Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Thủy Ngân là người làm bất cứ chuyện gì cũng phải làm thật chu đáo thoả đáng. Những đồng nghiệp hay bạn bè quen biết với cô đều trêu đùa rằng không có gì là cô không làm được. Nhưng nói cho cùng cô vẫn chỉ là một con người bình thường, không phải là thần thánh. Làm sao có thể không gì là không làm được. Chẳng qua là do đã nhận quá nhiều bài học cho nên càng ngày cô càng học được cách cẩn thận hơn mà thôi.
Cô không ngờ được rằng ngay trong lúc đi ra ngoài cùng với ba Đường mẹ Đường mà Nghiêm Thường Sơn còn dám vụng trộm đi theo. Đã vậy còn ngang nhiên ra tay ngay ở trong nhà hàng của khu tham quan đông người. Có thể thấy hiện tại anh ta đã hoàn toàn điên cuồng rồi, trạng thái tinh thần của anh ta tồi tệ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Thủy Ngân.
Lúc trước sở dĩ Thủy Ngân muốn để lộ ra việc đi đến hồ Thiên Điểu này, thứ nhất là muốn xác định đây chính là địa điểm tử vong của Nghiêm San, thứ hai là cũng muốn thử nhìn phản ứng của hai vợ chồng nhà họ Nghiêm xem như thế nào. Cô muốn biết Lộ Uyển có phát giác được điểm bất thường nào trong cái chết của con gái hay không, đồng thời cô còn muốn kích thích Nghiêm Thường Sơn . . . Xem ra, có vẻ là đã quá mức kích thích.
Chuyện đã tới bước này, cho dù tình huống hiện tại vô cùng bất lợi đối với cô, nhưng Thủy Ngân không hề có ý định từ bỏ. Quá khứ đã qua rồi thì thôi, cô chưa từng phải xoắn xuýt về những sai lầm nhất thời, mà ngay lập tức đổi hướng suy nghĩ xem phải giải quyết vấn đề như thế nào mới có thể vượt qua được khó khăn trước mắt.
Trong tình trạng không có một chút sức lực gì, Thủy Ngân quyết định không vùng vẫy giãy giụa mà lựa chọn dùng ngôn ngữ để kích động Nghiêm Thường Sơn. Nếu đã mất trí như vậy thì không bằng khiến cho anh ta càng thêm điên cuồng hơn nữa.
"Ba ơi, San San sẽ ngoan mà, đừng giết San San."
Nghiêm Thường Sơn nhìn cô chằm chằm, cố gắng nở nụ cười. Hẳn là anh ta muốn thể hiện ra sự từ ái, nhưng trên mặt còn chưa hết được sự hoảng hốt, cho nên hai cái biểu lộ lẫn lộn vào với nhau, nhìn càng thêm quái dị.
"San San . . . Ba cũng không muốn giết con."
"Ba yêu con mà."
Nghiêm Thường Sơn thì thào nói, bước chân cũng không ngừng lại, tiếp tục hướng về phía đình trúc ở hồ nhỏ. Trên con đường này không một bóng người, không thể cầu cứu được ai, Thủy Ngân chỉ có thể nghe thấy tiếng của Nghiêm Thường Sơn không ngừng nói bên tai: "Chẳng phải San San đã đồng ý với ba là luôn luôn nghe lời hay sao. Bí mật nhỏ giữa chúng ta không được nói cho mẹ biết, cũng không được nói cho bất kỳ người nào."
"Ba vẫn nhớ rõ khi còn bé con đáng yêu như vậy, ba nói gì con cũng nghe lời, không hề phản đối. Hai chúng ta là người thân thiết nhất của nhau."
"Nhưng mà bảo bối của ba, tại sao con lại lớn lên chứ. Lớn lên rồi lại không nghe lời nữa, không nguyện ý tiếp tục chung sống vui vẻ với ba."
Nghiêm Thường Sơn càng nói càng phẫn nộ, cái tay bóp lấy cánh tay Thuỷ Ngân càng lúc càng dùng sức.
Thủy Ngân coi nhẹ đau đớn trên tay, quan sát ánh mắt của anh ta, cẩn thận suy nghĩ liền có một suy đoán.
Lộ Uyển là một người phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp thành công, lại có một người chồng “dịu dàng” luôn hết mực ủng hộ, hẳn là luôn sao nhãng với những việc trong nhà, từ đó cũng không quá chú ý đến con gái. Mà Nghiêm Thường Sơn, bởi vì đam mê của mình, rất có thể từ nhỏ đã tẩy não Nghiêm San, cùng cô bé duy trì một loại thân mật kỳ dị suốt một thời gian dài.
Thế nhưng đứa nhỏ không thể cứ mãi ngây thơ như thế, cô bé sẽ lớn lên, cuối cùng cũng hiểu được mối quan hệ đó là sai trái. Rõ ràng là người cha mình thương yêu nhất nhưng thật ra lại là một con quái vật đáng sợ.
"San San, người sai chính là con. Là con muốn nói cho mẹ biết, là con muốn rời khỏi ba. Ba không còn cách nào mới phạt con như thế."
"Con không thể trách ba được."
Vừa đi vừa nói, người đã đến bên hồ nhỏ. Ven hồ không có đèn, mặt nước trong đêm tối tĩnh lặng đục ngầu, cỏ nước cỏ lau chen chúc, đen sì một mảnh.
Nghiêm Thường Sơn dùng ngón tay ra sức xoa xoa gương mặt đứa bé trong ngực, "Con ngoan ngoãn trở lại chỗ của mình đi, đừng quay về tìm ba nữa. Con đã báo thù xong rồi, có được hay không?"
Anh ta ngồi xổm xuống, mưu đồ ấn đầu đứa bé vào trong nước, lại chợt nghe cô bé lặng lẽ nói: "Ba ơi, con muốn ba đi cùng con nha. Chỉ cần ba chạm vào nước, San San có thể đưa ba đi cùng rồi."
Nghiêm Thường Sơn giật mình một cái, nháy mắt thu tay lại. Anh ta cảm giác phía sau có gió lạnh lướt qua, tựa như có một đôi tay nhỏ chạm lên vai anh ta. Bên tai vang lên tiếng nói đã nghe không biết bao nhiêu lần từ bản ghi âm, con gái cười với anh ta không ngừng hô "Ba chơi với con đi!" "Ba ở cùng với San San nhé!"
Những âm thanh đã từng khiến cho anh ta đạt được khoái cảm đó, hiện tại lại thay đổi sắc thái hoàn toàn.
Dường như nhìn thấu được tâm tư của Nghiêm Thường Sơn, đứa bé đáng sợ trong ngực đột nhiên nói: "Ba ở cùng một chỗ với San San nha, ở cùng một chỗ với San San."
Ngữ điệu giống hệt với San San nhưng cảm giác hoạt bát lại biến thành âm trầm. Thân thể nhỏ không có nhiệt độ kia dường như bất chợt biến thành một con mãnh thú ăn tươi nuốt sống anh ta. Cho dù cô bé đang yên tĩnh nằm trong ngực mình, Nghiêm Thường Sơn cũng có cảm giác một giây sau đứa nhỏ này sẽ biến thành quái vật.
Anh ta giống như bị bỏng, gần như vô thức ném đứa nhỏ trong tay ra ngoài, rơi vào trong hồ.
Thủy Ngân tích cóp sức lực, trước khi bị ném xuống nước đã chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi rơi vào trong hồ, cô không hề giãy giụa, để mặc bản thân chìm xuống dưới nước.
Cô biết bơi, cho nên so với việc bị Nghiêm Thường Sơn khống chế trong tay thì bị ném xuống nước vẫn có lợi hơn. Vấn đề duy nhất hiện giờ là thân thể này quá yếu, nín thở không được lâu. Nếu Nghiêm Thường Sơn cứ đứng ở đó mãi không đi thì cô cũng không còn cách nào khác là tiếp tục lợi dụng chiến thuật tâm lý để kéo dài thời gian, sau đó nghĩ biện pháp tiếp theo.
Sắc trời quá tối, tuy rằng sẽ khiến cho Thuỷ Ngân gặp một ít khó khăn nhất định nhưng lại giúp cô che giấu cực kỳ tốt. Cô lần theo vị trí trong trí nhớ, lặng lẽ bơi về phía bụi cỏ lau bên kia.
Thủy Ngân không thấy rõ tình hình trên bờ, nhưng chẳng mấy chốc cô nhìn thấy có ánh sáng lướt trên mặt nước. Nghiêm Thường Sơn bật đèn pin từ di động, hẳn là muốn xác nhận xem cô đã thực sự chết đuối hay chưa. Cử động làm nước gợn sóng cho nên không thể che giấu được, sức lực Thủy Ngân cũng đã đến cực hạn, bất đắc dĩ phải lộ ra trên mặt nước.
Ánh đèn chiếu đến chiếc đầu của một đứa trẻ lặng lẽ nổi từ mặt hồ, Nghiêm Thường Sơn bất chợt run lên một cái.
Không thể có chuyện một đứa bé bình thường bị bất ngờ ném vào trong nước mà không hề giãy giụa một chút gì, hơn nữa anh ta chưa từng nghe nói "Dao Duyệt" đã đi đến chỗ nào có bể bơi, hẳn là cô bé không biết bơi. Vậy hiện tại con bé thực sự là quỷ nước hay sao!
Thủy Ngân ở trong nước nổi lên, tóc ướt sũng phủ ở trước mặt. Cách một mảnh nước hồ nhìn Nghiêm Thường Sơn đang đứng trên bờ. Cô cách bờ không xa, nếu giờ phút này Nghiêm Thường Sơn vượt qua được sự sợ hãi, nhất định phải giết chết cô ở chỗ này thì chỉ cần xuống nước bơi tới, cô tuyệt đối không có năng lực để phản kháng.
Cho nên, cô cần phải đánh đòn phủ đầu.
"Ba ơi, xuống đây nha, xuống cùng với San San nào." Nước hồ nhẹ nhàng dập dờn, tiếng nói nhỏ nhẹ của bé gái cũng phiêu đãng theo sóng nước.
Quả nhiên, vừa nói xong, Nghiêm Thường Sơn không dám tiến lên nữa. Anh ta lùi lại hai bước, giơ điện thoại di động nhưng không hề động đậy.
Hai người giằng co trong im lặng. Thủy Ngân cảm giác thân thể bị ngâm trong nước đến rét run, có lẽ cô chỉ có thể kiên trì cùng lắm thêm nửa tiếng nữa, đó đã là cực hạn rồi.
Nếu chính diện đối đầu khẳng định không hề có phần thắng, hiện tại chỉ còn đặt hy vọng vào người nào đó đi ngang qua nơi này.
"Dao Duyệt! Dao Duyệt! Con ở đâu?" Đằng xa có tiếng gọi quen thuộc không ngừng vang lên. Bọn họ đã tìm được đến đây rồi sao?
Đầu óc của Thuỷ Ngân vận hành thật nhanh, cô hít sâu một hơi, chậm rãi chìm xuống nước một lần nữa. Vào thời điểm này, nếu cô phản ứng mạnh như giãy giụa kêu gào thì nói không chừng Nghiêm Thường Sơn tỉnh táo lại sẽ nhảy xuống nước, nhân lúc chưa bị người tìm đến mà giết chết cô. Nhưng nếu cô lặng yên không một tiếng động chìm xuống thì trái lại Nghiêm Thường sẽ không dám hành động bậy bạ.
