Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154: Đoạn hồn câu
Tinh nữ cũng không tức giận vì bị người cắt ngang, nàng điềm đạm nói:
"Lê đạo hữu, đạo hữu cần gì phải nôn nóng như vậy? Tiểu nữ bảo đảm vật phẩm đấu giá hôm nay nhất định sẽ làm đạo hữu hứng thú."
"Đừng bảo với ta là hôm nay Tinh Cung các người đấu giá những loại linh khí, pháp bảo hiếm có nào đó. Nói thật, những thứ tầm thường Lê Hiển ta không mấy hứng thú."
"Đá thô hay cẩm thạch, lát nữa chẳng phải sẽ rõ?"
"Vậy Lê mỗ đây mỏi mắt chờ mong."
Tinh nữ đưa tay ra hiệu. Từ bên trong, một cô gái đi ra; trên tay nàng đang bưng một chiếc khay gỗ, bề mặt có một tấm vải màu đỏ trùm lên.
"Đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên của hôm nay..."
Tinh nữ nói tiếp:
"... Đã từng câu hồn ngàn vạn tu sĩ, một thứ hung khí khiến cho người người vừa nghe tên đã khiếp sợ - Đoạn Hồn Câu!"
Lời vừa dứt cũng là lúc tấm vải đỏ phủ trên khay được Tinh nữ dỡ lên.
Đa số mọi người đều không kiềm được mà đứng dậy nhìn. Hành động này có thể nói là hơi thất thố, nhưng nếu là người hiểu chuyện thì chắc có lẽ cũng sẽ thông cảm cho họ. Vật phẩm mà Tinh nữ vừa giới thiệu thật sự đủ để làm người ta phải thất thố.
Đoạn Hồn Câu - cái tên từng là nỗi ám ảnh của vô số người trong tu tiên giới. Nó từng là bổn mạng pháp khí của một vị thái thượng trưởng lão quá cố - người được mệnh danh là Câu Hồn Sứ Giả của La Sát Phái. Thế nhưng nghe nói trong một lần ra ngoài tầm bảo, vị Câu Hồn Sứ Giả kia đã mất tích, một thời gian sau thì có tin đồn rằng hắn đã chết. Cũng kể từ lúc đó, Đoạn Hồn Câu - bổn mạng pháp khí của hắn - cũng bặt vô âm tín, không ai còn nhìn thấy nó xuất hiện ở tu tiên giới nữa. Tính đến nay thì cũng đã được mấy trăm năm rồi.
Thế nhưng lúc này đây nó lại xuất hiện ngay trước mắt mọi người, thử hỏi sao lại không khiến người kinh ngạc cho được. Chính vì vậy mà có không ít những lời thì thầm to nhỏ vang lên:
"Đoạn Hồn Câu... Thật không nghĩ lại là Đoạn Hồn Câu..."
"Thứ hung khí đã tuyệt tích suốt mấy trăm năm này không ngờ hôm nay lại một lần nữa xuất hiện."
...
"Tinh nữ, không biết Tinh Cung các vị có thể cho phép ta cầm xem một chút được không?"
Ánh mắt mọi người nhìn sang người vừa lên tiếng.
Đó là một cô gái. Nàng mặc trên người bộ y phục bó sát, màu đen. Điều khiến cho người chú ý nhất là gương mặt nàng: bên má trái có một vết sẹo lớn hình chữ thập.
Đại đa số những người đang ngồi đây, trong phòng đấu giá này, có thể bọn họ không biết một nhân vật vô danh như Giang Lưu Nhi nhưng lại rất tường tận về thân phận của cô gái này. Danh tiếng của nàng tuyệt đối không thua kém bất kỳ một vị chưởng môn hay tông chủ nào của các đại phái ở tu tiên giới.
