Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Edit: tiểu an nhi (LQD)
"Hay lắm! Triệu Đại thiếu gia thật lợi hại!"
"Quá đẹp, đúng là Triệu Đại thiếu gia làm cái gì cũng nhanh lên tay."
"Triệu Đại thiếu gia, vận may của ngài đúng là quá tốt! Hôm nay đã thắng mấy ván rồi!"
Người ở trong sòng bạc Thuận Long nhốn nháo, Triệu Đoan Trạch ngồi trên một cái ghế lắc xúc xắc. Người vây xung quanh nhiều mấy vòng, cứ mỗi lần lắc mở xúc xắc là một trận xôn xao, tiếng tán dương thán phục không dứt bên tai. Thắng thúc cũng đứng bên cạnh cậu, cười híp mắt cầm tẩu thuốc hít vào một hơi, vỗ vai Triệu Đoan Trạch nói: "Không tệ, rất có thiên phú, cậu trời sinh chính là hợp với chỗ này của bọn ta."
Thắng thúc nhìn vài người bên cạnh nháy mắt ra hiệu một cái, bọn họ lập tức liên tục tán thành nịnh nọt Triệu Đoan Trạch.
Triệu Đoan Trạch trên người còn mang theo mùi rượu, một tay khoác trên thành ghế, hơi nheo mắt lại, đẩy toàn bộ thẻ đánh bạc đang có về phía trước, nở một nụ cười, "Vậy để xem vận khí của tôi có thể tốt mãi được hay không."
"Được, Triệu Đại thiếu gia ra tay hào phóng!"
"Mau mau, Triệu Đại thiếu gia mau mở ra xem, để chúng tôi mở mang tầm mắt một chút!"
Triệu Đoan Trạch ở trong những tiếng hoan hô ủng hộ này tìm được một chút cảm giác thoải mái dễ dàng của quá khứ. Xung quanh lúc nào cũng rực rỡ sắc màu, đi đến chỗ nào cũng chơi được thật vui vẻ. Ở chỗ này, cậu không nhớ đến những ánh mắt khinh miệt thất vọng của các chưởng quỹ kia, cũng không còn hết chuyện khó khăn này đến chuyện khó khăn khác chờ cậu giải quyết nữa. Tại thời điểm này, Triệu Đoan Trạch cảm nhận được sự thoải mái đã lâu không thấy.
Thắng thúc nhìn vẻ mặt của Triệu Đoan Trạch, khẽ nở nụ cười. Vị Triệu Đại thiếu gia này, bây giờ coi như đã chộp được tới tay. Mưu đồ mấy năm trước lão ta cố gắng làm mà không được, hiện tại hoàn thành cũng chưa muộn. Đã thế thời cơ vào lúc này còn tốt hơn nữa, chẳng còn sự quản thúc của Triệu lão gia và Triệu phu nhân, Triệu Đoan Trạch lại một bộ muốn trốn tránh tất cả. Sau khi dỗ dành nịnh nọt Triệu Đoan Trạch thật tốt xong thì gia tài bạc vạn của nhà họ Triệu sẽ được cậu ta dùng hai tay dâng lên cho lão ta thôi.
Trong lúc Thắng thúc còn đang âm thầm đắc ý thì bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào ầm ĩ.
"Tránh ra!"
"Bên ngoài có chuyện gì thế?"
"Hình như có người tìm đến gây chuyện thì phải."
Đám cờ bạc ở bên ngoài châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, nhìn về phía cửa chính của sòng bạc. Vài kẻ chú tâm đánh bạc đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên bị đám người hóng hớt bên cạnh chen chúc xô đẩy ngã trái ngã phải, nhịn không được chửi ầm lên.
Không gian náo loạn ồn ào, người của sòng bạc chen qua hét lớn: "Làm cái gì thế? Kẻ nào dám tới địa bàn của Thắng thúc giương oai?"
Đám người đó xông lên định ra tay đánh trước rồi nói sau, nhưng lại bị một nhóm đàn ông tráng kiện khí thế hùng hổ đồng loạt đánh phủ đầu. Những người này mang theo gậy gộc, hiển nhiên là đã có chuẩn bị từ trước; không ai nói lời nào, lạnh mặt đánh dẹp hết đám thủ hạ trông coi sòng bạc của Thắng thúc sang một bên.
Đứng phía sau những người đàn ông này là một thiếu nữ tầm mười mấy tuổi. Cô mặc một bộ váy trắng mộc mạc, trước ngực đeo chiếc khoá trường mệnh màu bạc tinh xảo, vòng ngọc đeo trên tay, chiếc trâm đen nhánh gắn những bông hoa nhỏ màu trắng cài trên tóc. Diện mạo cực kỳ xinh đẹp, gương mặt thon dài, đôi mắt mông lung trong trẻo như hoa bách hợp, màu mắt nhạt hơn so với người bình thường một chút.
Cô gái trẻ tuổi gầy yếu nhưng quá mức xinh đẹp này tựa như một nhánh hoa sơn trà trắng muốt, hoàn toàn không ăn nhập gì với sòng bạc huyên náo đầy mùi mồ hôi của đám đàn ông. Nhưng có vẻ như cô hoàn toàn không sợ hãi trước hoàn cảnh như vậy, cũng chẳng hề để ý đến ánh mắt kinh diễm thèm nhỏ dãi hay kinh ngạc tò mò của đám cờ bạc xung quanh.
Dường như cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, sau khi nhóm đàn ông giống như hộ vệ kia mở ra một con đường, cô tiến thẳng vào tận cùng bên trong sòng bạc, tìm đến chỗ của Triệu Đoan Trạch.
Triệu Đoan Trạch còn chưa phát hiện ra, chỉ thấy sòng bạc đang sôi trào đột nhiên lạnh đi, cậu cũng quay lại nhìn thoáng qua một chút xem sao. Chỉ một cái liếc mắt, Triệu Đoan Trạch lập tức tỉnh rượu, từ trong trạng thái thoải mái dễ chịu bởi hơi men nhanh chóng tỉnh táo lại. Cậu bị doạ cho giật mình làm rơi xúc xắc xuống bàn, mấy chồng thẻ đánh bạc cao cao bị cậu trượt tay xô đổ vãi đầy trên mặt đất cậu cũng không để ý.
Triệu Đại thiếu gia mới vừa rồi còn là đại gia, là trung tâm tiêu điểm thì vào khoảnh khắc này chỉ hận không thể tìm một cái lỗ ngay tại chỗ để chui xuống.
"Em gái, sao em lại tới đây?" Cậu dán người vào thành ghế phía sau, tiếng nói nhỏ xíu như muỗi kêu.
Triệu Đoan Trạch không ngờ em gái sẽ tới tận đây. Từ nhỏ em gái của cậu đã sống trong nơi phú quý sạch sẽ, làm sao có thể tới địa điểm bát nháo rối loạn như thế này. Nghĩ tới đó, rốt cuộc Triệu Đoan Trạch cũng đứng dậy.
"Ừm, sao em tìm tới chỗ này vậy, trong người em vẫn còn bệnh mà, sao có thể ra ngoài đi lại, chúng ta về nhà trước đi. . ." Cậu đang định nói cái gì đó với Thắng thúc thì chợt thấy em gái đưa tay ném một tờ giấy qua bên này.
Triệu Đoan Trạch nhận ra đó là tờ giấy cam đoan mà mình viết cho em gái mấy năm trước. Không ngờ em gái vẫn còn giữ, hơn nữa còn tự tay vứt xuống trước mặt cậu. Triệu Đoan Trạch lúng túng nhặt tờ giấy lên nắm vuốt, chú ý nhìn vẻ mặt của em gái.
Ánh mắt của cô thực bình tĩnh, từ sau khi bị bọn buôn người bắt cóc một lần trở về, cô vẫn luôn như thế này, trở nên trầm tĩnh lại lạnh nhạt. Chỉ có điều, Triệu Đoan Trạch phát hiện ra vành mắt của em gái có hơi đỏ, giống như vừa mới khóc xong.
Trong lòng cậu lập tức thấy hối hận, cậu nghĩ, có phải mình đã khiến cho em gái thất vọng rồi hay không?
Thủy Ngân không nói được, cô cũng không ra hiệu trao đổi gì với Triệu Đoan Trạch. Nhìn thấy cậu lộ ra vẻ do dự hối hận, cô đưa tay lấy một chiếc gậy của một người đàn ông bên cạnh, giơ lên hướng xuống người của Triệu Đoan Trạch mà đánh.
"Đừng mà! Em gái!" Triệu Đoan Trạch đã từng bị cha ruột đánh qua, cũng từng bị mẹ ruột đánh qua, nhưng chưa từng bị em gái đánh bao giờ. Cậu cảm thấy thật mất mặt, nhưng tránh né mấy lần, nhìn thấy cánh tay gầy gò cùng khuôn mặt trắng nhợt của em gái, cậu tránh không nổi nữa.
Sức khoẻ của em gái không tốt, cô còn đang bị bệnh, đi đến tận đây để tìm cậu có lẽ là vì thực sự quá tức giận. Nếu vậy cứ dứt khoát để cô đánh một trận thoải mái hả giận cho xong. Nghĩ như thế, Triệu Đoan Trạch không tránh không né nữa, cậu thanh niên cao lớn cúi đầu co người, bị đánh đau cũng không kêu ra.
Thủy Ngân ra tay không hề giữ sức, dùng sức lực lớn nhất của mình mà đánh. Nhưng khí lực của cô quá yếu, Triệu Đoan Trạch lại luyện võ nhiều năm, từng gậy quật vào người cậu thực ra chẳng đau cũng chẳng ngứa.
Chỉ là trong lòng khó chịu muốn chết, vừa xấu hổ vừa mất mặt lại còn hối hận.
Cha mẹ đã chết, hiện tại người thân duy nhất của cậu chỉ còn có em gái. Nhưng bây giờ em gái thất vọng về cậu như vậy, khẳng định không còn thích người anh trai là cậu nữa.
Hiện giờ trong sòng bạc chỉ nghe thấy tiếng ‘bộp bộp’ từng gậy từng gậy mà cô gái đánh vào người Triệu Đại thiếu gia. Âm thanh đó khiến những người xung quanh nghe vào cũng thấy đau thịt. Lúc đầu đám người này bị sự việc xảy ra bất ngờ làm cho kinh sợ, một mảnh im ắng, nhưng sau đó lại nhịn không được rầm rì thảo luận.
"Cô gái này ai vậy?"
"Có khi là vị tiểu thư kia của nhà họ Triệu đấy. Chính là em gái ruột của Triệu Đại thiếu gia. Dáng người trông yếu ớt như vậy mà không ngờ đánh người lại hung ác đến thế."
"Này, không phải nghe nói cô ta vừa bị điếc vừa bị câm sao, không dám ra ngoài gặp người. . ."
Có kẻ buôn chuyện nhất thời không chú ý nói hơi lớn tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã thấy vị Triệu Đại thiếu gia đang bị em gái đánh ôm đầu đột nhiên nổi giận, nhấc tấm gỗ trên mặt bàn lên đập vào đầu hắn ta, "Con mẹ nó, mày nói ai hả? Em gái của ông đây mà mày cũng dám nói xấu!"
Em gái của cậu vẫn còn đang đánh cậu kia kìa, lại còn có thời gian mà bênh vực . . . Đám cờ bạc vây xung quanh nhất thời đều cảm thấy kinh sợ vị Triệu Đại thiếu gia này rồi.
"Được rồi!" Thắng thúc đen mặt nhìn màn kịch đang diễn ra phía trước, "Mấy người coi chỗ này của ta là nơi nào?"
Lão ta vẫn biết Triệu Đoan Trạch rất yêu thương em gái, nhưng tới hôm nay lão mới phát hiện ra tình cảm của thằng nhóc này dành cho em gái khoa trương tới mức nào. Lúc trước sự việc liên quan đến anh em nhà họ Mã cũng bởi vì con nhóc này cáu kỉnh mà không thể cứu vãn; hiện tại mắt thấy Triệu Đoan Trạch sắp rơi vào bẫy rập, con bé đó lại tới nữa.
Quả đúng là đang cố ý đối nghịch với lão ta mà!
Triệu Đoan Trạch đang mở miệng định nói gì đó lại thấy Thắng thúc thay cậu ngăn lại một gậy rồi kéo cái gậy ném sang bên cạnh. Đúng vào khoảnh khắc đó, Thủy Ngân cũng bị hành động kéo cây gậy của Thắng thúc mà theo đà ngã mạnh xuống đất.
Triệu Đoan Trạch giật nảy mình hoảng sợ, chẳng quản cái gì mà Thắng thúc nữa, gần như là nhào tới đỡ người dậy, "Em gái, có sao không, có bị ngã vào đâu không?"
Thủy Ngân phun ngụm máu vẫn ngậm trong miệng từ lúc đi tới giờ ra, khép hờ mí mắt, dáng vẻ như đang hấp hối.
Triệu Đoan Trạch tận mắt nhìn thấy em gái ngã xuống đất xong phun ra một búng máu, thực sự là sợ chết khiếp, cơ hồ lạc cả giọng: "Sao lại hộc máu ra thế này? Em gái, em gái?!"
Thắng thúc nhìn đống máu kia, tròng mắt khé híp lại. Lão ta gần như không hề sử dụng lực, không có khả năng chỉ một động tác vừa rồi mà quăng người ngã ra đất. Nhưng con nhóc này ngã ra như thế, như thể khi nãy lão ta cố ý dùng lực vậy.
"Triệu Đại thiếu gia, cậu đừng gấp, trước nghe ta nói đã." Thắng thúc tiến lên, mới nói được một câu đã bắt gặp ánh mắt hung ác của vị Đại thiếu gia trước giờ rất dễ nói chuyện lại rất dễ bị lừa trừng tới.
"Nếu em gái tôi có ảnh hưởng gì đến tính mạng thì tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu!" Dứt lời vội vã ôm lấy người chạy đi, không thèm quan tâm đến lão ta nữa.
Thắng thúc nhìn đám người rời khỏi đây như ong vỡ tổ, tức đến mức đập vỡ tẩu thuốc của mình. Thằng oắt con này, thế mà trở mặt nhanh như vậy, thoắt cái đã không thèm nhận người!
Triệu Đoan Trạch chẳng còn tâm trí đâu mà quản Thắng thúc nghĩ như thế nào, hiện tại cậu chỉ cảm thấy cực kỳ lo lắng, hối hận vô cùng. Cậu nghĩ quẩn cái gì mà đến chỗ sòng bạc này không biết. Nếu cậu không đến thì em gái đã không kéo một thân bệnh tật đến tận nơi tìm, cũng sẽ không bị thương.
"Em gái, anh chỉ còn mỗi em thôi, em đừng rời khỏi anh!"
Thủy Ngân nằm trong ngực cậu, nhắm mắt dưỡng thần. Tuy rằng không nghe thấy Triệu Đoan Trạch nói cái gì, nhưng cảm nhận được nước mắt của cậu từng giọt từng giọt rơi xuống mặt mình, cũng có thể thấy được cậu thực sự bị doạ cho sợ rồi.
Chỉ có điều việc này vẫn chưa xong đâu, không cho cậu một cái kích thích lớn một chút thì sẽ không học được cách ngoan ngoãn.
Triệu Đoan Trạch ruột gan rối bời, hoàn toàn không phát hiện ra người ta cố ý dẫn mình đến một y quán. Đại phu già chỗ đó nhìn thấy bọn họ thì lập tức dẫn bọn họ ra phía sau.
"Đại phu, em gái của tôi thế nào? Con bé có bị nặng lắm không?" Triệu Đoan Trạch cầm tay em gái, lo lắng hỏi.
Đại phu cau mày, lắc đầu thở dài, "Ầy, tình huống không ổn một chút nào."
"Làm sao lại không ổn, con bé bị ngã xuống đất nhưng cũng chỉ bị xô một chút thôi mà."
Đại phu lại lắc đầu, "Thân thể quá suy nhược, trận bệnh lúc trước còn chưa khỏi hẳn, lại bị bi thương quá độ, suy nghĩ nặng nề làm tổn hại tạng phủ."
Đại phu nói lòng vòng trên trời dưới biển một hồi, nâng tình trạng của Thủy Ngân lên mức vô cùng nghiêm trọng, thời gian còn lại không nhiều lắm ―― đây là những lời mà lúc trước Thuỷ Ngân đã dặn dò đại phu.
Triệu Đoan Trạch không hiểu y thuật, nghe đại phu nói như vậy thì không nghi ngờ gì, chỉ biết tình trạng thân thể của em gái hiện giờ cực kỳ không tốt, đầu óc như bị sét đánh đứng sững tại chỗ, nhìn chằm chằm vào em gái, hai mắt đều nổi lên tơ máu. Cậu cực kỳ hận bản thân tại sao lại không quan tâm đến em gái nhiều hơn, chỉ biết trốn tránh, em gái bị bệnh nặng như vậy cũng không biết.
Ngón tay của Thủy Ngân bỗng khẽ động đậy, đại phu kia thấy thế, tằng hắng một cái, nhìn người trẻ tuổi vẻ mặt dữ tợn, hai mắt phiếm hồng khuyên nhủ, "Cậu không cần quá khổ sở, chỉ cần chăm sóc thật tốt, thân thể của em gái cậu vẫn có thể trụ được. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được để em gái cậu tức giận thương tâm nữa."
Triệu Đoan Trạch đưa em gái về nhà, chính tay đặt cô nằm xuống giường, quay đầu liền tự nhốt mình trong từ đường.
Thủy Ngân đang ‘hôn mê’ từ trên giường ngồi dậy, ra hiệu cho người mang cái bàn nhỏ đến, vẻ mặt tự nhiên lật xem một đống sổ sách, bản ghi chép tình huống của tất cả các cửa hàng.
Triệu Đoan Trạch tự giam mình trong từ đường một ngày một đêm, sau khi ra ngoài, cậu lập tức chạy qua xem em gái, nhìn thấy cô đã tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Chần chừ bước qua, Triệu Đoan Trạch ngồi ở bên giường nhưng không mở miệng nói chuyện.
Thủy Ngân lấy một tờ giấy đặt ở bên giường đưa cho cậu, Triệu Đoan Trạch mở ra xem, thấy trên đó viết "Anh trai đừng sợ, cha mẹ đi rồi, vẫn còn có em cùng với anh trông coi nhà họ Triệu mà."
Cậu đè xuống cảm giác cay cay nơi khoé mắt, cúi đầu áp xuống lòng bàn tay của em gái, "Anh trai đã sai rồi, anh trai bỏ chạy làm cha mẹ với em gái thất vọng rồi. Nhưng anh thề, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa, thật sự không bao giờ nữa."
Thủy Ngân bình tĩnh sờ đầu cậu thanh niên trẻ tuổi, được thôi, bước đầu tiên này coi như đã thành công rồi.
"Hay lắm! Triệu Đại thiếu gia thật lợi hại!"
"Quá đẹp, đúng là Triệu Đại thiếu gia làm cái gì cũng nhanh lên tay."
"Triệu Đại thiếu gia, vận may của ngài đúng là quá tốt! Hôm nay đã thắng mấy ván rồi!"
Người ở trong sòng bạc Thuận Long nhốn nháo, Triệu Đoan Trạch ngồi trên một cái ghế lắc xúc xắc. Người vây xung quanh nhiều mấy vòng, cứ mỗi lần lắc mở xúc xắc là một trận xôn xao, tiếng tán dương thán phục không dứt bên tai. Thắng thúc cũng đứng bên cạnh cậu, cười híp mắt cầm tẩu thuốc hít vào một hơi, vỗ vai Triệu Đoan Trạch nói: "Không tệ, rất có thiên phú, cậu trời sinh chính là hợp với chỗ này của bọn ta."
Thắng thúc nhìn vài người bên cạnh nháy mắt ra hiệu một cái, bọn họ lập tức liên tục tán thành nịnh nọt Triệu Đoan Trạch.
Triệu Đoan Trạch trên người còn mang theo mùi rượu, một tay khoác trên thành ghế, hơi nheo mắt lại, đẩy toàn bộ thẻ đánh bạc đang có về phía trước, nở một nụ cười, "Vậy để xem vận khí của tôi có thể tốt mãi được hay không."
"Được, Triệu Đại thiếu gia ra tay hào phóng!"
"Mau mau, Triệu Đại thiếu gia mau mở ra xem, để chúng tôi mở mang tầm mắt một chút!"
Triệu Đoan Trạch ở trong những tiếng hoan hô ủng hộ này tìm được một chút cảm giác thoải mái dễ dàng của quá khứ. Xung quanh lúc nào cũng rực rỡ sắc màu, đi đến chỗ nào cũng chơi được thật vui vẻ. Ở chỗ này, cậu không nhớ đến những ánh mắt khinh miệt thất vọng của các chưởng quỹ kia, cũng không còn hết chuyện khó khăn này đến chuyện khó khăn khác chờ cậu giải quyết nữa. Tại thời điểm này, Triệu Đoan Trạch cảm nhận được sự thoải mái đã lâu không thấy.
Thắng thúc nhìn vẻ mặt của Triệu Đoan Trạch, khẽ nở nụ cười. Vị Triệu Đại thiếu gia này, bây giờ coi như đã chộp được tới tay. Mưu đồ mấy năm trước lão ta cố gắng làm mà không được, hiện tại hoàn thành cũng chưa muộn. Đã thế thời cơ vào lúc này còn tốt hơn nữa, chẳng còn sự quản thúc của Triệu lão gia và Triệu phu nhân, Triệu Đoan Trạch lại một bộ muốn trốn tránh tất cả. Sau khi dỗ dành nịnh nọt Triệu Đoan Trạch thật tốt xong thì gia tài bạc vạn của nhà họ Triệu sẽ được cậu ta dùng hai tay dâng lên cho lão ta thôi.
Trong lúc Thắng thúc còn đang âm thầm đắc ý thì bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào ầm ĩ.
"Tránh ra!"
"Bên ngoài có chuyện gì thế?"
"Hình như có người tìm đến gây chuyện thì phải."
Đám cờ bạc ở bên ngoài châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, nhìn về phía cửa chính của sòng bạc. Vài kẻ chú tâm đánh bạc đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên bị đám người hóng hớt bên cạnh chen chúc xô đẩy ngã trái ngã phải, nhịn không được chửi ầm lên.
Không gian náo loạn ồn ào, người của sòng bạc chen qua hét lớn: "Làm cái gì thế? Kẻ nào dám tới địa bàn của Thắng thúc giương oai?"
Đám người đó xông lên định ra tay đánh trước rồi nói sau, nhưng lại bị một nhóm đàn ông tráng kiện khí thế hùng hổ đồng loạt đánh phủ đầu. Những người này mang theo gậy gộc, hiển nhiên là đã có chuẩn bị từ trước; không ai nói lời nào, lạnh mặt đánh dẹp hết đám thủ hạ trông coi sòng bạc của Thắng thúc sang một bên.
Đứng phía sau những người đàn ông này là một thiếu nữ tầm mười mấy tuổi. Cô mặc một bộ váy trắng mộc mạc, trước ngực đeo chiếc khoá trường mệnh màu bạc tinh xảo, vòng ngọc đeo trên tay, chiếc trâm đen nhánh gắn những bông hoa nhỏ màu trắng cài trên tóc. Diện mạo cực kỳ xinh đẹp, gương mặt thon dài, đôi mắt mông lung trong trẻo như hoa bách hợp, màu mắt nhạt hơn so với người bình thường một chút.
Cô gái trẻ tuổi gầy yếu nhưng quá mức xinh đẹp này tựa như một nhánh hoa sơn trà trắng muốt, hoàn toàn không ăn nhập gì với sòng bạc huyên náo đầy mùi mồ hôi của đám đàn ông. Nhưng có vẻ như cô hoàn toàn không sợ hãi trước hoàn cảnh như vậy, cũng chẳng hề để ý đến ánh mắt kinh diễm thèm nhỏ dãi hay kinh ngạc tò mò của đám cờ bạc xung quanh.
Dường như cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, sau khi nhóm đàn ông giống như hộ vệ kia mở ra một con đường, cô tiến thẳng vào tận cùng bên trong sòng bạc, tìm đến chỗ của Triệu Đoan Trạch.
Triệu Đoan Trạch còn chưa phát hiện ra, chỉ thấy sòng bạc đang sôi trào đột nhiên lạnh đi, cậu cũng quay lại nhìn thoáng qua một chút xem sao. Chỉ một cái liếc mắt, Triệu Đoan Trạch lập tức tỉnh rượu, từ trong trạng thái thoải mái dễ chịu bởi hơi men nhanh chóng tỉnh táo lại. Cậu bị doạ cho giật mình làm rơi xúc xắc xuống bàn, mấy chồng thẻ đánh bạc cao cao bị cậu trượt tay xô đổ vãi đầy trên mặt đất cậu cũng không để ý.
Triệu Đại thiếu gia mới vừa rồi còn là đại gia, là trung tâm tiêu điểm thì vào khoảnh khắc này chỉ hận không thể tìm một cái lỗ ngay tại chỗ để chui xuống.
"Em gái, sao em lại tới đây?" Cậu dán người vào thành ghế phía sau, tiếng nói nhỏ xíu như muỗi kêu.
Triệu Đoan Trạch không ngờ em gái sẽ tới tận đây. Từ nhỏ em gái của cậu đã sống trong nơi phú quý sạch sẽ, làm sao có thể tới địa điểm bát nháo rối loạn như thế này. Nghĩ tới đó, rốt cuộc Triệu Đoan Trạch cũng đứng dậy.
"Ừm, sao em tìm tới chỗ này vậy, trong người em vẫn còn bệnh mà, sao có thể ra ngoài đi lại, chúng ta về nhà trước đi. . ." Cậu đang định nói cái gì đó với Thắng thúc thì chợt thấy em gái đưa tay ném một tờ giấy qua bên này.
Triệu Đoan Trạch nhận ra đó là tờ giấy cam đoan mà mình viết cho em gái mấy năm trước. Không ngờ em gái vẫn còn giữ, hơn nữa còn tự tay vứt xuống trước mặt cậu. Triệu Đoan Trạch lúng túng nhặt tờ giấy lên nắm vuốt, chú ý nhìn vẻ mặt của em gái.
Ánh mắt của cô thực bình tĩnh, từ sau khi bị bọn buôn người bắt cóc một lần trở về, cô vẫn luôn như thế này, trở nên trầm tĩnh lại lạnh nhạt. Chỉ có điều, Triệu Đoan Trạch phát hiện ra vành mắt của em gái có hơi đỏ, giống như vừa mới khóc xong.
Trong lòng cậu lập tức thấy hối hận, cậu nghĩ, có phải mình đã khiến cho em gái thất vọng rồi hay không?
Thủy Ngân không nói được, cô cũng không ra hiệu trao đổi gì với Triệu Đoan Trạch. Nhìn thấy cậu lộ ra vẻ do dự hối hận, cô đưa tay lấy một chiếc gậy của một người đàn ông bên cạnh, giơ lên hướng xuống người của Triệu Đoan Trạch mà đánh.
"Đừng mà! Em gái!" Triệu Đoan Trạch đã từng bị cha ruột đánh qua, cũng từng bị mẹ ruột đánh qua, nhưng chưa từng bị em gái đánh bao giờ. Cậu cảm thấy thật mất mặt, nhưng tránh né mấy lần, nhìn thấy cánh tay gầy gò cùng khuôn mặt trắng nhợt của em gái, cậu tránh không nổi nữa.
Sức khoẻ của em gái không tốt, cô còn đang bị bệnh, đi đến tận đây để tìm cậu có lẽ là vì thực sự quá tức giận. Nếu vậy cứ dứt khoát để cô đánh một trận thoải mái hả giận cho xong. Nghĩ như thế, Triệu Đoan Trạch không tránh không né nữa, cậu thanh niên cao lớn cúi đầu co người, bị đánh đau cũng không kêu ra.
Thủy Ngân ra tay không hề giữ sức, dùng sức lực lớn nhất của mình mà đánh. Nhưng khí lực của cô quá yếu, Triệu Đoan Trạch lại luyện võ nhiều năm, từng gậy quật vào người cậu thực ra chẳng đau cũng chẳng ngứa.
Chỉ là trong lòng khó chịu muốn chết, vừa xấu hổ vừa mất mặt lại còn hối hận.
Cha mẹ đã chết, hiện tại người thân duy nhất của cậu chỉ còn có em gái. Nhưng bây giờ em gái thất vọng về cậu như vậy, khẳng định không còn thích người anh trai là cậu nữa.
Hiện giờ trong sòng bạc chỉ nghe thấy tiếng ‘bộp bộp’ từng gậy từng gậy mà cô gái đánh vào người Triệu Đại thiếu gia. Âm thanh đó khiến những người xung quanh nghe vào cũng thấy đau thịt. Lúc đầu đám người này bị sự việc xảy ra bất ngờ làm cho kinh sợ, một mảnh im ắng, nhưng sau đó lại nhịn không được rầm rì thảo luận.
"Cô gái này ai vậy?"
"Có khi là vị tiểu thư kia của nhà họ Triệu đấy. Chính là em gái ruột của Triệu Đại thiếu gia. Dáng người trông yếu ớt như vậy mà không ngờ đánh người lại hung ác đến thế."
"Này, không phải nghe nói cô ta vừa bị điếc vừa bị câm sao, không dám ra ngoài gặp người. . ."
Có kẻ buôn chuyện nhất thời không chú ý nói hơi lớn tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã thấy vị Triệu Đại thiếu gia đang bị em gái đánh ôm đầu đột nhiên nổi giận, nhấc tấm gỗ trên mặt bàn lên đập vào đầu hắn ta, "Con mẹ nó, mày nói ai hả? Em gái của ông đây mà mày cũng dám nói xấu!"
Em gái của cậu vẫn còn đang đánh cậu kia kìa, lại còn có thời gian mà bênh vực . . . Đám cờ bạc vây xung quanh nhất thời đều cảm thấy kinh sợ vị Triệu Đại thiếu gia này rồi.
"Được rồi!" Thắng thúc đen mặt nhìn màn kịch đang diễn ra phía trước, "Mấy người coi chỗ này của ta là nơi nào?"
Lão ta vẫn biết Triệu Đoan Trạch rất yêu thương em gái, nhưng tới hôm nay lão mới phát hiện ra tình cảm của thằng nhóc này dành cho em gái khoa trương tới mức nào. Lúc trước sự việc liên quan đến anh em nhà họ Mã cũng bởi vì con nhóc này cáu kỉnh mà không thể cứu vãn; hiện tại mắt thấy Triệu Đoan Trạch sắp rơi vào bẫy rập, con bé đó lại tới nữa.
Quả đúng là đang cố ý đối nghịch với lão ta mà!
Triệu Đoan Trạch đang mở miệng định nói gì đó lại thấy Thắng thúc thay cậu ngăn lại một gậy rồi kéo cái gậy ném sang bên cạnh. Đúng vào khoảnh khắc đó, Thủy Ngân cũng bị hành động kéo cây gậy của Thắng thúc mà theo đà ngã mạnh xuống đất.
Triệu Đoan Trạch giật nảy mình hoảng sợ, chẳng quản cái gì mà Thắng thúc nữa, gần như là nhào tới đỡ người dậy, "Em gái, có sao không, có bị ngã vào đâu không?"
Thủy Ngân phun ngụm máu vẫn ngậm trong miệng từ lúc đi tới giờ ra, khép hờ mí mắt, dáng vẻ như đang hấp hối.
Triệu Đoan Trạch tận mắt nhìn thấy em gái ngã xuống đất xong phun ra một búng máu, thực sự là sợ chết khiếp, cơ hồ lạc cả giọng: "Sao lại hộc máu ra thế này? Em gái, em gái?!"
Thắng thúc nhìn đống máu kia, tròng mắt khé híp lại. Lão ta gần như không hề sử dụng lực, không có khả năng chỉ một động tác vừa rồi mà quăng người ngã ra đất. Nhưng con nhóc này ngã ra như thế, như thể khi nãy lão ta cố ý dùng lực vậy.
"Triệu Đại thiếu gia, cậu đừng gấp, trước nghe ta nói đã." Thắng thúc tiến lên, mới nói được một câu đã bắt gặp ánh mắt hung ác của vị Đại thiếu gia trước giờ rất dễ nói chuyện lại rất dễ bị lừa trừng tới.
"Nếu em gái tôi có ảnh hưởng gì đến tính mạng thì tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu!" Dứt lời vội vã ôm lấy người chạy đi, không thèm quan tâm đến lão ta nữa.
Thắng thúc nhìn đám người rời khỏi đây như ong vỡ tổ, tức đến mức đập vỡ tẩu thuốc của mình. Thằng oắt con này, thế mà trở mặt nhanh như vậy, thoắt cái đã không thèm nhận người!
Triệu Đoan Trạch chẳng còn tâm trí đâu mà quản Thắng thúc nghĩ như thế nào, hiện tại cậu chỉ cảm thấy cực kỳ lo lắng, hối hận vô cùng. Cậu nghĩ quẩn cái gì mà đến chỗ sòng bạc này không biết. Nếu cậu không đến thì em gái đã không kéo một thân bệnh tật đến tận nơi tìm, cũng sẽ không bị thương.
"Em gái, anh chỉ còn mỗi em thôi, em đừng rời khỏi anh!"
Thủy Ngân nằm trong ngực cậu, nhắm mắt dưỡng thần. Tuy rằng không nghe thấy Triệu Đoan Trạch nói cái gì, nhưng cảm nhận được nước mắt của cậu từng giọt từng giọt rơi xuống mặt mình, cũng có thể thấy được cậu thực sự bị doạ cho sợ rồi.
Chỉ có điều việc này vẫn chưa xong đâu, không cho cậu một cái kích thích lớn một chút thì sẽ không học được cách ngoan ngoãn.
Triệu Đoan Trạch ruột gan rối bời, hoàn toàn không phát hiện ra người ta cố ý dẫn mình đến một y quán. Đại phu già chỗ đó nhìn thấy bọn họ thì lập tức dẫn bọn họ ra phía sau.
"Đại phu, em gái của tôi thế nào? Con bé có bị nặng lắm không?" Triệu Đoan Trạch cầm tay em gái, lo lắng hỏi.
Đại phu cau mày, lắc đầu thở dài, "Ầy, tình huống không ổn một chút nào."
"Làm sao lại không ổn, con bé bị ngã xuống đất nhưng cũng chỉ bị xô một chút thôi mà."
Đại phu lại lắc đầu, "Thân thể quá suy nhược, trận bệnh lúc trước còn chưa khỏi hẳn, lại bị bi thương quá độ, suy nghĩ nặng nề làm tổn hại tạng phủ."
Đại phu nói lòng vòng trên trời dưới biển một hồi, nâng tình trạng của Thủy Ngân lên mức vô cùng nghiêm trọng, thời gian còn lại không nhiều lắm ―― đây là những lời mà lúc trước Thuỷ Ngân đã dặn dò đại phu.
Triệu Đoan Trạch không hiểu y thuật, nghe đại phu nói như vậy thì không nghi ngờ gì, chỉ biết tình trạng thân thể của em gái hiện giờ cực kỳ không tốt, đầu óc như bị sét đánh đứng sững tại chỗ, nhìn chằm chằm vào em gái, hai mắt đều nổi lên tơ máu. Cậu cực kỳ hận bản thân tại sao lại không quan tâm đến em gái nhiều hơn, chỉ biết trốn tránh, em gái bị bệnh nặng như vậy cũng không biết.
Ngón tay của Thủy Ngân bỗng khẽ động đậy, đại phu kia thấy thế, tằng hắng một cái, nhìn người trẻ tuổi vẻ mặt dữ tợn, hai mắt phiếm hồng khuyên nhủ, "Cậu không cần quá khổ sở, chỉ cần chăm sóc thật tốt, thân thể của em gái cậu vẫn có thể trụ được. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được để em gái cậu tức giận thương tâm nữa."
Triệu Đoan Trạch đưa em gái về nhà, chính tay đặt cô nằm xuống giường, quay đầu liền tự nhốt mình trong từ đường.
Thủy Ngân đang ‘hôn mê’ từ trên giường ngồi dậy, ra hiệu cho người mang cái bàn nhỏ đến, vẻ mặt tự nhiên lật xem một đống sổ sách, bản ghi chép tình huống của tất cả các cửa hàng.
Triệu Đoan Trạch tự giam mình trong từ đường một ngày một đêm, sau khi ra ngoài, cậu lập tức chạy qua xem em gái, nhìn thấy cô đã tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Chần chừ bước qua, Triệu Đoan Trạch ngồi ở bên giường nhưng không mở miệng nói chuyện.
Thủy Ngân lấy một tờ giấy đặt ở bên giường đưa cho cậu, Triệu Đoan Trạch mở ra xem, thấy trên đó viết "Anh trai đừng sợ, cha mẹ đi rồi, vẫn còn có em cùng với anh trông coi nhà họ Triệu mà."
Cậu đè xuống cảm giác cay cay nơi khoé mắt, cúi đầu áp xuống lòng bàn tay của em gái, "Anh trai đã sai rồi, anh trai bỏ chạy làm cha mẹ với em gái thất vọng rồi. Nhưng anh thề, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa, thật sự không bao giờ nữa."
Thủy Ngân bình tĩnh sờ đầu cậu thanh niên trẻ tuổi, được thôi, bước đầu tiên này coi như đã thành công rồi.
Bình luận facebook