Đối với tất cả những sự vật khác thường, con người đều luôn có sự chần chừ.
Quả nhiên, nghe thấy âm thanh càng lúc càng gần, lại nhìn mặt hồ không một chút động tĩnh, Nghiêm Thường Sơn quay đầu kéo mũ xuống vội vàng chạy đi.
Thủy Ngân nhô đầu lên khỏi mặt nước, tự mình di chuyển lại gần bờ, nắm lấy một bó cỏ nước to. Đợi đến khi nhìn thấy có bóng người cô mới hô to.
Ba Đường và mẹ Đường mặt đều trắng bệch. Sau khi Thuỷ Ngân được vớt từ trong hồ ra, cô lập tức run rẩy khóc lóc nói: "Con sợ quá, hu hu, chú Nghiêm muốn giết con."
Vợ chồng nhà họ Đường đang an ủi cô lập tức sững lại, sờ đầu cô gặng hỏi: "Chú Nghiêm nào hả con?"
Thủy Ngân yếu ớt dựa vào trong ngực bọn họ, "Chú Nghiêm hàng xóm nhà mình ạ. Chú ấy lạ lắm, ném con vào trong nước, còn gọi con là San San nữa. Con rất sợ."
Sắc mặt ba Đường thay đổi, "Dao Duyệt, con nói chú Nghiêm là Nghiêm Thường Sơn ngay cạnh nhà chúng ta phải không? Là anh ta đưa con đến chỗ này? Vậy hiện tại anh ta đang ở đâu?"
"Chú ấy đi về phía đó rồi ạ, nghe thấy tiếng mọi người gọi con thì chú ấy bỏ đi."
Ba Đường để lại con gái cho mẹ Đường, cầm điện thoại di động báo cảnh sát, rồi bàn bạc với nhân viên công tác nhanh chóng đi tìm người.
Thủy Ngân quay lại phòng nghỉ, tắm rửa thay quần áo. Mẹ Đường và Dao Hân luôn ở bên cạnh nói chuyện với cô. Dao Hân bị dọa cho sợ hãi, nhìn qua còn thảm hơn so với em gái, hai mắt sưng to như quả đào, đến tận bây giờ vẫn còn ngân ngấn nước mắt.
"Mẹ, sao mọi người lại biết qua bên đó tìm con vậy." Thủy Ngân cảm thấy khá hiếu kỳ về điểm này.
Mẹ Đường vẫn còn sợ hãi trong lòng ôm lấy cô, vuốt vuốt tóc con gái nói, "Là Dao Hân nói nhất định phải qua bên kia tìm con."
Thủy Ngân nhìn về phía cô nhóc vẫn còn đang nắm chặt tay mình, cô bé bẹp bẹp miệng, "Chị cũng không biết, chị chỉ có cảm giác là em ở chỗ đó thôi."
"Em ba, chị cũng muốn bảo vệ em!" Trước khi đi ngủ, cô bé còn hết sức nghiêm túc nhìn cô mà thề.
Cả đêm nay, ba Đường không hề chợp mắt. Bọn họ tìm cho bằng được Nghiêm Thường Sơn đang bỏ trốn. Ba Đường cực kỳ tức giận, muốn khởi tố anh ta, để tên hung thủ cố ý làm tổn thương con gái mình phải tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng việc này cũng không quá thuận lợi, Nghiêm Thường Sơn tìm lại được một chút lý trí. Anh ta chạy đến chỗ vợ Lộ Uyển, hai vợ chồng nói chuyện với nhau xong, Lộ Uyển nhanh chóng qua nhà họ Đường với ý định thuyết phục ba Đường mẹ Đường.
"Bởi vì cái chết của con gái mà chồng tôi nhận phải sự đả kích quá lớn. Hiện tại đầu óc anh ấy không quá tỉnh táo mới gây ra cớ sự này. Tôi sẽ giúp anh ấy trị bệnh thật tốt, để ý không cho anh ấy lại gần Dao Duyệt nữa. Cũng may đứa bé không xảy ra vấn đề gì, chúng tôi nguyện ý bồi thường cho gia đình. Là hàng xóm của nhau, trước đó hai nhà qua lại cũng vui vẻ. Cho nên tôi ở đây là muốn cầu xin mọi người cho anh ấy một cơ hội sửa đổi, anh ấy làm vậy thật sự chỉ là vì đang bị bệnh mà thôi."
Lộ Uyển vừa dùng tình cảm, vừa dùng đạo lý để thuyết phục. Cho dù tình cảm vợ chồng giữa cô và Nghiêm Thường Sơn có xảy ra vấn đề, cô cũng không hy vọng chồng của mình phải vào ngồi tù.
―― thế nhưng nếu Lộ Uyển biết được chân tướng cái chết của con gái thì sao đây?
Lộ Uyển đang chuẩn bị rời đi, Thủy Ngân cất tiếng gọi lại.
"Dì Lộ, con muốn nói chuyện với dì một chút."
Lộ Uyển khá ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô. Từ trước tới nay, trong ấn tượng của Lộ Uyển, Dao Duyệt luôn là một cô bé trầm tĩnh ngây thơ; nhưng lúc này, thời điểm hai người bọn họ ngồi một mình với nhau trong phòng khách, Lộ Uyển đã nhận ra trên thân cô gái nhỏ trước mặt mình có một loại cảm giác rất khó diễn tả.
"Dao Duyệt, trước tiên dì muốn thay mặt chú Nghiêm xin lỗi con. Chú ấy đã khiến con phải trải qua chuyện không tốt, nhưng mà. . ."
Thủy Ngân không còn giả bộ là một đứa trẻ nữa, cắt ngang lời Lộ Uyển mà nói thẳng: "Dì có biết con gái Nghiêm San của dì là bị Nghiêm Thường Sơn cố ý làm cho chết đuối không?"
Lộ Uyển sững sờ, thứ nhất là vì giọng điệu nói chuyện của Thuỷ Ngân, thứ hai là vì nội dung câu nói ấy.
". . . Cái gì?"
Thủy Ngân nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Uyển: "Dì có biết, từ nhỏ Nghiêm San đã bị Nghiêm Thường Sơn làm ra những trò bỉ ổi hay không?"
Lộ Uyển nhìn cô, vẻ mặt trống rỗng, "Con đang nói cái gì, một đứa trẻ như con . . ."
Thủy Ngân lấy cái MP3 kia ra, ấn nút bật nguồn, tiếng cười thanh thuý của bé gái vang lên. Thuỷ Ngân dùng chất giọng non nớt của trẻ con mà chậm rãi nói: "Lúc nhỏ Nghiêm San không ý thức được những việc mà Nghiêm Thường Sơn làm với mình nghiêm trọng tới mức nào. Về sau Nghiêm San dần dần trưởng thành, có thể là một ngày nào đột nhiên hiểu rõ, biết được ba mình đang làm cái gì."
"Cho nên Nghiêm San muốn hướng về phía mẹ mình là dì để cầu xin sự giúp đỡ, nhưng lại bị Nghiêm Thường Sơn phát hiện. Do vậy thời điểm Nghiêm San ra ngoài với ba đã bị chết đuối."
"Dì biết lúc Nghiêm Thường Sơn ném con vào trong cái hồ kia đã nói gì không? Nghiêm Thường Sơn nói 'San San đừng trách ba, là con không nghe lời muốn nói cho mẹ biết, ba không còn cách nào mới phải giết con' ."
"Dì nghe được cũng hiểu nó là ý gì phải không? Nếu dì không tin thì có thể đi hỏi Nghiêm Thường Sơn một chút. Nhìn xem phản ứng của chú ta như thế nào."
Lộ Uyển ngồi đó giống như pho tượng, cả người dường như đã mất đi tất cả sức sống. Thuỷ Ngân cho rằng Lộ Uyển sẽ khóc to mà hét lớn ‘không tin’ hoặc là lộ ra vẻ mặt tức giận. Cô đã nghĩ kỹ xem nên nói như thế nào để thuyết phục, làm cho Lộ Uyển tin tưởng chuyện này. Vậy nhưng sau một hồi trầm mặc thật lâu, Lộ Uyển đột nhiên bịt miệng lại, toàn thân run rẩy, lệ rơi đầy mặt.
"Dì. . ." Miệng Lộ Uyển mấp máy hai lần, ánh mắt trống rỗng như đang nhớ lại điều gì, giọng nói yếu ớt: "Khoảng thời gian ấy dì bề bộn nhiều việc, có mấy ngày San San vẫn luôn muốn cùng dì nói cái gì đó, nhưng vì quá bận rộn mà dì nói có gì cứ bảo với ba. Con bé còn khóc nữa, San San rất ít khóc, ba của con bé mới tới ôm nó đi . . . Dì không nghe con bé nói . . . Dì không biết . . ."
Lộ Uyển thật sự không biết sao?
Thủy Ngân nhìn sắc mặt của Lộ Uyển, đã hiểu rõ ràng. Lúc đầu có lẽ Lộ Uyển không hề có suy nghĩ hướng về vấn đề kia, nhưng dù sao cũng là người một nhà cùng sống với nhau ở một chỗ, những dấu vết lúc trước không để ý đến nhưng vẫn lưu lại vết tích trong lòng. Sau khi con gái chết, rất có thể Lộ Uyển cũng có một chút nghi ngờ, nếu không cũng sẽ không như bây giờ, không hề hỏi thêm một câu nào.
Nhưng mọi chuyện đã muộn, Lộ Uyển đã mất đi con gái, lại không dám vì một ít hoài nghi mà mất nốt chồng, cho nên cuối cùng Lộ Uyển không dám nghĩ về hướng xấu đó nữa. Không dám động vào sự thật tàn nhẫn kia, lại càng không muốn tiếp nhận sự thật rằng mình đã gạt qua sự cầu cứu của con gái mà đẩy con bé vào cái chết.
Hiện tại Thủy Ngân hoàn toàn xé mở việc này ra trước mặt Lộ Uyển.
"Dì Lộ, cho dù Nghiêm Thường Sơn là chồng của dì, nhưng cũng là người đã giết chết con gái của hai người. Nếu dì đã biết chuyện này thì không nên tiếp tục bao che thêm nữa. Hiện tại có một biện pháp tốt để tống Nghiêm Thường Sơn vào ngục giam, chỉ cần dì phối hợp với cha mẹ con là được rồi. Dì cảm thấy thế nào?"
Giọng nói của Lộ Uyển phát run, ánh mắt bình tĩnh nhìn cái MP3 vẫn đang phát ra âm thanh, ". . . Dì sẽ suy nghĩ."
Thủy Ngân nhìn Lộ Uyển rời đi, ánh mắt trầm xuống. Cô đã thấy quá nhiều người phụ nữ biết rõ chồng mình phạm tội mà vẫn muốn bao che bảo vệ. Để duy trì cuộc sống hôn nhân, những người phụ nữ đó sẽ làm ra rất nhiều hành động nhượng bộ không tưởng tượng nổi. Lộ Uyển cũng sẽ như vậy sao?
Hai ngày sau, Thủy Ngân nghe nói Lộ Uyển nhờ người nộp tiền để bảo lãnh cho Nghiêm Thường Sơn về nhà.
. . .
Tiếp đến, ngay sau hôm đó, có xe cảnh sát chạy đến nhà họ Nghiêm, chuyển thi thể của Nghiêm Thường Sơn và Lộ Uyển ra ngoài.
Thủy Ngân là người làm bất cứ chuyện gì cũng phải làm thật chu đáo thoả đáng. Những đồng nghiệp hay bạn bè quen biết với cô đều trêu đùa rằng không có gì là cô không làm được. Nhưng nói cho cùng cô vẫn chỉ là một con người bình thường, không phải là thần thánh. Làm sao có thể không gì là không làm được. Chẳng qua là do đã nhận quá nhiều bài học cho nên càng ngày cô càng học được cách cẩn thận hơn mà thôi.
Cô không ngờ được rằng ngay trong lúc đi ra ngoài cùng với ba Đường mẹ Đường mà Nghiêm Thường Sơn còn dám vụng trộm đi theo. Đã vậy còn ngang nhiên ra tay ngay ở trong nhà hàng của khu tham quan đông người. Có thể thấy hiện tại anh ta đã hoàn toàn điên cuồng rồi, trạng thái tinh thần của anh ta tồi tệ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Thủy Ngân.
Lúc trước sở dĩ Thủy Ngân muốn để lộ ra việc đi đến hồ Thiên Điểu này, thứ nhất là muốn xác định đây chính là địa điểm tử vong của Nghiêm San, thứ hai là cũng muốn thử nhìn phản ứng của hai vợ chồng nhà họ Nghiêm xem như thế nào. Cô muốn biết Lộ Uyển có phát giác được điểm bất thường nào trong cái chết của con gái hay không, đồng thời cô còn muốn kích thích Nghiêm Thường Sơn . . . Xem ra, có vẻ là đã quá mức kích thích.
Chuyện đã tới bước này, cho dù tình huống hiện tại vô cùng bất lợi đối với cô, nhưng Thủy Ngân không hề có ý định từ bỏ. Quá khứ đã qua rồi thì thôi, cô chưa từng phải xoắn xuýt về những sai lầm nhất thời, mà ngay lập tức đổi hướng suy nghĩ xem phải giải quyết vấn đề như thế nào mới có thể vượt qua được khó khăn trước mắt.
Trong tình trạng không có một chút sức lực gì, Thủy Ngân quyết định không vùng vẫy giãy giụa mà lựa chọn dùng ngôn ngữ để kích động Nghiêm Thường Sơn. Nếu đã mất trí như vậy thì không bằng khiến cho anh ta càng thêm điên cuồng hơn nữa.
"Ba ơi, San San sẽ ngoan mà, đừng giết San San."
Nghiêm Thường Sơn nhìn cô chằm chằm, cố gắng nở nụ cười. Hẳn là anh ta muốn thể hiện ra sự từ ái, nhưng trên mặt còn chưa hết được sự hoảng hốt, cho nên hai cái biểu lộ lẫn lộn vào với nhau, nhìn càng thêm quái dị.
"San San . . . Ba cũng không muốn giết con."
"Ba yêu con mà."
Nghiêm Thường Sơn thì thào nói, bước chân cũng không ngừng lại, tiếp tục hướng về phía đình trúc ở hồ nhỏ. Trên con đường này không một bóng người, không thể cầu cứu được ai, Thủy Ngân chỉ có thể nghe thấy tiếng của Nghiêm Thường Sơn không ngừng nói bên tai: "Chẳng phải San San đã đồng ý với ba là luôn luôn nghe lời hay sao. Bí mật nhỏ giữa chúng ta không được nói cho mẹ biết, cũng không được nói cho bất kỳ người nào."
"Ba vẫn nhớ rõ khi còn bé con đáng yêu như vậy, ba nói gì con cũng nghe lời, không hề phản đối. Hai chúng ta là người thân thiết nhất của nhau."
"Nhưng mà bảo bối của ba, tại sao con lại lớn lên chứ. Lớn lên rồi lại không nghe lời nữa, không nguyện ý tiếp tục chung sống vui vẻ với ba."
Nghiêm Thường Sơn càng nói càng phẫn nộ, cái tay bóp lấy cánh tay Thuỷ Ngân càng lúc càng dùng sức.
Thủy Ngân coi nhẹ đau đớn trên tay, quan sát ánh mắt của anh ta, cẩn thận suy nghĩ liền có một suy đoán.
Lộ Uyển là một người phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp thành công, lại có một người chồng “dịu dàng” luôn hết mực ủng hộ, hẳn là luôn sao nhãng với những việc trong nhà, từ đó cũng không quá chú ý đến con gái. Mà Nghiêm Thường Sơn, bởi vì đam mê của mình, rất có thể từ nhỏ đã tẩy não Nghiêm San, cùng cô bé duy trì một loại thân mật kỳ dị suốt một thời gian dài.
Thế nhưng đứa nhỏ không thể cứ mãi ngây thơ như thế, cô bé sẽ lớn lên, cuối cùng cũng hiểu được mối quan hệ đó là sai trái. Rõ ràng là người cha mình thương yêu nhất nhưng thật ra lại là một con quái vật đáng sợ.
"San San, người sai chính là con. Là con muốn nói cho mẹ biết, là con muốn rời khỏi ba. Ba không còn cách nào mới phạt con như thế."
"Con không thể trách ba được."
Vừa đi vừa nói, người đã đến bên hồ nhỏ. Ven hồ không có đèn, mặt nước trong đêm tối tĩnh lặng đục ngầu, cỏ nước cỏ lau chen chúc, đen sì một mảnh.
Nghiêm Thường Sơn dùng ngón tay ra sức xoa xoa gương mặt đứa bé trong ngực, "Con ngoan ngoãn trở lại chỗ của mình đi, đừng quay về tìm ba nữa. Con đã báo thù xong rồi, có được hay không?"
Anh ta ngồi xổm xuống, mưu đồ ấn đầu đứa bé vào trong nước, lại chợt nghe cô bé lặng lẽ nói: "Ba ơi, con muốn ba đi cùng con nha. Chỉ cần ba chạm vào nước, San San có thể đưa ba đi cùng rồi."
Nghiêm Thường Sơn giật mình một cái, nháy mắt thu tay lại. Anh ta cảm giác phía sau có gió lạnh lướt qua, tựa như có một đôi tay nhỏ chạm lên vai anh ta. Bên tai vang lên tiếng nói đã nghe không biết bao nhiêu lần từ bản ghi âm, con gái cười với anh ta không ngừng hô "Ba chơi với con đi!" "Ba ở cùng với San San nhé!"
Những âm thanh đã từng khiến cho anh ta đạt được khoái cảm đó, hiện tại lại thay đổi sắc thái hoàn toàn.
Dường như nhìn thấu được tâm tư của Nghiêm Thường Sơn, đứa bé đáng sợ trong ngực đột nhiên nói: "Ba ở cùng một chỗ với San San nha, ở cùng một chỗ với San San."
Ngữ điệu giống hệt với San San nhưng cảm giác hoạt bát lại biến thành âm trầm. Thân thể nhỏ không có nhiệt độ kia dường như bất chợt biến thành một con mãnh thú ăn tươi nuốt sống anh ta. Cho dù cô bé đang yên tĩnh nằm trong ngực mình, Nghiêm Thường Sơn cũng có cảm giác một giây sau đứa nhỏ này sẽ biến thành quái vật.
Anh ta giống như bị bỏng, gần như vô thức ném đứa nhỏ trong tay ra ngoài, rơi vào trong hồ.
Thủy Ngân tích cóp sức lực, trước khi bị ném xuống nước đã chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi rơi vào trong hồ, cô không hề giãy giụa, để mặc bản thân chìm xuống dưới nước.
Cô biết bơi, cho nên so với việc bị Nghiêm Thường Sơn khống chế trong tay thì bị ném xuống nước vẫn có lợi hơn. Vấn đề duy nhất hiện giờ là thân thể này quá yếu, nín thở không được lâu. Nếu Nghiêm Thường Sơn cứ đứng ở đó mãi không đi thì cô cũng không còn cách nào khác là tiếp tục lợi dụng chiến thuật tâm lý để kéo dài thời gian, sau đó nghĩ biện pháp tiếp theo.
Sắc trời quá tối, tuy rằng sẽ khiến cho Thuỷ Ngân gặp một ít khó khăn nhất định nhưng lại giúp cô che giấu cực kỳ tốt. Cô lần theo vị trí trong trí nhớ, lặng lẽ bơi về phía bụi cỏ lau bên kia.
Thủy Ngân không thấy rõ tình hình trên bờ, nhưng chẳng mấy chốc cô nhìn thấy có ánh sáng lướt trên mặt nước. Nghiêm Thường Sơn bật đèn pin từ di động, hẳn là muốn xác nhận xem cô đã thực sự chết đuối hay chưa. Cử động làm nước gợn sóng cho nên không thể che giấu được, sức lực Thủy Ngân cũng đã đến cực hạn, bất đắc dĩ phải lộ ra trên mặt nước.
Ánh đèn chiếu đến chiếc đầu của một đứa trẻ lặng lẽ nổi từ mặt hồ, Nghiêm Thường Sơn bất chợt run lên một cái.
Không thể có chuyện một đứa bé bình thường bị bất ngờ ném vào trong nước mà không hề giãy giụa một chút gì, hơn nữa anh ta chưa từng nghe nói "Dao Duyệt" đã đi đến chỗ nào có bể bơi, hẳn là cô bé không biết bơi. Vậy hiện tại con bé thực sự là quỷ nước hay sao!
Thủy Ngân ở trong nước nổi lên, tóc ướt sũng phủ ở trước mặt. Cách một mảnh nước hồ nhìn Nghiêm Thường Sơn đang đứng trên bờ. Cô cách bờ không xa, nếu giờ phút này Nghiêm Thường Sơn vượt qua được sự sợ hãi, nhất định phải giết chết cô ở chỗ này thì chỉ cần xuống nước bơi tới, cô tuyệt đối không có năng lực để phản kháng.
Cho nên, cô cần phải đánh đòn phủ đầu.
"Ba ơi, xuống đây nha, xuống cùng với San San nào." Nước hồ nhẹ nhàng dập dờn, tiếng nói nhỏ nhẹ của bé gái cũng phiêu đãng theo sóng nước.
Quả nhiên, vừa nói xong, Nghiêm Thường Sơn không dám tiến lên nữa. Anh ta lùi lại hai bước, giơ điện thoại di động nhưng không hề động đậy.
Hai người giằng co trong im lặng. Thủy Ngân cảm giác thân thể bị ngâm trong nước đến rét run, có lẽ cô chỉ có thể kiên trì cùng lắm thêm nửa tiếng nữa, đó đã là cực hạn rồi.
Nếu chính diện đối đầu khẳng định không hề có phần thắng, hiện tại chỉ còn đặt hy vọng vào người nào đó đi ngang qua nơi này.
"Dao Duyệt! Dao Duyệt! Con ở đâu?" Đằng xa có tiếng gọi quen thuộc không ngừng vang lên. Bọn họ đã tìm được đến đây rồi sao?
Đầu óc của Thuỷ Ngân vận hành thật nhanh, cô hít sâu một hơi, chậm rãi chìm xuống nước một lần nữa. Vào thời điểm này, nếu cô phản ứng mạnh như giãy giụa kêu gào thì nói không chừng Nghiêm Thường Sơn tỉnh táo lại sẽ nhảy xuống nước, nhân lúc chưa bị người tìm đến mà giết chết cô. Nhưng nếu cô lặng yên không một tiếng động chìm xuống thì trái lại Nghiêm Thường sẽ không dám hành động bậy bạ.
Đối với tất cả những sự vật khác thường, con người đều luôn có sự chần chừ.
Quả nhiên, nghe thấy âm thanh càng lúc càng gần, lại nhìn mặt hồ không một chút động tĩnh, Nghiêm Thường Sơn quay đầu kéo mũ xuống vội vàng chạy đi.
Thủy Ngân nhô đầu lên khỏi mặt nước, tự mình di chuyển lại gần bờ, nắm lấy một bó cỏ nước to. Đợi đến khi nhìn thấy có bóng người cô mới hô to.
Ba Đường và mẹ Đường mặt đều trắng bệch. Sau khi Thuỷ Ngân được vớt từ trong hồ ra, cô lập tức run rẩy khóc lóc nói: "Con sợ quá, hu hu, chú Nghiêm muốn giết con."
Vợ chồng nhà họ Đường đang an ủi cô lập tức sững lại, sờ đầu cô gặng hỏi: "Chú Nghiêm nào hả con?"
Thủy Ngân yếu ớt dựa vào trong ngực bọn họ, "Chú Nghiêm hàng xóm nhà mình ạ. Chú ấy lạ lắm, ném con vào trong nước, còn gọi con là San San nữa. Con rất sợ."
Sắc mặt ba Đường thay đổi, "Dao Duyệt, con nói chú Nghiêm là Nghiêm Thường Sơn ngay cạnh nhà chúng ta phải không? Là anh ta đưa con đến chỗ này? Vậy hiện tại anh ta đang ở đâu?"
"Chú ấy đi về phía đó rồi ạ, nghe thấy tiếng mọi người gọi con thì chú ấy bỏ đi."
Ba Đường để lại con gái cho mẹ Đường, cầm điện thoại di động báo cảnh sát, rồi bàn bạc với nhân viên công tác nhanh chóng đi tìm người.
Thủy Ngân quay lại phòng nghỉ, tắm rửa thay quần áo. Mẹ Đường và Dao Hân luôn ở bên cạnh nói chuyện với cô. Dao Hân bị dọa cho sợ hãi, nhìn qua còn thảm hơn so với em gái, hai mắt sưng to như quả đào, đến tận bây giờ vẫn còn ngân ngấn nước mắt.
"Mẹ, sao mọi người lại biết qua bên đó tìm con vậy." Thủy Ngân cảm thấy khá hiếu kỳ về điểm này.
Mẹ Đường vẫn còn sợ hãi trong lòng ôm lấy cô, vuốt vuốt tóc con gái nói, "Là Dao Hân nói nhất định phải qua bên kia tìm con."
Thủy Ngân nhìn về phía cô nhóc vẫn còn đang nắm chặt tay mình, cô bé bẹp bẹp miệng, "Chị cũng không biết, chị chỉ có cảm giác là em ở chỗ đó thôi."
"Em ba, chị cũng muốn bảo vệ em!" Trước khi đi ngủ, cô bé còn hết sức nghiêm túc nhìn cô mà thề.
Cả đêm nay, ba Đường không hề chợp mắt. Bọn họ tìm cho bằng được Nghiêm Thường Sơn đang bỏ trốn. Ba Đường cực kỳ tức giận, muốn khởi tố anh ta, để tên hung thủ cố ý làm tổn thương con gái mình phải tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng việc này cũng không quá thuận lợi, Nghiêm Thường Sơn tìm lại được một chút lý trí. Anh ta chạy đến chỗ vợ Lộ Uyển, hai vợ chồng nói chuyện với nhau xong, Lộ Uyển nhanh chóng qua nhà họ Đường với ý định thuyết phục ba Đường mẹ Đường.
"Bởi vì cái chết của con gái mà chồng tôi nhận phải sự đả kích quá lớn. Hiện tại đầu óc anh ấy không quá tỉnh táo mới gây ra cớ sự này. Tôi sẽ giúp anh ấy trị bệnh thật tốt, để ý không cho anh ấy lại gần Dao Duyệt nữa. Cũng may đứa bé không xảy ra vấn đề gì, chúng tôi nguyện ý bồi thường cho gia đình. Là hàng xóm của nhau, trước đó hai nhà qua lại cũng vui vẻ. Cho nên tôi ở đây là muốn cầu xin mọi người cho anh ấy một cơ hội sửa đổi, anh ấy làm vậy thật sự chỉ là vì đang bị bệnh mà thôi."
Lộ Uyển vừa dùng tình cảm, vừa dùng đạo lý để thuyết phục. Cho dù tình cảm vợ chồng giữa cô và Nghiêm Thường Sơn có xảy ra vấn đề, cô cũng không hy vọng chồng của mình phải vào ngồi tù.
―― thế nhưng nếu Lộ Uyển biết được chân tướng cái chết của con gái thì sao đây?
Lộ Uyển đang chuẩn bị rời đi, Thủy Ngân cất tiếng gọi lại.
"Dì Lộ, con muốn nói chuyện với dì một chút."
Lộ Uyển khá ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô. Từ trước tới nay, trong ấn tượng của Lộ Uyển, Dao Duyệt luôn là một cô bé trầm tĩnh ngây thơ; nhưng lúc này, thời điểm hai người bọn họ ngồi một mình với nhau trong phòng khách, Lộ Uyển đã nhận ra trên thân cô gái nhỏ trước mặt mình có một loại cảm giác rất khó diễn tả.
"Dao Duyệt, trước tiên dì muốn thay mặt chú Nghiêm xin lỗi con. Chú ấy đã khiến con phải trải qua chuyện không tốt, nhưng mà. . ."
Thủy Ngân không còn giả bộ là một đứa trẻ nữa, cắt ngang lời Lộ Uyển mà nói thẳng: "Dì có biết con gái Nghiêm San của dì là bị Nghiêm Thường Sơn cố ý làm cho chết đuối không?"
Lộ Uyển sững sờ, thứ nhất là vì giọng điệu nói chuyện của Thuỷ Ngân, thứ hai là vì nội dung câu nói ấy.
". . . Cái gì?"
Thủy Ngân nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Uyển: "Dì có biết, từ nhỏ Nghiêm San đã bị Nghiêm Thường Sơn làm ra những trò bỉ ổi hay không?"
Lộ Uyển nhìn cô, vẻ mặt trống rỗng, "Con đang nói cái gì, một đứa trẻ như con . . ."
Thủy Ngân lấy cái MP3 kia ra, ấn nút bật nguồn, tiếng cười thanh thuý của bé gái vang lên. Thuỷ Ngân dùng chất giọng non nớt của trẻ con mà chậm rãi nói: "Lúc nhỏ Nghiêm San không ý thức được những việc mà Nghiêm Thường Sơn làm với mình nghiêm trọng tới mức nào. Về sau Nghiêm San dần dần trưởng thành, có thể là một ngày nào đột nhiên hiểu rõ, biết được ba mình đang làm cái gì."
"Cho nên Nghiêm San muốn hướng về phía mẹ mình là dì để cầu xin sự giúp đỡ, nhưng lại bị Nghiêm Thường Sơn phát hiện. Do vậy thời điểm Nghiêm San ra ngoài với ba đã bị chết đuối."
"Dì biết lúc Nghiêm Thường Sơn ném con vào trong cái hồ kia đã nói gì không? Nghiêm Thường Sơn nói 'San San đừng trách ba, là con không nghe lời muốn nói cho mẹ biết, ba không còn cách nào mới phải giết con' ."
"Dì nghe được cũng hiểu nó là ý gì phải không? Nếu dì không tin thì có thể đi hỏi Nghiêm Thường Sơn một chút. Nhìn xem phản ứng của chú ta như thế nào."
Lộ Uyển ngồi đó giống như pho tượng, cả người dường như đã mất đi tất cả sức sống. Thuỷ Ngân cho rằng Lộ Uyển sẽ khóc to mà hét lớn ‘không tin’ hoặc là lộ ra vẻ mặt tức giận. Cô đã nghĩ kỹ xem nên nói như thế nào để thuyết phục, làm cho Lộ Uyển tin tưởng chuyện này. Vậy nhưng sau một hồi trầm mặc thật lâu, Lộ Uyển đột nhiên bịt miệng lại, toàn thân run rẩy, lệ rơi đầy mặt.
"Dì. . ." Miệng Lộ Uyển mấp máy hai lần, ánh mắt trống rỗng như đang nhớ lại điều gì, giọng nói yếu ớt: "Khoảng thời gian ấy dì bề bộn nhiều việc, có mấy ngày San San vẫn luôn muốn cùng dì nói cái gì đó, nhưng vì quá bận rộn mà dì nói có gì cứ bảo với ba. Con bé còn khóc nữa, San San rất ít khóc, ba của con bé mới tới ôm nó đi . . . Dì không nghe con bé nói . . . Dì không biết . . ."
Lộ Uyển thật sự không biết sao?
Thủy Ngân nhìn sắc mặt của Lộ Uyển, đã hiểu rõ ràng. Lúc đầu có lẽ Lộ Uyển không hề có suy nghĩ hướng về vấn đề kia, nhưng dù sao cũng là người một nhà cùng sống với nhau ở một chỗ, những dấu vết lúc trước không để ý đến nhưng vẫn lưu lại vết tích trong lòng. Sau khi con gái chết, rất có thể Lộ Uyển cũng có một chút nghi ngờ, nếu không cũng sẽ không như bây giờ, không hề hỏi thêm một câu nào.
Nhưng mọi chuyện đã muộn, Lộ Uyển đã mất đi con gái, lại không dám vì một ít hoài nghi mà mất nốt chồng, cho nên cuối cùng Lộ Uyển không dám nghĩ về hướng xấu đó nữa. Không dám động vào sự thật tàn nhẫn kia, lại càng không muốn tiếp nhận sự thật rằng mình đã gạt qua sự cầu cứu của con gái mà đẩy con bé vào cái chết.
Hiện tại Thủy Ngân hoàn toàn xé mở việc này ra trước mặt Lộ Uyển.
"Dì Lộ, cho dù Nghiêm Thường Sơn là chồng của dì, nhưng cũng là người đã giết chết con gái của hai người. Nếu dì đã biết chuyện này thì không nên tiếp tục bao che thêm nữa. Hiện tại có một biện pháp tốt để tống Nghiêm Thường Sơn vào ngục giam, chỉ cần dì phối hợp với cha mẹ con là được rồi. Dì cảm thấy thế nào?"
Giọng nói của Lộ Uyển phát run, ánh mắt bình tĩnh nhìn cái MP3 vẫn đang phát ra âm thanh, ". . . Dì sẽ suy nghĩ."
Thủy Ngân nhìn Lộ Uyển rời đi, ánh mắt trầm xuống. Cô đã thấy quá nhiều người phụ nữ biết rõ chồng mình phạm tội mà vẫn muốn bao che bảo vệ. Để duy trì cuộc sống hôn nhân, những người phụ nữ đó sẽ làm ra rất nhiều hành động nhượng bộ không tưởng tượng nổi. Lộ Uyển cũng sẽ như vậy sao?
Hai ngày sau, Thủy Ngân nghe nói Lộ Uyển nhờ người nộp tiền để bảo lãnh cho Nghiêm Thường Sơn về nhà.
. . .
Tiếp đến, ngay sau hôm đó, có xe cảnh sát chạy đến nhà họ Nghiêm, chuyển thi thể của Nghiêm Thường Sơn và Lộ Uyển ra ngoài.
Bình luận facebook