Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: Giúp ngươi thanh trừ oán khí
Nhìn thấy gương mặt “hèn hạ” của Giang Lưu Nhi, Hồng Cơ có hơi e ngại, bất giác chân thụt lùi ra sau.
“Hồng Cơ."
Giang Lưu Nhi khẽ gọi với giọng ôn nhu.
Bên kia, Hồng Cơ cảm thấy sau gáy có chút lành lạnh, hơi khẩn trương đáp:
“V-Vâng."
“Ta thấy hình như vết thương của ngươi không những chưa hồi phục mà còn đang bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến xấu. Thanh cổ kiếm đâm qua người ngươi lúc trước là một thanh tà kiếm chất chứa oán khí rất nặng, ta e là cơ thể ngươi đã bị nhiễm oán khí của nó. Ta sẽ giúp ngươi thanh trừ. Nào! Cởi áo ra đi!”
Nghe nói thế, Hồng Cơ vội vàng dùng một tay che trước ngực, chân lại tiếp tục lùi nhanh ra sau mấy bước, bộ dáng đề phòng.
Cơ thể bổn vương bị nhiễm oán khí? Ngươi lừa ai! Tình huống của mình chẳng lẽ bổn vương lại không biết. Nếu như có oán khí thì cũng là oán khí của bổn vương đang tích tụ, bổn vương là oán không thể dùng một đạo ma lôi bổ chết ngươi, là hận không thể dùng một ngọn ma diễm đốt ngươi thành tro bụi!
Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ Hồng Cơ cũng không dám để lộ ra mặt, dù gì thì sinh tử của nàng cũng nằm trong tay hắn, chỉ cần một ý niệm thì hắn có thể giết chết nàng bất cứ lúc nào. Nàng hướng hắn nói:
“Công tử, Hồng Cơ cảm thấy cơ thể mình rất tốt, cũng không có bị oán khí gì xâm nhiễm, vậy nên công tử không cần phải bận tâm."
“Ý ngươi là ta đang bịa chuyện gạt ngươi sao? Vừa rồi chính khí linh của thanh cổ kiếm kia đã nhắc nhở ta, thế nào có thể lầm lẫn được. Hiện giờ tu vi của ngươi còn thấp nên không phát giác được mà thôi. Được rồi, cởi áo ra đi!”
Giọng Giang Lưu Nhi bỗng trở nên nghiêm túc, vẻ “hèn mọn” khi nãy cũng đã biến mất tự lúc nào.
Khí linh?
Hồng Cơ hồi tưởng lại…
Vốn dĩ lúc đầu, nàng dự định chờ hắn giải khai phong ấn cho mình, sau đó sẽ lập tức tự bạo Ma châu, cùng hắn đồng quy vu tận. Bởi vì nàng biết rõ ý nghĩa của chủ bộc khế ước là như thế nào, nó chẳng khác nào một lời nguyền mà một khi đã ký kết thì trừ phi là chủ nhân nguyện ý còn nếu không thì không có cách nào phá giải, hay ít ra thì nàng chưa từng nghe nói đến có nô bộc nào tự mình làm được.
Nhưng mà chủ nhân sẽ nguyện ý sao?
Trường hợp đó cũng không phải không có, nhưng nó cực kỳ hiếm hoi, hầu hết đều là vì vị chủ nhân kia đã đem lòng yêu bộc của mình hoặc là có hoàn cảnh đặc biệt gì đó mới làm như thế. Nếu như là bình thường thì ai lại nỡ bỏ đi một nô bộc hữu dụng có thể làm lợi rất nhiều cho mình, hơn nữa còn có thể tùy tiện sai xử bất kỳ điều gì mà lại không cần phải lo bị nó phản bội.
Hồng Cơ nàng không muốn trở thành một nô bộc như thế. Nàng đường đường là một nữ vương, nàng có lòng kiêu hãnh của mình, nàng không muốn cả đời mất đi tự do… nàng không cam tâm, thế nên, nàng quyết định tự bạo. Chỉ là… ý định của nàng đã thất bại. Và nguyên nhân cho sự thất bại ấy chính là thanh cổ kiếm đã cắm vào người nàng lúc đó. Một thanh cổ kiếm đã sinh ra khí linh.
Hồng Cơ càng nghĩ thì sự nghi hoặc trong mắt càng đậm. Cuối cùng, nàng không kiềm được hướng Giang Lưu Nhi hỏi:
“Công tử, có thể cho ta xem thanh cổ kiếm kia một chút được không?”
