• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Điềm Nhập Tâm Phi (1 Viewer)

  • Chương 63+64

Chương 63


Từ tòa nhà đi ra, sắc trời tối om, những ngọn đèn đường bắt đầu được thắp sáng dần.


Trước cổng rất nhiều nhân viên mới tan ca và đang đứng đợi xe về nhà, Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên vừa đi ra liền cảm nhận được vô số ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình, ngoài ra còn có những ánh nhìn ra dấu hiệu cho nhau từ những đồng nghiệp như đang giao lưu bằng ánh mắt.


Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày nhiều, một làn gió mát ập đến khiến Nguyễn Hân co rúm cô lại vô thức dựa vào người của Phó Tư Nghiên, đầu hơi nghiêng sang một bên, dùng thân thể thẳng đứng của anh che đi nửa khuôn mặt của mình.


Thân ảnh cao cao mảnh mai của cô đứng trước mặt Phó Tư Nghiên cho thấy sự cưng chiều của anh dành cho cô, hai người cứ đứng trước cửa , người đi qua kẻ đi lại đều có thể thấy Phó Tổng lạnh lùng cao lớn của họ đang năm tay một cô gái xinh đẹp.


Người đẹp với làn da trắng nõn đôi môi đỏ mỏng, ngũ quan thanh tú, tai có đeo một cái mặt dây chuyền ngọc trai nhỏ, trông có vẻ thẹn thùng, gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay núp vào lồng ngực Phó Tổng, xem ra rất dựa dẫm vào Phó Tổng.


Đây là ……..cô vợ bé nhỏ của Phó Tổng sao ?


Nguyễn Hân quét mắt nhìn một vòng, không nhìn thấy xe của Phó Tư Nghiên, liền hỏi : “ anh không đi lấy xe à ? hay là đợi tài xế đến đón ?”


Đứng đây cứ bị mọi người dóm ngó thật là vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.


Phó Tư Nghiên cuối đầu nhìn cô và nói : “ xe đang ở dưới tầng hầm, Vạn Kỳ đi lấy rồi, đợi chút nữa sẽ đến thôi .”


Vậy tại sao lúc nãy mình không trực tiếp xuống tầng hầm lun ?


Cứ đứng đợi ở đây như vậy không phải là lãng phí thời gian rồi sao? Nhưng mà Phó Tư Nghiên có vẻ như không nghĩ đến xung quanh đều là nhân viên của mình, Nguyễn Hân cũng ngại không hỏi, sợ bị người ta nghe thấy lại mất hình tưởng ông chủ của Phó Tư Nghiên.


“ Em lạnh không?” Phó Tư Nghiên hỏi.


Nguyễn Hân gật đầu , “ hơi lạnh một chút .”


Phó Tư Nghiên thả tay cô, đang định cởi áo khoác ngoài cho cô.


Nguyễn Hân đưa tay giữ vai anh lại, “ anh định làm gì đó ?”


“ Đưa áo khoác cho em mặc. ”


Nguyễn Hân : “ Em không mặc áo khoác anh, anh còn chẳng mặc nhiều bằng em đây này .”


Phó Tư Nghiên nói : “ Anh là đàn ông, em có thể so sánh với anh sao ?”


Nguyễn Hân vẫn cứ từ chối, “ đợi them xíu nữa là Vạn Kỳ lái xe đến đây rồi, lên xe là sẽ không lạnh nữa, anh đừng cởi ra, anh mà cởi em cũng không mặc đâu, em không thích mặc nhiều đồ .”


Thật ra lời cô muốn nói là anh mà cởi thì anh sẽ bị cảm lạnh đấy, nhưng vốn biết con trai đều coi trọng mặt mũi, sẽ cảm thấy bản thân không dễ gì mắc bệnh, nói vậy nhất định anh sẽ không muốn nghe, nhất định vẫn cố chấp cởi đồ cho cô mặc, cho nên lời đến miệng lại thay đổi thành bản thân mình không thích mặc nhiều đồ.


Phó Tư Nghiên không tranh luận với cô, hai tay mở toang áo khoác của mình ra nói : “ vậy em chui vào đây .”


“ chui gì vào đấy ?”


Phó Tư Nghiên nhếch mày mỉm cười, giọng trầm thấp nói : “ chui vào trong lòng anh , anh sưởi ấm cho em .”


Người đàn ông này bình thường luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt trầm ổn, Nguyễn Hân thật không ngờ rằng anh đừn ngay đại sảnh cũng có thể nói ra những lời đường mật trêu ghẹo như vậy, lương tâm có hơi cắn rứt mà quét mắt nhìn xung quanh.


Cô vốn dĩ cũng không cho rằng mình là người có da mặt mỏng, nhưng đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của mọi người vẫn nhịn không nổi mà đỏ mặt lên.


Phó Tư Nghiên vậy mà vẫn đứng đó với vẻ mặt điềm tĩnh, hiên ngang mà cương trực.


Qủa nhiên vẫn là da mặt mất tên đàn ông dày hơn.


Nguyễn Hân mím môi, giả vờ bình tĩnh , “ em bây giờ cũng không thấy lạnh nữa. ”


Cô xoay lưng về phía anh mà đi thẳng về trước 1 bước để giữ khoảng cách với anh.’


Phó Tư Nghiên nhìn vành tai đỏ ửng của cô, ánh mắt hiện lên ý cười, nhấc chân đuổi theo qua đó, lại nắm tay cô từ phía sau.


Người đi qua đi lại càng lúc càng nhiều, còn có rất nhiều người nghe nói Phó Tổng và Phó phu nhân đang ở dưới sảnh hiếu kỳ tập trung chen chúc lén nhìn ở dưới chỗ lầu sảnh.


Đợi hơn bảy tám phút, Vạn Kỳ mới lái xe của Phó Tư Nghiên chầm chậm tới, xuống xe và đưa chìa khóa cho Phó Tư Nghiên.


Nguyễn Hân cười chào hỏi, nói khách sáo : “ Trợ lý Vạn đã ăn cơm chưa ? nếu chưa thì đi ăn cùng chúng tôi nhé ?”


Giờ này đương nhiên là chưa ăn rồi.


Chưa ăn thì cũng nào giám đi theo ăn cùng.


Vạn Kỳ ngước nhìn ông chủ của mình và nói một cách hóm hĩnh : “ Cảm ơn phu nhân, tôi còn có chút việc bận, chúc phu nhân và Phó Tổng ăn tối vui vẻ .”


Nguyễn Hân cười cười nói, “ được rồi, vậy không làm phiền công việc anh nữa vậy . ”


Phó Tư Nghiên đứng ở chỗ ghế phó mở cửa ra, lúc cô lên xe dùng tay che đỉnh đầu bảo vệ cô.


Cô đã tự thắt chặt dây an toàn, Phó Tư Nghiên vòng qua phía ghế lái lên xe nhìn cô mà nói : “ sao lại không để dây an toàn anh thắt dùm ?”


Thì ra anh có thể nhìn ra mình lúc trước ngồi xe anh đều là cố ý thử xem anh có thắt giây an toàn giúp mình không.


Loại sự việc ngại ngùng này đương nhiên không thể thừa nhận rồi.


Nguyễn Hân giả vờ không nghe thấy mà nói với anh , “ sao em phải để cho anh thắt chứa, tự em cũng có tay mà . ”


Phó Tư Nghiên cười vui vẻ, xoay người về phía sau lấy cho cô một cái túi, “ đói rồi thì ăn tạm cái này, ăn lót bụng một chút. ”


Nguyễn Hân mở túi ra, bên trong là một bịch hạt dẻ.


“ Khoan hẳn ăn, em phải để dành bụng ăn cơm đã .”


Phó Tư Nghiên ừa một tiếng, đạp ga khởi động xe.


Trên đường về nhà, đã quyết định sẽ đi đến một nhà hàng gần đó nơi mà họ đã từng đặt đồ ăn mang về vài lần để ăn tối.


Lúc này là giờ cao điểm ăn uống, sau khi Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên lấy số xong, họ hỏi người phục vụ, và họ bảo rằng sẽ phải xếp hàng khoảng một tiếng.


Phó Tư Nghiên lo cô đói, muốn đổi nhà khác, Nguyễn Hân đối với việc chọn nhà hàng ăn cơm có chút khó khan, vả lại những món ăn ở nhà hàng này rất hợp khẩu vị của cô, cũng không có món nào đặc biệt muốn ăn.


“ Vẫn là ăn ở nhà này đi, chúng ta đi dạo trong trung tâm thương mại. ”


Cô đã nói vậy, thì đương nhiên Phó Tư Nghiên cũng không ý kiến gì.


Nguyễn Hân : “ anh uống trà sữa không ?”


Phó Tư Nghiên quét mắt, ngay phía trước có một tiệm trà sữa.


Nguyễn Hân ngồi ngay ghế ở phía trước tiệm trà sữa, Phó Tư Nghiên đi sếp hàng mua trà sữa.


Một lúc sau, anh cầm theo một ly trà sữa bước tới.


“ Sao lại chỉ có một ly, anh không uống sao ?”


Phó Tư Nghiên ừa một tiếng, nói : “ anh không uống, em uống đi . ”


Nguyễn Hân thật sự cũng chưa từng thấy anh uống trà sữa bao giờ, cô cắm ống hút vào, cuối đầu hút một ngụm, hài lòng cắn cắn nhai nhai viên trân châu mềm mềm dai dai, thấy anh nhìn mình, liền đưa cho anh ly trà sữa, “ anh có muốn thử một miếng không . ”


Phó Tư Nghiên nhìn khóe môi ửng hồng của cô và nói : “ em uống trước đi, tí nữa anh thử sau .”


Đây chẳng phải là đợi khi nào cô không uống nữa, mới lấy ly trà sữa còn thừa lại của cô uống hay sao .


Nguyễn Hân tuy nhiên chưa bao giờ uống được hết một ly trà sữa to như vậy, cũng đã từng thấy qua trên phim những hoàn cảnh gia đình nghèo khó ông chồng luôn nhường cho vợ con những gì ngon nhất ăn trước , đợi vợ con ăn no rồi mới ăn phần dư thừa còn lại.


Nhưng hai người họ chắc cũng không sa sút đến mức phải uống cùng một ly trà sữa chứa.


Nếu nói là không uống thì thôi đi, nhưng bảo đợi tí nữa mới thử thì câu này nghe sao cứ có cảm giác chua sót làm sao.


“ Không sao, anh cứ uống đi, không cần đợi tí nũa, em bây giờ liền để anh thử .”


Phó Tư Nghiên : “ thật sao ?”


“ Thật đó.” Nguyễn Hân cầm ly trà sữa trên tay mà giục anh : “ anh nhanh lên nào, em ….”


Còn chưa nói xong thì Phó Tư Nghiên đã cuối người xuống dán lên môi cô, đầu lười nhẹ nhàng quét qua môi cô.


Nguyễn Hâng sững sờ một lúc, liền thấy Phó Tư Nghiên đứng thẳng người, miệng đầy ý cười, môi cong mà nói : “ anh nếm thử rồi, full đường . ”


Trung tâm thương mại khá ồn ào, nghe không rõ những người qua lại đang nói gì, Nguyễn Hân cảm thấy hình như có người đang liếc nhìn về phía mình, gương mặt bất giác đỏ ửng lên, “ anh làm gì vậy, đúng là lưu manh .”


Phó Tư Nghiên : “ không phải em kêu anh thử sao ?”


“ Đúng là em bảo anh thử trà sữa, nhưng em không bảo anh …..”


“ không bảo anh làm gì ?” Phó Tư Nghiên trêu chọc cô.


“ không bảo anh được lưu manh. ”


Nguyễn Hân lườm anh, xoay người đi mặc kệ anh.


Phó Tư Nghiên đuổi theo sau, cuối người thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “ đừng giận mà, anh tặng một con búp bê cho em được không nào ?”


***( câu nói tặng búp bê cho Nguyễn Hân của Phó Tư Nghiên có hơi giống “ anh tặng em một đứa được không ?” ☺☺☺)


Phó Tư Nghiên trầm giọng, cố ý hạ thấp hết mức, hơi thở phả vào tai cô, khiến tai cô tê dại, suy nghĩ có chút mông lung.


Chợt mặt nghiêm lại, cảnh cáo anh : “ anh đừng ở bên ngoài nói bậy . ”


Phó Tư Nghiên : “ …..”


“ anh chỉ nói là gặp gấu bông tặng em thôi mà.”


Phó Tư Nghiên tia mắt hướng về phía máy gắp gấu bông không xa.


“ Em vậy mà nghĩ đi đâu rồi ?”


Cô cứ tưởng anh nói tăng một con búp bê cho em là ám thị cùng cô sinh một đứa .


Nguyễn Hân trầm mặc hai giây, lạnh nhạt ồ một tiếng .


“ em chẳng nghĩ gì cả .”


Phó Tư Nghiên : “ anh lại thấy em suy nghĩ hơi nhiều thì phải.”


Nguyễn Hân vẫn tiếp tục giảo biện, “ em nói anh mới là người suy nghĩ nhiều mới đúng .”


Để trả thù anh, cô mở miệng sư tử ra , “ em muốn anh gắp tặng em con, một con thì không đủ .”


“ Được.”


Phó Tư Nghiên sắc mặt bình tĩnh đồng ý.


Đứng trước mấy con búp bê, quét mã thanh toán tiền, Phó Tư Nghiên hỏi, “ em muốn con nào ?”


Những máy gắp búp bê ở trung tâm thương mại đều đã được chỉnh cả rồi, không dễ gắp, Nguyễn Hân nghĩ rằng tùy tiện gắp được con nào cũng được, dù sao trước giờ cô chơi trò này cũng chưa bao giờ gắp trúng.


“ con thỏ màu hồng phấn đó .”


Bên giường bày đồ chơi trong nhà cũng là thỏ, vừa hay nếu gắp được sẽ thành một đôi.


Phó Tư Nghiên nhấn nút bấm, làm thao tác điều khiển, chiêc tay gắp chuẩn xác đến vị trí con thỏ gắp xuống và thả ở chỗ đường đi ra.


Nguyễn Hân nhìn Phó Tư Nghiên với ánh mắt ngạc nhiên, ngay lập tức cuối xuống lấy con thỏ ra ôm vào trong lòng.


“ còn muốn không ?”


Nguyễn Hân gật đầu, “ muốn .”


Phó Tư Nghiên lại gắp thêm cho cô một con nữa.


“ Nữa không ?”


“ Nữa .”


Phó Tư Nghiên tiếp tục, càng gắp càng chuẩn xác, Nguyễn Hân ôm toàn bộ gấu bông trong máy gắp ra đi tới.


Tự mình thao tác gắp thử vài lần.


Đều chẳng gắp trúng con nào.’


Thôi được rồi, Cứ coi như Phó Tư Nghiên lợi hại vậy.


Hai người sau đó ôm một mớ gấu bông đi ăn cơm, gấu bông nhỏ lớn đều có, chắc phải hơn con.


Ăn xong cơm, họ đem gấu bông ra ngoài xe để trước, sau đó hai người lại đi dạo siêu thị, Mua một bịt lớn toàn những đồ ăn vặt mà Nguyễn Hân thích , còn xách thêm một thùng sữa chua.


Khi thanh toán, Nguyễn Hân thấy toàn bộ đồ đều là của mình, tuy biết rằng Phó Tư Nghiên không ăn vặt, nhưng mua nhiều đồ như vậy mà mình chẳng cầm cái nào, trong lòng vẫn cám thấy áy náy.


“ Đưa em hết nào, anh cũng lựa vài món đi. ”


Nhân viên thu ngân lấy toàn bộ những đồ ăn vặt trong giỏ toàn bộ quét giá một lượt, nghe hai người nói chuyện, liền hỏi : “ còn cần thêm gì nữa không ạ ?”


Phó Tư Nghiên đưa mắt nhìn Nguyễn Hân, cũng không khách khí với cô, đưa tay lấy vài món đồ trên kệ bên cạnh nhân viên gái thu ngân để trước mặt nhân viên thu ngân.


Nhìn sắc mặt có vẻ đã từng trải của nhân viên thu ngân không thay đổi mà quét mã giá.


Nguyễn Hân bất cẩn đưa mắt nhìn chữ trên hộp, mặt đầy hắc tuyến, đột nhiên đứng dậy có chút mất mát.


Cô bảo anh chọn đại hai món đồ, không phải bảo anh mua nhiều ba con sói (BCS☺☺☺) như vậy.


Cô nhân viên bán hàng quét xong mã, ân cần lấy một cái túi nilong đen để toàn bộ ba con sói vào, Phó Tư Nghiên vẫn nghiêm túc đón nhận, nghiêng người nói với cô : “ được rồi, về nhà thôi.”


Được cái gì mà được chứa.


Mua nhiều ba con sói đem về như vậy còn có thể được sao ?


Đúng là tên lưu manh.


Nguyễn Hân đuôi mắt hơi nheo lại, cũng không biết có nên nhắc nhở anh trả lại hết mớ ba con sói này không.


Phía sau còn rất nhiều người đang xếp hàng, hai người đi sang phía bên cạnh để nhường chỗ cho người phía sau.


Phó Tư Nghiên hai tay đều đang xách hai túi đồ, Nguyễn Hân hai mắt không tự chủ mà liếc nhìn cái túi nilong màu đen, hai chân như bị xi măng xây lại bước không bước nổi.


Thật ra nếu Phó Tư Nghiên lén lút chuẩn bị sẵn những thứ này ở nhà cô cũng cảm thấy chẳng sao, nhưng hiện giờ anh lại mua ngay trước mặt mình thứ đồ này, cô nghĩ nếu không nhắc nhở anh vài câu thì vẫn cảm thấy mình hơi thiếu sót rồi.


Hay là vẫn kiên định thái độ không cho phép anh mua.


Cô nhìn mặt Phó Tư Nghiên.


Có vẻ như những lời này cô cảm thấy chính mình cũng khó nói ra.


Cô cứ đứng đó suy nghĩ mãi về vấn đề này.


Phó Tư Nghiên đưa cùi trỏ đụng đụng vào lưng cô, yêu chiều nói với cô : “ Anh chỉ là mua sẵn về, sớm muộn gì cũng phải dùng mà.”


Cũng có nghĩ là tối nay anh có có ý định sẽ dùng.


Nguyễn Hân thở phào, mỉm cười : “ Em chỉ là đang nghĩ không biết mình có mua thiếu gì không thôi, anh đang nói gì thế , em nghe không hiểu lắm.”


Hai tay cô trống không không cầm gì , chạy bước nhỏ vụt ra khỏi siêu thị.


Phó Tư Nghiên nhấc chân chạy đuổi theo sau cô, chạy được một khoảng khá xa, Nguyễn Hân cố gắng tiêu hóa hết những điều đáng xấu hổ mà vấn đề ba con sói đã mang đến cho cô, xoay người lại, nhìn thấy tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đồ, cô chủ động đi xách phụ anh, “ đưa em xách một túi nào .”


Phó Tư Nghiên nói : “ em xách túi màu đen này đi.”


“……….”


Lưu manh.


Trên đường lái xe về nhà, Nguyễn Hân thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn hai mắt Phó Tư Nghiên, tuy rằng anh nói những món đồ đó tối nay chưa dùng đến, nhưng cô vẫn là có hơi hồi hộp, cảm giác hồi hộp này theo cô về đến tận nhà, Phó Tư Nghiên lấy toàn bộ túi ba con sói để hết vào tủ đầu giường, sau đó nói với cô, anh còn chút việc cần phải qua thư phòng bảo cô mệt thì nên nghỉ ngơi trước.


Sau đó anh quay người bước ra khỏi phòng ngủ.


Nếu đã bảo cô ngủ sơm, vậy nhất định không có ý đó rồi.


Nguyễn Hân nhìn anh tiến vào thư phòng rồi đóng cửa lại, nói không thành lời đây là cảm giác gì, anh ban ngày ở trung tâm thương mại còn giám hôn cô, làm cô cứ nghĩ về đến nhà chắc chắn anh sẽ hành động lưu manh hơn.


Từ khi hai người xác nhận mối quan hệ “ yêu đương” tới nay, ngoài làm bước cuối cùng này ra thì anh chẳng có gì là biết liêm sỉ.


Cô cầm theo bộ đồ ngủ vào phòng tắm đi tắm, cô mở nước trong bồn, ung dung ngâm người khoảng nửa giờ, tinh tế chăm sóc làn da rồi bước từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy trong điện thoại hiện lên một cuộc gọi video bị nhỡ mà Hạ Y Đồng gửi cho mình.


Buổi chiều ngủ khoảng nửa ngày, bây giờ đầu vẫn còn rất tỉnh táo, chẳng buồn ngủ tí nào.


Cầm chiếc điện thoại ngồi trên sô pha, trả lời tin nhắn của Hạ Y Đồng,


[ Tớ mới tắm xong ]


Hạ Y Đồng : [ Nghe bảo hôm nay con nhỏ bạch liên hoa Nguyễn Thư Nhã cùng mẹ cô ta đã đến công ty cậu à, sau đó tên chuyên vỗ mông ngựa đã vỗ mấy phát mông hai mẹ con bạch liên hoa rồi sa thải cậu à ?]


Nhất định là do Vương Lê đã nói với Hạ Y Đồng rồi, công ty cô chỉ có Vương Lê và Hạ Y Đồng có số liên hệ của nhau.


Nguyễn Hân : [ đúng vậy, tớ bị sa thải rồi, bắt đầu từ ngày mai tớ chính thức trở thành kẻ không việc làm rồi, ban ngày có thể đến nhà cậu bồi cậu dưỡng thai rồi đó. ]


Hạ Y Đồng : [ ha ha ha, vậy thì tớ cũng quá hạnh phúc đi rồi, nhưng mà tớ còn nghe nói chồng cậu còn đến Lệ Vy trút giận giúp cậu nữa, đã phát sinh những chuyện gì rồi mau mau kể tớ nghe nào. ]


Nguyễn Hân : [ tớ cũng không rõ a, chính là nghe nói Lý Văn Khang đã tự từ chức rồi, chi tiết như thế nào thì tớ còn chưa kịp hỏi kỹ . ]


Hạ Y Đồng : [ Vương Lê đã gửi cho tớ hai video, tớ cảm thấy chồng cậu thật là ngầu đấy nha .]


Nguyễn Hân : [ tớ cũng thấy anh ấy rất ngầu, rất soái nữa .]


Hạ Y Đồng : “……”


Không phải muốn bắt bẻ cô sao? Sao lại bắt đầu để cô khoe chồng rồi.


Nguyễn Hân : [ cậu còn nhớ ngày xưa tụi mình hay đi đến chỗ máy gắp thú bông để gắp búp bê không, tốn cả mấy trăm tệ vẫn không gắp trúng được con nào? ]


Hạ Y Đồng : [ cái máy gắp thú tào lao đó đã được nhân viên ở đó cài đặt sẵn rồi, thường chẳng ai gắp được trúng đâu. ]


Nguyễn Hân : [ Thế mà hôm nay Phó Tư Nghiên đã gắp cho tớ hơn chục con đấy. ]


Hạ Y Đồng : “…..”


Nguyễn Hân : [ Cậu đợi tí, tớ đi chụp cho cậu xem. ]


Nguyễn Hân từ sô pha đứng lên, dồn mềm trên giường sang một bên, xếp toàn bộ gấu bông lên, sau đó quỳ hai chân trên giường vòng quanh những chú gấu bông, chụp toàn bộ 360 độ các góc.


Sau khi chụp xong, tiện tay đăng vài tấm lên vòng bạn bè.


Lúc đang chuẩn bị gửi cho Hạ Y Đông vài tấm hình, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn từ Vương Lê.


[ Chị Hân Hân à, em vừa bảo bạn trai em cắt giúp chị và anh rễ cái video, nhất định phải xem nha, video tinh tế, hướng CP nha. ]


Tiếp theo đó , cô ấy gửi qua cho cô cái video.


Ảnh bìa là hình ảnh Phó Tư Nghiên và cô tự mình ngồi trên chiếc ghế trải thảm màu trắng, bị photoshop thành ngồi cùng nhau.


Cô vừa nhấn mở video, nhảy về phía giường nằm đó xem.


Video bắt đầu phát, kèm theo đó là tiếng nhạc du dương cảm động, Phó Tư Nghiên lúc này được vây quanh bởi 5 trợ lý và hai vệ sĩ tiến vào văn phòng làm việc Lệ Vy, anh bước đi với hai chân dài thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, đoạn này Vương Lê lúc trước đã gửi cho cô rồi, chỉ là trước đây gửi là video gốc chưa chỉnh sửa, hiện tại thì photoshop rồi thêm nhạc vào.


Nguyễn Hân cứ tưởng rằng video này cũng giống những video khác mà lúc trước Vương Lê gửi, chỉ là có thể sẽ cắt bỏ đi những đoạn Phó Tư Nghiên, kết quả thì khi mở đến một nửa thì cả phong nền mới âm nhạc đều thay đổi cả.


Giọng nam nhạc nền bắt đầu thở dốc, trong video , không biết bạn trai của Vương Lê dùng biện pháp nào mà anh ta đã sửa hình ảnh cũng như video mà vương lệ chụp và quay được trước đó ghép chung với Phó Tư Nghiên, tóm lại là một đoạn nội dung rất khó mà miêu tả nổi.


Ngay lúc cô đang muốn nghỉ ngơi thì cửa đột nhiên truyền tới tiếng vặn cửa mở, Nguyễn Hân giật nảy mình, tay chân long ngóng vội vàng tắt video.


Lúc phòng mở cửa ra, Nguyễn Hân tháo cầm tai nghe điện thoại, ngại ngùng nhìn hướng ra phía cửa.


Phó Tư Nghiên khoắc khan tắm thân hơi ướt đứng ngay cửa, ánh mắt đặt trên người cô với nụ cười như có như không mang theo chút trầm mặc, lúc này điện thoại vẫn đang phát video với nền nhạc khiến cho người ta đỏ mặt tim đập mạnh.


“ ừa ~ à ~ ”


CHƯƠNG 64


Sau khi tiếng nhạc triền miên vừa kết thúc, phòng ngủ yên lặng trong vài giây.


Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên nhìn nhau, cô cảm nhận được sự nghẹt thở như chết chóc trong đôi mắt sâu thẳm của anh.


Ánh trăng nửa đêm sáng ngời, treo ở bầu trời ngoài cửa sổ.


Nguyễn Hân khoanh tay nằm trên giường, quay mặt đỏ bừng lại vì xấu hổ, nhìn anh nhấc chân lên, kịp thời đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ, vẫy vẫy cánh tay, kéo rèm cửa, đôi mắt ngấn nước nhấp nháy một cách bất lực.


Anh vừa mới tắm xong, người dường như vẫn còn dính đầy hơi nước.


Nguyễn Hân buồn bực, cô thu lại ánh mắt không dám nhìn anh lần nữa, với chiếc điện thoại di động trên tay, cô định xóa đoạn video Vương Lê gửi cho mình để tiêu hủy bằng chứng.


Ngay khi ngón tay vừa chạm tới video, lòng bàn tay ấm áp của Phó Tư Nghiên đã nắm lấy mắt cá chân cô, Nguyễn Hân run rẩy cả người, điện thoại suýt chút nữa đã rơi xuống, cô đang định quay đầu lại nói chuyện với anh thì Phó Tư Nghiên đã cúi người ép xuống thân thể cô , Cả người cô đều bị phủ lên bởi cơ thể anh, bóng lưng phản chiếu ở đầu giường, bên tai truyền đến giọng nói giễu cợt, “Phó phu nhân à, mỗi ngày phu nhân đều xem những cái gì đây?”


Nguyễn Hân lỗ tai nóng rực, rụt cổ lại cổ lớn tiếng phủ nhận, “em chẳng xem gì cả.”


Dường như giọng nói càng lớn thì trên người lại càng mang đầy chính khí, hoàn toàn quên mất đoạn video chưa bị xóa có thể bị người ta vạch trần bất cứ lúc nào.


“Thật không? Đưa điện thoại cho anh xem nào.”


“Không đưa.” Cô cầm điện thoại bằng tay, đáng tiếc là tay chân nhỏ bé của cô ấy không thể kháng cự lại Phó Tư Nghiên. Phó Tư Nghiên trực tiếp dùng biện pháp cưỡng chế, giựt lấy điện thoại cô, liếc mắt nhìn người đã gửi video cho cô ấy, đó chính là Vương Lê, và anh biết rõ video này được quay khi nào, anh không thể không hiểu rõ hơn.


Nguyễn Hân sau khi bị giật đi điện thoại đã hoàn toàn từ bỏ việc tranh giành lại, lấy cả hai tay che tai lại làm thành động tác bịt tai.


Phó Tư Nghiên nhấp vào video, để hai tay cô xuống và phát nó ngay trước mặt cô.


Ánh trăng mờ ảo, bóng đèn mơ hồ.


Trong phòng ngủ vang lên tiếng thở dốc khiêu gợi, Phó Tư Nghiên mặt tối sầm lại, anh thì thầm vào tai cô: ” Em xem những thứ này, sao không đến tìm anh, chẳng lẽ anh sẽ không thỏa mãn em sao? Hử ?” Môi anh áp sát vào vành tai cô, và âm cuối của từ cuối cùng cất lên mang đầy từ tính mơ hồ.


Lỗ tai Nguyễn Hân ngứa ngáy do hơi thở anh phả vào, làm cô có chút bối rối, linh cảm dâng trào trong lòng, đỏ mặt giải thích: “ Em… đây không phải là cái em đang cần xem, là do Vương Lê gửi cho em.


Ai mà biết được Vương Lê và bạn trai cô ấy lại cắt ra những thể loại video như vậy


Họ không xấu hổ khi cùng nhau thảo luận về việc cắt thể loại video này sao?


Nếu biết trước như vậy cô nhất định sẽ không xem nó.


Biết trước cô cũng sẽ đeo tai nghe vào.


Cô giơ tay đẩy ngực anh, “Đừng nói như thể em đã làm chuyện đáng xấu hổ, chỉ là một đoạn video, một người trong sáng, tự nhiên lòng sẽ như nước tĩnh lặng, dù sao lòng em cũng như mặt nước tĩnh lặng, còn lòng anh có như mặt nước tĩnh lặng không thì em sao biết được .”


Cô cứ mãi giải thích . Phó Tư Nghiên nhếch mép cười và nói : ” Việc em lén xem video của anh thì tính sổ với em sau, bây giờ thì chúng ta còn có việc khác cần phải nói .”


Nguyễn Hân lo lắng hỏi : ” chuyện gì vậy ?”


Trên tấm ga trải giường màu xám phủ đầy gấu bông, Phó Tư Nghiên xoa nhẹ ngón tay cái lên mắt cá chân của Ruan Xin, cơn ngứa run rẩy lan dọc làn da mềm mại.


Nguyễn Hân gập chân lại hơi run, chân không tách ra, sốt ruột nói: “Phó Tư Nghiên, anh buông ra.”


“Phó phu nhân, em còn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta không?”


Đầu óc Nguyễn Hân trống rỗng, “ thỏa thuận gì cơ ?”


Trong lúc giằng co, chiếc quần của cô bị tuột xuống một chút, để lộ bắp chân trắng trẻo và thon thả. Cổ họng Phó Tư Nghiên thắt lại, lòng bàn tay to giữ trên mắt cá chân của cô siết mạnh hơn.


Nguyễn Hân thuận tiện hất trượt những con gấu bông sang chỗ khác chất đống trên giường.


Chưa kịp phản ứng, cơ thể anh đã trùm xuống cô, Phó Tư Nghiên ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, dưới ánh đèn, đôi mắt sâu của anh nóng bỏng như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi, ngón tay anh mò mẫm từ từ mở quần áo của cô rồi ấn lên chiếc rốn nóng bỏng của cô, ” Phó phu nhân, em đã vượt qua ranh giới rồi.”


Cô … cô khi nào vượt qua giới hạn vậy?


Ngay cả khi có vượt qua ranh giới, cũng là do không cận thận mà vượt qua ranh giới, chẳng có gì là ý chỉ ám thị ngầm cho anh cả.


Nguyễn Hân vô thức quay đầu lại nhìn giữa giường, trước khi biết mình đã thực sự vượt qua ranh giới hay chưa, cô đưa tay mở tủ đầu giường và tìm thấy một hộp BCS vừa mua trong siêu thị.


Nguyễn Hân thật sự nhìn nó mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Không phải là anh đã nói là đêm nay không cần sao?”


Phó Tư Nghiên hôn nhẹ lên bờ môi cô, chỉnh cô : “ ý anh nói là sớm muộn gì cũng sẽ phải dùng đến thôi. ”


Nguyễn Hân đơn thuần nói : “ sớm muộn gì cũng dùng đến, chẳng phải là tạm thời chưa cần dùng sao ?”


Phó Tư Nghiên mỉm cười, đôi môi dán lên vành tai cô, giọng nói mang theo từ tính giải thích : “ sớm muộn gì cũng dùng, có nghĩ là cả buổi sớm lẫn buổi đêm đều dùng được cả đó.”


“……”


Nguyễn Hân rùng mình, lồng ngực kịch liệt nhảy lên, ngón tay giật mạnh quần áo của anh, ” Lúc nãy do em mãi chụp hình gấu bông nên mới không cận thận vượt qua ranh giới, lần này có thể không tính được không ?”


Phó Tư Nghiên phớt lờ và nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm, cô sợ hãi cắn chặt môi dưới, nâng mí mắt lên và nhìn anh với đôi mắt ngấn nước, giọng nói nhẹ nhàng và nịnh nọt. ” Em , em không nỡ cào anh, anh, anh đừng làm em đau . ”


Nói xong, cô trốn trong vòng tay anh xấu hổ, ngại không giám nhìn mặt anh.


Phó Tư Nghiên im lặng hai giây, một lúc sau gấu bông trên giường lần lượt bị ném ra khỏi giường, cô cảm thấy mình như bị nướng trên đống lửa, lật đi lật lại mà nướng, mồ hôi nhễ nhại, lại giống như bị vứt xuống nước, làm cho không có hứng thú nổi chỉ có thể ôm gối ôm duy nhất bên cạnh.


Dần dần ý thức mờ mịt, cô nghe thấy Phó Tư Nghiên hỏi: “Nguyễn Nguyễn là giọng nói của anh hay hơn hay giọng nói trong video dễ nghe hơn đây ?”


Cô ôm eo anh, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong ngực anh, “Em không biết.”


Vai cô đột nhiên đau điếng bị anh cắn một miếng để trả thù.


” Của anh hay hơn .”


Sống lưng cô như kẹo bông, chỉ cần thả vào nước là tan ngay, anh muốn nghe gì cũng nói cho anh nghe, ngọt đến không thể ngọt ngào hơn nữa .


Khi đồng hồ báo thức reo đã là ngày hôm sau, Nguyễn Hân đang nằm trên cánh tay anh, mệt mỏi khắp nơi, không thể mở mắt.


Phó Tư Nghiên định đứng dậy lấy điện thoại di động tắt đồng hồ báo thức. Một làn hơi mát lạnh phả vào chăn bông. Nguyễn Hân sững sờ nhận ra người bên cạnh sắp rời đi, đột nhiên đưa tay chặn eo anh lại và nói với giọng nụng nĩu ” đừng mà .”


Hai từ này tối hôm qua Phó Tư Nghiên không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi. Anh nhìn xuống thì thấy cô gục đầu vào ngực mình, tưởng rằng cô vẫn đang ngủ, do ngủ nói mớ , anh nhẹ nhàng lấy cánh tay ra .


Nguyễn Hân cau mày, lại nói thêm lần nữa ” đừng mà “.


Đây đúng là không muốn đến mức nào mà ngay cả trong mơ cũng nói đừng mà.


Phó Tư Nghiên tức giận bóp dái tai cô, ” đừng gì chứa ?”


Nguyễn Hân co người lại khoan thai xuống giường, nửa khuôn mặt vùi vào cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Đừng dậy, ngủ thêm xíu nữa đi . ”


Phó Tư Nghiên sững sờ, có chút nịnh nọt sủng ái cô, vốn tưởng tối hôm anh nửa dỗ nửa gạt để ăn cô sạch sẽ, hôm nay cô dậy sẽ đá cho anh không còn mặt mũi , không ngờ chính cô lại chủ động ôm mình không buông.


Đồng hồ báo thức đã dừng ước chừng tí nữa nó sẽ đổ chuông trở lại .


Anh nhìn chằm chằm vết hôn chằng chịt trên xương quai xanh của cô, đưa tay ôm lấy cô, cúi người hôn lên má cô, hơi thở ấm áp, “không nỡ rời anh à?”


Nguyễn Hân mím khóe môi không nói, mắt vẫn không chịu mở, thân thể trong chăn bông bị anh lột sạch đêm qua không mặc gì, Phó Tư Nghiên cố ý khống chế bản thân không nghĩ nhiều, ở bên cạnh cô một lát. Trong suốt thời gian, đồng hồ báo thức không ngừng vang lên, lại ngừng kêu, cô gần như tỉnh táo lại, chỉ là không muốn mở mắt.


Chăn bông thật ấm áp, ta không muốn anh rời khỏi giường, muốn cứ thế yên tĩnh ngủ thêm một hồi.


Có lẽ là do đã quan hệ thân mật chạm da thịt, hoặc là không biết bắt đầu từ khi nào cô đã quen việc dựa dẫm vào anh, chỉ cần chưa mình chưa đến bước đường cùng cô đều cảm thấy không có lý do gì để nhờ vả anh, cô sợ nhất là cảm giác xa lạ với người mình thân thiết và tin cậy nhất, vậy thì cô thà rằng chưa bao giờ có được.


Phó Tư Nghiên nghiêng nửa người lên, ôm eo cô, hôn nhẹ lên vai cô, một lúc sau, anh đột nhiên nhấc chăn lên lật lại. Nguyễn Hân sửng sốt, ôm lấy cánh tay anh núp sau cánh tay. ” Đừng mà, em mệt rồi. ”


Đã ngủ một giấc rồi, mà vẫn mệt.


Phó Tư Nghiên biết cô đang cố ý nói bừa, nhìn dấu vết trên người cô, anh biết tối hôm qua anh đã hơi tàn nhẫn, anh nâng khuôn mặt trắng bệch của cô nói: ” Không cho anh làm, cũng không chịu cho anh đi, đúng là đồ vô lại mà . ”


Nguyễn Hân khoát tay anh, ” Anh đừng nhúc nhích, ngủ thêm tí nữa .”


Cô nhắm mắt lại muốn ngủ, Phó Tư Nghiên cố ý trêu chọc cô, ” Nguyễn Nguyễn, anh phải đi làm đây. ”


Nguyễn Hân cong người, nhắm mắt ngáp dài, hỏi : ” Không đi có được không ? Hôm nay em sẽ không đi làm nữa.”


Phó Tư Nghiên cười nói: ” Em không đi làm, anh cũng không đi làm thì làm sao nuôi em đây? ” Tay anh sờ lên bụng cô, “Làm sao nuôi được Thông Thông và Lăng Lăng đây ?”


Còn ở đó Thông Thông với cả Lăng Lăng, anh mua biết bao nhiêu là BCS, thậm chí còn không có kế hoạch có con sớm như vậy.


Nhưng chính mình đã bị đuổi việc không cần đi làm nữa, anh quản lý cả một tập đoàn, công việc luôn bận rộn, không nhàn rỗi như mình.


Nói xong đoạn đối thoại này cô cũng tỉnh táo lại rất nhiều, vừa mở mắt ra đã thấy thân trên anh chi chít những vệt dài, ngực bị xước vài dấu ngón tay, không sâu nhưng rất chói mắt. Cô không nhớ mình đã cào khi nào, cô nóng mặt, thu tay về che ngực, lật người lại, quay lưng về phía anh, khẽ nói: “Vậy anh mau dậy đi làm đi.”


Dáng vẻ lật mặt chối không nhận tội này của cô làm Phó Tư Nghiên tức giận đến nhe răng, anh nhấc chăn đứng dậy khỏi giường lấy điện thoại.
Nguyễn Hân nghĩ rằng anh sắp đứng dậy, quay lại nhìn anh thì thấy Phó Tư Nghiên đang cầm trên tay chiếc điện thoại di động, vòng eo rắn chắc đầy vết xước, đôi mắt đen láy đang cười nhìn cô.


Nguyễn Hân mặt lập tức đỏ bừng, “Tại sao anh lại không mặc quần áo ! ”


Môi Phó Tư Nghiên khẽ cong lên, anh gửi một tin nhắn cho Vạn Kỳ, tắt điện thoại và ném nó sang một bên, anh lại mở chăn bông, chui vào, nắm lấy eo cô bằng một tay bắt chước giọng điệu của cô, ” Tại sao em lại không mặc quần áo ! ”
“………”


Nguyễn Hân cắn môi và trừng mắt nhìn anh.


Phó Tư Nghiên ôm cô vào lòng, Nguyễn Hân hỏi, ” Anh không đi làm à?”


Phó Tư Nghiên cười nói: ” Em đã cầu xin anh đừng đi rồi, thì đương nhiên anh sẽ không đi.”


“Ai, là ai cầu xin anh đừng rời đi cơ?”


Phó Tư Nghiên gõ ngón tay lên eo cô, cô nhạy cảm co rút lại, lại bị anh đè xuống, ẩn ý đe dọa, ” Lại không thừa nhận lời nói thật ?”


Nguyễn Hân lập tức nghĩ đến cách anh buộc mình phải nói ra “sự thật” đêm qua, trái tim thắt lại, khóe môi mím lại giả vờ bình tĩnh, cằm cô vô thức nhếch lên.


Phó Tư Nghiên biết quá nhiều về việc cô luôn giả vờ bình tĩnh , anh vuốt vuốt eo cô.


Nguyễn Hân cười khúc khích, phá vỡ sức mạnh trong một giây, cô xoay người lại với nở nụ cười.


” Phó Tư Nghiên, anh đang làm gì vậy.”
Phó Tư Nghiên bắt lấy cô và hôn lên môi cô một lúc lâu, hôn đến mức môi cô tê dại, da thịt kề sát vào cô, cô có thể cảm nhận được trái tim anh đang đập mạnh mẽ.


” Nguyễn Hân, anh yêu em, em có yêu anh không?”


Nguyễn Hân hô hấp không ổn định, tránh đi đôi mắt bốc lửa của anh, “Làm sao đột nhiên nói thế này, anh thật là tê chết mất.”
Phó Tư Nghiên mờ mịt nhìn cô chằm chằm, một lúc sau, Nguyễn Hân đưa tay lên che đôi má nóng bừng của cô, giọng nói trầm và kiên định.


“Có thể em , còn yêu anh hơn so với những gì em nghĩ .”


Phó Tư Nghiên nằm cùng Nguyễn Hân trên giường một lúc, Nguyễn Hân lại ngủ thiếp đi, Phó Tư Nghiên cẩn thận đặt đầu cô xuống lên gối, kéo cánh tay ra rồi đi xuống nhà bếp.


Nguyễn Hân tỉnh dậy, mở mắt ra đã không thấy Phó Tư Nghiên đâu cả, tưởng anh lén dậy đi làm trong lúc mình ngủ say, bụng thì đói cồn cào muốn ăn cơm, chân tay đau nhức không muốn dậy, cũng không biết là do mình đang đạo đức giả không , sau khi thân mật xong lại nằm một mình trong căn phòng trống, có cảm giác cô đơn thật khó tả.


Đàn ông toàn là cái móng lợn to tướng, mặc quần vào thì không nhận ra người nữa, chỉ bít đến mình thoải mái cũng không hỏi xem cô như thế nào.


Khi Phó Tư Nghiên mở cửa bước vào, anh nhìn thấy Nguyễn Hân đang cuộn tròn trên giường, trên tay ôm chăn bông che gần hết khuôn mặt, ánh mắt lấp lánh như sắp khóc, khi nhìn thấy anh bước vào, anh ngây người hơi choáng váng. Vẻ mặt đau buồn và bi thương trên khuôn mặt như bị bỏ rơi vẫn chưa thể thu lại được.


Phó Tư Nghiên đi tới, cúi người hôn lên mặt cô, xoa xoa tóc cô càng thêm rối tung, “Sao vậy? sao lại bày ra vẻ đáng thương rồi.”


**** Vài lời tác giả : Đoạn đối thoại sửa lại có chút không tự nhiên, mọi ngươi có thể tìm tới nhắn tin riêng cho tớ, cũng không có gì viết, nội dung cũng gần như vậy, chỉ là thay đổi vài câu mà không đọc, không xem cũng được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom