốt lý do, phải làm sao giải thích sự thất thường của Vũ Hoằng Mặc, nhưng mà, xem tình hình trước mắt, hoàn toàn không cần phải giải thích. Bởi vì hành vi của Bùi Nguyên Ca, dù là ai cũng sẽ muốn cứu nàng, khác nhau chỉ ở chỗ có thể cứu được nàng hay không mà thôi. Từ trong ánh mắt mọi người có thể nhìn ra được, đối với Mặc Nhi có thể cứu Bùi Nguyên Ca, mọi người có bao nhiêu kích động, bao nhiêu cảm kích, cho dù bọn hắn và Bùi Nguyên Ca không hề có liên quan.
Mọi người ở đây, có lẽ chỉ có ba người là Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoằng Mặc và nàng hiểu nhất, vì sao Bùi Nguyên Ca phải liều mạng thắng được trận đua ngựa này như vậy. Có thể vì Mặc Nhi làm đến loại tình trạng này, nàng đây làm mẫu phi còn có cái gì phải nói?
"Ôn tiểu thư, Nguyên Ca bị dọa sợ, lại là cả người máu, trước tiên ngươi dẫn nàng về đài cao, hoặc là trực tiếp về doanh trướng thay đổi quần áo rồi nói sau!" Thấy Ôn Dật Lan gật gật đầu, Vũ Hoằng Mặc thoáng yên tâm, hít sâu một hơi, xoay người lại, nhìn về Lý Minh Hạo trước mặt. Vốn nghĩ đến Nguyên Ca yêu cầu chiến, nói vậy lại có diệu kế gì, cho nên hắn mới không có ngăn cản. Nhưng mà thật không ngờ, Nguyên Ca lại là đang liều mạng, nếu biết được, hắn tuyệt đối không cho phép nàng làm như vậy. Đây là việc mà nam nhân như hắn nên làm, không nên để cho Nguyên Ca đến gánh vác thay hắn.
Bởi vậy, cho dù nhận ra miệng vết thương trên người đã vỡ ra bởi vì hành vi cứu Nguyên Ca mới vừa rồi, nhưng đau đớn như thế nào cũng không sánh bằng hoảng sợ với phẫn nộ khi thấy Nguyên Ca gặp nạn mới vừa rồi. Cho nên, Vũ Hoằng Mặc nhìn Lý Minh Hạo, cả người đều tản ra ý lạnh nồng đậm, nói từng chữ một: "Lý Minh Hạo, không phải muốn khiêu chiến với ta sao? Được, chúng ta xem hư thực ngay tại trên thu săn!"
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên quay đầu, đột nhiên nhìn chằm chằm Vũ Hoằng Mặc, muốn cản lại, nhưng không tiện nói ra miệng trước mặt mọi người.
Nhận thấy được ánh mắt của nàng, Vũ Hoằng Mặc quay đầu, lắc đầu về phía nàng, lập tức lại khẳng định mà gật gật đầu, hiển nhiên là đang nói, không cần cản ta lại, ta nhất định sẽ thắng hắn!
Ánh mắt của Bùi Nguyên Ca trở nên càng thêm lo âu, hiển nhiên đang nói, không cần cậy mạnh.
Nàng biết rõ vết thương của Vũ Hoằng Mặc sâu bao nhiêu, hiện tại hắn hoàn toàn là không thể ra tay.
Người cậy mạnh trước không có tư cách nói như vậy! Đôi mắt của Vũ Hoằng Mặc lóe ra ý tứ hàm xúc như thế, lập tức không hề để ý tới nàng mà là quay đầu nhìn Lý Minh Hạo, lấy này tỏ rõ quyết tâm của hắn! Đừng nói chính là bị thương, đừng nói miệng vết thương đang đổ máu, cho dù chỉ còn một hơi cuối cùng, hắn cũng muốn chiến đấu vì giao tranh mới vừa rồi của Nguyên Ca, triệt để hoàn toàn thắng Lý Minh Hạo, dùng thực lực hung hăng đánh trả, đòi lại món nợ vì Nguyên Ca gặp nạn mới vừa rồi!
Đây là việc mà hắn, thân là nam nhân phải làm vì Nguyên Ca!
Lý Minh Hạo nhìn Bùi Nguyên Ca, nhìn lại Vũ Hoằng Mặc đông lạnh như băng trước mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên không cam lòng càng sâu, so với bất cứ lúc nào cũng càng muốn đánh bại Vũ Hoằng Mặc. Có lẽ từ trước hắn là bởi vì Vũ Hoằng Mặc mà càng cảm thấy hứng thú với Bùi Nguyên Ca, thì hiện tại, hắn cũng là bởi vì Bùi Nguyên Ca mà càng muốn đánh với Vũ Hoằng Mặc. Ở trước mặt Bùi Nguyên Ca, chân chính, hoàn toàn đánh bại Vũ Hoằng Mặc, để cho nàng biết, hắn tốt hơn so với Vũ Hoằng Mặc, càng mạnh hơn so với Vũ Hoằng Mặc.
"Cầu còn không được!" Trong đôi mắt Lý Minh Hạo lóe ra ngọn lửa.
Vũ Hoằng Mặc lòng như lửa cháy, mắt như băng tuyết, nhướng mày mà cười: "Được, vậy bắt đầu đi!"
Bình luận facebook