Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Lập lời hứa
Thả người nhảy theo, Vương Lãnh cũng bay vọt xuống dưới, cấp tốc đuổi theo Tô Hàm Vận vừa rơi xuống.
Do lúc Vương Lãnh nhảy xuống đã dùng lực đạo cực lớn, cộng thêm thể hình của hắn cũng nặng, cho nên rất nhanh đã đuổi kịp Tô Hàm Vận.
Nhìn người phụ nữ nhắm chặt mắt này, Vương Lãnh vươn tay ra ôm lấy cô, cảm giác dịu dàng mềm mại phút chốc ập đến.
Khoảnh khắc được Vương Lãnh ôm chặt lấy, Tô Hàm Vậm mở trừng mắt ra, kinh ngạc nhìn Vương Lãnh.
Lúc này hai người đang nhanh chóng rơi xuống, gió không ngừng thổi tới, thổi cho mái tóc của Vương Lãnh dựng ngược về sau.
Nhìn thấy hắn khiến Tô Hàm Vận vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ Vương Lãnh lại nhảy xuống theo mình như vậy.
Mặc dù cô chán đời, không muốn sống tạm bợ cho qua ngày nữa, nhưng cũng không muốn vì mình mà liên lụy đến Vương Lãnh.
Cho nên cô vốn cực kỳ bình tĩnh lúc này cũng bắt đầu hoảng loạn.
Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt sợ hãi đó của Tô Hàm Vận, Vương Lãnh không nói gì, cũng không có thời gian cảm nhận sự mềm mại kia, bởi vì sắp chạm tới mặt đất rồi, muốn không bị thương thì hắn bắt buộc phải ứng phó thật tốt!
Cơ thể trong không trung, Vương Lãnh phất tay về phía dưới, sức mạnh linh lực từ bàn tay bắn ra, thân hình hai người đang rơi xuống đất chấn động.
Mặc dù tác dụng phản lực của linh lực kình bắn ra không lớn, nhưng cũng đủ giúp Vương Lãnh giảm bớt tốc độ, thậm chí thay đổi hướng rơi xuống.
Linh lực kình luân phiên bắn ra, Vương Lãnh ôm chặt Tô Hàm Vận, áp sát tới phía mặt tường.
Nhìn thấy bức tường bên dưới có một cái gồ, Vương Lãnh nhíu mày, quán chú toàn lực xuống dưới chân, sau đó dùng lực điểm lên trên gồ, khoảnh khắc đó, hắn lại ngang ngược thay đổi xu thế rơi xuống, ngược lại, còn mạnh mẽ nhảy hướng lên trên.
Nhưng lăng không nhảy lên cũng không thể giúp Vương Lãnh nhảy được đến ban công tầng hai, chỉ có tác dụng giảm bớt tốc độ mà thôi.
Nhưng giảm tốc độ cũng có thể giúp hai người rơi xuống mặt đất với tốc độ cực chậm.
Mặc dù tốc độ chậm, nhưng Vương Lãnh đang ôm Tô Hàm Vận, trọng lượng của hai người đều ngưng tụ trên người hắn, cho nên lúc chạm xuống, hắn vẫn nặng nề đạp lên mặt đất phát ra tiếng vang nặng trĩu.
Có điều với khí lực luyện khí tầng thứ hai của Vương Lãnh, chút chấn động này đối với hắn mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.
Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều đã được Tô Hàm Vận chứng kiến, lúc này nhìn thấy Vương Lãnh không chút xây xước, trái tim cô mới đập bình thường lại được.
Nhưng cô chợt nhận ra, cơ thể mềm mại của mình đang bị Vương Lãnh ôm chặt lấy, thế là mặt liền ửng đỏ, ra sức vùng vẫy, khẽ quát lên: "Bỏ tôi ra!"
Vương Lãnh cúi đầu xuống nhìn thì thấy thần sắc u buồn của Tô Hàm Vận, hắn biết cô vẫn tâm lạnh ý nhạt như trước.