Trong thế thệ trẻ hiện nay, có hai người được đánh giá là "thiên tài trong thiên tài", "vương giả trong vương giả". Một là Đao vương - Lãnh Hàn Bích của Lam Nguyệt Cung. Hai là Kiếm vương - Thái Trác Linh của La Sát Phái. Cả hai đều có năng lực vượt cấp khiêu chiến. Như vậy cũng không có gì đáng nhắc đến bởi người có thể vượt cấp chiến đấu không phải hiếm. Thế nhưng, nếu là lấy tu vi Niết Bàn Cảnh để đấu với Chân Đan Cảnh thì thế nào? Liệu được mấy người có thể tiếp nổi vài chiêu đây?
Lãnh Hàn Bích và Thái Trác Linh chẳng những có thể tiếp được mà còn đủ sức để đánh lâu dài với cường giả Chân Đan Cảnh sơ kỳ và dĩ nhiên là không rơi ở thế hạ phong. Chiến lực có thể nói là khiến người cực kỳ kiêng kị.
Cô gái vừa lên tiếng khi nãy chính là Kiếm vương Thái Trác Linh của La Sát Phái.
Trên bục đấu giá, Tinh nữ nhẹ gật đầu, nói với Thái Trác Linh:
"Nếu Thái đạo hữu muốn xem thì đương nhiên không thành vấn đề."
Nói xong, nàng ra hiệu cho nữ đệ tử đứng bên cạnh bưng chiếc khay tới chỗ Thái Trác Linh.
Thái Trác Linh đưa tay cầm Đoạn Hồn Câu lên, chăm chú quan sát. Hung khí này vốn xuất xứ từ La Sát Phái của nàng, là một trong năm pháp khí lợi hại nhất của La Sát Phái. Tuy rằng nó đã biệt tích suốt mấy trăm năm nhưng những điển tịch ghi chép lại thì không thiếu, nàng tất nhiên có thể phân được thật giả. Mặc dù việc làm này cũng chẳng phải quá cần thiết.
Xem xét hồi lâu, Thái Trác Linh đặt Đoạn Hồn Câu lại trên khay, hướng Tinh nữ nói:
"Tinh nữ, đa tạ."
Hơi nghiêng người đáp lại, Tinh nữ nhìn một lượt khắp phòng, mở lời:
"Các vị đạo hữu, giá trị của Đoạn Hồn Câu thiết nghĩ không cần tiểu nữ nhiều lời. Giá khởi điểm mà Tinh Cung chúng ta định ra cho nó là năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười vạn. Các vị có thể bắt đầu ra giá."
Năm mươi vạn không phải là một con số nhỏ nhưng so với giá trị thật sự của Đoạn Hồn Câu thì vẫn còn kém rất xa. Có lẽ vì đây là vật phẩm mở màn nên Tinh Cung mới đưa ra một mức khởi điểm thấp như vậy, hoặc cũng có thể là một đòn tâm lý... Họ đưa ra mức giá thấp để cuốn tất cả mọi người vào, sau đó thì từng bước lún sâu. Dù sao thì Đoạn Hồn Câu sẽ không thể nào được bán ra với một giá thấp.
...
"Ta ra sáu mươi lăm vạn."
"Ta ra tám mươi vạn."
"Triệu mỗ ra chín mươi vạn."
"Phương mỗ ra một trăm vạn."
Chỉ trong thoáng chốc, mức giá đã được tăng lên gấp đôi so với mức khởi điểm, và con số một trăm vạn tuyệt đối không phải là mức giá cao nhất.
"Cao mỗ ra hai trăm vạn."
Nghe mức giá ấy, nhiều người không tự chủ liếc qua chỗ của Cao đại hán. Cái giá hai trăm vạn là do hắn mới vừa đưa ra.
Một lần tăng liền một trăm vạn, quả thật là đủ để làm người khác phải chú ý a!
Cao đại hán hay Cao Minh là một trưởng lão cao tầng của Âm Dương Tông, cũng chính là người đã xảy ra xô xát với Giang Lưu Nhi trong chuyện đánh rơi khay trà của Lâm Thải Tuyết khi buổi đấu giá chưa chính thức bắt đầu.
Lúc này, bộ dáng của hắn đang rất tự đắc. Nếu như Đoạn Hồn Câu có thể tới tay thì địa vị của hắn tại Âm Dương Tông sẽ tăng lên đáng kể. Tìm được một trong năm pháp khí mạnh nhất của La Sát Phái, công lao này há có thể nhỏ? Hắn tin chắc mấy vị kia sẽ rất hứng thú với thứ hung khí trứ danh này. Lui một bước mà nói, cho dù hắn không trực tiếp đem dâng nạp cho tông môn thì cũng có thể đưa nó cho nhị tiểu thư, như vậy biết đâu có khi lại khiến nàng phải thiếu nợ nhân tình của hắn. Hắn đã thèm muốn nàng từ rất lâu...
Cao Minh hắn nhất định phải đoạt được Đoạn Hồn Câu này!
"Hai trăm hai mươi vạn."
Âm thanh vừa vang lên đã cắt ngang mớ suy nghĩ xa vời của Cao Minh. Hắn lập tức dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm người kia.
Lê Hiển - trưởng lão cao tầng của La Sát Phái!
Cao Minh khẽ "Hừ", tiếp tục tăng giá:
"Hai trăm năm mươi vạn."
"Hai trăm sáu mươi vạn."
Vẫn là Lê Hiển tăng giá.
"Hai trăm tám mươi vạn."
"Hai trăm chín mươi vạn."
"Ba trăm vạn."
Đến lúc này thì cuộc tranh đoạt Đoạn Hồn Câu chỉ còn lại hai người: Cao Minh và Lê Hiển, cũng là đại biểu cho hai thế lực tà đạo: Âm Dương Tông và La Sát Phái. Điều này cũng bình thường, dẫu sao Đoạn Hồn Câu vốn xuất xứ từ tà đạo, có tà tính rất nặng, không thích hợp cho người của chính phái như Lam Nguyệt Cung, Đại Nhật Cung, Đà La Tự. Về phần các môn phái khác, thiết nghĩ chẳng có mấy người dám tranh giành với họ.
"Lê đạo hữu, đạo hữu cần gì phải nôn nóng như vậy? Tiểu nữ bảo đảm vật phẩm đấu giá hôm nay nhất định sẽ làm đạo hữu hứng thú."
"Đừng bảo với ta là hôm nay Tinh Cung các người đấu giá những loại linh khí, pháp bảo hiếm có nào đó. Nói thật, những thứ tầm thường Lê Hiển ta không mấy hứng thú."
"Đá thô hay cẩm thạch, lát nữa chẳng phải sẽ rõ?"
"Vậy Lê mỗ đây mỏi mắt chờ mong."
Tinh nữ đưa tay ra hiệu. Từ bên trong, một cô gái đi ra; trên tay nàng đang bưng một chiếc khay gỗ, bề mặt có một tấm vải màu đỏ trùm lên.
"Đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên của hôm nay..."
Tinh nữ nói tiếp:
"... Đã từng câu hồn ngàn vạn tu sĩ, một thứ hung khí khiến cho người người vừa nghe tên đã khiếp sợ - Đoạn Hồn Câu!"
Lời vừa dứt cũng là lúc tấm vải đỏ phủ trên khay được Tinh nữ dỡ lên.
Đa số mọi người đều không kiềm được mà đứng dậy nhìn. Hành động này có thể nói là hơi thất thố, nhưng nếu là người hiểu chuyện thì chắc có lẽ cũng sẽ thông cảm cho họ. Vật phẩm mà Tinh nữ vừa giới thiệu thật sự đủ để làm người ta phải thất thố.
