Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-41
Chương 41: Đứng dưới cơn mưa
(41)
Ngự Trầm Uyển như người mất hồn, cô đi lang thang giữa cơn mưa lớn, chiếc váy màu trắng ướt nhẹp.Từng giọt mưa cứ nặng nề như muốn tát vào khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô, nhưng cô chẳng còn chút tâm trí nào để để tâm tới điều đó nữa.
Đoàng!
Ngay cả khi trời có sấm, cô cũng không quan tâm. Cho dù sấm chớp có là nỗi sợ hãi nhất của cô, nhưng nó cũng không đáng sợ bằng người đàn ông hàng đêm ôm cô ngủ, hàng đêm dỗ dành cô mỗi khi có sấm chớp to như bây giờ.
Sự thật thật là tàn nhẫn, cô có thể cảm nhận được trái tim mình đang rỉ máu từng chút một. Thật sự rất đau!
Ai đó hãy nói cho cô, đây không phải là sự thật đi. Ngự Trầm Quân, hắn ta là cha ruột của cô, thế mà ngay mấy ngày trước hắn còn tàn nhẫn cướp đoạt cô. Không những thế, hắn còn từng có quan hệ thân mật với mẹ cô.
Chuyện này thật nực cười, thật nực cười!
Thì ra trước giờ chỉ có mình cô ngốc nghếch luôn tin rằng trên đời này có thiên đường màu hồng, nơi đó là nơi hạnh phúc nhất, sẽ không phải chịu đau khổ nào. Thế mà, sự thật lại như muốn bóp nghẹn lấy trái tim cô, nơi cô đang lang thang chính là nơi địa ngục tối tăm lạnh lẽo.
Địa ngục? Liệu cô sẽ xuống địa ngục?
Trầm Uyển nở nụ cười nhàn nhạt tự giễu bản thân, cô nhìn lên đèn giao thông đang chỉ màu xanh.
Trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới rất nhiều thứ...
Cứ thế, cô lao ra đường như người mất hồn. Dù trời có mưa to thế nào đi chăng nữa, con đường này vẫn vô cùng tấp nập xe cộ. Hàng loạt xe ô tô các loại lập tức kịp phanh lại, người thì tức giận mà ngó đầu ra chửi bới cô.
- Cô bị điên à, dù cô có muốn chết thì cũng đừng kéo theo chúng tôi chứ?
Một người đàn ông tức giận lớn tiếng quát, nhưng Trầm Uyển chẳng hề để tâm. Cô đứng bất động giữa lòng đường, chỉ mong có ai đó đi xe tông chết cô đi. Cô không muốn sống nữa, không muốn sống nữa.
Trong chiếc xe thể thao sang trọng, một người phụ nữ xinh đẹp hướng ánh mắt thương cảm nhìn ra ngoài, nhìn vào cô gái nhỏ đang đứng bất động giữa trời mưa lớn, mặc cho những người tham gia giao thông có chửi bới thế nào đi chăng nữa.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô khẽ siết chặt bàn tay nhỏ của cô lại, cũng hướng mắt về phía cô đang nhìn:
- Đang nghĩ gì?
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, như thể muốn kiểm soát cả suy nghĩ của cô. Ánh mắt sắc bén lóe lên tia nguy hiểm chết chóc.
Ngưng Tịnh nở nụ cười nhàn nhạt, cô quay sang nhìn Hoắc Thường Nghị *, cất lời rất nhỏ, tựa như đang muốn nhờ vả hắn:
- Hoắc tiên sinh, cô gái ấy thật sự rất đáng thương.
Hoắc Thường Nghị vô cảm nhìn về phía Trầm Uyển một lần nữa rồi lại nhìn Ngưng Tịnh, nếu như đây là điều cô muốn nhờ vả, hắn sẽ miễn cưỡng vậy.
- Em muốn giúp cô ta?
- Đúng vậy.
Ngưng Tịnh không chút do dự mà gật đầu. Hoắc Thường Nghị nới lỏng bàn tay đang siết chặt cô ra, hắn ghé sát mặt vào tai cô, nói nhỏ:
- Vậy em tự lo liệu đi.
Lời nói mê hoặc của Hoắc Thường Nghị có chút mờ ám, vừa nói hắn vừa lấy ra một chiếc ô nhỏ đưa cho Ngưng Tịnh.
Ngưng Tịnh hiểu rất rõ câu nói mờ ám vừa rồi của Hoắc Thường Nghị có ý gì, cô vô thức cắn môi gật đầu. Người như Hoắc Thường Nghị, hắn tất nhiên sẽ không làm những việc không có lợi cho mình. Hắn cho phép Ngưng Tịnh cứu giúp Trầm Uyển, thực chất cũng chỉ là một cuộc giao dịch nhỏ giữa hắn và cô mà thôi.
Ngưng Tịnh dường như đã không còn phản kháng nữa, bởi trong trò chơi này, người phản kháng sẽ là người chịu thương tổn nhiều nhất. Vậy nên, cô quyết định buông thả bản thân, để mặc cho Hoắc Thường Nghị chơi chán mình, tới lúc đó có lẽ hắn sẽ suy sét tới việc buông tha cho cô, trả lại sự tự do cho cô.
Người đàn ông như Hoắc Thường Nghị, chính là kẻ cùng "đồng loại" với Ngự Trầm Quân, đều là những tên ác ma không nói lí lẽ, bá đạo chiếm đoạt tàn nhẫn, tới khi chán mới chịu buông tha.
Ngưng Tịnh mở ô nhỏ ra, bước về phía Trầm Uyển đang đứng giữa mưa, tiếng chửi vẫn chưa ngớt. Bên trong xe, Hoắc Thường Nghị nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ của cô xa dần, trên tay xoay xoay điện thoại di động của mình. Hắn ấn ấn một dãy số, ngay lập tức đầu dây bên kia nghe máy.
- Ngự à, cậu đánh rơi vật nhỏ của cậu ở giữa đường kìa. May mà tôi tốt bụng, nếu không...không biết chừng sẽ bị con sói khác tha đi cũng nên.
...
Cung Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa càng ngày càng to. Không hiểu sao trong lòng hắn dâng lên một cảm giác lạ lẫm...
Là lo lắng? Không thể nào, tại sao hắn lại phải lo lắng cho Trầm Uyển chứ?
Sự thật là, khi nhìn thấy Trầm Uyển, Cung Mặc đã dao động mãnh liệt. Lẽ ra hắn không nên dễ dàng thả cô đi như vậy. Nhưng mà cuối cùng, hắn đã mềm lòng.
Thật là đáng chết! Rốt cuộc cái cảm xúc quái đản này là gì chứ?
(* Cặp Hoắc Thường Nghị và Ngưng Tịnh trong truyện "Huyết nô: Ác ma muốn chiếm hữu", Hoắc Thường Nghị là bạn thân của Ngự Trầm Quân, là anh trai của Hoắc Tư Vận, bác sĩ đã khám bệnh cho Trầm Uyển.)
(41)
Ngự Trầm Uyển như người mất hồn, cô đi lang thang giữa cơn mưa lớn, chiếc váy màu trắng ướt nhẹp.Từng giọt mưa cứ nặng nề như muốn tát vào khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô, nhưng cô chẳng còn chút tâm trí nào để để tâm tới điều đó nữa.
Đoàng!
Ngay cả khi trời có sấm, cô cũng không quan tâm. Cho dù sấm chớp có là nỗi sợ hãi nhất của cô, nhưng nó cũng không đáng sợ bằng người đàn ông hàng đêm ôm cô ngủ, hàng đêm dỗ dành cô mỗi khi có sấm chớp to như bây giờ.
Sự thật thật là tàn nhẫn, cô có thể cảm nhận được trái tim mình đang rỉ máu từng chút một. Thật sự rất đau!
Ai đó hãy nói cho cô, đây không phải là sự thật đi. Ngự Trầm Quân, hắn ta là cha ruột của cô, thế mà ngay mấy ngày trước hắn còn tàn nhẫn cướp đoạt cô. Không những thế, hắn còn từng có quan hệ thân mật với mẹ cô.
Chuyện này thật nực cười, thật nực cười!
Thì ra trước giờ chỉ có mình cô ngốc nghếch luôn tin rằng trên đời này có thiên đường màu hồng, nơi đó là nơi hạnh phúc nhất, sẽ không phải chịu đau khổ nào. Thế mà, sự thật lại như muốn bóp nghẹn lấy trái tim cô, nơi cô đang lang thang chính là nơi địa ngục tối tăm lạnh lẽo.
Địa ngục? Liệu cô sẽ xuống địa ngục?
Trầm Uyển nở nụ cười nhàn nhạt tự giễu bản thân, cô nhìn lên đèn giao thông đang chỉ màu xanh.
Trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới rất nhiều thứ...
Cứ thế, cô lao ra đường như người mất hồn. Dù trời có mưa to thế nào đi chăng nữa, con đường này vẫn vô cùng tấp nập xe cộ. Hàng loạt xe ô tô các loại lập tức kịp phanh lại, người thì tức giận mà ngó đầu ra chửi bới cô.
- Cô bị điên à, dù cô có muốn chết thì cũng đừng kéo theo chúng tôi chứ?
Một người đàn ông tức giận lớn tiếng quát, nhưng Trầm Uyển chẳng hề để tâm. Cô đứng bất động giữa lòng đường, chỉ mong có ai đó đi xe tông chết cô đi. Cô không muốn sống nữa, không muốn sống nữa.
Trong chiếc xe thể thao sang trọng, một người phụ nữ xinh đẹp hướng ánh mắt thương cảm nhìn ra ngoài, nhìn vào cô gái nhỏ đang đứng bất động giữa trời mưa lớn, mặc cho những người tham gia giao thông có chửi bới thế nào đi chăng nữa.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô khẽ siết chặt bàn tay nhỏ của cô lại, cũng hướng mắt về phía cô đang nhìn:
- Đang nghĩ gì?
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, như thể muốn kiểm soát cả suy nghĩ của cô. Ánh mắt sắc bén lóe lên tia nguy hiểm chết chóc.
Ngưng Tịnh nở nụ cười nhàn nhạt, cô quay sang nhìn Hoắc Thường Nghị *, cất lời rất nhỏ, tựa như đang muốn nhờ vả hắn:
- Hoắc tiên sinh, cô gái ấy thật sự rất đáng thương.
Hoắc Thường Nghị vô cảm nhìn về phía Trầm Uyển một lần nữa rồi lại nhìn Ngưng Tịnh, nếu như đây là điều cô muốn nhờ vả, hắn sẽ miễn cưỡng vậy.
- Em muốn giúp cô ta?
- Đúng vậy.
Ngưng Tịnh không chút do dự mà gật đầu. Hoắc Thường Nghị nới lỏng bàn tay đang siết chặt cô ra, hắn ghé sát mặt vào tai cô, nói nhỏ:
- Vậy em tự lo liệu đi.
Lời nói mê hoặc của Hoắc Thường Nghị có chút mờ ám, vừa nói hắn vừa lấy ra một chiếc ô nhỏ đưa cho Ngưng Tịnh.
Ngưng Tịnh hiểu rất rõ câu nói mờ ám vừa rồi của Hoắc Thường Nghị có ý gì, cô vô thức cắn môi gật đầu. Người như Hoắc Thường Nghị, hắn tất nhiên sẽ không làm những việc không có lợi cho mình. Hắn cho phép Ngưng Tịnh cứu giúp Trầm Uyển, thực chất cũng chỉ là một cuộc giao dịch nhỏ giữa hắn và cô mà thôi.
Ngưng Tịnh dường như đã không còn phản kháng nữa, bởi trong trò chơi này, người phản kháng sẽ là người chịu thương tổn nhiều nhất. Vậy nên, cô quyết định buông thả bản thân, để mặc cho Hoắc Thường Nghị chơi chán mình, tới lúc đó có lẽ hắn sẽ suy sét tới việc buông tha cho cô, trả lại sự tự do cho cô.
Người đàn ông như Hoắc Thường Nghị, chính là kẻ cùng "đồng loại" với Ngự Trầm Quân, đều là những tên ác ma không nói lí lẽ, bá đạo chiếm đoạt tàn nhẫn, tới khi chán mới chịu buông tha.
Ngưng Tịnh mở ô nhỏ ra, bước về phía Trầm Uyển đang đứng giữa mưa, tiếng chửi vẫn chưa ngớt. Bên trong xe, Hoắc Thường Nghị nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ của cô xa dần, trên tay xoay xoay điện thoại di động của mình. Hắn ấn ấn một dãy số, ngay lập tức đầu dây bên kia nghe máy.
- Ngự à, cậu đánh rơi vật nhỏ của cậu ở giữa đường kìa. May mà tôi tốt bụng, nếu không...không biết chừng sẽ bị con sói khác tha đi cũng nên.
...
Cung Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa càng ngày càng to. Không hiểu sao trong lòng hắn dâng lên một cảm giác lạ lẫm...
Là lo lắng? Không thể nào, tại sao hắn lại phải lo lắng cho Trầm Uyển chứ?
Sự thật là, khi nhìn thấy Trầm Uyển, Cung Mặc đã dao động mãnh liệt. Lẽ ra hắn không nên dễ dàng thả cô đi như vậy. Nhưng mà cuối cùng, hắn đã mềm lòng.
Thật là đáng chết! Rốt cuộc cái cảm xúc quái đản này là gì chứ?
(* Cặp Hoắc Thường Nghị và Ngưng Tịnh trong truyện "Huyết nô: Ác ma muốn chiếm hữu", Hoắc Thường Nghị là bạn thân của Ngự Trầm Quân, là anh trai của Hoắc Tư Vận, bác sĩ đã khám bệnh cho Trầm Uyển.)
Bình luận facebook