Lê vũ thảo nguyên
Tác giả VW
-
Chương 30: Vạch trần tại chỗ
Ngọc Hoàng Hậu vừa dứt lời Tĩnh phi mới tới cửa ngẩn ra trên gương mặt trấn định xuất hiện một tia hoảng loạn, mọi người đều nghi hoặc nhìn Ngọc Hoàng hậu, Ngọc Hoàng hậu cất đi vẻ sắc bén vừa rồi cười nói:
“Hôm nay chuyện Lục Hoàng tử rơi xuống nước không phải chưa điều tra rõ ràng sao, Tĩnh phi muội muội hoài thai tuy mệt mỏi nhưng dù sao cũng kiên trì lâu như vậy, cũng không cần phải vội vàng trở về vẫn là để Tĩnh phi muội muội chờ chút đi”.
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không phải … thần thiếp không được … thật sự là thai nhi trong bụng làm ầm ĩ, thân mình thần thiếp thật sự không chịu nổi”.
Tĩnh phi không xoay người nhưng thân thể cứng đờ cho thấy bà ta mất tự nhiên.
“Thai nhi trong bụng làm ầm ĩ sao? Sợ rằng lòng muội không yên phận mới đúng!” . Ngọc Hoàng hậu đột nhiên cao giọng ngữ điệu lạnh lùng khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Hoàng hậu có ý gì người thông minh đều ẩn ẩn nhìn ra gì đó. Hôm nay Lục Hoàng tử bỗng dưng rơi xuống nước rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng, lúc này Hoàng Hậu gọi Tĩnh phi lại sợ rằng không hề đơn giản. Tĩnh Phong đế nhíu mày.
“Hoàng hậu nàng định nói gì?”
“Hoàng thượng, hôm nay Lục Hoàng tử vô duyên vô cớ rơi xuống nước lại vừa lúc có người trông thấy Nhàn Phi ở hồ Thánh Tâm, oan uổng Nhàn Phi hại Lục Hoàng tử. A! Thật trùng hợp, Tĩnh phi muội không cảm thấy chuyện này kỳ quặc sao?”
Tĩnh phi giật mình cố gắng giữ bình tĩnh. “Hoàng hậu nương nương, cho dù kỳ quặc Hoàng thượng điều tra là được, thần thiếp đang hoài thai không thể nhẹ nhàng tự tại như tỷ tỷ, thật sự rất mệt mỏi”.
“Mệt mỏi vẫn tốt hơn có người sắp chết”. Ngọc Hoàng hậu hừ lạnh cắt ngang Tĩnh Phi.
“Hoàng Thượng, lời này của Hoàng hậu rất có lý, Toàn nhi vô duyên vô cớ bị rơi xuống nước, Nhàn phi bị oan, việc này không đơn giản như vậy”.
“Cung nữ kia đâu?”
“Cung nữ vừa rồi …”
Nguyên phi ý thức được vấn đề cũng vội nói chuyện, không thể kết thúc như vậy, hại nhi tử của bà … Nếu không phải Nhàn phi, vậy bà phải lôi được kẻ đứng sau lưng kia ra ngoài ánh sáng.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cung nữ, cung nữ kia hoảng loạn thân thể quỳ dưới đất sớm đã run lên bần bật. Vừa rồi chính ả luôn miệng nói thấy Nhàn phi ở hồ Thánh Tâm, Nhàn phi đúng là đi ngang hồ Thánh Tâm nhưng nếu cung nữ này không có vấn đề ả tất nhiên sẽ thấy Nhàn phi cứu người chứ không phải đến đây vu oan Nhàn Phi, không phải sao? Nhất thời trong lòng mỗi người ở đây đều có suy nghĩ riêng.
“Nô tài to gan, vì sao ngươi oan uổng Nhàn phi?” Nguyên phi phẫn nộ hỏi. Nguyên phi là người đanh đá trong cung ai cũng biết, bà ấy vừa nổi giận cung nữ kia càng sợ hãi vội dập đầu.
