Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Nửa năm sau.
Cô bé Dương Lam cũng đã dần quen với nếp sống trên thiên giới. Dù sao ở đây có chị A Loan và Hao Thiên Khuyển chơi cùng bé nên bé cũng rất vui. Nhưng đôi lúc bé cũng cảm thấy chán vì mỗi ngày trôi qua đều như nhau, cứ ăn ngủ rồi học. Bé muốn đi khám phá thiên giới lắm cơ mà ba bé không cho, nên là bé chỉ mới ghé qua được nhà của một số người thôi, như chị Hằng Nga nè, anh Na Tra nè, ông Thái Thượng Lão Quân nè, còn ai nữa thì… hình như chỉ có nhiêu đó thôi. À, còn anh Kim Tra đáng ghét cứ luôn miệng nói muốn bé làm vợ anh ấy nữa, hừ, mặc dù ảnh bị baba đấm bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chừa.
Còn những lúc ba rảnh, ba sẽ dắt bé đi ngắm cảnh, hoặc là xuống nhân gian chơi. Ví dụ như hôm nay nè, ba vừa dắt bé đi leo một vòng núi Côn Côn gì ấy, bé cũng không nhớ rõ tên nữa. Nhưng mà cảnh đẹp lắm luôn, trên đỉnh núi cứ mờ mờ ảo ảo vì mây và sương mù đan xen nhau, trông cứ như thiên giới í. Lại còn có rất nhiều vườn hoa đủ màu sắc nữa nha, bé nhìn thích mắt cực. A Loan còn dạy bé tự đan vòng hoa siêu dễ thương luôn, nên bé quyết định trộm một bó to các loại hoa về luyện đan để tặng cho mọi người nè. Chơi đến mệt rồi bé vui vẻ về nhà tắm rửa rồi bay lên giường ngủ một mạch luôn.
Lúc ngủ bé còn nằm mơ thấy phong cảnh tuyệt đẹp ở núi… núi… Côn Luân, đúng rồi, bé nhớ tên rồi.
Mơ đẹp quá làm bé chẳng muốn dậy chút nào, bé rầu rĩ trở mình chợt thấy một bóng đen to ngang ngửa ba bé ngồi ở đầu giường nhìn bé. Bé giật mình bật dậy hét toang lên, chấn động cả cung. Dương Tiễn hiển nhiêng là người nghe thấy đầu tiên, cũng là người phi như bay sang phòng bé trong một nốt nhạc, theo sau là A Loan và Hao Thiên Khuyển.
A Loan vừa đến đã nghe tiếng gầm giận dữ của Dương Tiễn, “Ngươi là ai? Lại có gan dám đột nhập vào phòng của con gái ta, ngươi chán sống rồi à?”
Giờ phút này Dương Tiễn cũng chẳng quan tâm vì sao hắn lẻn vào được nữa, quan trọng nhất là không được để hắn tổn thương Dương Lam. Ông lo lắng nhìn cô bé con co rút một bên, ép người ngồi sát vào tường, cố hết sức tránh xa người lạ mặt này, Dương Tiễn tức giận đến nỗi gọi ra cả pháp khí Tam Tiêm Đao mạnh nhất của mình chuẩn bị xiên tên quái này.
A Loan hối hả chạy đến, thấy người ngồi trên giường trông quen mắt quá, cô kinh ngạc la lên: “Thần Tư Viễn?! Sao anh lại ở đây, không phải anh chết rồi ư??”
Thấy A Loan có vẻ quen biết, Dương Tiễn lập tức hỏi cô, “Ngươi biết tên này? Hắn là ai?” Tuy không hiểu vì sao Thần Tư Viễn đột ngột xuấn hiện ở đây, nhưng A Loan vẫn nhanh chóng giải thích cho Dương Tiễn, đồng thời cũng nhắc cho cô chủ nhỏ mình nhớ lại. Thần Tư Viễn là cận vệ đã ký khế ước máu với Dương Lam, cho nên có thể trú ngụ trong bóng của cô bé và cũng có thể đi ra ngoài mọi thời khắc.
Thần Tư Viễn cũng nhanh chóng chớp lấy cơ hội biện minh cho bản thân, do khoảng thời gian trước bị trọng thương rất nặng không thể cử động được, cho nên ý thức của anh rơi vào trạng thái tự phong bế để chữa thương. Lúc thương thế anh đã không còn gì đáng quan ngại, ý thức của anh cũng tự động được kích hoạt lại. Thế là anh trồi lên xem tình hình cô chủ ngay. Anh cũng đã biết sơ qua tình hình hiện tại, tóm lại là tuy anh đã tự phong bế để dưỡng thương nhưng tình hình xảy ra xung quanh cô chủ anh đều nắm rõ tình hỉnh cả, rằng tại sao cô chủ biến thành trẻ con rồi này kia, anh cũng tự trách mình rất nhiều vì đã không thể bảo vệ được cho cô chủ. Vì vậy anh muốn lấy công chuộc tội, muốn tiếp tục bảo vệ cô chủ nhỏ của mình.
Dương Tiễn thu hồi pháp khí, hừ một tiếng không rõ nghĩa, “Vậy sao không nói sớm.”
Thần Tư Viễn câm nín. Ông vừa xuất hiện đã vội rút đao rút kiếm, tôi còn chưa kịp ho he gì ông đã phun một tràng, lại gọi pháp bảo ra rồi còn con chó cứ gầm gừ như chỉ trực lao vào xé xác tôi ấy, cả tổ tiên nhà tôi cũng không dám ho he, Nhị Lang Thần đại nhân ạ.
Dương Lam mịt mù nghe mọi người nói chuyện. Cô bé không hiểu gì lắm, đơn thuần hỏi ra vấn đề mình thắc mắc nhất: “Anh trai là cận vệ của em hả? Cận vệ là cũng giống như mấy người lính gác hay sao ạ? Vậy anh có chơi với em được không ạ?”
Dương Tiễn thấy con bé nhà mình ham chơi đến quên trời đất thế, ông lôi con bé xuống giường cốc đầu nó một cái cho tỉnh, “Sao con lớn rồi mà chẳng biết lo sợ gì cả! Thấy ai cũng đòi chơi! Nam nữ thọ thọ bất tương thân rõ chưa! Đừng có ham chơi quá bị người ta bắt đi bây giờ!”
Cô bé mới thức dậy đã bị cốc đầu lập tức xụ mặt, không thèm nghe ba nói đâu.
Dương Tiễn thấy con bé rầu rĩ cũng biết mình hơi quá đáng, đành phải xoa xoa chỗ ông vừa cốc mấy cái, nhẹ giọng nói với con bé, “Nhớ nghe lời ba, cẩn thận với người lạ, được không? Ba lo cho Dương Lam lắm. Ngày mai hoặc hôm nào ba rảnh ba lại dắt con xuống nhân gian chơi nhé?”
Dương Lam dễ dãi nhắc đến chơi là quên hết sự đời: “Dạ! Con có giận gì đâu, mà ba hứa đó nha!”
Dương Tiễn cũng cười bất đắc dĩ, ừ một tiếng rồi đưa con bé cho A Loan tân trang các thứ. Còn ông quay về phía Thần Tư Viễn dặn dò mấy câu, dù sao thì có thêm người bên cạnh con gái cũng tốt. Nhưng vì có một tiền lệ Diêm Thừa Ngạo nên đối với mấy thằng con trai tiếp xúc với con gái, ông sẽ cảnh giác hơn những cô gái như A Loan. Ông nhắc nhở cũng như cảnh cáo Thần Tư Viễn mấy câu rồi cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Ông phải quay về cung xử lí công việc tiếp rồi.
Thần Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm chui về lại bóng của cô chủ nhỏ để dưỡng thương tiếp, phòng hờ cho bất cứ tình huống xấu nào có thể xuất hiện.
Dương Lam đang ăn sáng cùng chị A Loan, chợt thấy Thần Tư Viễn bay vào bóng của mình, cô bé giật mình, thử ngồi xổm xuống gõ gõ cái bóng của mình, âm thanh cũng bất giác nhỏ hơn một xíu: “Anh gì ơi, anh có nghe em nói gì không ạ?”
Thần Tư Viễn nhất thời không dám trồi mỗi cái đầu lên nhìn Dương Lam, sợ rằng sẽ dọa sợ bé, bèn đáp trả bé bằng giọng nói, “Tôi có. Tiểu thư nhỏ có thể gọi tôi lúc nào cũng được, bình thường tôi sẽ tự cách âm để tránh làm phiền sự riêng tư của tiểu thư nhỏ, nhưng chỉ cần người gọi tên tôi Thần Tư Viễn thì tôi sẽ xuất hiện ngay.”
Cô bé nghe vậy cũng vui vẻ vẫy tay tạm biệt, cũng không quên hứa hẹn rằng nhất định sẽ gọi anh lên chơi cùng, bé không để anh cô đơn một mình đâu!
Nói rồi cô bé vội vàng kéo ăn tiếp bữa sáng của mình, sau đó kéo chị A Loan đi tân trang. Bé nhấn mạnh với chị từ tối qua rồi, nhưng bây giờ vẫn phải nhắc lại cho chắc, hôm nay bé phải mặc bộ đồ đẹp nhất, làm kiểu tóc đẹp nhất. Vì bé có hẹn đi tham quan với anh xấu trai đó nha!
Chị A Loan phì cười với bé, chị nhỏ giọng nói: “Nếu Nhị Lang Thần đại nhân biết em hào hứng đi chơi với Diêm đại nhân thế này chắc sẽ tức đến đỏ cả mặt, rồi xách cổ áo Diêm đại nhân lên đập cho mấy cái nữa mất.”
Em bé Dương Lam bĩu môi, “Em mới không sợ ba đâu, em nói với ba anh ấy là người tốt mà ba cứ không tin. Chắc tại thấy ảnh xấu quá nên vậy á. Hay chị A Loan thử tân trang cho anh í đi chị, làm cho anh ấy đẹp như em vậy á.”
A Loan vừa cài lên tóc cô bé một chiếc trâm ngọc bằng bạc, chính giữa có đính một viên kim cương xanh lam, đơn giản nhưng đẹp, vừa cười vui vẻ, cho cô mười cái gan cô cũng không dám động vào Diêm đại nhân đâu.
Dương Lam hài lòng nhìn cô bé với bộ y phục phốt giữa hai màu xanh biển nhạt và trắng. Bé cảm thấy chị A Loan tân trang cho bé chưa bao giờ bị xấu luôn! Đúng là tri kĩ của bé!
Kể từ ngày bé từ biệt anh xấu trai và bác Diêm đen tới nay đã rất lâu rồi. Thế mà anh ta đều kiên trì mỗi ngày đến thăm bé, chơi với bé. Bé thấy ba bé bận tối mắt tối mày cơ mà, không hiểu sao anh ta lại rảnh vậy. Thế là có một hôm, bé thử hỏi thăm anh có phải “thất nghiệp”, “vô công rỗi nghề” không, sao anh dư thời gian vậy. Thời gian bé học còn nhiều hơn anh á!
Lúc đó anh ấy vẫn trông quang minh chính đại lắm, còn nói nào là “Vì em, anh luôn dư thời gian. Vì yêu em anh có thể từ bỏ tất cả, bé mau cưới anh nha!”
Sau đó, đương nhiên là bị ba của bé cốc đầu mấy cái, còn mắng anh không được nói bậy bạ trước mặt em nữa.
Bé Dương Lam cũng đã không còn ngây thơ như Lam của ngày hôm qua nữa, cô bé đương nhiên đã hiểu rõ yêu, cưới và cô dâu có nghĩa là gì. Nên trước giờ luôn thẳng thắn từ chối anh, bé chỉ muốn có bạn để chơi thôi, bé mới có tí xíu vậy có biết yêu là gì đâu! Cô bé cũng biết chưa đủ tuổi là hong có được cưới đâu nha, bé cũng không muốn anh phải vô tù nữa, nên là cứ từ chối là tốt nhất.
Bé ngồi trên ghế đong đưa hai chân ngắn ngủi không chạm nổi mặt đất, tám chuyện với A Loan trong lúc đợi anh xấu trai đến đón bé đi đó nha!
Mặc dù bình thường anh xấu trai sẽ luôn đến trước hẹn nửa tiếng, nhưng hôm nay bé chuẩn bị xong trước cả anh đó nha! Vì bé quý anh lắm đó!
Bé đã xin ba nghỉ cả ngày hôm nay để đi chơi với anh rồi, tuy có hơi buồn khi phải xa chị A Loan một ngày, nhưng không sao, bé sẽ mua quà bù lại cho chị vậy, he he.
