Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
Chương 11: Vết hôn ái muội
(11)
Trong không khí, rõ ràng còn lưu lại mùi hương của anh. Nhưng khi em mở mắt, anh đã không còn đây.
...
Ngày hôm sau.
Lúc Trầm Uyển còn đang say giấc ngủ, cánh cửa phòng đột nhiên mở vào.
Quả nhiên, đêm qua cô quên khóa trái cửa.
Jessica chạy tới bên giường, không chút lưu tình mà lay người Trầm Uyển, bắt cô phải tỉnh dậy từ giấc hồng.
- Eo ôi, bé heo còi bé bỏng của tôi ơi, mau dậy đi. Mặt trời sắp soi tới mông rồi đó.
Jessica hôm nay tâm trạng hớn hở, bởi vì, lát nữa cuộc thi kiến thức sẽ diễn ra. Tuy chỉ là giao lưu, nhưng Jessica lại cảm thấy hưng phấn hơn khi sắp được gặp các mĩ nam của trường nam sinh.
Trầm Uyển uể oải mở mắt, được Jessica đỡ dậy, cô ngáp ngắn ngáp dài nhìn cô bạn thân, hé miệng:
- Cô nương à, còn sớm mà.
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn đồng hồ trong phòng. Mới có 6h15', mà lát nữa tận 8h cuộc thi mới diễn ra.
- Sớm cái gì, cậu mau giúp mình tìm đồ để mặc đi. Ôi chao, mình không biết nên mặc gì hết...
Trầm Uyển nhoẻn miệng cười, đột ngột ghé sát vào Jessica, lời nói có chút mờ ám:
- Sao thế? Tia anh chàng nào rồi à?
- Nào...nào có!
Lập tức Jessica phản bác, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên mà hơi ửng hồng.
Trầm Uyển đưa tay lên che miệng ngáp ngủ:
- Được rồi, bổn cô nương hôm nay sẽ ra tay hành hiệp trượng nghĩa.
Nghe Trầm Uyển nói vậy, Jessica vui mừng, đi theo sau hầu hạ cô. Jessica rảnh rỗi, đi chuẩn bị đồ để cô vệ sinh cá nhân. Trầm Uyển đánh răng xong, đi tới chỗ tủ quần áo của mình.
Người vào học ở Surval Montreux hầu hết toàn là những tiểu thư danh gia vọng tộc, con cái của những thương nhân giàu có trên thế giới. Jessica cũng vậy, gia cảnh của cô ấy tuy không bằng Trầm Uyển, nhưng cũng thuộc vào tiểu thư nhà giàu. Nhưng mà trước giờ, Jessica rất thích mặc ké quần áo của Trầm Uyển, rồi lại ké mấy thứ đồ khác của cô. Bởi vì hai người họ là bạn thân, mặc đồ của nhau là rất bình thường. Jessica nói, như thế mới tăng thêm độ thân thiết.
Bọn họ còn có rất nhiều đồ đôi với nhau nữa, khi thì giày đôi, set áo đôi, rồi balo đôi,... Những thứ này toàn là Jessica bày ra, nhưng Trầm Uyển lại không hề ghét bỏ. Bởi vì, trong lòng cô thực sự đã coi Jessica như một người bạn thân của mình, một người tri kỉ.
Mặc dù, 1 tháng nữa cô phải rời khỏi Surval Montreux. Chuyện này, ngoài nhà trường ra thì các nữ sinh không hề biết gì cả. Jessica cũng vậy.
Trầm Uyển mở tủ quần áo của mình ra, trong đó có rất nhiều đồ đẹp, kiểu mẫu khác nhau, những đồ này toàn là cha nuôi mua cho. Cô còn nghĩ, có khi mặc cả đời này còn không hết. Lại còn có rất nhiều đồ chưa bóc tem.
Jessica đã sớm quen với tủ quần áo xa xỉ của cô bạn thân.
Trầm Uyển lướt quan tủ quần áo, cuối cùng chọn ra một chiếc váy màu trắng lịch sự, trên cổ viền đen. Cuộc thi này nhà trường không quy định đồng phục, ai thích mặc gì thì mặc. Tuy nhiên, phải ăn mặc gọn gàng lịch sự, không được ăn mặc hở hang.
- Cậu thử cái này đi nè.
Jessica hớn hở cầm lấy chiếc váy.
- Đẹp lắm, cảm ơn cậu nha, Uyển.
- Cậu đừng cảm ơn suông như vậy. Đi mua bữa sáng cho tớ đi.
Trầm Uyển híp mắt rồi nói, lời nói có chút đểu cáng. Cô mới ngủ dậy, rất lười. Đương nhiên là Jessica đồng ý ngay.
- Oki, tớ sẽ đi mua ngay.
Chờ Jessica đi khỏi, Trầm Uyển mới chọn bừa một bộ đồ cho cô, vào phòng tắm thay. Không hiểu vì sao lúc cô tỉnh dậy, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi một hương dịu nhẹ đầy nam tính. Mùi hương này, đương nhiên cô biết là của ai.
Là của cha nuôi.
Trái tim cô bất giác đập nhanh đến lại thường. Cha nuôi, có phải hôm qua hắn tới đây không?
Không thể nào, điều đó là không có khả năng.
Trầm Uyển khe khẽ lắc đầu, tự nhủ rằng chắc là mình gặp ảo giác. Cô soi mình trong gương, cởi váy ngủ ra. Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của cô lỡ đãng xuống phần eo của mình...
A!
Là một vết đỏ ửng?
Hô hấp Trầm Uyển không ổn định, cô cúi xuống nhìn eo mình thật kĩ. Hình như...đây là một vết hôn.
Tâm tư cô hoảng hốt.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng đêm qua, cô cảm nhận được sự thân mật từ một người khác giới. Nhưng cô, cuối cùng vẫn an tâm ngủ say. Hơn nữa, cảm giác được vỗ về khiến cô ngủ ngon hơn thường ngày rất nhiều.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên ở ngoài cửa, tiếng gọi của Jessica truyền vào:
- Hey, mình đi mua đồ ăn sáng về rồi này.
Trầm Uyển giật mình, liền nói vọng ra:
- Để đó đi, mình ra liền.
Cô không suy nghĩ nữa, liền thay đồ thật nhanh rồi bước ra. Jessica tươi cười, trên người đã mặc chiếc váy màu trắng mà cô chọn cho.
- Cậu mau ăn sáng nhanh nhanh, rồi chúng ta cùng đi.
Trầm Uyển cau mày:
- Cậu vội gì chứ, còn sớm mà.
Rồi cô lại thản nhiên ăn sáng mà Jessica mua cho. Vừa ăn, trong đầu cô lại đầy nghi hoặc khi nghĩ tới vết hôn mờ ám trên bụng mình.
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao trái tim cô lại rạo rực tới vậy.
Trong lòng cô nôn nao, hình ảnh của Ngự Trầm Quân cứ hiện lên trong đầu cô không ngừng.
Sắp được về rồi, sắp được trở về bên cha nuôi rồi.
Cô vui mừng biết bao!
(11)
Trong không khí, rõ ràng còn lưu lại mùi hương của anh. Nhưng khi em mở mắt, anh đã không còn đây.
...
Ngày hôm sau.
Lúc Trầm Uyển còn đang say giấc ngủ, cánh cửa phòng đột nhiên mở vào.
Quả nhiên, đêm qua cô quên khóa trái cửa.
Jessica chạy tới bên giường, không chút lưu tình mà lay người Trầm Uyển, bắt cô phải tỉnh dậy từ giấc hồng.
- Eo ôi, bé heo còi bé bỏng của tôi ơi, mau dậy đi. Mặt trời sắp soi tới mông rồi đó.
Jessica hôm nay tâm trạng hớn hở, bởi vì, lát nữa cuộc thi kiến thức sẽ diễn ra. Tuy chỉ là giao lưu, nhưng Jessica lại cảm thấy hưng phấn hơn khi sắp được gặp các mĩ nam của trường nam sinh.
Trầm Uyển uể oải mở mắt, được Jessica đỡ dậy, cô ngáp ngắn ngáp dài nhìn cô bạn thân, hé miệng:
- Cô nương à, còn sớm mà.
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn đồng hồ trong phòng. Mới có 6h15', mà lát nữa tận 8h cuộc thi mới diễn ra.
- Sớm cái gì, cậu mau giúp mình tìm đồ để mặc đi. Ôi chao, mình không biết nên mặc gì hết...
Trầm Uyển nhoẻn miệng cười, đột ngột ghé sát vào Jessica, lời nói có chút mờ ám:
- Sao thế? Tia anh chàng nào rồi à?
- Nào...nào có!
Lập tức Jessica phản bác, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên mà hơi ửng hồng.
Trầm Uyển đưa tay lên che miệng ngáp ngủ:
- Được rồi, bổn cô nương hôm nay sẽ ra tay hành hiệp trượng nghĩa.
Nghe Trầm Uyển nói vậy, Jessica vui mừng, đi theo sau hầu hạ cô. Jessica rảnh rỗi, đi chuẩn bị đồ để cô vệ sinh cá nhân. Trầm Uyển đánh răng xong, đi tới chỗ tủ quần áo của mình.
Người vào học ở Surval Montreux hầu hết toàn là những tiểu thư danh gia vọng tộc, con cái của những thương nhân giàu có trên thế giới. Jessica cũng vậy, gia cảnh của cô ấy tuy không bằng Trầm Uyển, nhưng cũng thuộc vào tiểu thư nhà giàu. Nhưng mà trước giờ, Jessica rất thích mặc ké quần áo của Trầm Uyển, rồi lại ké mấy thứ đồ khác của cô. Bởi vì hai người họ là bạn thân, mặc đồ của nhau là rất bình thường. Jessica nói, như thế mới tăng thêm độ thân thiết.
Bọn họ còn có rất nhiều đồ đôi với nhau nữa, khi thì giày đôi, set áo đôi, rồi balo đôi,... Những thứ này toàn là Jessica bày ra, nhưng Trầm Uyển lại không hề ghét bỏ. Bởi vì, trong lòng cô thực sự đã coi Jessica như một người bạn thân của mình, một người tri kỉ.
Mặc dù, 1 tháng nữa cô phải rời khỏi Surval Montreux. Chuyện này, ngoài nhà trường ra thì các nữ sinh không hề biết gì cả. Jessica cũng vậy.
Trầm Uyển mở tủ quần áo của mình ra, trong đó có rất nhiều đồ đẹp, kiểu mẫu khác nhau, những đồ này toàn là cha nuôi mua cho. Cô còn nghĩ, có khi mặc cả đời này còn không hết. Lại còn có rất nhiều đồ chưa bóc tem.
Jessica đã sớm quen với tủ quần áo xa xỉ của cô bạn thân.
Trầm Uyển lướt quan tủ quần áo, cuối cùng chọn ra một chiếc váy màu trắng lịch sự, trên cổ viền đen. Cuộc thi này nhà trường không quy định đồng phục, ai thích mặc gì thì mặc. Tuy nhiên, phải ăn mặc gọn gàng lịch sự, không được ăn mặc hở hang.
- Cậu thử cái này đi nè.
Jessica hớn hở cầm lấy chiếc váy.
- Đẹp lắm, cảm ơn cậu nha, Uyển.
- Cậu đừng cảm ơn suông như vậy. Đi mua bữa sáng cho tớ đi.
Trầm Uyển híp mắt rồi nói, lời nói có chút đểu cáng. Cô mới ngủ dậy, rất lười. Đương nhiên là Jessica đồng ý ngay.
- Oki, tớ sẽ đi mua ngay.
Chờ Jessica đi khỏi, Trầm Uyển mới chọn bừa một bộ đồ cho cô, vào phòng tắm thay. Không hiểu vì sao lúc cô tỉnh dậy, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi một hương dịu nhẹ đầy nam tính. Mùi hương này, đương nhiên cô biết là của ai.
Là của cha nuôi.
Trái tim cô bất giác đập nhanh đến lại thường. Cha nuôi, có phải hôm qua hắn tới đây không?
Không thể nào, điều đó là không có khả năng.
Trầm Uyển khe khẽ lắc đầu, tự nhủ rằng chắc là mình gặp ảo giác. Cô soi mình trong gương, cởi váy ngủ ra. Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của cô lỡ đãng xuống phần eo của mình...
A!
Là một vết đỏ ửng?
Hô hấp Trầm Uyển không ổn định, cô cúi xuống nhìn eo mình thật kĩ. Hình như...đây là một vết hôn.
Tâm tư cô hoảng hốt.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng đêm qua, cô cảm nhận được sự thân mật từ một người khác giới. Nhưng cô, cuối cùng vẫn an tâm ngủ say. Hơn nữa, cảm giác được vỗ về khiến cô ngủ ngon hơn thường ngày rất nhiều.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên ở ngoài cửa, tiếng gọi của Jessica truyền vào:
- Hey, mình đi mua đồ ăn sáng về rồi này.
Trầm Uyển giật mình, liền nói vọng ra:
- Để đó đi, mình ra liền.
Cô không suy nghĩ nữa, liền thay đồ thật nhanh rồi bước ra. Jessica tươi cười, trên người đã mặc chiếc váy màu trắng mà cô chọn cho.
- Cậu mau ăn sáng nhanh nhanh, rồi chúng ta cùng đi.
Trầm Uyển cau mày:
- Cậu vội gì chứ, còn sớm mà.
Rồi cô lại thản nhiên ăn sáng mà Jessica mua cho. Vừa ăn, trong đầu cô lại đầy nghi hoặc khi nghĩ tới vết hôn mờ ám trên bụng mình.
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao trái tim cô lại rạo rực tới vậy.
Trong lòng cô nôn nao, hình ảnh của Ngự Trầm Quân cứ hiện lên trong đầu cô không ngừng.
Sắp được về rồi, sắp được trở về bên cha nuôi rồi.
Cô vui mừng biết bao!
Bình luận facebook