Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Chương 66
Lục Thần không thèm để ý đến ông ta, đi thẳng đến chỗ Hậu Dũng đỡ anh ta dậy.
“Hậu Dũng, cậu sao rồi?”
Hậu Dũng từ từ mở mắt, thấy Lục Thần đi tới, không khỏi kích động nắm chặt lấy hai tay anh.
“Cậu… nhất định phải giết chết tên hòa thượng khốn kiếp này…”
“Ừm”.
Lục Thần gật đầu: “Cậu cứ nằm nghỉ một lát đi”.
Sau đó, anh bước vào nhà vệ sinh phòng bệnh và thấy Tôn Hoành đang nằm trong đó.
Lúc này lửa hận trong anh ngày càng bùng cháy, nhưng nhiều hơn lại là cảm giác tội lỗi.
Nếu không phải vì chuyện của anh thì anh em cũng không cần chịu nhục nhã như vậy.
Lão hòa thượng này, nhất định phải chết!
“Nhóc con, cậu dám làm lơ tôi sao?”, Sắc Không đuổi theo vào bên trong.
“Cút! Chờ lát nữa tôi sẽ lấy mạng của ông!”
Lục Thần hét lên, khiến ông ta giật mình lùi lại hai bước.
Sắc Không cảm nhận được một luồng sát khí trước giờ chưa từng xuất hiện trong không khí.
Ông ta không hiểu tại sao mình lại sợ hãi như vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, ông ta tức giận nói: “Thằng nhãi ranh, cậu chán sống rồi à mà dám ăn nói như vậy với phật gia”.
Nói xong, lòng bàn tay của ông ta khom lại, ngón tay vươn ra như móng vuốt đại bàng, túm lấy lưng Lục Thần.
Lục Thần thậm chí không thèm quay đầu, chỉ giơ tay đánh ra một quyền.
Quyền này là sự kết hợp của nội lực và lửa giận trong anh, bầu không khí bỗng chốc như bị xé nát.
Trước khi nắm đấm của Lục Thần tung ra, Sắc Không đã cảm thấy một luồng không khí mạnh mẽ cùng sự kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt.
Ông ta không dám tiếp chiêu, vội vàng thả người lui về phía sau, may mắn tránh được đòn chí mạng này.
“Hả?”
Lục Thần hơi bất ngờ, vì trong thành phố Minh Thanh này, vẫn có người có thể tránh được đòn của anh, anh quay đầu nhìn lão hòa thượng trước mặt.
Sau khi thoát khỏi đòn vừa rồi, Sắc Không không dám bất cẩn nữa.
Lúc này, hai tay ông ta đồng thời vồ lấy Lục Thần như một con đại bàng chết đói.
“Nhóc con, hãy nếm thử sự lợi hại của phật gia đi!”
Lục Thần cười khẩy, đứng yên bất động.
“Chỉ dựa vào ông?”
Khi móng vuốt của Sắc Không lao tới, Lục Thần nhanh chóng di chuyển, chỉ thoáng chốc bóng dáng anh đã mất hút.
Sắc Không vồ lấy không khí, đầu óc không khỏi chấn động.
Người đâu?
Khi nhận ra có điều bất thường thì Lục Thần đã xuất hiện sau ông ta rồi.
Không ổn!
Sắc Không cảm nhận được nguy hiểm, nhưng đã quá muộn.
Nắm đấm của Lục Thần như một tảng đá mạnh mẽ lao tới.
Lục Thần không thèm để ý đến ông ta, đi thẳng đến chỗ Hậu Dũng đỡ anh ta dậy.
“Hậu Dũng, cậu sao rồi?”
Hậu Dũng từ từ mở mắt, thấy Lục Thần đi tới, không khỏi kích động nắm chặt lấy hai tay anh.
“Cậu… nhất định phải giết chết tên hòa thượng khốn kiếp này…”
“Ừm”.
Lục Thần gật đầu: “Cậu cứ nằm nghỉ một lát đi”.
Sau đó, anh bước vào nhà vệ sinh phòng bệnh và thấy Tôn Hoành đang nằm trong đó.
Lúc này lửa hận trong anh ngày càng bùng cháy, nhưng nhiều hơn lại là cảm giác tội lỗi.
Nếu không phải vì chuyện của anh thì anh em cũng không cần chịu nhục nhã như vậy.
Lão hòa thượng này, nhất định phải chết!
“Nhóc con, cậu dám làm lơ tôi sao?”, Sắc Không đuổi theo vào bên trong.
“Cút! Chờ lát nữa tôi sẽ lấy mạng của ông!”
Lục Thần hét lên, khiến ông ta giật mình lùi lại hai bước.
Sắc Không cảm nhận được một luồng sát khí trước giờ chưa từng xuất hiện trong không khí.
Ông ta không hiểu tại sao mình lại sợ hãi như vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, ông ta tức giận nói: “Thằng nhãi ranh, cậu chán sống rồi à mà dám ăn nói như vậy với phật gia”.
Nói xong, lòng bàn tay của ông ta khom lại, ngón tay vươn ra như móng vuốt đại bàng, túm lấy lưng Lục Thần.
Lục Thần thậm chí không thèm quay đầu, chỉ giơ tay đánh ra một quyền.
Quyền này là sự kết hợp của nội lực và lửa giận trong anh, bầu không khí bỗng chốc như bị xé nát.
Trước khi nắm đấm của Lục Thần tung ra, Sắc Không đã cảm thấy một luồng không khí mạnh mẽ cùng sự kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt.
Ông ta không dám tiếp chiêu, vội vàng thả người lui về phía sau, may mắn tránh được đòn chí mạng này.
“Hả?”
Lục Thần hơi bất ngờ, vì trong thành phố Minh Thanh này, vẫn có người có thể tránh được đòn của anh, anh quay đầu nhìn lão hòa thượng trước mặt.
Sau khi thoát khỏi đòn vừa rồi, Sắc Không không dám bất cẩn nữa.
Lúc này, hai tay ông ta đồng thời vồ lấy Lục Thần như một con đại bàng chết đói.
“Nhóc con, hãy nếm thử sự lợi hại của phật gia đi!”
Lục Thần cười khẩy, đứng yên bất động.
“Chỉ dựa vào ông?”
Khi móng vuốt của Sắc Không lao tới, Lục Thần nhanh chóng di chuyển, chỉ thoáng chốc bóng dáng anh đã mất hút.
Sắc Không vồ lấy không khí, đầu óc không khỏi chấn động.
Người đâu?
Khi nhận ra có điều bất thường thì Lục Thần đã xuất hiện sau ông ta rồi.
Không ổn!
Sắc Không cảm nhận được nguy hiểm, nhưng đã quá muộn.
Nắm đấm của Lục Thần như một tảng đá mạnh mẽ lao tới.
Bình luận facebook