• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Diệu Diệu (3 Viewers)

  • Chương 37

Nhà Diệu Diệu.

Tần Trường An vốn muốn thơm thơm cô, nhưng đã quên hắn còn cách cô một hàng rào sắt......

Bé trai ngẩn người, xấu hổ buồn bực dùng chân đá vào hàng rào.

Sau đó nhìn xung quanh, phát hiện không có người, bèn đi vào, dùng một chút lực, mặt nghẹn đỏ bừng, bế Diệu Diệu lên.

Diệu Diệu không thoải mái ngẩng đầu, "Làm... gì vậy?"

Tần Trường An lung lay trộm cô vợ nhỏ đi, "Xuỵt, đừng nói chuyện, anh bế em về nhà."

Trộm vợ về nhà trước rồi lại thơm! Hừ, đến lúc đó muốn thơm bao lâu cũng được ~

Diệu Diệu nói hàm hàm hồ hồ, không vui muốn xuống dưới, "Nơi này là nhà của Diệu Diệu."

Mẹ không cho Diệu Diệu đi ra ngoài chơi.

Mới không phải, cô là vợ hắn thì đã là người của hắn... Tần Trường An vội vàng ôm chặt, tròng mắt xoay chuyển, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh muốn ôm em đi ăn kẹo! Em xem, nhà anh ở ngay đối diện!"

Hai nhà chỉ cách một con đường, từ nơi này là có thể rõ ràng nhìn thấy đối diện.

' không nên đi tới chỗ mẹ không nhìn thấy...'

Diệu Diệu đối diện, nuốt nuốt nước miếng, nơi đó có thể thấy được... Không phải không nghe lời mẹ, Diệu Diệu xoay người, không động đậy nữa, ôm lấy cổ hắn, "Đi Diệu Diệu sẽ có kẹo ăn sao?"

"Đương nhiên." Mắt Tần Trường An sáng ngời, nghiêm túc giơ tay lên thề, "Anh là chồng của em, tuyệt đối sẽ đối xử tốt với em, kẹo của anh đều cho em."

Đôi mắt Diệu Diệu sắp híp thành một đường thẳng, ngoan ngoãn hôn vào má hắn, "Chồng!"

Vừa cười là lộ ra hàm răng thiếu răng cửa, đáng yêu kỳ cục.

Mặt Tần Trường An nháy mắt liền đỏ, gặm má cô.

...... Ngô, cuối cùng cũng được thơm!

Thật mềm!

Còn có mùi sữa!

Diệu Diệu ngẩn người, sờ sờ mặt mình, chớp chớp mắt, đột nhiên oa một tiếng khóc.

Vừa khóc vừa nhớ phải nuốt nước bọt, không để kẹo chảy ra ngoài.

Tần Trường An hoảng hốt, "Làm sao vậy làm sao vậy?"

Diệu Diệu vuốt mặt mình, thút tha thút thít, giãy giụa muốn xuống dưới, "Anh cắn Diệu Diệu! Anh hư lắm! Không muốn anh ôm!"

Trên mặt cô, một hàng hồng hồng dấu răng lộ ra.

Tần Trường An trợn mắt há mồm nhìn dấu răng kia, rụt rụt cổ, vội vàng dỗ dành, "Không phải vậy, chồng rất thích Diệu Diệu!"

Hắn chân tay luống cuống nói, "Thật sự, bằng không Diệu Diệu cắn lại......"

Trong phòng, mẹ Lê nghe thấy tiếng Diệu Diệu khóc, "Diệu Diệu?"

Tần Trường An giật mình, sắc mặt banh gắt gao, cũng không rảnh giải thích, lại nhét một viên kẹo vào trong miệng Diệu Diệu, chạy về nhà nhanh như gió.

Vì thế khi mẹ Lê cầm sữa bột vừa pha xong đi ra, liền thấy ngoài cửa, một bé trai ôm con gái mình, vô cùng lo lắng một chân thấp một chân cao chạy sang nhà đối diện, "Đóng cửa đóng cửa!"

-- Còn bị rơi một chiếc giày.

Mẹ Lê hơi sửng sốt, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Chỉ còn lại một chiếc giày ở giữa đường.

Mẹ Lê: "............"

...... Chuyện gì vậy?!

Chớp chớp mắt mới phản ứng lại, không phải, đứa bé kia là trộm a! Còn trộm Diệu Diệu đi?!

Tần Trường An thở hổn hển vào cửa, phịch một tiếng đóng lại cửa phòng mới nhẹ nhàng thở ra.

Mẹ Tần: "........."

Mẹ Trần: "........."

Trần Thần Hi: "........."

Ba người thấy Tần Trường An ôm một cô bé chạy vào phòng như một cơn gió, cô bé kia tầm ba bốn tuổi, so với hắn thấp không bao nhiêu, hắn mệt đầu đổ đầy mồ hôi, cô bé kia lại ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, bị ôm cũng không giãy giụa, đôi mắt linh động, ngoan ngoãn ăn kẹo trong miệng.

Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Ngay cả mẹ Tần cũng muốn đi xoa bóp, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao lại ôm một cô bé về nhà???

Ba người đều ngốc, đây là chơi cái gì?

Thật lâu sau, mẹ Tần mới phản ứng lại, sư tử hống, "Tần Trường An! Con làm gì rồi?!"

Tần Trường An mới không rảnh phản ứng mẹ hắn, răng rắc một tiếng khóa cửa phòng, thấy ba người đều nhìn hắn, hơi banh mặt, phi thường nghiêm túc cảnh cáo, "Ai tới cũng không được mở cửa! Tuyệt đối không thể mở cửa!"

Nói xong hắn đã ôm cô bé kia, lung lay đi lên tầng.

Nơi này vẫn không an toàn!

Hắn biết có đại ma vương muốn cướp vợ hắn! Hắn sẽ không trả lại đâu!

Mẹ Tần: "........."

"Tần Trường An con giỏi lắm!"

"Con ôm cô bé này từ đâu tới thì ôm trả lại ngay!" Mẹ cô bé sẽ sốt ruột!

Tần Trường An rầm rầm chạy lên tầng, chuẩn bị giấu cô đi, hắn nhăn mày, sau đó còn phải khóa cửa.

Lông mày mẹ Tần đã dựng lên, vén tay áo, đang chuẩn bị nói, liền nghe thấy chuông cửa vang lên.

Mẹ Tần cứng đờ, mở cửa ra.

Ngoài cửa, một người phụ nữ xinh đẹp cầm một cái bình sữa đứng ở bậc thang, ách, trong tay còn có một chiếc giày, "... Chào chị, xin hỏi bé trai vừa chạy vào trong đây... có phải đang ôm một cô bé không?"

Trong lòng mẹ Tần đã có dự cảm, "Chị là?"

Quả nhiên, người kia mở miệng, "Tôi là mẹ của con bé."

...... Này liền xấu hổ.

Mẹ Tần cười xấu hổ, vội vàng mời người vào nhà, "Thật là ngượng ngùng a, con trai tôi không hiểu chuyện..."

Mẹ Lê khiêm tốn, "Khôngsao không sao, đều là hàng xóm, nhà tôi ở ngay đối diện, Diệu Diệu có thể có bạn tôi còn vui mừng đâu, có thể là con trai chị muốn chơi với Diệu Diệu, nhưng mà hơi nóng nảy..."

Hơi do dự, đưa giày qua, "Cái này..."

"Ha ha, ha ha ha."

Mẹ Tần quả thực muốn hôn mê, xấu hổ cười, tìm đường chết a Tần Trường An! Con mẹ nó đều làm cái gì? Còn có thể làm rơi cả giày!!

Mặt mẹ Tần hơi nóng, cũng không biết mình nói gì nữa, "Diệu Diệu a, hóa ra cô bé tên là Diệu Diệu, tên này dễ nghe... Mời vào mời vào..."

Mẹ Lê đang muốn hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của cô bé ngồi trên sô pha, giọng nói có chút bén nhọn, "Diệu Diệu?!"

"Lê Diệu Diệu?!" Trên mặt Trần Thần Hi hiện lên sự khiếp sợ, chột dạ, kinh hoảng cùng sự bài xích mà mình không biết.

Ba người mẹ đều nhìn qua.

Mẹ Lê có chút nghi hoặc cười nói, "Làm sao vậy, cháu biết Diệu Diệu?"

Trần Thần Hi vội vàng lắc đầu, không tự giác lui về phía sau một bước, "Không, không biết."

Tại sao Lê Diệu Diệu lại được Tần Trường An ôm về đây?!

Sao lại thế này? Không phải cô ta đã bảo ba mẹ mua căn nhà bên cạnh nhà Trường An rồi sao?

Cô ta mới là thanh mai trúc mã với nam thần a?!

Tuy rằng đời trước nam thần gọi là Tần Châu, không biết đời này vì sao sẽ sửa lại thành Tần Trường An...

Cô ta có chút kinh hoảng (kinh ngạc + hoảng sợ), chẳng lẽ trọng sinh một lần cô ta không thể thay đổi điều gì sao??!

Không, sẽ không, cô ta đã đổi được vị trí căn nhà, mẹ cũng đã từ chức, sẽ không xảy ra chuyện vì nhà máy... Còn có, người làm mẹ Tần thích cũng là cô ta, tất cả đã thay đổi......

Trần Thần Hi làm bản thân bình tĩnh lại, liền phát hiện mình thất thần có hơi lâu, rùng mình, liền bật cười, ngọt ngào nói, "Chính là tối hôm qua mơ thấy ác mộng nhìn thấy tên này, thật kì quái liền gặp được!"

Tươi cười sáng lạn, thiên chân chớp chớp mắt, "Tên này nghe rất hay a!"

Có đôi khi trong mắt người lớn, chỉ vì những lý do kỳ quái mà trẻ con có thể kinh ngạc hay sợ hãi.

Ngoại trừ mẹ Lê thấy chuyện này liên quan tới con gái mình nên cảm thấy không đúng lắm, mẹ Tần và mẹ Trần đều tiếp nhận cái lý do này.

Mẹ Trần còn cười mắng hai câu, chọc cái trán của cô ta, "Nhát gan như vậy còn muốn ngủ một mình?!"

Trần Thần Hi ôm chân mẹ mình, "Con thích vậy."

Cô ta cần không gian riêng của mình a...

Vài người cười rộ lên, mẹ Tần và mẹ Lê cũng không còn cảm thấy xấu hổ, hai người liếc nhìn nhau một cái, nhịn không được nở nụ cười.

Mẹ Lê sau khi cười xong, trêu ghẹo nói, "Chân con trai cậu thật dài a, về sau nhất định là một soái ca chân dài. Mình chỉ vào trong nhà pha sữa bột, lúc đi ra con gái đã không thấy tăm hơi."

Mẹ Tần ném giày vào trong góc, ngẫm lại cảnh tượng kia cũng buồn cười, tức giận chỉ chỉ giày, "Có thể không nhanh sao? Giày đều rớt."

Mẹ Tần cũng là người thông minh, nhìn sữa bột vừa pha xong, đại khái đoán được lý do vì sao. Dẫn mẹ Lê lên tầng, "Được rồi, tớ mang cậu đi tìm nó, đừng chậm trễ thời gian uống sữa."

Phỏng chừng là con của mình coi trọng cô bé kia, thừa dịp mẹ người ta đi pha sữa bột, bèn trộm người mang về...

Cô bé cũng thật là đáng yêu.

Hmmm, mẹ Tần cũng hơi muốn trộm.

Mẹ Trần cũng có ánh mắt, thấy tình huống như vậy liền về nhà.

Mẹ Tần cũng không giữ người ở lại.

Trần Thần Hi tuy rằng không muốn đi, nhưng cũng không có lý do gì, chỉ có thể không tình nguyện trở về nhà, dọc theo đường đi lo lắng đề phòng Lê Diệu Diệu.

Tầng hai.

Cửa phòng Tần Trường An gắt gao đóng lại, thử vặn tay cầm, bên trong còn khóa lại.

Mẹ Tần đỡ trán, tưởng khóa cửa lại là người ta không biết có một cô bé trong đấy a? Dưới ánh mắt buồn cười của mẹ Lê, mẹ Tần bắt đầu gõ cửa, "Tần Trường An! Đi ra ngoài!"

Tần Trường An dùng chăn bọc cô kín mít ôm vào trong ngực, khuôn mặt nghiêm túc, "Không."

Mẹ Tần: "Có ra không? Đừng để mẹ phải lấy chìa khóa! Mau mang Diệu Diệu ra đây!"

Thấy hắn không nói gì, lại bỏ thêm một câu, "Nhanh lên, Diệu Diệu đói bụng, còn phải uống sữa bột đâu!"

Diệu Diệu ngô một tiếng, "Sữa! Sữa!"

"Diệu Diệu?"

Mẹ Tần, "Chính là cô bé con ôm về."

"Đi ra nhanh lên, Diệu Diệu còn nhỏ, không uống sữa sẽ đói."

Mới không phải cô bé, rõ ràng là vợ của hắn!

Vợ là người có thể ôm ngủ, khác biệt rất lớn đó.

Tần Trường An dừng một chút, không tình nguyện nói, "Vậy mẹ phải bảo đảm Diệu Diệu là của con, không cho ôm đi."

Mẹ Tần: "........."

Mẹ Tần nhìn mẹ Lê phía sau, cảm thấy cực kỳ mất mặt, nổi giận, "Dựa vào cái gì là của con?! Nghĩ hay lắm!"

Tần Trường An cũng giận, "Con dùng kẹo đổi lấy! Là của con!"

Vợ của hắn! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi!

Mẹ Tần: "Tần Trường An đừng vô cớ gây rối, mau mang Diệu Diệu ra đây!"

Tần Trường An rống giận, "Không!"

Hắn trộm vợ bằng bản lĩnh, tại sao lại phải trả lại?!

Ư Ư: Đọc xong chỉ cảm thấy bất lực
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Hạ Ngôn x Tề Diệu
Phần 2
Vinh diệu của anh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom