Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Diêm Vương vẫn một tư thế ngồi chống cằm suy tư, tựa như mấy ngày trước lúc ông nhận được cuộc gọi của Dương Tiễn.
Vì cuộc sống này có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ mà.
Dù hôm trước Diêm Vương đã lừa được rằng Dương Tiễn nghĩ rằng ông chỉ là vì lười biếng nên mới không nói ra sự thật mà thôi.
Chung quy, giấy cũng không gói được lửa, cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra.
Ông đã nghĩ tầm hai hoặc ba ngày sau Dương Tiễn sẽ phát giác ra vấn đề. Nhưng không ngờ đã hơn bốn ngày rồi Dương Tiễn vẫn chưa tìm đến ông. Là do ông đã đánh giá quá cao trí thông minh của Dương Tiễn rồi.
Ông vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ rất nhiều điều, bỗng Hắc Vô Thường mở cửa vào cực nhanh, tuy dùng lực cũng không mạnh nhưng đủ phát ra cả riếng rầm vang vọng đến run cả chiếc bàn làm việc của Diêm Vương. Ầy đoán là tên ngốc này vẫn còn tức vì bị tên Thần Tư Viễn đánh bại đây mà. Thôi nể tình thuộc hạ lâu năm ông sẽ tha thứ cho hành động vô lễ này. Diêm Vương phất phất tay ra hiệu có gì thì nói.
Quả nhiên, Hắc Vô Thường lạnh lùng báo cáo rằng Dương Tiễn đang tức giận ôm một cô bé con cùng Hao Thiên Khuyển ngoan ngoãn đứng ngoài cửa cầu kiến.
Vốn dĩ ban đầu ông định mang Hao Thiên Khuyển xuống Long cung chơi cùng Dương Lam, nhưng vì an toàn cho cung định trên Thiên giới nên ông đã để nó ở lại canh giữ. Dương Tiễn còn dự định để Hao Thiên Khuyển ở lại trên cung luôn, chờ ông sắp xếp việc của Dương Lam xong sẽ dắt con bé về thiên giới cả nhà ba người đoàn tụ.
Nhưng ai dè con chó này đánh hơi cũng ghê quá. Lúc ông vừa bế Dương Lam ra khỏi Tây Hải long cung thì nó đã đứng sẵn ở đó chờ ông rồi. Thôi thì cung điện ở trên thiên giới cũng không quá quan trọng đến thế. Ông đã bỏ rơi nó quá lâu rồi, nghĩ cũng tội nó, thôi thì cứ mang nó theo vừa làm bạn vừa trông chừng Dương Lam cũng được.
Con chó khờ khạo này vừa nhìn thấy cha con cả hai chỉ biết vẩy đuôi qua lại, cười toác cả miệng lại còn thẻ lưỡi ra, không ngậm lại được, cứ tung tăng nhảy nhảy đến bên chân ông ngửi ngửi liếm liếm. Chẳng khác gì chó ở phàm giới cả. Thế mà con gái bảo bối ông thích lắm, cứ ôm ôm xoa xoa nói chuyện với Hao Thiên Khuyển không ngừng. Mặc dù con chó kia chỉ đáp lại được gâu gâu nhưng mà con bé lại nói chuyện càng hăng hơn. Mà vậy cũng tốt, vì một phần trên bờ biển vẫn còn thuộc quyền quản lí của Long Vương, nên ông phải tự đi ra khỏi khu vực này. Chứ nếu để Long Vương biết ông nằng nặc đòi dắt con bé đi, mà lại dịch chuyển tới âm phủ trước thì toang. Nên để con bé ngồi lên lưng Hao Thiên Khuyển và chơi với nó một hồi cũng ổn. Lúc cô bé bắt đầu thấy hơi choáng với tiết trời bên ngoài đáy biển thì cũng là lúc cả ba bước ra khỏi khu vực nguy hiểm. Dương Tiễn bế xốc cô bé lên, đung đưa cô bé trên tay và ru cô ngủ. Thế là chẳng mấy chốc thành ra hình ảnh hiện tại, Dương Tiễn một tay bế cô bé con đang gục đầu ngủ trên vai ông, cùng con chó mặt ngu đứng dưới chân đang đứng trước cửa chờ để gặp Diêm Vương.
Diêm Vương khựng lại một chút. Ông chợt nhớ rõ lúc bế Khiết Tử Tịnh tìm đến Tây Hải long cung Dương Tiễn cũng đâu phải người hiền như vậy, có thể đứng im chờ lính đi cầu kiến đâu. Rồi ông chợt nhận ra, có lẽ là do không muốn cho cô bé con đang được trên tay đây nhìn thấy những hình ảnh xấu về mình rồi.
Há, đúng là Chiến thần đầu gỗ, vừa bước chân tới âm phủ đã bị Diêm Vương nắm thóp ngay điểm yếu của mình rồi, thì còn làm ăn gì được đây.
Diêm Vương đứng dậy gật đầu với Hắc Vô Thường, đích thân ông sẽ đi ra cửa tiếp đón. Nở một nụ cười như không cười, vẻ mặt vẫn luôn duy trì bình tĩnh, trông chẳng có tí bất ngờ nào, càng chẳng có một tia cảm xúc dư thừa nào khác.
Diêm Vương bước đi nhẹ nhàng, vẫn luôn là một bộ dáng thong dong nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, đầy đủ khí chất của kẻ đứng đầu âm phủ.
Đến gần Dương Tiễn, khẽ liếc sang cô bé con đang tựa đầu ngủ trên vai Dương Tiễn một khắc, rồi lại híp mắt cười giã lã bắt tay Dương Tiễn, cũng không quên nhỏ giọng tránh làm ồn đến cô bé kia, “Ôi chao ông bạn già của tôi, hôm nay đến là để tìm tôi có việc, hay là tìm món rượu hôm nọ tôi kể với ông đây?”
Dương Tiễn lạnh mặt vứt của Diêm Vương ra, mạnh giọng quát thẳng tên mẹ đẻ của Diêm Vương: “Diêm, An, Bạch!! Rốt cuộc là tại sao ông lại giấu—“
“Ừm, ừm...”
Dương Tiễn còn chưa dứt lời, cả ông và Diêm Vương đều đồng loạt nhìn xuống cô bé đang ngủ say trông có vẻ bị tiếng ồn làm phiền nên cựa quậy đổi tư thế một tí. Dương Tiễn có chút chột dạ, may sao con bé vẫn chưa tỉnh dậy, để bầu không khí không trở nên quá xấu hổ, ông tằng hắng mấy cái.
Nhị Lang Thần giờ đây đã khác trước nhiều rồi, tuy giận dữ lộ rõ trên gương mặt nhưng hành động và lời nói của ông chưa bao giờ bị mất kiểm soát đến thất thố, càng không để cơn giận của mình ảnh hưởng đến con gái được, “Vào trong rồi nói.”
Diêm Vương cũng làm một thủ thế mời, “Được được, vào trong rồi nói.” Sau đó vội vã quay sang ra lệnh bọn thuộc hạ xuống ngự thiện phòng nhanh chóng làm một bàn ăn thịnh soạn bưng lên, còn mình thì đích thân dẫn đường cho cha Dương Tiễn vào trong một cung chuyên dùng để tiếp khách.
Ban đầu Diêm Vương vốn định để cô bé con đang ngủ say sang một phòng khác an tĩnh hơn, nhưng dù có Hao Thiên Khuyển bên cạnh trông coi, Dương Tiễn rất lo cho con gái, hoàn toàn không dám để con bé rời xa tầm mắt mình. Thế nên đã từ chối thẳng thừng, còn nhân cơ hội chửi Diêm Vương một câu ông đã luôn muốn chửi, “Ngu ngốc, chúng ta hạ cấm chế chặn âm thanh là được. Việc gì phải đưa con bé đi.”
Diêm Vương cũng chợt nhận ra vừa rồi mình đúng là bị ngu thật, nên cũng không phản bác gì, để mặc cho Dương Tiễn chửi.
Chẳng mấy chốc cũng tới được tẩm cung của Diêm Vương, đúng lúc hạ nhân trong ngự thiện phòng cũng vừa chế biến xong đồ ăn với tốc độ ánh sáng đang bận rộn dọn lên. Dương Tiễn nhẹ đặt cô bé xuống chiếc ghế to được lót nệm mềm mại gần đó, Hao Thiên Khuyển cũng trèo lên nằm ngủ cạnh cô bé như một vị thần hộ mệnh nhỏ. Dương Tiễn nhìn hình ảnh này có chút buồn cười, cũng có chút ấm áp, ông nhanh chóng xoay đầu ngồi vào bàn tiệc với Diêm Vương.
Tuy không nói gì, nhưng cả hai đều hiểu bữa ăn này hoàn toàn không thể nuốt trôi rồi.
Diêm Vương thở dài, ông vẫn muốn thử xem liệu rốt cuộc Dương Tiễn đã biết những gì, “Không phải ông cũng nhận ra là vì tôi ngại phiền phức nên mới không nói ra thôi sao?”
Thú thật sau cú điện thoại hôm nọ, Dương Tiễn đã thật sự tin như thế. Nhưng sau bao nhiêu năm bị người ta gọi là đầu gỗ, ông cũng phải biết rút kinh nghiệm chứ. Một phần là còn vì, ông tin rằng với quan hệ của hai người, hay nói đúng hơn là với tình bạn của hai người, Diêm Vương An Bạch không phải là người sẽ mặc kệ con gái ông như thế được.
Nhưng càng nghĩ ông càng nhận ra nhiều lỗ hổng. Vì lúc đó Diêm Vương thật sự không kịp nghĩ ra cớ gì, nên mới giả đò thuận theo Dương Tiễn, còn cố ý để ông phát hiện. Đây rõ là đang cố ý đánh lừa Dương Tiễn nghĩ rằng “À, tên này đúng là giống suy nghĩ của mình.” Nên cứ thế, Dương Tiễn thật sự tin rằng Diêm Vương chỉ là lười và ngại phiền phức.
Điểm không đúng đầu tiên Dương Tiễn phát hiện là vì ông biết, đối địch với ông không phải chuyện gì có lợi với Diêm Vương cả. Ngược lại còn rất nhiều mặt bất lợi. Nên không lý nào Diêm Vương lại dễ dàng thừa nhận một lý do có thể gây rạn nứt quan hệ hai người được.
Điểm không đúng thứ hai là bởi vì tính cách Diêm Vương vốn cũng không phải là một người lười biếng hay ngại phiền phức đến thế. Nếu đây là một người xa lạ thì Diêm Vương bỏ qua cũng bình thường. Nhưng cả Dương Tiễn và vợ ông, Ngao Thốn Tâm đều là người quen thân thiết của Diêm Vương, thì cớ gì ông ta lại không nói chứ.
Đáp án chỉ có một, là thật sự có nỗi lòng không nói ra được. Sự thuận theo hôm trước chỉ là kế tạm thời để đánh lừa Dương Tiễn mà thôi. Mấy chuyện này nếu là bạn bè của ông, như cô Hằng Nga trên cung trăng, hoặc kể cả thần tình yêu như Nguyệt Hạ Lão Nhân cũng sẽ nhanh chóng nghiệm ra ngay tức khắc. Duơng Tiễn đang dần thừa nhận cái biệt hiệu đầu gỗ của mình rồi được chưa.
Diêm Vương lại thở dài, cũng không biết từ nãy đến giờ ông ta đã thở dài bao nhiêu lần nữa. Cũng vì thế mà Dương Tiễn hiểu được, vấn đề này có lẽ thật sự rất nghiêm trọng, nên Diêm Vương mới giấu ông lâu như vậy.
“Hay là chúng ta ăn một chút đi...” Diêm Vương cũng biết hành động lúc này của mình có bao nhiêu giống một tên hề. Vốn dĩ chuyện chẳng có gì nghiên trọng, nhưng với ông thì rất khó để có thể nói ra cho Dương Tiễn, một người bạn vô cùng tốt của ông.
Dương Tiễn cũng thở dài, dù ngày ấy của năm xưa đã qua hơn mấy trăm năm nay rồi. Cảnh xưa đã mất, người xưa cũng mất. Nhưng có những chuyện xưa cần phải làm rõ thì lại khó có thể nói ra vô cùng...
Dương Tiễn cũng tự rót cho mình một chén rượu, nâng tay lên cụng với Diêm Vương, sau đó cũng gắp mấy miếng thịt trên bàn ăn.
Ông không nói gì, nhưng chắc hẳn Diêm Vương sẽ hiểu, cú chạm cốc vừa rồi có nghĩa là, không sao cả, nếu khó quá thì từ từ hẵng nói, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ tha thứ cho ông.
Diêm Vương hiểu, đương nhiên hiểu.
Có đôi khi, người lớn cũng chẳng khác gì những đứa trẻ cả. Cũng sẽ có lúc bối rối khó nói, cũng sẽ có lúc do dự không quyết định được, cũng sẽ có lúc buồn bã và đau lòng đến bật khóc sướt mướt. Chỉ là những vấn đề của người lớn gặp phải sẽ khác với trẻ con thôi.
“Năm ấy, Ngao Thốn Tâm đã...”
Vì cuộc sống này có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ mà.
Dù hôm trước Diêm Vương đã lừa được rằng Dương Tiễn nghĩ rằng ông chỉ là vì lười biếng nên mới không nói ra sự thật mà thôi.
Chung quy, giấy cũng không gói được lửa, cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra.
Ông đã nghĩ tầm hai hoặc ba ngày sau Dương Tiễn sẽ phát giác ra vấn đề. Nhưng không ngờ đã hơn bốn ngày rồi Dương Tiễn vẫn chưa tìm đến ông. Là do ông đã đánh giá quá cao trí thông minh của Dương Tiễn rồi.
Ông vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ rất nhiều điều, bỗng Hắc Vô Thường mở cửa vào cực nhanh, tuy dùng lực cũng không mạnh nhưng đủ phát ra cả riếng rầm vang vọng đến run cả chiếc bàn làm việc của Diêm Vương. Ầy đoán là tên ngốc này vẫn còn tức vì bị tên Thần Tư Viễn đánh bại đây mà. Thôi nể tình thuộc hạ lâu năm ông sẽ tha thứ cho hành động vô lễ này. Diêm Vương phất phất tay ra hiệu có gì thì nói.
Quả nhiên, Hắc Vô Thường lạnh lùng báo cáo rằng Dương Tiễn đang tức giận ôm một cô bé con cùng Hao Thiên Khuyển ngoan ngoãn đứng ngoài cửa cầu kiến.
Vốn dĩ ban đầu ông định mang Hao Thiên Khuyển xuống Long cung chơi cùng Dương Lam, nhưng vì an toàn cho cung định trên Thiên giới nên ông đã để nó ở lại canh giữ. Dương Tiễn còn dự định để Hao Thiên Khuyển ở lại trên cung luôn, chờ ông sắp xếp việc của Dương Lam xong sẽ dắt con bé về thiên giới cả nhà ba người đoàn tụ.
Nhưng ai dè con chó này đánh hơi cũng ghê quá. Lúc ông vừa bế Dương Lam ra khỏi Tây Hải long cung thì nó đã đứng sẵn ở đó chờ ông rồi. Thôi thì cung điện ở trên thiên giới cũng không quá quan trọng đến thế. Ông đã bỏ rơi nó quá lâu rồi, nghĩ cũng tội nó, thôi thì cứ mang nó theo vừa làm bạn vừa trông chừng Dương Lam cũng được.
Con chó khờ khạo này vừa nhìn thấy cha con cả hai chỉ biết vẩy đuôi qua lại, cười toác cả miệng lại còn thẻ lưỡi ra, không ngậm lại được, cứ tung tăng nhảy nhảy đến bên chân ông ngửi ngửi liếm liếm. Chẳng khác gì chó ở phàm giới cả. Thế mà con gái bảo bối ông thích lắm, cứ ôm ôm xoa xoa nói chuyện với Hao Thiên Khuyển không ngừng. Mặc dù con chó kia chỉ đáp lại được gâu gâu nhưng mà con bé lại nói chuyện càng hăng hơn. Mà vậy cũng tốt, vì một phần trên bờ biển vẫn còn thuộc quyền quản lí của Long Vương, nên ông phải tự đi ra khỏi khu vực này. Chứ nếu để Long Vương biết ông nằng nặc đòi dắt con bé đi, mà lại dịch chuyển tới âm phủ trước thì toang. Nên để con bé ngồi lên lưng Hao Thiên Khuyển và chơi với nó một hồi cũng ổn. Lúc cô bé bắt đầu thấy hơi choáng với tiết trời bên ngoài đáy biển thì cũng là lúc cả ba bước ra khỏi khu vực nguy hiểm. Dương Tiễn bế xốc cô bé lên, đung đưa cô bé trên tay và ru cô ngủ. Thế là chẳng mấy chốc thành ra hình ảnh hiện tại, Dương Tiễn một tay bế cô bé con đang gục đầu ngủ trên vai ông, cùng con chó mặt ngu đứng dưới chân đang đứng trước cửa chờ để gặp Diêm Vương.
Diêm Vương khựng lại một chút. Ông chợt nhớ rõ lúc bế Khiết Tử Tịnh tìm đến Tây Hải long cung Dương Tiễn cũng đâu phải người hiền như vậy, có thể đứng im chờ lính đi cầu kiến đâu. Rồi ông chợt nhận ra, có lẽ là do không muốn cho cô bé con đang được trên tay đây nhìn thấy những hình ảnh xấu về mình rồi.
Há, đúng là Chiến thần đầu gỗ, vừa bước chân tới âm phủ đã bị Diêm Vương nắm thóp ngay điểm yếu của mình rồi, thì còn làm ăn gì được đây.
Diêm Vương đứng dậy gật đầu với Hắc Vô Thường, đích thân ông sẽ đi ra cửa tiếp đón. Nở một nụ cười như không cười, vẻ mặt vẫn luôn duy trì bình tĩnh, trông chẳng có tí bất ngờ nào, càng chẳng có một tia cảm xúc dư thừa nào khác.
Diêm Vương bước đi nhẹ nhàng, vẫn luôn là một bộ dáng thong dong nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, đầy đủ khí chất của kẻ đứng đầu âm phủ.
Đến gần Dương Tiễn, khẽ liếc sang cô bé con đang tựa đầu ngủ trên vai Dương Tiễn một khắc, rồi lại híp mắt cười giã lã bắt tay Dương Tiễn, cũng không quên nhỏ giọng tránh làm ồn đến cô bé kia, “Ôi chao ông bạn già của tôi, hôm nay đến là để tìm tôi có việc, hay là tìm món rượu hôm nọ tôi kể với ông đây?”
Dương Tiễn lạnh mặt vứt của Diêm Vương ra, mạnh giọng quát thẳng tên mẹ đẻ của Diêm Vương: “Diêm, An, Bạch!! Rốt cuộc là tại sao ông lại giấu—“
“Ừm, ừm...”
Dương Tiễn còn chưa dứt lời, cả ông và Diêm Vương đều đồng loạt nhìn xuống cô bé đang ngủ say trông có vẻ bị tiếng ồn làm phiền nên cựa quậy đổi tư thế một tí. Dương Tiễn có chút chột dạ, may sao con bé vẫn chưa tỉnh dậy, để bầu không khí không trở nên quá xấu hổ, ông tằng hắng mấy cái.
Nhị Lang Thần giờ đây đã khác trước nhiều rồi, tuy giận dữ lộ rõ trên gương mặt nhưng hành động và lời nói của ông chưa bao giờ bị mất kiểm soát đến thất thố, càng không để cơn giận của mình ảnh hưởng đến con gái được, “Vào trong rồi nói.”
Diêm Vương cũng làm một thủ thế mời, “Được được, vào trong rồi nói.” Sau đó vội vã quay sang ra lệnh bọn thuộc hạ xuống ngự thiện phòng nhanh chóng làm một bàn ăn thịnh soạn bưng lên, còn mình thì đích thân dẫn đường cho cha Dương Tiễn vào trong một cung chuyên dùng để tiếp khách.
Ban đầu Diêm Vương vốn định để cô bé con đang ngủ say sang một phòng khác an tĩnh hơn, nhưng dù có Hao Thiên Khuyển bên cạnh trông coi, Dương Tiễn rất lo cho con gái, hoàn toàn không dám để con bé rời xa tầm mắt mình. Thế nên đã từ chối thẳng thừng, còn nhân cơ hội chửi Diêm Vương một câu ông đã luôn muốn chửi, “Ngu ngốc, chúng ta hạ cấm chế chặn âm thanh là được. Việc gì phải đưa con bé đi.”
Diêm Vương cũng chợt nhận ra vừa rồi mình đúng là bị ngu thật, nên cũng không phản bác gì, để mặc cho Dương Tiễn chửi.
Chẳng mấy chốc cũng tới được tẩm cung của Diêm Vương, đúng lúc hạ nhân trong ngự thiện phòng cũng vừa chế biến xong đồ ăn với tốc độ ánh sáng đang bận rộn dọn lên. Dương Tiễn nhẹ đặt cô bé xuống chiếc ghế to được lót nệm mềm mại gần đó, Hao Thiên Khuyển cũng trèo lên nằm ngủ cạnh cô bé như một vị thần hộ mệnh nhỏ. Dương Tiễn nhìn hình ảnh này có chút buồn cười, cũng có chút ấm áp, ông nhanh chóng xoay đầu ngồi vào bàn tiệc với Diêm Vương.
Tuy không nói gì, nhưng cả hai đều hiểu bữa ăn này hoàn toàn không thể nuốt trôi rồi.
Diêm Vương thở dài, ông vẫn muốn thử xem liệu rốt cuộc Dương Tiễn đã biết những gì, “Không phải ông cũng nhận ra là vì tôi ngại phiền phức nên mới không nói ra thôi sao?”
Thú thật sau cú điện thoại hôm nọ, Dương Tiễn đã thật sự tin như thế. Nhưng sau bao nhiêu năm bị người ta gọi là đầu gỗ, ông cũng phải biết rút kinh nghiệm chứ. Một phần là còn vì, ông tin rằng với quan hệ của hai người, hay nói đúng hơn là với tình bạn của hai người, Diêm Vương An Bạch không phải là người sẽ mặc kệ con gái ông như thế được.
Nhưng càng nghĩ ông càng nhận ra nhiều lỗ hổng. Vì lúc đó Diêm Vương thật sự không kịp nghĩ ra cớ gì, nên mới giả đò thuận theo Dương Tiễn, còn cố ý để ông phát hiện. Đây rõ là đang cố ý đánh lừa Dương Tiễn nghĩ rằng “À, tên này đúng là giống suy nghĩ của mình.” Nên cứ thế, Dương Tiễn thật sự tin rằng Diêm Vương chỉ là lười và ngại phiền phức.
Điểm không đúng đầu tiên Dương Tiễn phát hiện là vì ông biết, đối địch với ông không phải chuyện gì có lợi với Diêm Vương cả. Ngược lại còn rất nhiều mặt bất lợi. Nên không lý nào Diêm Vương lại dễ dàng thừa nhận một lý do có thể gây rạn nứt quan hệ hai người được.
Điểm không đúng thứ hai là bởi vì tính cách Diêm Vương vốn cũng không phải là một người lười biếng hay ngại phiền phức đến thế. Nếu đây là một người xa lạ thì Diêm Vương bỏ qua cũng bình thường. Nhưng cả Dương Tiễn và vợ ông, Ngao Thốn Tâm đều là người quen thân thiết của Diêm Vương, thì cớ gì ông ta lại không nói chứ.
Đáp án chỉ có một, là thật sự có nỗi lòng không nói ra được. Sự thuận theo hôm trước chỉ là kế tạm thời để đánh lừa Dương Tiễn mà thôi. Mấy chuyện này nếu là bạn bè của ông, như cô Hằng Nga trên cung trăng, hoặc kể cả thần tình yêu như Nguyệt Hạ Lão Nhân cũng sẽ nhanh chóng nghiệm ra ngay tức khắc. Duơng Tiễn đang dần thừa nhận cái biệt hiệu đầu gỗ của mình rồi được chưa.
Diêm Vương lại thở dài, cũng không biết từ nãy đến giờ ông ta đã thở dài bao nhiêu lần nữa. Cũng vì thế mà Dương Tiễn hiểu được, vấn đề này có lẽ thật sự rất nghiêm trọng, nên Diêm Vương mới giấu ông lâu như vậy.
“Hay là chúng ta ăn một chút đi...” Diêm Vương cũng biết hành động lúc này của mình có bao nhiêu giống một tên hề. Vốn dĩ chuyện chẳng có gì nghiên trọng, nhưng với ông thì rất khó để có thể nói ra cho Dương Tiễn, một người bạn vô cùng tốt của ông.
Dương Tiễn cũng thở dài, dù ngày ấy của năm xưa đã qua hơn mấy trăm năm nay rồi. Cảnh xưa đã mất, người xưa cũng mất. Nhưng có những chuyện xưa cần phải làm rõ thì lại khó có thể nói ra vô cùng...
Dương Tiễn cũng tự rót cho mình một chén rượu, nâng tay lên cụng với Diêm Vương, sau đó cũng gắp mấy miếng thịt trên bàn ăn.
Ông không nói gì, nhưng chắc hẳn Diêm Vương sẽ hiểu, cú chạm cốc vừa rồi có nghĩa là, không sao cả, nếu khó quá thì từ từ hẵng nói, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ tha thứ cho ông.
Diêm Vương hiểu, đương nhiên hiểu.
Có đôi khi, người lớn cũng chẳng khác gì những đứa trẻ cả. Cũng sẽ có lúc bối rối khó nói, cũng sẽ có lúc do dự không quyết định được, cũng sẽ có lúc buồn bã và đau lòng đến bật khóc sướt mướt. Chỉ là những vấn đề của người lớn gặp phải sẽ khác với trẻ con thôi.
“Năm ấy, Ngao Thốn Tâm đã...”
Bình luận facebook