Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75+76
Chương 75
Hạ Y Đồng tự nhiên nôn nghén làm Phó Tư Dư sợ hết hồn, ngồi bên cạnh cũng nghiêm chỉnh hơn nhiều, không dám làm nũng với Hạ Y Đồng và Nguyễn Hân nữa.
Phó Tư Như kiểm điểm lại hành động ban nãy, đúng là giọng nói hơi điệu đà. Làm quen với Hạ Y Đồng, cô cũng biết tính cách Hạ Y Đồng rất cởi mở, thẳng thắn, rất ghét kiểu người ngang ngược giả dối.
Cô là người của cậu ba Phó gia, bố mẹ và anh trai cô luôn thầm tranh chấp thêm chút gia sản với anh cả, sợ Hạ Y Đồng hiểu lầm mình thân với Nguyễn Hân là có ý đồ khác, Phó Tư Dư chỉnh lại đầu tóc, nghiêm túc nói với Hạ Y Đồng: “Bình thường tôi ở chung với người khác không phải vậy đâu, tôi là người nghiêm túc, người lạ gặp đều cảm thấy tôi lạnh lùng. Tôi chỉ làm nũng với người thân thiết với mình thôi.”
Hạ Y Đồng nôn xong vẫn thấy bụng dạ khó chịu, cô vẫn chưa hiểu ý của Phó Tư Dư, che ngực, khẽ nghiêng đầu nhìn Phó Tư Dư bằng vẻ mặt “cô đang nói vớ vẩn gì vậy”.
Nguyễn Hân bị hai người họ chọc cười, cô giải thích ý của Phó Tư Dư cho Hạ Y Đồng: “Chẳng phải lúc nãy cô ấy làm nũng với cậu rồi cậu nôn sao? Cô ấy tưởng cậu buồn nôn vì hành động của cô ấy.”
Hạ Y Đồng cười lớn, vươn tay nhéo mặt Phó Tư Dư: “Cô nghĩ gì vậy hả? Mấy ngày nay tôi không khỏe, tự nhiên buồn nôn, sao mà bị cô làm cho buồn nôn được? Sao suy nghĩ của cô lạ kỳ thế?”
Phó Tư Dư nói thẳng: “Tuy em và anh cả là anh em họ, nhưng mọi người đều biết quan hệ ngầm trong gia đình chúng em, em sợ chị nghĩ em tiếp cận chị vì có ý đồ khác, ghét bỏ em mà không tiện thể hiện ra, tuy miệng không nói nhưng cơ thể lại rất thành thật mà nôn ra.”
Phó Tư Dư cúi đầu, đáng thương liếc trộm Hạ Y Đồng: “Chị Đồng Đồng có ghét em không?”
Hạ Y Đồng: “Đương nhiên là không rồi. Nếu chị ghét ai thì sẽ không thèm để ý đến người đó.”
Phó Tư Dư không tin. “Vậy tại sao chị lại từ chối đóng bộ phim em đầu tư?”
Cô mím môi, “Chắc chắn là chị chê em.”
Hạ Y Đồng: “Không thật mà, chị nôn và từ chối đóng phim của em là vì…”
Hạ Y Đồng không tiện nói chuyện mang thai cho Phó Tư Dư nghe.
Tuy Phó Tư Dư và cô rất hợp nhau, nhưng hai người quen nhau chưa lâu, còn Phó Tư Dư đã quen với Hàn Nhậm Bân từ nhỏ, nếu Phó Tư Dư biết cô mang thai con của Hàn Nhậm Bân, chắc chắn sẽ nói cho Hàn Nhậm Bân biết.
Nhưng không nói thì cô gái này lại tưởng mình có thành kiến với cô ấy, Hạ Y Đồng trông chờ Nguyễn Hân cứu cánh.
Người trong cuộc không biết chuyện gì. Hạ Y Đồng còn chưa biết Phó Tư Dư đang gài bẫy mình, nhưng Nguyễn Hân thì thấy rõ ràng.
Đột nhiên cô cảm thấy Phó Tư Dư rất giống Phó Tư Nghiên. Hai người đó có vẻ ngoài không giống nhau lắm, nhưng cô thấy được bóng dáng của Phó Tư Nghiên khi Phó Tư Dư dùng cách thể hiện sự yếu đuối, dụ Hạ Y Đồng cắn câu.
Phó Tư Nghiên lặng lẽ đặt bẫy người khác như vậy, nhưng thường là hành động mạnh mẽ rồi đột nhiên tỏ ra đáng thương, sự chênh lệch cực lớn khiến người ta cảm thấy áy náy, nghĩ tới lỗi lầm của mình. Phó Tư Như mềm mỏng hơn anh trai mình, cô ta lợi dụng vẻ ngoài ngây thơ của mình để đổi lấy sự đồng cảm của người khác.
Đều là cáo già xảo quyệt như nhau.
Phó Tư Dư chỉ được bằng nửa anh trai mình, thua bởi Phó Tư Nghiên cũng chẳng oan.
“Tư Dư, Đồng Đồng không nhận phim của em vì lý do gia đình. Cũng vừa nói với em rồi đó, nhà cô ấy là nhà dòng dõi thư hương, bố mẹ, anh chị em đều là những nghệ thuật gia có tiếng trong giới. Gia đình cô ấy vẫn luôn phản đối Đồng Đồng vào giới giải trí, gia đình cô ấy như vậy nếu diễn vai nhỏ chìm nghỉm thì không sao, lỡ nổi tiếng thật sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của người ta mất.”
Nhắc đến gia đình, Phó Tư Dư cũng không tiện đào sâu thêm tại sao gia đình lại phản đối Hạ Y Đồng vào giới giải trí nữa. Tư tưởng con người khác biệt, cô cũng không thể đánh giá người nhà của Hạ Y Đồng vì chuyện của bản thân được.
“Được rồi, lần trước nghe thấy chị Đồng Đồng gọi anh Bân là ông xã trong câu lạc bộ Anh Quán, lúc đó em cảm thấy ánh mắt hai người cực kỳ tình tứ, nếu có thể hợp tác chung một bộ phim chắc chắn sẽ là cặp đôi tuyệt vời nhất. Hai người không hợp tác được thật đáng tiếc quá mà.”
Hạ Y Đồng bắt đầu đỏ mặt, “Chị gọi anh ấy là ông xã vì chị là fan của anh ấy, fan thường gọi thần tượng như vậy mà, lúc gặp được người thật, chị kích động nên gọi nhầm. Chị không quay phim cùng anh ấy được đâu. Anh ấy đẹp trai như vậy, vừa nhìn thấy mặt là tim chị đã đập nhanh, không nhịn được mà muốn hét lên, nhìn thêm vài lần nữa chắc sẽ ngất đi vì sự đẹp trai đó, không quay nổi phim mất.”
Phó Tư Như mỉm cười, “Ồ” một tiếng, cất chiếc điện thoại đang ghi âm đi.
Cô không tin chuyện này chỉ có vậy. Cô có dự cảm mãnh liệt rằng chắc chắn sau này Hàn Nhậm Bân và Hạ Y Đồng sẽ hợp tác cùng một bộ phim. Dù không phải phim của cô, chắc chắn hai người này cũng sẽ có cơ hội quay cùng nhau.
Nếu ngày nào đó họ đến với nhau, cô sẽ tặng đoạn ghi âm này cho anh Bân làm quà tân hôn.
Ở câu lạc bộ cả buổi chiều, còn chưa ăn xong mà Thẩm Hạo Bác đã gọi điện giục Phó Tư Dư về. Cô tức giận mắng Thẩm Hạo Bác qua điện thoại một trận, sau đo lại ngoan ngoãn để tài xế đưa về.
Phó Tư Nghiên không có nhà, Nguyễn Hân cũng không về mà định ở lại nhà Hạ Y Đồng một tối, tiếp tục đan khăn.
Có lẽ hồi sáng nhìn Phó Tư Dư lại nhớ tới Phó Tư Nghiên, Nguyễn Hân tắm rửa, chăm sóc da xong lại dựa vào đầu giường gọi video với Phó Tư Nghiên.
Điện thoại vang hai tiếng rồi hiển thị Phó Tư Nghiên từ chối cuộc gọi.
Có tin nhắn gửi tới ngay sau đó.
[Đang họp, không tiện gọi video.]
Muộn vậy rồi mà còn đang họp.
Tự nhiên Nguyễn Hân nhớ ra họ đang lệch múi giờ, bên đó đang là ban ngày.
Làm việc liên tục không điều chỉnh múi giờ như vậy, cơ thể có chịu nổi không đây?
Nguyễn Hân: [Được, anh làm việc đi, xong không cần trả lời em đâu.]
Sau khi gửi tin đi, Nguyễn Hân lại cảm thấy câu này không ổn lắm, cứ như là cô đang giận dỗi không muốn để ý anh nữa vậy, nên lại gõ tin khác gửi đi.
[Chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt, em ở nhà chờ anh, moaz~~]
Bây giờ Phó Tư Nghiên đã sử dụng thành thạo gói meme rồi, anh mau chóng gửi ngay một loạt meme tới.
[Hôn hôn]
[Ôm ôm]
[Yêu em]
Nguyễn Hân ôm điện thoại cười bò trên giường, cô nằm ra tiếp tục xem điện thoại.
Hạ Y Đồng ra khỏi phòng tắm thấy mặt cô như đang chìm đắm trong tình yêu, cười nói: “Làm gì thế? Phó Tư Nghiên gửi cho cậu cái gì mà lại vui vẻ thế?”
Nguyễn Hân ấn nút tắt máy, ném điện thoại ra ghế sofa cách giường 2 mét, tiện tay ném luôn cả điện thoại của Hạ Y Đồng đang để trên đầu giường qua luôn, cô trùm chăn qua vai nói: “Ngủ.”
“Ngủ thì ngủ, cậu để điện thoại xa vậy làm gì? Không có điện thoại bên cạnh thấy thiếu an toàn lắm.”
Nguyễn Hân: “Có bức xạ đấy. Giờ cậu đang mang thai, không tốt cho đứa bé.”
Bàn tay đang định với lấy điện thoại của Hạ Y Đồng ngừng lại, rụt về, không để tâm lắm, “Chắc chút bức xạ này cũng không ảnh hưởng gì lắm đến sức khỏe đâu.”
Nhưng nghĩ đến bé con trong bụng, Hạ Y Đồng không lấy điện thoại nữa mà lên giường luôn.
Không quen đi ngủ không có điện thoại bên người, thấy dáng vẻ Nguyễn Hân như đã quen rồi, Hạ Y Đồng than: “Rra là hai người ở bên nhau lâu sẽ bị đối phương ảnh hưởng, cậu còn nhớ trước kia cậu chê bai chuyện Phó Tư Nghiên đi ngủ mà để điện thoại xa người thế nào không?”
Đương nhiên là Nguyễn Hân nhớ.
“Đó là chúng ta còn trẻ quá, sống thêm vài năm, trải qua nhiều chuyện hơn thì lời nói cũng đúng hơn. Có câu nói thế nào nhỉ, cá không ăn muối cá ươn mà.”
Hạ Y Đồng: “Cậu dám nói câu này trước mặt Phó Tư Nghiên không?”. Nếu Phó Tư Nghiên biết mình bị vợ tả thành lão già từng trải, không biết anh ta sẽ có cảm giác thế nào.
Nguyễn Hân: “Nói thừa, đương nhiên là không dám rồi.”
“……”
Sau khi Phó Tư Nghiên đi công tác, Nguyễn Hân ở nhà không có gì làm, từ ngày đầu tiên anh đi đã bắt đầu nhớ nhung rồi. Nhưng vì công việc của anh bận, bảng lịch trình có ghi mấy ngày nay phải đáp máy bay tới mấy nước, cả việc hai người lệch múi giờ làm cô sợ phiền đến Phó Tư Nghiên, không dám gửi tin tới cho anh. Mỗi lần nhận được tin của Phó Tư Nghiên, cô lại tự động tưởng tượng ra cảnh Phó Tư Nghiêm mang hai quầng thâm mắt, chống đỡ cơn buồn ngủ để gửi tin cho mình, chẳng nói chuyện được mấy câu đã ngừng.
Nguyễn Hân giữ trạng thái này được 6 ngày, chiếc khăn khoe ân ái của cô được đan xong, cuối cùng đến ngày thứ 7 cô cũng không nhịn nổi nữa mà nhấc điện thoại lên hỏi Phó Tư Nghiên.
[Hôm nay anh về phải không?]
[Hôm nay anh có về không?]
Hơn 2 tiếng sau cô nhận được tin nhắn trả lời của Phó Tư Nghiên.
[Đừng lo, tối nay anh về nhà.]
Nguyễn Hân: [Chuyến bay mấy giờ thế? Có cần em đến đón anh không?]
Phó Tư Nghiên: [Không cần đâu. Bên ngoài lạnh quá, em ở nhà nghỉ đi.]
Nguyễn Hân: [Mấy ngày nay nhiệt độ ở Nam Thành không thấp, em ngồi xe qua đón anh không lạnh đâu.]
Sau khi tin nhắn này được gửi đii, 5, 6 phút sau cũng không thấy Phó Tư Nghiên trả lời.
Nguyễn Hân nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện của hai người mà phiền lòng. Phó Tư Nghiên đã nói không cần đón mà cô còn khăng khăng muốn đi, rõ ràng là cô đang vội vàng muốn gặp được anh.
Nhưng vốn dĩ cô đã rất nhố Phó Tư Nghiên, vội vàng muốn gặp anh cũng không sai.
Nhưng Phó Tư Nghiên kia lại không trả lời tin nhắn đúng lúc quan trọng là sao đây?
Đã nói muốn đến sân bay đón rồi mà anh ấy cũng không thể hiện ra chút vui vẻ nào.
Từ chối mà còn không trả lời tin nhắn nữa.
Lạnh nhạt thế này có phải là không nhớ cô không?
Đồ móng heo.
Nguyễn Hân ôm điện thoại, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện wechat của Phó Tư Nghiên.
Cô cho Phó Tư Nghiên 1 tiếng, không, 2 tiếng.
Nếu 2 tiếng sau mà Phó Tư Nghiên còn không trả lời tin nhắn, hôm nay anh về cô sẽ không để ý đến anh nữa.
2 tiếng có đủ không? Hay là cho anh ấy 3 tiếng nhỉ?
Có phải anh ấy đang bận việc không?
Phó Tư Nghiên hoàn toàn không biết được làn sóng nội tâm trong lòng Nguyễn Hân khi anh không trả lời tin nhắn.
Anh trả lời xong một cuộc điện thoại công việc, trả lời Nguyễn Hân.
Phó Tư Nghiên: [Em có rảnh không?]
Nguyễn Hân: [Em không có việc làm nữa, đương nhiên là rảnh.]
Câu này còn mang ý giận dỗi.
Phó Tư Nghiên: [Được.]
“Được” tức là đồng ý để cô đến sân bay đón anh à?
Nguyễn Hân mau chóng quên đi sự bực bội trong mấy phút chờ đợi vừa rồi, gõ trong khung chat, “Vậy mấy giờ anh đến sân bay?”
Tin còn chưa gửi đi, tin của Phó Tư Nghiên đã tới.
Phó Tư Nghiên: [Anh về hơi muộn, sáng em ở nhà ra ngoài mua giúp anh ít đồ được không?]
Đương nhiên là được. Tủ lạnh ở nhà rỗng tuếch rồi, vốn cô cũng định đi siêu thị mua chút rau chờ anh về để nấu cơm, nhìn thấy tin nhắn tưởng rằng anh muốn nhờ mình mua đồ ăn tươi về.
Nguyễn Hân: [Được, anh cần gì cứ liệt kê danh sách ra đi, em không mua nhầm đâu.]
Lát sau, Phó Tư Nghiên gửi danh sách tới.
[5 hộp Durex, 5 hộp Jissbon, 5 hộp Okamoto, 5 hộp Nox.
Nguyễn Hân: “…”
Nguyễn Hân nhìn danh sách anh gửi tới, mặt hơi đỏ.
Tên lưu manh Phó Tư Nghiên này, mua nhiều bao như vậy làm gì?
Lão lưu manh.
Lão cầm thú.
Trong lòng Nguyễn Hân mắng Phó Tư Nghiên nhưng vẫn mặc đồ, đội mũ, quàng khăn, đeo khẩu trang, đeo kính đầy đủ, đảm bảo không ai nhận ra mình được rồi xách túi, đi như ăn trộm đến siêu thị hơi xa nhà, đẩy xe lấy một đống đồ ăn vặt, sau đó đứng trước quầy thu ngân nghiêm túc nhìn vào mấy hãng bao cao su trên giá.
Cô gái ở quầy thu ngân thấy vậy hỏi: “Cô à, xin hỏi cô cần giúp gì không?”
Nguyễn Hân ngại nói chuyện, lấy hết bao trên giá xuống, đặt trước quầy thu ngân rồi đưa chiếc túi Hermes đang đeo trên vai cho nhân viên, ý bảo cô thanh toán xong thì bỏ bao cao su vào trong túi.
Cô ngại xách túi nilon đi khắp phố phường.
Hôm nay cô nhân viên thu ngân cũng được mở mang tầm mắt rồi.
Người có tiền có khác, dùng túi Hermes đựng bao cao su.
Một người đàn ông bước vào nhìn giá hàng, nhăn mày hỏi: “Sao lại trống thế này? Hết hàng rồi sao?”
Cô nhân viên thu ngân cười lịch sự, “Có ạ, số hàng vừa nãy bán hết rồi, anh chờ một chút để tôi bày thêm.”
Nguyễn Hân nín thở, chỉ sợ nhân viên thu ngân chỉ vào cô nói bao bị cô mua hết rồi, nhấc túi rồi chạy ngay ra ngoài.
Cô sắp điên mất rồi, tại sao lại đồng ý mua cho Phó Tư Nghiên thứ này chứ?
Phó Tư Nghiên chết chắc rồi, cô về phải bóp chết anh.
Chương 76
Nguyễn Hân vẫn luôn oán thầm Phó Tư Nghiên , vừa về đến nhà liền nhét túi Hermes và bao cao su vào ngăn tủ dưới cùng phòng chứa đồ.
Khuôn mặt sau lớp khẩu trang và trên cổ có quấn khăn choàng đã toát ra lớp mồ hôi mỏng, da cô cũng đỏ lên 1 mảng, mồ hôi nhễ nhại trên người khiến cô thấy khó chịu, liền cởi quần áo ra bước vào phòng tắm, không nghĩ đến việc ra sân bay đón Phó Tư Nghiên nữa.
Phó Tư Nghiên về đến nhà thì trời đã tối, đèn phòng khách ở tầng một sáng trưng nhưng chẳng thấy Nguyễn Hân đâu.
Anh đặt va li trước cửa, đổi giày rồi bước lên cầu thang.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Nguyễn Hân với dáng người mảnh khảnh đang nằm trên ghế sô pha xem phim truyền hình, bên cạnh là một đĩa hoa quả và vài gói đồ ăn nhẹ, bộ đồ ngủ buông thõng xuống, lộ ra bắp chân trắng nõn, cô bây giờ đã hình thành thói quen đeo tai nghe khi đang xem video để tránh những âm thanh kỳ lạ trong điện thoại gây ra hiểu lầm không đáng có.
Có lẽ là tình tiết bộ phim rất hấp dẫn, thu hút mọi sự chú ý của cô do vậy cô dường như không nghe thấy tiếng đẩy cửa.
Phó Tư Nghiên bước đến đằng sau cô cũng chẳng phát hiện, một tay cầm nĩa cho dâu tây vào miệng, đuôi mắt nhếch lên cùng với một đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào xuất trên má.
Cô đang xem một web drama ngọt ngào, do Phó Tư Dư giới thiệu, chủ yếu là để cho cô thấy kỹ năng diễn xuất của nam chính. Phó Tư Dư nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất và ngoại hình của nam chính rất tốt nên muốn anh ấy diễn vai nam thứ trong vở kịch của mình, vì thế đã bảo Nguyễn Hân khảo sát trên các web drama lớn, thuận tiện xem còn những diễn viên có kỹ năng diễn xuất nhưng danh tiếng không lớn lắm để giới thiệu cho cô .
Nguyễn Hân chưa bao giờ xem loại phim truyền hình này, và cảm thấy nhiều tình tiết quá não tàn và phóng đại, gần đây rảnh rỗi ở nhà, không có chuyện gì liền cày phim lại thấy khá hợp với khẩu vị của mình.
Đó chính là cô cảm thấy gia cảnh của tổng tài bá đạo trong phim hơi nghèo rồi.
Nhà không rộng, xe cũng chỉ là BMW cấp thấp mười mấy vạn, bộ phim đã đi quá nửa chặng đường mà quần áo mới đổi qua năm bộ, khó mà tưởng tượng nổi đây là tổng tài.
Phó Tư Nghiên đứng một lúc, sau đó lấy điện thoại để gửi tin cho cô.
Trên điện thoại hiện lên 1 dòng chữ , Nguyễn Hân bấm vào, thấy Phó Tư Nghiên nói rằng anh đã về đến nhà, ở ngay sau lưng cô, hơi sửng sốt, cô quay đầu lại, nhìn thấy Phó Tư Nghiên nụ cười càng ngọt ngào hơn, kéo tai nghe xuống và để qua 1 bên. Ở một bên, trở mình lại, co chân ngồi trên sô pha, duỗi tay về phía anh.
Phó Tư Nghiên cúi người, cánh tay vòng sau lưng chuẩn bị ôm cô lên, Nguyễn Hân vòng tay qua cổ anh rồi đột ngột bật dậy, hai chân khóa chặt eo anh, treo trên người anh như một con koala.
Phó Tư Nghiên một lúc vẫn không động đậy, chân anh đã tê rần, suýt chút nữa cùng cô ngã ra ghế sofa, may mà, hai tay chống xuống, ổn định lại.
Anh che ceo cô và đứng thẳng dậy, Nguyễn Hân vòng tay qua lưng và đặt cằm lên vai anh.
Phó Tư Nghiên cười ôm cô lên giường, “Sao em lại nằm trên sô pha, có lạnh hay không?”
Nguyễn Hân: “Chờ anh, đã đắp mền rồi, không lạnh.”
Đến bên giường, Phó Tư Nghiên muốn đặt cô lên , nhưng cô đã đá chân, tỏ vẻ không muốn xuống.
Phó Tư Nghiên không nhìn thấy mặt cô, ôm đầu cô, nói “nhớ anh vậy sao?”
Nguyễn Hân thẳng thắn ừ 1 tiếng, vòng tay ôm chặt lấy anh.
Phó Tư Nghiên làm cô hơi khó thở, kinh khủng hơn là đùi cô quấn lấy eo anh, dùng chân cọ tới cọ lui, vợ chồng mấy ngày không gặp đã không thể chịu được khiêu khích, eo vẫn là cvị trí nhạy cảm nhất của anh.
“Bảo bối, trước đi xuống ”
“Không, em muốn anh ôm em như thế này một lúc.”
Phó Tư Nghiên mỉm cười, “học ai mà dính người như vậy?”
Nguyễn Hân nói: “Trên Tv đều ôm như vậy mừ.”
Phó Tư Nghiên hiện không có ý định tìm hiểu sâu về bộ phim truyền hình nào mà cô ấy đang xem, nhưng nếu cô ấy có thể bị ảnh hưởng bởi bộ phim lại học được kỹ năng dính người, anh có thể cân nhắc quay một vài bộ phim truyền hình kiểu này cho cô ấy xem.
“Ôm thế này anh không nhìn thấy mặt em.” Phó Tư Nghiên vỗ nhẹ vào lưng cô, “Trước hết đi xuống đã để anh hôn.”
Vừa nhìn thấy hai lúm đồng tiền trên gương mặt cô ngay khi vừa bước vào cửa, anh không khỏi ngứa ngáy muốn hôn lên hai má lúm đồng tiền của cô.
Nguyễn Hân ngồi trên giường, dùng cánh tay nắm lấy 1 góc quần áo của anh, thành thạo ngẩng đầu lên hôn anh, nụ hôn của Phó Tư Nghiên rơi xuống má và môi cô.
Vị ngọt của trái cây vẫn còn trong miệng cô, anh ghé miệng vào tai cô thì thầm: “Em yêu, em thật ngọt ngào.”
Khuôn mặt của Nguyễn Hân hơi đỏ, cô không cảm thấy xấu hổ khi trêu trọc anh mà thay vào đó là cảm giác thỏa mãn có thể khống chế anh, nhưng mỗi lần anh trêu chọc cô, cô không thể chịu được , còn xuất hiện cảm giác xấu hổ.
“Em thơm quá, mùi gì thế?”
Nguyễn Hân nắm lấy cổ áo đã bị anh xé toạc, đẩy đầu anh ra, “Có thể có mùi gì? Anh không phải mỗi ngày đều dùng sữa tắm sao?”
Phó Tư Nghiên nhướng mày cố ý hỏi: “đã tắm xong rồi?”
Nguyễn Hân tức giận trừng anh, “Đã hơn chín giờ, đương nhiên là đã tắm xong.”
Phó Tư Nghiên xoa đầu cô, “Em đã biết hơn chín giờ mà vẫn còn ăn vặt.”
Anh quay lại, cầm đống đồ ăn vặt đã bóc ra, có tổng cộng là ba gói, gần như chỉ còn thấy đáy. Nguyễn Hân sức ăn không lớn, vậy mà lại ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy . Xem ra không ăn cơm tối, mới coi đồ ăn vặt thay thế
“Buổi tối ăn nhiều như vậy, đến đêm khó tiêu hóa, dễ đầy bụng”.
Vợ chồng hai người đã một tuần không gặp nhau, họ đang trải qua cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn ngọt ngào, Phó Tư Nghiên đột nhiên đề cập đến việc ăn vặt của cô. Mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ý khác rõ ràng là anh đang chỉ trích chế độ ăn uống của cô.
Tất nhiên, điều này cũng vì tốt cho cô.
Nguyễn Hân thấu hiểu lòng người, ân cần nói rằng: “Đó là những thứ tôi ăn trước đây. Vừa rồi em chỉ ăn hoa quả, khoai tây chiên đều là đồ chiên phồng, một gói hơn 100 gram, không nhiều lắm.” ”
“Em cũng biết đó là đồ chiên phồng?”
Nguyễn Hân: “…”
“Vừa rồi chỉ ăn hoa quả, cho nên mấy đồ ăn vặt ấy chính là bữa tối của em rồi.”
Phó Tư Nghiên đứng trước mặt cô, từ trên nhìn xuống, âm trầm hỏi: “Ai đã hứa sẽ ăn uống đầy đủ khi anh đi vắng?”
Nguyễn Hân hơi khó chịu trước câu hỏi của anh.
Ăn đồ ăn vặt thì làm sao?
Trong siêu thị khắp nơi toàn đồ ăn vặt không phải bán cho người ăn sao?
Cô ấy ngẩng đầu và lớn tiếng hỏi: “Điều đã hứa phải thực hiện được sao? Anh nghĩ ai cũng có sự tự chủ lớn như anh sao? Anh cho rằng em không biết ăn vặt có hại sao? Em đây là không thể kiềm chế được.” ! ”
Phó Tư Nghiên bị dáng vẻ tức giận của cô chọc cười, béo má nói, “em ăn vặt anh không cấm, chỉ là em không thể coi đồ ăn vặt như cơm tối thế được.”
Nguyễn Hân gạt tay anh ra, “Em biết, vậy nên tối nay tôi không phải chỉ ăn nhẹ có 1 lần thôi sao? Không phải đồ ăn mua ngoài không ngon không ngon, mà là trong nhà không có ai nấu cho em nên em mới muốn ăn một vài món ăn vặt. ? ”
Phó Tư Nghiên nghĩ thầm vừa trở về đã thấy cô ăn vặt như cơm bữa, biết anh quay lại mà vẫn như thế này, nhất định đã bỏ ngoài tai những lời nói của anh.
Nói chuyện với vợ thật là chẳng thể giảng đạo lý gì được, nói đi nói lại vẫn chuyển thành lỗi của anh.
Anh ngồi bên ôm eo cô, xin lỗi: “Là anh không đúng. Không thể về sớm chăm sóc tiểu tổ tông của anh . Đừng giận nữa. Muốn ăn gì, bây giờ anh làm cho em được không?”
Nguyễn Hân là người đã sai còn to mồm, cô cảm thấy có chút xấu hổ khi được dỗ dành như vậy.
“Em không tức giận, muốn ăn nhiều thứ nữa. Hôm nay quá muộn rồi. Ngày mai lại nói với anh. Anh có lảng vảng ở đây nữa, mau đi tắm đi.”
Phó Tư Nghiên nhướng mày, kéo cà vạt trên cổ nói: “Hiểu rồi, em muốn ăn anh nhất.”
Nguyễn Hân bị biểu tình cười nhạo của anh làm đỏ bừng cả mặt, đá đá bắp chân anh, “Ai muốn ăn anh, em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây, lát nữa đi ra anh đừng có mà đánh thức em.”
Cô giả vờ trừng mắt nhìn anh, vén chăn bông lên rồi chuồn vào mất.
Nói là đi ngủ, nhưng chắc chắn cô không thể ngủ được vào lúc này, cô bước xuống giường, lấy chiếc điện thoại rơi trên ghế sô pha, nghĩ đến bộ web drama ngọt ngào mà chưa xem xong, trong lòng rất mong chờ tình tiết tiếp theo, muốn một mạch xem hết phim luôn.
Phó Tư Nghiên bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn nhỏ nước, trên tay cầm máy sấy tóc muốn Nguyễn Hân sấy cho anh.
Nguyễn Hân chùm kín trong chăn, tai nghe lại cắm vào điện thoại, và màn hình điện thoại gần như dính sát vào mặt.
“Nguyễn Nguyễn, nhìn điện thoại thế này không tốt cho mắt.”
Nguyễn Hân câu môi cười, ngón tay vẫn trượt trên màn hình, lùi lại cảnh ngọt ngào của nam nữ chính vừa nãy xem lại lần nữa.
Phó Tư Nghiên nghiến nghiến răng, bật máy sấy tóc, Nguyễn Hân nghe thấy tiếng máy sấy tóc liền ngẩng đầu nhìn về hướng Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên đứng trước ổ điện cạnh cửa phòng tắm, một tay cầm máy sấy tóc, bày ra mái tóc bù xù
Nguyễn Hân nhướng mi, nhìn những ngón tay mảnh khảnh và khuôn mặt điển trai của Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên quá đẹp trai rồi.
Còn đẹp trai hơn nam chính trong phim.
Bức ảnh nam chính khoe cơ bụng trong bồn tắm trên điện thoại không còn bổ mắt nữa, cô tắt video, chăm chú nhìn chồng.
Phó Tư Nghiên sấy khô tóc, đặt máy sấy sang một bên, đi về phía này.
Nguyễn Hân nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ buồn ngủ, Phó Tư Nghiên còn chưa lên giường, đứng bên cạnh hỏi: “Nguyễn Nguyễn, ban ngày bảo em mua đồ em mua chưa?”
Nguyễn Hân lông mi run lên, cô nói dối anh: “Chưa mua. Em sao không biết xấu hổ mà mua thứ lưu manh như vậy , da mặt em mỏng lắm.”
Đây là nói móc anh là mặt dày.
Phó Tư Nghiên vươn lòng bàn tay vào trong chăn, ôm eo của cô, “Vậy phải làm sao, không có biện pháp tránh thai, muốn sinh con sao?”
Bây giờ cô ấy vẫn còn trẻ, sau khi sinh sẽ có thêm một người phải lo lắng trong cuộc đời nữa, cả cô và Phó Tư Nghiên đều không thực sự muốn có con sớm như vậy, thế giới của hai người vẫn còn chưa đủ.
“Cái gì mà làm thế nào? Không có thì không làm thôi.”
Cô nói như đúng rồi, chưa từng nghĩ đến việc một người đàn ông sắc tình nằm bên cạnh mình khó có thể kiềm chế như thế nào.
Huống hồ, tình cảm của họ ngọt ngào, trên giường cũng rất hòa hợp, càng không có lý do gì phải nhẫn.
“Không được. Tối nay em ăn nhiều rồi, cần vận động để tiêu hóa.”
Phó Tư Nghiên luôn có thể chơi trò lưu manh, nói, “Anh biết, em hẳn đã mua nó.”
Anh vươn tay mở tủ đầu giường, không thấy gì, nhìn cô nói: “Ở đâu?”
Nguyễn Hân đầu óc trở nên trì độn, nói: “Cần gì tập thể dục? Không phải em nói bữa tối ăn đồ ăn nhẹ sao?”
Phó Tư Nghiên nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, cười mà không nói.
Nguyễn Hân hiểu ý anh.
Con cún này vừa nói chuyện rất tốt, chính là chờ cô ấy ở đây.
Cô đột nhiên duỗi chân khỏi chăn bông đá về phía anh, Phó Tư Nghiên nắm lấy mắt cá chân của cô.
“A … đau … đau quá, buông ra.”
Phó Tư Nghiên: “Em muốn làm gì?”
Nguyễn Hân rất khó hiểu nói: “Xuống giường a, không phải muốn em lấy ra những thứ đã mua trong ngày sao?”
Phó Tư Nghiên buông cô ra, Nguyễn Hân dẩu môi, khi cô xuống giường giả bộ vô tình giẫm lên anh, khóe môi nở nụ cười đắc ý.
Phó Tư Nghiên không tính toán loại chuyện này với cô, nhất là khi cô ấy nghe lời.
Nguyễn Hân ngồi xổm trước tủ, lấy túi Hermes ra, ném cho anh.
Phó Tư Nghiên mở ra xem, rất tốt, có mấy nhãn hiệu anh không nói.
Nguyễn Hân có chút bối rối trước nụ cười ý vị thâm trường của anh, mặc dù biết mình chạy không thoát nhưng chỉ cần có thể trì hoãn một lát, trong lúc trì hoãn, cô vẫn có thể dỗ ông lớn vui vẻ.
Liếc thấy những hộp quà xếp cạnh nhau mà Hạ Y Đồng và Hàn Nhậm Bân tặng vào ngày sinh nhật của cô ấy trước đó đặt ở đây mà không có thời gian mở ra xem.
“Vậy thì, Tư Nghiên, thời gian không còn sớm, quà sinh nhật của em còn chưa mở ra, xem xem bọn họ tặng gì đi, lần sau sinh nhật họ cũng biết tặng quà gì.”
Cô quay lại tìm một chiếc kéo, và tìm thấy hộp quà của Hạ Y Đồng trước.
Cô giả vờ tháo dây buộc hộp quà, chậm chạp tháo ra mà không được mới cầm kéo lên.
“Hãy nhìn xem Đồng Đồng đã cho em những kinh hỷ nào.”
Cô vừa mở hộp vừa nói chuyện, khi ánh mắt chạm vào “kinh hỷ” trong hộp quà, khóe miệng cô giật giật.
Cô dùng tay che những thứ bên trong, lại nhìn về Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên khoanh tay lại, thong dong nhìn cô, cười nhạo, “Quả nhiên có kinh hỷ”
Hạ Y Đồng đưa cho cô ấy bảy bộ nội y tình thú.
Hạ Y Đồng tự nhiên nôn nghén làm Phó Tư Dư sợ hết hồn, ngồi bên cạnh cũng nghiêm chỉnh hơn nhiều, không dám làm nũng với Hạ Y Đồng và Nguyễn Hân nữa.
Phó Tư Như kiểm điểm lại hành động ban nãy, đúng là giọng nói hơi điệu đà. Làm quen với Hạ Y Đồng, cô cũng biết tính cách Hạ Y Đồng rất cởi mở, thẳng thắn, rất ghét kiểu người ngang ngược giả dối.
Cô là người của cậu ba Phó gia, bố mẹ và anh trai cô luôn thầm tranh chấp thêm chút gia sản với anh cả, sợ Hạ Y Đồng hiểu lầm mình thân với Nguyễn Hân là có ý đồ khác, Phó Tư Dư chỉnh lại đầu tóc, nghiêm túc nói với Hạ Y Đồng: “Bình thường tôi ở chung với người khác không phải vậy đâu, tôi là người nghiêm túc, người lạ gặp đều cảm thấy tôi lạnh lùng. Tôi chỉ làm nũng với người thân thiết với mình thôi.”
Hạ Y Đồng nôn xong vẫn thấy bụng dạ khó chịu, cô vẫn chưa hiểu ý của Phó Tư Dư, che ngực, khẽ nghiêng đầu nhìn Phó Tư Dư bằng vẻ mặt “cô đang nói vớ vẩn gì vậy”.
Nguyễn Hân bị hai người họ chọc cười, cô giải thích ý của Phó Tư Dư cho Hạ Y Đồng: “Chẳng phải lúc nãy cô ấy làm nũng với cậu rồi cậu nôn sao? Cô ấy tưởng cậu buồn nôn vì hành động của cô ấy.”
Hạ Y Đồng cười lớn, vươn tay nhéo mặt Phó Tư Dư: “Cô nghĩ gì vậy hả? Mấy ngày nay tôi không khỏe, tự nhiên buồn nôn, sao mà bị cô làm cho buồn nôn được? Sao suy nghĩ của cô lạ kỳ thế?”
Phó Tư Dư nói thẳng: “Tuy em và anh cả là anh em họ, nhưng mọi người đều biết quan hệ ngầm trong gia đình chúng em, em sợ chị nghĩ em tiếp cận chị vì có ý đồ khác, ghét bỏ em mà không tiện thể hiện ra, tuy miệng không nói nhưng cơ thể lại rất thành thật mà nôn ra.”
Phó Tư Dư cúi đầu, đáng thương liếc trộm Hạ Y Đồng: “Chị Đồng Đồng có ghét em không?”
Hạ Y Đồng: “Đương nhiên là không rồi. Nếu chị ghét ai thì sẽ không thèm để ý đến người đó.”
Phó Tư Dư không tin. “Vậy tại sao chị lại từ chối đóng bộ phim em đầu tư?”
Cô mím môi, “Chắc chắn là chị chê em.”
Hạ Y Đồng: “Không thật mà, chị nôn và từ chối đóng phim của em là vì…”
Hạ Y Đồng không tiện nói chuyện mang thai cho Phó Tư Dư nghe.
Tuy Phó Tư Dư và cô rất hợp nhau, nhưng hai người quen nhau chưa lâu, còn Phó Tư Dư đã quen với Hàn Nhậm Bân từ nhỏ, nếu Phó Tư Dư biết cô mang thai con của Hàn Nhậm Bân, chắc chắn sẽ nói cho Hàn Nhậm Bân biết.
Nhưng không nói thì cô gái này lại tưởng mình có thành kiến với cô ấy, Hạ Y Đồng trông chờ Nguyễn Hân cứu cánh.
Người trong cuộc không biết chuyện gì. Hạ Y Đồng còn chưa biết Phó Tư Dư đang gài bẫy mình, nhưng Nguyễn Hân thì thấy rõ ràng.
Đột nhiên cô cảm thấy Phó Tư Dư rất giống Phó Tư Nghiên. Hai người đó có vẻ ngoài không giống nhau lắm, nhưng cô thấy được bóng dáng của Phó Tư Nghiên khi Phó Tư Dư dùng cách thể hiện sự yếu đuối, dụ Hạ Y Đồng cắn câu.
Phó Tư Nghiên lặng lẽ đặt bẫy người khác như vậy, nhưng thường là hành động mạnh mẽ rồi đột nhiên tỏ ra đáng thương, sự chênh lệch cực lớn khiến người ta cảm thấy áy náy, nghĩ tới lỗi lầm của mình. Phó Tư Như mềm mỏng hơn anh trai mình, cô ta lợi dụng vẻ ngoài ngây thơ của mình để đổi lấy sự đồng cảm của người khác.
Đều là cáo già xảo quyệt như nhau.
Phó Tư Dư chỉ được bằng nửa anh trai mình, thua bởi Phó Tư Nghiên cũng chẳng oan.
“Tư Dư, Đồng Đồng không nhận phim của em vì lý do gia đình. Cũng vừa nói với em rồi đó, nhà cô ấy là nhà dòng dõi thư hương, bố mẹ, anh chị em đều là những nghệ thuật gia có tiếng trong giới. Gia đình cô ấy vẫn luôn phản đối Đồng Đồng vào giới giải trí, gia đình cô ấy như vậy nếu diễn vai nhỏ chìm nghỉm thì không sao, lỡ nổi tiếng thật sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của người ta mất.”
Nhắc đến gia đình, Phó Tư Dư cũng không tiện đào sâu thêm tại sao gia đình lại phản đối Hạ Y Đồng vào giới giải trí nữa. Tư tưởng con người khác biệt, cô cũng không thể đánh giá người nhà của Hạ Y Đồng vì chuyện của bản thân được.
“Được rồi, lần trước nghe thấy chị Đồng Đồng gọi anh Bân là ông xã trong câu lạc bộ Anh Quán, lúc đó em cảm thấy ánh mắt hai người cực kỳ tình tứ, nếu có thể hợp tác chung một bộ phim chắc chắn sẽ là cặp đôi tuyệt vời nhất. Hai người không hợp tác được thật đáng tiếc quá mà.”
Hạ Y Đồng bắt đầu đỏ mặt, “Chị gọi anh ấy là ông xã vì chị là fan của anh ấy, fan thường gọi thần tượng như vậy mà, lúc gặp được người thật, chị kích động nên gọi nhầm. Chị không quay phim cùng anh ấy được đâu. Anh ấy đẹp trai như vậy, vừa nhìn thấy mặt là tim chị đã đập nhanh, không nhịn được mà muốn hét lên, nhìn thêm vài lần nữa chắc sẽ ngất đi vì sự đẹp trai đó, không quay nổi phim mất.”
Phó Tư Như mỉm cười, “Ồ” một tiếng, cất chiếc điện thoại đang ghi âm đi.
Cô không tin chuyện này chỉ có vậy. Cô có dự cảm mãnh liệt rằng chắc chắn sau này Hàn Nhậm Bân và Hạ Y Đồng sẽ hợp tác cùng một bộ phim. Dù không phải phim của cô, chắc chắn hai người này cũng sẽ có cơ hội quay cùng nhau.
Nếu ngày nào đó họ đến với nhau, cô sẽ tặng đoạn ghi âm này cho anh Bân làm quà tân hôn.
Ở câu lạc bộ cả buổi chiều, còn chưa ăn xong mà Thẩm Hạo Bác đã gọi điện giục Phó Tư Dư về. Cô tức giận mắng Thẩm Hạo Bác qua điện thoại một trận, sau đo lại ngoan ngoãn để tài xế đưa về.
Phó Tư Nghiên không có nhà, Nguyễn Hân cũng không về mà định ở lại nhà Hạ Y Đồng một tối, tiếp tục đan khăn.
Có lẽ hồi sáng nhìn Phó Tư Dư lại nhớ tới Phó Tư Nghiên, Nguyễn Hân tắm rửa, chăm sóc da xong lại dựa vào đầu giường gọi video với Phó Tư Nghiên.
Điện thoại vang hai tiếng rồi hiển thị Phó Tư Nghiên từ chối cuộc gọi.
Có tin nhắn gửi tới ngay sau đó.
[Đang họp, không tiện gọi video.]
Muộn vậy rồi mà còn đang họp.
Tự nhiên Nguyễn Hân nhớ ra họ đang lệch múi giờ, bên đó đang là ban ngày.
Làm việc liên tục không điều chỉnh múi giờ như vậy, cơ thể có chịu nổi không đây?
Nguyễn Hân: [Được, anh làm việc đi, xong không cần trả lời em đâu.]
Sau khi gửi tin đi, Nguyễn Hân lại cảm thấy câu này không ổn lắm, cứ như là cô đang giận dỗi không muốn để ý anh nữa vậy, nên lại gõ tin khác gửi đi.
[Chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt, em ở nhà chờ anh, moaz~~]
Bây giờ Phó Tư Nghiên đã sử dụng thành thạo gói meme rồi, anh mau chóng gửi ngay một loạt meme tới.
[Hôn hôn]
[Ôm ôm]
[Yêu em]
Nguyễn Hân ôm điện thoại cười bò trên giường, cô nằm ra tiếp tục xem điện thoại.
Hạ Y Đồng ra khỏi phòng tắm thấy mặt cô như đang chìm đắm trong tình yêu, cười nói: “Làm gì thế? Phó Tư Nghiên gửi cho cậu cái gì mà lại vui vẻ thế?”
Nguyễn Hân ấn nút tắt máy, ném điện thoại ra ghế sofa cách giường 2 mét, tiện tay ném luôn cả điện thoại của Hạ Y Đồng đang để trên đầu giường qua luôn, cô trùm chăn qua vai nói: “Ngủ.”
“Ngủ thì ngủ, cậu để điện thoại xa vậy làm gì? Không có điện thoại bên cạnh thấy thiếu an toàn lắm.”
Nguyễn Hân: “Có bức xạ đấy. Giờ cậu đang mang thai, không tốt cho đứa bé.”
Bàn tay đang định với lấy điện thoại của Hạ Y Đồng ngừng lại, rụt về, không để tâm lắm, “Chắc chút bức xạ này cũng không ảnh hưởng gì lắm đến sức khỏe đâu.”
Nhưng nghĩ đến bé con trong bụng, Hạ Y Đồng không lấy điện thoại nữa mà lên giường luôn.
Không quen đi ngủ không có điện thoại bên người, thấy dáng vẻ Nguyễn Hân như đã quen rồi, Hạ Y Đồng than: “Rra là hai người ở bên nhau lâu sẽ bị đối phương ảnh hưởng, cậu còn nhớ trước kia cậu chê bai chuyện Phó Tư Nghiên đi ngủ mà để điện thoại xa người thế nào không?”
Đương nhiên là Nguyễn Hân nhớ.
“Đó là chúng ta còn trẻ quá, sống thêm vài năm, trải qua nhiều chuyện hơn thì lời nói cũng đúng hơn. Có câu nói thế nào nhỉ, cá không ăn muối cá ươn mà.”
Hạ Y Đồng: “Cậu dám nói câu này trước mặt Phó Tư Nghiên không?”. Nếu Phó Tư Nghiên biết mình bị vợ tả thành lão già từng trải, không biết anh ta sẽ có cảm giác thế nào.
Nguyễn Hân: “Nói thừa, đương nhiên là không dám rồi.”
“……”
Sau khi Phó Tư Nghiên đi công tác, Nguyễn Hân ở nhà không có gì làm, từ ngày đầu tiên anh đi đã bắt đầu nhớ nhung rồi. Nhưng vì công việc của anh bận, bảng lịch trình có ghi mấy ngày nay phải đáp máy bay tới mấy nước, cả việc hai người lệch múi giờ làm cô sợ phiền đến Phó Tư Nghiên, không dám gửi tin tới cho anh. Mỗi lần nhận được tin của Phó Tư Nghiên, cô lại tự động tưởng tượng ra cảnh Phó Tư Nghiêm mang hai quầng thâm mắt, chống đỡ cơn buồn ngủ để gửi tin cho mình, chẳng nói chuyện được mấy câu đã ngừng.
Nguyễn Hân giữ trạng thái này được 6 ngày, chiếc khăn khoe ân ái của cô được đan xong, cuối cùng đến ngày thứ 7 cô cũng không nhịn nổi nữa mà nhấc điện thoại lên hỏi Phó Tư Nghiên.
[Hôm nay anh về phải không?]
[Hôm nay anh có về không?]
Hơn 2 tiếng sau cô nhận được tin nhắn trả lời của Phó Tư Nghiên.
[Đừng lo, tối nay anh về nhà.]
Nguyễn Hân: [Chuyến bay mấy giờ thế? Có cần em đến đón anh không?]
Phó Tư Nghiên: [Không cần đâu. Bên ngoài lạnh quá, em ở nhà nghỉ đi.]
Nguyễn Hân: [Mấy ngày nay nhiệt độ ở Nam Thành không thấp, em ngồi xe qua đón anh không lạnh đâu.]
Sau khi tin nhắn này được gửi đii, 5, 6 phút sau cũng không thấy Phó Tư Nghiên trả lời.
Nguyễn Hân nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện của hai người mà phiền lòng. Phó Tư Nghiên đã nói không cần đón mà cô còn khăng khăng muốn đi, rõ ràng là cô đang vội vàng muốn gặp được anh.
Nhưng vốn dĩ cô đã rất nhố Phó Tư Nghiên, vội vàng muốn gặp anh cũng không sai.
Nhưng Phó Tư Nghiên kia lại không trả lời tin nhắn đúng lúc quan trọng là sao đây?
Đã nói muốn đến sân bay đón rồi mà anh ấy cũng không thể hiện ra chút vui vẻ nào.
Từ chối mà còn không trả lời tin nhắn nữa.
Lạnh nhạt thế này có phải là không nhớ cô không?
Đồ móng heo.
Nguyễn Hân ôm điện thoại, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện wechat của Phó Tư Nghiên.
Cô cho Phó Tư Nghiên 1 tiếng, không, 2 tiếng.
Nếu 2 tiếng sau mà Phó Tư Nghiên còn không trả lời tin nhắn, hôm nay anh về cô sẽ không để ý đến anh nữa.
2 tiếng có đủ không? Hay là cho anh ấy 3 tiếng nhỉ?
Có phải anh ấy đang bận việc không?
Phó Tư Nghiên hoàn toàn không biết được làn sóng nội tâm trong lòng Nguyễn Hân khi anh không trả lời tin nhắn.
Anh trả lời xong một cuộc điện thoại công việc, trả lời Nguyễn Hân.
Phó Tư Nghiên: [Em có rảnh không?]
Nguyễn Hân: [Em không có việc làm nữa, đương nhiên là rảnh.]
Câu này còn mang ý giận dỗi.
Phó Tư Nghiên: [Được.]
“Được” tức là đồng ý để cô đến sân bay đón anh à?
Nguyễn Hân mau chóng quên đi sự bực bội trong mấy phút chờ đợi vừa rồi, gõ trong khung chat, “Vậy mấy giờ anh đến sân bay?”
Tin còn chưa gửi đi, tin của Phó Tư Nghiên đã tới.
Phó Tư Nghiên: [Anh về hơi muộn, sáng em ở nhà ra ngoài mua giúp anh ít đồ được không?]
Đương nhiên là được. Tủ lạnh ở nhà rỗng tuếch rồi, vốn cô cũng định đi siêu thị mua chút rau chờ anh về để nấu cơm, nhìn thấy tin nhắn tưởng rằng anh muốn nhờ mình mua đồ ăn tươi về.
Nguyễn Hân: [Được, anh cần gì cứ liệt kê danh sách ra đi, em không mua nhầm đâu.]
Lát sau, Phó Tư Nghiên gửi danh sách tới.
[5 hộp Durex, 5 hộp Jissbon, 5 hộp Okamoto, 5 hộp Nox.
Nguyễn Hân: “…”
Nguyễn Hân nhìn danh sách anh gửi tới, mặt hơi đỏ.
Tên lưu manh Phó Tư Nghiên này, mua nhiều bao như vậy làm gì?
Lão lưu manh.
Lão cầm thú.
Trong lòng Nguyễn Hân mắng Phó Tư Nghiên nhưng vẫn mặc đồ, đội mũ, quàng khăn, đeo khẩu trang, đeo kính đầy đủ, đảm bảo không ai nhận ra mình được rồi xách túi, đi như ăn trộm đến siêu thị hơi xa nhà, đẩy xe lấy một đống đồ ăn vặt, sau đó đứng trước quầy thu ngân nghiêm túc nhìn vào mấy hãng bao cao su trên giá.
Cô gái ở quầy thu ngân thấy vậy hỏi: “Cô à, xin hỏi cô cần giúp gì không?”
Nguyễn Hân ngại nói chuyện, lấy hết bao trên giá xuống, đặt trước quầy thu ngân rồi đưa chiếc túi Hermes đang đeo trên vai cho nhân viên, ý bảo cô thanh toán xong thì bỏ bao cao su vào trong túi.
Cô ngại xách túi nilon đi khắp phố phường.
Hôm nay cô nhân viên thu ngân cũng được mở mang tầm mắt rồi.
Người có tiền có khác, dùng túi Hermes đựng bao cao su.
Một người đàn ông bước vào nhìn giá hàng, nhăn mày hỏi: “Sao lại trống thế này? Hết hàng rồi sao?”
Cô nhân viên thu ngân cười lịch sự, “Có ạ, số hàng vừa nãy bán hết rồi, anh chờ một chút để tôi bày thêm.”
Nguyễn Hân nín thở, chỉ sợ nhân viên thu ngân chỉ vào cô nói bao bị cô mua hết rồi, nhấc túi rồi chạy ngay ra ngoài.
Cô sắp điên mất rồi, tại sao lại đồng ý mua cho Phó Tư Nghiên thứ này chứ?
Phó Tư Nghiên chết chắc rồi, cô về phải bóp chết anh.
Chương 76
Nguyễn Hân vẫn luôn oán thầm Phó Tư Nghiên , vừa về đến nhà liền nhét túi Hermes và bao cao su vào ngăn tủ dưới cùng phòng chứa đồ.
Khuôn mặt sau lớp khẩu trang và trên cổ có quấn khăn choàng đã toát ra lớp mồ hôi mỏng, da cô cũng đỏ lên 1 mảng, mồ hôi nhễ nhại trên người khiến cô thấy khó chịu, liền cởi quần áo ra bước vào phòng tắm, không nghĩ đến việc ra sân bay đón Phó Tư Nghiên nữa.
Phó Tư Nghiên về đến nhà thì trời đã tối, đèn phòng khách ở tầng một sáng trưng nhưng chẳng thấy Nguyễn Hân đâu.
Anh đặt va li trước cửa, đổi giày rồi bước lên cầu thang.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Nguyễn Hân với dáng người mảnh khảnh đang nằm trên ghế sô pha xem phim truyền hình, bên cạnh là một đĩa hoa quả và vài gói đồ ăn nhẹ, bộ đồ ngủ buông thõng xuống, lộ ra bắp chân trắng nõn, cô bây giờ đã hình thành thói quen đeo tai nghe khi đang xem video để tránh những âm thanh kỳ lạ trong điện thoại gây ra hiểu lầm không đáng có.
Có lẽ là tình tiết bộ phim rất hấp dẫn, thu hút mọi sự chú ý của cô do vậy cô dường như không nghe thấy tiếng đẩy cửa.
Phó Tư Nghiên bước đến đằng sau cô cũng chẳng phát hiện, một tay cầm nĩa cho dâu tây vào miệng, đuôi mắt nhếch lên cùng với một đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào xuất trên má.
Cô đang xem một web drama ngọt ngào, do Phó Tư Dư giới thiệu, chủ yếu là để cho cô thấy kỹ năng diễn xuất của nam chính. Phó Tư Dư nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất và ngoại hình của nam chính rất tốt nên muốn anh ấy diễn vai nam thứ trong vở kịch của mình, vì thế đã bảo Nguyễn Hân khảo sát trên các web drama lớn, thuận tiện xem còn những diễn viên có kỹ năng diễn xuất nhưng danh tiếng không lớn lắm để giới thiệu cho cô .
Nguyễn Hân chưa bao giờ xem loại phim truyền hình này, và cảm thấy nhiều tình tiết quá não tàn và phóng đại, gần đây rảnh rỗi ở nhà, không có chuyện gì liền cày phim lại thấy khá hợp với khẩu vị của mình.
Đó chính là cô cảm thấy gia cảnh của tổng tài bá đạo trong phim hơi nghèo rồi.
Nhà không rộng, xe cũng chỉ là BMW cấp thấp mười mấy vạn, bộ phim đã đi quá nửa chặng đường mà quần áo mới đổi qua năm bộ, khó mà tưởng tượng nổi đây là tổng tài.
Phó Tư Nghiên đứng một lúc, sau đó lấy điện thoại để gửi tin cho cô.
Trên điện thoại hiện lên 1 dòng chữ , Nguyễn Hân bấm vào, thấy Phó Tư Nghiên nói rằng anh đã về đến nhà, ở ngay sau lưng cô, hơi sửng sốt, cô quay đầu lại, nhìn thấy Phó Tư Nghiên nụ cười càng ngọt ngào hơn, kéo tai nghe xuống và để qua 1 bên. Ở một bên, trở mình lại, co chân ngồi trên sô pha, duỗi tay về phía anh.
Phó Tư Nghiên cúi người, cánh tay vòng sau lưng chuẩn bị ôm cô lên, Nguyễn Hân vòng tay qua cổ anh rồi đột ngột bật dậy, hai chân khóa chặt eo anh, treo trên người anh như một con koala.
Phó Tư Nghiên một lúc vẫn không động đậy, chân anh đã tê rần, suýt chút nữa cùng cô ngã ra ghế sofa, may mà, hai tay chống xuống, ổn định lại.
Anh che ceo cô và đứng thẳng dậy, Nguyễn Hân vòng tay qua lưng và đặt cằm lên vai anh.
Phó Tư Nghiên cười ôm cô lên giường, “Sao em lại nằm trên sô pha, có lạnh hay không?”
Nguyễn Hân: “Chờ anh, đã đắp mền rồi, không lạnh.”
Đến bên giường, Phó Tư Nghiên muốn đặt cô lên , nhưng cô đã đá chân, tỏ vẻ không muốn xuống.
Phó Tư Nghiên không nhìn thấy mặt cô, ôm đầu cô, nói “nhớ anh vậy sao?”
Nguyễn Hân thẳng thắn ừ 1 tiếng, vòng tay ôm chặt lấy anh.
Phó Tư Nghiên làm cô hơi khó thở, kinh khủng hơn là đùi cô quấn lấy eo anh, dùng chân cọ tới cọ lui, vợ chồng mấy ngày không gặp đã không thể chịu được khiêu khích, eo vẫn là cvị trí nhạy cảm nhất của anh.
“Bảo bối, trước đi xuống ”
“Không, em muốn anh ôm em như thế này một lúc.”
Phó Tư Nghiên mỉm cười, “học ai mà dính người như vậy?”
Nguyễn Hân nói: “Trên Tv đều ôm như vậy mừ.”
Phó Tư Nghiên hiện không có ý định tìm hiểu sâu về bộ phim truyền hình nào mà cô ấy đang xem, nhưng nếu cô ấy có thể bị ảnh hưởng bởi bộ phim lại học được kỹ năng dính người, anh có thể cân nhắc quay một vài bộ phim truyền hình kiểu này cho cô ấy xem.
“Ôm thế này anh không nhìn thấy mặt em.” Phó Tư Nghiên vỗ nhẹ vào lưng cô, “Trước hết đi xuống đã để anh hôn.”
Vừa nhìn thấy hai lúm đồng tiền trên gương mặt cô ngay khi vừa bước vào cửa, anh không khỏi ngứa ngáy muốn hôn lên hai má lúm đồng tiền của cô.
Nguyễn Hân ngồi trên giường, dùng cánh tay nắm lấy 1 góc quần áo của anh, thành thạo ngẩng đầu lên hôn anh, nụ hôn của Phó Tư Nghiên rơi xuống má và môi cô.
Vị ngọt của trái cây vẫn còn trong miệng cô, anh ghé miệng vào tai cô thì thầm: “Em yêu, em thật ngọt ngào.”
Khuôn mặt của Nguyễn Hân hơi đỏ, cô không cảm thấy xấu hổ khi trêu trọc anh mà thay vào đó là cảm giác thỏa mãn có thể khống chế anh, nhưng mỗi lần anh trêu chọc cô, cô không thể chịu được , còn xuất hiện cảm giác xấu hổ.
“Em thơm quá, mùi gì thế?”
Nguyễn Hân nắm lấy cổ áo đã bị anh xé toạc, đẩy đầu anh ra, “Có thể có mùi gì? Anh không phải mỗi ngày đều dùng sữa tắm sao?”
Phó Tư Nghiên nhướng mày cố ý hỏi: “đã tắm xong rồi?”
Nguyễn Hân tức giận trừng anh, “Đã hơn chín giờ, đương nhiên là đã tắm xong.”
Phó Tư Nghiên xoa đầu cô, “Em đã biết hơn chín giờ mà vẫn còn ăn vặt.”
Anh quay lại, cầm đống đồ ăn vặt đã bóc ra, có tổng cộng là ba gói, gần như chỉ còn thấy đáy. Nguyễn Hân sức ăn không lớn, vậy mà lại ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy . Xem ra không ăn cơm tối, mới coi đồ ăn vặt thay thế
“Buổi tối ăn nhiều như vậy, đến đêm khó tiêu hóa, dễ đầy bụng”.
Vợ chồng hai người đã một tuần không gặp nhau, họ đang trải qua cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn ngọt ngào, Phó Tư Nghiên đột nhiên đề cập đến việc ăn vặt của cô. Mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ý khác rõ ràng là anh đang chỉ trích chế độ ăn uống của cô.
Tất nhiên, điều này cũng vì tốt cho cô.
Nguyễn Hân thấu hiểu lòng người, ân cần nói rằng: “Đó là những thứ tôi ăn trước đây. Vừa rồi em chỉ ăn hoa quả, khoai tây chiên đều là đồ chiên phồng, một gói hơn 100 gram, không nhiều lắm.” ”
“Em cũng biết đó là đồ chiên phồng?”
Nguyễn Hân: “…”
“Vừa rồi chỉ ăn hoa quả, cho nên mấy đồ ăn vặt ấy chính là bữa tối của em rồi.”
Phó Tư Nghiên đứng trước mặt cô, từ trên nhìn xuống, âm trầm hỏi: “Ai đã hứa sẽ ăn uống đầy đủ khi anh đi vắng?”
Nguyễn Hân hơi khó chịu trước câu hỏi của anh.
Ăn đồ ăn vặt thì làm sao?
Trong siêu thị khắp nơi toàn đồ ăn vặt không phải bán cho người ăn sao?
Cô ấy ngẩng đầu và lớn tiếng hỏi: “Điều đã hứa phải thực hiện được sao? Anh nghĩ ai cũng có sự tự chủ lớn như anh sao? Anh cho rằng em không biết ăn vặt có hại sao? Em đây là không thể kiềm chế được.” ! ”
Phó Tư Nghiên bị dáng vẻ tức giận của cô chọc cười, béo má nói, “em ăn vặt anh không cấm, chỉ là em không thể coi đồ ăn vặt như cơm tối thế được.”
Nguyễn Hân gạt tay anh ra, “Em biết, vậy nên tối nay tôi không phải chỉ ăn nhẹ có 1 lần thôi sao? Không phải đồ ăn mua ngoài không ngon không ngon, mà là trong nhà không có ai nấu cho em nên em mới muốn ăn một vài món ăn vặt. ? ”
Phó Tư Nghiên nghĩ thầm vừa trở về đã thấy cô ăn vặt như cơm bữa, biết anh quay lại mà vẫn như thế này, nhất định đã bỏ ngoài tai những lời nói của anh.
Nói chuyện với vợ thật là chẳng thể giảng đạo lý gì được, nói đi nói lại vẫn chuyển thành lỗi của anh.
Anh ngồi bên ôm eo cô, xin lỗi: “Là anh không đúng. Không thể về sớm chăm sóc tiểu tổ tông của anh . Đừng giận nữa. Muốn ăn gì, bây giờ anh làm cho em được không?”
Nguyễn Hân là người đã sai còn to mồm, cô cảm thấy có chút xấu hổ khi được dỗ dành như vậy.
“Em không tức giận, muốn ăn nhiều thứ nữa. Hôm nay quá muộn rồi. Ngày mai lại nói với anh. Anh có lảng vảng ở đây nữa, mau đi tắm đi.”
Phó Tư Nghiên nhướng mày, kéo cà vạt trên cổ nói: “Hiểu rồi, em muốn ăn anh nhất.”
Nguyễn Hân bị biểu tình cười nhạo của anh làm đỏ bừng cả mặt, đá đá bắp chân anh, “Ai muốn ăn anh, em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây, lát nữa đi ra anh đừng có mà đánh thức em.”
Cô giả vờ trừng mắt nhìn anh, vén chăn bông lên rồi chuồn vào mất.
Nói là đi ngủ, nhưng chắc chắn cô không thể ngủ được vào lúc này, cô bước xuống giường, lấy chiếc điện thoại rơi trên ghế sô pha, nghĩ đến bộ web drama ngọt ngào mà chưa xem xong, trong lòng rất mong chờ tình tiết tiếp theo, muốn một mạch xem hết phim luôn.
Phó Tư Nghiên bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn nhỏ nước, trên tay cầm máy sấy tóc muốn Nguyễn Hân sấy cho anh.
Nguyễn Hân chùm kín trong chăn, tai nghe lại cắm vào điện thoại, và màn hình điện thoại gần như dính sát vào mặt.
“Nguyễn Nguyễn, nhìn điện thoại thế này không tốt cho mắt.”
Nguyễn Hân câu môi cười, ngón tay vẫn trượt trên màn hình, lùi lại cảnh ngọt ngào của nam nữ chính vừa nãy xem lại lần nữa.
Phó Tư Nghiên nghiến nghiến răng, bật máy sấy tóc, Nguyễn Hân nghe thấy tiếng máy sấy tóc liền ngẩng đầu nhìn về hướng Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên đứng trước ổ điện cạnh cửa phòng tắm, một tay cầm máy sấy tóc, bày ra mái tóc bù xù
Nguyễn Hân nhướng mi, nhìn những ngón tay mảnh khảnh và khuôn mặt điển trai của Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên quá đẹp trai rồi.
Còn đẹp trai hơn nam chính trong phim.
Bức ảnh nam chính khoe cơ bụng trong bồn tắm trên điện thoại không còn bổ mắt nữa, cô tắt video, chăm chú nhìn chồng.
Phó Tư Nghiên sấy khô tóc, đặt máy sấy sang một bên, đi về phía này.
Nguyễn Hân nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ buồn ngủ, Phó Tư Nghiên còn chưa lên giường, đứng bên cạnh hỏi: “Nguyễn Nguyễn, ban ngày bảo em mua đồ em mua chưa?”
Nguyễn Hân lông mi run lên, cô nói dối anh: “Chưa mua. Em sao không biết xấu hổ mà mua thứ lưu manh như vậy , da mặt em mỏng lắm.”
Đây là nói móc anh là mặt dày.
Phó Tư Nghiên vươn lòng bàn tay vào trong chăn, ôm eo của cô, “Vậy phải làm sao, không có biện pháp tránh thai, muốn sinh con sao?”
Bây giờ cô ấy vẫn còn trẻ, sau khi sinh sẽ có thêm một người phải lo lắng trong cuộc đời nữa, cả cô và Phó Tư Nghiên đều không thực sự muốn có con sớm như vậy, thế giới của hai người vẫn còn chưa đủ.
“Cái gì mà làm thế nào? Không có thì không làm thôi.”
Cô nói như đúng rồi, chưa từng nghĩ đến việc một người đàn ông sắc tình nằm bên cạnh mình khó có thể kiềm chế như thế nào.
Huống hồ, tình cảm của họ ngọt ngào, trên giường cũng rất hòa hợp, càng không có lý do gì phải nhẫn.
“Không được. Tối nay em ăn nhiều rồi, cần vận động để tiêu hóa.”
Phó Tư Nghiên luôn có thể chơi trò lưu manh, nói, “Anh biết, em hẳn đã mua nó.”
Anh vươn tay mở tủ đầu giường, không thấy gì, nhìn cô nói: “Ở đâu?”
Nguyễn Hân đầu óc trở nên trì độn, nói: “Cần gì tập thể dục? Không phải em nói bữa tối ăn đồ ăn nhẹ sao?”
Phó Tư Nghiên nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, cười mà không nói.
Nguyễn Hân hiểu ý anh.
Con cún này vừa nói chuyện rất tốt, chính là chờ cô ấy ở đây.
Cô đột nhiên duỗi chân khỏi chăn bông đá về phía anh, Phó Tư Nghiên nắm lấy mắt cá chân của cô.
“A … đau … đau quá, buông ra.”
Phó Tư Nghiên: “Em muốn làm gì?”
Nguyễn Hân rất khó hiểu nói: “Xuống giường a, không phải muốn em lấy ra những thứ đã mua trong ngày sao?”
Phó Tư Nghiên buông cô ra, Nguyễn Hân dẩu môi, khi cô xuống giường giả bộ vô tình giẫm lên anh, khóe môi nở nụ cười đắc ý.
Phó Tư Nghiên không tính toán loại chuyện này với cô, nhất là khi cô ấy nghe lời.
Nguyễn Hân ngồi xổm trước tủ, lấy túi Hermes ra, ném cho anh.
Phó Tư Nghiên mở ra xem, rất tốt, có mấy nhãn hiệu anh không nói.
Nguyễn Hân có chút bối rối trước nụ cười ý vị thâm trường của anh, mặc dù biết mình chạy không thoát nhưng chỉ cần có thể trì hoãn một lát, trong lúc trì hoãn, cô vẫn có thể dỗ ông lớn vui vẻ.
Liếc thấy những hộp quà xếp cạnh nhau mà Hạ Y Đồng và Hàn Nhậm Bân tặng vào ngày sinh nhật của cô ấy trước đó đặt ở đây mà không có thời gian mở ra xem.
“Vậy thì, Tư Nghiên, thời gian không còn sớm, quà sinh nhật của em còn chưa mở ra, xem xem bọn họ tặng gì đi, lần sau sinh nhật họ cũng biết tặng quà gì.”
Cô quay lại tìm một chiếc kéo, và tìm thấy hộp quà của Hạ Y Đồng trước.
Cô giả vờ tháo dây buộc hộp quà, chậm chạp tháo ra mà không được mới cầm kéo lên.
“Hãy nhìn xem Đồng Đồng đã cho em những kinh hỷ nào.”
Cô vừa mở hộp vừa nói chuyện, khi ánh mắt chạm vào “kinh hỷ” trong hộp quà, khóe miệng cô giật giật.
Cô dùng tay che những thứ bên trong, lại nhìn về Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên khoanh tay lại, thong dong nhìn cô, cười nhạo, “Quả nhiên có kinh hỷ”
Hạ Y Đồng đưa cho cô ấy bảy bộ nội y tình thú.
Bình luận facebook