Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247
Editor: Vy Vy 1505
Triệu Lâm, đó là thái giám cận thân bà tín nhiệm mười mấy năm; mà Bùi Nguyên Ca lại là tân sủng (người mới được sủng ái) trong khoảng thời gian này bà tín nhiệm xem trọng, nếu như bọn họ đều là mật thám Hoàng đế phái tới... Nhưng mà, nếu như không phải, rõ ràng mấy ngày nay, Hoàng đế đều không chịu gặp mặt Bùi Nguyên Ca, vì sao Lý Minh Hạo sẽ nhìn thấy Bùi Nguyên Ca xuất hiện ở ngự thư phòng? Bên cạnh còn có Triệu Lâm! Nếu đây đều là thật sự...
Thái hậu chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, sắp sửa ngồi không vững.
Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân nhìn Thái hậu phản ứng, thầm nghĩ trong lòng, lần này thật sự là trời cũng giúp ta! Các nàng vốn còn đang suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể gạt bỏ tín nhiệm của Thái hậu với Bùi Nguyên Ca, trừ bỏ mối họa này, không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca lại tự tìm đường chết!
"Ngươi... Ngươi có chứng cớ gì?", Thái hậu hoàn toàn không thể chấp nhận sự thực này.
Lý Minh Hạo hơi nhíu mày, trong ánh mắt mang theo mấy phần khiêu khích, nói: "Không có, chỉ là ta đúng dịp ở trước ngự thư phòng của Hoàng thượng nhìn thấy Bùi tứ tiểu thư và Triệu công công mà thôi. Lúc ấy người ở đó đều là Hoàng thượng thân tín tâm phúc, ai cũng không có khả năng đứng ra làm chứng cho ta, cho nên nói đến cùng, lời của ta chỉ là nói suông không có chứng cứ, chỉ nhìn Thái hậu nương nương có nguyện ý tin tưởng ta hay không. Nếu Thái hậu nương nương nghĩ là ta có ý đồ khác, cố ý châm ngòi ly gián, ta cũng không thể nói gì hơn, coi như hôm nay ta không có đến đây là được. Nói đến cùng, lúc này ta chọn cách đứng về phe Diệp thị cũng là mạo hiểm phiêu lưu, nếu ngài hoài nghi ta, ta hoài nghi ngài, kia thật sự là không có ý nghĩa gì!"
Hắn nói lời này giọng điệu thực vô lễ, ngay cả Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân bên cạnh đều cảm thấy hơi chói tai.
Biết Thái hậu có kiêu ngạo thuộc về người có thân phận cao quý, Diệp Quốc công phu nhân sợ Thái hậu dưới cơn tức giận, không những không tin lời Lý Minh Hạo, còn làm cho một người trợ giúp đầy hứa hẹn như vậy tức giận bỏ đi, vội nói: "Thái hậu nương nương, Lý thị vệ không nhất thiết phải bịa ra chuyện này, dù sao hắn và Bùi Nguyên Ca không oán không thù. Lại nói, lúc này hắn hãm hại Bùi Nguyên Ca có thể có chỗ tốt gì?"
Thế tử phu nhân Mạc Hải Dụ nghĩ nghĩ nói: "Thái hậu nương nương, thiếp thân biết, lúc này nhắc tới Hoàng hậu nương nương sẽ làm trong lòng Thái hậu nương nương không vui. Nhưng thiếp thân vẫn là muốn nói, lúc trước Hoàng hậu nương nương và Thái hậu nương nương tuy rằng cũng có mâu thuẫn, nhưng dù sao đều là cùng họ Diệp, ích lợi đại cục vẫn là nhất trí. Nhưng mà, từ sau khi Bùi Nguyên Ca xuất hiện, quan hệ giữa Hoàng hậu nương nương và Thái hậu nương nương lại kịch liệt chuyển biến xấu, cuối cùng rơi vào kết cục bị phế, giam cầm lãnh cung, Diệp thị từ đó có xu thế suy bại. Nếu như giờ phút này Hoàng hậu nương nương không bị phế, Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương chiếu ứng lẫn nhau cầm giữ hậu cung, hô ứng với tiền triều, nội ứng ngoại hợp, đoạn không đến mức trói tay trói chân giống như bây giờ, Hoàng thượng cũng chưa chắc dám khai chiến với Diệp thị. Từ đó cho thấy, Bùi Nguyên Ca tất nhiên là mật thám Hoàng đế phái tới châm ngòi quan hệ Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương, chắc chắn không thể nghi ngờ."
Lời này thập phần hợp tình hợp lý, hơn nữa cũng thập phần giảo hoạt.
Hoàng hậu Diệp Ngọc Trăn vốn là tính tình cao ngạo, thân là Hoàng hậu, vài thập niên lại đều phải nghe theo Thái hậu phân phó, trở thành con rối trong tay Thái hậu, trong lòng sớm có tâm tư kéo Thái hậu xuống đài để chân chính thống ngự hậu cung, đây mới là căn nguyên mâu thuẫn giữa Hoàng hậu và Thái hậu, Bùi Nguyên Ca chính là nhận thấy được điểm ấy mà làm gay gắt thêm, dẫn kíp làm bùng nổ mâu thuẫn một cách xảo diệu mà thôi; mà Diệp thị dời trọng tâm từ Thái hậu chuyển đến trên người Hoàng hậu, dần dần làm cho Thái hậu tức giận, đây là chỗ khúc mắc giữa Thái hậu và Diệp thị.
Nhưng hiện tại theo như lời Mạc Hải Dụ, lại nhẹ nhàng lướt qua chuyện này, đổ tất cả tội danh lên trên người Bùi Nguyên Ca, giống như nếu không có Bùi Nguyên Ca, Thái hậu và Hoàng hậu sẽ không sẽ có hiềm khích, Thái hậu và Diệp thị cũng sẽ không có khúc mắc, đồng thời cũng cho Thái hậu một bậc thang. Nếu không, tất cả mọi chuyện chẳng phải là đều biến thành lỗi của Thái hậu hay sao?
Quả nhiên, nghe xong lý do thoái thác như vậy, vẻ mặt Thái hậu hơi dịu đi, cắn răng nói: "Bùi Nguyên Ca chết tiệt!"
Chỉ cần hơi chút bình tĩnh lại, Thái hậu liền biết, lời Lý Minh Hạo nói tám phần là sự thật, bởi vì bà đột nhiên nghĩ đến, nếu nhiều năm như vậy Hoàng đế vẫn nhớ Cảnh Nguyên, hơn nữa nhớ rõ như vậy, khắc sâu như vậy, trên yến hội mừng thọ bà, khi Hoàng đế lần đầu nhìn thấy Bùi Nguyên Ca tương tự Cảnh Nguyên như vậy, đáng lẽ cũng nên hơi luống cuống mới đúng. Nhưng mà, ngay lúc đó biểu hiện của Hoàng đế có thể nói là hoàn mỹ, hoàn mỹ ngay cả bà cũng không có hoài nghi, thật sự nghĩ rằng Hoàng đế đã sớm quên Cảnh Nguyên.
