Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Ư Ư: Mấy hôm nay điện thoại tớ bị lỗi không có up được truyện T.T, sorry mấy thím nhiều
Khi ba Tần về nhà, nhìn thấy thằng con lúc nào cũng mặt lạnh của mình, ôm một cô bé cưỡi ngựa, nụ cười trên mặt mạc danh quen mắt, so với cha nó còn khoa trương hơn.
Ba Tần xoa xoa mắt.
...... Hình ảnh trước mắt không thay đổi.
Ba Tần đi ra ngồi vào xe, mở cửa bước vào.
...... Rất tốt, cảnh tượng vẫn chưa thay đổi.
-- Thằng nhóc đang cưỡi ngựa gỗ kia, thật sự là đứa mà trước kia thấy em trai nó cưỡi liền lộ ra vẻ mặt khinh thường, hận không thể viết hai chữ trẻ con sao.
Ba Tần sợ tới mức suýt nữa đánh rơi túi công văn.
Không đầu không đuôi đi vào trong nhà, hỏi vợ, "Bà xã, bên ngoài kia có chuyện gì xảy ra vậy?"
Mình đi làm về mà tiểu tử kia còn không thèm nhìn, tuy rằng trước kia cũng chưa bao giờ sùng bái nhưng thấy mình về nhà cũng nhìn hai lần a. "Còn có cô bé trong lòng nó..." là ai?
Ba Tần hơi sửng sốt, đi vào mới phát hiện, trên sô pha còn có một người phụ nữ xa lạ, phản ứng lại, nuốt lại những lời định nói, khôi phục đứng đắn, gật gật đầu.
Mẹ Tần giới thiệu hai người với nhau, sau đó trợn mắt nhìn chồng mình, "Kia không nên hỏi anh?! Anh đã dạy con trai anh cái gì vậy?"
"Anh?" Ba Tần kinh ngạc, "Anh không dạy nó cái gì a."
Cho dù có, thì có quan hệ gì với việc mình dạy nó?
Mẹ Tần vừa buồn cười vừa tức giận, "Em đây không biết, dù sao hôm nay con trai anh dùng kẹo đổi được một cô con dâu về, nói là anh dạy."
Mẹ Tần nhìn ra bên ngoài, "Nhạ, hiện tại không phải đang dụ dỗ vợ?"
Ba Tần: "........."
Bây giờ nên khen con trò giỏi hơn thầy hay là nên tức giận?
...Lúc trước có nói qua để nó tự đi tìm vợ, nhưng đó là vì khi còn nhỏ thằng bé ngày nào cũng muốn ngủ với mẹ, vì sinh hoạt vợ chồng mới có thể nói như vậy a...... Chỉ là gạt nó.
Bây giờ lại tìm được một cô vợ a?!
Mẹ Tần nhìn thoáng qua chồng mình, lại bồi thêm một câu, "Con dâu anh là do con trai anh trộm về, lợi hại không?"
Ba Tần: "........."
Lợi hại a con trai của ba.
Trộm vợ không phạm pháp a?
Bên này hai nhà ở chung hòa thuận, tiếng cười của ba đứa bé truyền rất xa, biệt thự cách vách không khí lại không tốt.
Ba mẹ Trần Thần Hi đang ngồi trên sô pha kiểm tra tiền, hai người bọn họ chỉ có một đứa con gái là Trần Thần Hi, cho nên vẫn luôn chiều chuộng cô ta, lần này Trần Thần Hi muốn mua phòng ở này, hai vợ chồng không lay chuyển được con gái, khẽ cắn môi cũng mua.
Nhưng những ngày sau cũng không tốt lắm.
Bọn họ chỉ có thể xem như gia đình khá giả, trước kia có tiền bồi thường tai nạn lao động, cho nên có thể lấy ra để mua phòng, nhưng mua phòng rồi thì không còn nữa.
Không có tiền gửi ngân hàng đặc biệt không yên lòng, mấy ngày nay Trần gia phải thắt lưng buộc bụng, giảm tiền ăn mặc chi tiêu đi một nửa, chuẩn bị tiết kiệm một ít tiền.
