Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Chương 56
“Anh là Vương Đức Thủy?”, Lục Thanh lạnh lùng nói.
Có người dám gọi thẳng tên mình, Vương Đức Thủy hiển nhiên rất không vui, hắn ta híp mắt lại.
“Các người là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Thanh và Lục Hàng không nhiều lời, bọn bọ trực tiếp bắt Vương Đức Thủy rồi kéo hắn ta vào thang máy.
“Các người muốn làm gì? Thả tôi ra!”
Nghe thấy vậy, bảo vệ ở cửa vội vàng chạy tới.
“Các người là ai? Thả quản lý Vương ra!”
Lục Hàng tiến lên trước một bước, bóp cổ tên bảo vệ đó, lạnh giọng nói: “Đừng nhiều chuyện, nếu không tôi sẽ lấy mạng anh”.
Thấy đôi mắt đẫm máu chỉ quân nhân mới có của Lục Hàng, tên bảo vệ đó không khỏi kinh hãi lùi về sau mấy bước, anh ta không dám nhiều lời nữa.
Sau đó, Vương Đức Thủy bị hai người áp giải vào thang máy.
Thấy bọn họ vào thang máy, tên bảo vệ đó mới vội vàng cầm bộ đàm lên gọi: “Các anh em, mau đến hỗ trợ, quản lý Vương bị hai tên ác ôn lạ mặt bắt lên tầng 24 rồi!”
Một nhóm bảo vệ lập tức tập trung ở tầng 24 rồi đi về phía phòng 518.
“Đợi đã!”
Bỗng nhiên một tên bảo vệ tỏ vẻ hốt hoảng chỉ vào phòng 518 nói: “Đây không phải là phòng của khách quý của chủ tịch An sao?”
“Ừ nhỉ! Phải làm sao bây giờ?”
“Hôm đó anh ta đánh chúng ta đủ thảm rồi, bây giờ vào không phải là tự tìm đường chết à? Hay là báo cáo với chủ tịch An nhỉ!”
Vừa bước vào phòng, Lục Thanh đã đẩy Vương Đức Thủy đến trước mặt Lục Thần.
Lục Thanh quát lớn: “Quỳ xuống!”
“Cậu Lục, tôi…”
Vương Đức Thủy sợ tới mức mặt tái mét như tờ giấy trắng, hắn ta đã hiểu ra lý do.
“Hừ! Vương Đức Thủy, anh…còn gì để nói nữa?”, Lục Thần hít một hơi thật sâu, anh cố gắng ổn định lại cảm xúc.
Vương Đức Thủy cúi thấp đầu xuống, mồ hôi trên người tuôn như mưa, thật lâu sau vẫn không hé răng nói nửa lời.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang dội vang lên, Lục Thanh phẫn nộ quát: “Trả lời!”
“Cậu Lục, chuyện này… không liên quan đến tôi!”, Vương Đức Thủy sợ tới mức liên tục dập đầu xuống đất, bởi vì hắn ta đã từng được thấy thủ đoạn của Lục Thần.
“Không liên quan?”, Lục Thần đá lên người hắn ta: “Chắc anh biết hai người đó chứ?”
“Hả?”
Vương Đức Thủy chần chừ một lúc rồi run giọng nói: “Mẹ tôi…bà ấy không biết Lâm Như chính là… là bạn gái của cậu, nếu không…”
“Bịch!”
Vương Đức Thủy chưa kịp nói xong đã bị Lục Thần đá một cú nữa: “Mau gọi điện thoại cho bà mẹ đáng chết đó của anh, kêu bà ta lập tức cút tới đây”.
“Anh là Vương Đức Thủy?”, Lục Thanh lạnh lùng nói.
Có người dám gọi thẳng tên mình, Vương Đức Thủy hiển nhiên rất không vui, hắn ta híp mắt lại.
“Các người là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Thanh và Lục Hàng không nhiều lời, bọn bọ trực tiếp bắt Vương Đức Thủy rồi kéo hắn ta vào thang máy.
“Các người muốn làm gì? Thả tôi ra!”
Nghe thấy vậy, bảo vệ ở cửa vội vàng chạy tới.
“Các người là ai? Thả quản lý Vương ra!”
Lục Hàng tiến lên trước một bước, bóp cổ tên bảo vệ đó, lạnh giọng nói: “Đừng nhiều chuyện, nếu không tôi sẽ lấy mạng anh”.
Thấy đôi mắt đẫm máu chỉ quân nhân mới có của Lục Hàng, tên bảo vệ đó không khỏi kinh hãi lùi về sau mấy bước, anh ta không dám nhiều lời nữa.
Sau đó, Vương Đức Thủy bị hai người áp giải vào thang máy.
Thấy bọn họ vào thang máy, tên bảo vệ đó mới vội vàng cầm bộ đàm lên gọi: “Các anh em, mau đến hỗ trợ, quản lý Vương bị hai tên ác ôn lạ mặt bắt lên tầng 24 rồi!”
Một nhóm bảo vệ lập tức tập trung ở tầng 24 rồi đi về phía phòng 518.
“Đợi đã!”
Bỗng nhiên một tên bảo vệ tỏ vẻ hốt hoảng chỉ vào phòng 518 nói: “Đây không phải là phòng của khách quý của chủ tịch An sao?”
“Ừ nhỉ! Phải làm sao bây giờ?”
“Hôm đó anh ta đánh chúng ta đủ thảm rồi, bây giờ vào không phải là tự tìm đường chết à? Hay là báo cáo với chủ tịch An nhỉ!”
Vừa bước vào phòng, Lục Thanh đã đẩy Vương Đức Thủy đến trước mặt Lục Thần.
Lục Thanh quát lớn: “Quỳ xuống!”
“Cậu Lục, tôi…”
Vương Đức Thủy sợ tới mức mặt tái mét như tờ giấy trắng, hắn ta đã hiểu ra lý do.
“Hừ! Vương Đức Thủy, anh…còn gì để nói nữa?”, Lục Thần hít một hơi thật sâu, anh cố gắng ổn định lại cảm xúc.
Vương Đức Thủy cúi thấp đầu xuống, mồ hôi trên người tuôn như mưa, thật lâu sau vẫn không hé răng nói nửa lời.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang dội vang lên, Lục Thanh phẫn nộ quát: “Trả lời!”
“Cậu Lục, chuyện này… không liên quan đến tôi!”, Vương Đức Thủy sợ tới mức liên tục dập đầu xuống đất, bởi vì hắn ta đã từng được thấy thủ đoạn của Lục Thần.
“Không liên quan?”, Lục Thần đá lên người hắn ta: “Chắc anh biết hai người đó chứ?”
“Hả?”
Vương Đức Thủy chần chừ một lúc rồi run giọng nói: “Mẹ tôi…bà ấy không biết Lâm Như chính là… là bạn gái của cậu, nếu không…”
“Bịch!”
Vương Đức Thủy chưa kịp nói xong đã bị Lục Thần đá một cú nữa: “Mau gọi điện thoại cho bà mẹ đáng chết đó của anh, kêu bà ta lập tức cút tới đây”.
Bình luận facebook