Kia chỉ có một cách giải thích, chính là trước đó Hoàng đế đã sớm gặp qua Bùi Nguyên Ca, cho nên sớm có chuẩn bị.
Nếu khi đó bà có điều cảnh giác, nhận thấy được Hoàng đế che giấu tâm tư, có điều phòng bị, bà và Diệp thị cũng sẽ không lưu lạc đến bộ dáng hôm nay.
Nếu nói có Hoàng đế uy hiếp, bất luận bà có bao nhiêu chán ghét Hoàng hậu ngu dốt và bảo thủ, cũng sẽ không không cố gắng ngăn trở Hoàng đế quyết định phế hậu. Dù sao, Hoàng hậu có ngu dốt, bảo thủ cỡ nào thì chung quy cũng là Hoàng hậu, thống lĩnh lục cung, có vô số tiện lợi, so với cục diện hiện tại Liễu quý phi chưởng cung, hết thảy trói chân trói tay tốt hơn nhiều lắm.
Nguyên nhân vì rất tin Hoàng đế tôn trọng và hiếu kính bà, bà mới dám mạo hiểm phế bỏ Hoàng hậu, lấy chuyện này để gõ Diệp thị.
Nghĩ như vậy, mới thấy Bùi Nguyên Ca đương nhiên là mật thám Hoàng đế phái tới. Tình huống hôm nay, còn có ai so với Hoàng đế rõ ràng hơn, một nữ tử rất giống Cảnh Nguyên có ý nghĩa như thế nào đối với Thái hậu? Đó là một đường lui lúc nguy nan, người như vậy tất nhiên Thái hậu sẽ coi trọng, mang theo bên người dạy dỗ...
"Thiếp thân đã sớm nói, Bùi Nguyên Ca tâm tư không thuần, khẳng định không có ý tốt, tuyệt đối không thể tin..." Thấy Thái hậu thừa nhận điểm ấy, Diệp Quốc công phu nhân nhịn không được nói liên miên cằn nhằn, nghĩ đến con gái của bà bị phế nhịn không được gạt nước mắt: "Ngọc Trăn đáng thương của ta ..."
Mạc Hải Dụ khẽ nhíu mày, hiện tại Diệp thị chính cần đến Thái hậu chỉ đạo đại cục, mẹ chồng nói như vậy, chẳng phải là trước mặt mọi người vả mặt Thái hậu sao? Sao Thái hậu có thể cao hứng được chứ? Nàng vội hoà giải: "Nói đến cùng vẫn là tiện nhân Bùi Nguyên Ca quá mức giảo hoạt, đều che mắt tất cả chúng ta."
Lời này nàng nói dễ nghe hơn, Thái hậu gật gật đầu, nói với Lý Minh Hạo: "Còn phải đa tạ Lý thị vệ, nhờ ngươi ai gia mới có thể khám phá ra việc này. Nói đến cùng, ông trời vẫn là đứng về phía chúng ta, nếu không cũng sẽ không vừa vặn để cho Lý thị vệ đánh vỡ chuyện này. Nếu có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này, Lý thị vệ chính là đại công thần của Diệp thị chúng ta, cũng là phúc tinh của Diệp thị chúng ta!"
Trải qua chuyện mới vừa rồi, Thái hậu cũng hiểu biết một chút về cách làm người của Lý Minh Hạo.
Tên này không thể nghi ngờ là người phi thường tự phụ kiêu ngạo, tự cho mình rất cao, có thể nhìn ra điều đó qua việc lúc bắt đầu hắn tự xưng là "thần" sau lại biến thành "ta". Người như thế đại khái vĩnh viễn đều cho rằng chính mình là đúng, chính là vì người này quá tự phụ mới có thể lựa chọn đứng về phe Diệp thị vào lúc bấp bênh nhất, dùng tất cả vốn liếng đánh cược một ván, vì tương lai mưu cầu tiền đồ cẩm tú. Đối với người như vậy, phải thuận theo tâm ý hắn, làm cho hắn tin tưởng, bà và Diệp thị đều cảm thấy hắn thập phần trọng yếu mới được.
Mới vừa rồi bà nghi ngờ hắn, chỉ sợ đã làm cho Lý thị vệ có điều không vui, mới có thể nói ra lời nói kia.
Bởi vậy, Thái hậu vội vàng bổ cứu, đồng thời cũng nói hết thảy chuyện này là ý trời, không những tăng thêm lợi thế của Lý Minh Hạo, mà còn làm cho người ta cảm thấy, ông trời là thiên vị Diệp thị, một khi đã như vậy, Diệp thị tất nhiên có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn. Loại hàm ý này ở thời điểm này là phi thường ủng hộ lòng người.
Quả nhiên, nghe vậy vẻ mặt Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân đều đột nhiên sáng ngời.
Trên mặt Lý Minh Hạo cũng lộ ra tự đắc tươi cười.
"Một khi đã như vậy, Thái hậu nương nương mau đưa tiện nhân này đến đây, nghiêm khắc trừng trị, răn đe!", trên mặt Diệp Quốc công phu nhân lộ vẻ ngoan độc, không thể nghi ngờ bà là người hận Bùi Nguyên Ca nhất, dù sao phế Hoàng hậu cũng là con gái của bà. Khi con bà còn tại vị, ngay cả Thái hậu cũng phải nể mặt bà vài phần, kết quả, con bà bởi vì Bùi Nguyên Ca mà bị phế, sau đó người Thái hậu không muốn gặp nhất chính là bà, làm cho một thời gian dài bà trở thành đối tượng bị người chê cười.
"Khoan đã!", Lý Minh Hạo mở miệng nói: "Ta cảm thấy, hiện tại không nên động Bùi tứ tiểu thư!"
Mạc Hải Dụ biết Lý Minh Hạo nhìn trúng Bùi Nguyên Ca, chỉ sợ không muốn Bùi Nguyên Ca bị tổn thương, vội nói: "Đúng vậy, Bùi Nguyên Ca là người Hoàng thượng phái tới, nếu là tùy tiện động, chẳng phải là nói cho Hoàng thượng chúng ta đã biết chuyện này. Nói không chừng sẽ khiến cho Hoàng thượng tức giận, dù sao bộ dạng Bùi Nguyên Ca giống với tiền thái tử phi như vậy, nói không chừng sẽ kích thích đến Hoàng thượng."