Nét mặt không vui, Giang Lưu Nhi nói:
“Ngươi là đang nghi ngờ lời nói của ta sao?”
“Hồng Cơ không dám. Hồng Cơ chỉ là có hơi tò mò về thanh cổ kiếm kia…”
Thôi cứ cho nàng ta xem một chút cũng không sao. Nếu cần thì để Nghiệt dọa nàng mấy câu cũng tốt.
Nghĩ vậy, Giang Lưu Nhi tiến hành câu thông với Nghiệt.
Lát sau, từ mi tâm hắn, Thiên Oán bay ra.
Chứng kiến thanh kiếm mang phong cách cổ xưa kia, Hồng Cơ không tự chủ được chằm chằm nhìn nó. Càng nhìn, sự nghi hoặc trong mắt nàng càng đậm, sau cùng thì biến thành khó có thể tin.
Trong thanh kiếm kia thật sự là có khí linh tồn tại, hơn nữa theo cảm nhận của nàng thì cả khí linh cũng như cổ kiếm nọ đều ẩn chứa một cổ khí tức rất đáng sợ, thật sự rất đáng sợ… Một thứ gì đó mà nàng cũng không rõ ràng lắm. Nhưng có một điều mà nàng biết, một điều khiến nàng cảm thấy cực kỳ rung động. Đó là… nàng hoàn toàn không biết thanh cổ kiếm kia thuộc cấp bậc gì!
Phải! Chính là hoàn toàn không biết!
Lúc đầu do bị khống chế rồi về sau thì biến thành nô bộc cho hắn nên nàng cũng không có tâm tình mà nghĩ đến, giờ tận mắt quan sát nàng mới hiểu được sự đáng sợ của thanh kiếm kia. Bởi vì chỉ có một loại pháp khí duy nhất mà nàng mới không thể nhìn ra được cấp bậc của nó – pháp khí ở cấp thánh khí trở lên!
Thánh khí? Đây là khái niệm gì?
Nếu thật sự đúng như vậy thì có thể nó chính là kiện pháp khí mạnh nhất ở Thiên Vũ đại lục hiện giờ, bởi vì… suốt mấy vạn năm qua thế giới này đã không còn xuất hiện một kiện thánh khí nào nữa!
Hồng Cơ cảm thấy vị chủ nhân này của mình cũng không đơn giản chỉ là có chiến lực kinh người có thể vượt cấp chiến đấu mà lai lịch cũng rất thần bí, có khả năng rất lớn là hậu duệ của vị đại nhân vật trong truyền thuyết kia.
Nghĩ vậy, trong lòng Hồng Cơ đã có một sự chuyển biến lớn, ánh mắt nàng nhìn hắn cũng tôn kính hơn. Nàng tuy tự xưng là nữ vương, nhưng nếu đem so sánh với vị đại nhân vật kia thì chẳng khác nào đem tiểu hài tử so với lão nhân cả, thậm chí có đổi lại là mấy vị đại Quỷ vương ở hai vạn dặm phía trong Âm Hồn Cốc cũng chỉ xứng xách giày cho người đó thôi.
Có lẽ những lời lúc nãy của hắn cũng không phải đang lừa gạt ta, chắc là cơ thể ta thật sự đã bị oán khí của thanh cổ kiếm này xâm nhiễm.
Hồng Cơ thầm nhủ. Dù sao thì một kiện thánh khí đã là vượt ngoài tầm hiểu biết của nàng, nàng nghĩ mình không thể phát hiện được những oán khí đó bên trong cơ thể mình cũng không có gì kỳ quái.
Giang Lưu Nhi không hề biết rằng một câu nói vô tình của hắn lại khiến nàng suy diễn quá mức như vậy, lúc này, hắn chỉ thấy nàng có hơi bối rối mở miệng:
“Công tử, lời của người… là thật sao?”
“Thật sự." Giang Lưu Nhi gật đầu xác nhận.
“Phải… Phải cởi… cởi áo ra mới được sao?”
Hừ! Biết sợ rồi sao! Không dọa ngươi là không được mà.
Nói thầm một câu, Giang Lưu Nhi lãnh đạm đáp:
“Bí pháp thanh tẩy oán khí của ta cần phải tiếp xúc thân thể."
