Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Chương 59
Xin lỗi?
Mặc dù mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng bà ta rất đau lòng trước tình trạng bi thảm của con trai.
“Bà phù thủy họ Mã kia, bà còn nhớ tôi không?”, Lục Thần đột nhiên lên tiếng.
Mã Thu Linh ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là thằng nhóc nghèo hèn đó, ngay sau đó trong mắt bà ta toát ra tia hung ác.
“Có phải là tên súc sinh nhà cậu đánh con trai tôi thành ra thế này không?”
Lúc này, Mã Thu Linh không hề có chút sợ hãi, bản chất của người đàn bà chanh chua và con cọp cái đã hiện rõ.
Sau đó, bà ta lao đến chỗ Lục Thần, dùng móng tay sắc nhọn túm lấy cổ anh.
“Mẹ! Đừng…!”
Vương Đức Thủy vội vàng ngăn cản, nhưng… đã quá muộn.
Hai mắt Lục Thần bắn ra tia sáng lạnh lẽo, anh nhấc chân lên đạp một cước lên người bà ta.
“Bịch!”
Mã Thu Linh bị đá lộn nhào trên không trước khi nặng nề rơi xuống đất.
“Mẹ…”
Vương Đức Thủy nằm rạp trên mặt đất, hắn ta dùng bàn tay vẫn chưa bị thương với về phía Mã Thu Linh.
Phó Hiểu Cầm đứng ở một bên, sắc mặt xanh mét, cô ta biết mẹ mình cũng không thể thoát khỏi liên đới.
Nếu Lục Thần biết chuyện nhất định sẽ không tha cho mẹ cô ta.
Nghĩ đến đây, nhân lúc không ai để ý, cô ta lặng lẽ lẻn ra ngoài.
Cảnh tượng này đã thu vào tầm mắt của Lục Thần, anh liền ra hiệu với Lục Hàng.
Lục Hàng ngầm hiểu ý, cậu ta âm thầm đi theo sau Phó Hiểu Cầm.
Phó Hiểu Cầm mới đi đến cửa khách sạn đã đụng phải Vương Lan.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Mẹ mau về đi, tìm chỗ nào đó mà trốn”.
Vương Lan bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Mã Thu Linh kêu mẹ tới, cũng không biết có chuyện gì nữa. Đúng rồi, tại sao lại phải trốn?”
Phó Hiểu Cầm vội vàng kéo bà ta vào một góc không có người, cô ta mang theo tâm trạng thấp thỏm lo âu nói: “Ôi trời! Mẹ đừng hỏi nữa, tóm lại mẹ cứ trốn đi là được, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện nữa”.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Phó Hiểu Cầm, Vương Lan linh cảm rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Vậy… vậy mẹ trốn ở đâu?”
“Con không quan tâm mẹ trốn ở đâu, tóm lại là mẹ đừng xuất hiện ở Minh Thanh nữa”, nói xong, Phó Hiểu Cầm liền rút ra 500 tệ đưa cho Vương Lan: “Nếu mẹ không nghe lời con sẽ bị người ta đánh chết đó”.
Sẽ bị đánh chết?
Vương Lan đã đoán được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bà ta nhận lấy tiền chuẩn bị rời đi.
Vừa mới xoay người lại, bà ta liền đụng phải một người đàn ông vạm vỡ.
Thấy người đàn ông, mặt Phó Hiểu Cầm trở nên tái mét, cô ta biết lần này bọn họ xong thật rồi.
Xin lỗi?
Mặc dù mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng bà ta rất đau lòng trước tình trạng bi thảm của con trai.
“Bà phù thủy họ Mã kia, bà còn nhớ tôi không?”, Lục Thần đột nhiên lên tiếng.
Mã Thu Linh ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là thằng nhóc nghèo hèn đó, ngay sau đó trong mắt bà ta toát ra tia hung ác.
“Có phải là tên súc sinh nhà cậu đánh con trai tôi thành ra thế này không?”
Lúc này, Mã Thu Linh không hề có chút sợ hãi, bản chất của người đàn bà chanh chua và con cọp cái đã hiện rõ.
Sau đó, bà ta lao đến chỗ Lục Thần, dùng móng tay sắc nhọn túm lấy cổ anh.
“Mẹ! Đừng…!”
Vương Đức Thủy vội vàng ngăn cản, nhưng… đã quá muộn.
Hai mắt Lục Thần bắn ra tia sáng lạnh lẽo, anh nhấc chân lên đạp một cước lên người bà ta.
“Bịch!”
Mã Thu Linh bị đá lộn nhào trên không trước khi nặng nề rơi xuống đất.
“Mẹ…”
Vương Đức Thủy nằm rạp trên mặt đất, hắn ta dùng bàn tay vẫn chưa bị thương với về phía Mã Thu Linh.
Phó Hiểu Cầm đứng ở một bên, sắc mặt xanh mét, cô ta biết mẹ mình cũng không thể thoát khỏi liên đới.
Nếu Lục Thần biết chuyện nhất định sẽ không tha cho mẹ cô ta.
Nghĩ đến đây, nhân lúc không ai để ý, cô ta lặng lẽ lẻn ra ngoài.
Cảnh tượng này đã thu vào tầm mắt của Lục Thần, anh liền ra hiệu với Lục Hàng.
Lục Hàng ngầm hiểu ý, cậu ta âm thầm đi theo sau Phó Hiểu Cầm.
Phó Hiểu Cầm mới đi đến cửa khách sạn đã đụng phải Vương Lan.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Mẹ mau về đi, tìm chỗ nào đó mà trốn”.
Vương Lan bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Mã Thu Linh kêu mẹ tới, cũng không biết có chuyện gì nữa. Đúng rồi, tại sao lại phải trốn?”
Phó Hiểu Cầm vội vàng kéo bà ta vào một góc không có người, cô ta mang theo tâm trạng thấp thỏm lo âu nói: “Ôi trời! Mẹ đừng hỏi nữa, tóm lại mẹ cứ trốn đi là được, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện nữa”.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Phó Hiểu Cầm, Vương Lan linh cảm rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Vậy… vậy mẹ trốn ở đâu?”
“Con không quan tâm mẹ trốn ở đâu, tóm lại là mẹ đừng xuất hiện ở Minh Thanh nữa”, nói xong, Phó Hiểu Cầm liền rút ra 500 tệ đưa cho Vương Lan: “Nếu mẹ không nghe lời con sẽ bị người ta đánh chết đó”.
Sẽ bị đánh chết?
Vương Lan đã đoán được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bà ta nhận lấy tiền chuẩn bị rời đi.
Vừa mới xoay người lại, bà ta liền đụng phải một người đàn ông vạm vỡ.
Thấy người đàn ông, mặt Phó Hiểu Cầm trở nên tái mét, cô ta biết lần này bọn họ xong thật rồi.
Bình luận facebook