Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 245
Editor: Vy Vy 1505
Những ngày gần đây Diệp Quốc công và Diệp Quốc công thế tử thực sự trải qua không tốt lắm, các loại sự tình ùn ùn kéo đến.
Đầu tiên là Bùi Chư Thành mới tiếp nhận chức vụ Hình bộ thượng thư mấy tháng nay cũng xem như tuân theo quy củ, đột nhiên trên triều đường làm khó dễ, cắn chết Diệp thị không buông, càng mạnh mẽ vang dội tố giác vụ án Lại bộ tham ô nhận hối lộ, bán quan bán tước, bắt đường huynh của Diệp Quốc công thế tử, Lại bộ thượng thư Diệp Triệu Mẫn giam vào nhà tù. Đây chính là lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy, Diệp thị bị người động đến người trong đầu não trung tâm như thế, lập tức khiến cho sóng to gió lớn.
Ngay sau đó liền có người kêu oan vì Diệp Triệu Mẫn, buộc tội Bùi Chư Thành bôi nhọ hiền thần.
Ngự sử đài và Bùi Chư Thành vốn là kẻ thù không chết không ngừng, lúc này đương nhiên sẽ không ngồi xem, cũng buộc tội Bùi Chư Thành đủ chuyện, kéo toàn bộ nợ cũ mười mấy năm trước ra.
Hai bên trên triều đường triển khai kịch liệt giằng co tranh cãi, thế lực khắp nơi cũng nghe tin lập tức hành động, sau khi suy tính kỹ lưỡng thì chọn phe đứng thành hàng, trong khi giằng co lại gợi lên vô số thù mới hận cũ, khiến cho sự tình giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, trên triều đình vị thuốc súng mười phần. Mà thái độ của Hoàng đế nắm giữ quyền quyết định lại hàm hồ không rõ, trừ lúc ra mặt hòa giải khi mọi người tranh chấp quá lợi hại, còn lại cũng không nói một lời, chỉ nhìn mọi người tranh đến đấu đi.
Tiếp theo là Dương Châu báo nguy, Hoàng đế đã khâm định Cửu hoàng tử Vũ Hoàng Mặc lĩnh quân xuất chinh, nhưng mà tốc độ Binh bộ gom góp quân đội lại chậm chập chưa từng thấy, Hộ bộ cũng liên tục tố khổ, công bố quốc khố không còn bạc không thể mang gánh nặng chinh chiến, khẩn cầu Hoàng đế thu hồi ý chỉ.
Chuyện này lại khiến cho Hoàng đế giận tím mặt, trên triều đường giận dữ, nói quân đội Kinh Quốc đã khinh thường đến trên đầu Đại Hạ ta, loại chuyện này nếu còn kéo dài, còn tiếp tục yếu thế, vậy thì Đại Hạ chỉ cách ngày mất nước không xa, lập tức hạ chỉ lệnh Cửu hoàng tử Vũ Hoàng Mặc làm khâm sai, tra rõ trướng mục của Hộ bộ, xem đến tột cùng là có bạc hay không, nếu không có, bạc đến tột cùng là dùng vào việc gì.
Thủ đoạn của Vũ Hoàng Mặc tàn nhẫn cứng rắn đến cỡ nào chứ, lúc này dẫn binh tướng vây quanh Hộ bộ, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, ở trạng thái Hộ bộ bất ngờ không kịp phòng thu giữ toàn bộ sổ sách vào tay, lại điều phái đến mấy chục trướng mục tiên sinh (giống như kiểm toán viên ở hiện đại á), bất kể ngày đêm thanh tra sổ sách Hộ bộ, kết quả chẳng những tra ra bạc trong quốc khố vẫn đang sung túc, còn tra ra sổ sách Hộ bộ bị động tay động chân gian lận không ít. Sau khi bẩm báo Hoàng đế, Hoàng đế lôi đình tức giận, đương trường cắt chức Hộ bộ thượng thư và Hộ bộ thị lang, một lần nữa an bài người khác thay thế.
Bị việc này của Hộ bộ hù dọa, Binh bộ không dám làm ra gian dối, lập tức trù tính quân đội.
Bị Hoàng đế mạnh mẽ vang dội tra rõ như vậy làm kinh sợ, Vũ Hoàng Mặc rất nhanh liền dẫn binh rời kinh, hướng tới Dương Châu mà đi, Thái hậu vốn muốn mượn chuyện này kéo dài thời gian nhưng sách lược hầu như không có tác dụng, Diệp Quốc công và Diệp Quốc công thế tử cũng chỉ có thể cầu nguyện thứ sử Dương Châu mới nhậm chức trước khi Vũ Hoàng Mặc tới Dương Châu có thể an bài ổn thỏa mọi việc, tạm thời không bị Vũ Hoàng Mặc nhìn ra sơ hở, nếu không, một khi chuyện này bị tố giác...
Diệp Quốc công không dám suy nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng này .
Mà trải qua hai chuyện này, cũng có một số người sâu sắc nhận thấy được, Hoàng đế xưa nay duy hộ Diệp thị nhưng thái độ hiện tại hình như đã biểu lộ điều gì đó. Cũng có người tin tức linh thông nhận thấy được Hộ bộ và Binh bộ gây khó dễ có dấu vết là Diệp thị làm, mà thủ đoạn của Hoàng đế cứng rắn tàn nhẫn như thế, không lưu chút tình cảm... Đủ loại đủ loại, giống như đều biểu lộ quan hệ giữa Hoàng đế và Diệp thị có biến hóa —— Hoàng đế đây là sẽ động thủ đối phó Diệp thị!
Cứ như vậy, những người nương nhờ Diệp thị không khỏi hoảng sợ trong lòng.