Khẽ cắn cắn môi, sau một hồi do dự, Hồng Cơ đưa tay từ từ tháo dây lưng ra, chiếc áo cũng nhanh chóng được cởi bỏ, vì chỉ mặc mỗi một cái bên ngoài nên phần trên cơ thể nàng lúc này chỉ còn sót lại duy nhất một chiếc áo lót nho nhỏ đang che hai vú cao ngất kia.
Giang Lưu Nhi đứng kế bên trợn mắt nhìn trân trối.
Này… Cái này… Đây là chuyện gì xảy ra? Không phải đáng lý ra ngươi nên một mực từ chối, tiếp đến thì kháng cự tới cùng, sau đó thì sẽ khẩn trương sợ hãi, sau đó nữa là ngoan ngoãn nhận sai vì việc đã dám trêu đùa ta và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa sao?... Như thế nào… Như thế nào ngươi lại đem áo cởi ra hết như vậy? Chẳng phải lúc đầu khi thu phục ngươi, ta chỉ dọa ngươi mấy câu đã khiến ngươi kinh hãi mà đồng ý ký kết chủ bộc khế ước sao? Lẽ ra bây giờ ngươi cũng phải có tâm trạng hoảng sợ như vậy chứ? Hoặc ít ra ngươi cũng nên tỏ ra lo lắng và cự tuyệt mới phải… Còn đằng này… bộ dáng e ấp xấu hổ của ngươi là sao?!
Những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu Giang Lưu Nhi. Hắn không sao hiểu nổi, rõ ràng lúc trước nàng đã rất kinh hoảng khi cho rằng hắn có ý đồ với mình, thế nhưng bây giờ nàng lại ngoan ngoãn cởi áo ra như vậy… Chẳng lẽ biểu hiện lúc trước của nàng chỉ là đang giả vờ, trước mắt mới là bản chất thật của nàng?
Nhưng lập tức hắn lại phủ định, hắn cảm thấy dáng vẻ lúc đó của nàng cũng không giống như đang làm bộ, mà hình như khi ấy nàng cũng không cần thiết phải như thế…
Cuối cùng, Giang Lưu Nhi vẫn chẳng tài nào hiểu nổi suy nghĩ của nàng.
Muốn nắm bắt được lòng nữ nhân còn khó hơn là mò kim đáy bể!
Trong lúc Giang Lưu Nhi đang miên man thì giọng nói ấp úng của Hồng Cơ truyền tới:
“Công tử, ta… ta cởi… cởi xong rồi."
Lúc này Giang Lưu Nhi mới phản ứng lại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn…
Nửa tấm thân trần trắng muốt, cổ đẹp, vai so, vòng eo nhỏ nhắn, hai bầu vú cao ngất nửa che nửa hở bởi một đôi tay thon mềm mại…
Sau một thoáng đơ người, hắn vội quay sang hướng khác, giọng mất tự nhiên nói:
“Ngươi… Ai bảo ngươi cởi hết ra như vậy?”
“Không phải lúc nãy công tử nói bí pháp thanh trừ oán khí của người cần phải tiếp xúc thân thể sao?”
Hồng Cơ nhỏ giọng hỏi lại.
Hình như đúng là hắn có nói như vậy. Nhưng mục đích ban đầu của hắn chỉ là muốn dọa nàng một chút mà thôi, làm sao hắn biết được mọi chuyện lại thành ra thế này. Bây giờ hắn cũng không thể nói là “thật ra từ nãy giờ ta chỉ đang đùa giỡn với ngươi” được, như thế thì hình tượng của hắn sẽ chẳng còn chút uy nghiêm nào, như vậy sau này làm sao hắn có thể quản thúc nàng.
Thôi thì đã lỡ phóng lao phải đành theo lao vậy.
“Hừm… Đúng là bí pháp thanh trừ oán khí của ta cần phải tiếp xúc thân thể. Chỉ là… ngươi dù sao cũng là phận nữ nhi, ta cũng không thể cứ nhìn chằm chằm cơ thể ngươi."
“Vậy… Vậy lát nữa trị liệu phải làm thế nào?”
“Như vầy đi, lát nữa trị liệu ta sẽ phong bế thị giác và cũng sẽ không sử dụng thần thức của mình."
“Như thế làm sao công tử thấy đường để trị liệu?”
“Ừm… Ngươi… Ngươi hướng dẫn cho ta."
“Ta biết rồi."
Hồng Cơ nhẹ gật đầu nói.
Một lát sau, cuộc điều trị bất đắc dĩ của Giang Lưu Nhi bắt đầu tiến hành.
“Hồng Cơ."
Giang Lưu Nhi khẽ gọi với giọng ôn nhu.
Bên kia, Hồng Cơ cảm thấy sau gáy có chút lành lạnh, hơi khẩn trương đáp:
“V-Vâng."
“Ta thấy hình như vết thương của ngươi không những chưa hồi phục mà còn đang bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến xấu. Thanh cổ kiếm đâm qua người ngươi lúc trước là một thanh tà kiếm chất chứa oán khí rất nặng, ta e là cơ thể ngươi đã bị nhiễm oán khí của nó. Ta sẽ giúp ngươi thanh trừ. Nào! Cởi áo ra đi!”
Nghe nói thế, Hồng Cơ vội vàng dùng một tay che trước ngực, chân lại tiếp tục lùi nhanh ra sau mấy bước, bộ dáng đề phòng.
Cơ thể bổn vương bị nhiễm oán khí? Ngươi lừa ai! Tình huống của mình chẳng lẽ bổn vương lại không biết. Nếu như có oán khí thì cũng là oán khí của bổn vương đang tích tụ, bổn vương là oán không thể dùng một đạo ma lôi bổ chết ngươi, là hận không thể dùng một ngọn ma diễm đốt ngươi thành tro bụi!
Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ Hồng Cơ cũng không dám để lộ ra mặt, dù gì thì sinh tử của nàng cũng nằm trong tay hắn, chỉ cần một ý niệm thì hắn có thể giết chết nàng bất cứ lúc nào. Nàng hướng hắn nói:
“Công tử, Hồng Cơ cảm thấy cơ thể mình rất tốt, cũng không có bị oán khí gì xâm nhiễm, vậy nên công tử không cần phải bận tâm."
“Ý ngươi là ta đang bịa chuyện gạt ngươi sao? Vừa rồi chính khí linh của thanh cổ kiếm kia đã nhắc nhở ta, thế nào có thể lầm lẫn được. Hiện giờ tu vi của ngươi còn thấp nên không phát giác được mà thôi. Được rồi, cởi áo ra đi!”
Giọng Giang Lưu Nhi bỗng trở nên nghiêm túc, vẻ “hèn mọn” khi nãy cũng đã biến mất tự lúc nào.
Khí linh?
Hồng Cơ hồi tưởng lại…
Vốn dĩ lúc đầu, nàng dự định chờ hắn giải khai phong ấn cho mình, sau đó sẽ lập tức tự bạo Ma châu, cùng hắn đồng quy vu tận. Bởi vì nàng biết rõ ý nghĩa của chủ bộc khế ước là như thế nào, nó chẳng khác nào một lời nguyền mà một khi đã ký kết thì trừ phi là chủ nhân nguyện ý còn nếu không thì không có cách nào phá giải, hay ít ra thì nàng chưa từng nghe nói đến có nô bộc nào tự mình làm được.
Nhưng mà chủ nhân sẽ nguyện ý sao?
Trường hợp đó cũng không phải không có, nhưng nó cực kỳ hiếm hoi, hầu hết đều là vì vị chủ nhân kia đã đem lòng yêu bộc của mình hoặc là có hoàn cảnh đặc biệt gì đó mới làm như thế. Nếu như là bình thường thì ai lại nỡ bỏ đi một nô bộc hữu dụng có thể làm lợi rất nhiều cho mình, hơn nữa còn có thể tùy tiện sai xử bất kỳ điều gì mà lại không cần phải lo bị nó phản bội.
Hồng Cơ nàng không muốn trở thành một nô bộc như thế. Nàng đường đường là một nữ vương, nàng có lòng kiêu hãnh của mình, nàng không muốn cả đời mất đi tự do… nàng không cam tâm, thế nên, nàng quyết định tự bạo. Chỉ là… ý định của nàng đã thất bại. Và nguyên nhân cho sự thất bại ấy chính là thanh cổ kiếm đã cắm vào người nàng lúc đó. Một thanh cổ kiếm đã sinh ra khí linh.
Hồng Cơ càng nghĩ thì sự nghi hoặc trong mắt càng đậm. Cuối cùng, nàng không kiềm được hướng Giang Lưu Nhi hỏi:
“Công tử, có thể cho ta xem thanh cổ kiếm kia một chút được không?”
Nét mặt không vui, Giang Lưu Nhi nói:
“Ngươi là đang nghi ngờ lời nói của ta sao?”
“Hồng Cơ không dám. Hồng Cơ chỉ là có hơi tò mò về thanh cổ kiếm kia…”
Thôi cứ cho nàng ta xem một chút cũng không sao. Nếu cần thì để Nghiệt dọa nàng mấy câu cũng tốt.
Nghĩ vậy, Giang Lưu Nhi tiến hành câu thông với Nghiệt.
Lát sau, từ mi tâm hắn, Thiên Oán bay ra.
Chứng kiến thanh kiếm mang phong cách cổ xưa kia, Hồng Cơ không tự chủ được chằm chằm nhìn nó. Càng nhìn, sự nghi hoặc trong mắt nàng càng đậm, sau cùng thì biến thành khó có thể tin.
Trong thanh kiếm kia thật sự là có khí linh tồn tại, hơn nữa theo cảm nhận của nàng thì cả khí linh cũng như cổ kiếm nọ đều ẩn chứa một cổ khí tức rất đáng sợ, thật sự rất đáng sợ… Một thứ gì đó mà nàng cũng không rõ ràng lắm. Nhưng có một điều mà nàng biết, một điều khiến nàng cảm thấy cực kỳ rung động. Đó là… nàng hoàn toàn không biết thanh cổ kiếm kia thuộc cấp bậc gì!
Phải! Chính là hoàn toàn không biết!
Lúc đầu do bị khống chế rồi về sau thì biến thành nô bộc cho hắn nên nàng cũng không có tâm tình mà nghĩ đến, giờ tận mắt quan sát nàng mới hiểu được sự đáng sợ của thanh kiếm kia. Bởi vì chỉ có một loại pháp khí duy nhất mà nàng mới không thể nhìn ra được cấp bậc của nó – pháp khí ở cấp thánh khí trở lên!
Thánh khí? Đây là khái niệm gì?
Nếu thật sự đúng như vậy thì có thể nó chính là kiện pháp khí mạnh nhất ở Thiên Vũ đại lục hiện giờ, bởi vì… suốt mấy vạn năm qua thế giới này đã không còn xuất hiện một kiện thánh khí nào nữa!
Hồng Cơ cảm thấy vị chủ nhân này của mình cũng không đơn giản chỉ là có chiến lực kinh người có thể vượt cấp chiến đấu mà lai lịch cũng rất thần bí, có khả năng rất lớn là hậu duệ của vị đại nhân vật trong truyền thuyết kia.
Nghĩ vậy, trong lòng Hồng Cơ đã có một sự chuyển biến lớn, ánh mắt nàng nhìn hắn cũng tôn kính hơn. Nàng tuy tự xưng là nữ vương, nhưng nếu đem so sánh với vị đại nhân vật kia thì chẳng khác nào đem tiểu hài tử so với lão nhân cả, thậm chí có đổi lại là mấy vị đại Quỷ vương ở hai vạn dặm phía trong Âm Hồn Cốc cũng chỉ xứng xách giày cho người đó thôi.
Có lẽ những lời lúc nãy của hắn cũng không phải đang lừa gạt ta, chắc là cơ thể ta thật sự đã bị oán khí của thanh cổ kiếm này xâm nhiễm.
Hồng Cơ thầm nhủ. Dù sao thì một kiện thánh khí đã là vượt ngoài tầm hiểu biết của nàng, nàng nghĩ mình không thể phát hiện được những oán khí đó bên trong cơ thể mình cũng không có gì kỳ quái.
Giang Lưu Nhi không hề biết rằng một câu nói vô tình của hắn lại khiến nàng suy diễn quá mức như vậy, lúc này, hắn chỉ thấy nàng có hơi bối rối mở miệng:
“Công tử, lời của người… là thật sao?”
“Thật sự." Giang Lưu Nhi gật đầu xác nhận.
“Phải… Phải cởi… cởi áo ra mới được sao?”
Hừ! Biết sợ rồi sao! Không dọa ngươi là không được mà.
Nói thầm một câu, Giang Lưu Nhi lãnh đạm đáp:
“Bí pháp thanh tẩy oán khí của ta cần phải tiếp xúc thân thể."