Cô bé Dương Lam cũng đã dần quen với nếp sống trên thiên giới. Dù sao ở đây có chị A Loan và Hao Thiên Khuyển chơi cùng bé nên bé cũng rất vui. Nhưng đôi lúc bé cũng cảm thấy chán vì mỗi ngày trôi qua đều như nhau, cứ ăn ngủ rồi học. Bé muốn đi khám phá thiên giới lắm cơ mà ba bé không cho, nên là bé chỉ mới ghé qua được nhà của một số người thôi, như chị Hằng Nga nè, anh Na Tra nè, ông Thái Thượng Lão Quân nè, còn ai nữa thì… hình như chỉ có nhiêu đó thôi. À, còn anh Kim Tra đáng ghét cứ luôn miệng nói muốn bé làm vợ anh ấy nữa, hừ, mặc dù ảnh bị baba đấm bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chừa.
Còn những lúc ba rảnh, ba sẽ dắt bé đi ngắm cảnh, hoặc là xuống nhân gian chơi. Ví dụ như hôm nay nè, ba vừa dắt bé đi leo một vòng núi Côn Côn gì ấy, bé cũng không nhớ rõ tên nữa. Nhưng mà cảnh đẹp lắm luôn, trên đỉnh núi cứ mờ mờ ảo ảo vì mây và sương mù đan xen nhau, trông cứ như thiên giới í. Lại còn có rất nhiều vườn hoa đủ màu sắc nữa nha, bé nhìn thích mắt cực. A Loan còn dạy bé tự đan vòng hoa siêu dễ thương luôn, nên bé quyết định trộm một bó to các loại hoa về luyện đan để tặng cho mọi người nè. Chơi đến mệt rồi bé vui vẻ về nhà tắm rửa rồi bay lên giường ngủ một mạch luôn.
Lúc ngủ bé còn nằm mơ thấy phong cảnh tuyệt đẹp ở núi… núi… Côn Luân, đúng rồi, bé nhớ tên rồi.
Mơ đẹp quá làm bé chẳng muốn dậy chút nào, bé rầu rĩ trở mình chợt thấy một bóng đen to ngang ngửa ba bé ngồi ở đầu giường nhìn bé. Bé giật mình bật dậy hét toang lên, chấn động cả cung. Dương Tiễn hiển nhiêng là người nghe thấy đầu tiên, cũng là người phi như bay sang phòng bé trong một nốt nhạc, theo sau là A Loan và Hao Thiên Khuyển.
A Loan vừa đến đã nghe tiếng gầm giận dữ của Dương Tiễn, “Ngươi là ai? Lại có gan dám đột nhập vào phòng của con gái ta, ngươi chán sống rồi à?”
Giờ phút này Dương Tiễn cũng chẳng quan tâm vì sao hắn lẻn vào được nữa, quan trọng nhất là không được để hắn tổn thương Dương Lam. Ông lo lắng nhìn cô bé con co rút một bên, ép người ngồi sát vào tường, cố hết sức tránh xa người lạ mặt này, Dương Tiễn tức giận đến nỗi gọi ra cả pháp khí Tam Tiêm Đao mạnh nhất của mình chuẩn bị xiên tên quái này.
A Loan hối hả chạy đến, thấy người ngồi trên giường trông quen mắt quá, cô kinh ngạc la lên: “Thần Tư Viễn?! Sao anh lại ở đây, không phải anh chết rồi ư??”
Thấy A Loan có vẻ quen biết, Dương Tiễn lập tức hỏi cô, “Ngươi biết tên này? Hắn là ai?” Tuy không hiểu vì sao Thần Tư Viễn đột ngột xuấn hiện ở đây, nhưng A Loan vẫn nhanh chóng giải thích cho Dương Tiễn, đồng thời cũng nhắc cho cô chủ nhỏ mình nhớ lại. Thần Tư Viễn là cận vệ đã ký khế ước máu với Dương Lam, cho nên có thể trú ngụ trong bóng của cô bé và cũng có thể đi ra ngoài mọi thời khắc.
Thần Tư Viễn cũng nhanh chóng chớp lấy cơ hội biện minh cho bản thân, do khoảng thời gian trước bị trọng thương rất nặng không thể cử động được, cho nên ý thức của anh rơi vào trạng thái tự phong bế để chữa thương. Lúc thương thế anh đã không còn gì đáng quan ngại, ý thức của anh cũng tự động được kích hoạt lại. Thế là anh trồi lên xem tình hình cô chủ ngay. Anh cũng đã biết sơ qua tình hình hiện tại, tóm lại là tuy anh đã tự phong bế để dưỡng thương nhưng tình hình xảy ra xung quanh cô chủ anh đều nắm rõ tình hỉnh cả, rằng tại sao cô chủ biến thành trẻ con rồi này kia, anh cũng tự trách mình rất nhiều vì đã không thể bảo vệ được cho cô chủ. Vì vậy anh muốn lấy công chuộc tội, muốn tiếp tục bảo vệ cô chủ nhỏ của mình.
Dương Tiễn thu hồi pháp khí, hừ một tiếng không rõ nghĩa, “Vậy sao không nói sớm.”
Thần Tư Viễn câm nín. Ông vừa xuất hiện đã vội rút đao rút kiếm, tôi còn chưa kịp ho he gì ông đã phun một tràng, lại gọi pháp bảo ra rồi còn con chó cứ gầm gừ như chỉ trực lao vào xé xác tôi ấy, cả tổ tiên nhà tôi cũng không dám ho he, Nhị Lang Thần đại nhân ạ.
Dương Lam mịt mù nghe mọi người nói chuyện. Cô bé không hiểu gì lắm, đơn thuần hỏi ra vấn đề mình thắc mắc nhất: “Anh trai là cận vệ của em hả? Cận vệ là cũng giống như mấy người lính gác hay sao ạ? Vậy anh có chơi với em được không ạ?”
Dương Tiễn thấy con bé nhà mình ham chơi đến quên trời đất thế, ông lôi con bé xuống giường cốc đầu nó một cái cho tỉnh, “Sao con lớn rồi mà chẳng biết lo sợ gì cả! Thấy ai cũng đòi chơi! Nam nữ thọ thọ bất tương thân rõ chưa! Đừng có ham chơi quá bị người ta bắt đi bây giờ!”
Cô bé mới thức dậy đã bị cốc đầu lập tức xụ mặt, không thèm nghe ba nói đâu.
Dương Tiễn thấy con bé rầu rĩ cũng biết mình hơi quá đáng, đành phải xoa xoa chỗ ông vừa cốc mấy cái, nhẹ giọng nói với con bé, “Nhớ nghe lời ba, cẩn thận với người lạ, được không? Ba lo cho Dương Lam lắm. Ngày mai hoặc hôm nào ba rảnh ba lại dắt con xuống nhân gian chơi nhé?”
Dương Lam dễ dãi nhắc đến chơi là quên hết sự đời: “Dạ! Con có giận gì đâu, mà ba hứa đó nha!”
Dương Tiễn cũng cười bất đắc dĩ, ừ một tiếng rồi đưa con bé cho A Loan tân trang các thứ. Còn ông quay về phía Thần Tư Viễn dặn dò mấy câu, dù sao thì có thêm người bên cạnh con gái cũng tốt. Nhưng vì có một tiền lệ Diêm Thừa Ngạo nên đối với mấy thằng con trai tiếp xúc với con gái, ông sẽ cảnh giác hơn những cô gái như A Loan. Ông nhắc nhở cũng như cảnh cáo Thần Tư Viễn mấy câu rồi cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Ông phải quay về cung xử lí công việc tiếp rồi.
Thần Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm chui về lại bóng của cô chủ nhỏ để dưỡng thương tiếp, phòng hờ cho bất cứ tình huống xấu nào có thể xuất hiện.
Dương Lam đang ăn sáng cùng chị A Loan, chợt thấy Thần Tư Viễn bay vào bóng của mình, cô bé giật mình, thử ngồi xổm xuống gõ gõ cái bóng của mình, âm thanh cũng bất giác nhỏ hơn một xíu: “Anh gì ơi, anh có nghe em nói gì không ạ?”
Thần Tư Viễn nhất thời không dám trồi mỗi cái đầu lên nhìn Dương Lam, sợ rằng sẽ dọa sợ bé, bèn đáp trả bé bằng giọng nói, “Tôi có. Tiểu thư nhỏ có thể gọi tôi lúc nào cũng được, bình thường tôi sẽ tự cách âm để tránh làm phiền sự riêng tư của tiểu thư nhỏ, nhưng chỉ cần người gọi tên tôi Thần Tư Viễn thì tôi sẽ xuất hiện ngay.”
Cô bé nghe vậy cũng vui vẻ vẫy tay tạm biệt, cũng không quên hứa hẹn rằng nhất định sẽ gọi anh lên chơi cùng, bé không để anh cô đơn một mình đâu!
Nói rồi cô bé vội vàng kéo ăn tiếp bữa sáng của mình, sau đó kéo chị A Loan đi tân trang. Bé nhấn mạnh với chị từ tối qua rồi, nhưng bây giờ vẫn phải nhắc lại cho chắc, hôm nay bé phải mặc bộ đồ đẹp nhất, làm kiểu tóc đẹp nhất. Vì bé có hẹn đi tham quan với anh xấu trai đó nha!
Chị A Loan phì cười với bé, chị nhỏ giọng nói: “Nếu Nhị Lang Thần đại nhân biết em hào hứng đi chơi với Diêm đại nhân thế này chắc sẽ tức đến đỏ cả mặt, rồi xách cổ áo Diêm đại nhân lên đập cho mấy cái nữa mất.”
Em bé Dương Lam bĩu môi, “Em mới không sợ ba đâu, em nói với ba anh ấy là người tốt mà ba cứ không tin. Chắc tại thấy ảnh xấu quá nên vậy á. Hay chị A Loan thử tân trang cho anh í đi chị, làm cho anh ấy đẹp như em vậy á.”
A Loan vừa cài lên tóc cô bé một chiếc trâm ngọc bằng bạc, chính giữa có đính một viên kim cương xanh lam, đơn giản nhưng đẹp, vừa cười vui vẻ, cho cô mười cái gan cô cũng không dám động vào Diêm đại nhân đâu.
Dương Lam hài lòng nhìn cô bé với bộ y phục phốt giữa hai màu xanh biển nhạt và trắng. Bé cảm thấy chị A Loan tân trang cho bé chưa bao giờ bị xấu luôn! Đúng là tri kĩ của bé!
Kể từ ngày bé từ biệt anh xấu trai và bác Diêm đen tới nay đã rất lâu rồi. Thế mà anh ta đều kiên trì mỗi ngày đến thăm bé, chơi với bé. Bé thấy ba bé bận tối mắt tối mày cơ mà, không hiểu sao anh ta lại rảnh vậy. Thế là có một hôm, bé thử hỏi thăm anh có phải “thất nghiệp”, “vô công rỗi nghề” không, sao anh dư thời gian vậy. Thời gian bé học còn nhiều hơn anh á!
Lúc đó anh ấy vẫn trông quang minh chính đại lắm, còn nói nào là “Vì em, anh luôn dư thời gian. Vì yêu em anh có thể từ bỏ tất cả, bé mau cưới anh nha!”
Sau đó, đương nhiên là bị ba của bé cốc đầu mấy cái, còn mắng anh không được nói bậy bạ trước mặt em nữa.
Bé Dương Lam cũng đã không còn ngây thơ như Lam của ngày hôm qua nữa, cô bé đương nhiên đã hiểu rõ yêu, cưới và cô dâu có nghĩa là gì. Nên trước giờ luôn thẳng thắn từ chối anh, bé chỉ muốn có bạn để chơi thôi, bé mới có tí xíu vậy có biết yêu là gì đâu! Cô bé cũng biết chưa đủ tuổi là hong có được cưới đâu nha, bé cũng không muốn anh phải vô tù nữa, nên là cứ từ chối là tốt nhất.
Bé ngồi trên ghế đong đưa hai chân ngắn ngủi không chạm nổi mặt đất, tám chuyện với A Loan trong lúc đợi anh xấu trai đến đón bé đi đó nha!
Mặc dù bình thường anh xấu trai sẽ luôn đến trước hẹn nửa tiếng, nhưng hôm nay bé chuẩn bị xong trước cả anh đó nha! Vì bé quý anh lắm đó!
Bé đã xin ba nghỉ cả ngày hôm nay để đi chơi với anh rồi, tuy có hơi buồn khi phải xa chị A Loan một ngày, nhưng không sao, bé sẽ mua quà bù lại cho chị vậy, he he.
Bình luận facebook