Lần này Hoàng đế cường ngạnh với Hộ bộ hoàn toàn ra ngoài suy đoán của Diệp Quốc công và Diệp Quốc công thế tử, tra rõ Hộ bộ mạnh mẽ vang dội như vậy, lại tiến hành thay máu Hộ bộ (cách chức người cũ, thay người mới vào), rõ ràng là nhằm vào Diệp thị, hơn nữa không lưu chút đường sống... Ngay cả Diệp Quốc công và Diệp Quốc công thế tử đều vì thế cảm thấy khủng hoảng, huống chi cấp dưới và lâu la còn lại?
Thái hậu và Diệp Quốc công tất nhiên cũng nghĩ đến vấn đề lòng người, lại càng không thể thất bại trong vụ án Diệp Triệu Mẫn.
Nhưng mà, Diệp thị an bài kẻ chết thay muốn nhận hết toàn bộ trách nhiệm, Bùi Chư Thành đưa ra bằng chứng đến trước mặt khiến hắn á khẩu không trả lời được, căn bản không thể tự biên tự diễn, ngược lại bị Bùi Chư Thành truy tra ra càng nhiều manh mối hơn, chứng thực Diệp Triệu Mẫn tội danh tham ô nhận hối lộ, bán quan bán tước; Diệp thị phái tử sĩ muốn hủy diệt chứng cớ, nhưng Bùi Chư Thành xuất thân quân ngũ, thân binh và hộ vệ bên người hắn người nào cũng thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận chiến), thân thủ cao cường lại nhạy bén, không biết có phải làm quan văn quá nhàn hay không, bọn họ dùng toàn bộ bản lĩnh trên chiến trường vào việc phòng vệ, khiến Diệp thị tử sĩ nhiều lần thất bại quay về, chẳng những chết thảm, còn suýt bị bắt sống.
Diệp Quốc công căm tức không thôi.
Việc thanh trừ Hộ bộ đã làm cho lòng người bên trong Diệp thị hoảng sợ, nếu thật sự không thể hòa một ván trong vụ án của Diệp Triệu Mẫn, chỉ sợ Diệp thị thật sự mất hết uy tín. Nhưng tên Bùi Chư Thành này cứng mềm không ăn, dầu muối không vào, năm lần bảy lượt lợi dụng ngự sử đài mách lẻo hắn ở trước mặt Hoàng đế, lại đều bị bác bỏ, điều này càng làm cho Diệp Quốc công tin tưởng vững chắc, Bùi Chư Thành làm khó dễ tuyệt đối là Hoàng đế bày mưu đặt kế.
Cứ như vậy, Hoàng đế đương nhiên sẽ duy hộ hắn.
Nếu không có chứng cứ chính xác và tội danh đầy đủ, căn bản không có cách nào thay đổi bỏ cũ thay mới vị trí quan chủ thẩm của Bùi Chư Thành!
Bùi Chư Thành khó giải quyết, tất nhiên cũng khiến cho Thái hậu căm thù đến tận xương tuỷ, vốn dĩ nghĩ hắn không có khả năng gây nên sóng gió gì, không nghĩ tới so với tưởng tượng còn đau đầu hơn! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Diệp Triệu Mẫn hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Vốn là Thái hậu còn cảm thấy, Diệp thị cành lớn rễ sâu, có năng lực chống lại Hoàng đế, cùng lắm chỉ giằng co không phân thắng bại, tuyệt đối sẽ không lưu lạc đến nông nỗi thảm hại như vậy, nhưng hiện tại thoạt nhìn, bà tựa hồ có chút xem nhẹ Hoàng đế, điều này càng làm cho Thái hậu cảm giác được hoảng sợ và bối rối.
Chuyện tới nay, Thái hậu không thể không cân nhắc buông tha cho Diệp Triệu Mẫn.
"Thái hậu nương nương, quan hệ của đường lão gia và Diệp Quốc công phủ cấp dưới đều biết, mà hiện tại Hoàng đế có ý muốn đối phó Diệp thị cũng đã bị mọi người biết được. Nếu tại thời điểm này, chúng ta không thể che chở Triệu Mẫn bình yên vô sự, ngược lại để cho hắn bị xử tử, vậy uy danh Diệp thị ở đâu? Về sau còn có ai dám đầu nhập vào Diệp thị?", nghe được Thái hậu nói như vậy, thế tử phu nhân Mạc Hải Dụ lập tức nóng nảy.
Vẻ mặt Diệp Quốc công phu nhân lại càng phản đối.
"Nếu có biện pháp, ai gia cũng không muốn như vậy", Thái hậu có chút mệt mỏi nói: "Đoạn thời gian này, có thể nghĩ ra biện pháp gì ai gia đều thử qua, các ngươi cũng đều thử qua, nhưng Bùi Chư Thành nắm giữ bằng chứng, thật là bất lực, chỉ sợ chỉ có thể hy sinh Triệu Mẫn. Nhưng mà, các ngươi yên tâm, chỉ cần Diệp thị có thể đi qua thời gian khó khăn này, ai gia tất nhiên sẽ bồi thường người nhà Triệu Mẫn thật hậu."
Mạc Hải Dụ vẫn nói: "Thái hậu nương nương, không thể như vậy!"
"Hải Dụ à, ai gia biết ngươi không cam lòng, chính ai gia cũng không cam tâm". Có lẽ là môi hở răng lạnh, Thái hậu đối với Mạc Hải Dụ nhiều hơn vài phần kiên nhẫn, cẩn thận dạy nói: "Những năm gần đây, ai gia vẫn tận sức làm cho Diệp thị nắm giữ binh quyền, ngươi có biết vì sao không? Không phải đơn thuần vì khuếch trương Diệp thị, mà là bởi vì có binh quyền, Diệp thị mới chính thức có thể cứng rắn thẳng thắt lưng, mới có thể chân chính làm cho Hoàng đế kiêng kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cái này giống đánh nhau vậy, có một lưỡi đao sắc bén, mới có thể có lực uy hiếp đối phương, nếu trong tay hai bên đều có vũ khí sắc bén, vậy mới không dám khơi mào tranh chấp, bởi vì lưỡi đao sắc bén có thể đẩy người vào chỗ chết. Binh quyền chính là lưỡi đao sắc bén kia, mà hiện tại, trong tay Diệp thị chúng ta không có lưỡi đao bén này."
Mạc Hải Dụ cắn cắn môi, không cam lòng nói: "Theo lời Thái hậu nương nương nói như vậy, chẳng lẽ Diệp thị chỉ có thể ngồi chờ chết sao?"
"Đương nhiên không phải! Chính là Hoàng đế ẩn nhẫn đã lâu, đột nhiên làm khó dễ, chuyện của Triệu Mẫn lại bị Bùi Chư Thành bắt được chứng cứ, bằng chứng như núi, thế nên mới không thể xoay trở". Thái hậu lắc đầu, làm sao bà có thể ngồi chờ chết: "Chỉ là, giống như ai gia nói, Diệp thị chúng ta không có binh quyền, phạm vi thế lực đều là ở bên trong quan văn, cho nên không thể cứng đối cứng với Hoàng thượng, chỉ có thể kiềm chế lẫn nhau, kiên nhẫn đánh cờ, làm cho Hoàng thượng ý thức được, Diệp thị vẫn thâm căn cố đế (đã ăn rất sâu, ảnh hưởng rất lớn), không phải hắn có thể dễ dàng lay động, trừ phi hắn muốn dao động nền tảng lập quốc!"
Mạc Hải Dụ lắc đầu, vẻ mặt mê mang: "Thiếp thân không rõ!"
Trong lòng Thái hậu thở dài, bà thực không thích Hoàng hậu, cũng không thích đám vãn bối Diệp thị này, nguyên nhân quan trọng nhất chính là, những người này tầm mắt hẹp hòi, tâm tư ngu dốt, trong việc tranh đấu tại đại trạch và hậu cung ngẫu nhiên còn có thể ra chút chủ ý, nhưng chuyện đại sự hơn nữa liên lụy đến chính trị là bắt đầu choáng váng, hoàn toàn không có sự nhạy bén sâu sắc trên phương diện này.
"Nguyên Ca, con có hiểu được ý của ai gia không?", Thái hậu quay đầu hỏi.
Tuy rằng là Bùi Chư Thành xuống tay với Triệu Mẫn, điều này làm cho Thái hậu thực không vui, nhưng trải qua năm lần bảy lượt thử, Thái hậu phát hiện Bùi Nguyên Ca vẫn là đứng về phía chính mình, điều này làm cho Thái hậu thập phần vui mừng. Mà vì tỏ vẻ bà tín nhiệm Bùi Nguyên Ca, khi thương nghị vụ án của Diệp Triệu Mẫn, bà cũng để cho Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh nghe, xác định bà sẽ không bởi vì Bùi Chư Thành mà giận chó đánh mèo với nàng.
Bùi Nguyên Ca hơi suy tư, do dự mà nói: "Tiểu nữ giống như hiểu được, lại không biết có đúng hay không."
"Con nói thử xem." Thái hậu gật gật đầu, cổ vũ nói.
Bùi Nguyên Ca nghĩ nghĩ, nói: "Tiểu nữ cảm thấy, chuyện này giống như là quan hệ giữa tiểu nữ và nha hoàn bên người vậy. Tuy rằng nói mệnh của bọn nha hoàn đều nắm giữ ở trong tay tiểu nữ, nhưng nếu tiểu nữ tùy ý đánh chửi nha hoàn, thậm chí đánh chết hoặc bán đi, cũng sẽ gánh thanh danh tàn nhẫn không hiền, đối với tiểu nữ cũng không có lợi; mà nha hoàn tuy rằng hèn mọn, nhưng nếu liên hợp lại ngáng chân, đối nghịch với tiểu nữ, người quét tước không chịu tiếp tục quét rác, người chải đầu không chải đầu đẹp cho tiểu nữ, người quản đồ trang sức không quản nữa,v.v.. vậy tiểu nữ sẽ không có thức ăn ngon để ăn, không có quần áo để mặc, sinh hoạt loạn hết, mọi việc không thành kết cấu, cũng sẽ trở thành trò cười của mọi người."
Nàng dùng chuyện bên trong đại trạch để so sánh, nhưng thật ra lập tức làm cho Mạc Hải Dụ hiểu được.
Nhưng Mạc Hải Dụ lại lập tức phản bác nói: "Nếu nô bộc phản như vậy, toàn bộ xử lý bán ra ngoài, lại mua người mới dùng thì được rồi."
"Tiểu nữ không phải nói sao? Người đem tất cả nô bộc đều bán ra ngoài, đầu tiên là vấn đề thanh danh, chưởng gia không nghiêm, độc ác không hiền, đều đã làm cho người ta lên án; tiếp theo, nô bộc mới tiến vào, không có khả năng lập tức hiểu rõ mọi chuyện, phải trải qua huấn luyện từng chút từng chút mới có thể chậm rãi bắt đầu, nhưng mà, chung quanh phủ đệ của tiểu nữ không phải là mọi việc an bình, còn có cường đạo (cướp) như hổ rình mồi, muốn tiến vào cướp bóc, nếu phủ đệ loạn thành cái dạng này, không phải cho bọn họ thừa cơ hội sao?"
Cái này nói là các quốc gia quanh Đại Hạ, dù sao Đại Hạ địa vực rộng lớn, thổ địa phì nhiêu, giống như một khối thịt ngon nhất, tất nhiên dẫn đến đàn sói chung quanh như hổ rình mồi.
Thế tử phu nhân nhất thời lâm vào trầm tư.
Thấy Bùi Nguyên Ca có thể nhanh chóng hiểu được ý tứ của chính mình, còn có thể đưa ra ví dụ dễ hiểu như vậy để nói rõ mọi chuyện, Thái hậu khen ngợi gật đầu, nói: "Nguyên Ca nói rất đúng, cho nên cho dù Hoàng đế muốn động thủ với Diệp thị, cũng phải bắt được chứng cứ chính xác mới được, chuyện của Triệu Mẫn là do lần này chúng ta trở tay không kịp, mới có thể biến thành bị động như vậy, khó có thể đánh trả. Nhưng kế tiếp chúng ta đã có phòng bị, Hoàng thượng lại muốn bắt được nhược điểm của chúng ta vốn không dễ dàng như vậy."
Thế tử phu nhân Mạc Hải Dụ suy tư trả lời: "Nhưng mà Thái hậu nương nương, cứ như vậy, chẳng lẽ Diệp thị cũng chỉ có thể bị động chống đỡ sao?"
"Đương nhiên không phải!", Thái hậu thở dài, Nguyên Ca đã nói rõ sự tình đến mức đơn giản sáng tỏ như vậy, tại sao Hải Dụ vẫn không thông suốt?
"Ai gia không phải đã nói rõ sao? Thế lực của Diệp thị ta ở quan văn, cho nên không thể cứng đối cứng với Hoàng thượng, chỉ có thể âm thầm phân cao thấp, làm cho Hoàng thượng hiểu được Diệp thị không dễ chọc. Lại lấy ví dụ ở đại trạch mà nói, mặc dù ma ma quản sự biết chủ tử không vừa mắt chính mình, chẳng lẽ sẽ rõ ràng tranh chấp với chủ tử hay sao? Vậy không phải đưa nhược điểm vào tay người, càng làm cho chủ tử có lý do lấy cớ động thủ sao? Chân chính ma ma quản sự thông minh, lúc này sẽ ở mặt ngoài tất cung tất kính, nhưng ngầm âm thầm ngáng chân, làm cho chuyện của chủ tử khó có thể thuận lợi tiến hành, chỉ cần làm cho chủ tử ý thức được ma ma quản sự này không dễ chọc, lúc này ma ma quản sự lại bày ra khuôn mặt tươi cười, làm cho chủ tử biết, nàng cũng không có lòng đi quá giới hạn, chỉ cần chủ tử không đuổi tận giết tuyệt, nàng cũng sẽ hết sức vì chủ tử làm việc. Như vậy, hai bên đều thoái lui một bước, không phải là mọi người đều vui vẻ sao?"
Thái hậu lại lấy chuyện ở đại trạch làm so sánh cuối cùng làm cho Mạc Hải Dụ và Diệp Quốc công phu nhân hiểu rõ.
Dù sao, hậu viện đấu tranh là các nàng quen thuộc nhất, cũng rõ ràng bí quyết trong đó nhất.
"Nhưng mà, Thái hậu nương nương, nếu là tầm thường ma ma quản sự, có thể lần nữa giải hòa liên thủ tất nhiên tốt nhất; nhưng nếu ma ma quản sự này và thiếp thân có thâm cừu đại hận, thiếp thân không thể không đẩy nàng vào chỗ chết, mặt ngoài giải hòa, nhưng lại âm thầm tích tụ lực lượng, thời gian càng lâu, thực lực chủ tử càng lớn, sự ỷ lại đối với ma ma quản sự này càng nhỏ, đến cuối cùng, ma ma quản sự không phải chỉ có nước chờ chết sao?", Mạc Hải Dụ vẫn cố nói, dù sao chuyện lần này là Hoàng đế khơi mào vì báo thù cho Cảnh Nguyên, hận ý nhớ gần ba mươi năm, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho?
Thái hậu liếc mắt nàng một cái, thế này mới nói: "Ai gia nói chuyện hồi lâu, có chút khát nước ."
Bùi Nguyên Ca lập tức hiểu được ý Thái hậu, nhu thuận nói: "Vậy tiểu nữ đi chuẩn bị chút trà bánh cho Thái hậu nương nương ." Nói xong, đứng dậy lui ra.
Tuy rằng Thái hậu tin tưởng nàng, nhưng dù sao nàng cũng không phải người Diệp thị, Thái hậu không có khả năng nói tất cả bí mật cho nàng, sở dĩ để cho nàng nghe chuyện của Diệp Triệu Mẫn, cũng chỉ là bởi vì chuyện này liên lụy đến phụ thân nàng, Thái hậu tỏ vẻ tín nhiệm và hào phóng với nàng mà thôi.
Đợi cho Bùi Nguyên Ca rời đi, Thái hậu mới nói: "Nếu ngươi là ma ma quản sự này, biết chủ tử khẳng định sẽ thu thập ngươi, chẳng lẽ cũng chỉ biết ngồi chờ chết sao? Ai gia mới vừa rồi đã nói qua, binh quyền, đây mới là Diệp thị chân chính có thể chống đỡ với Hoàng đế, bảo đảm Hoàng đế phải kiêng kỵ. Cho nên, ở trong khoảng thời gian này, Diệp thị phải nghĩ biện pháp lấy được binh quyền, mà hiện tại, ai gia hy vọng lớn nhất chính là Lý Minh Hạo! Không tiếc hết thảy đại giới, nhất định phải làm cho Lý Minh Hạo lấy được binh quyền!"
Những ngày gần đây Diệp Quốc công và Diệp Quốc công thế tử thực sự trải qua không tốt lắm, các loại sự tình ùn ùn kéo đến.
Đầu tiên là Bùi Chư Thành mới tiếp nhận chức vụ Hình bộ thượng thư mấy tháng nay cũng xem như tuân theo quy củ, đột nhiên trên triều đường làm khó dễ, cắn chết Diệp thị không buông, càng mạnh mẽ vang dội tố giác vụ án Lại bộ tham ô nhận hối lộ, bán quan bán tước, bắt đường huynh của Diệp Quốc công thế tử, Lại bộ thượng thư Diệp Triệu Mẫn giam vào nhà tù. Đây chính là lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy, Diệp thị bị người động đến người trong đầu não trung tâm như thế, lập tức khiến cho sóng to gió lớn.
Ngay sau đó liền có người kêu oan vì Diệp Triệu Mẫn, buộc tội Bùi Chư Thành bôi nhọ hiền thần.
Ngự sử đài và Bùi Chư Thành vốn là kẻ thù không chết không ngừng, lúc này đương nhiên sẽ không ngồi xem, cũng buộc tội Bùi Chư Thành đủ chuyện, kéo toàn bộ nợ cũ mười mấy năm trước ra.
Hai bên trên triều đường triển khai kịch liệt giằng co tranh cãi, thế lực khắp nơi cũng nghe tin lập tức hành động, sau khi suy tính kỹ lưỡng thì chọn phe đứng thành hàng, trong khi giằng co lại gợi lên vô số thù mới hận cũ, khiến cho sự tình giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, trên triều đình vị thuốc súng mười phần. Mà thái độ của Hoàng đế nắm giữ quyền quyết định lại hàm hồ không rõ, trừ lúc ra mặt hòa giải khi mọi người tranh chấp quá lợi hại, còn lại cũng không nói một lời, chỉ nhìn mọi người tranh đến đấu đi.
Tiếp theo là Dương Châu báo nguy, Hoàng đế đã khâm định Cửu hoàng tử Vũ Hoàng Mặc lĩnh quân xuất chinh, nhưng mà tốc độ Binh bộ gom góp quân đội lại chậm chập chưa từng thấy, Hộ bộ cũng liên tục tố khổ, công bố quốc khố không còn bạc không thể mang gánh nặng chinh chiến, khẩn cầu Hoàng đế thu hồi ý chỉ.
Chuyện này lại khiến cho Hoàng đế giận tím mặt, trên triều đường giận dữ, nói quân đội Kinh Quốc đã khinh thường đến trên đầu Đại Hạ ta, loại chuyện này nếu còn kéo dài, còn tiếp tục yếu thế, vậy thì Đại Hạ chỉ cách ngày mất nước không xa, lập tức hạ chỉ lệnh Cửu hoàng tử Vũ Hoàng Mặc làm khâm sai, tra rõ trướng mục của Hộ bộ, xem đến tột cùng là có bạc hay không, nếu không có, bạc đến tột cùng là dùng vào việc gì.
Thủ đoạn của Vũ Hoàng Mặc tàn nhẫn cứng rắn đến cỡ nào chứ, lúc này dẫn binh tướng vây quanh Hộ bộ, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, ở trạng thái Hộ bộ bất ngờ không kịp phòng thu giữ toàn bộ sổ sách vào tay, lại điều phái đến mấy chục trướng mục tiên sinh (giống như kiểm toán viên ở hiện đại á), bất kể ngày đêm thanh tra sổ sách Hộ bộ, kết quả chẳng những tra ra bạc trong quốc khố vẫn đang sung túc, còn tra ra sổ sách Hộ bộ bị động tay động chân gian lận không ít. Sau khi bẩm báo Hoàng đế, Hoàng đế lôi đình tức giận, đương trường cắt chức Hộ bộ thượng thư và Hộ bộ thị lang, một lần nữa an bài người khác thay thế.
Bị việc này của Hộ bộ hù dọa, Binh bộ không dám làm ra gian dối, lập tức trù tính quân đội.
Bị Hoàng đế mạnh mẽ vang dội tra rõ như vậy làm kinh sợ, Vũ Hoàng Mặc rất nhanh liền dẫn binh rời kinh, hướng tới Dương Châu mà đi, Thái hậu vốn muốn mượn chuyện này kéo dài thời gian nhưng sách lược hầu như không có tác dụng, Diệp Quốc công và Diệp Quốc công thế tử cũng chỉ có thể cầu nguyện thứ sử Dương Châu mới nhậm chức trước khi Vũ Hoàng Mặc tới Dương Châu có thể an bài ổn thỏa mọi việc, tạm thời không bị Vũ Hoàng Mặc nhìn ra sơ hở, nếu không, một khi chuyện này bị tố giác...
Diệp Quốc công không dám suy nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng này .
Mà trải qua hai chuyện này, cũng có một số người sâu sắc nhận thấy được, Hoàng đế xưa nay duy hộ Diệp thị nhưng thái độ hiện tại hình như đã biểu lộ điều gì đó. Cũng có người tin tức linh thông nhận thấy được Hộ bộ và Binh bộ gây khó dễ có dấu vết là Diệp thị làm, mà thủ đoạn của Hoàng đế cứng rắn tàn nhẫn như thế, không lưu chút tình cảm... Đủ loại đủ loại, giống như đều biểu lộ quan hệ giữa Hoàng đế và Diệp thị có biến hóa —— Hoàng đế đây là sẽ động thủ đối phó Diệp thị!
Cứ như vậy, những người nương nhờ Diệp thị không khỏi hoảng sợ trong lòng.
