Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Chương 71
Bọn họ đi vào trong CLB, lúc này Phạm Hiểu Đông đã đứng trên võ đài.
Lục Thần khinh thường liếc hắn ta một cái, sau đó cũng đi lên.
Mọi người bắt đầu chen vào khán đài, CLB nhỏ hẹp trong phút chốc chật kín người.
An Hiểu Nghiên đứng trong đám đông, lo lắng quan tâm nhìn về phía Lục Thần.
Đám đông huyên náo bàn tán, chẳng mấy ai coi người che mặt ra gì.
Hồ Vĩ đứng trên sân đấu, gào lớn: “Mọi người yên lặng một chút, để tôi nói vài lời!”
Hội trường đông đúc tức thì yên lặng.
Hồ Vĩ nói với Lục Thần: “Tên nhãi, nếu đã thi đấu thì phải có thưởng phạt chứ, không thì có ý nghĩa gì nữa? Nếu mày thua, lập tức quỳ xuống xin lỗi Phạm đại ca cho tao!”
“Ha ha!”
Kịch hay tới rồi, chỉ thấy Lục Thần gật đầu đáp: “Nếu tao thắng thì?”
“Mày? Mày thắng được chắc!”, Hồ Vĩ cười lớn: “Được thôi! Nếu mày thắng thì sau này bọn tao sẽ nghe lời mày!”
Hồ Vĩ vô cùng tin tưởng Phạm Hiểu Đông.
“Được!”
Anh chỉ đáp nhẹ một từ.
Trận đấu sắp bắt đầu, tất cả tập trung nhìn về phía sàn đấu.
Phạm Hiểu Đông bẻ cổ phát ra tiếng “crac”.
Lục Thần chỉ buông thõng cánh tay, chăm chú nhìn hắn ta.
Tên nhãi, cứ khinh tao đi! Lát nữa sẽ cho mày quỳ xuống xin lỗi!
Phạm Hiểu Đông co hai nắm đấm lên, sau đó tấn công với tốc độ cực nhanh.
Lục Thần đứng yên bất động, chỉ khẽ nghiêng người tránh đi.
“Ồ?”
Phạm Hiểu Đông tấn công không thành, không dám khinh suất, đánh 3 cú liên tiếp.
3 cú này vẫn bị Lục Thần nhẹ nhàng né được.
“Gi…giỏi quá!”
Hồ Vĩ trợn tròn mắt, không dám tin.
“Tới nữa đi!”, anh đứng yên một chỗ, ánh mắt thâm sâu.
“Mẹ nó!”
Đòn tấn công đều hụt, đây là lần đầu tiên Phạm Hiểu Đông mất mặt thế này.
“Yaa!”
Lần này, hắn ta dùng hết sức, như mãnh hổ vồ mồi, đem hết công lực dồn vào cú đấm lao tới.
Khí thế hung hãn kết hợp với thân hình 1m85 của hắn ta, trông như một ngọn núi lớn đổ ập xuống.
Nếu trúng một quyền này, không chết cũng tàn phế.
Đám đông hít sâu một hơi, ai cũng lo lắng thay Lục Thần.
An Hiểu Nghiên sợ hãi há miệng, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn.
Bọn họ đi vào trong CLB, lúc này Phạm Hiểu Đông đã đứng trên võ đài.
Lục Thần khinh thường liếc hắn ta một cái, sau đó cũng đi lên.
Mọi người bắt đầu chen vào khán đài, CLB nhỏ hẹp trong phút chốc chật kín người.
An Hiểu Nghiên đứng trong đám đông, lo lắng quan tâm nhìn về phía Lục Thần.
Đám đông huyên náo bàn tán, chẳng mấy ai coi người che mặt ra gì.
Hồ Vĩ đứng trên sân đấu, gào lớn: “Mọi người yên lặng một chút, để tôi nói vài lời!”
Hội trường đông đúc tức thì yên lặng.
Hồ Vĩ nói với Lục Thần: “Tên nhãi, nếu đã thi đấu thì phải có thưởng phạt chứ, không thì có ý nghĩa gì nữa? Nếu mày thua, lập tức quỳ xuống xin lỗi Phạm đại ca cho tao!”
“Ha ha!”
Kịch hay tới rồi, chỉ thấy Lục Thần gật đầu đáp: “Nếu tao thắng thì?”
“Mày? Mày thắng được chắc!”, Hồ Vĩ cười lớn: “Được thôi! Nếu mày thắng thì sau này bọn tao sẽ nghe lời mày!”
Hồ Vĩ vô cùng tin tưởng Phạm Hiểu Đông.
“Được!”
Anh chỉ đáp nhẹ một từ.
Trận đấu sắp bắt đầu, tất cả tập trung nhìn về phía sàn đấu.
Phạm Hiểu Đông bẻ cổ phát ra tiếng “crac”.
Lục Thần chỉ buông thõng cánh tay, chăm chú nhìn hắn ta.
Tên nhãi, cứ khinh tao đi! Lát nữa sẽ cho mày quỳ xuống xin lỗi!
Phạm Hiểu Đông co hai nắm đấm lên, sau đó tấn công với tốc độ cực nhanh.
Lục Thần đứng yên bất động, chỉ khẽ nghiêng người tránh đi.
“Ồ?”
Phạm Hiểu Đông tấn công không thành, không dám khinh suất, đánh 3 cú liên tiếp.
3 cú này vẫn bị Lục Thần nhẹ nhàng né được.
“Gi…giỏi quá!”
Hồ Vĩ trợn tròn mắt, không dám tin.
“Tới nữa đi!”, anh đứng yên một chỗ, ánh mắt thâm sâu.
“Mẹ nó!”
Đòn tấn công đều hụt, đây là lần đầu tiên Phạm Hiểu Đông mất mặt thế này.
“Yaa!”
Lần này, hắn ta dùng hết sức, như mãnh hổ vồ mồi, đem hết công lực dồn vào cú đấm lao tới.
Khí thế hung hãn kết hợp với thân hình 1m85 của hắn ta, trông như một ngọn núi lớn đổ ập xuống.
Nếu trúng một quyền này, không chết cũng tàn phế.
Đám đông hít sâu một hơi, ai cũng lo lắng thay Lục Thần.
An Hiểu Nghiên sợ hãi há miệng, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn.
Bình luận facebook