Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Chương 91
Ông ta vừa hô, đám người đi theo lập tức xông lên.
An Kình Tông không hề lo sợ, quay sang nói với Dương Vệ Long: “Vệ Long, đến lượt cậu thể hiện rồi!”
Dương Vệ Long vỗ ngực, tự tin nói: “Chủ tịch An yên tâm, đám loắt choắt này cứ giao cho tôi!”
Sau đó anh ta quay sang nói với các bảo vệ: “Anh em, lên nào! Đừng để mất mặt Ngân Thiên!”
Có Lục Thần ở đây, Dương Vệ Long không hề hoang mang, tay cầm roi điện hiên ngang xông lên.
Đặc biệt đây là cơ hội thể hiện trước mặt chủ tịch.
Và cả Hậu Lâm anh ta yêu thầm bấy lâu đang quan sát nữa.
Anh ta đánh một cách hào hùng hăng say.
Được một lúc, hai bên đã có vài người ngã xuống.
Phạm Khôn thấy người bên mình ngã xuống ngày càng nhiều, sắc mặt cực kỳ xấu.
“Bố, để con cho chúng một bài học!”, Phạm Hiểu Đông thấy người đeo mặt nạ không có mặt, liền tự tin đeo găng tay đấm bốc vào.
“Không!”, Phạm Khôn ngăn cản, sau đó nhìn 3 người đàn ông trung niên phía sau.
“3 vị, trông chờ vào các vị!”
3 người này là do Phạm Khôn mời từ Tứ Hải võ quán đến, lần lượt là Mã Thành Long, Triệu Kim, Vương Song Minh.
Bọn họ đồng loạt gật đầu, sau đó ánh mắt trở nên hung tợn, lao lên phía trước.
Xem ra lại có người ra tay rồi, Lục Thần nhanh chóng đi ra phía sau tòa nhà, cởi bỏ áo khoác, đeo mặt nạ lên.
Lúc này, sự tham gia của Mã Thành Long, Triệu Kim, Vương Song Minh đã nhanh chóng thay đổi cục diện.
Dương Vệ Long và các bảo vệ đều đã ngã xuống, kêu lên đau đớn.
An Kình Tông vẫn bình tĩnh nhìn Phạm Khôn đang vô cùng đắc ý.
“Aiz! An Kình Tông, người của ông đều ngã hết rồi, giờ vẫn không chịu giao người ra ư?”, Phạm Khôn tự tin nói.
“Giao người ra?”, An Kình Tông cười nhạt: “Tôi đưa người đó ra, e là các người sẽ hối hận đấy!”
“Hối hận?”
“Ha ha ha!”
Phạm Khôn đắc ý cười gập cả người.
“An Kình Tông, bái phục ông rồi đấy, ông không sợ bốc phét quá đà à?”
“Người đó đến rồi!”, An Kình Tông chỉ vào người đeo mặt nạ.
“Bố, chính là tên khốn đó!”
Phạm Hiểu Đông kích động chỉ vào người kia nói lớn.
“Hiểu Đông, đây chính là kẻ đã sỉ nhục con à? Con yên tâm, bố sẽ lấy lại thể diện cho con!”. Mã Thành Long bước tới trước mặt Lục Thần, nói: “Thằng nhóc, mày quỳ xuống xin lỗi Hiểu Đông, sau đó tự vả 3 cái, chuyện hôm nay coi như xong, nếu không, không riêng mày, mà cả An Kình Tông cũng sẽ phải chịu nhục nhã!”
Mã Thành Long đầy tự tin nói.
“Ồ! Vậy ư?”, Lục Thần bật cười, loại người ngông cuồng tự cao như này anh gặp nhiều rồi.
Ông ta vừa hô, đám người đi theo lập tức xông lên.
An Kình Tông không hề lo sợ, quay sang nói với Dương Vệ Long: “Vệ Long, đến lượt cậu thể hiện rồi!”
Dương Vệ Long vỗ ngực, tự tin nói: “Chủ tịch An yên tâm, đám loắt choắt này cứ giao cho tôi!”
Sau đó anh ta quay sang nói với các bảo vệ: “Anh em, lên nào! Đừng để mất mặt Ngân Thiên!”
Có Lục Thần ở đây, Dương Vệ Long không hề hoang mang, tay cầm roi điện hiên ngang xông lên.
Đặc biệt đây là cơ hội thể hiện trước mặt chủ tịch.
Và cả Hậu Lâm anh ta yêu thầm bấy lâu đang quan sát nữa.
Anh ta đánh một cách hào hùng hăng say.
Được một lúc, hai bên đã có vài người ngã xuống.
Phạm Khôn thấy người bên mình ngã xuống ngày càng nhiều, sắc mặt cực kỳ xấu.
“Bố, để con cho chúng một bài học!”, Phạm Hiểu Đông thấy người đeo mặt nạ không có mặt, liền tự tin đeo găng tay đấm bốc vào.
“Không!”, Phạm Khôn ngăn cản, sau đó nhìn 3 người đàn ông trung niên phía sau.
“3 vị, trông chờ vào các vị!”
3 người này là do Phạm Khôn mời từ Tứ Hải võ quán đến, lần lượt là Mã Thành Long, Triệu Kim, Vương Song Minh.
Bọn họ đồng loạt gật đầu, sau đó ánh mắt trở nên hung tợn, lao lên phía trước.
Xem ra lại có người ra tay rồi, Lục Thần nhanh chóng đi ra phía sau tòa nhà, cởi bỏ áo khoác, đeo mặt nạ lên.
Lúc này, sự tham gia của Mã Thành Long, Triệu Kim, Vương Song Minh đã nhanh chóng thay đổi cục diện.
Dương Vệ Long và các bảo vệ đều đã ngã xuống, kêu lên đau đớn.
An Kình Tông vẫn bình tĩnh nhìn Phạm Khôn đang vô cùng đắc ý.
“Aiz! An Kình Tông, người của ông đều ngã hết rồi, giờ vẫn không chịu giao người ra ư?”, Phạm Khôn tự tin nói.
“Giao người ra?”, An Kình Tông cười nhạt: “Tôi đưa người đó ra, e là các người sẽ hối hận đấy!”
“Hối hận?”
“Ha ha ha!”
Phạm Khôn đắc ý cười gập cả người.
“An Kình Tông, bái phục ông rồi đấy, ông không sợ bốc phét quá đà à?”
“Người đó đến rồi!”, An Kình Tông chỉ vào người đeo mặt nạ.
“Bố, chính là tên khốn đó!”
Phạm Hiểu Đông kích động chỉ vào người kia nói lớn.
“Hiểu Đông, đây chính là kẻ đã sỉ nhục con à? Con yên tâm, bố sẽ lấy lại thể diện cho con!”. Mã Thành Long bước tới trước mặt Lục Thần, nói: “Thằng nhóc, mày quỳ xuống xin lỗi Hiểu Đông, sau đó tự vả 3 cái, chuyện hôm nay coi như xong, nếu không, không riêng mày, mà cả An Kình Tông cũng sẽ phải chịu nhục nhã!”
Mã Thành Long đầy tự tin nói.
“Ồ! Vậy ư?”, Lục Thần bật cười, loại người ngông cuồng tự cao như này anh gặp nhiều rồi.
Bình luận facebook