Lần này Hoàng đế cường ngạnh với Hộ bộ hoàn toàn ra ngoài suy đoán của Diệp Quốc công và Diệp Quốc công thế tử, tra rõ Hộ bộ mạnh mẽ vang dội như vậy, lại tiến hành thay máu Hộ bộ (cách chức người cũ, thay người mới vào), rõ ràng là nhằm vào Diệp thị, hơn nữa không lưu chút đường sống... Ngay cả Diệp Quốc công và Diệp Quốc công thế tử đều vì thế cảm thấy khủng hoảng, huống chi cấp dưới và lâu la còn lại?
Thái hậu và Diệp Quốc công tất nhiên cũng nghĩ đến vấn đề lòng người, lại càng không thể thất bại trong vụ án Diệp Triệu Mẫn.
Nhưng mà, Diệp thị an bài kẻ chết thay muốn nhận hết toàn bộ trách nhiệm, Bùi Chư Thành đưa ra bằng chứng đến trước mặt khiến hắn á khẩu không trả lời được, căn bản không thể tự biên tự diễn, ngược lại bị Bùi Chư Thành truy tra ra càng nhiều manh mối hơn, chứng thực Diệp Triệu Mẫn tội danh tham ô nhận hối lộ, bán quan bán tước; Diệp thị phái tử sĩ muốn hủy diệt chứng cớ, nhưng Bùi Chư Thành xuất thân quân ngũ, thân binh và hộ vệ bên người hắn người nào cũng thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận chiến), thân thủ cao cường lại nhạy bén, không biết có phải làm quan văn quá nhàn hay không, bọn họ dùng toàn bộ bản lĩnh trên chiến trường vào việc phòng vệ, khiến Diệp thị tử sĩ nhiều lần thất bại quay về, chẳng những chết thảm, còn suýt bị bắt sống.
Diệp Quốc công căm tức không thôi.
Việc thanh trừ Hộ bộ đã làm cho lòng người bên trong Diệp thị hoảng sợ, nếu thật sự không thể hòa một ván trong vụ án của Diệp Triệu Mẫn, chỉ sợ Diệp thị thật sự mất hết uy tín. Nhưng tên Bùi Chư Thành này cứng mềm không ăn, dầu muối không vào, năm lần bảy lượt lợi dụng ngự sử đài mách lẻo hắn ở trước mặt Hoàng đế, lại đều bị bác bỏ, điều này càng làm cho Diệp Quốc công tin tưởng vững chắc, Bùi Chư Thành làm khó dễ tuyệt đối là Hoàng đế bày mưu đặt kế.
Cứ như vậy, Hoàng đế đương nhiên sẽ duy hộ hắn.
Nếu không có chứng cứ chính xác và tội danh đầy đủ, căn bản không có cách nào thay đổi bỏ cũ thay mới vị trí quan chủ thẩm của Bùi Chư Thành!
Bùi Chư Thành khó giải quyết, tất nhiên cũng khiến cho Thái hậu căm thù đến tận xương tuỷ, vốn dĩ nghĩ hắn không có khả năng gây nên sóng gió gì, không nghĩ tới so với tưởng tượng còn đau đầu hơn! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Diệp Triệu Mẫn hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Vốn là Thái hậu còn cảm thấy, Diệp thị cành lớn rễ sâu, có năng lực chống lại Hoàng đế, cùng lắm chỉ giằng co không phân thắng bại, tuyệt đối sẽ không lưu lạc đến nông nỗi thảm hại như vậy, nhưng hiện tại thoạt nhìn, bà tựa hồ có chút xem nhẹ Hoàng đế, điều này càng làm cho Thái hậu cảm giác được hoảng sợ và bối rối.
Chuyện tới nay, Thái hậu không thể không cân nhắc buông tha cho Diệp Triệu Mẫn.
"Thái hậu nương nương, quan hệ của đường lão gia và Diệp Quốc công phủ cấp dưới đều biết, mà hiện tại Hoàng đế có ý muốn đối phó Diệp thị cũng đã bị mọi người biết được. Nếu tại thời điểm này, chúng ta không thể che chở Triệu Mẫn bình yên vô sự, ngược lại để cho hắn bị xử tử, vậy uy danh Diệp thị ở đâu? Về sau còn có ai dám đầu nhập vào Diệp thị?", nghe được Thái hậu nói như vậy, thế tử phu nhân Mạc Hải Dụ lập tức nóng nảy.
Vẻ mặt Diệp Quốc công phu nhân lại càng phản đối.
"Nếu có biện pháp, ai gia cũng không muốn như vậy", Thái hậu có chút mệt mỏi nói: "Đoạn thời gian này, có thể nghĩ ra biện pháp gì ai gia đều thử qua, các ngươi cũng đều thử qua, nhưng Bùi Chư Thành nắm giữ bằng chứng, thật là bất lực, chỉ sợ chỉ có thể hy sinh Triệu Mẫn. Nhưng mà, các ngươi yên tâm, chỉ cần Diệp thị có thể đi qua thời gian khó khăn này, ai gia tất nhiên sẽ bồi thường người nhà Triệu Mẫn thật hậu."
Mạc Hải Dụ vẫn nói: "Thái hậu nương nương, không thể như vậy!"
"Hải Dụ à, ai gia biết ngươi không cam lòng, chính ai gia cũng không cam tâm". Có lẽ là môi hở răng lạnh, Thái hậu đối với Mạc Hải Dụ nhiều hơn vài phần kiên nhẫn, cẩn thận dạy nói: "Những năm gần đây, ai gia vẫn tận sức làm cho Diệp thị nắm giữ binh quyền, ngươi có biết vì sao không? Không phải đơn thuần vì khuếch trương Diệp thị, mà là bởi vì có binh quyền, Diệp thị mới chính thức có thể cứng rắn thẳng thắt lưng, mới có thể chân chính làm cho Hoàng đế kiêng kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cái này giống đánh nhau vậy, có một lưỡi đao sắc bén, mới có thể có lực uy hiếp đối phương, nếu trong tay hai bên đều có vũ khí sắc bén, vậy mới không dám khơi mào tranh chấp, bởi vì lưỡi đao sắc bén có thể đẩy người vào chỗ chết. Binh quyền chính là lưỡi đao sắc bén kia, mà hiện tại, trong tay Diệp thị chúng ta không có lưỡi đao bén này."
Mạc Hải Dụ cắn cắn môi, không cam lòng nói: "Theo lời Thái hậu nương nương nói như vậy, chẳng lẽ Diệp thị chỉ có thể ngồi chờ chết sao?"
"Đương nhiên không phải! Chính là Hoàng đế ẩn nhẫn đã lâu, đột nhiên làm khó dễ, chuyện của Triệu Mẫn lại bị Bùi Chư Thành bắt được chứng cứ, bằng chứng như núi, thế nên mới không thể xoay trở". Thái hậu lắc đầu, làm sao bà có thể ngồi chờ chết: "Chỉ là, giống như ai gia nói, Diệp thị chúng ta không có binh quyền, phạm vi thế lực đều là ở bên trong quan văn, cho nên không thể cứng đối cứng với Hoàng thượng, chỉ có thể kiềm chế lẫn nhau, kiên nhẫn đánh cờ, làm cho Hoàng thượng ý thức được, Diệp thị vẫn thâm căn cố đế (đã ăn rất sâu, ảnh hưởng rất lớn), không phải hắn có thể dễ dàng lay động, trừ phi hắn muốn dao động nền tảng lập quốc!"
Mạc Hải Dụ lắc đầu, vẻ mặt mê mang: "Thiếp thân không rõ!"
Trong lòng Thái hậu thở dài, bà thực không thích Hoàng hậu, cũng không thích đám vãn bối Diệp thị này, nguyên nhân quan trọng nhất chính là, những người này tầm mắt hẹp hòi, tâm tư ngu dốt, trong việc tranh đấu tại đại trạch và hậu cung ngẫu nhiên còn có thể ra chút chủ ý, nhưng chuyện đại sự hơn nữa liên lụy đến chính trị là bắt đầu choáng váng, hoàn toàn không có sự nhạy bén sâu sắc trên phương diện này.
"Nguyên Ca, con có hiểu được ý của ai gia không?", Thái hậu quay đầu hỏi.
Tuy rằng là Bùi Chư Thành xuống tay với Triệu Mẫn, điều này làm cho Thái hậu thực không vui, nhưng trải qua năm lần bảy lượt thử, Thái hậu phát hiện Bùi Nguyên Ca vẫn là đứng về phía chính mình, điều này làm cho Thái hậu thập phần vui mừng. Mà vì tỏ vẻ bà tín nhiệm Bùi Nguyên Ca, khi thương nghị vụ án của Diệp Triệu Mẫn, bà cũng để cho Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh nghe, xác định bà sẽ không bởi vì Bùi Chư Thành mà giận chó đánh mèo với nàng.
Bùi Nguyên Ca hơi suy tư, do dự mà nói: "Tiểu nữ giống như hiểu được, lại không biết có đúng hay không."
"Con nói thử xem." Thái hậu gật gật đầu, cổ vũ nói.
Bùi Nguyên Ca nghĩ nghĩ, nói: "Tiểu nữ cảm thấy, chuyện này giống như là quan hệ giữa tiểu nữ và nha hoàn bên người vậy. Tuy rằng nói mệnh của bọn nha hoàn đều nắm giữ ở trong tay tiểu nữ, nhưng nếu tiểu nữ tùy ý đánh chửi nha hoàn, thậm chí đánh chết hoặc bán đi, cũng sẽ gánh thanh danh tàn nhẫn không hiền, đối với tiểu nữ cũng không có lợi; mà nha hoàn tuy rằng hèn mọn, nhưng nếu liên hợp lại ngáng chân, đối nghịch với tiểu nữ, người quét tước không chịu tiếp tục quét rác, người chải đầu không chải đầu đẹp cho tiểu nữ, người quản đồ trang sức không quản nữa,v.v.. vậy tiểu nữ sẽ không có thức ăn ngon để ăn, không có quần áo để mặc, sinh hoạt loạn hết, mọi việc không thành kết cấu, cũng sẽ trở thành trò cười của mọi người."
Nàng dùng chuyện bên trong đại trạch để so sánh, nhưng thật ra lập tức làm cho Mạc Hải Dụ hiểu được.
Nhưng Mạc Hải Dụ lại lập tức phản bác nói: "Nếu nô bộc phản như vậy, toàn bộ xử lý bán ra ngoài, lại mua người mới dùng thì được rồi."
"Tiểu nữ không phải nói sao? Người đem tất cả nô bộc đều bán ra ngoài, đầu tiên là vấn đề thanh danh, chưởng gia không nghiêm, độc ác không hiền, đều đã làm cho người ta lên án; tiếp theo, nô bộc mới tiến vào, không có khả năng lập tức hiểu rõ mọi chuyện, phải trải qua huấn luyện từng chút từng chút mới có thể chậm rãi bắt đầu, nhưng mà, chung quanh phủ đệ của tiểu nữ không phải là mọi việc an bình, còn có cường đạo (cướp) như hổ rình mồi, muốn tiến vào cướp bóc, nếu phủ đệ loạn thành cái dạng này, không phải cho bọn họ thừa cơ hội sao?"
Cái này nói là các quốc gia quanh Đại Hạ, dù sao Đại Hạ địa vực rộng lớn, thổ địa phì nhiêu, giống như một khối thịt ngon nhất, tất nhiên dẫn đến đàn sói chung quanh như hổ rình mồi.
Thế tử phu nhân nhất thời lâm vào trầm tư.
Thấy Bùi Nguyên Ca có thể nhanh chóng hiểu được ý tứ của chính mình, còn có thể đưa ra ví dụ dễ hiểu như vậy để nói rõ mọi chuyện, Thái hậu khen ngợi gật đầu, nói: "Nguyên Ca nói rất đúng, cho nên cho dù Hoàng đế muốn động thủ với Diệp thị, cũng phải bắt được chứng cứ chính xác mới được, chuyện của Triệu Mẫn là do lần này chúng ta trở tay không kịp, mới có thể biến thành bị động như vậy, khó có thể đánh trả. Nhưng kế tiếp chúng ta đã có phòng bị, Hoàng thượng lại muốn bắt được nhược điểm của chúng ta vốn không dễ dàng như vậy."
Thế tử phu nhân Mạc Hải Dụ suy tư trả lời: "Nhưng mà Thái hậu nương nương, cứ như vậy, chẳng lẽ Diệp thị cũng chỉ có thể bị động chống đỡ sao?"
"Đương nhiên không phải!", Thái hậu thở dài, Nguyên Ca đã nói rõ sự tình đến mức đơn giản sáng tỏ như vậy, tại sao Hải Dụ vẫn không thông suốt?
"Ai gia không phải đã nói rõ sao? Thế lực của Diệp thị ta ở quan văn, cho nên không thể cứng đối cứng với Hoàng thượng, chỉ có thể âm thầm phân cao thấp, làm cho Hoàng thượng hiểu được Diệp thị không dễ chọc. Lại lấy ví dụ ở đại trạch mà nói, mặc dù ma ma quản sự biết chủ tử không vừa mắt chính mình, chẳng lẽ sẽ rõ ràng tranh chấp với chủ tử hay sao? Vậy không phải đưa nhược điểm vào tay người, càng làm cho chủ tử có lý do lấy cớ động thủ sao? Chân chính ma ma quản sự thông minh, lúc này sẽ ở mặt ngoài tất cung tất kính, nhưng ngầm âm thầm ngáng chân, làm cho chuyện của chủ tử khó có thể thuận lợi tiến hành, chỉ cần làm cho chủ tử ý thức được ma ma quản sự này không dễ chọc, lúc này ma ma quản sự lại bày ra khuôn mặt tươi cười, làm cho chủ tử biết, nàng cũng không có lòng đi quá giới hạn, chỉ cần chủ tử không đuổi tận giết tuyệt, nàng cũng sẽ hết sức vì chủ tử làm việc. Như vậy, hai bên đều thoái lui một bước, không phải là mọi người đều vui vẻ sao?"
Thái hậu lại lấy chuyện ở đại trạch làm so sánh cuối cùng làm cho Mạc Hải Dụ và Diệp Quốc công phu nhân hiểu rõ.
Dù sao, hậu viện đấu tranh là các nàng quen thuộc nhất, cũng rõ ràng bí quyết trong đó nhất.
"Nhưng mà, Thái hậu nương nương, nếu là tầm thường ma ma quản sự, có thể lần nữa giải hòa liên thủ tất nhiên tốt nhất; nhưng nếu ma ma quản sự này và thiếp thân có thâm cừu đại hận, thiếp thân không thể không đẩy nàng vào chỗ chết, mặt ngoài giải hòa, nhưng lại âm thầm tích tụ lực lượng, thời gian càng lâu, thực lực chủ tử càng lớn, sự ỷ lại đối với ma ma quản sự này càng nhỏ, đến cuối cùng, ma ma quản sự không phải chỉ có nước chờ chết sao?", Mạc Hải Dụ vẫn cố nói, dù sao chuyện lần này là Hoàng đế khơi mào vì báo thù cho Cảnh Nguyên, hận ý nhớ gần ba mươi năm, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho?
Thái hậu liếc mắt nàng một cái, thế này mới nói: "Ai gia nói chuyện hồi lâu, có chút khát nước ."
Bùi Nguyên Ca lập tức hiểu được ý Thái hậu, nhu thuận nói: "Vậy tiểu nữ đi chuẩn bị chút trà bánh cho Thái hậu nương nương ." Nói xong, đứng dậy lui ra.
Tuy rằng Thái hậu tin tưởng nàng, nhưng dù sao nàng cũng không phải người Diệp thị, Thái hậu không có khả năng nói tất cả bí mật cho nàng, sở dĩ để cho nàng nghe chuyện của Diệp Triệu Mẫn, cũng chỉ là bởi vì chuyện này liên lụy đến phụ thân nàng, Thái hậu tỏ vẻ tín nhiệm và hào phóng với nàng mà thôi.
Đợi cho Bùi Nguyên Ca rời đi, Thái hậu mới nói: "Nếu ngươi là ma ma quản sự này, biết chủ tử khẳng định sẽ thu thập ngươi, chẳng lẽ cũng chỉ biết ngồi chờ chết sao? Ai gia mới vừa rồi đã nói qua, binh quyền, đây mới là Diệp thị chân chính có thể chống đỡ với Hoàng đế, bảo đảm Hoàng đế phải kiêng kỵ. Cho nên, ở trong khoảng thời gian này, Diệp thị phải nghĩ biện pháp lấy được binh quyền, mà hiện tại, ai gia hy vọng lớn nhất chính là Lý Minh Hạo! Không tiếc hết thảy đại giới, nhất định phải làm cho Lý Minh Hạo lấy được binh quyền!"
Bình luận facebook