Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Chương 96
Đột nhiên, một người đàn ông đeo mặt nạ đứng dậy, rút súng lục ra bắn chết hai người họ.
Máu tươi từ từ tuôn ra trên trán bọn họ, chẳng mấy chốc đã loang lổ cả mặt đất.
Người đàn ông mặc vest ném điếu xì gà xuống đất và giẫm nát.
“An Kình Tông, tôi tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này”.
“Bọ cạp, cậu xử lý chuyện này đi”.
“Xin ông chủ cứ yên tâm”.
Ngay lập tức, người đeo mặt nạ có biệt danh Bọ Cạp đó xua tay, dẫn theo hai người đeo mặt nạ khác rời đi.
Mục đích của bọn họ chính là bắt cóc An Hiểu Nghiên.
…Lúc này, An Hiểu Nghiên cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Nghĩ đến cảnh tượng nhục nhã ngày hôm qua, cô lại không kìm được nước mắt.
Dương Lâm Lâm đứng cạnh an ủi.
“Hiểu Nghiên, đừng buồn nữa, đều tại tớ không tốt. Nếu không phải do tớ ép cậu đi thì chuyện này cũng không xảy ra”.
An Hiểu Nghiên không nói gì, chỉ nức nở khóc.
Chuyện suýt chút nữa để Lãnh Phi thành công mở cửa phòng, Dương Lâm Lâm không nói cho cô biết.
“Bỏ đi”.
An Hiểu Nghiên lắc đầu: “Tớ không trách cậu”.
“Lâm Lâm, cậu đã ở cùng tớ cả đêm rồi, cậu về đi! Tớ muốn ở một mình”.
Quả thật, lúc này Dương Lâm Lâm đã rất buồn ngủ rồi, cô ta gần như không mở nổi hai mắt.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa nhé, tớ đi trước đây”.
Sau khi Dương Lâm Lâm đi, An Hiểu Nghiên cũng rời khỏi giường, cầm giấy bút lên, bắt đầu phác hoạ người đàn ông đeo mặt nạ đó.
Anh ở đâu?
Rốt cuộc anh là ai?
Tại sao lại phải đeo mặt nạ?
An Hiểu Nghiên không biết đã tự hỏi bản thân những câu này bao nhiêu lần rồi.
Sắc trời dần tối, chỉ có ánh đèn đường hoà cùng màn đêm hiu quạnh.
Chiếc xe quân sự màu xanh của ba người đàn ông đeo mặt nạ đã đỗ gần biệt thự của An Hiểu Nghiên.
Căn biệt thự này là do An Kình Tông đặc biệt mua cho cô, để cô có thể ở đây yên tâm học tập.
Bọ Cạp vẫy tay, hai người đeo mặt kia liền nhảy xuống xe, đi về phía biệt thự của An Hiểu Nghiên.
Nhưng Bọ Cạp đột nhiên lại giơ tay ra hiệu dừng lại.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đứng trước cửa biệt thự.
“An Kình Tông thuê cả vệ sĩ thật sao?”
Người đeo mặt nạ có biệt danh Sói Đen lạnh lùng nói: “Đại ca, để em tới đó xử lý bọn họ cho”.
“Không!”
Bọ Cạp giơ tay ngăn cản.
“Nhìn ánh mắt là biết chắc chắn hai người này không phải vệ sĩ bình thường!”
Đột nhiên, một người đàn ông đeo mặt nạ đứng dậy, rút súng lục ra bắn chết hai người họ.
Máu tươi từ từ tuôn ra trên trán bọn họ, chẳng mấy chốc đã loang lổ cả mặt đất.
Người đàn ông mặc vest ném điếu xì gà xuống đất và giẫm nát.
“An Kình Tông, tôi tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này”.
“Bọ cạp, cậu xử lý chuyện này đi”.
“Xin ông chủ cứ yên tâm”.
Ngay lập tức, người đeo mặt nạ có biệt danh Bọ Cạp đó xua tay, dẫn theo hai người đeo mặt nạ khác rời đi.
Mục đích của bọn họ chính là bắt cóc An Hiểu Nghiên.
…Lúc này, An Hiểu Nghiên cũng đã hoàn toàn tỉnh rượu.
Nghĩ đến cảnh tượng nhục nhã ngày hôm qua, cô lại không kìm được nước mắt.
Dương Lâm Lâm đứng cạnh an ủi.
“Hiểu Nghiên, đừng buồn nữa, đều tại tớ không tốt. Nếu không phải do tớ ép cậu đi thì chuyện này cũng không xảy ra”.
An Hiểu Nghiên không nói gì, chỉ nức nở khóc.
Chuyện suýt chút nữa để Lãnh Phi thành công mở cửa phòng, Dương Lâm Lâm không nói cho cô biết.
“Bỏ đi”.
An Hiểu Nghiên lắc đầu: “Tớ không trách cậu”.
“Lâm Lâm, cậu đã ở cùng tớ cả đêm rồi, cậu về đi! Tớ muốn ở một mình”.
Quả thật, lúc này Dương Lâm Lâm đã rất buồn ngủ rồi, cô ta gần như không mở nổi hai mắt.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa nhé, tớ đi trước đây”.
Sau khi Dương Lâm Lâm đi, An Hiểu Nghiên cũng rời khỏi giường, cầm giấy bút lên, bắt đầu phác hoạ người đàn ông đeo mặt nạ đó.
Anh ở đâu?
Rốt cuộc anh là ai?
Tại sao lại phải đeo mặt nạ?
An Hiểu Nghiên không biết đã tự hỏi bản thân những câu này bao nhiêu lần rồi.
Sắc trời dần tối, chỉ có ánh đèn đường hoà cùng màn đêm hiu quạnh.
Chiếc xe quân sự màu xanh của ba người đàn ông đeo mặt nạ đã đỗ gần biệt thự của An Hiểu Nghiên.
Căn biệt thự này là do An Kình Tông đặc biệt mua cho cô, để cô có thể ở đây yên tâm học tập.
Bọ Cạp vẫy tay, hai người đeo mặt kia liền nhảy xuống xe, đi về phía biệt thự của An Hiểu Nghiên.
Nhưng Bọ Cạp đột nhiên lại giơ tay ra hiệu dừng lại.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đứng trước cửa biệt thự.
“An Kình Tông thuê cả vệ sĩ thật sao?”
Người đeo mặt nạ có biệt danh Sói Đen lạnh lùng nói: “Đại ca, để em tới đó xử lý bọn họ cho”.
“Không!”
Bọ Cạp giơ tay ngăn cản.
“Nhìn ánh mắt là biết chắc chắn hai người này không phải vệ sĩ bình thường!”
Bình luận facebook