Khẽ cắn cắn môi, sau một hồi do dự, Hồng Cơ đưa tay từ từ tháo dây lưng ra, chiếc áo cũng nhanh chóng được cởi bỏ, vì chỉ mặc mỗi một cái bên ngoài nên phần trên cơ thể nàng lúc này chỉ còn sót lại duy nhất một chiếc áo lót nho nhỏ đang che hai vú cao ngất kia.
Giang Lưu Nhi đứng kế bên trợn mắt nhìn trân trối.
Này… Cái này… Đây là chuyện gì xảy ra? Không phải đáng lý ra ngươi nên một mực từ chối, tiếp đến thì kháng cự tới cùng, sau đó thì sẽ khẩn trương sợ hãi, sau đó nữa là ngoan ngoãn nhận sai vì việc đã dám trêu đùa ta và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa sao?... Như thế nào… Như thế nào ngươi lại đem áo cởi ra hết như vậy? Chẳng phải lúc đầu khi thu phục ngươi, ta chỉ dọa ngươi mấy câu đã khiến ngươi kinh hãi mà đồng ý ký kết chủ bộc khế ước sao? Lẽ ra bây giờ ngươi cũng phải có tâm trạng hoảng sợ như vậy chứ? Hoặc ít ra ngươi cũng nên tỏ ra lo lắng và cự tuyệt mới phải… Còn đằng này… bộ dáng e ấp xấu hổ của ngươi là sao?!
Những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu Giang Lưu Nhi. Hắn không sao hiểu nổi, rõ ràng lúc trước nàng đã rất kinh hoảng khi cho rằng hắn có ý đồ với mình, thế nhưng bây giờ nàng lại ngoan ngoãn cởi áo ra như vậy… Chẳng lẽ biểu hiện lúc trước của nàng chỉ là đang giả vờ, trước mắt mới là bản chất thật của nàng?
Nhưng lập tức hắn lại phủ định, hắn cảm thấy dáng vẻ lúc đó của nàng cũng không giống như đang làm bộ, mà hình như khi ấy nàng cũng không cần thiết phải như thế…
Cuối cùng, Giang Lưu Nhi vẫn chẳng tài nào hiểu nổi suy nghĩ của nàng.
Muốn nắm bắt được lòng nữ nhân còn khó hơn là mò kim đáy bể!
Trong lúc Giang Lưu Nhi đang miên man thì giọng nói ấp úng của Hồng Cơ truyền tới:
“Công tử, ta… ta cởi… cởi xong rồi."
Lúc này Giang Lưu Nhi mới phản ứng lại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn…
Nửa tấm thân trần trắng muốt, cổ đẹp, vai so, vòng eo nhỏ nhắn, hai bầu vú cao ngất nửa che nửa hở bởi một đôi tay thon mềm mại…
Sau một thoáng đơ người, hắn vội quay sang hướng khác, giọng mất tự nhiên nói:
“Ngươi… Ai bảo ngươi cởi hết ra như vậy?”
“Không phải lúc nãy công tử nói bí pháp thanh trừ oán khí của người cần phải tiếp xúc thân thể sao?”
Hồng Cơ nhỏ giọng hỏi lại.
Hình như đúng là hắn có nói như vậy. Nhưng mục đích ban đầu của hắn chỉ là muốn dọa nàng một chút mà thôi, làm sao hắn biết được mọi chuyện lại thành ra thế này. Bây giờ hắn cũng không thể nói là “thật ra từ nãy giờ ta chỉ đang đùa giỡn với ngươi” được, như thế thì hình tượng của hắn sẽ chẳng còn chút uy nghiêm nào, như vậy sau này làm sao hắn có thể quản thúc nàng.
Thôi thì đã lỡ phóng lao phải đành theo lao vậy.
“Hừm… Đúng là bí pháp thanh trừ oán khí của ta cần phải tiếp xúc thân thể. Chỉ là… ngươi dù sao cũng là phận nữ nhi, ta cũng không thể cứ nhìn chằm chằm cơ thể ngươi."
“Vậy… Vậy lát nữa trị liệu phải làm thế nào?”
“Như vầy đi, lát nữa trị liệu ta sẽ phong bế thị giác và cũng sẽ không sử dụng thần thức của mình."
“Như thế làm sao công tử thấy đường để trị liệu?”
“Ừm… Ngươi… Ngươi hướng dẫn cho ta."
“Ta biết rồi."
Hồng Cơ nhẹ gật đầu nói.
Một lát sau, cuộc điều trị bất đắc dĩ của Giang Lưu Nhi bắt đầu tiến hành.
Bình luận facebook