Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 528: Nhà Mộ Dung Lại Tự Biên Tự Diễn
Lời nói của Mục Hàn đồng nghĩa với việc trực tiếp phán quyết tương lai của Yamamoto Bridge ở Hoa Hạ.
Yamamoto Bridge đến Đông Hải đã nhiều năm như vậy, tất cả lợi nhuận đều đến từ việc kinh doanh với doanh nghiệp Hoa Hạ. Một khi rời khỏi Hoa Hạ, Yamamoto Bridge sẽ bị cắt đứt con đường kiếm tiền.
Hơn nữa, Yamamoto Bridge chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.
Vì dù sao Yamamoto Bridge không thể đắc tội với bất cứ người nào đang đứng ở đây.
“Rõ ạ!”, Mộ Dung Vô Địch lập tức gật đầu: “Cậu Mục, xin cậu cứ yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy Yamamoto Bridge cho dù là ở Đông Hải hay bất cứ tấc đất nào ở Hoa Hạ nữa.
"Hơn nữa, bốn chữ Nhật Khống Đông Hải và các ngành liên quan đều sẽ biến mất!”
“Tốt lắm”, Mục Hàn rất hài lòng.
“Ngoài ra, thay mặt cho gần một trăm gia chủ giàu có ở Đông Hải, tôi ở đây để bày tỏ với cậu rằng”, Mộ Dung Vô Địch tiếp tục: “Đối với những người như Yamamoto Bridge, nếu chúng tôi phát hiện ra người nào thì chúng tôi sẽ đuổi người đó".
"Ở lãnh thổ Hoa Hạ của chúng ta, tuyệt đối không bao giờ cho phép người nước ngoài đè đầu cưỡi cổ người dân của nước ta!”
“Chúng tôi xin hứa giống như lời gia chủ Mộ Dung đã nói”.
Cuối cùng, Yamamoto Bridge đã bị người của Mộ Dung Vô Địch ném ra ngoài.
Bị Mộ Dung Vô Địch để mắt đến, cho dù Yamamoto Bridge muốn ở lại Đông Hải cũng không thể được.
Loading...
“Được rồi!”, Mục Hàn nói: “Chuyện ở đây đã giải quyết xong, tôi cũng nên trở về tỉnh rồi”.
“Già xin cung kính tiễn cậu Mục!”, Mộ Dung Vô Địch vội nói.
“Không cần, không cần đâu!”, Mục Hàn xua tay nói: “Tôi không quen bị một đám đông vây quanh!”
"Hơn nữa Yamamoto Bridge đã bị trục xuất rồi, mấy người cũng cần ở lại xử lý Nhật Khống Đông Hải nữa!”
Vì Mục Hàn nhất mực muốn như thế nên Mộ Dung Vô Địch cũng không dám nhiệt tình thái quá nữa.
Sau khi nhìn Mục Hàn bước ra khỏi văn phòng, gia chủ nhà họ Tiêu, gia chủ nhà họ Kiều cùng các gia chủ vương tộc khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi đối mặt với Mục Hàn, họ luôn cảm thấy có một áp lực vô hình.
Đó là khí thế của người bề trên!
"Gia chủ Mộ Dung”, một gia chủ bán vương tộc không hiểu lắm nên tò mò hỏi Mộ Dung Vô Địch: “Cậu Mục đó rốt cuộc có thân phận thế nào vậy?”
Vì dù sao, người mà ngay cả Mộ Dung Vô Địch cũng phải cung kính, thân phận của người đó chắc chắn không thể tưởng tượng được.
“Mấy người thực sự muốn biết sao?”, Mộ Dung Vô Địch mỉm cười, nhưng lại đọc ra một câu nói cổ: “Trước kia Tần đế và Hán Vũ đế có chút tài văn chương; Đường Thái Tông và Tống Thái Tổ là những vị vua anh minh; Thành Cát Tư Hãn là một thế hệ thiên tài, giương cung bắn chim đại bàng. Để tiếp tục đếm những nhân vật phong lưu khác, hãy nhìn vào ngày hôm nay!”
Khi câu nói cổ xưa này được nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bởi vì bài thơ cổ này được viết bởi một người lãnh đạo của Hoa Hạ nhằm mục đích ca ngợi sự tồn tại của một người, dựa vào sức vóc của chính mình để đẩy lùi lực lượng liên minh của hơn bốn mươi quốc gia tiến đánh Hoa Hạ.
Cũng chỉ có những dòng chữ khí thế ngút trời như vậy mới xứng với người đó!
Thân phận của Mục Hàn đột nhiên trở nên rõ ràng.
Vốn dĩ các gia chủ bán vương tộc và các gia chủ giàu có còn đang hơi nghi hoặc thì giờ ai nấy đều lộ ra vẻ thành kính, như thể đã gặp được một vị thần.
Tất nhiên, Mục Hàn không biết những gì đã xảy ra sau đó.
Sau khi Mục Hàn rời khỏi Nhật Khống Đông Hải, anh cũng chuẩn bị trở về tỉnh.
Nhưng giữa đường vô tình đụng độ hai người Sở Chí Minh và Sở Chí Bình của nhà họ Sở.
Địa bàn hoạt động của Nhật Khống Đông Hải về cơ bản hầu hết là các công ty nước ngoài, và việc giao lưu kinh doanh giữa nhà họ Sở và các công ty nước ngoài diễn ra rất thường xuyên. Do đó, các thế hệ trẻ như Sở Chí Minh và Sở Chí Bình thường xuyên xuất hiện ở đây.
“Này, đó không phải là thẳng ở rể vô dụng Mục Hàn sao?”, Sở Chí Minh nhìn thấy Mục Hàn trong nháy mắt, lập tức tiến lên chặn lại và trêu chọc: “Cậu đến Đông Hải làm gì?”
"Không phải là muốn mượn danh của nhà họ Sở chúng tôi đến chỗ các doanh nghiệp nước ngoài ở đây rêu rao bịp bợm đấy chứ?”
“Thèm vào nói chuyện với anh”, đối với người nhà họ Sở, cho dù là già hay trẻ, Mục Hàn đều vô cùng căm ghét. Anh trả lời lạnh lùng không chút hào hứng: “Thể diện của nhà họ Sở các người lớn quá nhỉ, tôi lại cần phải mạo danh của các người chắc?”
“Ấy, cái này thì khó nói lắm nhé!”, Sở Chí Bình ở bên cạnh vội nói: “Mục Hàn, cậu đừng mong dây dưa gì với nhà họ Sở chúng tôi nữa, nếu không sẽ cho cậu biết mặt!”
“Sao hả?”, Mục Hàn nheo mắt nhìn chằm chằm Sở Chí Bình: “Không lẽ anh muốn đánh tôi à?”
Sở Chí Bình chợt sợ hãi.
Bởi vì bản lĩnh của Sở Chí Minh quả thực chẳng ra làm sao cả.
Về điểm này thì hắn vẫn còn tự biết thân biết phận.
Thấy cả Sở Chí Minh và Sở Chí Bình đều không nhúc nhích, Mục Hàn liền phớt lờ họ và bỏ đi.
“Tên vô dụng này đến Đông Hải nhất định là có chuyện gì đó không ổn rồi”, Sở Chí Minh nhìn theo bóng lưng Mục Hàn bỏ đi và nói: “Chí Bình, chúng ta mau quay về báo lại cho gia chủ đi!”
Thế là cả hai ngay lập tức trở lại nhà họ Sở và báo cáo cho Sở Nhậm Hành.
Sở Nhậm Hành lập tức cử người đến điều tra.
Sau khi có kết quả điều tra, Sở Nhậm Hành liền nói: "Thằng nhóc đó đến Đông Hải là để đòi nợ cho tập đoàn Phi Long. Nghe nói Yamamoto Bridge của Nhật Khống Đông Hải đã nợ tập đoàn Phi Long chín tỷ chín tệ không trả, còn đánh hai tốp người mà tập đoàn Phi Long cử đi đòi nợ bị thương nữa”.
“Cái lão Yamamoto Bridge của Nhật Khống Đông Hải giỏi nhất là chơi chiêu này mà”, Sở Chí Minh cười ha hả: “Có điều, lão Yamamoto Bridge đó cũng chỉ có thể dọa dẫm mấy nhân vật tầm thường đó thôi. Còn đối với vương tộc như nhà họ Sở ở Đông Hải chúng ta, ông ta lại chẳng phải bợ đỡ nịnh nọt gần chết ra đấy”.
“Vấn đề chính là ở đây”, Sở Nhậm Hành nói: “Tập đoàn Phi Long đã cử liên tiếp hai nhóm người, tất cả đều là những người đòi nợ chuyên nghiệp. Họ không thu được lợi ích gì từ Yamamoto Bridge, lẽ nào cử tên vô dụng Mục Hàn đó đi thì sẽ thành công hay sao?”
"Gia chủ, ý của ông là…”
Sở Chí Minh phản ứng lại ngay tức thì: “Nhất định là Mục Hàn lại mượn danh nghĩa của nhà họ Sở chúng ta rồi!”
“Đúng vậy!”, Sở Nhậm Hành gật đầu: “Chỉ cần Mục Hàn tiết lộ thân phận là cháu trai nhà họ Sở ở Đông Hải, Yamamoto Bridge lại không ngoan ngoãn trả lại khoản tiền còn nợ đó hay sao?”
"Đừng nói là chín tỷ chín trăm triệu tệ, cho dù là năm mươi tỷ tệ, Yamamoto Bridge cũng phải đưa!”
“Cái tên ở rể chết tiệt này!”, Sở Chí Minh cuối cùng cũng hiểu tại sao Mục Hàn lại có thể đòi nợ thành công: “Gia chủ, chúng ta phải nghĩ cách thôi, không thể để cái tên vô dụng đó cứ lấy danh nghĩa của nhà họ Sở chúng ta đi rêu rao lừa bịp khắp nơi được”.
"Đến lúc đó, chưa nói đến việc danh tiếng của nhà họ Sở chúng ta bị bôi nhọ, rồi ai cũng sẽ biết nhà họ Sở chúng ta có thằng cháu ngoại như vậy. Cho dù không muốn thừa nhận cũng không được!”
“Những gì cháu nói không sai”, Sở Nhậm Hành suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế này đi, trước tiên ông sẽ liên hệ với tập đoàn Phi Long, nói rõ ngọn nguồn sự việc. Không thể để tên vô dụng Mục Hàn này cướp không công lao của nhà họ Sở chúng ta được!”
"Hơn nữa, như vậy thì tập đoàn Phi Long cũng xem như đã nợ nhà họ Sở chúng ta một món nợ ân tình, một mũi tên trúng hai đích”.
“Không hổ danh là gia chủ, tầm nhìn cao xa, cháu không thể nào sánh kịp!”, Sở Chí Minh nịnh hót nói.
Yamamoto Bridge đến Đông Hải đã nhiều năm như vậy, tất cả lợi nhuận đều đến từ việc kinh doanh với doanh nghiệp Hoa Hạ. Một khi rời khỏi Hoa Hạ, Yamamoto Bridge sẽ bị cắt đứt con đường kiếm tiền.
Hơn nữa, Yamamoto Bridge chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.
Vì dù sao Yamamoto Bridge không thể đắc tội với bất cứ người nào đang đứng ở đây.
“Rõ ạ!”, Mộ Dung Vô Địch lập tức gật đầu: “Cậu Mục, xin cậu cứ yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy Yamamoto Bridge cho dù là ở Đông Hải hay bất cứ tấc đất nào ở Hoa Hạ nữa.
"Hơn nữa, bốn chữ Nhật Khống Đông Hải và các ngành liên quan đều sẽ biến mất!”
“Tốt lắm”, Mục Hàn rất hài lòng.
“Ngoài ra, thay mặt cho gần một trăm gia chủ giàu có ở Đông Hải, tôi ở đây để bày tỏ với cậu rằng”, Mộ Dung Vô Địch tiếp tục: “Đối với những người như Yamamoto Bridge, nếu chúng tôi phát hiện ra người nào thì chúng tôi sẽ đuổi người đó".
"Ở lãnh thổ Hoa Hạ của chúng ta, tuyệt đối không bao giờ cho phép người nước ngoài đè đầu cưỡi cổ người dân của nước ta!”
“Chúng tôi xin hứa giống như lời gia chủ Mộ Dung đã nói”.
Cuối cùng, Yamamoto Bridge đã bị người của Mộ Dung Vô Địch ném ra ngoài.
Bị Mộ Dung Vô Địch để mắt đến, cho dù Yamamoto Bridge muốn ở lại Đông Hải cũng không thể được.
Loading...
“Được rồi!”, Mục Hàn nói: “Chuyện ở đây đã giải quyết xong, tôi cũng nên trở về tỉnh rồi”.
“Già xin cung kính tiễn cậu Mục!”, Mộ Dung Vô Địch vội nói.
“Không cần, không cần đâu!”, Mục Hàn xua tay nói: “Tôi không quen bị một đám đông vây quanh!”
"Hơn nữa Yamamoto Bridge đã bị trục xuất rồi, mấy người cũng cần ở lại xử lý Nhật Khống Đông Hải nữa!”
Vì Mục Hàn nhất mực muốn như thế nên Mộ Dung Vô Địch cũng không dám nhiệt tình thái quá nữa.
Sau khi nhìn Mục Hàn bước ra khỏi văn phòng, gia chủ nhà họ Tiêu, gia chủ nhà họ Kiều cùng các gia chủ vương tộc khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi đối mặt với Mục Hàn, họ luôn cảm thấy có một áp lực vô hình.
Đó là khí thế của người bề trên!
"Gia chủ Mộ Dung”, một gia chủ bán vương tộc không hiểu lắm nên tò mò hỏi Mộ Dung Vô Địch: “Cậu Mục đó rốt cuộc có thân phận thế nào vậy?”
Vì dù sao, người mà ngay cả Mộ Dung Vô Địch cũng phải cung kính, thân phận của người đó chắc chắn không thể tưởng tượng được.
“Mấy người thực sự muốn biết sao?”, Mộ Dung Vô Địch mỉm cười, nhưng lại đọc ra một câu nói cổ: “Trước kia Tần đế và Hán Vũ đế có chút tài văn chương; Đường Thái Tông và Tống Thái Tổ là những vị vua anh minh; Thành Cát Tư Hãn là một thế hệ thiên tài, giương cung bắn chim đại bàng. Để tiếp tục đếm những nhân vật phong lưu khác, hãy nhìn vào ngày hôm nay!”
Khi câu nói cổ xưa này được nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bởi vì bài thơ cổ này được viết bởi một người lãnh đạo của Hoa Hạ nhằm mục đích ca ngợi sự tồn tại của một người, dựa vào sức vóc của chính mình để đẩy lùi lực lượng liên minh của hơn bốn mươi quốc gia tiến đánh Hoa Hạ.
Cũng chỉ có những dòng chữ khí thế ngút trời như vậy mới xứng với người đó!
Thân phận của Mục Hàn đột nhiên trở nên rõ ràng.
Vốn dĩ các gia chủ bán vương tộc và các gia chủ giàu có còn đang hơi nghi hoặc thì giờ ai nấy đều lộ ra vẻ thành kính, như thể đã gặp được một vị thần.
Tất nhiên, Mục Hàn không biết những gì đã xảy ra sau đó.
Sau khi Mục Hàn rời khỏi Nhật Khống Đông Hải, anh cũng chuẩn bị trở về tỉnh.
Nhưng giữa đường vô tình đụng độ hai người Sở Chí Minh và Sở Chí Bình của nhà họ Sở.
Địa bàn hoạt động của Nhật Khống Đông Hải về cơ bản hầu hết là các công ty nước ngoài, và việc giao lưu kinh doanh giữa nhà họ Sở và các công ty nước ngoài diễn ra rất thường xuyên. Do đó, các thế hệ trẻ như Sở Chí Minh và Sở Chí Bình thường xuyên xuất hiện ở đây.
“Này, đó không phải là thẳng ở rể vô dụng Mục Hàn sao?”, Sở Chí Minh nhìn thấy Mục Hàn trong nháy mắt, lập tức tiến lên chặn lại và trêu chọc: “Cậu đến Đông Hải làm gì?”
"Không phải là muốn mượn danh của nhà họ Sở chúng tôi đến chỗ các doanh nghiệp nước ngoài ở đây rêu rao bịp bợm đấy chứ?”
“Thèm vào nói chuyện với anh”, đối với người nhà họ Sở, cho dù là già hay trẻ, Mục Hàn đều vô cùng căm ghét. Anh trả lời lạnh lùng không chút hào hứng: “Thể diện của nhà họ Sở các người lớn quá nhỉ, tôi lại cần phải mạo danh của các người chắc?”
“Ấy, cái này thì khó nói lắm nhé!”, Sở Chí Bình ở bên cạnh vội nói: “Mục Hàn, cậu đừng mong dây dưa gì với nhà họ Sở chúng tôi nữa, nếu không sẽ cho cậu biết mặt!”
“Sao hả?”, Mục Hàn nheo mắt nhìn chằm chằm Sở Chí Bình: “Không lẽ anh muốn đánh tôi à?”
Sở Chí Bình chợt sợ hãi.
Bởi vì bản lĩnh của Sở Chí Minh quả thực chẳng ra làm sao cả.
Về điểm này thì hắn vẫn còn tự biết thân biết phận.
Thấy cả Sở Chí Minh và Sở Chí Bình đều không nhúc nhích, Mục Hàn liền phớt lờ họ và bỏ đi.
“Tên vô dụng này đến Đông Hải nhất định là có chuyện gì đó không ổn rồi”, Sở Chí Minh nhìn theo bóng lưng Mục Hàn bỏ đi và nói: “Chí Bình, chúng ta mau quay về báo lại cho gia chủ đi!”
Thế là cả hai ngay lập tức trở lại nhà họ Sở và báo cáo cho Sở Nhậm Hành.
Sở Nhậm Hành lập tức cử người đến điều tra.
Sau khi có kết quả điều tra, Sở Nhậm Hành liền nói: "Thằng nhóc đó đến Đông Hải là để đòi nợ cho tập đoàn Phi Long. Nghe nói Yamamoto Bridge của Nhật Khống Đông Hải đã nợ tập đoàn Phi Long chín tỷ chín tệ không trả, còn đánh hai tốp người mà tập đoàn Phi Long cử đi đòi nợ bị thương nữa”.
“Cái lão Yamamoto Bridge của Nhật Khống Đông Hải giỏi nhất là chơi chiêu này mà”, Sở Chí Minh cười ha hả: “Có điều, lão Yamamoto Bridge đó cũng chỉ có thể dọa dẫm mấy nhân vật tầm thường đó thôi. Còn đối với vương tộc như nhà họ Sở ở Đông Hải chúng ta, ông ta lại chẳng phải bợ đỡ nịnh nọt gần chết ra đấy”.
“Vấn đề chính là ở đây”, Sở Nhậm Hành nói: “Tập đoàn Phi Long đã cử liên tiếp hai nhóm người, tất cả đều là những người đòi nợ chuyên nghiệp. Họ không thu được lợi ích gì từ Yamamoto Bridge, lẽ nào cử tên vô dụng Mục Hàn đó đi thì sẽ thành công hay sao?”
"Gia chủ, ý của ông là…”
Sở Chí Minh phản ứng lại ngay tức thì: “Nhất định là Mục Hàn lại mượn danh nghĩa của nhà họ Sở chúng ta rồi!”
“Đúng vậy!”, Sở Nhậm Hành gật đầu: “Chỉ cần Mục Hàn tiết lộ thân phận là cháu trai nhà họ Sở ở Đông Hải, Yamamoto Bridge lại không ngoan ngoãn trả lại khoản tiền còn nợ đó hay sao?”
"Đừng nói là chín tỷ chín trăm triệu tệ, cho dù là năm mươi tỷ tệ, Yamamoto Bridge cũng phải đưa!”
“Cái tên ở rể chết tiệt này!”, Sở Chí Minh cuối cùng cũng hiểu tại sao Mục Hàn lại có thể đòi nợ thành công: “Gia chủ, chúng ta phải nghĩ cách thôi, không thể để cái tên vô dụng đó cứ lấy danh nghĩa của nhà họ Sở chúng ta đi rêu rao lừa bịp khắp nơi được”.
"Đến lúc đó, chưa nói đến việc danh tiếng của nhà họ Sở chúng ta bị bôi nhọ, rồi ai cũng sẽ biết nhà họ Sở chúng ta có thằng cháu ngoại như vậy. Cho dù không muốn thừa nhận cũng không được!”
“Những gì cháu nói không sai”, Sở Nhậm Hành suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế này đi, trước tiên ông sẽ liên hệ với tập đoàn Phi Long, nói rõ ngọn nguồn sự việc. Không thể để tên vô dụng Mục Hàn này cướp không công lao của nhà họ Sở chúng ta được!”
"Hơn nữa, như vậy thì tập đoàn Phi Long cũng xem như đã nợ nhà họ Sở chúng ta một món nợ ân tình, một mũi tên trúng hai đích”.
“Không hổ danh là gia chủ, tầm nhìn cao xa, cháu không thể nào sánh kịp!”, Sở Chí Minh nịnh hót nói.
Bình luận facebook