“Hoàng thượng tha mạng! Nguyên phi nương nương tha mạng! Nô tỳ … nô tỳ biết tội … nô tỳ …” trong lòng Tĩnh Phi càng luống cuống, ánh mắt đột nhiên sắc bén hừ lạnh quát:
“Cẩu nô tài này dám gây thị phi trong cung đáng bị trừng phạt”
Ngọc Hoàng hậu khẽ cười, đúng vậy, một cung nữ nhỏ nhoi dám gây chuyện thị phi trong cung, nếu nói sau lưng ngươi không có ai sai khiến sợ rằng không có ai tin.
Dứt lời Tĩnh phi nắm khăn lụa trong tay càng chặt.
“Nói đến cũng thật khéo, hôm nay là tiệc Nguyệt lão thần thiếp sớm đã dời khỏi Trường Nhạc cung nhưng cố tình lại có một cung nữ đổ nước lên người thần thiếp làm ướt xiêm y, thần thiếp cũng chỉ có thể quay về thay y phục cho nên mới trì hoãn thời gian, bằng không cũng không trùng hợp đi ngang hồ Thánh Tâm ngay thời điểm Lục Hoàng tử rơi xuống nước. Hẳn là ông trời phù hộ để lúc ấy thần thiếp đi đi qua hồ Thánh Tâm gặp được Lục Hoàng tử”.
Nhàn phi lên tiếng, giọng nói dịu dàng hết sức bình tĩnh nhưng lời này rơi vào tai những người ở đây khơi gợi dậy rất nhiều suy nghĩ, bọn họ không phải kẻ ngốc việc này xem ra có người cố ý đứng sau tính kế, không chỉ muốn Lục Hoàng tử rơi xuống nước còn muốn giá họa cho Nhàn phi. Nghĩ đến bản thân vừa oan uổng Nhàn phi, Tĩnh Phong đế phẫn nộ:
“Phản! Đúng là phản rồi! Trong cung thế mà có kẻ làm ra chuyện dơ bẩn này, mưu hại Hoàng tử, tính kế Hoàng phi, đúng là quá to gan.”
“Còn không mau nói rốt cuộc là ai sai khiến ngươi?”. Nguyên phi quát. Tĩnh Phong đế nổi giận càng khiến bà tự tin.
“Nô tỳ … nô tỳ …” cung nữ kia hoảng loạn, ả phải làm gì bây giờ? Ả Cứ tưởng chẳng qua là kết cục một người chết không thể đối chứng không ngờ lại thành như vậy. Ả nên làm gì đây? … Đúng rồi Tĩnh phi … cung nữ theo bản năng nhìn Tĩnh phi nhưng vừa nhìn qua Tĩnh phi liền trừng mắt.
“Tiện nhân nhà ngươi nhìn bổn cung làm gì?”
“Nhìn ngươi làm gì? Chẳng lẽ Tĩnh phi ngươi không biết sao?” Ngọc Hoàng hậu uy nghiêm hỏi.
“Thần thiếp nên biết cái gì, thần thiếp cái gì cũng không biết”. Tính phi cố gắng giữ bình tĩnh, bọn họ không có bằng chứng chỉ với một cung nữ này không đủ trở thành uy hiếp của ả, chỉ cần à kiên trì cái gì cũng không biết bọn họ có thể làm gì.
Giống như nhìn ra tâm tư của Tĩnh phi, Ngọc Hoàng hậu nhíu mày
“Cái gì cũng không biết sao, vậy để bổn cung nói ngươi biết rốt cuộc cung nữ này nhìn ngươi làm gì”. Dứt lời Ngọc Hoàng hậu cao giọng phân phó
“Dẫn người tới cho bổn cung”.
Dẫn người tới? Ai? Mọi người nghi hoặc nhìn Ngọc Hoàng hậu, rất nhanh thị vệ kéo một kẻ mặc đồ thái giám vào, thái giám kia bị che mắt bộ dáng chật vật mặt đầy máu tươi. Vừa vào cửa thị vệ phía sau đẩy thái giám một cái, thái giám kia lảo đảo sợ hãi kêu:
“Đừng đánh nữa … nô tài nói … nô tài phụng ý chỉ của Tĩnh phi nương nương dẫn dụ Mộc Đào bên cạnh Nhàn phi nương nương rời đi, Tĩnh phi nương nương chỉ bảo nô tài làm tốt việc này còn lại không cần xen vào, nô tài … nô tài …chỉ làm theo lệnh, không biết gì cả”.
Ý chỉ của Tĩnh phi? Mọi người lập tức nhìn Tĩnh phi chỉ thấy bà ta cắn chặt hàm răng sắc mặt trắng bệch, việc này đã quá rõ ràng không phải sao. Tuy đây không phải người đẩy Lục Hoàng tử xuống nước nhưng chỉ cần lời thái giám này nói cũng đủ chứng minh tất cả thật sự là Tĩnh phi đứng sau làm chủ tất cả. “Sao? Tĩnh phi, ngươi còn gì để nói?” Ngọc Hoàng hậu nhàn nhạt hỏi, nhìn Tĩnh phi đắc ý như ẩn như hiện trong mắt, bà thật muốn xem Tĩnh Phi còn có thể rảo biện thế nào.
Tĩnh phi hoàn hồn. “Không, gã nói bậy, gã ngậm máu phun người”. Tĩnh phi bỗng nhiên kích động xông tới đá thái giám kia một cái. “Cẩu nô tài này, rốt cuộc là ai sai ngươi oan uổng bổn cung?”
Thái giám kia nghe thấy giọng nói này mới ý thức được đây là nơi nào.
Hoàng hậu … Hoàng hậu cũng ở đây … vậy gã càng không thể che giấu.
“Tĩnh phi nương nương, là người sai khiến nô tài, còn nói sau khi nô tài làm xong việc này người sẽ cho nô tài đối thực với Lan Hương”.
Đối thực - cung nữ thái giám đối thực là đại kị trong cung, Tĩnh phi dám dùng việc này thu mua lòng người cũng phạm vào tối kị .
“Ngươi nói bậy, ngươi …”
“Tĩnh phi, quỳ xuống cho Trẫm”. Tĩnh Phong đế tức giận quát, ánh mắt sắc bén
khiến người ta hoảng sợ. “Việc đã đến nước này ngươi còn giảo biện, ngươi thật sự coi Trẫm là kẻ ngốc hả?”
“Hôm nay chuyện Lục Hoàng tử rơi xuống nước không phải chưa điều tra rõ ràng sao, Tĩnh phi muội muội hoài thai tuy mệt mỏi nhưng dù sao cũng kiên trì lâu như vậy, cũng không cần phải vội vàng trở về vẫn là để Tĩnh phi muội muội chờ chút đi”.
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không phải … thần thiếp không được … thật sự là thai nhi trong bụng làm ầm ĩ, thân mình thần thiếp thật sự không chịu nổi”.
Tĩnh phi không xoay người nhưng thân thể cứng đờ cho thấy bà ta mất tự nhiên.
“Thai nhi trong bụng làm ầm ĩ sao? Sợ rằng lòng muội không yên phận mới đúng!” . Ngọc Hoàng hậu đột nhiên cao giọng ngữ điệu lạnh lùng khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Hoàng hậu có ý gì người thông minh đều ẩn ẩn nhìn ra gì đó. Hôm nay Lục Hoàng tử bỗng dưng rơi xuống nước rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng, lúc này Hoàng Hậu gọi Tĩnh phi lại sợ rằng không hề đơn giản. Tĩnh Phong đế nhíu mày.
“Hoàng hậu nàng định nói gì?”
“Hoàng thượng, hôm nay Lục Hoàng tử vô duyên vô cớ rơi xuống nước lại vừa lúc có người trông thấy Nhàn Phi ở hồ Thánh Tâm, oan uổng Nhàn Phi hại Lục Hoàng tử. A! Thật trùng hợp, Tĩnh phi muội không cảm thấy chuyện này kỳ quặc sao?”
Tĩnh phi giật mình cố gắng giữ bình tĩnh. “Hoàng hậu nương nương, cho dù kỳ quặc Hoàng thượng điều tra là được, thần thiếp đang hoài thai không thể nhẹ nhàng tự tại như tỷ tỷ, thật sự rất mệt mỏi”.
“Mệt mỏi vẫn tốt hơn có người sắp chết”. Ngọc Hoàng hậu hừ lạnh cắt ngang Tĩnh Phi.
“Hoàng Thượng, lời này của Hoàng hậu rất có lý, Toàn nhi vô duyên vô cớ bị rơi xuống nước, Nhàn phi bị oan, việc này không đơn giản như vậy”.
“Cung nữ kia đâu?”
“Cung nữ vừa rồi …”
Nguyên phi ý thức được vấn đề cũng vội nói chuyện, không thể kết thúc như vậy, hại nhi tử của bà … Nếu không phải Nhàn phi, vậy bà phải lôi được kẻ đứng sau lưng kia ra ngoài ánh sáng.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cung nữ, cung nữ kia hoảng loạn thân thể quỳ dưới đất sớm đã run lên bần bật. Vừa rồi chính ả luôn miệng nói thấy Nhàn phi ở hồ Thánh Tâm, Nhàn phi đúng là đi ngang hồ Thánh Tâm nhưng nếu cung nữ này không có vấn đề ả tất nhiên sẽ thấy Nhàn phi cứu người chứ không phải đến đây vu oan Nhàn Phi, không phải sao? Nhất thời trong lòng mỗi người ở đây đều có suy nghĩ riêng.
“Nô tài to gan, vì sao ngươi oan uổng Nhàn phi?” Nguyên phi phẫn nộ hỏi. Nguyên phi là người đanh đá trong cung ai cũng biết, bà ấy vừa nổi giận cung nữ kia càng sợ hãi vội dập đầu.
“Hoàng thượng tha mạng! Nguyên phi nương nương tha mạng! Nô tỳ … nô tỳ biết tội … nô tỳ …” trong lòng Tĩnh Phi càng luống cuống, ánh mắt đột nhiên sắc bén hừ lạnh quát:
“Cẩu nô tài này dám gây thị phi trong cung đáng bị trừng phạt”
Ngọc Hoàng hậu khẽ cười, đúng vậy, một cung nữ nhỏ nhoi dám gây chuyện thị phi trong cung, nếu nói sau lưng ngươi không có ai sai khiến sợ rằng không có ai tin.
Dứt lời Tĩnh phi nắm khăn lụa trong tay càng chặt.
“Nói đến cũng thật khéo, hôm nay là tiệc Nguyệt lão thần thiếp sớm đã dời khỏi Trường Nhạc cung nhưng cố tình lại có một cung nữ đổ nước lên người thần thiếp làm ướt xiêm y, thần thiếp cũng chỉ có thể quay về thay y phục cho nên mới trì hoãn thời gian, bằng không cũng không trùng hợp đi ngang hồ Thánh Tâm ngay thời điểm Lục Hoàng tử rơi xuống nước. Hẳn là ông trời phù hộ để lúc ấy thần thiếp đi đi qua hồ Thánh Tâm gặp được Lục Hoàng tử”.
Nhàn phi lên tiếng, giọng nói dịu dàng hết sức bình tĩnh nhưng lời này rơi vào tai những người ở đây khơi gợi dậy rất nhiều suy nghĩ, bọn họ không phải kẻ ngốc việc này xem ra có người cố ý đứng sau tính kế, không chỉ muốn Lục Hoàng tử rơi xuống nước còn muốn giá họa cho Nhàn phi. Nghĩ đến bản thân vừa oan uổng Nhàn phi, Tĩnh Phong đế phẫn nộ:
“Phản! Đúng là phản rồi! Trong cung thế mà có kẻ làm ra chuyện dơ bẩn này, mưu hại Hoàng tử, tính kế Hoàng phi, đúng là quá to gan.”
“Còn không mau nói rốt cuộc là ai sai khiến ngươi?”. Nguyên phi quát. Tĩnh Phong đế nổi giận càng khiến bà tự tin.
“Nô tỳ … nô tỳ …” cung nữ kia hoảng loạn, ả phải làm gì bây giờ? Ả Cứ tưởng chẳng qua là kết cục một người chết không thể đối chứng không ngờ lại thành như vậy. Ả nên làm gì đây? … Đúng rồi Tĩnh phi … cung nữ theo bản năng nhìn Tĩnh phi nhưng vừa nhìn qua Tĩnh phi liền trừng mắt.
“Tiện nhân nhà ngươi nhìn bổn cung làm gì?”
“Nhìn ngươi làm gì? Chẳng lẽ Tĩnh phi ngươi không biết sao?” Ngọc Hoàng hậu uy nghiêm hỏi.
“Thần thiếp nên biết cái gì, thần thiếp cái gì cũng không biết”. Tính phi cố gắng giữ bình tĩnh, bọn họ không có bằng chứng chỉ với một cung nữ này không đủ trở thành uy hiếp của ả, chỉ cần à kiên trì cái gì cũng không biết bọn họ có thể làm gì.
Giống như nhìn ra tâm tư của Tĩnh phi, Ngọc Hoàng hậu nhíu mày
“Cái gì cũng không biết sao, vậy để bổn cung nói ngươi biết rốt cuộc cung nữ này nhìn ngươi làm gì”. Dứt lời Ngọc Hoàng hậu cao giọng phân phó
“Dẫn người tới cho bổn cung”.
Dẫn người tới? Ai? Mọi người nghi hoặc nhìn Ngọc Hoàng hậu, rất nhanh thị vệ kéo một kẻ mặc đồ thái giám vào, thái giám kia bị che mắt bộ dáng chật vật mặt đầy máu tươi. Vừa vào cửa thị vệ phía sau đẩy thái giám một cái, thái giám kia lảo đảo sợ hãi kêu:
“Đừng đánh nữa … nô tài nói … nô tài phụng ý chỉ của Tĩnh phi nương nương dẫn dụ Mộc Đào bên cạnh Nhàn phi nương nương rời đi, Tĩnh phi nương nương chỉ bảo nô tài làm tốt việc này còn lại không cần xen vào, nô tài … nô tài …chỉ làm theo lệnh, không biết gì cả”.
Ý chỉ của Tĩnh phi? Mọi người lập tức nhìn Tĩnh phi chỉ thấy bà ta cắn chặt hàm răng sắc mặt trắng bệch, việc này đã quá rõ ràng không phải sao. Tuy đây không phải người đẩy Lục Hoàng tử xuống nước nhưng chỉ cần lời thái giám này nói cũng đủ chứng minh tất cả thật sự là Tĩnh phi đứng sau làm chủ tất cả. “Sao? Tĩnh phi, ngươi còn gì để nói?” Ngọc Hoàng hậu nhàn nhạt hỏi, nhìn Tĩnh phi đắc ý như ẩn như hiện trong mắt, bà thật muốn xem Tĩnh Phi còn có thể rảo biện thế nào.
Tĩnh phi hoàn hồn. “Không, gã nói bậy, gã ngậm máu phun người”. Tĩnh phi bỗng nhiên kích động xông tới đá thái giám kia một cái. “Cẩu nô tài này, rốt cuộc là ai sai ngươi oan uổng bổn cung?”
Thái giám kia nghe thấy giọng nói này mới ý thức được đây là nơi nào.
Hoàng hậu … Hoàng hậu cũng ở đây … vậy gã càng không thể che giấu.
“Tĩnh phi nương nương, là người sai khiến nô tài, còn nói sau khi nô tài làm xong việc này người sẽ cho nô tài đối thực với Lan Hương”.
Đối thực - cung nữ thái giám đối thực là đại kị trong cung, Tĩnh phi dám dùng việc này thu mua lòng người cũng phạm vào tối kị .
“Ngươi nói bậy, ngươi …”
“Tĩnh phi, quỳ xuống cho Trẫm”. Tĩnh Phong đế tức giận quát, ánh mắt sắc bén
khiến người ta hoảng sợ. “Việc đã đến nước này ngươi còn giảo biện, ngươi thật sự coi Trẫm là kẻ ngốc hả?”
Bình luận facebook