Lý Minh Hạo hiển nhiên không biết chuyện tiền thái tử phi, nghe vậy trong đôi mắt hiện lên một chút ngạc nhiên, nhưng giây lát lướt qua, mở miệng nói: "Đây là nói sau, chính yếu là hiện tại chúng ta đã biết Bùi tứ tiểu thư là mật thám của Hoàng thượng, mà Bùi tứ tiểu thư lại không biết chúng ta biết điểm ấy, theo phương diện này mà nói, nàng ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, đối với chúng ta là rất có lợi. Chúng ta có thể lợi dụng điểm ấy, để cho nàng giúp chúng ta nhắn tin tức sai lầm cho Hoàng thượng, Hoàng thượng tất nhiên sẽ tin không nghi ngờ, chẳng phải là càng có lợi với chúng ta sao?"
Nghe được Lý Minh Hạo đổi "ta" thành "chúng ta", hiển nhiên đã xem chính mình là người của Diệp thị, trong lòng Thái hậu thầm cảm thấy vừa lòng.
Trong lời nói lơ đãng để lộ ra chi tiết là cách điều tra nội tâm của một người nhanh nhất, hơn nữa rất tin cậy.
"Lý thị vệ cảm thấy, chúng ta phải lợi dụng chuyện này như thế nào?"
"Theo ý tứ của Quốc công gia và thế tử gia cùng với việc Hoàng thượng phân phó ta làm, hiện tại Hoàng thượng là quyết tâm đối phó Diệp thị, hơn nữa là căm thù Diệp thị đến tận xương tuỷ, chuyện này tất nhiên là bất lợi với Diệp thị, nhưng đồng thời cũng có thể trở thành một phen bảo đao, mượn chuyện này để đạt được mục đích chúng ta muốn. Theo ta thấy, hiện tại khuyết điểm lớn nhất của Diệp thị là binh quyền, cho nên chỉ có thể lợi dụng lễ pháp và dư luận âm thầm chống lại cùng Hoàng thượng, một khi Hoàng thượng biểu hiện thái độ thập phần cường ngạnh, chúng ta lập tức có vẻ bị động. Cho nên, việc cấp bách hiện tại của Diệp thị là binh quyền, tốt nhất có thể lấy được binh quyền, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!", Lý Minh Hạo chậm rãi nói, vẻ mặt cực kỳ tự tin.
Thái hậu gật gật đầu, càng nhiều thêm vài phần thưởng thức đối với Lý Minh Hạo: " Lời Lý thị vệ lời nói cực kỳ có lý."
Vốn bà còn lo lắng, Lý Minh Hạo quá mức tự phụ kiêu ngạo, sẽ là người bảo thủ, hiện tại thoạt nhìn, hắn cũng có ánh mắt tinh chuẩn, cực có mưu lược, gần như có thể so sánh với Vũ Hoàng Mặc, khó trách Hoàng đế sẽ coi trọng hắn. Diệp thị đang ở thời điểm bấp bênh, rất cần nhân tài như vậy, nhất là võ tướng tài!
"Nói lời không khách khí, hiện tại người có thể giúp Diệp thị lấy được binh quyền chỉ sợ chỉ có ta, gần nhất ta vốn là xuất thân võ cử, phụ thân và nghĩa phụ đều dốc lòng dạy dỗ trên phương diện này; thứ hai ta hiện tại ở trước mặt Hoàng thượng cũng cực có thể diện, Hoàng thượng tín nhiệm ta, mà trọng yếu nhất là, Hoàng thượng cũng không biết, ta có tiếp xúc với Quốc công gia và thế tử gia. Mà hiện tại, ta chính là thiếu cơ hội, Dương Châu báo nguy, vốn là thời cơ tốt để ta đoạt được binh quyền, đáng tiếc bị Cửu điện hạ làm thất bại. Nhưng mà hiện tại chuyện của Bùi tứ tiểu thư lại cho ta một cơ hội rất tốt, đó chính là..."
Thái hậu tán thưởng nói: "Thống lĩnh cấm vệ quân!"
Lý Minh Hạo suy nghĩ quả thực giống bà như đúc, có thể thấy được tâm tư tinh mịn, ý nghĩ sâu sắc, thật sự là nhân tài hiếm có!
"Thái hậu nương nương cơ trí!", Lý Minh Hạo hiển nhiên cũng hiểu được ý Thái hậu, cười nói: "Một khi đã như vậy, Thái hậu nương nương mưu tính cùng ta không mưu mà hợp, sẽ không cần thiết nói năng rườm rà. Nhưng mà, Thái hậu nương nương, nếu ta lấy được vị trí thống lĩnh cấm vệ quân, chúng ta phải làm chuẩn bị cho thỏa đáng, hiện tại Cửu điện hạ đang xử lý chuyện Dương Châu không ở kinh thành, đối với chúng ta mà nói ngược lại là chuyện tốt. Nhưng mà, trừ chuyện đó ra, còn có một người, Thái hậu nương nương cũng phải chú ý, tốt nhất có thể trừ bỏ người này để tránh hậu hoạn."
Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân không biết hắn và Thái hậu nói chuyện bí hiểm gì, không hiểu ra sao.
Thái hậu nương nương lại càng cảm thấy ánh mắt Lý Minh Hạo sâu xa, to gan lớn mật, nhìn kỹ hắn hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: "Ai?"
"Bùi Chư Thành!", Lý Minh Hạo phun ra tên này, thản nhiên nói: "Người này đảm nhiệm trấn biên đại tướng quân hơn mười năm, ở trong quân nhân mạch cực lớn, hơn nữa làm người hào sảng ngay thẳng, ở trong quân danh vọng rất cao, thuộc hạ theo hắn đi ra quân tốt, đều mang ơn hắn. Tuy rằng lúc này hắn chỉ có chức Hình bộ thượng thư, nhưng thân binh bên người vẫn không thể khinh thường, lại trung thành và tận tâm với Hoàng thượng, nói không chừng sẽ trở thành biến số. Thái hậu nương nương hẳn là nhớ rõ, lúc trước Trữ vương phản loạn, chính là Bùi Chư Thành trước hết dẫn binh nhập kinh bình định, người này... phải phòng bị!"
"Nhưng mà, Quốc công gia và thế tử từng tìm cách đối phó hắn, lại đều không có kết quả." Thái hậu nhíu mày: "Lý thị vệ có cao kiến gì?"
"Đối với Bùi Chư Thành, dùng âm mưu chỉ sợ không được, hắn làm trấn biên đại tướng quân nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu người muốn kéo hắn xuống đài, nếu dễ dàng đắc thủ như vậy, hắn cũng không sống đến hiện tại. Nhưng mà, người này thực trung tâm, muốn đối phó hắn, thủ đoạn tốt nhất chính là dương mưu, cũng không tất yếu lập tức muốn hắn chết, chỉ cần giam giữ hắn là đủ rồi." Lý Minh Hạo chậm rãi nói: "Vừa vặn, trên đường ta đến kinh thành, gặp một sự kiện, nhưng thật ra có thể lợi dụng, ở thời điểm mấu chốt bắt Bùi Chư Thành vào nhà tù, tạm thời quản chế."
"Nga?", ánh mắt Thái hậu đột nhiên sáng ngời: "Là chuyện gì?"
"Trên đường ta đến kinh, đi qua một trấn nhỏ, trấn đó có một hộ nhân gia là quân hộ, nghe nói bởi vì chuyện quân lương làm ầm ĩ, nói thủ trưởng cắt xén quân lương của hắn, trong lời nói hình như còn nhắc tới tên Bùi Chư Thành, bởi vì hắn chỉ là tiểu binh tốt, huyện nha căn bản là không để ý đến chuyện này, cho nên không hề có động tĩnh. Mà quân tốt này, vốn chính là thủ hạ của Bùi Chư Thành đóng quân ở Tây Bắc, nếu như xác thực có việc này, nói vậy sẽ không chỉ có một hộ nhà hắn, nếu cùng nhau nháo ầm ĩ công khai, Bùi Chư Thành cũng không thể gói ghém che giấu! Nhưng mà, vì để bảo đảm, kíp nổ chuyện này phải nắm chắc thời cơ thích hợp bùng nổ, chỉ cần đến lúc đó triều thần cực lực yêu cầu tra rõ, bất luận như thế nào cũng có thể giam giữ Bùi Chư Thành!", Lý Minh Hạo chậm rãi nói.
"Thật tốt quá!", Diệp Quốc công phu nhân cao hứng nói: "Nếu có thể bắt Bùi Chư Thành vào nhà tù, vụ án của Triệu Mẫn sẽ thay đổi quan chủ thẩm, chỉ cần động chút tay chân trên chứng cứ, nói không chừng có thể bình yên vô sự."
"Việc này không ổn!", Lý Minh Hạo nhíu mày, lắc đầu nói: "Hiện tại thời cơ cũng không tốt, hơn nữa vụ án của Lại bộ thượng thư chúng ta tốt nhất không cần nhúng tay vào, mà là cực lực làm ra thái độ né tránh, như vậy Hoàng thượng sẽ không hoài nghi tình báo Bùi tứ tiểu thư cung cấp, đối với kế hoạch kế tiếp của chúng ta cũng có lợi. Nếu để cho Hoàng thượng phát hiện, lời nói của Bùi tứ tiểu thư và tình thế phát triển không giống nhau, sẽ sinh ra cảnh giác, ngược lại sẽ nhiễu loạn chúng ta kế tiếp bố trí, việc nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn."
"Minh Hạo nói rất đúng!", Thái hậu gật đầu, đồng ý nói: "Chuyện của Triệu mẫn trước hết đè xuống, tạm thời bảo đảm không có nguy hiểm tính mạng là được rồi, hiện tại phải lấy đại cục làm trọng!". Nói xong, nhìn Lý Minh Hạo, không chút nào che lấp tán thưởng: "Lý Minh Hạo, ngươi thật sự là nhân tài trời sinh! Ngươi yên tâm, chờ tương lai đại sự của Diệp thị ta thành công, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, chắc chắn cho ngươi làm tể tướng!"
Thái hậu không chút nào tiếc rẻ hứa hẹn.
Lý Minh Hạo thật sự là rất hữu dụng với Diệp thị!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Bùi Nguyên Ca một chút cũng không biết chính mình đã bị bại lộ, càng không biết Lý Minh Hạo và Thái hậu đang mưu đồ bí mật đối phó Bùi Chư Thành, nàng vẫn như cũ ngốc ở Huyên Huy cung, lúc Thái hậu cần thì giúp bà phân tích tình hình, thuận tiện thám thính ý đồ Thái hậu, bẩm báo tin tức trọng yếu cho Hoàng đế, lúc không có việc gì hoặc là ở Sương Nguyệt viện, hoặc là đến ngự hoa viên giải sầu.
Hôm nay, nghe nói góc phía tây ngự hoa viên có vài cành mai đỏ đẹp, Bùi Nguyên Ca không có việc gì bèn đi đến dạo chơi.
Cuối thu bắt đầu vào mùa đông, thời tiết đã dần dần rét lạnh, cây cối khô héo, chỉ có lác đác vài loài cỏ cây tùng bách trúc vẫn còn xanh biếc làm cho người ta yêu thích, vài nụ hoa sớm mai vừa mới nở, toả ra từng đợt từng đợt mùi thơm thoang thoảng, thấm lòng người. Bùi Nguyên Ca vừa ngắm mai dạo chơi, vừa nghĩ tâm sự, trong vô thức đã đi tới chỗ sâu, bỗng nhiên từ phía trước truyền đến vài giọng nói vụn vặt.
Bùi Nguyên Ca khẽ giật mình, liếc nhìn Triệu Lâm bên cạnh, biết hoàng cung nhiều chuyện bí mật, một số việc biết chưa hẳn là tốt, đang muốn lặng lẽ rời đi, lại nghe trong gió truyền đến lờ mờ lộ ra vài chữ "Quốc công gia", "Thế tử gia", "Hoàng thượng", "Cửu điện hạ", "Ngũ điện hạ", trong lòng có chút xúc động, Quốc công của vương triều Đại Hạ cũng không nhiều, hơn nữa một bộ phận đều là công thần phong tước của tiên đế, phần lớn đều đã sắp xuống dốc, mà hiện tại Quốc công có uy tín nhất, không thể nghi ngờ là ca ca ruột của thái hậu, Diệp Quốc công!
Nếu là chuyện có liên quan với Diệp Quốc công, lại ở chỗ bí ẩn như thế, có lẽ sẽ rất quan trọng?
Nghĩ vậy, Bùi Nguyên Ca khẽ ra hiệu với Triệu Lâm, Triệu Lâm hiểu ý, lập tức lặng lẽ rời đi, kiểm tra bốn phía xem có thể có những người khác hoặc là đi ngang qua hay không, sau khi xác định không có người mới trở về bẩm báo Bùi Nguyên Ca. Hai người bèn lén lút tới gần, khúc đường xuyên qua yên tĩnh, giọng nói cũng là truyền đến theo góc sương phòng, chỉ nghe một người hạ giọng nói: "Sự kiện thích khách ở thu săn lúc trước, nếu không phải Vương thống lĩnh chiếu cố, thả thích khách kia một con ngựa, nếu bị bắt được người sống, vậy thật là phiền phức rồi! Đại ân đại đức này Quốc công gia và thế tử gia xin ghi tạc trong lòng !"
Nghe được bốn chữ "thu săn thích khách ", trong lòng Bùi Nguyên Ca chấn động, lại nín thở rồi.
Triệu Lâm, đó là thái giám cận thân bà tín nhiệm mười mấy năm; mà Bùi Nguyên Ca lại là tân sủng (người mới được sủng ái) trong khoảng thời gian này bà tín nhiệm xem trọng, nếu như bọn họ đều là mật thám Hoàng đế phái tới... Nhưng mà, nếu như không phải, rõ ràng mấy ngày nay, Hoàng đế đều không chịu gặp mặt Bùi Nguyên Ca, vì sao Lý Minh Hạo sẽ nhìn thấy Bùi Nguyên Ca xuất hiện ở ngự thư phòng? Bên cạnh còn có Triệu Lâm! Nếu đây đều là thật sự...
Thái hậu chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, sắp sửa ngồi không vững.
Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân nhìn Thái hậu phản ứng, thầm nghĩ trong lòng, lần này thật sự là trời cũng giúp ta! Các nàng vốn còn đang suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể gạt bỏ tín nhiệm của Thái hậu với Bùi Nguyên Ca, trừ bỏ mối họa này, không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca lại tự tìm đường chết!
"Ngươi... Ngươi có chứng cớ gì?", Thái hậu hoàn toàn không thể chấp nhận sự thực này.
Lý Minh Hạo hơi nhíu mày, trong ánh mắt mang theo mấy phần khiêu khích, nói: "Không có, chỉ là ta đúng dịp ở trước ngự thư phòng của Hoàng thượng nhìn thấy Bùi tứ tiểu thư và Triệu công công mà thôi. Lúc ấy người ở đó đều là Hoàng thượng thân tín tâm phúc, ai cũng không có khả năng đứng ra làm chứng cho ta, cho nên nói đến cùng, lời của ta chỉ là nói suông không có chứng cứ, chỉ nhìn Thái hậu nương nương có nguyện ý tin tưởng ta hay không. Nếu Thái hậu nương nương nghĩ là ta có ý đồ khác, cố ý châm ngòi ly gián, ta cũng không thể nói gì hơn, coi như hôm nay ta không có đến đây là được. Nói đến cùng, lúc này ta chọn cách đứng về phe Diệp thị cũng là mạo hiểm phiêu lưu, nếu ngài hoài nghi ta, ta hoài nghi ngài, kia thật sự là không có ý nghĩa gì!"
Hắn nói lời này giọng điệu thực vô lễ, ngay cả Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân bên cạnh đều cảm thấy hơi chói tai.
Biết Thái hậu có kiêu ngạo thuộc về người có thân phận cao quý, Diệp Quốc công phu nhân sợ Thái hậu dưới cơn tức giận, không những không tin lời Lý Minh Hạo, còn làm cho một người trợ giúp đầy hứa hẹn như vậy tức giận bỏ đi, vội nói: "Thái hậu nương nương, Lý thị vệ không nhất thiết phải bịa ra chuyện này, dù sao hắn và Bùi Nguyên Ca không oán không thù. Lại nói, lúc này hắn hãm hại Bùi Nguyên Ca có thể có chỗ tốt gì?"
Thế tử phu nhân Mạc Hải Dụ nghĩ nghĩ nói: "Thái hậu nương nương, thiếp thân biết, lúc này nhắc tới Hoàng hậu nương nương sẽ làm trong lòng Thái hậu nương nương không vui. Nhưng thiếp thân vẫn là muốn nói, lúc trước Hoàng hậu nương nương và Thái hậu nương nương tuy rằng cũng có mâu thuẫn, nhưng dù sao đều là cùng họ Diệp, ích lợi đại cục vẫn là nhất trí. Nhưng mà, từ sau khi Bùi Nguyên Ca xuất hiện, quan hệ giữa Hoàng hậu nương nương và Thái hậu nương nương lại kịch liệt chuyển biến xấu, cuối cùng rơi vào kết cục bị phế, giam cầm lãnh cung, Diệp thị từ đó có xu thế suy bại. Nếu như giờ phút này Hoàng hậu nương nương không bị phế, Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương chiếu ứng lẫn nhau cầm giữ hậu cung, hô ứng với tiền triều, nội ứng ngoại hợp, đoạn không đến mức trói tay trói chân giống như bây giờ, Hoàng thượng cũng chưa chắc dám khai chiến với Diệp thị. Từ đó cho thấy, Bùi Nguyên Ca tất nhiên là mật thám Hoàng đế phái tới châm ngòi quan hệ Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương, chắc chắn không thể nghi ngờ."
Lời này thập phần hợp tình hợp lý, hơn nữa cũng thập phần giảo hoạt.
Hoàng hậu Diệp Ngọc Trăn vốn là tính tình cao ngạo, thân là Hoàng hậu, vài thập niên lại đều phải nghe theo Thái hậu phân phó, trở thành con rối trong tay Thái hậu, trong lòng sớm có tâm tư kéo Thái hậu xuống đài để chân chính thống ngự hậu cung, đây mới là căn nguyên mâu thuẫn giữa Hoàng hậu và Thái hậu, Bùi Nguyên Ca chính là nhận thấy được điểm ấy mà làm gay gắt thêm, dẫn kíp làm bùng nổ mâu thuẫn một cách xảo diệu mà thôi; mà Diệp thị dời trọng tâm từ Thái hậu chuyển đến trên người Hoàng hậu, dần dần làm cho Thái hậu tức giận, đây là chỗ khúc mắc giữa Thái hậu và Diệp thị.
Nhưng hiện tại theo như lời Mạc Hải Dụ, lại nhẹ nhàng lướt qua chuyện này, đổ tất cả tội danh lên trên người Bùi Nguyên Ca, giống như nếu không có Bùi Nguyên Ca, Thái hậu và Hoàng hậu sẽ không sẽ có hiềm khích, Thái hậu và Diệp thị cũng sẽ không có khúc mắc, đồng thời cũng cho Thái hậu một bậc thang. Nếu không, tất cả mọi chuyện chẳng phải là đều biến thành lỗi của Thái hậu hay sao?
Quả nhiên, nghe xong lý do thoái thác như vậy, vẻ mặt Thái hậu hơi dịu đi, cắn răng nói: "Bùi Nguyên Ca chết tiệt!"
Chỉ cần hơi chút bình tĩnh lại, Thái hậu liền biết, lời Lý Minh Hạo nói tám phần là sự thật, bởi vì bà đột nhiên nghĩ đến, nếu nhiều năm như vậy Hoàng đế vẫn nhớ Cảnh Nguyên, hơn nữa nhớ rõ như vậy, khắc sâu như vậy, trên yến hội mừng thọ bà, khi Hoàng đế lần đầu nhìn thấy Bùi Nguyên Ca tương tự Cảnh Nguyên như vậy, đáng lẽ cũng nên hơi luống cuống mới đúng. Nhưng mà, ngay lúc đó biểu hiện của Hoàng đế có thể nói là hoàn mỹ, hoàn mỹ ngay cả bà cũng không có hoài nghi, thật sự nghĩ rằng Hoàng đế đã sớm quên Cảnh Nguyên.
Kia chỉ có một cách giải thích, chính là trước đó Hoàng đế đã sớm gặp qua Bùi Nguyên Ca, cho nên sớm có chuẩn bị.
Nếu khi đó bà có điều cảnh giác, nhận thấy được Hoàng đế che giấu tâm tư, có điều phòng bị, bà và Diệp thị cũng sẽ không lưu lạc đến bộ dáng hôm nay.
Nếu nói có Hoàng đế uy hiếp, bất luận bà có bao nhiêu chán ghét Hoàng hậu ngu dốt và bảo thủ, cũng sẽ không không cố gắng ngăn trở Hoàng đế quyết định phế hậu. Dù sao, Hoàng hậu có ngu dốt, bảo thủ cỡ nào thì chung quy cũng là Hoàng hậu, thống lĩnh lục cung, có vô số tiện lợi, so với cục diện hiện tại Liễu quý phi chưởng cung, hết thảy trói chân trói tay tốt hơn nhiều lắm.
Nguyên nhân vì rất tin Hoàng đế tôn trọng và hiếu kính bà, bà mới dám mạo hiểm phế bỏ Hoàng hậu, lấy chuyện này để gõ Diệp thị.
Nghĩ như vậy, mới thấy Bùi Nguyên Ca đương nhiên là mật thám Hoàng đế phái tới. Tình huống hôm nay, còn có ai so với Hoàng đế rõ ràng hơn, một nữ tử rất giống Cảnh Nguyên có ý nghĩa như thế nào đối với Thái hậu? Đó là một đường lui lúc nguy nan, người như vậy tất nhiên Thái hậu sẽ coi trọng, mang theo bên người dạy dỗ...
"Thiếp thân đã sớm nói, Bùi Nguyên Ca tâm tư không thuần, khẳng định không có ý tốt, tuyệt đối không thể tin..." Thấy Thái hậu thừa nhận điểm ấy, Diệp Quốc công phu nhân nhịn không được nói liên miên cằn nhằn, nghĩ đến con gái của bà bị phế nhịn không được gạt nước mắt: "Ngọc Trăn đáng thương của ta ..."
Mạc Hải Dụ khẽ nhíu mày, hiện tại Diệp thị chính cần đến Thái hậu chỉ đạo đại cục, mẹ chồng nói như vậy, chẳng phải là trước mặt mọi người vả mặt Thái hậu sao? Sao Thái hậu có thể cao hứng được chứ? Nàng vội hoà giải: "Nói đến cùng vẫn là tiện nhân Bùi Nguyên Ca quá mức giảo hoạt, đều che mắt tất cả chúng ta."
Lời này nàng nói dễ nghe hơn, Thái hậu gật gật đầu, nói với Lý Minh Hạo: "Còn phải đa tạ Lý thị vệ, nhờ ngươi ai gia mới có thể khám phá ra việc này. Nói đến cùng, ông trời vẫn là đứng về phía chúng ta, nếu không cũng sẽ không vừa vặn để cho Lý thị vệ đánh vỡ chuyện này. Nếu có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này, Lý thị vệ chính là đại công thần của Diệp thị chúng ta, cũng là phúc tinh của Diệp thị chúng ta!"
Trải qua chuyện mới vừa rồi, Thái hậu cũng hiểu biết một chút về cách làm người của Lý Minh Hạo.
Tên này không thể nghi ngờ là người phi thường tự phụ kiêu ngạo, tự cho mình rất cao, có thể nhìn ra điều đó qua việc lúc bắt đầu hắn tự xưng là "thần" sau lại biến thành "ta". Người như thế đại khái vĩnh viễn đều cho rằng chính mình là đúng, chính là vì người này quá tự phụ mới có thể lựa chọn đứng về phe Diệp thị vào lúc bấp bênh nhất, dùng tất cả vốn liếng đánh cược một ván, vì tương lai mưu cầu tiền đồ cẩm tú. Đối với người như vậy, phải thuận theo tâm ý hắn, làm cho hắn tin tưởng, bà và Diệp thị đều cảm thấy hắn thập phần trọng yếu mới được.
Mới vừa rồi bà nghi ngờ hắn, chỉ sợ đã làm cho Lý thị vệ có điều không vui, mới có thể nói ra lời nói kia.
Bởi vậy, Thái hậu vội vàng bổ cứu, đồng thời cũng nói hết thảy chuyện này là ý trời, không những tăng thêm lợi thế của Lý Minh Hạo, mà còn làm cho người ta cảm thấy, ông trời là thiên vị Diệp thị, một khi đã như vậy, Diệp thị tất nhiên có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn. Loại hàm ý này ở thời điểm này là phi thường ủng hộ lòng người.
Quả nhiên, nghe vậy vẻ mặt Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân đều đột nhiên sáng ngời.
Trên mặt Lý Minh Hạo cũng lộ ra tự đắc tươi cười.
"Một khi đã như vậy, Thái hậu nương nương mau đưa tiện nhân này đến đây, nghiêm khắc trừng trị, răn đe!", trên mặt Diệp Quốc công phu nhân lộ vẻ ngoan độc, không thể nghi ngờ bà là người hận Bùi Nguyên Ca nhất, dù sao phế Hoàng hậu cũng là con gái của bà. Khi con bà còn tại vị, ngay cả Thái hậu cũng phải nể mặt bà vài phần, kết quả, con bà bởi vì Bùi Nguyên Ca mà bị phế, sau đó người Thái hậu không muốn gặp nhất chính là bà, làm cho một thời gian dài bà trở thành đối tượng bị người chê cười.
"Khoan đã!", Lý Minh Hạo mở miệng nói: "Ta cảm thấy, hiện tại không nên động Bùi tứ tiểu thư!"
Mạc Hải Dụ biết Lý Minh Hạo nhìn trúng Bùi Nguyên Ca, chỉ sợ không muốn Bùi Nguyên Ca bị tổn thương, vội nói: "Đúng vậy, Bùi Nguyên Ca là người Hoàng thượng phái tới, nếu là tùy tiện động, chẳng phải là nói cho Hoàng thượng chúng ta đã biết chuyện này. Nói không chừng sẽ khiến cho Hoàng thượng tức giận, dù sao bộ dạng Bùi Nguyên Ca giống với tiền thái tử phi như vậy, nói không chừng sẽ kích thích đến Hoàng thượng."
Lý Minh Hạo hiển nhiên không biết chuyện tiền thái tử phi, nghe vậy trong đôi mắt hiện lên một chút ngạc nhiên, nhưng giây lát lướt qua, mở miệng nói: "Đây là nói sau, chính yếu là hiện tại chúng ta đã biết Bùi tứ tiểu thư là mật thám của Hoàng thượng, mà Bùi tứ tiểu thư lại không biết chúng ta biết điểm ấy, theo phương diện này mà nói, nàng ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, đối với chúng ta là rất có lợi. Chúng ta có thể lợi dụng điểm ấy, để cho nàng giúp chúng ta nhắn tin tức sai lầm cho Hoàng thượng, Hoàng thượng tất nhiên sẽ tin không nghi ngờ, chẳng phải là càng có lợi với chúng ta sao?"
Nghe được Lý Minh Hạo đổi "ta" thành "chúng ta", hiển nhiên đã xem chính mình là người của Diệp thị, trong lòng Thái hậu thầm cảm thấy vừa lòng.
Trong lời nói lơ đãng để lộ ra chi tiết là cách điều tra nội tâm của một người nhanh nhất, hơn nữa rất tin cậy.
"Lý thị vệ cảm thấy, chúng ta phải lợi dụng chuyện này như thế nào?"
"Theo ý tứ của Quốc công gia và thế tử gia cùng với việc Hoàng thượng phân phó ta làm, hiện tại Hoàng thượng là quyết tâm đối phó Diệp thị, hơn nữa là căm thù Diệp thị đến tận xương tuỷ, chuyện này tất nhiên là bất lợi với Diệp thị, nhưng đồng thời cũng có thể trở thành một phen bảo đao, mượn chuyện này để đạt được mục đích chúng ta muốn. Theo ta thấy, hiện tại khuyết điểm lớn nhất của Diệp thị là binh quyền, cho nên chỉ có thể lợi dụng lễ pháp và dư luận âm thầm chống lại cùng Hoàng thượng, một khi Hoàng thượng biểu hiện thái độ thập phần cường ngạnh, chúng ta lập tức có vẻ bị động. Cho nên, việc cấp bách hiện tại của Diệp thị là binh quyền, tốt nhất có thể lấy được binh quyền, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!", Lý Minh Hạo chậm rãi nói, vẻ mặt cực kỳ tự tin.
Thái hậu gật gật đầu, càng nhiều thêm vài phần thưởng thức đối với Lý Minh Hạo: " Lời Lý thị vệ lời nói cực kỳ có lý."
Vốn bà còn lo lắng, Lý Minh Hạo quá mức tự phụ kiêu ngạo, sẽ là người bảo thủ, hiện tại thoạt nhìn, hắn cũng có ánh mắt tinh chuẩn, cực có mưu lược, gần như có thể so sánh với Vũ Hoàng Mặc, khó trách Hoàng đế sẽ coi trọng hắn. Diệp thị đang ở thời điểm bấp bênh, rất cần nhân tài như vậy, nhất là võ tướng tài!
"Nói lời không khách khí, hiện tại người có thể giúp Diệp thị lấy được binh quyền chỉ sợ chỉ có ta, gần nhất ta vốn là xuất thân võ cử, phụ thân và nghĩa phụ đều dốc lòng dạy dỗ trên phương diện này; thứ hai ta hiện tại ở trước mặt Hoàng thượng cũng cực có thể diện, Hoàng thượng tín nhiệm ta, mà trọng yếu nhất là, Hoàng thượng cũng không biết, ta có tiếp xúc với Quốc công gia và thế tử gia. Mà hiện tại, ta chính là thiếu cơ hội, Dương Châu báo nguy, vốn là thời cơ tốt để ta đoạt được binh quyền, đáng tiếc bị Cửu điện hạ làm thất bại. Nhưng mà hiện tại chuyện của Bùi tứ tiểu thư lại cho ta một cơ hội rất tốt, đó chính là..."
Thái hậu tán thưởng nói: "Thống lĩnh cấm vệ quân!"
Lý Minh Hạo suy nghĩ quả thực giống bà như đúc, có thể thấy được tâm tư tinh mịn, ý nghĩ sâu sắc, thật sự là nhân tài hiếm có!
"Thái hậu nương nương cơ trí!", Lý Minh Hạo hiển nhiên cũng hiểu được ý Thái hậu, cười nói: "Một khi đã như vậy, Thái hậu nương nương mưu tính cùng ta không mưu mà hợp, sẽ không cần thiết nói năng rườm rà. Nhưng mà, Thái hậu nương nương, nếu ta lấy được vị trí thống lĩnh cấm vệ quân, chúng ta phải làm chuẩn bị cho thỏa đáng, hiện tại Cửu điện hạ đang xử lý chuyện Dương Châu không ở kinh thành, đối với chúng ta mà nói ngược lại là chuyện tốt. Nhưng mà, trừ chuyện đó ra, còn có một người, Thái hậu nương nương cũng phải chú ý, tốt nhất có thể trừ bỏ người này để tránh hậu hoạn."
Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân không biết hắn và Thái hậu nói chuyện bí hiểm gì, không hiểu ra sao.
Thái hậu nương nương lại càng cảm thấy ánh mắt Lý Minh Hạo sâu xa, to gan lớn mật, nhìn kỹ hắn hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: "Ai?"
"Bùi Chư Thành!", Lý Minh Hạo phun ra tên này, thản nhiên nói: "Người này đảm nhiệm trấn biên đại tướng quân hơn mười năm, ở trong quân nhân mạch cực lớn, hơn nữa làm người hào sảng ngay thẳng, ở trong quân danh vọng rất cao, thuộc hạ theo hắn đi ra quân tốt, đều mang ơn hắn. Tuy rằng lúc này hắn chỉ có chức Hình bộ thượng thư, nhưng thân binh bên người vẫn không thể khinh thường, lại trung thành và tận tâm với Hoàng thượng, nói không chừng sẽ trở thành biến số. Thái hậu nương nương hẳn là nhớ rõ, lúc trước Trữ vương phản loạn, chính là Bùi Chư Thành trước hết dẫn binh nhập kinh bình định, người này... phải phòng bị!"
"Nhưng mà, Quốc công gia và thế tử từng tìm cách đối phó hắn, lại đều không có kết quả." Thái hậu nhíu mày: "Lý thị vệ có cao kiến gì?"
"Đối với Bùi Chư Thành, dùng âm mưu chỉ sợ không được, hắn làm trấn biên đại tướng quân nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu người muốn kéo hắn xuống đài, nếu dễ dàng đắc thủ như vậy, hắn cũng không sống đến hiện tại. Nhưng mà, người này thực trung tâm, muốn đối phó hắn, thủ đoạn tốt nhất chính là dương mưu, cũng không tất yếu lập tức muốn hắn chết, chỉ cần giam giữ hắn là đủ rồi." Lý Minh Hạo chậm rãi nói: "Vừa vặn, trên đường ta đến kinh thành, gặp một sự kiện, nhưng thật ra có thể lợi dụng, ở thời điểm mấu chốt bắt Bùi Chư Thành vào nhà tù, tạm thời quản chế."
"Nga?", ánh mắt Thái hậu đột nhiên sáng ngời: "Là chuyện gì?"
"Trên đường ta đến kinh, đi qua một trấn nhỏ, trấn đó có một hộ nhân gia là quân hộ, nghe nói bởi vì chuyện quân lương làm ầm ĩ, nói thủ trưởng cắt xén quân lương của hắn, trong lời nói hình như còn nhắc tới tên Bùi Chư Thành, bởi vì hắn chỉ là tiểu binh tốt, huyện nha căn bản là không để ý đến chuyện này, cho nên không hề có động tĩnh. Mà quân tốt này, vốn chính là thủ hạ của Bùi Chư Thành đóng quân ở Tây Bắc, nếu như xác thực có việc này, nói vậy sẽ không chỉ có một hộ nhà hắn, nếu cùng nhau nháo ầm ĩ công khai, Bùi Chư Thành cũng không thể gói ghém che giấu! Nhưng mà, vì để bảo đảm, kíp nổ chuyện này phải nắm chắc thời cơ thích hợp bùng nổ, chỉ cần đến lúc đó triều thần cực lực yêu cầu tra rõ, bất luận như thế nào cũng có thể giam giữ Bùi Chư Thành!", Lý Minh Hạo chậm rãi nói.
"Thật tốt quá!", Diệp Quốc công phu nhân cao hứng nói: "Nếu có thể bắt Bùi Chư Thành vào nhà tù, vụ án của Triệu Mẫn sẽ thay đổi quan chủ thẩm, chỉ cần động chút tay chân trên chứng cứ, nói không chừng có thể bình yên vô sự."
"Việc này không ổn!", Lý Minh Hạo nhíu mày, lắc đầu nói: "Hiện tại thời cơ cũng không tốt, hơn nữa vụ án của Lại bộ thượng thư chúng ta tốt nhất không cần nhúng tay vào, mà là cực lực làm ra thái độ né tránh, như vậy Hoàng thượng sẽ không hoài nghi tình báo Bùi tứ tiểu thư cung cấp, đối với kế hoạch kế tiếp của chúng ta cũng có lợi. Nếu để cho Hoàng thượng phát hiện, lời nói của Bùi tứ tiểu thư và tình thế phát triển không giống nhau, sẽ sinh ra cảnh giác, ngược lại sẽ nhiễu loạn chúng ta kế tiếp bố trí, việc nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn."
"Minh Hạo nói rất đúng!", Thái hậu gật đầu, đồng ý nói: "Chuyện của Triệu mẫn trước hết đè xuống, tạm thời bảo đảm không có nguy hiểm tính mạng là được rồi, hiện tại phải lấy đại cục làm trọng!". Nói xong, nhìn Lý Minh Hạo, không chút nào che lấp tán thưởng: "Lý Minh Hạo, ngươi thật sự là nhân tài trời sinh! Ngươi yên tâm, chờ tương lai đại sự của Diệp thị ta thành công, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, chắc chắn cho ngươi làm tể tướng!"
Thái hậu không chút nào tiếc rẻ hứa hẹn.
Lý Minh Hạo thật sự là rất hữu dụng với Diệp thị!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Bùi Nguyên Ca một chút cũng không biết chính mình đã bị bại lộ, càng không biết Lý Minh Hạo và Thái hậu đang mưu đồ bí mật đối phó Bùi Chư Thành, nàng vẫn như cũ ngốc ở Huyên Huy cung, lúc Thái hậu cần thì giúp bà phân tích tình hình, thuận tiện thám thính ý đồ Thái hậu, bẩm báo tin tức trọng yếu cho Hoàng đế, lúc không có việc gì hoặc là ở Sương Nguyệt viện, hoặc là đến ngự hoa viên giải sầu.
Hôm nay, nghe nói góc phía tây ngự hoa viên có vài cành mai đỏ đẹp, Bùi Nguyên Ca không có việc gì bèn đi đến dạo chơi.
Cuối thu bắt đầu vào mùa đông, thời tiết đã dần dần rét lạnh, cây cối khô héo, chỉ có lác đác vài loài cỏ cây tùng bách trúc vẫn còn xanh biếc làm cho người ta yêu thích, vài nụ hoa sớm mai vừa mới nở, toả ra từng đợt từng đợt mùi thơm thoang thoảng, thấm lòng người. Bùi Nguyên Ca vừa ngắm mai dạo chơi, vừa nghĩ tâm sự, trong vô thức đã đi tới chỗ sâu, bỗng nhiên từ phía trước truyền đến vài giọng nói vụn vặt.
Bùi Nguyên Ca khẽ giật mình, liếc nhìn Triệu Lâm bên cạnh, biết hoàng cung nhiều chuyện bí mật, một số việc biết chưa hẳn là tốt, đang muốn lặng lẽ rời đi, lại nghe trong gió truyền đến lờ mờ lộ ra vài chữ "Quốc công gia", "Thế tử gia", "Hoàng thượng", "Cửu điện hạ", "Ngũ điện hạ", trong lòng có chút xúc động, Quốc công của vương triều Đại Hạ cũng không nhiều, hơn nữa một bộ phận đều là công thần phong tước của tiên đế, phần lớn đều đã sắp xuống dốc, mà hiện tại Quốc công có uy tín nhất, không thể nghi ngờ là ca ca ruột của thái hậu, Diệp Quốc công!
Nếu là chuyện có liên quan với Diệp Quốc công, lại ở chỗ bí ẩn như thế, có lẽ sẽ rất quan trọng?
Nghĩ vậy, Bùi Nguyên Ca khẽ ra hiệu với Triệu Lâm, Triệu Lâm hiểu ý, lập tức lặng lẽ rời đi, kiểm tra bốn phía xem có thể có những người khác hoặc là đi ngang qua hay không, sau khi xác định không có người mới trở về bẩm báo Bùi Nguyên Ca. Hai người bèn lén lút tới gần, khúc đường xuyên qua yên tĩnh, giọng nói cũng là truyền đến theo góc sương phòng, chỉ nghe một người hạ giọng nói: "Sự kiện thích khách ở thu săn lúc trước, nếu không phải Vương thống lĩnh chiếu cố, thả thích khách kia một con ngựa, nếu bị bắt được người sống, vậy thật là phiền phức rồi! Đại ân đại đức này Quốc công gia và thế tử gia xin ghi tạc trong lòng !"
Nghe được bốn chữ "thu săn thích khách ", trong lòng Bùi Nguyên Ca chấn động, lại nín thở rồi.
Bình luận facebook