Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88: Cuộc đi săn bắt đầu
Hắn cảm thấy nàng giống một vị nữ hoàng hơn là một nữ tu sĩ, từ tính cách cho đến hình thức sinh hoạt đều không khác biệt là bao. Thậm chí, hậu cung mà nàng từng nói để cho Giang Lưu Nhi hắn tiến nhập cũng là xuất phát từ cái gọi là tam cung lục viện của hoàng đế nơi thế tục.
Nàng nghĩ nàng đường đường là một nữ vương, cho nên có hậu cung là một điều cần thiết. Nhưng mà đó cũng chỉ là hình thức cho có vậy thôi chứ nàng chưa bao giờ có ý định sẽ ngủ với tên nam nhân nào cả, nàng cảm thấy không có nam nhân nào xứng được chạm vào thân thể mình.
Ý tưởng của Hồng Cơ chính là bắt khoảng chừng trăm tên có tư chất tốt một chút, thực lực cũng cường đại một chút rồi cho nhập vào hậu cung của mình để bọn chúng làm các việc như canh gác, bưng trà rót nước, trồng hoa cắt cỏ, thêu thùa may vá các loại... Nói chung là khi nào nàng cần gì thì đội ngũ hậu cung này sẽ làm cái đó.
Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả, bi ai nhất đối với đám hậu cung kia chính là bọn họ sẽ bị... thiến.
Không sai. Trước khi nhập hậu cung của nàng thì sẽ phải bị thiến!
Thật là tàn nhẫn!
Nhớ lúc đó, sau khi nghe Hồng Cơ nói xong, Giang Lưu Nhi đã thầm đánh giá một câu như vậy, đồng thời hắn bất giác thấy nơi nào đó phía dưới mình đột nhiên lành lạnh.
Nếu như tu vi của hắn thấp một chút, nếu không phải hắn tu luyện công pháp tiên cấp và thánh cấp kiếm chiêu thì e là giờ phút này hắn đã nằm trong đội ngũ hậu cung kia rồi! Bi ai hơn nữa là hắn có thể sẽ là tên đầu tiên, vì đối tượng thứ nhất mà Hồng Cơ nhắm cho vào hậu cung của mình chính là Giang Lưu Nhi hắn.
Hậu cung? Theo hắn thấy phải gọi là đội ngũ "thái giám" thì hợp lý hơn.
"Chi chi"
Trong lúc Giang Lưu Nhi đang nghĩ ngợi thì tiếng của Đồng Đồng chợt vang lên.
Không biết từ lúc nào, từ bên trong túi linh thú, nó đã xuất hiện trên đùi hắn, trên tay còn đang cầm một viên cực phẩm linh thạch còn lớn hơn gấp mấy lần cánh tay xíu xiu kia.
Giang Lưu Nhi liếc nhìn một chút nhưng cũng không trách cứ gì. Đây cũng không phải lần đầu tiên nó làm thế này, chỉ khác là mấy lần trước là lén lút còn lần này là công khai. Năng lực vận dụng không gian pháp tắc của Đồng Đồng hiện giờ rất cao. Nó không chỉ có thể xuyên qua túi linh thú mà còn có thể tùy ý ra vào không gian giới chỉ, nếu không phải một lần vô tình phát hiện được thì hắn còn không biết là linh thạch và một vài thiên tài địa bảo trân quý của mình đã bị lấy trộm nữa.
Tuy nói bây giờ chúng cũng không thể trợ giúp gì cho việc tu luyện của hắn, nhưng dù sao những thứ kia cũng là cực kỳ quý hiếm, là những thứ mà cho dù có lật tung cả Thiên Vũ đại lục này lên cũng chưa chắc tìm được. Giá trị của nó là không thể đong đếm, đặc biệt là số linh phẩm linh thạch kia.
Vì vậy, Giang Lưu Nhi không thể hào phóng mà đem tất cả làm thức ăn cho Đồng Đồng, đương nhiên hắn cũng không keo kiệt đến nỗi chẳng cho nó chút gì. Mỗi tháng, hắn cho phép Đồng Đồng ăn mười viên cực phẩm linh thạch, còn về trung phẩm và thượng phẩm linh thạch thì nhiều hơn, đủ để đáp ứng nhu cầu của nó. Về phần linh phẩm linh thạch thì dù Đồng Đồng có nài nỉ lăn lộn thế nào thì hắn cũng nhất quyết không cho. Hắn chỉ có khoảng trăm viên như thế thôi, dù là ở tầng trời thứ mười ba cũng không phải dễ dàng kiếm được, hắn thật sự không nỡ đem cho tiểu tử kia ăn.
"Phì... phò..."
Chẳng biết từ lúc nào Đồng Đồng đã chìm vào giấc ngủ.
Khẽ mỉm cười, Giang Lưu Nhi đưa tay vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của nó, ánh mắt đầy vẻ trìu mến. Đó là ánh mắt mà chẳng ai khác ở Thiên Vũ đại lục này thấy được từ hắn, kể cả Tô Phỉ, hoặc thậm chí là Lâm Thải Tuyết - người đàn bà đầu tiên của hắn.
Nếu như có ai đó tinh ý và đang ở đây thì chắc sẽ phát hiện ra một điều. Rằng trong đôi mắt kia, ngoài sự dịu dàng yêu thương, còn có thêm một thứ nữa - xa xăm.
Liệu có đúng sự trìu mến kia, vẻ dịu dàng kia là dành cho Đồng Đồng? Hay nó đơn thuần chỉ là một điều gì đó thay thế cho thứ đã không còn nữa?
Một lúc lâu, sau khi cho Đồng Đồng vào lại túi linh thú, Giang Lưu Nhi cũng rời khỏi mật thất.
...
"Công tử, không biết người tìm ta có việc gì?"
"Đã đến lúc đi săn rồi."
Tuy hắn chỉ nói một câu không đầu không cuối, nhưng ý của hắn thì Hồng Cơ rất rõ ràng. Nghĩ đến cuộc đi săn sắp tới, gương mặt nàng trở nên nghiêm túc hẳn. Nàng trịnh trọng gật đầu, đáp:
"Vâng, Hồng Cơ sẽ lập tức đi chuẩn bị!"
Hơn một canh giờ sau...
Một nơi cách động phủ của Hồng Cơ gần một vạn dặm.
Sau một lùm cây, hai bóng người đang đứng nói với nhau chuyện gì đó.
Họ là một đôi nam nữ. Nam tử tuổi tầm độ ba mươi, thân hình cao ráo tráng kiện, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống tận hơn nửa má bên phải. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, loại ngắn tay, không có hoa văn, nhìn trông như một võ sĩ phiêu bạt giang hồ ở thế tục. Về phần nữ tử còn lại thì có chút thần bí. Giống nam tử bên cạnh, nàng cũng mặc một bộ đồ màu đen, dung nhan không rõ vì đã bị che bởi một tấm mạn dày, và nó cũng màu đen nốt.
"Chuẩn bị xong rồi chứ?"
Nam tử kia nhỏ giọng nói.
Nữ tử nhẹ gật đầu coi như đáp lại.
Đột nhiên, nam tử đối giọng:
"Đi!"
Vừa dứt lời, thân ảnh hắn đã lao ra ngoài, chớp mắt thì biến mất. Nữ tử còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
...
Một động phủ vô danh, phía trước cửa...
Mười mấy Quỷ hồn đang đứng tụ tập. Tuy rằng số lượng không nhiều nhưng họ tuyệt đối có thể đi ngang về dọc tại ba vạn dặm phía ngoài của Âm Hồn Cốc này. Bởi vì tất cả bọn họ đều có thực lực rất mạnh, đều là cấp bậc Quỷ tướng cả, hơn nữa họ còn là thuộc hạ thân tín của Diệu vương, một trong sáu vị Quỷ vương cai quản vòng ngoài Âm Hồn Cốc. Với tu vi và thân phận đó thì cho dù là đứng trước mặt năm vị Quỷ vương khác, bọn họ cũng sẽ không quá e ngại.
Thế nhưng giờ phút này, gương mặt bọn họ vô cùng ngưng trọng, trong mắt không che giấu được vẻ lo lắng. Nguyên nhân khiến họ trở nên như vậy chính là vì hai vị khách không mời đang đứng trước mặt. Một đôi nam nữ mặc hắc y.
"Hai vị đạo hữu, không biết hai vị đến đây có việc gì?"
Phía đối diện, hắc y nam tử lạnh nhạt lên tiếng:
"Diệu vương đâu?"
Tuy giọng điệu của hắn đầy vẻ coi thường nhưng mấy vị Quỷ tướng kia cũng không dám tỏ ra chút bất mãn nào. Một tên trong bọn họ cung kính đáp:
"Diệu vương đại nhân hiện giờ đang bế quan nghiên cứu quỷ thuật, không tiện ra tiếp đón. Chúng ta đều là những thủ hạ thân tín của người, có chuyện gì xin đạo hữu cứ nói, chúng ta sẽ chuyển lời lại cho Diệu vương đại nhân."
"Bế quan?"
Ánh mắt hắc y nam tử không mấy tin tưởng. Hắn nói tiếp:
"Ta đúng thật là có lời muốn chuyển tới cho Diệu vương, nhưng... ta muốn tự mình nói hơn."
Tên Quỷ tướng lúc nãy vội đứng ra giải bày:
"Đạo hữu, lúc này Diệu vương đại nhân thật sự không tiện đón..."
Chữ "tiếp" còn chưa kịp nói thì "phốc" một tiếng, đầu hắn đã rơi xuống. Nhưng còn chưa chạm đất thì nó đã hóa thành một đám hắc khí, cả phần thân thể còn lại cũng y hệt.
"Lùi lại!"
Mấy tên Quỷ tướng còn lại đều vội vã lùi ra phía sau, nhanh chóng tế ra pháp khí của mình.
Trong lúc bọn họ đan kinh hoảng, hắc y nữ tử đã tiến vào động phủ.
Khẽ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng chẳng có tên Quỷ tướng nào có ý định đuổi theo ngăn cản. Có lẽ bọn họ lo cho mạng sống của mình hơn là của vị Diệu vương đại nhân kia. Bởi theo cảm nhận của họ thì tu vi của nữ tử nọ ít nhất cũng là cấp bậc Chân Đan Cảnh trở lên. Ngay từ khi đôi nam nữ này xuất hiện, trong lòng bọn họ đã cảm thấy bất an, và lúc này thì nỗi bất an ấy đã biến thành sự thật.
"Đạo hữu! Ngươi làm như vậy chẳng lẽ không sợ mấy vị đại Quỷ vương bên trong nổi giận?"
Một tên trong đám Quỷ tướng quát lớn.
"Ngươi là đang đe dọa ta sao?"
Hắc y nam tử bình thản hỏi lại.
Thấy đối phương không hề có chút gì e ngại, đám Quỷ tướng liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đã có một quyết định. Đó là... chạy!
Nhưng đáng tiếc ý đồ của họ đã bị hắc y nam tử nhìn thấu.
"Xẹt xẹt xẹt..."
Liên tiếp sáu đạo phù lục được ném ra. Ngay lập tức, chúng biến thành những ngọn lửa màu vàng nóng rực bao vây lấy đám Quỷ tướng đang muốn chạy trốn kia.
"Linh phù!"
Hai, ba tên Quỷ tướng hoảng sợ hô lớn.
Một lúc ném ra sáu linh phù? Linh phù cũng không phải đồ chơi!
"Phốc... Phốc... Phốc"
Trong biển lửa, kiếm trong tay hắc y nam tử lưu lại tán ảnh đi qua thân thể của đám Quỷ tướng.
Không bao lâu, chỉ còn lại duy nhất một tên sống sót.
Nàng nghĩ nàng đường đường là một nữ vương, cho nên có hậu cung là một điều cần thiết. Nhưng mà đó cũng chỉ là hình thức cho có vậy thôi chứ nàng chưa bao giờ có ý định sẽ ngủ với tên nam nhân nào cả, nàng cảm thấy không có nam nhân nào xứng được chạm vào thân thể mình.
Ý tưởng của Hồng Cơ chính là bắt khoảng chừng trăm tên có tư chất tốt một chút, thực lực cũng cường đại một chút rồi cho nhập vào hậu cung của mình để bọn chúng làm các việc như canh gác, bưng trà rót nước, trồng hoa cắt cỏ, thêu thùa may vá các loại... Nói chung là khi nào nàng cần gì thì đội ngũ hậu cung này sẽ làm cái đó.
Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả, bi ai nhất đối với đám hậu cung kia chính là bọn họ sẽ bị... thiến.
Không sai. Trước khi nhập hậu cung của nàng thì sẽ phải bị thiến!
Thật là tàn nhẫn!
Nhớ lúc đó, sau khi nghe Hồng Cơ nói xong, Giang Lưu Nhi đã thầm đánh giá một câu như vậy, đồng thời hắn bất giác thấy nơi nào đó phía dưới mình đột nhiên lành lạnh.
Nếu như tu vi của hắn thấp một chút, nếu không phải hắn tu luyện công pháp tiên cấp và thánh cấp kiếm chiêu thì e là giờ phút này hắn đã nằm trong đội ngũ hậu cung kia rồi! Bi ai hơn nữa là hắn có thể sẽ là tên đầu tiên, vì đối tượng thứ nhất mà Hồng Cơ nhắm cho vào hậu cung của mình chính là Giang Lưu Nhi hắn.
Hậu cung? Theo hắn thấy phải gọi là đội ngũ "thái giám" thì hợp lý hơn.
"Chi chi"
Trong lúc Giang Lưu Nhi đang nghĩ ngợi thì tiếng của Đồng Đồng chợt vang lên.
Không biết từ lúc nào, từ bên trong túi linh thú, nó đã xuất hiện trên đùi hắn, trên tay còn đang cầm một viên cực phẩm linh thạch còn lớn hơn gấp mấy lần cánh tay xíu xiu kia.
Giang Lưu Nhi liếc nhìn một chút nhưng cũng không trách cứ gì. Đây cũng không phải lần đầu tiên nó làm thế này, chỉ khác là mấy lần trước là lén lút còn lần này là công khai. Năng lực vận dụng không gian pháp tắc của Đồng Đồng hiện giờ rất cao. Nó không chỉ có thể xuyên qua túi linh thú mà còn có thể tùy ý ra vào không gian giới chỉ, nếu không phải một lần vô tình phát hiện được thì hắn còn không biết là linh thạch và một vài thiên tài địa bảo trân quý của mình đã bị lấy trộm nữa.
Tuy nói bây giờ chúng cũng không thể trợ giúp gì cho việc tu luyện của hắn, nhưng dù sao những thứ kia cũng là cực kỳ quý hiếm, là những thứ mà cho dù có lật tung cả Thiên Vũ đại lục này lên cũng chưa chắc tìm được. Giá trị của nó là không thể đong đếm, đặc biệt là số linh phẩm linh thạch kia.
Vì vậy, Giang Lưu Nhi không thể hào phóng mà đem tất cả làm thức ăn cho Đồng Đồng, đương nhiên hắn cũng không keo kiệt đến nỗi chẳng cho nó chút gì. Mỗi tháng, hắn cho phép Đồng Đồng ăn mười viên cực phẩm linh thạch, còn về trung phẩm và thượng phẩm linh thạch thì nhiều hơn, đủ để đáp ứng nhu cầu của nó. Về phần linh phẩm linh thạch thì dù Đồng Đồng có nài nỉ lăn lộn thế nào thì hắn cũng nhất quyết không cho. Hắn chỉ có khoảng trăm viên như thế thôi, dù là ở tầng trời thứ mười ba cũng không phải dễ dàng kiếm được, hắn thật sự không nỡ đem cho tiểu tử kia ăn.
"Phì... phò..."
Chẳng biết từ lúc nào Đồng Đồng đã chìm vào giấc ngủ.
Khẽ mỉm cười, Giang Lưu Nhi đưa tay vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của nó, ánh mắt đầy vẻ trìu mến. Đó là ánh mắt mà chẳng ai khác ở Thiên Vũ đại lục này thấy được từ hắn, kể cả Tô Phỉ, hoặc thậm chí là Lâm Thải Tuyết - người đàn bà đầu tiên của hắn.
Nếu như có ai đó tinh ý và đang ở đây thì chắc sẽ phát hiện ra một điều. Rằng trong đôi mắt kia, ngoài sự dịu dàng yêu thương, còn có thêm một thứ nữa - xa xăm.
Liệu có đúng sự trìu mến kia, vẻ dịu dàng kia là dành cho Đồng Đồng? Hay nó đơn thuần chỉ là một điều gì đó thay thế cho thứ đã không còn nữa?
Một lúc lâu, sau khi cho Đồng Đồng vào lại túi linh thú, Giang Lưu Nhi cũng rời khỏi mật thất.
...
"Công tử, không biết người tìm ta có việc gì?"
"Đã đến lúc đi săn rồi."
Tuy hắn chỉ nói một câu không đầu không cuối, nhưng ý của hắn thì Hồng Cơ rất rõ ràng. Nghĩ đến cuộc đi săn sắp tới, gương mặt nàng trở nên nghiêm túc hẳn. Nàng trịnh trọng gật đầu, đáp:
"Vâng, Hồng Cơ sẽ lập tức đi chuẩn bị!"
Hơn một canh giờ sau...
Một nơi cách động phủ của Hồng Cơ gần một vạn dặm.
Sau một lùm cây, hai bóng người đang đứng nói với nhau chuyện gì đó.
Họ là một đôi nam nữ. Nam tử tuổi tầm độ ba mươi, thân hình cao ráo tráng kiện, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống tận hơn nửa má bên phải. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, loại ngắn tay, không có hoa văn, nhìn trông như một võ sĩ phiêu bạt giang hồ ở thế tục. Về phần nữ tử còn lại thì có chút thần bí. Giống nam tử bên cạnh, nàng cũng mặc một bộ đồ màu đen, dung nhan không rõ vì đã bị che bởi một tấm mạn dày, và nó cũng màu đen nốt.
"Chuẩn bị xong rồi chứ?"
Nam tử kia nhỏ giọng nói.
Nữ tử nhẹ gật đầu coi như đáp lại.
Đột nhiên, nam tử đối giọng:
"Đi!"
Vừa dứt lời, thân ảnh hắn đã lao ra ngoài, chớp mắt thì biến mất. Nữ tử còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
...
Một động phủ vô danh, phía trước cửa...
Mười mấy Quỷ hồn đang đứng tụ tập. Tuy rằng số lượng không nhiều nhưng họ tuyệt đối có thể đi ngang về dọc tại ba vạn dặm phía ngoài của Âm Hồn Cốc này. Bởi vì tất cả bọn họ đều có thực lực rất mạnh, đều là cấp bậc Quỷ tướng cả, hơn nữa họ còn là thuộc hạ thân tín của Diệu vương, một trong sáu vị Quỷ vương cai quản vòng ngoài Âm Hồn Cốc. Với tu vi và thân phận đó thì cho dù là đứng trước mặt năm vị Quỷ vương khác, bọn họ cũng sẽ không quá e ngại.
Thế nhưng giờ phút này, gương mặt bọn họ vô cùng ngưng trọng, trong mắt không che giấu được vẻ lo lắng. Nguyên nhân khiến họ trở nên như vậy chính là vì hai vị khách không mời đang đứng trước mặt. Một đôi nam nữ mặc hắc y.
"Hai vị đạo hữu, không biết hai vị đến đây có việc gì?"
Phía đối diện, hắc y nam tử lạnh nhạt lên tiếng:
"Diệu vương đâu?"
Tuy giọng điệu của hắn đầy vẻ coi thường nhưng mấy vị Quỷ tướng kia cũng không dám tỏ ra chút bất mãn nào. Một tên trong bọn họ cung kính đáp:
"Diệu vương đại nhân hiện giờ đang bế quan nghiên cứu quỷ thuật, không tiện ra tiếp đón. Chúng ta đều là những thủ hạ thân tín của người, có chuyện gì xin đạo hữu cứ nói, chúng ta sẽ chuyển lời lại cho Diệu vương đại nhân."
"Bế quan?"
Ánh mắt hắc y nam tử không mấy tin tưởng. Hắn nói tiếp:
"Ta đúng thật là có lời muốn chuyển tới cho Diệu vương, nhưng... ta muốn tự mình nói hơn."
Tên Quỷ tướng lúc nãy vội đứng ra giải bày:
"Đạo hữu, lúc này Diệu vương đại nhân thật sự không tiện đón..."
Chữ "tiếp" còn chưa kịp nói thì "phốc" một tiếng, đầu hắn đã rơi xuống. Nhưng còn chưa chạm đất thì nó đã hóa thành một đám hắc khí, cả phần thân thể còn lại cũng y hệt.
"Lùi lại!"
Mấy tên Quỷ tướng còn lại đều vội vã lùi ra phía sau, nhanh chóng tế ra pháp khí của mình.
Trong lúc bọn họ đan kinh hoảng, hắc y nữ tử đã tiến vào động phủ.
Khẽ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng chẳng có tên Quỷ tướng nào có ý định đuổi theo ngăn cản. Có lẽ bọn họ lo cho mạng sống của mình hơn là của vị Diệu vương đại nhân kia. Bởi theo cảm nhận của họ thì tu vi của nữ tử nọ ít nhất cũng là cấp bậc Chân Đan Cảnh trở lên. Ngay từ khi đôi nam nữ này xuất hiện, trong lòng bọn họ đã cảm thấy bất an, và lúc này thì nỗi bất an ấy đã biến thành sự thật.
"Đạo hữu! Ngươi làm như vậy chẳng lẽ không sợ mấy vị đại Quỷ vương bên trong nổi giận?"
Một tên trong đám Quỷ tướng quát lớn.
"Ngươi là đang đe dọa ta sao?"
Hắc y nam tử bình thản hỏi lại.
Thấy đối phương không hề có chút gì e ngại, đám Quỷ tướng liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đã có một quyết định. Đó là... chạy!
Nhưng đáng tiếc ý đồ của họ đã bị hắc y nam tử nhìn thấu.
"Xẹt xẹt xẹt..."
Liên tiếp sáu đạo phù lục được ném ra. Ngay lập tức, chúng biến thành những ngọn lửa màu vàng nóng rực bao vây lấy đám Quỷ tướng đang muốn chạy trốn kia.
"Linh phù!"
Hai, ba tên Quỷ tướng hoảng sợ hô lớn.
Một lúc ném ra sáu linh phù? Linh phù cũng không phải đồ chơi!
"Phốc... Phốc... Phốc"
Trong biển lửa, kiếm trong tay hắc y nam tử lưu lại tán ảnh đi qua thân thể của đám Quỷ tướng.
Không bao lâu, chỉ còn lại duy nhất một tên sống sót.
Bình luận facebook