Đoạn Hồn Câu - cái tên từng là nỗi ám ảnh của vô số người trong tu tiên giới. Nó từng là bổn mạng pháp khí của một vị thái thượng trưởng lão quá cố - người được mệnh danh là Câu Hồn Sứ Giả của La Sát Phái. Thế nhưng nghe nói trong một lần ra ngoài tầm bảo, vị Câu Hồn Sứ Giả kia đã mất tích, một thời gian sau thì có tin đồn rằng hắn đã chết. Cũng kể từ lúc đó, Đoạn Hồn Câu - bổn mạng pháp khí của hắn - cũng bặt vô âm tín, không ai còn nhìn thấy nó xuất hiện ở tu tiên giới nữa. Tính đến nay thì cũng đã được mấy trăm năm rồi.
Thế nhưng lúc này đây nó lại xuất hiện ngay trước mắt mọi người, thử hỏi sao lại không khiến người kinh ngạc cho được. Chính vì vậy mà có không ít những lời thì thầm to nhỏ vang lên:
"Đoạn Hồn Câu... Thật không nghĩ lại là Đoạn Hồn Câu..."
"Thứ hung khí đã tuyệt tích suốt mấy trăm năm này không ngờ hôm nay lại một lần nữa xuất hiện."
...
"Tinh nữ, không biết Tinh Cung các vị có thể cho phép ta cầm xem một chút được không?"
Ánh mắt mọi người nhìn sang người vừa lên tiếng.
Đó là một cô gái. Nàng mặc trên người bộ y phục bó sát, màu đen. Điều khiến cho người chú ý nhất là gương mặt nàng: bên má trái có một vết sẹo lớn hình chữ thập.
Đại đa số những người đang ngồi đây, trong phòng đấu giá này, có thể bọn họ không biết một nhân vật vô danh như Giang Lưu Nhi nhưng lại rất tường tận về thân phận của cô gái này. Danh tiếng của nàng tuyệt đối không thua kém bất kỳ một vị chưởng môn hay tông chủ nào của các đại phái ở tu tiên giới.
Trong thế thệ trẻ hiện nay, có hai người được đánh giá là "thiên tài trong thiên tài", "vương giả trong vương giả". Một là Đao vương - Lãnh Hàn Bích của Lam Nguyệt Cung. Hai là Kiếm vương - Thái Trác Linh của La Sát Phái. Cả hai đều có năng lực vượt cấp khiêu chiến. Như vậy cũng không có gì đáng nhắc đến bởi người có thể vượt cấp chiến đấu không phải hiếm. Thế nhưng, nếu là lấy tu vi Niết Bàn Cảnh để đấu với Chân Đan Cảnh thì thế nào? Liệu được mấy người có thể tiếp nổi vài chiêu đây?
Lãnh Hàn Bích và Thái Trác Linh chẳng những có thể tiếp được mà còn đủ sức để đánh lâu dài với cường giả Chân Đan Cảnh sơ kỳ và dĩ nhiên là không rơi ở thế hạ phong. Chiến lực có thể nói là khiến người cực kỳ kiêng kị.
Cô gái vừa lên tiếng khi nãy chính là Kiếm vương Thái Trác Linh của La Sát Phái.
Trên bục đấu giá, Tinh nữ nhẹ gật đầu, nói với Thái Trác Linh:
"Nếu Thái đạo hữu muốn xem thì đương nhiên không thành vấn đề."
Nói xong, nàng ra hiệu cho nữ đệ tử đứng bên cạnh bưng chiếc khay tới chỗ Thái Trác Linh.
Thái Trác Linh đưa tay cầm Đoạn Hồn Câu lên, chăm chú quan sát. Hung khí này vốn xuất xứ từ La Sát Phái của nàng, là một trong năm pháp khí lợi hại nhất của La Sát Phái. Tuy rằng nó đã biệt tích suốt mấy trăm năm nhưng những điển tịch ghi chép lại thì không thiếu, nàng tất nhiên có thể phân được thật giả. Mặc dù việc làm này cũng chẳng phải quá cần thiết.
Xem xét hồi lâu, Thái Trác Linh đặt Đoạn Hồn Câu lại trên khay, hướng Tinh nữ nói:
"Tinh nữ, đa tạ."
Hơi nghiêng người đáp lại, Tinh nữ nhìn một lượt khắp phòng, mở lời:
"Các vị đạo hữu, giá trị của Đoạn Hồn Câu thiết nghĩ không cần tiểu nữ nhiều lời. Giá khởi điểm mà Tinh Cung chúng ta định ra cho nó là năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười vạn. Các vị có thể bắt đầu ra giá."
Năm mươi vạn không phải là một con số nhỏ nhưng so với giá trị thật sự của Đoạn Hồn Câu thì vẫn còn kém rất xa. Có lẽ vì đây là vật phẩm mở màn nên Tinh Cung mới đưa ra một mức khởi điểm thấp như vậy, hoặc cũng có thể là một đòn tâm lý... Họ đưa ra mức giá thấp để cuốn tất cả mọi người vào, sau đó thì từng bước lún sâu. Dù sao thì Đoạn Hồn Câu sẽ không thể nào được bán ra với một giá thấp.
...
"Ta ra sáu mươi lăm vạn."
"Ta ra tám mươi vạn."
"Triệu mỗ ra chín mươi vạn."
"Phương mỗ ra một trăm vạn."
Chỉ trong thoáng chốc, mức giá đã được tăng lên gấp đôi so với mức khởi điểm, và con số một trăm vạn tuyệt đối không phải là mức giá cao nhất.
"Cao mỗ ra hai trăm vạn."
Nghe mức giá ấy, nhiều người không tự chủ liếc qua chỗ của Cao đại hán. Cái giá hai trăm vạn là do hắn mới vừa đưa ra.
Một lần tăng liền một trăm vạn, quả thật là đủ để làm người khác phải chú ý a!
Cao đại hán hay Cao Minh là một trưởng lão cao tầng của Âm Dương Tông, cũng chính là người đã xảy ra xô xát với Giang Lưu Nhi trong chuyện đánh rơi khay trà của Lâm Thải Tuyết khi buổi đấu giá chưa chính thức bắt đầu.
Lúc này, bộ dáng của hắn đang rất tự đắc. Nếu như Đoạn Hồn Câu có thể tới tay thì địa vị của hắn tại Âm Dương Tông sẽ tăng lên đáng kể. Tìm được một trong năm pháp khí mạnh nhất của La Sát Phái, công lao này há có thể nhỏ? Hắn tin chắc mấy vị kia sẽ rất hứng thú với thứ hung khí trứ danh này. Lui một bước mà nói, cho dù hắn không trực tiếp đem dâng nạp cho tông môn thì cũng có thể đưa nó cho nhị tiểu thư, như vậy biết đâu có khi lại khiến nàng phải thiếu nợ nhân tình của hắn. Hắn đã thèm muốn nàng từ rất lâu...
Cao Minh hắn nhất định phải đoạt được Đoạn Hồn Câu này!
"Hai trăm hai mươi vạn."
Âm thanh vừa vang lên đã cắt ngang mớ suy nghĩ xa vời của Cao Minh. Hắn lập tức dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm người kia.
Lê Hiển - trưởng lão cao tầng của La Sát Phái!
Cao Minh khẽ "Hừ", tiếp tục tăng giá:
"Hai trăm năm mươi vạn."
"Hai trăm sáu mươi vạn."
Vẫn là Lê Hiển tăng giá.
"Hai trăm tám mươi vạn."
"Hai trăm chín mươi vạn."
"Ba trăm vạn."
Đến lúc này thì cuộc tranh đoạt Đoạn Hồn Câu chỉ còn lại hai người: Cao Minh và Lê Hiển, cũng là đại biểu cho hai thế lực tà đạo: Âm Dương Tông và La Sát Phái. Điều này cũng bình thường, dẫu sao Đoạn Hồn Câu vốn xuất xứ từ tà đạo, có tà tính rất nặng, không thích hợp cho người của chính phái như Lam Nguyệt Cung, Đại Nhật Cung, Đà La Tự. Về phần các môn phái khác, thiết nghĩ chẳng có mấy người dám tranh giành với họ.
Bình luận facebook