Lúc này lại ngửi thấy mùi thơm nhà cách vách, tâm tình liền không tốt lắm.
...Trần Thần Hi còn đang lo lắng vấn đề về nam thần của mình và Diệu Diệu, đời trước Tần Châu và Lê Diệu Diệu kết hôn, nhưng sau đó, lại có tin tức truyền ra bọn họ ly gôn......
Trần Thần Hi có chút khó chịu trở mình, bây giờ nam thần còn nhỏ, có thể tưởng tượng về sau hắn sẽ đau lòng, cô ta vẫn nên nhìn nhìn, không để cho hắn và Lê Diệu Diệu ở bên nhau.
Trần Thần Hi hạ quyết định, nắm tay, chuẩn bị đi ngủ sớm, hoàn toàn không quan tâm tới khuôn mặt u sầu của ba mẹ mình.
Đời này cô ta phải làm một mỹ nhân đâu.
Cách vách nghĩ gì, Tần gia bên này không biết.
Tần Trường An chơi với vợ mình cả một buổi trưa, chơi cả những tèo trước kia mình khinh thường, toàn bộ quá trình không lúc nào ngừng mỉm cười.
Nhưng tới buổi tối...
Chạng vạng, mẹ Lê muốn mang Diệu Diệu về nhà ăn cơm, -- nói như thế nào cũng là lần đầu tiên quen biết, ăn cơm ở nhà người ta thì không tốt lắm.
Mẹ Tần khuyên như thế nào cũng không được.
Hai nhà đều là người hỗn trong thương trường, không nói có bao nhiêu uy tín danh dự, nhưng lăn lê bò lết thời gian dài, cũng biết được một số nguyên tắc trong khi thiết lập quan hệ,...... Nhưng Tần Trường An không hiểu a.
Hắn cũng không muốn hiểu.
Hắn chỉ biết mẹ vợ muốn mang vợ hắn đi, mang về nhà, muốn tách hai người bọn họ ra!
Cái này sao mà được?!
Tần Trường An gắt gao ôm lấy Diệu Diệu, banh mặt, "Diệu Diệu không đi, đây là vợ của con! Bọn ở phải ở bên nhau!"
Mẹ Lê cười, "Diệu Diệu đói bụng, phải về nhà ăn cơm, Trường An cũng ăn cơm, ngày mai cô sẽ dẫn Diệu Diệu tới đây chơi được không?"
"Diệu Diệu? Diệu Diệu? Tới đây, ôm mẹ, chúng ta về nhà."
Tần Trường An muốn phản bác, muốn giải thích đây là vợ mình, tách bọn họ ra là không đúng......
Nhưng nghĩ tới đây là mẹ vợ của mình, cần phải tôn kính, liền do dự, tay vẫn không buông ra, "Ở nhà con cũng có thể ăn a..."
Diệu Diệu cũng ôm cổ hắn, ăn vạ trên người hắn, cúi đầu vùi vào cổ hắn, không ngẩng đầu.
-- Kẹo của Diệu Diệu còn chưa ăn hết đâuu ╯^╰
Mấy người lớn nói không có tác dụng.
Mẹ Tần cười, tính tình tương đối thẳng thắn, nói muốn giữ người ở lại ăn cơm chính là thật sự muốn giữ lại, hai bà mẹ lại hợp nhau, mẹ Tần cũng mặc kệ nguyên tắc ngày đầu tiên quen biết không thể ở lại ăn cơm.
"Cậu xem... Được rồi, đừng giãy giụa, hôm nay hai mẹ con cậu ăn cơm ở đây."
Mẹ Tần xoay người vào phòng bếp, "Vừa lúc nhà cậu cũng không có ai, hôm nay tớ sẽ xuống bếp cho cậu nếm thử tay nghề của tớ."
Mẹ Lê thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể lắc đầu, chọc chọc Diệu Diệu đầu nhỏ, mắng một câu, "Tiểu phôi đản!"
Sau đó bản thân cũng đi theo, sao có thể thật sự để người ta nấu cơm, ít nhất mình cũng nên giúp đỡ.
Tần Lạc Dương cũng mới hai ba tuổi, bằng tầm tuổi của Diệu Diệu, mẹ Tần biết trẻ con tuổi này thực ăn món gì, làm rất nhiều món mà trẻ con thích.
Đến giờ ăn cơm, tiểu mập mạp được ba Tần ôm xuống, có chút thẹn thùng đánh giá Diệu Diệu và anh trai của mình, di, cậu còn chưa bao giờ nhìn thấy anh trai ôm người khác đâu.
Vài người phân chủ khách ngồi xuống, mẹ Lê đặt Diệu Diệu ở bên cạnh mình.
Tần Trường An rửa tay đi ra, nhìn xung quanh, không chút do dự chạy đến bên cạnh Diệu Diệu, kéo ghế ngồi đi xuống, "Diệu Diệu, em thích ăn cái gì?"
Mẹ Tần ngồi ở đối diện, bát đũa đã sắp sẵn cho hắn: "........."
Gân xanh trên trán nhảy nhảy, mẹ Tần đưa bát đũa qua, cảnh cáo, "Tí nữa đừng quấy rầy Diệu Diệu."
Tổng cảm thấy đứa con trai này về sau khẳng định sẽ phí công nuôi dưỡng......
Sao hắn lại quấy rầy?
Tần Trường An kéo ghế tới gần hơn, quan sát mẹ Lê đút cô như thế nào, cô có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, một đôi mắt xem miễn bàn nhiều nghiêm túc.
Tần Trường An có ý tưởng, hắn nghĩ đương nhiên, -- về sau người gần gũi nhất hẳn là hắn và Diệu Diệu, đút cơm cho Diệu Diệu hắn nên làm, sao có thế làm phiền mẹ vợ? Cho nên bây giờ hắn phải bắt đầu học.
May mà người lớn ở đây không ai biết được suy nghĩ của hắn.
......
Trẻ con luôn luôn thích cạnh tranh, Tần Lạc Dương ăn nhiều, cũng không cần người đút, Diệu Diệu vốn có hơi kén ăn, bởi vì chuyện này mà buổi tối hôm nay ăn một bát cơm đầy.
Tần Lạc Dương ăn xong liền ngủ, vốn dĩ chuẩn bị chơi Transformers với anh trai, nhưng gọi mấy lần Tần Trường An đều nói không muốn...
Ba Tần bế cậu lên, dỗ dành, "Anh trai phải tiếp khách, ngày mai lại chơi với con."
"Nga." Tiểu mập mạp đã hiểu, khách a ~ không có việc gì, anh vẫn là của cậu, về sau lại chơi với cậu...
Tiểu mập mạp ngủ không bao lâu, Diệu Diệu cũng ngáp một cái, -- cô còn nhỏ, giữa trưa chỉ ngủ một lúc, bây giờ cũng nên ngủ.
Tần Trường An bế cô lên, để cô dựa vào người mình, ra dáng ra hình vỗ lưng cô, "Mẹ vợ, Diệu Diệu buồn ngủ......"
Mẹ Lê đang muốn duỗi tay ôm Diệu Diệu nói chúng ta về nhà, lại thấy dứa nhỏ này nói thêm một câu, "Vậy con bế cô ấy lên phòng, mẹ về nhà cẩn thận."
Mẹ Lê: ".........???"
Tay mẹ Lê còn duỗi ở không trung.
...... Có ý tứ gì?
Ba người nhìn tiểu tử ngày nói xong đã ôm người lên tầng, đều vì cái thao tác này của hắn sợ ngây người.
Tuy Tần Trường An luôn nói đây là vợ hắn, nhưng bọn họ cũng chỉ cho rằng hắn tìm được bạn chơi cùng, hoàn toàn không nghĩ tới hắn muốn ôm người đi ngủ.
Khi ba người đi lên, Tần Trường An đã cởi hết quần áo của mình, đặt Diệu Diệu ở trên giường, ra dáng ra hình ôm lấy cô,
Còn dịch dịch chăn......
Có thể nói là rất ra dáng một người chồng.
Thấy người đi vào, còn rất có lễ phép hạ giọng. "Phiền toái, tắt đèn!"
Ba người: "........."
Mẹ Lê nhịn không được cười, mẹ Tần định bảo Tần Trường An buông ra, bị ba Tần kéo lại.
Ba Tần nói, "Ba biết đây là vợ con, nhưng con không thể ngủ cùng Diệu Diệu."
Không chờ Tần Trường An hỏi, ba Tần giải thích, "Xin nghĩ lại, hai đứa chưa làm hôn lễ đúng không?"
Ba Tần nói đặc biệt nghiêm túc, "Chưa kết hôn đã để Diệu Diệu ngủ ở nhà chúng ta, người khác sẽ chê cười con bé, con nghĩ lại nhà hàng xóm trước kia của chúng ta...... Có phải như vậy không?"
"Cũng đúng......"
Tần Trường An, "... Vậy con đi sang nhà Diệu Diệu ngủ."
Tần Trường An nói làm liền làm, lăn long lóc bò dậy, cẩn thận ôm Diệu Diệu, bảo đảm, "Ba, chờ con thành niên, đăng kí kết hôn với Diệu Diệu, lúc đó sẽ mang Diệu Diệu về nhà."
Hắn ôm Diệu Diệu liền đi ra ngoài.
Dù sao nói hắn lại không quan trọng ~
Ba Tần: "........." Mang về cái rắm!
Lúc này mới sáu tuổi đã đi ở rể, lão tử còn có thể chờ mong ngươi hai mươi tuổi mang được vợ về nhà??
Mẹ Lê vỗ vỗ bả vai mẹ Tần, nhịn không được cười cong mắt, "Yên tâm đi, tớ sẽ chăm sóc con trai cậu."
Mẹ Tần: "........."
Tần Trường An quay đầu lại thúc giục, "Mẹ vợ, mẹ ra mở cửa cho con với!"
Mẹ Le bật cười, "Được rồi, tới ngay đây."
Nói xong quay đầu, nghiêm túc nói, "Thôi, không đùa nữa, đừng lo lắng, tớ sẽ chăm sóc hai đứa."
Nhìn Tần Trường An bước đi không thừn quay đầu lại, ba Tần trầm mặc một lúc, hỏi, "Mặc kệ?"
Mẹ Tần lấy lại tinh thần, hít vào một hơi, mắt trợn trắng, đóng cửa rầm một tiếng,
"Quản cái gì quản, có quản được à?! Coi như đứa con này phí công nuôi!"
Tần Trường An cùng Diệu Diệu ở trong một căn phòng.
Phòng ngủ Lê gia khá đặc biệt, phòng ngủ chính đả thông với phòng của Diệu Diệu, ở giữa chỉ có một cái rèm, buổi tối Diệu Diệu có động tĩnh gì, mẹ Lê cùng ba Lê có thể nghe thấy.
Nửa đêm.
Tần Trường An đang ngủ ngon lành, liền mơ mơ màng màng cảm thấy cách vách có âm thanh gì đó, hình như là giọng nói của đàn ông...
Hắn mơ mơ màng màng vươn tay sờ sờ, "Diệu Diệu?"
Phát hiện cô còn ở bên cạnh mình, yên tâm, ôm ôm liền tiếp tục ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tần Trường An tỉnh lại, Diệu Diệu đang ghé vào trong lòng hắn chảy nước miếng, hắn toét miệng, chụt chụt chụt nụ hôn buổi sáng.
Ba Lê từ phòng ngủ tỉnh lại, sau khi ngủ một giấc, vì trở về gấp mà mấy ngày không ngủ, duỗi eo chuẩn bị đi xem bảo bối nhỏ của mình
Vài ngày không gặp, rất nhớ bảo bối nhỏ.
Mới vừa vén rèm lên......
Trên giường lớn, một tiểu tử thúi không mặc quần áo, ôm bảo bối nhỏ, nhìn thấy ba Lê thì ngẩn người. Sau đó nhìn thoáng qua căn phòng phía sau, tựa hồ bừng tỉnh.
Bỗng nhiên ngẩng mặt, cười sáng lạn, "Ba!"
Ba Lê: "........."
Thằng nhóc mày nói gì có gan nói lại lần nữa xem nào?
Tác giả có lời muốn nói: Tươi cười dần dần biến mất .jpg
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Khi ba Tần về nhà, nhìn thấy thằng con lúc nào cũng mặt lạnh của mình, ôm một cô bé cưỡi ngựa, nụ cười trên mặt mạc danh quen mắt, so với cha nó còn khoa trương hơn.
Ba Tần xoa xoa mắt.
...... Hình ảnh trước mắt không thay đổi.
Ba Tần đi ra ngồi vào xe, mở cửa bước vào.
...... Rất tốt, cảnh tượng vẫn chưa thay đổi.
-- Thằng nhóc đang cưỡi ngựa gỗ kia, thật sự là đứa mà trước kia thấy em trai nó cưỡi liền lộ ra vẻ mặt khinh thường, hận không thể viết hai chữ trẻ con sao.
Ba Tần sợ tới mức suýt nữa đánh rơi túi công văn.
Không đầu không đuôi đi vào trong nhà, hỏi vợ, "Bà xã, bên ngoài kia có chuyện gì xảy ra vậy?"
Mình đi làm về mà tiểu tử kia còn không thèm nhìn, tuy rằng trước kia cũng chưa bao giờ sùng bái nhưng thấy mình về nhà cũng nhìn hai lần a. "Còn có cô bé trong lòng nó..." là ai?
Ba Tần hơi sửng sốt, đi vào mới phát hiện, trên sô pha còn có một người phụ nữ xa lạ, phản ứng lại, nuốt lại những lời định nói, khôi phục đứng đắn, gật gật đầu.
Mẹ Tần giới thiệu hai người với nhau, sau đó trợn mắt nhìn chồng mình, "Kia không nên hỏi anh?! Anh đã dạy con trai anh cái gì vậy?"
"Anh?" Ba Tần kinh ngạc, "Anh không dạy nó cái gì a."
Cho dù có, thì có quan hệ gì với việc mình dạy nó?
Mẹ Tần vừa buồn cười vừa tức giận, "Em đây không biết, dù sao hôm nay con trai anh dùng kẹo đổi được một cô con dâu về, nói là anh dạy."
Mẹ Tần nhìn ra bên ngoài, "Nhạ, hiện tại không phải đang dụ dỗ vợ?"
Ba Tần: "........."
Bây giờ nên khen con trò giỏi hơn thầy hay là nên tức giận?
...Lúc trước có nói qua để nó tự đi tìm vợ, nhưng đó là vì khi còn nhỏ thằng bé ngày nào cũng muốn ngủ với mẹ, vì sinh hoạt vợ chồng mới có thể nói như vậy a...... Chỉ là gạt nó.
Bây giờ lại tìm được một cô vợ a?!
Mẹ Tần nhìn thoáng qua chồng mình, lại bồi thêm một câu, "Con dâu anh là do con trai anh trộm về, lợi hại không?"
Ba Tần: "........."
Lợi hại a con trai của ba.
Trộm vợ không phạm pháp a?
Bên này hai nhà ở chung hòa thuận, tiếng cười của ba đứa bé truyền rất xa, biệt thự cách vách không khí lại không tốt.
Ba mẹ Trần Thần Hi đang ngồi trên sô pha kiểm tra tiền, hai người bọn họ chỉ có một đứa con gái là Trần Thần Hi, cho nên vẫn luôn chiều chuộng cô ta, lần này Trần Thần Hi muốn mua phòng ở này, hai vợ chồng không lay chuyển được con gái, khẽ cắn môi cũng mua.
Nhưng những ngày sau cũng không tốt lắm.
Bọn họ chỉ có thể xem như gia đình khá giả, trước kia có tiền bồi thường tai nạn lao động, cho nên có thể lấy ra để mua phòng, nhưng mua phòng rồi thì không còn nữa.
Không có tiền gửi ngân hàng đặc biệt không yên lòng, mấy ngày nay Trần gia phải thắt lưng buộc bụng, giảm tiền ăn mặc chi tiêu đi một nửa, chuẩn bị tiết kiệm một ít tiền.
Lúc này lại ngửi thấy mùi thơm nhà cách vách, tâm tình liền không tốt lắm.
