Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 524-526
“Phải rồi, các cô cậu có đề nghị gì hay không?”, Sở Nhậm Hành hỏi.
“Gia chủ, cháu thấy hay là tặng quà đi!”, Sở Chí Minh đề nghị.
“Tặng quà?”, Sở Hùng dè bỉu: “Với thân phận của đại thống soái, cậu ấy lại thiếu chút quà mọn của nhà họ Sở chúng ta sao?”
“Vậy theo như ý của chú hai thì phải thể hiện như thế nào?”, Sở Chí Minh hỏi lại
“Nhất thời chú cũng chưa có ý kiến gì hay cả”, Sở Hùng khoát tay nói.đừng làm như vậy nhữ nhéu
“Ha ha!”, Sở Chí Minh không cam chịu yếu thế: “Nếu như chú hai không có ý kiến gì hay thì xin đừng mở miệng ra ạ!”
“Được rồi, đừng cãi cọ nữa!”, Sở Nhậm Hành ngắt lời: “Tôi thấy tặng quà để cảm ơn đại thống soái là một ý kiến khá hay, có điều phải tặng quà gì đặc biệt một chút!”đừng làm như vậy nhữ nhé
“Dù sao với địa vị của đại thống soái, cho dù là tiền bạc hay gái đẹp, đối với cậu ấy mà nói đều quá tầm thường”.đừng làm như vậy nhữ nhé
“Hơn nữa, chưa chắc người ta đã thèm để mắt tới!”đừng làm như vậy nhữ nhé
“Gia chủ, có phải trong lòng ông đã có chủ ý rồi không?”, Sở Chí Minh vội hỏi.đừng làm như vậy nhữ nhé
“Ừ!”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Vừa rồi ông nghĩ hay là lấy bức bút tích của Đường Bá Hổ, là báu vật của nhà ta ra làm quà cảm ơn đại thống soái nhỉ?”đừng làm như vậy nhữ nhé
“Nhưng nghĩ lại thì người ta giết giặc trên chiến trường, là người quân nhân mẫu mực, chắc là cũng không có hứng thú với loại bút tích này”.
“Vậy nên ông quyết định rồi, chúng ta sẽ tặng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm cất ở đáy hòm của nhà họ Sở”.tất cả chúng ta dai sai rồi
“Thất Tinh Bảo Kiếm?”, Sở Nhậm Hành vừa dứt lời, trước mắt mọi người đều chợt sáng rực lên.tất cả chúng ta dai sai rồi
Loading...
Thanh Thất Tinh Bảo Kiếm mà nhà họ Sở cất giữ vốn có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Lúc đó danh tướng Dã Luyện phải mất bảy bảy bốn mươi chín ngày mới đúc nên được.tất cả chúng ta dai sai rồi
Đã một nghìn năm trôi qua, trải qua bãi bể nương dâu mà thanh Thất Tinh Bảo Kiếm này vẫn còn sắc bén.
Hơn nữa nó còn có giá trị lưu giữ.tất cả chúng ta dai sai rồi
Thuộc vào dạng bảo vật vô giá.tất cả chúng ta dai sai rồi
“Đây là cái gọi là ‘nước hoa tặng người đẹp, bảo kiếm tặng anh hùng’! Với chiến tích lẫy lừng của đại thống soái, lại thêm thanh Thất Tinh Bảo Kiếm này nữa, quả thực vừa đẹp!”, Sở Hùng xoa tay nói.tất cả chúng ta dai sai rồi
“Được rồi!”, Sở Hùng tấm tắc như thế khiến Sở Nhậm Hành vui như mở cờ trong bụng. Nhưng bề ngoài cụ ta vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Tranh thủ thời gian chuyển tặng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm cho đại thống soái đi!”bạn cs đang làm đúng
Đương nhiên nNhà họ Sở đương nhiên không thể gặp được đại thống soái rồi.bạn cs đang làm đúng
Nhưng họ có thể thông qua chiến khu tỉnh để tặng thanh bảo kiếm này.bạn cs đang làm đúng
“Thất Tinh Bảo Kiếm?”, nhìn thấy quà nhà họ Sở mang tới, Viên Duy Nhất dở khóc dở cười nói: “Nhà họ Sở đúng là có mắt không tròng, không có mắt nhìn người. Rõ ràng chỗ dựa lớn nhất của họ chính là đại thống soái, nhưng họ lại muốn thông qua người ở giữa là mình để lấy lòng đại thống soái”.bạn cs đang làm đúng
Có điều đây là chuyện nhà của Mục Hàn, Viên Duy Nhất biết rõ nhưng cũng không thể nói ra được.bạn cs đang làm đúng
Viên Duy Nhất không dám chậm trễ, lập tức chuyển tặng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm cho Mục Hàn.bạn cs đang làm đúng
Lúc này Mục Hàn đang ở tập đoàn Phi Long.bạn cs đang làm đúng
Vì tập đoàn Thiên Thành muốn phát triển lớn mạnh hơn nên đã chuyển đến tỉnh, tập đoàn Phi Long cũng chuyển trụ sở tới tỉnh thành.
Vậy nên có rất nhiều việc cần Mục Hàn đích thân chỉ đạo.thật xấu hổ với mình
“Nhà họ Sở tặng quà?”thật xấu hổ với mình
Mục Hàn hơi ngạc nhiên.thật xấu hổ với mình
Vì thân phận đặc biệt của Viên Duy Nhất nên Mục Hàn không để ông ta vào trong mà cử Vương Học Bính cầm hộp quà đưa vào.
Hộp quà vô cùng tinh xảo, xét từ góc độ chiều dài, đó có lẽ là một thanh kiếm dài.thật xấu hổ với mình
Sau khi Vương Học Bính mở hộp quà ra, một hơi thở phong cách cổ xưa ập tới.thật xấu hổ với mình
Một thanh bảo kiếm sắc bén có màu sắc cổ xưa và mùi hương cổ xưa nằm bên trong đó, thân kiếm còn có bảy ngôi sao Bắc Đẩu.
“Thất Tinh Bảo Kiếm?”thật xấu hổ với mình
Khóe miệng Mục Hàn không khỏi nhếch lên.thật xấu hổ với mình
Bởi vì Mục Hàn cũng biết thanh Thất Tinh Bảo Kiếm này, đó là một thanh kiếm cổ đã truyền lại cả nghìn năm nay, nó từng được vô số anh hùng hào kiệt tranh giành cướp đoạt, là một trong những thanh bảo kiếm nổi tiếng trên giang hồ.
Và trong một buổi đấu giá sáu năm trước, có người đã đấu giá được thanh kiếm này với giá năm trăm triệu tệ.thật xấu hổ với mình
Không ngờ đó lại là nhà họ Sở.thật xấu hổ với mình
“Ha ha!”, Mục Hàn cầm thanh Thất Tinh Bảo Kiếm lên, cười hớn hở nói: “Thanh bảo kiếm này mà nhà họ Sở cũng nỡ lòng nói tặng là tặng luôn sao?”thật xấu hổ với mình
“Đột nhiên tôi rất muốn biết, nếu như để Sở Nhậm Hành biết được thanh Thất Tinh Bảo Kiếm mà ông ta yêu quý nhất rơi vào tay của tôi thì sẽ có biểu cảm như thế nào?”
“Đại ca, thứ đồ này thực sự đáng giá đến vậy sao?”, thấy bộ dạng của Mục Hàn, Vương Học Bính ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Chứ sao?”, Mục Hàn cười nói: “Anh đừng thấy lương mình đang là cả chục nghìn tệ, cho dù anh bỏ ra số tiềnlấy lương của năm mươi năm cũng không mua nổi thanh kiếm này đâu!”
“Hả?”, Vương Học Bính không khỏi hít một hơi.
“Nếu như người ta đã có thành ý như thế, đương nhiên tôi cũng phải thể hiện một chút rồi”, Mục Hàn gọi luôn cho Viên Duy Nhất và căn dặn: “Tư lệnh Viên, ông giúp tôi chuyển lời lại với nhà họ Sở, nói là tôi đã nhận được thanh Thất Tinh Bảo Kiếm rồi, khá lắm, tôi rất thích!”
“Rõ!”, Viên Duy Nhất gật đầu nói.
Đại thống soái căn dặn, Viên Duy Nhất không dám lơ là.
Ông ta chuyển lời lại cho Sở Nhậm Hành ngay.
Sở Nhậm Hành biết tin liền phấn khích mãi không thôi, trên dưới nhà họ Sở đều vô cùng phấn chấn.
Đây là lần đầu tiên đại thống soái trực tiếp trả lời nhà họ Sở!
Hơn nữa, đại thống soái còn thể hiện rất rõ ràng rằng cậu ấy rất thích món quà tặng của nhà họ Sở.
Điều này đối với nhà họ Sở mà nói chính là sự vinh dự không gì sánh nổi.
Tất cả mọi người trong nhà họ Sở, bao gồm cả Sở Nhậm Hành đều cảm thấy dường như bản thân mình cũng được thơm lây.
Điều mà Sở Nhậm Hành không hề hay biết đó là thanh Thất Tinh Bảo Kiếm mà trước giờ cụ ta vẫn luôn nâng niu gìn giữ, lúc này lại đang bị Mục Hàn lấy làm con dao gọt dưa hấu.
Vì có một nhân viên bảo vệ vừa mua được một quả dưa, đúng lúc không có dao gọt dưa, Mục Hàn liền muốn thử xem thanh Thất Tinh Bảo Kiếm hơn nghìn năm có còn sắc bén nữa hay không?
Nhìn thấy vậy, các nhân viên bảo vệ khác đều háo hức.
“Mục Hàn, anh đang làm cái gì vậy?”, đúng lúc Phương Viên đi qua đây cũng nhìn thấy cảnh này, vốn dĩ tâm trạng cô ta đang không được tốt, cô ta liền quát mắng: “Anh cũng rảnh rỗi quá rồi nhỉ?”
“Nếu như anh để tâm một chút tới công việc, sự nghiệp thì Nhã Hiên cũng không đến mức phải chịu mệt mỏi vì anh!”
Anh đã hoàn thành điều kiện mà nhà họ Lâm đề ra để cho anh và Nhã Hiên tổ chức đám cưới bù hay chưa?
Phương Viên mắng mỏ Mục Hàn tối tăm mặt mũi/khiến sắc mặt Mục Hàn tối sầm lại..…
“Cô bị sao đấy?”, Mục Hàn nhận ra tâm trạng của Phương Viên không ổn , như kiểu cô ta đã ăn phải thuốc súng vậy.
Vì dù sao mấy hôm trước tâm trạng của Phương Viên vẫn đang tốt lắm.
Chớp mắt cái sao đã lại thành ra như thế này rồi?
Không lẽ cô ta đang đến tháng rồi?
Mục Hàn cất thanh Thất Tinh Bảo Kiếm đi và nói: “Phó tổng giám đốc Phương, dù sao tôi cũng là một thành viên của tập đoàn Phi Long, nếu như cô có vấn đề gì phiền não cũng có thể nói với tôi mà!”
“Đúng là tôi đang có chuyện phiền lòng lắm đây!”, sau khi Phương Viên xả tức xong, bản thân cô cũng cảm thấy thái độ của mình với Mục Hàn hơi quá đáng: “Có một doanh nghiệp ở Đông Hải sau khi tiến hành một khoản giao dịch mười tỷ tệ với tập đoàn Phi Long chúng ta xong, lấy hàng đi nhưng không trả tiền nữa!”
Tuy rằng ngoài miệng cô ta chém Mục Hàn như chém chả, hơi có ý hận một nỗi sắt không thể rèn được thành thép, nhưng kể từ sau khi Mục Hàn cứu Phương Viên liên tiếp mấy lần, cô ta đã có cảm giác tín nhiệm Mục Hàn.thật xấu hổ với mình
Vậy nên vừa nhìn thấy Mục Hàn đang rảnh rang, hoàn toàn không coi yêu cầu của nhà họ Lâm lúc trước ra gì, cô ta chợt nổi giận đùng đùng.thật xấu hổ với mình
Cô ta cũng bày tỏ luôn nỗi phiền não của mình với Mục Hàn.thật xấu hổ với mình
“Cái gì?”, nghe Phương Viên nói vậy, Mục Hàn chợt nổi giận: “Là doanh nghiệp nào vậy?”thật xấu hổ với mình
“Định làm loạn sao? Làm ăn với tập đoàn Phi Long mà lại dám không trả tiền à?”thật xấu hổ với mình
Vừa nghe đến việc có người muốn quỵt tiền của mình, Mục Hàn lập tức thể hiện sự không bằng lòng/ vẻ bất mãn.thật xấu hổ với mình
“Ờ!”, thấy Mục Hàn phản ứng dữ dội như vậy, Phương Viên cảm thấy kỳ lạ, cô ta liền dè bỉu: “Coi cái biểu cảm của anh kìa, cứ như kiểu tập đoàn Phi Long là do anh thành lập không bằng!”thật xấu hổ với mình
Tập đoàn Phi Long vốn dĩ là của anh mà, Mục Hàn chửi thầm trong bụng.
“Có điều, anh cũng khá là có trách nhiệm đấy!”, Phương Viên nghĩ một chút rồi khen Mục Hàn: “Anh xem đoàn Phi Long như thế nhà mình như vậy là tốt đó! Kiểu nhân viên nghĩ nhiều đến lợi ích công ty như anh dường như không còn nhiều nữa rồi!”
“Chẳng trách Nhã Hiên lại thích anh như vậy!”anh đang làm gì thế
Mục Hàn không cảm thấy gì trước lời khen ngợi của Phương Viên: “Người ta không trả tiềntienf, lẽ nào mấy người cứ để mặc như thế hay sao?”anh đang làm gì thế
“Tôi đã cử hai tốp người đi đòi tiền rồi, nhưng đều công cốc quay về”, Phương ViênPV cau mày: “Đây là khoản làm ăn với số tiền lên đến mười tỷ tệ. Sau khi đối phương thanh toán một trăm triệu tệ tiền cọc thì chúng ta đã sắp xếp gửi hàng đi rồi!”anh đang làm gì thế
“Nhưng sau khi đã gửi hàng đi thì họ lại giở trò”.anh đang làm gì thế
“Thậm chí người mà tôi cử đi đòi nợ còn bị người ta đánh nữa!”anh đang làm gì thế
Loading...
“Giờ tôi thực sự đang đau đầu lắm đây!”anh đang làm gì thế
“Lại còn có doanh nghiệp hống hách đến mức đó sao?”, Mục Hàn đầy vẻ phẫn nộ nói: “Phó tổng giám đốc Phương, nói cho tôi biết tên và địa chỉ của doanh nghiệp đó, tôi sẽ đòi số tiền đó về!”anh đang làm gì thế
“Anh á?”, Phương Viên PV hơi kinh ngạc nhìn Mục Hàn: “Anh có ổn không đó?”anh đang làm gì thế
Dù sao thì Phương Viên có thể ngồi được vào vị trí phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long cũng không phải dạng ngu ngốc gì. Người mà cô ta cử đi đòi nợ đều là những người đòi nợ công ty chuyên nghiệp cả. Ngay cả người chuyên đòi nợ còn phải ngậm quả đắng thì Mục Hàn có thể làm được gì sao?anh đang làm gì thế
Phương Viên thể hiện sự nghi ngờ.anh đang làm gì thế
“Hơ hơ hơ, tôi nói này Ttổng giám đốc Phương, biểu cảm này của cô là sao đây?”, Mục Hàn đâu thể không hiểu được suy nghĩ của Phương Viên, anh liền nói: “Cô như thế này rõ ràng là xem thường tôi đấy nha!”anh đang làm gì thế
“Phải, đúng là tôi xem thường anh đó!”, Phương ViênPV gật đầu nói thẳng.anh đang làm gì thế
“…”bản thất thậ sư la chi
Mục Hàn bĩu môi nói: “Không cần biết cô có xem thường tôi hay không, tôi thấy mình vẫn có thể thử xem!”
“Dù sao giờ cô cũng đâu còn cách nào, chi bằng để tôi thử xem sao!”bản thất thậ sư la chi
Phương Viên nghĩ ngợi một chút, cảm thấy Mục Hàn nói cũng có lý.bản thất thậ sư la chi
Với những chuyện như thế này, Phương Viên chỉ có nước cầu cứu anh Long và ông chủ đứng phía sau kia, may ra mới có thể giải quyết vấn đề được thuận lợi. Nhưng nếu như vậy, chẳng phải chứng tỏ rằng phó tổng giám đốc xử lý công việc thường ngày như cô ta quá vô dụng rồi hay sao?bản thất thậ sư la chi
Dù sao tên Mục Hàn này cũng tinh quái vô cùng, lắm mưu nhiều kế, biết đâu lại được thì sao?bản thất thậ sư la chi
“Được! Vậy tôi đành cố vớt vát xem sao vậy!”, Phương ViênPV gật đầu bày tỏ sự đồng ý: “Mục Hàn, nếu như anh có thể đòi được phần đuôi của chín tỷ chín tệ thì tôi sẽ báo với anh Long và ông chủ đứng phía sau để anh được thăng chức, tăng lương, để anh nhanh chóng hoàn thành được yêu cầu của nhà họ Lâm đó là kiếm được một tỷ tệ!”
“Đảm bảo sẽ hoàn thành được nhiệm vụ!”, Mục Hàn cười hớn hở.bản thất thậ sư la chi
Sau khi Phương Viên PV nói cho anh biết tên và địa chỉ của doanh nghiệp kia, Mục Hàn lập tức lên đường tiến về Đông Hải.
Tỉnh này chỉ cách Đông Hải khoảng hai giờ đồng hồ lái xe.
Tỉnh thành này dựa vào bức xạ của vòng tròn kinh tế Đông Hải nên phát triển cũng khá nhanh.cuốc đời khffon như vaauk đâp
Doanh nghiệp đó có tên là công ty Nhật Khống Đông Hải, là doanh nghiệp thuộc Đảo Quốc.cuốc đời khffon như vaauk đâp
Trước khi Mục Hàn đến đây, anh đã tìm hiểu một chút về tình hình chung của Nhật Khống Đông Hải nên trong lòng đã hiểu đại khái.cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Chào cô, tôi cần gặp chủ tịch của cô!”, Mục Hàn vào trong công ty Nhật Khống Đông Hải và đến trước quầy lễ tân.cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Gặp chủ tịch của chúng tôi?”, nhân viên lễ tân xinh đẹp đang nằm dài trên bàn nghịch điện thoại, không buồn ngẩng đầu lên: “Anh có hẹn không?”cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Không!”, Mục Hàn lắc đầu.cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Nếu không hẹn trước thì anh phải xin hẹn sẵn đi đã rồi đến”, cô nhân viên lễ tân nói với vẻ lười biếng.cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Đến nhà đòi nợ có cần hẹn trước không?”, Mục Hàn thản nhiên nói.cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Hả?”, lúc này nhân viên lễ tân mới cất điện thoại đi, tò mò nhìn Mục Hàn: “Anh đến đòi nợ à?”
“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu nói: “Có vấn đề gì sao?”thật by uôns tẻ hấy sauwc
Mục Hàn cứ cảm thấy thái độ của nhân viên lễ tân này lạ lạ.thật by uôns tẻ hấy sauwc
“Nếu như là đến đòi nợ thì tôi khuyên anh từ đâu đến từ về đó đi!”, nhân viên lễ tân cười toe toét nói: “Anh không đòi được tiền đâu!”thật by uôns tẻ hấy sauwc
“Nếu tôi nhất định phải đòi thì sao?”, Mục Hàn nhìn thẳng cô ta nói.thật by uôns tẻ hấy sauwc
“Thú vị đấy”, nhân viên lễ tân nói: “Nếu như anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì tôi sẽ tác thành cho anh. Tôi đưa anh đi gặp chủ tịch!”
“Theo tôi!”
Nhân viên lễ tân nói xong, cũng chẳng để tâm đến Mục Hàn nữa mà đi thẳng vào trong thang máy.
Mục Hàn theo sau cô ta vào trong thang máy lên tầng hai mươi mốt.
Khi nhân viên lễ tân vừa mới đi tới một văn phòng làm việc ở cuối hành lang thì cửa văn phòng đang mở. Hai người đàn ông bị quẳng ra ngoài, thương tích đầy mình, trông vô cùng thảm hại.
Và hai người đàn ông này vội rời khỏi đó cứ như đang chạy thoát thân.
Dường như nhân viên lễ tân đã quen với cảnh tượng như thế này, cô ta quay đầu lại nói với Mục Hàn: “Đấy, hai người đó cũng đến đòi nợ đó!”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Mục Hàn mới chợt hiểu ra, tại sao thái độ của nhân viên lễ tân lại kỳ lạ như thế.
“Đây chính là văn phòng làm việc của chủ tịch chúng tôi, tôi không vào thông báo nữa, anh tự mình vào đó đi!”, nhân viên lễ tân xoay người, lúc đi qua Mục Hàn, cô ta nhỏ tiếng nói: “Anh cân nhắc kỹ xem có nên vào trong không nhé!”
“Nếu vào trong thì anh tự cầu mình nhiều phúc đức đi!”
Nói rồi cô ta đi thẳng.
Mục Hàn bước vào văn phòng liền nhìn thấy một người đàn ông mập mạp, tai to mặt lớn đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Ở bốn phía trong phòng có không ít võ sĩ mặc kimono, thắt lưng ai nấy đều có một thanh đao võ sĩ.
Không khí mang vẻ sát khí.
Mục Hàn đi đến trước mặt người đàn ông mập kia và hỏi: “Ông chính là Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge, chủ tịch của Nhật Khống Đông Hải à?”
“Không sai, tôi chính là Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge!”, Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge nói bằng giọng Hoa Hạ vô cùng trôi chảy: “Còn cậu là ai?”
“Giới thiệu một chút nhé, tôi là Mục Hàn, đến từ tập đoàn Phi Long”, Mục Hàn thản nhiên nói: “Vậy nên, chắc hẳn chủ tịch Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge đây cũng hiểu rõ hôm nay tôi đến đây là vì chuyện gì nhỉ?”
“À, tôi hiểu rồi!”, Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge nheo mắt, cười ha ha nói: “Hóa ra lại là một tên đến để đòi nợ!”
“Tôi nhớ là lúc trước có hai tốp người của tập đoàn Phi Long đến đây đều phải về tay không cơ mà!”
“Sao hả? Các người vẫn chưa từ bỏ ý định à?”
“Có nợ thì phải trả là lẽ tất nhiên mà!”, ánh mắt Mục Hàn đanh lại.
“Ha ha ha!”, Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge chợt ngửa cổ lên trời cười lớn.
Yamamoto Bridge cười xong, thân hình hai võ sĩ khẽ nhúc nhích.
Lần lượt rút dao ra khỏi vỏ, một trái một phải kề con dao lạnh như băng, sáng chói lên cổ Mục Hàn.
Chỉ cần Yamamoto Bridge lên tiếng thì hai con dao này có thể cắt đứt mạch máu của Mục Hàn.
Mục Hàn vẫn bình tĩnh khiến Yamamoto Bridge kinh ngạc: “Cậu không sợ sao?”
Mục Hàn hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải sợ?”
“Chắc hẳn cậu biết rõ, chỉ cần hai con dao này vào sâu thêm vài phân thì cậu sẽ mất mạng!”, Yamamoto Bridge lạnh lùng nói: “Đừng tưởng tôi không dám giết cậu, giết cậu chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi”.
“Vậy à?”, Mục Hàn nhếch khóe môi, sắc mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Trước khi tôi chết dưới hai con dao này, tôi chắc chắn một trăm phần trăm là sẽ khiến ông chết trước tôi, ông có tin không?”
“Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!”, Yamamoto Bridge bỗng bật cười lớn tiếng, vỗ tay rồi nói: “Có nhiều người từng đến đòi nợ tôi như vậy rồi mà cậu là người duy nhất bạo dạn như vậy đấy”.
Yamamoto Bridge ra hiệu cho hai võ sĩ buông Mục Hàn ra.
Yamamoto Bridge nói: “Tôi thích cậu rồi đấy, thấy cậu gan dạ nên tôi cũng không làm khó cậu, cậu đi đi!”
“Chưa đòi nợ xong thì sao đi được chứ?”, Mục Hàn bực bội hừ một tiếng.
“Này ranh con, tôi đã xuống nước vậy rồi mà cậu còn lên mặt à?”, Yamamoto Bridge đanh mặt, không vui nói: “Cậu muốn ngang nhiên chống đối với tôi như vậy sao?”
Loading...
“Phải, tôi muốn chống đối với ông đấy”, Mục Hàn gật đầu nói: “Hơn nữa tôi cũng nói luôn cho ông biết, từ lúc thành lập đến nay chưa có ai dám nợ tiền tập đoàn Phi Long đâu!”
“Chỉ là một tập đoàn Phi Long thôi thì có là gì? Món nợ mà tôi nợ công ty Đại Hạ, không phải một trăm tỷ tệ cũng là năm mươi tỷ tệ, nhưng ai có thể lấy được tiền từ tay tôi?”
Yamamoto Bridge kiêu ngạo nói: “Hơn nữa tôi là người nước ngoài được hưởng quyền ưu tiên, các cậu không làm gì được tôi đâu”.
Yamamoto Bridge nói đều là sự thật.
Trước giờ người dân Hoa Hạ, nhất là tầng lớp thượng lưu luôn ngưỡng mộ sự phát triển kinh tế thần tốc của Đảo Quốc, trong thâm tâm có cảm giác tự ti, dẫn đến hiện tượng sùng bái người nước ngoài.
Hơn nữa để bảo vệ quyền lợi của người nước ngoài ở Hoa Hạ, nhiều cơ quan nhà nước đều rất để tâm đến chuyện liên quan đến người nước ngoài.
Trong quá khứ từng có người Hoa Hạ bị cướp giật mấy trăm nghìn tệ nhưng mấy năm rồi vẫn chưa được giải quyết, mà người nước ngoài mới mất một chiếc xe đạp, chỉ trong vòng mười phút đã tìm được rồi.
Các phép lịch sự trở thành luật bất thành văn cũng khiến người nước ngoài trở nên kiêu ngạo khi ở trên lãnh thổ Hoa Hạ.
“Người nước ngoài thì có thể tự tung tự tác trên đất Hoa Hạ vậy sao?”, Mục Hàn cười khẩy nói.
“Nhóc con, bây giờ cậu mới biết sao?”, Yamamoto Bridge cười ha ha nói: “Tôi nói cậu nghe nhé, hôm nay tôi đánh chết cậu có thể không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào”.
“Nhưng nếu cậu động vào một cọng lông của tôi, chỉ cần một cú điện thoại, cảnh sát Đảo Quốc sẽ đến bắt cậu ngay”.
Yamamoto Bridge rất tự tin nói.
Trước đây gặp phải chuyện tương tự này, Yamamoto Bridge đều làm như vậy.
Ỷ vào mình là người nước ngoài nên làm việc gì cũng thuận lợi.
“Ông biết gọi điện thoại, chẳng lẽ tôi không biết sao?”, Mục Hàn bực bội hừ một tiếng nói: “Ông có tin chỉ với một cú điện thoại của tôi, ông sẽ tự động thanh toán hết món nợ với tập đoàn Phi Long không?”
“Nếu cậu thật sự đỉnh như vậy thì sẽ không đích thân đến đòi nợ”.
Yamamoto Bridge cười khẩy nói: “Được! Nếu cậu đã muốn thách thức, vậy chúng ta cứ làm vậy đi”.
“Ngược lại tôi muốn xem cậu có thể mời được nhân vật máu mặt nào đến?”
Mục Hàn mặc kệ Yamamoto Bridge, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Dung Vô Địch.
Trước khi đi, Mộ Dung Vô Địch đã để lại số điện thoại của mình.
Suy cho cùng bây giờ Mục Hàn là thủ lĩnh gia tộc vương tộc Đông Hải, bất cứ lúc nào Mộ Dung Vô Địch cũng phải nghe theo lời căn dặn của anh.
“Alo, Mộ Dung Vô Địch phải không?”, sau khi kết nối, Mục Hàn nói: “Là tôi Mục Hàn đây!”
“Bây giờ tôi đang ở Đông Hải”.
“Hả?”, nghe thấy giọng của Mục Hàn, Mộ Dung Vô Địch ở đầu bên kia điện thoại không khỏi vui mừng: “Cậu Mục, cậu đến Đông Hải rồi à?”
“Phải”, Mục Hàn gật đầu nói: “Gia chủ Mộ Dung, tôi muốn hỏi ông, bây giờ Đông Hải là do gia tộc vương tộc các ông làm chủ sao? Sao một người Đảo Quốc cũng có thể giương oai ở Đông Hải vậy?”
“Hả?”, Mộ Dung Vô Địch hoảng sợ, kinh hồn bạt vía hỏi: “Cậu Mục, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Là như này”, Mục Hàn nói: “Nhật Khống Đông Hải nợ tập đoàn Phi Long của tôi một khoản tiền nhưng không trả. Hôm nay tôi đến đòi nợ nhưng đối phương lại cực kỳ ngạo mạn, như thể họ mới là chủ nhân của mảnh đất Đông Hải này vậy”.
“Nhật Khống Đông Hải?”, Mộ Dung Vô Địch lập tức nhớ cái tên này, kính cẩn nói: “Cậu Mục, tôi biết rồi, tôi lập tức đến đó ngay”.
Thấy Mục Hàn gọi điện xong, Yamamoto Bridge bật cười.
“Chuyện gì thế?”, sau khi nhận ra sự khác thường, lễ tân lập tức gọi cho Yamamoto Bridge.
“Có người đến thật à?”, Yamamoto Bridge ngờ vực, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc này, từng tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
Hiển nhiên là có không ít người đến.
Cửa văn phòng bị đá văng ra, vang lên một tiếng “rầm”.
Bỗng chốc có hơn ba mươi người đàn ông đeo kính râm, mặc đồ vest xông vào.
Yamamoto Bridge đều quen với những người được vệ sĩ vây quanh.
Họ đều là gia chủ các gia tộc hạng nhất ở Đông Hải.
Những gia chủ hạng nhất này có tài sản nhiều nhất là một trăm tỷ tệ, dù sao nơi này cũng là Đông Hải, thành phố được quốc tế hóa duy nhất của Hoa Hạ, Yamamoto Bridge không đắc tội nổi với bất kỳ ai trong số đó.
Ông ta vội vã bước đến chủ động chào hỏi.
“Chào gia chủ Trương!”
“Gia chủ Lý, ông cũng đến à?”
“Gia chủ Vương, vinh hạnh quá!”
“…”
Nhưng điều khiến Yamamoto Bridge lúng túng là vẻ mặt không mấy thân thiện của các gia chủ nhà giàu này.
Yamamoto Bridge vốn nghĩ nhiêu đây là hết nhưng ngay sau đó, hơn hai mươi người xông vào khiến Yamamoto Bridge trố mắt nhìn.
Vì đây mới chỉ là bắt đầu!
“Gia chủ, cháu thấy hay là tặng quà đi!”, Sở Chí Minh đề nghị.
“Tặng quà?”, Sở Hùng dè bỉu: “Với thân phận của đại thống soái, cậu ấy lại thiếu chút quà mọn của nhà họ Sở chúng ta sao?”
“Vậy theo như ý của chú hai thì phải thể hiện như thế nào?”, Sở Chí Minh hỏi lại
“Nhất thời chú cũng chưa có ý kiến gì hay cả”, Sở Hùng khoát tay nói.đừng làm như vậy nhữ nhéu
“Ha ha!”, Sở Chí Minh không cam chịu yếu thế: “Nếu như chú hai không có ý kiến gì hay thì xin đừng mở miệng ra ạ!”
“Được rồi, đừng cãi cọ nữa!”, Sở Nhậm Hành ngắt lời: “Tôi thấy tặng quà để cảm ơn đại thống soái là một ý kiến khá hay, có điều phải tặng quà gì đặc biệt một chút!”đừng làm như vậy nhữ nhé
“Dù sao với địa vị của đại thống soái, cho dù là tiền bạc hay gái đẹp, đối với cậu ấy mà nói đều quá tầm thường”.đừng làm như vậy nhữ nhé
“Hơn nữa, chưa chắc người ta đã thèm để mắt tới!”đừng làm như vậy nhữ nhé
“Gia chủ, có phải trong lòng ông đã có chủ ý rồi không?”, Sở Chí Minh vội hỏi.đừng làm như vậy nhữ nhé
“Ừ!”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Vừa rồi ông nghĩ hay là lấy bức bút tích của Đường Bá Hổ, là báu vật của nhà ta ra làm quà cảm ơn đại thống soái nhỉ?”đừng làm như vậy nhữ nhé
“Nhưng nghĩ lại thì người ta giết giặc trên chiến trường, là người quân nhân mẫu mực, chắc là cũng không có hứng thú với loại bút tích này”.
“Vậy nên ông quyết định rồi, chúng ta sẽ tặng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm cất ở đáy hòm của nhà họ Sở”.tất cả chúng ta dai sai rồi
“Thất Tinh Bảo Kiếm?”, Sở Nhậm Hành vừa dứt lời, trước mắt mọi người đều chợt sáng rực lên.tất cả chúng ta dai sai rồi
Loading...
Thanh Thất Tinh Bảo Kiếm mà nhà họ Sở cất giữ vốn có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Lúc đó danh tướng Dã Luyện phải mất bảy bảy bốn mươi chín ngày mới đúc nên được.tất cả chúng ta dai sai rồi
Đã một nghìn năm trôi qua, trải qua bãi bể nương dâu mà thanh Thất Tinh Bảo Kiếm này vẫn còn sắc bén.
Hơn nữa nó còn có giá trị lưu giữ.tất cả chúng ta dai sai rồi
Thuộc vào dạng bảo vật vô giá.tất cả chúng ta dai sai rồi
“Đây là cái gọi là ‘nước hoa tặng người đẹp, bảo kiếm tặng anh hùng’! Với chiến tích lẫy lừng của đại thống soái, lại thêm thanh Thất Tinh Bảo Kiếm này nữa, quả thực vừa đẹp!”, Sở Hùng xoa tay nói.tất cả chúng ta dai sai rồi
“Được rồi!”, Sở Hùng tấm tắc như thế khiến Sở Nhậm Hành vui như mở cờ trong bụng. Nhưng bề ngoài cụ ta vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Tranh thủ thời gian chuyển tặng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm cho đại thống soái đi!”bạn cs đang làm đúng
Đương nhiên nNhà họ Sở đương nhiên không thể gặp được đại thống soái rồi.bạn cs đang làm đúng
Nhưng họ có thể thông qua chiến khu tỉnh để tặng thanh bảo kiếm này.bạn cs đang làm đúng
“Thất Tinh Bảo Kiếm?”, nhìn thấy quà nhà họ Sở mang tới, Viên Duy Nhất dở khóc dở cười nói: “Nhà họ Sở đúng là có mắt không tròng, không có mắt nhìn người. Rõ ràng chỗ dựa lớn nhất của họ chính là đại thống soái, nhưng họ lại muốn thông qua người ở giữa là mình để lấy lòng đại thống soái”.bạn cs đang làm đúng
Có điều đây là chuyện nhà của Mục Hàn, Viên Duy Nhất biết rõ nhưng cũng không thể nói ra được.bạn cs đang làm đúng
Viên Duy Nhất không dám chậm trễ, lập tức chuyển tặng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm cho Mục Hàn.bạn cs đang làm đúng
Lúc này Mục Hàn đang ở tập đoàn Phi Long.bạn cs đang làm đúng
Vì tập đoàn Thiên Thành muốn phát triển lớn mạnh hơn nên đã chuyển đến tỉnh, tập đoàn Phi Long cũng chuyển trụ sở tới tỉnh thành.
Vậy nên có rất nhiều việc cần Mục Hàn đích thân chỉ đạo.thật xấu hổ với mình
“Nhà họ Sở tặng quà?”thật xấu hổ với mình
Mục Hàn hơi ngạc nhiên.thật xấu hổ với mình
Vì thân phận đặc biệt của Viên Duy Nhất nên Mục Hàn không để ông ta vào trong mà cử Vương Học Bính cầm hộp quà đưa vào.
Hộp quà vô cùng tinh xảo, xét từ góc độ chiều dài, đó có lẽ là một thanh kiếm dài.thật xấu hổ với mình
Sau khi Vương Học Bính mở hộp quà ra, một hơi thở phong cách cổ xưa ập tới.thật xấu hổ với mình
Một thanh bảo kiếm sắc bén có màu sắc cổ xưa và mùi hương cổ xưa nằm bên trong đó, thân kiếm còn có bảy ngôi sao Bắc Đẩu.
“Thất Tinh Bảo Kiếm?”thật xấu hổ với mình
Khóe miệng Mục Hàn không khỏi nhếch lên.thật xấu hổ với mình
Bởi vì Mục Hàn cũng biết thanh Thất Tinh Bảo Kiếm này, đó là một thanh kiếm cổ đã truyền lại cả nghìn năm nay, nó từng được vô số anh hùng hào kiệt tranh giành cướp đoạt, là một trong những thanh bảo kiếm nổi tiếng trên giang hồ.
Và trong một buổi đấu giá sáu năm trước, có người đã đấu giá được thanh kiếm này với giá năm trăm triệu tệ.thật xấu hổ với mình
Không ngờ đó lại là nhà họ Sở.thật xấu hổ với mình
“Ha ha!”, Mục Hàn cầm thanh Thất Tinh Bảo Kiếm lên, cười hớn hở nói: “Thanh bảo kiếm này mà nhà họ Sở cũng nỡ lòng nói tặng là tặng luôn sao?”thật xấu hổ với mình
“Đột nhiên tôi rất muốn biết, nếu như để Sở Nhậm Hành biết được thanh Thất Tinh Bảo Kiếm mà ông ta yêu quý nhất rơi vào tay của tôi thì sẽ có biểu cảm như thế nào?”
“Đại ca, thứ đồ này thực sự đáng giá đến vậy sao?”, thấy bộ dạng của Mục Hàn, Vương Học Bính ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Chứ sao?”, Mục Hàn cười nói: “Anh đừng thấy lương mình đang là cả chục nghìn tệ, cho dù anh bỏ ra số tiềnlấy lương của năm mươi năm cũng không mua nổi thanh kiếm này đâu!”
“Hả?”, Vương Học Bính không khỏi hít một hơi.
“Nếu như người ta đã có thành ý như thế, đương nhiên tôi cũng phải thể hiện một chút rồi”, Mục Hàn gọi luôn cho Viên Duy Nhất và căn dặn: “Tư lệnh Viên, ông giúp tôi chuyển lời lại với nhà họ Sở, nói là tôi đã nhận được thanh Thất Tinh Bảo Kiếm rồi, khá lắm, tôi rất thích!”
“Rõ!”, Viên Duy Nhất gật đầu nói.
Đại thống soái căn dặn, Viên Duy Nhất không dám lơ là.
Ông ta chuyển lời lại cho Sở Nhậm Hành ngay.
Sở Nhậm Hành biết tin liền phấn khích mãi không thôi, trên dưới nhà họ Sở đều vô cùng phấn chấn.
Đây là lần đầu tiên đại thống soái trực tiếp trả lời nhà họ Sở!
Hơn nữa, đại thống soái còn thể hiện rất rõ ràng rằng cậu ấy rất thích món quà tặng của nhà họ Sở.
Điều này đối với nhà họ Sở mà nói chính là sự vinh dự không gì sánh nổi.
Tất cả mọi người trong nhà họ Sở, bao gồm cả Sở Nhậm Hành đều cảm thấy dường như bản thân mình cũng được thơm lây.
Điều mà Sở Nhậm Hành không hề hay biết đó là thanh Thất Tinh Bảo Kiếm mà trước giờ cụ ta vẫn luôn nâng niu gìn giữ, lúc này lại đang bị Mục Hàn lấy làm con dao gọt dưa hấu.
Vì có một nhân viên bảo vệ vừa mua được một quả dưa, đúng lúc không có dao gọt dưa, Mục Hàn liền muốn thử xem thanh Thất Tinh Bảo Kiếm hơn nghìn năm có còn sắc bén nữa hay không?
Nhìn thấy vậy, các nhân viên bảo vệ khác đều háo hức.
“Mục Hàn, anh đang làm cái gì vậy?”, đúng lúc Phương Viên đi qua đây cũng nhìn thấy cảnh này, vốn dĩ tâm trạng cô ta đang không được tốt, cô ta liền quát mắng: “Anh cũng rảnh rỗi quá rồi nhỉ?”
“Nếu như anh để tâm một chút tới công việc, sự nghiệp thì Nhã Hiên cũng không đến mức phải chịu mệt mỏi vì anh!”
Anh đã hoàn thành điều kiện mà nhà họ Lâm đề ra để cho anh và Nhã Hiên tổ chức đám cưới bù hay chưa?
Phương Viên mắng mỏ Mục Hàn tối tăm mặt mũi/khiến sắc mặt Mục Hàn tối sầm lại..…
“Cô bị sao đấy?”, Mục Hàn nhận ra tâm trạng của Phương Viên không ổn , như kiểu cô ta đã ăn phải thuốc súng vậy.
Vì dù sao mấy hôm trước tâm trạng của Phương Viên vẫn đang tốt lắm.
Chớp mắt cái sao đã lại thành ra như thế này rồi?
Không lẽ cô ta đang đến tháng rồi?
Mục Hàn cất thanh Thất Tinh Bảo Kiếm đi và nói: “Phó tổng giám đốc Phương, dù sao tôi cũng là một thành viên của tập đoàn Phi Long, nếu như cô có vấn đề gì phiền não cũng có thể nói với tôi mà!”
“Đúng là tôi đang có chuyện phiền lòng lắm đây!”, sau khi Phương Viên xả tức xong, bản thân cô cũng cảm thấy thái độ của mình với Mục Hàn hơi quá đáng: “Có một doanh nghiệp ở Đông Hải sau khi tiến hành một khoản giao dịch mười tỷ tệ với tập đoàn Phi Long chúng ta xong, lấy hàng đi nhưng không trả tiền nữa!”
Tuy rằng ngoài miệng cô ta chém Mục Hàn như chém chả, hơi có ý hận một nỗi sắt không thể rèn được thành thép, nhưng kể từ sau khi Mục Hàn cứu Phương Viên liên tiếp mấy lần, cô ta đã có cảm giác tín nhiệm Mục Hàn.thật xấu hổ với mình
Vậy nên vừa nhìn thấy Mục Hàn đang rảnh rang, hoàn toàn không coi yêu cầu của nhà họ Lâm lúc trước ra gì, cô ta chợt nổi giận đùng đùng.thật xấu hổ với mình
Cô ta cũng bày tỏ luôn nỗi phiền não của mình với Mục Hàn.thật xấu hổ với mình
“Cái gì?”, nghe Phương Viên nói vậy, Mục Hàn chợt nổi giận: “Là doanh nghiệp nào vậy?”thật xấu hổ với mình
“Định làm loạn sao? Làm ăn với tập đoàn Phi Long mà lại dám không trả tiền à?”thật xấu hổ với mình
Vừa nghe đến việc có người muốn quỵt tiền của mình, Mục Hàn lập tức thể hiện sự không bằng lòng/ vẻ bất mãn.thật xấu hổ với mình
“Ờ!”, thấy Mục Hàn phản ứng dữ dội như vậy, Phương Viên cảm thấy kỳ lạ, cô ta liền dè bỉu: “Coi cái biểu cảm của anh kìa, cứ như kiểu tập đoàn Phi Long là do anh thành lập không bằng!”thật xấu hổ với mình
Tập đoàn Phi Long vốn dĩ là của anh mà, Mục Hàn chửi thầm trong bụng.
“Có điều, anh cũng khá là có trách nhiệm đấy!”, Phương Viên nghĩ một chút rồi khen Mục Hàn: “Anh xem đoàn Phi Long như thế nhà mình như vậy là tốt đó! Kiểu nhân viên nghĩ nhiều đến lợi ích công ty như anh dường như không còn nhiều nữa rồi!”
“Chẳng trách Nhã Hiên lại thích anh như vậy!”anh đang làm gì thế
Mục Hàn không cảm thấy gì trước lời khen ngợi của Phương Viên: “Người ta không trả tiềntienf, lẽ nào mấy người cứ để mặc như thế hay sao?”anh đang làm gì thế
“Tôi đã cử hai tốp người đi đòi tiền rồi, nhưng đều công cốc quay về”, Phương ViênPV cau mày: “Đây là khoản làm ăn với số tiền lên đến mười tỷ tệ. Sau khi đối phương thanh toán một trăm triệu tệ tiền cọc thì chúng ta đã sắp xếp gửi hàng đi rồi!”anh đang làm gì thế
“Nhưng sau khi đã gửi hàng đi thì họ lại giở trò”.anh đang làm gì thế
“Thậm chí người mà tôi cử đi đòi nợ còn bị người ta đánh nữa!”anh đang làm gì thế
Loading...
“Giờ tôi thực sự đang đau đầu lắm đây!”anh đang làm gì thế
“Lại còn có doanh nghiệp hống hách đến mức đó sao?”, Mục Hàn đầy vẻ phẫn nộ nói: “Phó tổng giám đốc Phương, nói cho tôi biết tên và địa chỉ của doanh nghiệp đó, tôi sẽ đòi số tiền đó về!”anh đang làm gì thế
“Anh á?”, Phương Viên PV hơi kinh ngạc nhìn Mục Hàn: “Anh có ổn không đó?”anh đang làm gì thế
Dù sao thì Phương Viên có thể ngồi được vào vị trí phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long cũng không phải dạng ngu ngốc gì. Người mà cô ta cử đi đòi nợ đều là những người đòi nợ công ty chuyên nghiệp cả. Ngay cả người chuyên đòi nợ còn phải ngậm quả đắng thì Mục Hàn có thể làm được gì sao?anh đang làm gì thế
Phương Viên thể hiện sự nghi ngờ.anh đang làm gì thế
“Hơ hơ hơ, tôi nói này Ttổng giám đốc Phương, biểu cảm này của cô là sao đây?”, Mục Hàn đâu thể không hiểu được suy nghĩ của Phương Viên, anh liền nói: “Cô như thế này rõ ràng là xem thường tôi đấy nha!”anh đang làm gì thế
“Phải, đúng là tôi xem thường anh đó!”, Phương ViênPV gật đầu nói thẳng.anh đang làm gì thế
“…”bản thất thậ sư la chi
Mục Hàn bĩu môi nói: “Không cần biết cô có xem thường tôi hay không, tôi thấy mình vẫn có thể thử xem!”
“Dù sao giờ cô cũng đâu còn cách nào, chi bằng để tôi thử xem sao!”bản thất thậ sư la chi
Phương Viên nghĩ ngợi một chút, cảm thấy Mục Hàn nói cũng có lý.bản thất thậ sư la chi
Với những chuyện như thế này, Phương Viên chỉ có nước cầu cứu anh Long và ông chủ đứng phía sau kia, may ra mới có thể giải quyết vấn đề được thuận lợi. Nhưng nếu như vậy, chẳng phải chứng tỏ rằng phó tổng giám đốc xử lý công việc thường ngày như cô ta quá vô dụng rồi hay sao?bản thất thậ sư la chi
Dù sao tên Mục Hàn này cũng tinh quái vô cùng, lắm mưu nhiều kế, biết đâu lại được thì sao?bản thất thậ sư la chi
“Được! Vậy tôi đành cố vớt vát xem sao vậy!”, Phương ViênPV gật đầu bày tỏ sự đồng ý: “Mục Hàn, nếu như anh có thể đòi được phần đuôi của chín tỷ chín tệ thì tôi sẽ báo với anh Long và ông chủ đứng phía sau để anh được thăng chức, tăng lương, để anh nhanh chóng hoàn thành được yêu cầu của nhà họ Lâm đó là kiếm được một tỷ tệ!”
“Đảm bảo sẽ hoàn thành được nhiệm vụ!”, Mục Hàn cười hớn hở.bản thất thậ sư la chi
Sau khi Phương Viên PV nói cho anh biết tên và địa chỉ của doanh nghiệp kia, Mục Hàn lập tức lên đường tiến về Đông Hải.
Tỉnh này chỉ cách Đông Hải khoảng hai giờ đồng hồ lái xe.
Tỉnh thành này dựa vào bức xạ của vòng tròn kinh tế Đông Hải nên phát triển cũng khá nhanh.cuốc đời khffon như vaauk đâp
Doanh nghiệp đó có tên là công ty Nhật Khống Đông Hải, là doanh nghiệp thuộc Đảo Quốc.cuốc đời khffon như vaauk đâp
Trước khi Mục Hàn đến đây, anh đã tìm hiểu một chút về tình hình chung của Nhật Khống Đông Hải nên trong lòng đã hiểu đại khái.cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Chào cô, tôi cần gặp chủ tịch của cô!”, Mục Hàn vào trong công ty Nhật Khống Đông Hải và đến trước quầy lễ tân.cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Gặp chủ tịch của chúng tôi?”, nhân viên lễ tân xinh đẹp đang nằm dài trên bàn nghịch điện thoại, không buồn ngẩng đầu lên: “Anh có hẹn không?”cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Không!”, Mục Hàn lắc đầu.cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Nếu không hẹn trước thì anh phải xin hẹn sẵn đi đã rồi đến”, cô nhân viên lễ tân nói với vẻ lười biếng.cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Đến nhà đòi nợ có cần hẹn trước không?”, Mục Hàn thản nhiên nói.cuốc đời khffon như vaauk đâp
“Hả?”, lúc này nhân viên lễ tân mới cất điện thoại đi, tò mò nhìn Mục Hàn: “Anh đến đòi nợ à?”
“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu nói: “Có vấn đề gì sao?”thật by uôns tẻ hấy sauwc
Mục Hàn cứ cảm thấy thái độ của nhân viên lễ tân này lạ lạ.thật by uôns tẻ hấy sauwc
“Nếu như là đến đòi nợ thì tôi khuyên anh từ đâu đến từ về đó đi!”, nhân viên lễ tân cười toe toét nói: “Anh không đòi được tiền đâu!”thật by uôns tẻ hấy sauwc
“Nếu tôi nhất định phải đòi thì sao?”, Mục Hàn nhìn thẳng cô ta nói.thật by uôns tẻ hấy sauwc
“Thú vị đấy”, nhân viên lễ tân nói: “Nếu như anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì tôi sẽ tác thành cho anh. Tôi đưa anh đi gặp chủ tịch!”
“Theo tôi!”
Nhân viên lễ tân nói xong, cũng chẳng để tâm đến Mục Hàn nữa mà đi thẳng vào trong thang máy.
Mục Hàn theo sau cô ta vào trong thang máy lên tầng hai mươi mốt.
Khi nhân viên lễ tân vừa mới đi tới một văn phòng làm việc ở cuối hành lang thì cửa văn phòng đang mở. Hai người đàn ông bị quẳng ra ngoài, thương tích đầy mình, trông vô cùng thảm hại.
Và hai người đàn ông này vội rời khỏi đó cứ như đang chạy thoát thân.
Dường như nhân viên lễ tân đã quen với cảnh tượng như thế này, cô ta quay đầu lại nói với Mục Hàn: “Đấy, hai người đó cũng đến đòi nợ đó!”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Mục Hàn mới chợt hiểu ra, tại sao thái độ của nhân viên lễ tân lại kỳ lạ như thế.
“Đây chính là văn phòng làm việc của chủ tịch chúng tôi, tôi không vào thông báo nữa, anh tự mình vào đó đi!”, nhân viên lễ tân xoay người, lúc đi qua Mục Hàn, cô ta nhỏ tiếng nói: “Anh cân nhắc kỹ xem có nên vào trong không nhé!”
“Nếu vào trong thì anh tự cầu mình nhiều phúc đức đi!”
Nói rồi cô ta đi thẳng.
Mục Hàn bước vào văn phòng liền nhìn thấy một người đàn ông mập mạp, tai to mặt lớn đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Ở bốn phía trong phòng có không ít võ sĩ mặc kimono, thắt lưng ai nấy đều có một thanh đao võ sĩ.
Không khí mang vẻ sát khí.
Mục Hàn đi đến trước mặt người đàn ông mập kia và hỏi: “Ông chính là Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge, chủ tịch của Nhật Khống Đông Hải à?”
“Không sai, tôi chính là Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge!”, Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge nói bằng giọng Hoa Hạ vô cùng trôi chảy: “Còn cậu là ai?”
“Giới thiệu một chút nhé, tôi là Mục Hàn, đến từ tập đoàn Phi Long”, Mục Hàn thản nhiên nói: “Vậy nên, chắc hẳn chủ tịch Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge đây cũng hiểu rõ hôm nay tôi đến đây là vì chuyện gì nhỉ?”
“À, tôi hiểu rồi!”, Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge nheo mắt, cười ha ha nói: “Hóa ra lại là một tên đến để đòi nợ!”
“Tôi nhớ là lúc trước có hai tốp người của tập đoàn Phi Long đến đây đều phải về tay không cơ mà!”
“Sao hả? Các người vẫn chưa từ bỏ ý định à?”
“Có nợ thì phải trả là lẽ tất nhiên mà!”, ánh mắt Mục Hàn đanh lại.
“Ha ha ha!”, Sơn Bản KiềuYamamoto Bridge chợt ngửa cổ lên trời cười lớn.
Yamamoto Bridge cười xong, thân hình hai võ sĩ khẽ nhúc nhích.
Lần lượt rút dao ra khỏi vỏ, một trái một phải kề con dao lạnh như băng, sáng chói lên cổ Mục Hàn.
Chỉ cần Yamamoto Bridge lên tiếng thì hai con dao này có thể cắt đứt mạch máu của Mục Hàn.
Mục Hàn vẫn bình tĩnh khiến Yamamoto Bridge kinh ngạc: “Cậu không sợ sao?”
Mục Hàn hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải sợ?”
“Chắc hẳn cậu biết rõ, chỉ cần hai con dao này vào sâu thêm vài phân thì cậu sẽ mất mạng!”, Yamamoto Bridge lạnh lùng nói: “Đừng tưởng tôi không dám giết cậu, giết cậu chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi”.
“Vậy à?”, Mục Hàn nhếch khóe môi, sắc mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Trước khi tôi chết dưới hai con dao này, tôi chắc chắn một trăm phần trăm là sẽ khiến ông chết trước tôi, ông có tin không?”
“Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!”, Yamamoto Bridge bỗng bật cười lớn tiếng, vỗ tay rồi nói: “Có nhiều người từng đến đòi nợ tôi như vậy rồi mà cậu là người duy nhất bạo dạn như vậy đấy”.
Yamamoto Bridge ra hiệu cho hai võ sĩ buông Mục Hàn ra.
Yamamoto Bridge nói: “Tôi thích cậu rồi đấy, thấy cậu gan dạ nên tôi cũng không làm khó cậu, cậu đi đi!”
“Chưa đòi nợ xong thì sao đi được chứ?”, Mục Hàn bực bội hừ một tiếng.
“Này ranh con, tôi đã xuống nước vậy rồi mà cậu còn lên mặt à?”, Yamamoto Bridge đanh mặt, không vui nói: “Cậu muốn ngang nhiên chống đối với tôi như vậy sao?”
Loading...
“Phải, tôi muốn chống đối với ông đấy”, Mục Hàn gật đầu nói: “Hơn nữa tôi cũng nói luôn cho ông biết, từ lúc thành lập đến nay chưa có ai dám nợ tiền tập đoàn Phi Long đâu!”
“Chỉ là một tập đoàn Phi Long thôi thì có là gì? Món nợ mà tôi nợ công ty Đại Hạ, không phải một trăm tỷ tệ cũng là năm mươi tỷ tệ, nhưng ai có thể lấy được tiền từ tay tôi?”
Yamamoto Bridge kiêu ngạo nói: “Hơn nữa tôi là người nước ngoài được hưởng quyền ưu tiên, các cậu không làm gì được tôi đâu”.
Yamamoto Bridge nói đều là sự thật.
Trước giờ người dân Hoa Hạ, nhất là tầng lớp thượng lưu luôn ngưỡng mộ sự phát triển kinh tế thần tốc của Đảo Quốc, trong thâm tâm có cảm giác tự ti, dẫn đến hiện tượng sùng bái người nước ngoài.
Hơn nữa để bảo vệ quyền lợi của người nước ngoài ở Hoa Hạ, nhiều cơ quan nhà nước đều rất để tâm đến chuyện liên quan đến người nước ngoài.
Trong quá khứ từng có người Hoa Hạ bị cướp giật mấy trăm nghìn tệ nhưng mấy năm rồi vẫn chưa được giải quyết, mà người nước ngoài mới mất một chiếc xe đạp, chỉ trong vòng mười phút đã tìm được rồi.
Các phép lịch sự trở thành luật bất thành văn cũng khiến người nước ngoài trở nên kiêu ngạo khi ở trên lãnh thổ Hoa Hạ.
“Người nước ngoài thì có thể tự tung tự tác trên đất Hoa Hạ vậy sao?”, Mục Hàn cười khẩy nói.
“Nhóc con, bây giờ cậu mới biết sao?”, Yamamoto Bridge cười ha ha nói: “Tôi nói cậu nghe nhé, hôm nay tôi đánh chết cậu có thể không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào”.
“Nhưng nếu cậu động vào một cọng lông của tôi, chỉ cần một cú điện thoại, cảnh sát Đảo Quốc sẽ đến bắt cậu ngay”.
Yamamoto Bridge rất tự tin nói.
Trước đây gặp phải chuyện tương tự này, Yamamoto Bridge đều làm như vậy.
Ỷ vào mình là người nước ngoài nên làm việc gì cũng thuận lợi.
“Ông biết gọi điện thoại, chẳng lẽ tôi không biết sao?”, Mục Hàn bực bội hừ một tiếng nói: “Ông có tin chỉ với một cú điện thoại của tôi, ông sẽ tự động thanh toán hết món nợ với tập đoàn Phi Long không?”
“Nếu cậu thật sự đỉnh như vậy thì sẽ không đích thân đến đòi nợ”.
Yamamoto Bridge cười khẩy nói: “Được! Nếu cậu đã muốn thách thức, vậy chúng ta cứ làm vậy đi”.
“Ngược lại tôi muốn xem cậu có thể mời được nhân vật máu mặt nào đến?”
Mục Hàn mặc kệ Yamamoto Bridge, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Dung Vô Địch.
Trước khi đi, Mộ Dung Vô Địch đã để lại số điện thoại của mình.
Suy cho cùng bây giờ Mục Hàn là thủ lĩnh gia tộc vương tộc Đông Hải, bất cứ lúc nào Mộ Dung Vô Địch cũng phải nghe theo lời căn dặn của anh.
“Alo, Mộ Dung Vô Địch phải không?”, sau khi kết nối, Mục Hàn nói: “Là tôi Mục Hàn đây!”
“Bây giờ tôi đang ở Đông Hải”.
“Hả?”, nghe thấy giọng của Mục Hàn, Mộ Dung Vô Địch ở đầu bên kia điện thoại không khỏi vui mừng: “Cậu Mục, cậu đến Đông Hải rồi à?”
“Phải”, Mục Hàn gật đầu nói: “Gia chủ Mộ Dung, tôi muốn hỏi ông, bây giờ Đông Hải là do gia tộc vương tộc các ông làm chủ sao? Sao một người Đảo Quốc cũng có thể giương oai ở Đông Hải vậy?”
“Hả?”, Mộ Dung Vô Địch hoảng sợ, kinh hồn bạt vía hỏi: “Cậu Mục, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Là như này”, Mục Hàn nói: “Nhật Khống Đông Hải nợ tập đoàn Phi Long của tôi một khoản tiền nhưng không trả. Hôm nay tôi đến đòi nợ nhưng đối phương lại cực kỳ ngạo mạn, như thể họ mới là chủ nhân của mảnh đất Đông Hải này vậy”.
“Nhật Khống Đông Hải?”, Mộ Dung Vô Địch lập tức nhớ cái tên này, kính cẩn nói: “Cậu Mục, tôi biết rồi, tôi lập tức đến đó ngay”.
Thấy Mục Hàn gọi điện xong, Yamamoto Bridge bật cười.
“Chuyện gì thế?”, sau khi nhận ra sự khác thường, lễ tân lập tức gọi cho Yamamoto Bridge.
“Có người đến thật à?”, Yamamoto Bridge ngờ vực, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc này, từng tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
Hiển nhiên là có không ít người đến.
Cửa văn phòng bị đá văng ra, vang lên một tiếng “rầm”.
Bỗng chốc có hơn ba mươi người đàn ông đeo kính râm, mặc đồ vest xông vào.
Yamamoto Bridge đều quen với những người được vệ sĩ vây quanh.
Họ đều là gia chủ các gia tộc hạng nhất ở Đông Hải.
Những gia chủ hạng nhất này có tài sản nhiều nhất là một trăm tỷ tệ, dù sao nơi này cũng là Đông Hải, thành phố được quốc tế hóa duy nhất của Hoa Hạ, Yamamoto Bridge không đắc tội nổi với bất kỳ ai trong số đó.
Ông ta vội vã bước đến chủ động chào hỏi.
“Chào gia chủ Trương!”
“Gia chủ Lý, ông cũng đến à?”
“Gia chủ Vương, vinh hạnh quá!”
“…”
Nhưng điều khiến Yamamoto Bridge lúng túng là vẻ mặt không mấy thân thiện của các gia chủ nhà giàu này.
Yamamoto Bridge vốn nghĩ nhiêu đây là hết nhưng ngay sau đó, hơn hai mươi người xông vào khiến Yamamoto Bridge trố mắt nhìn.
Vì đây mới chỉ là bắt đầu!
Bình luận facebook