Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Chương 107
Nghĩ đến đây, sợ hãi trên khuôn mặt cô liền biến mất thay vào đó là sự mong chờ.
Cô ấy nóng lòng muốn biết câu trả lời, muốn biết vị Long Vương này có phải là anh hùng đeo mặt nạ hay không.
“Ha ha ha”.
Tiếng cười của Bọ Cạp vang vọng trong nhà máy bỏ hoang.
“Cho bọn tao một con đường sống? Ngủ đi rồi mơ! Mày đã giết hết chín người anh em của tao, còn muốn bọn tao cứ vậy rời đi sao?”
Lúc này, mặc dù Lục Thần đã khóa vị trí của bọn họ, nhưng anh không biết họ có bao nhiêu người, cũng không biết An Hiểu Nghiên ở đâu.
Anh không dám hành động hấp tấp, sợ sẽ làm An Hiểu Nghiên bị thương.
“Vậy anh muốn gì?”
“Rất đơn giản, bỏ súng xuống giơ hai tay lên”.
Bọ Cạp đứng lên không chút sợ hãi, có An Hiểu Nghiên làm con tin, hắn tin Lục Thần sẽ không dám nổ súng.
Nếu bỏ súng xuống giơ hai tay lên, chẳng phải là tìm cái chết sao?
An Hiểu Nghiên không nhịn được khi để người hùng của mình chết ở đây vì cô.
“Không… Long Vương, anh đừng quan tâm bọn họ, đừng nghe anh ta”.
An Hiểu Nghiên hét lên, mặc dù không rõ Long Vương có phải anh hùng đeo mặt nạ hay không, nhưng nếu phải thì sao?
“Câm miệng!”
Một người đàn ông đeo mặt nạ nhặt một mảnh vải bỏ đi trên mặt đất, nhét vào miệng An Hiểu Nghiên.
Nhân cơ hội, An Hiểu Nghiên cắn ngón tay hắn ta.
“A”.
Hắn ta đau đớn, nhanh chóng buông tay ra, trong cơn thịnh nộ, hắn đã giơ súng định bắn An Hiểu Nghiên.
Thấy vậy, Bọ Cạp hét lên: “Dừng lại, đúng là ngu ngốc!”
Nhìn máu chảy ra trên ngón tay, hắn tức giận nói: “Đại ca, con đàn bà chết tiệt này cắn tay em!”
Haz! Không biết đầu cậu ta chứa cái gì nữa.
Bọ Cạp thở dài, bây giờ coi như hắn ta đã hiểu tại sao tên Ễnh Ương này chỉ có thể làm người nấu ăn ở biên giới.
“Hả”
Một tia vui mừng chợt lóe lên trong mắt Lục Thần, anh ném súng xuống đất, giơ hai tay lên.
“Bây giờ anh có thể thả An Hiểu Nghiên đi được chưa!”
“Ha ha ha”.
Bọ Cạp bật cười.
“Mày nghĩ đơn giản quá rồi đấy! Lục Thần, mày không ngờ hôm nay sẽ phải chết trong tay Bọ Cạp tao đúng không”.
Bọ Cạp?
Lục Thần cố gắng nhớ lại cái tên này, nhưng không có kẻ nào tên Bọ Cạp trong số kẻ thù của anh!
“Tôi muốn biết, tại sao anh lại bắt cóc An Hiểu Nghiên?”
Bọ Cạp cười khẩy.
Nghĩ đến đây, sợ hãi trên khuôn mặt cô liền biến mất thay vào đó là sự mong chờ.
Cô ấy nóng lòng muốn biết câu trả lời, muốn biết vị Long Vương này có phải là anh hùng đeo mặt nạ hay không.
“Ha ha ha”.
Tiếng cười của Bọ Cạp vang vọng trong nhà máy bỏ hoang.
“Cho bọn tao một con đường sống? Ngủ đi rồi mơ! Mày đã giết hết chín người anh em của tao, còn muốn bọn tao cứ vậy rời đi sao?”
Lúc này, mặc dù Lục Thần đã khóa vị trí của bọn họ, nhưng anh không biết họ có bao nhiêu người, cũng không biết An Hiểu Nghiên ở đâu.
Anh không dám hành động hấp tấp, sợ sẽ làm An Hiểu Nghiên bị thương.
“Vậy anh muốn gì?”
“Rất đơn giản, bỏ súng xuống giơ hai tay lên”.
Bọ Cạp đứng lên không chút sợ hãi, có An Hiểu Nghiên làm con tin, hắn tin Lục Thần sẽ không dám nổ súng.
Nếu bỏ súng xuống giơ hai tay lên, chẳng phải là tìm cái chết sao?
An Hiểu Nghiên không nhịn được khi để người hùng của mình chết ở đây vì cô.
“Không… Long Vương, anh đừng quan tâm bọn họ, đừng nghe anh ta”.
An Hiểu Nghiên hét lên, mặc dù không rõ Long Vương có phải anh hùng đeo mặt nạ hay không, nhưng nếu phải thì sao?
“Câm miệng!”
Một người đàn ông đeo mặt nạ nhặt một mảnh vải bỏ đi trên mặt đất, nhét vào miệng An Hiểu Nghiên.
Nhân cơ hội, An Hiểu Nghiên cắn ngón tay hắn ta.
“A”.
Hắn ta đau đớn, nhanh chóng buông tay ra, trong cơn thịnh nộ, hắn đã giơ súng định bắn An Hiểu Nghiên.
Thấy vậy, Bọ Cạp hét lên: “Dừng lại, đúng là ngu ngốc!”
Nhìn máu chảy ra trên ngón tay, hắn tức giận nói: “Đại ca, con đàn bà chết tiệt này cắn tay em!”
Haz! Không biết đầu cậu ta chứa cái gì nữa.
Bọ Cạp thở dài, bây giờ coi như hắn ta đã hiểu tại sao tên Ễnh Ương này chỉ có thể làm người nấu ăn ở biên giới.
“Hả”
Một tia vui mừng chợt lóe lên trong mắt Lục Thần, anh ném súng xuống đất, giơ hai tay lên.
“Bây giờ anh có thể thả An Hiểu Nghiên đi được chưa!”
“Ha ha ha”.
Bọ Cạp bật cười.
“Mày nghĩ đơn giản quá rồi đấy! Lục Thần, mày không ngờ hôm nay sẽ phải chết trong tay Bọ Cạp tao đúng không”.
Bọ Cạp?
Lục Thần cố gắng nhớ lại cái tên này, nhưng không có kẻ nào tên Bọ Cạp trong số kẻ thù của anh!
“Tôi muốn biết, tại sao anh lại bắt cóc An Hiểu Nghiên?”
Bọ Cạp cười khẩy.
Bình luận facebook