Cứ như vậy thì cho dù hắn ngày đêm canh trừng ở bên cạnh cũng tuyệt đối không thể đảm bảo lần nào cũng cứu được cô.
Huống chi, hắn không thể ngày đêm túc trực ở nhà họ Vương được, cho nên muốn khiến Tô Hàm Vận từ bỏ ý định tự tử, hắn phải giở chút thủ đoạn.
Ôm chặt lấy Tô Hàm Vận, Vương Lãnh nhướn mày nói: "Đến chết cũng không sợ, chị còn sợ bị tôi ôm sao?"
Mặc dù giọng điệu lúc Vương Lãnh nói chuyện rất bình thản, hoàn toàn không có suy nghĩ tán tỉnh, nhưng bị một người đàn ông nói sát bên tai như thế, tai Tô Hàm Vận vẫn đỏ ửng lên.
Hơn nữa lúc này đã là nửa đêm, hai người cô nam quả nữ ôm nhau đứng dưới lầu, nếu như bị người khác nhìn thấy thì cô thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Mau bỏ tôi ra!", Tô Hàm Vận giãy dụa vặn vẹo cơ thể, muốn thoát ra khỏi vòng tay của Vương Lãnh.
Nhưng dù Vương Lãnh chỉ dùng một chút lực đạo thôi cũng vẫn vô cùng mạnh mẽ, mặc cho Tô Hàm Vận giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được.
Ngược lại, vì sự vùng vẫy của cô mà khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn.
Tô Hàm Vận vặn vẹo như vậy sinh ra cảm giác rất kỳ lạ, trong lòng Vương Lãnh khẽ rung động.
Nghĩ đến việc tiếp theo phải nói đến chuyện chính, cứ ôm thế này cũng không được, cho nên hắn bèn thả lỏng tay ra.
Vội vàng từ trong vòng tay của Vương Lãnh nhảy xuống, Tô Hàm Vận cảnh giác nhìn Vương Lãnh.
Cô vẫn chưa quên được sự điên cuồng đêm đó của Vương Lãnh, cho dù Vương Lãnh hiện tại biểu hiện rất lạnh nhạt, phảng phất như coi thường hết thảy, nhưng ai biết liệu hắn có lại trở nên điên cuồng nữa hay không.
Dù sao tiếng tắm ăn chơi trác táng của Vương Lãnh, trước khi cô gả vào nhà họ Vương thì đã được nghe đến rồi.
Nhìn Tô Hàm Vận, Vương Lãnh dửng dưng nói: "Chị vẫn một lòng muốn chết đúng không?"
Nghe câu nói này, Tô Hàm Vận sững người, nhưng cũng không nói gì.
Vương Lãnh thấy vậy khẽ chau mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra, trầm giọng nói: "Tiên Tôn Hạo Thiên tôi tung hoành một đời, cho người sống thì không ai có thể chết, chị cũng không phải là ngoại lệ”.
"Nếu như chị vẫn muốn chết, có lẽ tôi không thể lần nào cũng cứu được chị, nhưng tôi có thể cho chị biết, chỉ cần chị còn dám tìm đến cái chết, vậy thì... chị cứ chờ cùng gặp người nhà của mình dưới địa ngục đi!"
Mặc dù nghe không hiểu Tiên Tôn Hạo Thiên mà Vương Lãnh nói là cái gì, nhưng vế sau thì Tô Hàm Vận hoàn toàn hiểu, cô biết ý của Vương Lãnh là muốn nói nếu như cô còn dám tìm đến cái chết vậy thì hắn sẽ không tha cho người nhà của cô.
Sau khi phản ứng lại, Tô Hàm Vận rất tức giận, cô không ngờ tên này lại biến thái như vậy, lại lấy người nhà của cô ra để uy hiếp cô.
Mặc dù cực kỳ phẫn nộ, nhưng Tô Hàm Vận cũng biết, với tính cách của Vương Lãnh trước đây, hắn chắc chắn dám làm như vậy.
Huống chi, ngữ khí của Vương Lãnh lúc này mặc dù bình thản, nhưng trong đó lại ẩn chứa vẻ đã nói là làm, khiến Tô Hàm Vận không dám nghi ngờ.
Dù sao nhà họ Tô của cô tuy rằng không yếu, nhưng cũng không thể so sánh với nhà họ Vương được, bằng không cô cũng đã không bị ép liên hôn với nhà họ Vương.
Mặc dù có chút oán hận với người nhà, nhưng Tô Hàm Vận cũng không hy vọng vì mình mà khiến bọn họ gặp phải nguy hiểm, cho nên câu nói này của Vương Lãnh lập tức chặn đứng lại con đường muốn chết của cô.
Không nhịn được nữa, cô bỗng òa lên khóc.
Nước mắt trong suốt tràn ngập đôi mắt sáng ngời của cô, không ngừng tuôn xuống trên gương mặt.
Thấy Tô Hàm Vận khóc nức nở, trái tim Vương Lãnh bỗng mềm nhũn, nhưng chợt gạt bỏ đi ý nghĩ thương hại.
Nếu như hiện tại hắn không cứng rắn, thì không chừng Tô Hàm Vận sẽ lại tìm đến cái chết.
"Tại sao ngay đến chết mà tôi cũng không làm được?", Tô Hàm Vận bưng mặt khóc nức nở, đau đớn nghẹn ngào nói.
Vương Lãnh không nói gì, chỉ trầm mặc đứng nghe Tô Hàm Vận than khóc.
Một hồi lâu sau, Tô Hàm Vận mới ngừng khóc, cô buông thõng tay xuống, gương mặt như hoa lê đọng nước tràn ngập vẻ kiên định.
"Tôi có thể làm theo lời cậu nói, nhưng những gì cậu vừa nói có được tính không?"
Thấy sự kiên quyết trên mặt Tô Hàm Vận, trong lòng Vương Lãnh thở phào nhẹ nhõm, cô của trước đây cuối cùng cũng trở lại rồi...
Vương Lãnh đương nhiên biết điều Tô Hàm Vận nói là gì, hắn gật đầu nói: "Vẫn tính, nếu như rời khỏi nhà họ Vương khiến chị vui vẻ hơn thì tôi nhất định sẽ làm được".
Vương Lãnh nhếch miệng nhìn cô, có gì đó muốn nói nhưng lại không nói ra.
Điều hắn muốn nói là, nếu như Tô Hàm Vận muốn thì hắn cũng có thể chịu trách nhiệm.
Dù sao, Tô Hàm Vận nhảy lầu quyên sinh cũng là di hận mà hắn đã giấu trong tim suốt một đời, từ đó hắn đã nảy sinh tình cảm không bình thường với người phụ nữ xấu số này, nếu như muốn chịu trách nhiệm thì cũng không phải là không thể.
Nhưng nghĩ đến thân phận của hai người, hắn mà còn nói như vậy với cô thì đoán chừng cho dù hắn có nói ra, Tô Hàm Vận cũng chắc chắn cũng không chấp nhận, cho nên Vương Lãnh mới không nói những điều này ra.
Tô Hàm Vận trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt đầy sự kiên định: "Được, chỉ cần cậu có thể giúp tôi giải bỏ hôn ước, rời khỏi nhà họ Vương, tôi có thể không chết nữa, cậu cũng không được làm hại người nhà của tôi!"
Vương Lãnh gật đầu, nhìn thật sâu vào mắt Tô Hàm Vận rồi quay người đi lên lầu.
Tuy bác cả đã nói, cho dù anh họ đã chết, nhưng cũng không cho phép Tô Hàm Vận rời khỏi nhà họ Vương, không cho cô xóa bỏ hôn ước, không cho cô tái giá, nhưng Vương Lãnh tin, nếu như có sự yêu cầu của mình, bác cả chắc chắn sẽ không cứng nhắc nữa.
Do lúc Vương Lãnh nhảy xuống đã dùng lực đạo cực lớn, cộng thêm thể hình của hắn cũng nặng, cho nên rất nhanh đã đuổi kịp Tô Hàm Vận.
Nhìn người phụ nữ nhắm chặt mắt này, Vương Lãnh vươn tay ra ôm lấy cô, cảm giác dịu dàng mềm mại phút chốc ập đến.
Khoảnh khắc được Vương Lãnh ôm chặt lấy, Tô Hàm Vậm mở trừng mắt ra, kinh ngạc nhìn Vương Lãnh.
Lúc này hai người đang nhanh chóng rơi xuống, gió không ngừng thổi tới, thổi cho mái tóc của Vương Lãnh dựng ngược về sau.
Nhìn thấy hắn khiến Tô Hàm Vận vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ Vương Lãnh lại nhảy xuống theo mình như vậy.
Mặc dù cô chán đời, không muốn sống tạm bợ cho qua ngày nữa, nhưng cũng không muốn vì mình mà liên lụy đến Vương Lãnh.
Cho nên cô vốn cực kỳ bình tĩnh lúc này cũng bắt đầu hoảng loạn.
Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt sợ hãi đó của Tô Hàm Vận, Vương Lãnh không nói gì, cũng không có thời gian cảm nhận sự mềm mại kia, bởi vì sắp chạm tới mặt đất rồi, muốn không bị thương thì hắn bắt buộc phải ứng phó thật tốt!
Cơ thể trong không trung, Vương Lãnh phất tay về phía dưới, sức mạnh linh lực từ bàn tay bắn ra, thân hình hai người đang rơi xuống đất chấn động.
Mặc dù tác dụng phản lực của linh lực kình bắn ra không lớn, nhưng cũng đủ giúp Vương Lãnh giảm bớt tốc độ, thậm chí thay đổi hướng rơi xuống.
Linh lực kình luân phiên bắn ra, Vương Lãnh ôm chặt Tô Hàm Vận, áp sát tới phía mặt tường.
Nhìn thấy bức tường bên dưới có một cái gồ, Vương Lãnh nhíu mày, quán chú toàn lực xuống dưới chân, sau đó dùng lực điểm lên trên gồ, khoảnh khắc đó, hắn lại ngang ngược thay đổi xu thế rơi xuống, ngược lại, còn mạnh mẽ nhảy hướng lên trên.
Nhưng lăng không nhảy lên cũng không thể giúp Vương Lãnh nhảy được đến ban công tầng hai, chỉ có tác dụng giảm bớt tốc độ mà thôi.
Nhưng giảm tốc độ cũng có thể giúp hai người rơi xuống mặt đất với tốc độ cực chậm.
Mặc dù tốc độ chậm, nhưng Vương Lãnh đang ôm Tô Hàm Vận, trọng lượng của hai người đều ngưng tụ trên người hắn, cho nên lúc chạm xuống, hắn vẫn nặng nề đạp lên mặt đất phát ra tiếng vang nặng trĩu.
Có điều với khí lực luyện khí tầng thứ hai của Vương Lãnh, chút chấn động này đối với hắn mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.
Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều đã được Tô Hàm Vận chứng kiến, lúc này nhìn thấy Vương Lãnh không chút xây xước, trái tim cô mới đập bình thường lại được.
Nhưng cô chợt nhận ra, cơ thể mềm mại của mình đang bị Vương Lãnh ôm chặt lấy, thế là mặt liền ửng đỏ, ra sức vùng vẫy, khẽ quát lên: "Bỏ tôi ra!"
Vương Lãnh cúi đầu xuống nhìn thì thấy thần sắc u buồn của Tô Hàm Vận, hắn biết cô vẫn tâm lạnh ý nhạt như trước.
Cứ như vậy thì cho dù hắn ngày đêm canh trừng ở bên cạnh cũng tuyệt đối không thể đảm bảo lần nào cũng cứu được cô.
Huống chi, hắn không thể ngày đêm túc trực ở nhà họ Vương được, cho nên muốn khiến Tô Hàm Vận từ bỏ ý định tự tử, hắn phải giở chút thủ đoạn.
Ôm chặt lấy Tô Hàm Vận, Vương Lãnh nhướn mày nói: "Đến chết cũng không sợ, chị còn sợ bị tôi ôm sao?"
Mặc dù giọng điệu lúc Vương Lãnh nói chuyện rất bình thản, hoàn toàn không có suy nghĩ tán tỉnh, nhưng bị một người đàn ông nói sát bên tai như thế, tai Tô Hàm Vận vẫn đỏ ửng lên.
Hơn nữa lúc này đã là nửa đêm, hai người cô nam quả nữ ôm nhau đứng dưới lầu, nếu như bị người khác nhìn thấy thì cô thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Mau bỏ tôi ra!", Tô Hàm Vận giãy dụa vặn vẹo cơ thể, muốn thoát ra khỏi vòng tay của Vương Lãnh.
Nhưng dù Vương Lãnh chỉ dùng một chút lực đạo thôi cũng vẫn vô cùng mạnh mẽ, mặc cho Tô Hàm Vận giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được.
Ngược lại, vì sự vùng vẫy của cô mà khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn.
Tô Hàm Vận vặn vẹo như vậy sinh ra cảm giác rất kỳ lạ, trong lòng Vương Lãnh khẽ rung động.
Nghĩ đến việc tiếp theo phải nói đến chuyện chính, cứ ôm thế này cũng không được, cho nên hắn bèn thả lỏng tay ra.
Vội vàng từ trong vòng tay của Vương Lãnh nhảy xuống, Tô Hàm Vận cảnh giác nhìn Vương Lãnh.
Cô vẫn chưa quên được sự điên cuồng đêm đó của Vương Lãnh, cho dù Vương Lãnh hiện tại biểu hiện rất lạnh nhạt, phảng phất như coi thường hết thảy, nhưng ai biết liệu hắn có lại trở nên điên cuồng nữa hay không.
Dù sao tiếng tắm ăn chơi trác táng của Vương Lãnh, trước khi cô gả vào nhà họ Vương thì đã được nghe đến rồi.
Nhìn Tô Hàm Vận, Vương Lãnh dửng dưng nói: "Chị vẫn một lòng muốn chết đúng không?"
Nghe câu nói này, Tô Hàm Vận sững người, nhưng cũng không nói gì.
Vương Lãnh thấy vậy khẽ chau mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra, trầm giọng nói: "Tiên Tôn Hạo Thiên tôi tung hoành một đời, cho người sống thì không ai có thể chết, chị cũng không phải là ngoại lệ”.
"Nếu như chị vẫn muốn chết, có lẽ tôi không thể lần nào cũng cứu được chị, nhưng tôi có thể cho chị biết, chỉ cần chị còn dám tìm đến cái chết, vậy thì... chị cứ chờ cùng gặp người nhà của mình dưới địa ngục đi!"
Mặc dù nghe không hiểu Tiên Tôn Hạo Thiên mà Vương Lãnh nói là cái gì, nhưng vế sau thì Tô Hàm Vận hoàn toàn hiểu, cô biết ý của Vương Lãnh là muốn nói nếu như cô còn dám tìm đến cái chết vậy thì hắn sẽ không tha cho người nhà của cô.
Sau khi phản ứng lại, Tô Hàm Vận rất tức giận, cô không ngờ tên này lại biến thái như vậy, lại lấy người nhà của cô ra để uy hiếp cô.
Mặc dù cực kỳ phẫn nộ, nhưng Tô Hàm Vận cũng biết, với tính cách của Vương Lãnh trước đây, hắn chắc chắn dám làm như vậy.
Huống chi, ngữ khí của Vương Lãnh lúc này mặc dù bình thản, nhưng trong đó lại ẩn chứa vẻ đã nói là làm, khiến Tô Hàm Vận không dám nghi ngờ.
Dù sao nhà họ Tô của cô tuy rằng không yếu, nhưng cũng không thể so sánh với nhà họ Vương được, bằng không cô cũng đã không bị ép liên hôn với nhà họ Vương.
Mặc dù có chút oán hận với người nhà, nhưng Tô Hàm Vận cũng không hy vọng vì mình mà khiến bọn họ gặp phải nguy hiểm, cho nên câu nói này của Vương Lãnh lập tức chặn đứng lại con đường muốn chết của cô.
Không nhịn được nữa, cô bỗng òa lên khóc.
Nước mắt trong suốt tràn ngập đôi mắt sáng ngời của cô, không ngừng tuôn xuống trên gương mặt.
Thấy Tô Hàm Vận khóc nức nở, trái tim Vương Lãnh bỗng mềm nhũn, nhưng chợt gạt bỏ đi ý nghĩ thương hại.
Nếu như hiện tại hắn không cứng rắn, thì không chừng Tô Hàm Vận sẽ lại tìm đến cái chết.
"Tại sao ngay đến chết mà tôi cũng không làm được?", Tô Hàm Vận bưng mặt khóc nức nở, đau đớn nghẹn ngào nói.
Vương Lãnh không nói gì, chỉ trầm mặc đứng nghe Tô Hàm Vận than khóc.
Một hồi lâu sau, Tô Hàm Vận mới ngừng khóc, cô buông thõng tay xuống, gương mặt như hoa lê đọng nước tràn ngập vẻ kiên định.
"Tôi có thể làm theo lời cậu nói, nhưng những gì cậu vừa nói có được tính không?"
Thấy sự kiên quyết trên mặt Tô Hàm Vận, trong lòng Vương Lãnh thở phào nhẹ nhõm, cô của trước đây cuối cùng cũng trở lại rồi...
Vương Lãnh đương nhiên biết điều Tô Hàm Vận nói là gì, hắn gật đầu nói: "Vẫn tính, nếu như rời khỏi nhà họ Vương khiến chị vui vẻ hơn thì tôi nhất định sẽ làm được".
Vương Lãnh nhếch miệng nhìn cô, có gì đó muốn nói nhưng lại không nói ra.
Điều hắn muốn nói là, nếu như Tô Hàm Vận muốn thì hắn cũng có thể chịu trách nhiệm.
Dù sao, Tô Hàm Vận nhảy lầu quyên sinh cũng là di hận mà hắn đã giấu trong tim suốt một đời, từ đó hắn đã nảy sinh tình cảm không bình thường với người phụ nữ xấu số này, nếu như muốn chịu trách nhiệm thì cũng không phải là không thể.
Nhưng nghĩ đến thân phận của hai người, hắn mà còn nói như vậy với cô thì đoán chừng cho dù hắn có nói ra, Tô Hàm Vận cũng chắc chắn cũng không chấp nhận, cho nên Vương Lãnh mới không nói những điều này ra.
Tô Hàm Vận trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt đầy sự kiên định: "Được, chỉ cần cậu có thể giúp tôi giải bỏ hôn ước, rời khỏi nhà họ Vương, tôi có thể không chết nữa, cậu cũng không được làm hại người nhà của tôi!"
Vương Lãnh gật đầu, nhìn thật sâu vào mắt Tô Hàm Vận rồi quay người đi lên lầu.
Tuy bác cả đã nói, cho dù anh họ đã chết, nhưng cũng không cho phép Tô Hàm Vận rời khỏi nhà họ Vương, không cho cô xóa bỏ hôn ước, không cho cô tái giá, nhưng Vương Lãnh tin, nếu như có sự yêu cầu của mình, bác cả chắc chắn sẽ không cứng nhắc nữa.
Bình luận facebook