Lê vũ thảo nguyên
Tác giả VW
-
Chương 31: Bỏ đá xuống giếng
Tĩnh phi ngẩn ra, theo bản năng quỳ xuống bò tới trước mặt Tĩnh Phong đế đau khổ cầu xin:
“Hoàng thượng, thần thiếp không dám, thần thiếp thật sự bị oan, nhất định có kẻ muốn hại thần thiếp, giá họa việc này lên đầu thần thiếp. Hoàn thượng, ngài phải nhìn rõ sự việc, không thể để kẻ gian được như ý”.
“Kẻ gian? Trẫm thấy ngươi mới chính là kẻ gian”. Tĩnh Phong đế không chút lưu tình đưa chân đá văng Tĩnh phi.
“A!” Tĩnh phi lảo đảo ngã mạnh xuống đất. Một đá này của Hoàng thượng càng khiến ả hoảng sợ, ả phải làm gì đây? Giải thích? Nhưng ả nên giải thích thế nào? Sợ rằng Hoàng thượng đã nhận định ả là kẻ mưu hại Lục Hoàng tử, vu oan Nhàn phi. Đúng rồi! Ả còn hài tử trong bụng đây là bùa hộ mệnh của ả, cho dù bản thân phạm sai lầm Hoàng thượng ít nhất cũng sẽ nể mặt hài tử trong bụng chắc chắn không khó xử ả.
Nghĩ đến, Tĩnh phi vui vẻ trở lại, trên gương mặt tái nhợt lộ vẻ thống khổ ôm bụng.
“Hoàng thượng, hài tử trong bụng thần thiếp …”
“Hừ! Bây giờ ngươi mới nghĩ tới hài tử trong bụng ngươi sao?” Nguyên phi hừ một tiếng cắt ngang Tĩnh phi, Tĩnh phi có trò gì bà sao có thể không nghĩ ra chẳng qua là muốn lợi dụng sự thương tiếc của Hoàng thượng dành cho hài tử trong bụng mà thôi, nhưng bà sao có thể để ả thành công. Tĩnh phi hại nhi tử của bà, bà tuyệt đối không tha cho ả.
“Ngươi mưu hại Toàn nhi có nghĩ tới nó là huynh trưởng của hài tử trong bụng ngươi không? Thời điểm đứng sau tính kế những việc này, ngươi đặt Hoàng thượng đi đâu? Ngươi còn nghĩ tới nếu Lục Hoàng tử thật sự bị ngươi hại chết Hoàng thượng cũng phải chịu nổi đau mất con không, hả?”
Tĩnh phi luống cuống tay chân hoàn toàn không ngờ tất cả tính toán vừa rồi đều bị tiện nhân Nguyên phi này nói lại, không, ả không cam lòng.
Tĩnh phi cố gắng bình tĩnh nhìn Tĩnh Phong đế, phẫn nộ trên mặt đối phương càng mãnh liệt khiến lòng ả run lên.
“Hoàng thượng, việc đã đến nước này …”
“Trẫm không muốn nghe nói gì cả!”. Tĩnh Phong đế chán ghét. “Nữ nhân nhà ngươi từ Tĩnh tần tấn vị Tĩnh phi đến này vẫn luôn cậy sủng sinh kiêu, ngày thường gây chuyện thì thôi, hôm nay thế mà dám mưu hại Hoàng tử, Trẫm sao có thể bao dung ngươi”.
Hoàng thượng … Hoàng thượng không thể bao dung ả … đây có nghĩa … Không, ả phải tiếp tục cầu xin. Hoàng thượng không thể ngay cả chút tình nghĩa cũng không màng, nhưng những người khác sẽ cho à cơ hội sao?
“Hoàng thượng, theo thần thiếp thấy chuyện này quá lớn không thể không xử lý, phải cho Lục Hoàng tử và Nhàn phi một công đạo. Mưu hại Hoàng tử là tội chết, nhưng tốt xấu gì trong bụng Tĩnh phi vẫn đang hoài cốt nhục của Hoàng thượng, không bằng tước lại phi vị của ả, giáng xuống Tần, bắt ả đóng cửa ăn năn đi”. Ngọc Hoàng hậu đề nghị.
An Cửu nhướng mày, nhịn không được mà nhìn Ngọc Hoàng hậu. Tước lại phi vị, giáng xuống Tần, hình phạt không đau không ngứa này vì sao có thể đồng ý, sợ rằng Ngọc Hoàng hậu này muốn mượn tay Nguyên phi.
Quả nhiên An Cửu vừa nghĩ đến, giọng của Nguyên phi liền vang lên:
“Vừa rồi cho rằng Nhàn phi mưu hại Hoàng tử Hoàng thượng đã nhẫn tâm ép Nhàn phi vào lãnh cung, Tĩnh phi chẳng qua có thai mà thôi ở lãnh cung không phải cũng có thể dưỡng thai sao?”
Nguyên phi lạnh lùng nói, bà không phải kẻ ngốc đương nhiên biết Hoàng hậu không phải nhân từ xử phạt nhẹ. Tĩnh phi ngày thường không ít lần chống đối Hoàng hậu, Hoàng hậu sớm đã không vừa mắt sao có thể phạt nhẹ ả, chẳng qua lấy lui làm thiến mà thôi.
Ngọc Hoàng Hậu vừa lòng nhếch miệng, An Cửu chứng kiến tất cả, kẻ tung người hứng, kẻ xướng người họa, một màn ăn ý này thật sự quá xuất sắc. Nàng sớm đã dự đoán được Ngọc Hoàng hậu và Nguyên phi sẽ không cho Tĩnh phi có cơ hội xoay người cho nên nào cần nàng và Nhàn phi động thủ, bọn họ chỉ cần xem kịch vui là được. Mà Tĩnh phi kia chỉ sợ … An Cửu nhìn Tĩnh phi thấy sắc mặt ả trắng bệch, tâm khó nén sợ hãi không ngừng dập đầu.
“Không! Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi, đều là lỗi của thần thiếp nhưng hài tử trong bụng thần thiếp không có tội”. Nếu hài tử trong bụng ả thật sự sinh ra ở lãnh cung vậy cả đời nó đừng hòng mơ tưởng gì cả, ả tính toán tất cả chính vì vinh hoa của mình và hài tử trong bụng, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng nửa đường xuất hiện một An Cửu thế mà cứu Lục Hoàng tử làm hỏng chuyện tốt của ả. Tịnh Phi nghiến răng, lần này chỉ sợ Nguyên phi sẽ nắm lấy cơ hội dồn mìnhvào chỗ chết, ả đã không thể xoay chuyển trời đất nhưng cho dù bị phạt ả cũng phải bảo vệ vinh hoa của con ả. Tĩnh phi nhíu mày, nhìn cái bụng đã cao phồng của Tĩnh phi thái độ hơi thay đổi, mọi người đều nhìn thấy Hoàng hậu và Nguyên phi lập tức nâng cao phòng bị, nếu lần này không dẫm chết Tĩnh phi ngày sau nếu ả hạ sinh một hoàng tử mẫu bằng tử quý sợ rằng khó mà xử lý. Nhưng Hoàng thượng … e là vẫn niệm tình cũ, vậy nên làm gì đây?
“Hoàng thượng, lãnh cung kia không phải nơi người ở, thần thiếp người thô mình tiện tới đó không sao nhưng Tĩnh phi muội muội đang có thai, thân mình quý giá lại được Hoàng thượng sủng ái, Hoàng thượng không đành lòng nhìn muội ấy chịu khổ vậy đừng miễn cưỡng đưa muội ấy đến lãnh cung”.
Hoàng hậu và Nguyên phi đang suy nghĩ phương pháp, giọng nói dịu dàng của Nhàn phi vang lên nhu hòa, nhã nhặn mọi người sửng sốt. Nhàn phi lại cầu tình cho Tĩnh phi, Tĩnh phi cũng không khỏi ngẩn ra nhìn Nhàn phi không tin bà có lòng tốt như vậy, chuyện này thiếu chút khiến bà thành người chịu tội thay bà sao có thể …
Cầu tình! Hiểu Tĩnh Phong đế như Ngọc Hoàng hậu, vừa nhìn liền biết Nhàn phi trông có vẻ cầu tình nhưng giờ phút này chẳng khác nào đâm thêm một đao lên người Tĩnh phi. Hoàng Thượng vừa oan uổng Nhàn phi vốn thẹn trong lòng, hơn nữa ông ta xưa nay coi trọng Bắc Vương phủ thân phận của Nhàn phi há thua kém Tĩnh phi, cho dù ả đang hoài một hài tử với Hoàng thượng mà nói cũng không quan trọng bằng Nhàn phi và Bắc Vương phủ. Vừa rồi ông ta đã có ý biếm Nhàn phi vào lãnh cung, lúc này nếu xử phạt Tĩnh phi nhẹ hơn vậy không phải công khai hạ thấp Nhàn phi sao, sợ rằng sẽ đắc tội Bắc Vương phủ. Tuy Bắc vương phủ rời xa triều đình nhưng đối với Hoàng thượng, đối với Đông Sở quốc mà nói địa vị của Bắc Vương phủ vô cùng quan trọng, Hoàng thượng đương nhiên sẽ không vì Tĩnh phi mà đắc tội Bắc Vương phủ không phải sao? Cho dù ông ta niệm tình hài tử, giờ phút này Tĩnh phi cũng đã không còn đường lui nữa. Tĩnh phi ngu xuẩn, ả động ai không động cố tình muốn động đến Nhàn phi, ả đúng là ngu xuẩn đến cực điểm.
Quả nhiên, Tĩnh Phong đế cầm tay Nhàn phi ôn nhu nói:
“Vừa rồi ủy khuất cho nàng, là Trẫm không phải, Nhàn phi nàng mới là ngọc thể quý giá, cho dù có mười Tĩnh phi cũng không bằng nàng. Về sau chớ nên coi nhẹ bản thân”.
Dứt lời Tĩnh Phong đế nhìn Tĩnh phi, ánh mắt lạnh lẽo, kiên quyết:
“Mưu hại Hoàng tử, hãm hại cung phi, hai tội vốn đều đáng chết. Biếm ả vào lãnh cung cũng là niệm tình hài tử trong bụng. Hoàng hậu, nàng xem mà làm đi. Nhàn phi mệt rồi Trẫm tự mình đưa nàng ấy về Trường Nhạc cung”. Nói rồi ông ta dẫn Nhàn phi ra khỏi phòng.
“Vâng! Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!” Ngọc Hoàng hậu hành lễ, những người ở đây hoàn hồn cùng quỳ xuống, cung tiễn Tĩnh Phong đế.
Tĩnh phi sớm đã xụi lơ dưới đất, bên tai không ngừng quanh quẩn lời Hoàng thượng vừa nói, lãnh cung, Hoàng thượng thậm chí còn giao ả cho Hoàng hậu, ả không phải kẻ ngốc đương nhiên biết thời điểm Hoàng thượng nói ra lời này ả đã hoàn toàn bị ông ta vứt bỏ. Ả cho rằng Hoàng thượng sủng ả, nhưng … nhưng mười ả cũng không bằng một Nhàn phi. A! Thì ra là thế, cho dù có thêm Hoàng nhi cũng không quan trọng bằng Nhàn phi, chỉ vì phía sau Nhàn phi có Bắc Vương phủ sao? A! Tim Tĩnh phi đau như giao cắt, ả sai rồi, nếu ả sớm nhìn rõ địa vị của Nhàn phi và Bắc Vương phủ ả đã không ngu xuẩn như thế. Chỉ là … biếm vào lãnh cung … Không! Tĩnh phi lẩm bẩm, bộ dáng chật vật rơi vào mắt Hoàng hậu và Nguyên phi khiến tâm tình hai người vô cùng sung sướng. Ngọc Hoàng hậu nhìn Tĩnh phi ánh mắt lộ rõ sự tàn nhẫn, nếu Hoàng thượng đã giao Tĩnh phi cho bà, bà đương nhiên sẽ không để ả sống thoải mái.
“Hoàng thượng, thần thiếp không dám, thần thiếp thật sự bị oan, nhất định có kẻ muốn hại thần thiếp, giá họa việc này lên đầu thần thiếp. Hoàn thượng, ngài phải nhìn rõ sự việc, không thể để kẻ gian được như ý”.
“Kẻ gian? Trẫm thấy ngươi mới chính là kẻ gian”. Tĩnh Phong đế không chút lưu tình đưa chân đá văng Tĩnh phi.
“A!” Tĩnh phi lảo đảo ngã mạnh xuống đất. Một đá này của Hoàng thượng càng khiến ả hoảng sợ, ả phải làm gì đây? Giải thích? Nhưng ả nên giải thích thế nào? Sợ rằng Hoàng thượng đã nhận định ả là kẻ mưu hại Lục Hoàng tử, vu oan Nhàn phi. Đúng rồi! Ả còn hài tử trong bụng đây là bùa hộ mệnh của ả, cho dù bản thân phạm sai lầm Hoàng thượng ít nhất cũng sẽ nể mặt hài tử trong bụng chắc chắn không khó xử ả.
Nghĩ đến, Tĩnh phi vui vẻ trở lại, trên gương mặt tái nhợt lộ vẻ thống khổ ôm bụng.
“Hoàng thượng, hài tử trong bụng thần thiếp …”
“Hừ! Bây giờ ngươi mới nghĩ tới hài tử trong bụng ngươi sao?” Nguyên phi hừ một tiếng cắt ngang Tĩnh phi, Tĩnh phi có trò gì bà sao có thể không nghĩ ra chẳng qua là muốn lợi dụng sự thương tiếc của Hoàng thượng dành cho hài tử trong bụng mà thôi, nhưng bà sao có thể để ả thành công. Tĩnh phi hại nhi tử của bà, bà tuyệt đối không tha cho ả.
“Ngươi mưu hại Toàn nhi có nghĩ tới nó là huynh trưởng của hài tử trong bụng ngươi không? Thời điểm đứng sau tính kế những việc này, ngươi đặt Hoàng thượng đi đâu? Ngươi còn nghĩ tới nếu Lục Hoàng tử thật sự bị ngươi hại chết Hoàng thượng cũng phải chịu nổi đau mất con không, hả?”
Tĩnh phi luống cuống tay chân hoàn toàn không ngờ tất cả tính toán vừa rồi đều bị tiện nhân Nguyên phi này nói lại, không, ả không cam lòng.
Tĩnh phi cố gắng bình tĩnh nhìn Tĩnh Phong đế, phẫn nộ trên mặt đối phương càng mãnh liệt khiến lòng ả run lên.
“Hoàng thượng, việc đã đến nước này …”
“Trẫm không muốn nghe nói gì cả!”. Tĩnh Phong đế chán ghét. “Nữ nhân nhà ngươi từ Tĩnh tần tấn vị Tĩnh phi đến này vẫn luôn cậy sủng sinh kiêu, ngày thường gây chuyện thì thôi, hôm nay thế mà dám mưu hại Hoàng tử, Trẫm sao có thể bao dung ngươi”.
Hoàng thượng … Hoàng thượng không thể bao dung ả … đây có nghĩa … Không, ả phải tiếp tục cầu xin. Hoàng thượng không thể ngay cả chút tình nghĩa cũng không màng, nhưng những người khác sẽ cho à cơ hội sao?
“Hoàng thượng, theo thần thiếp thấy chuyện này quá lớn không thể không xử lý, phải cho Lục Hoàng tử và Nhàn phi một công đạo. Mưu hại Hoàng tử là tội chết, nhưng tốt xấu gì trong bụng Tĩnh phi vẫn đang hoài cốt nhục của Hoàng thượng, không bằng tước lại phi vị của ả, giáng xuống Tần, bắt ả đóng cửa ăn năn đi”. Ngọc Hoàng hậu đề nghị.
An Cửu nhướng mày, nhịn không được mà nhìn Ngọc Hoàng hậu. Tước lại phi vị, giáng xuống Tần, hình phạt không đau không ngứa này vì sao có thể đồng ý, sợ rằng Ngọc Hoàng hậu này muốn mượn tay Nguyên phi.
Quả nhiên An Cửu vừa nghĩ đến, giọng của Nguyên phi liền vang lên:
“Vừa rồi cho rằng Nhàn phi mưu hại Hoàng tử Hoàng thượng đã nhẫn tâm ép Nhàn phi vào lãnh cung, Tĩnh phi chẳng qua có thai mà thôi ở lãnh cung không phải cũng có thể dưỡng thai sao?”
Nguyên phi lạnh lùng nói, bà không phải kẻ ngốc đương nhiên biết Hoàng hậu không phải nhân từ xử phạt nhẹ. Tĩnh phi ngày thường không ít lần chống đối Hoàng hậu, Hoàng hậu sớm đã không vừa mắt sao có thể phạt nhẹ ả, chẳng qua lấy lui làm thiến mà thôi.
Ngọc Hoàng Hậu vừa lòng nhếch miệng, An Cửu chứng kiến tất cả, kẻ tung người hứng, kẻ xướng người họa, một màn ăn ý này thật sự quá xuất sắc. Nàng sớm đã dự đoán được Ngọc Hoàng hậu và Nguyên phi sẽ không cho Tĩnh phi có cơ hội xoay người cho nên nào cần nàng và Nhàn phi động thủ, bọn họ chỉ cần xem kịch vui là được. Mà Tĩnh phi kia chỉ sợ … An Cửu nhìn Tĩnh phi thấy sắc mặt ả trắng bệch, tâm khó nén sợ hãi không ngừng dập đầu.
“Không! Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi, đều là lỗi của thần thiếp nhưng hài tử trong bụng thần thiếp không có tội”. Nếu hài tử trong bụng ả thật sự sinh ra ở lãnh cung vậy cả đời nó đừng hòng mơ tưởng gì cả, ả tính toán tất cả chính vì vinh hoa của mình và hài tử trong bụng, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng nửa đường xuất hiện một An Cửu thế mà cứu Lục Hoàng tử làm hỏng chuyện tốt của ả. Tịnh Phi nghiến răng, lần này chỉ sợ Nguyên phi sẽ nắm lấy cơ hội dồn mìnhvào chỗ chết, ả đã không thể xoay chuyển trời đất nhưng cho dù bị phạt ả cũng phải bảo vệ vinh hoa của con ả. Tĩnh phi nhíu mày, nhìn cái bụng đã cao phồng của Tĩnh phi thái độ hơi thay đổi, mọi người đều nhìn thấy Hoàng hậu và Nguyên phi lập tức nâng cao phòng bị, nếu lần này không dẫm chết Tĩnh phi ngày sau nếu ả hạ sinh một hoàng tử mẫu bằng tử quý sợ rằng khó mà xử lý. Nhưng Hoàng thượng … e là vẫn niệm tình cũ, vậy nên làm gì đây?
“Hoàng thượng, lãnh cung kia không phải nơi người ở, thần thiếp người thô mình tiện tới đó không sao nhưng Tĩnh phi muội muội đang có thai, thân mình quý giá lại được Hoàng thượng sủng ái, Hoàng thượng không đành lòng nhìn muội ấy chịu khổ vậy đừng miễn cưỡng đưa muội ấy đến lãnh cung”.
Hoàng hậu và Nguyên phi đang suy nghĩ phương pháp, giọng nói dịu dàng của Nhàn phi vang lên nhu hòa, nhã nhặn mọi người sửng sốt. Nhàn phi lại cầu tình cho Tĩnh phi, Tĩnh phi cũng không khỏi ngẩn ra nhìn Nhàn phi không tin bà có lòng tốt như vậy, chuyện này thiếu chút khiến bà thành người chịu tội thay bà sao có thể …
Cầu tình! Hiểu Tĩnh Phong đế như Ngọc Hoàng hậu, vừa nhìn liền biết Nhàn phi trông có vẻ cầu tình nhưng giờ phút này chẳng khác nào đâm thêm một đao lên người Tĩnh phi. Hoàng Thượng vừa oan uổng Nhàn phi vốn thẹn trong lòng, hơn nữa ông ta xưa nay coi trọng Bắc Vương phủ thân phận của Nhàn phi há thua kém Tĩnh phi, cho dù ả đang hoài một hài tử với Hoàng thượng mà nói cũng không quan trọng bằng Nhàn phi và Bắc Vương phủ. Vừa rồi ông ta đã có ý biếm Nhàn phi vào lãnh cung, lúc này nếu xử phạt Tĩnh phi nhẹ hơn vậy không phải công khai hạ thấp Nhàn phi sao, sợ rằng sẽ đắc tội Bắc Vương phủ. Tuy Bắc vương phủ rời xa triều đình nhưng đối với Hoàng thượng, đối với Đông Sở quốc mà nói địa vị của Bắc Vương phủ vô cùng quan trọng, Hoàng thượng đương nhiên sẽ không vì Tĩnh phi mà đắc tội Bắc Vương phủ không phải sao? Cho dù ông ta niệm tình hài tử, giờ phút này Tĩnh phi cũng đã không còn đường lui nữa. Tĩnh phi ngu xuẩn, ả động ai không động cố tình muốn động đến Nhàn phi, ả đúng là ngu xuẩn đến cực điểm.
Quả nhiên, Tĩnh Phong đế cầm tay Nhàn phi ôn nhu nói:
“Vừa rồi ủy khuất cho nàng, là Trẫm không phải, Nhàn phi nàng mới là ngọc thể quý giá, cho dù có mười Tĩnh phi cũng không bằng nàng. Về sau chớ nên coi nhẹ bản thân”.
Dứt lời Tĩnh Phong đế nhìn Tĩnh phi, ánh mắt lạnh lẽo, kiên quyết:
“Mưu hại Hoàng tử, hãm hại cung phi, hai tội vốn đều đáng chết. Biếm ả vào lãnh cung cũng là niệm tình hài tử trong bụng. Hoàng hậu, nàng xem mà làm đi. Nhàn phi mệt rồi Trẫm tự mình đưa nàng ấy về Trường Nhạc cung”. Nói rồi ông ta dẫn Nhàn phi ra khỏi phòng.
“Vâng! Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!” Ngọc Hoàng hậu hành lễ, những người ở đây hoàn hồn cùng quỳ xuống, cung tiễn Tĩnh Phong đế.
Tĩnh phi sớm đã xụi lơ dưới đất, bên tai không ngừng quanh quẩn lời Hoàng thượng vừa nói, lãnh cung, Hoàng thượng thậm chí còn giao ả cho Hoàng hậu, ả không phải kẻ ngốc đương nhiên biết thời điểm Hoàng thượng nói ra lời này ả đã hoàn toàn bị ông ta vứt bỏ. Ả cho rằng Hoàng thượng sủng ả, nhưng … nhưng mười ả cũng không bằng một Nhàn phi. A! Thì ra là thế, cho dù có thêm Hoàng nhi cũng không quan trọng bằng Nhàn phi, chỉ vì phía sau Nhàn phi có Bắc Vương phủ sao? A! Tim Tĩnh phi đau như giao cắt, ả sai rồi, nếu ả sớm nhìn rõ địa vị của Nhàn phi và Bắc Vương phủ ả đã không ngu xuẩn như thế. Chỉ là … biếm vào lãnh cung … Không! Tĩnh phi lẩm bẩm, bộ dáng chật vật rơi vào mắt Hoàng hậu và Nguyên phi khiến tâm tình hai người vô cùng sung sướng. Ngọc Hoàng hậu nhìn Tĩnh phi ánh mắt lộ rõ sự tàn nhẫn, nếu Hoàng thượng đã giao Tĩnh phi cho bà, bà đương nhiên sẽ không để ả sống thoải mái.
Bình luận facebook