...Trần Thần Hi còn đang lo lắng vấn đề về nam thần của mình và Diệu Diệu, đời trước Tần Châu và Lê Diệu Diệu kết hôn, nhưng sau đó, lại có tin tức truyền ra bọn họ ly gôn......
Trần Thần Hi có chút khó chịu trở mình, bây giờ nam thần còn nhỏ, có thể tưởng tượng về sau hắn sẽ đau lòng, cô ta vẫn nên nhìn nhìn, không để cho hắn và Lê Diệu Diệu ở bên nhau.
Trần Thần Hi hạ quyết định, nắm tay, chuẩn bị đi ngủ sớm, hoàn toàn không quan tâm tới khuôn mặt u sầu của ba mẹ mình.
Đời này cô ta phải làm một mỹ nhân đâu.
Cách vách nghĩ gì, Tần gia bên này không biết.
Tần Trường An chơi với vợ mình cả một buổi trưa, chơi cả những tèo trước kia mình khinh thường, toàn bộ quá trình không lúc nào ngừng mỉm cười.
Nhưng tới buổi tối...
Chạng vạng, mẹ Lê muốn mang Diệu Diệu về nhà ăn cơm, -- nói như thế nào cũng là lần đầu tiên quen biết, ăn cơm ở nhà người ta thì không tốt lắm.
Mẹ Tần khuyên như thế nào cũng không được.
Hai nhà đều là người hỗn trong thương trường, không nói có bao nhiêu uy tín danh dự, nhưng lăn lê bò lết thời gian dài, cũng biết được một số nguyên tắc trong khi thiết lập quan hệ,...... Nhưng Tần Trường An không hiểu a.
Hắn cũng không muốn hiểu.
Hắn chỉ biết mẹ vợ muốn mang vợ hắn đi, mang về nhà, muốn tách hai người bọn họ ra!
Cái này sao mà được?!
Tần Trường An gắt gao ôm lấy Diệu Diệu, banh mặt, "Diệu Diệu không đi, đây là vợ của con! Bọn ở phải ở bên nhau!"
Mẹ Lê cười, "Diệu Diệu đói bụng, phải về nhà ăn cơm, Trường An cũng ăn cơm, ngày mai cô sẽ dẫn Diệu Diệu tới đây chơi được không?"
"Diệu Diệu? Diệu Diệu? Tới đây, ôm mẹ, chúng ta về nhà."
Tần Trường An muốn phản bác, muốn giải thích đây là vợ mình, tách bọn họ ra là không đúng......
Nhưng nghĩ tới đây là mẹ vợ của mình, cần phải tôn kính, liền do dự, tay vẫn không buông ra, "Ở nhà con cũng có thể ăn a..."
Diệu Diệu cũng ôm cổ hắn, ăn vạ trên người hắn, cúi đầu vùi vào cổ hắn, không ngẩng đầu.
-- Kẹo của Diệu Diệu còn chưa ăn hết đâuu ╯^╰
Mấy người lớn nói không có tác dụng.
Mẹ Tần cười, tính tình tương đối thẳng thắn, nói muốn giữ người ở lại ăn cơm chính là thật sự muốn giữ lại, hai bà mẹ lại hợp nhau, mẹ Tần cũng mặc kệ nguyên tắc ngày đầu tiên quen biết không thể ở lại ăn cơm.
"Cậu xem... Được rồi, đừng giãy giụa, hôm nay hai mẹ con cậu ăn cơm ở đây."
Mẹ Tần xoay người vào phòng bếp, "Vừa lúc nhà cậu cũng không có ai, hôm nay tớ sẽ xuống bếp cho cậu nếm thử tay nghề của tớ."
Mẹ Lê thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể lắc đầu, chọc chọc Diệu Diệu đầu nhỏ, mắng một câu, "Tiểu phôi đản!"
Sau đó bản thân cũng đi theo, sao có thể thật sự để người ta nấu cơm, ít nhất mình cũng nên giúp đỡ.
Tần Lạc Dương cũng mới hai ba tuổi, bằng tầm tuổi của Diệu Diệu, mẹ Tần biết trẻ con tuổi này thực ăn món gì, làm rất nhiều món mà trẻ con thích.
Đến giờ ăn cơm, tiểu mập mạp được ba Tần ôm xuống, có chút thẹn thùng đánh giá Diệu Diệu và anh trai của mình, di, cậu còn chưa bao giờ nhìn thấy anh trai ôm người khác đâu.
Vài người phân chủ khách ngồi xuống, mẹ Lê đặt Diệu Diệu ở bên cạnh mình.
Tần Trường An rửa tay đi ra, nhìn xung quanh, không chút do dự chạy đến bên cạnh Diệu Diệu, kéo ghế ngồi đi xuống, "Diệu Diệu, em thích ăn cái gì?"
Mẹ Tần ngồi ở đối diện, bát đũa đã sắp sẵn cho hắn: "........."
Gân xanh trên trán nhảy nhảy, mẹ Tần đưa bát đũa qua, cảnh cáo, "Tí nữa đừng quấy rầy Diệu Diệu."
Tổng cảm thấy đứa con trai này về sau khẳng định sẽ phí công nuôi dưỡng......
Sao hắn lại quấy rầy?
Tần Trường An kéo ghế tới gần hơn, quan sát mẹ Lê đút cô như thế nào, cô có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, một đôi mắt xem miễn bàn nhiều nghiêm túc.
Tần Trường An có ý tưởng, hắn nghĩ đương nhiên, -- về sau người gần gũi nhất hẳn là hắn và Diệu Diệu, đút cơm cho Diệu Diệu hắn nên làm, sao có thế làm phiền mẹ vợ? Cho nên bây giờ hắn phải bắt đầu học.
May mà người lớn ở đây không ai biết được suy nghĩ của hắn.
......
Trẻ con luôn luôn thích cạnh tranh, Tần Lạc Dương ăn nhiều, cũng không cần người đút, Diệu Diệu vốn có hơi kén ăn, bởi vì chuyện này mà buổi tối hôm nay ăn một bát cơm đầy.
Tần Lạc Dương ăn xong liền ngủ, vốn dĩ chuẩn bị chơi Transformers với anh trai, nhưng gọi mấy lần Tần Trường An đều nói không muốn...
Ba Tần bế cậu lên, dỗ dành, "Anh trai phải tiếp khách, ngày mai lại chơi với con."
"Nga." Tiểu mập mạp đã hiểu, khách a ~ không có việc gì, anh vẫn là của cậu, về sau lại chơi với cậu...
Tiểu mập mạp ngủ không bao lâu, Diệu Diệu cũng ngáp một cái, -- cô còn nhỏ, giữa trưa chỉ ngủ một lúc, bây giờ cũng nên ngủ.
Tần Trường An bế cô lên, để cô dựa vào người mình, ra dáng ra hình vỗ lưng cô, "Mẹ vợ, Diệu Diệu buồn ngủ......"
Mẹ Lê đang muốn duỗi tay ôm Diệu Diệu nói chúng ta về nhà, lại thấy dứa nhỏ này nói thêm một câu, "Vậy con bế cô ấy lên phòng, mẹ về nhà cẩn thận."
Mẹ Lê: ".........???"
Tay mẹ Lê còn duỗi ở không trung.
...... Có ý tứ gì?
Ba người nhìn tiểu tử ngày nói xong đã ôm người lên tầng, đều vì cái thao tác này của hắn sợ ngây người.
Tuy Tần Trường An luôn nói đây là vợ hắn, nhưng bọn họ cũng chỉ cho rằng hắn tìm được bạn chơi cùng, hoàn toàn không nghĩ tới hắn muốn ôm người đi ngủ.
Khi ba người đi lên, Tần Trường An đã cởi hết quần áo của mình, đặt Diệu Diệu ở trên giường, ra dáng ra hình ôm lấy cô,
Còn dịch dịch chăn......
Có thể nói là rất ra dáng một người chồng.
Thấy người đi vào, còn rất có lễ phép hạ giọng. "Phiền toái, tắt đèn!"
Ba người: "........."
Mẹ Lê nhịn không được cười, mẹ Tần định bảo Tần Trường An buông ra, bị ba Tần kéo lại.
Ba Tần nói, "Ba biết đây là vợ con, nhưng con không thể ngủ cùng Diệu Diệu."
Không chờ Tần Trường An hỏi, ba Tần giải thích, "Xin nghĩ lại, hai đứa chưa làm hôn lễ đúng không?"
Ba Tần nói đặc biệt nghiêm túc, "Chưa kết hôn đã để Diệu Diệu ngủ ở nhà chúng ta, người khác sẽ chê cười con bé, con nghĩ lại nhà hàng xóm trước kia của chúng ta...... Có phải như vậy không?"
"Cũng đúng......"
Tần Trường An, "... Vậy con đi sang nhà Diệu Diệu ngủ."
Tần Trường An nói làm liền làm, lăn long lóc bò dậy, cẩn thận ôm Diệu Diệu, bảo đảm, "Ba, chờ con thành niên, đăng kí kết hôn với Diệu Diệu, lúc đó sẽ mang Diệu Diệu về nhà."
Hắn ôm Diệu Diệu liền đi ra ngoài.
Dù sao nói hắn lại không quan trọng ~
Ba Tần: "........." Mang về cái rắm!
Lúc này mới sáu tuổi đã đi ở rể, lão tử còn có thể chờ mong ngươi hai mươi tuổi mang được vợ về nhà??
Mẹ Lê vỗ vỗ bả vai mẹ Tần, nhịn không được cười cong mắt, "Yên tâm đi, tớ sẽ chăm sóc con trai cậu."
Mẹ Tần: "........."
Tần Trường An quay đầu lại thúc giục, "Mẹ vợ, mẹ ra mở cửa cho con với!"
Mẹ Le bật cười, "Được rồi, tới ngay đây."
Nói xong quay đầu, nghiêm túc nói, "Thôi, không đùa nữa, đừng lo lắng, tớ sẽ chăm sóc hai đứa."
Nhìn Tần Trường An bước đi không thừn quay đầu lại, ba Tần trầm mặc một lúc, hỏi, "Mặc kệ?"
Mẹ Tần lấy lại tinh thần, hít vào một hơi, mắt trợn trắng, đóng cửa rầm một tiếng,
"Quản cái gì quản, có quản được à?! Coi như đứa con này phí công nuôi!"
Tần Trường An cùng Diệu Diệu ở trong một căn phòng.
Phòng ngủ Lê gia khá đặc biệt, phòng ngủ chính đả thông với phòng của Diệu Diệu, ở giữa chỉ có một cái rèm, buổi tối Diệu Diệu có động tĩnh gì, mẹ Lê cùng ba Lê có thể nghe thấy.
Nửa đêm.
Tần Trường An đang ngủ ngon lành, liền mơ mơ màng màng cảm thấy cách vách có âm thanh gì đó, hình như là giọng nói của đàn ông...
Hắn mơ mơ màng màng vươn tay sờ sờ, "Diệu Diệu?"
Phát hiện cô còn ở bên cạnh mình, yên tâm, ôm ôm liền tiếp tục ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tần Trường An tỉnh lại, Diệu Diệu đang ghé vào trong lòng hắn chảy nước miếng, hắn toét miệng, chụt chụt chụt nụ hôn buổi sáng.
Ba Lê từ phòng ngủ tỉnh lại, sau khi ngủ một giấc, vì trở về gấp mà mấy ngày không ngủ, duỗi eo chuẩn bị đi xem bảo bối nhỏ của mình
Vài ngày không gặp, rất nhớ bảo bối nhỏ.
Mới vừa vén rèm lên......
Trên giường lớn, một tiểu tử thúi không mặc quần áo, ôm bảo bối nhỏ, nhìn thấy ba Lê thì ngẩn người. Sau đó nhìn thoáng qua căn phòng phía sau, tựa hồ bừng tỉnh.
Bỗng nhiên ngẩng mặt, cười sáng lạn, "Ba!"
Ba Lê: "........."
Thằng nhóc mày nói gì có gan nói lại lần nữa xem nào?
Tác giả có lời muốn nói: Tươi cười dần dần biến mất .jpg
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook