Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Mày chết chắc rồi!
Cấp ba nằm ở tầng một tòa nhà dạy học nên Vương Lãnh đoán tên mập rất có thể đang ở nhà vệ sinh nữ tầng một.
Vì vậy, thân hình hắn thoăn thoắt như con thoi, trong lúc gấp gáp, Vương Lãnh đã tốc biến tới nhà vệ sinh nữ ở lầu một chỉ trong nháy mắt.
Thấy nhiều người vây quanh nhà vệ sinh nữ, Vương Lãnh hiểu mình đã tìm đúng chỗ.
Hắn dừng thi triển năng lực, thu hồi lại dáng vẻ chạy nước rút, nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ chết đứng người vì kinh ngạc, dù sao chuyện này cũng rất phản khoa học.
Vương Lãnh đứng bên ngoài đám đông quan sát tình hình bên trong, một đám đàn em đứng vây quanh Tôn Đào và Đồng Tinh Vũ, còn bên cạnh Đồng Tinh Vũ là tên mập đang bị giữ chặt hai tay ép vào tường.
Thấy vậy, Vương Lãnh thầm thở phào, cũng may là không đến muộn, nếu đến muộn một chút, cho dù cứu được thì tên mập cũng bị đánh cho một trận nhừ tử rồi.
Bị hai người đè mạnh vào tường, tên mập không thể trốn thoát, nhưng vẫn mạnh miệng: "Đồng Tinh Vũ, mày dám đối xử với tao như vậy, chờ lúc đại ca tao tới chắc chắn sẽ cho mày đẹp mặt".
Đồng Tinh Vũ nhìn tên mập khinh thường cười khẩy: "Mày vẫn chưa biết gì sao, bây giờ đến cái thân anh ta còn khó giữ nổi nữa là".
Tôn Đào đứng bên nói tiếp: "Nghĩa là, Vương Lãnh đã bị đuổi khỏi nhà họ Vương rồi, không có nhà họ Vương, anh ta chẳng là cái thá gì. Còn đòi so với anh Vũ?"
Tên mập kinh ngạc, nhưng nghĩ lại lúc nãy Vương Lãnh đã nói là sẽ tới ngay, nên anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng, vì vậy tiếp tục hét lên: "Nói láo, tao đã gọi điện cho đại ca rồi, anh ấy nói sẽ lập tức tới đây".
"Đồng Tinh Vũ, tao khuyên mày mau thả tao ra thì hơn, nếu không, chờ lúc đại ca tao tới, chắc chắn mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Thấy tên mập vẫn cứng miệng, Tôn Đào tức giận bước tới đá mạnh vào mông anh ta.
"Á".
Người hét lên không phải tên béo, mà là Tôn Đào, chuyện này khiến những người đứng xem vô cùng kinh ngạc.
Chuyện gì thế này?
Bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng đen xẹt qua, hình như là chạm vào chân của Tôn Đào, nhưng bóng đen kia nhanh đến mức mọi người đều tưởng là do mình hoa mắt.
Tôn Đào ôm chân, nhún nhảy tại chỗ mấy lần, đau đớn kêu lên: "Bà nó, ai chọi đá vào chân tôi vậy?"
Hắn kéo quần lên thì thấy bắp chân đã sưng tấy, máu bắt đầu từ từ chảy ra.
Tôn Đào kinh sợ, kêu thét um sùm: "Con mẹ nó, là kẻ nào, dám làm mà không dám nhận à?"
Vương Lãnh đứng bên cười thầm, bởi vì cục đá vừa rồi chính là do hắn ném ra.
Chỉ là hòn đá quá nhỏ và dễ vỡ, khi ném với lực mạnh sẽ bị bể, nếu không Vương Đào chắc chắn không chỉ bị chảy máu.
Nếu giờ hắn đã ở đây thì đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ vì đã đánh tên mập bị thương.
Chen qua đoàn người, Vương Lãnh chậm rãi bước ra: "Tôi đang tự hỏi không biết là ai dám bắt nạt tên mập, hóa ra là cháu trai à".
Lúc trước, Vương Lãnh thường xuyên bắt nạt Tôn Đào, vì vậy đã đặt cho hắn ta biệt danh là cháu trai.
Nhìn thấy Vương Lãnh bước ra, đám đàn em của Đồng Tinh Vũ bất giác lùi lại.
Những người này đều là học sinh, tuy ai cũng là cao thủ, không cần sợ hãi trước Vương Lãnh, nhưng bọn họ lại sợ thế lực đằng sau Vương Lãnh là nhà họ Vương, vì vậy mới bất giác lùi lại.
Thấy Vương Lãnh, hai mắt Đồng Tinh Vũ híp lại, một tia dữ tợn lóe lên trong mắt.
Tôn Đào cũng lùi lại theo bản năng, định trốn sau lưng Đồng Tinh Vũ, nhưng đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lúc này của Vương Lãnh, cùng với sự hỗ trợ của Đồng Tinh Vũ ở bên, vì vậy hắn nghiến răng, dũng cảm đứng lên phía trước đối mặt với Vương Lãnh.
“Thằng chó chết, mày dám gọi tao là cháu sao?”, Tôn Đào nhìn Vương Lãnh tức giận hét lên.
Vương Lãnh phớt lờ hắn, tên hề này căn bản không đáng để bận tâm.
Tất nhiên, nếu Tôn Đào vẫn hết lần này đến lần khác nhằm vào hắn, Vương Lãnh đương nhiên sẽ không bỏ qua, chờ lát nữa ắt sẽ có phần của Tôn Đào.
Hắn cũng không nhìn Đồng Tinh Vũ, mà quay đầu hung hăng nhìn hai người đang giữ tên mập.
Tuy bọn họ chỉ là tay sai của Đồng Tinh Vũ, nhưng gia cảnh cũng không tệ, vì vậy cũng không đến nỗi phải sợ Vương Lãnh chỉ vì một ánh mắt.
Chỉ là Vương Lãnh lúc trước đúng là không thể làm bọn họ sợ hãi, nhưng sát ý nồng đậm trong con ngươi hiện tại của hắn khiến bọn họ cảm giác như đang ở trong địa ngục, khí lạnh không ngừng tuôn trào.
"A".
Bọn họ ngạc nhiên kêu lên, vội vàng buông tên mập ra, bỏ chạy trong bộ dạng hoảng sợ và thảm hại.
Bọn họ không chạy tới cạnh Đồng Tinh Vũ, mà bỏ đi thật xa. Cảnh tượng này khiến Đồng Tinh Vũ và những người khác đều phải ngơ ngác.
Chuyện này……
Tất cả mọi người không còn gì để nói, dù biết Vương Lãnh xuất thân không tầm thường, nhưng cũng đâu đến nỗi khiến bọn họ phải bỏ chạy chỉ bằng một ánh mắt?
Bọn họ bắt đầu nhìn Vương Lãnh trong nghi hoặc, lúc này bọn họ mới phát hiện, Vương Lãnh đã không còn là Vương Lãnh của lúc trước.
Vì vậy, thân hình hắn thoăn thoắt như con thoi, trong lúc gấp gáp, Vương Lãnh đã tốc biến tới nhà vệ sinh nữ ở lầu một chỉ trong nháy mắt.
Thấy nhiều người vây quanh nhà vệ sinh nữ, Vương Lãnh hiểu mình đã tìm đúng chỗ.
Hắn dừng thi triển năng lực, thu hồi lại dáng vẻ chạy nước rút, nếu để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ chết đứng người vì kinh ngạc, dù sao chuyện này cũng rất phản khoa học.
Vương Lãnh đứng bên ngoài đám đông quan sát tình hình bên trong, một đám đàn em đứng vây quanh Tôn Đào và Đồng Tinh Vũ, còn bên cạnh Đồng Tinh Vũ là tên mập đang bị giữ chặt hai tay ép vào tường.
Thấy vậy, Vương Lãnh thầm thở phào, cũng may là không đến muộn, nếu đến muộn một chút, cho dù cứu được thì tên mập cũng bị đánh cho một trận nhừ tử rồi.
Bị hai người đè mạnh vào tường, tên mập không thể trốn thoát, nhưng vẫn mạnh miệng: "Đồng Tinh Vũ, mày dám đối xử với tao như vậy, chờ lúc đại ca tao tới chắc chắn sẽ cho mày đẹp mặt".
Đồng Tinh Vũ nhìn tên mập khinh thường cười khẩy: "Mày vẫn chưa biết gì sao, bây giờ đến cái thân anh ta còn khó giữ nổi nữa là".
Tôn Đào đứng bên nói tiếp: "Nghĩa là, Vương Lãnh đã bị đuổi khỏi nhà họ Vương rồi, không có nhà họ Vương, anh ta chẳng là cái thá gì. Còn đòi so với anh Vũ?"
Tên mập kinh ngạc, nhưng nghĩ lại lúc nãy Vương Lãnh đã nói là sẽ tới ngay, nên anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng, vì vậy tiếp tục hét lên: "Nói láo, tao đã gọi điện cho đại ca rồi, anh ấy nói sẽ lập tức tới đây".
"Đồng Tinh Vũ, tao khuyên mày mau thả tao ra thì hơn, nếu không, chờ lúc đại ca tao tới, chắc chắn mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Thấy tên mập vẫn cứng miệng, Tôn Đào tức giận bước tới đá mạnh vào mông anh ta.
"Á".
Người hét lên không phải tên béo, mà là Tôn Đào, chuyện này khiến những người đứng xem vô cùng kinh ngạc.
Chuyện gì thế này?
Bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng đen xẹt qua, hình như là chạm vào chân của Tôn Đào, nhưng bóng đen kia nhanh đến mức mọi người đều tưởng là do mình hoa mắt.
Tôn Đào ôm chân, nhún nhảy tại chỗ mấy lần, đau đớn kêu lên: "Bà nó, ai chọi đá vào chân tôi vậy?"
Hắn kéo quần lên thì thấy bắp chân đã sưng tấy, máu bắt đầu từ từ chảy ra.
Tôn Đào kinh sợ, kêu thét um sùm: "Con mẹ nó, là kẻ nào, dám làm mà không dám nhận à?"
Vương Lãnh đứng bên cười thầm, bởi vì cục đá vừa rồi chính là do hắn ném ra.
Chỉ là hòn đá quá nhỏ và dễ vỡ, khi ném với lực mạnh sẽ bị bể, nếu không Vương Đào chắc chắn không chỉ bị chảy máu.
Nếu giờ hắn đã ở đây thì đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ vì đã đánh tên mập bị thương.
Chen qua đoàn người, Vương Lãnh chậm rãi bước ra: "Tôi đang tự hỏi không biết là ai dám bắt nạt tên mập, hóa ra là cháu trai à".
Lúc trước, Vương Lãnh thường xuyên bắt nạt Tôn Đào, vì vậy đã đặt cho hắn ta biệt danh là cháu trai.
Nhìn thấy Vương Lãnh bước ra, đám đàn em của Đồng Tinh Vũ bất giác lùi lại.
Những người này đều là học sinh, tuy ai cũng là cao thủ, không cần sợ hãi trước Vương Lãnh, nhưng bọn họ lại sợ thế lực đằng sau Vương Lãnh là nhà họ Vương, vì vậy mới bất giác lùi lại.
Thấy Vương Lãnh, hai mắt Đồng Tinh Vũ híp lại, một tia dữ tợn lóe lên trong mắt.
Tôn Đào cũng lùi lại theo bản năng, định trốn sau lưng Đồng Tinh Vũ, nhưng đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lúc này của Vương Lãnh, cùng với sự hỗ trợ của Đồng Tinh Vũ ở bên, vì vậy hắn nghiến răng, dũng cảm đứng lên phía trước đối mặt với Vương Lãnh.
“Thằng chó chết, mày dám gọi tao là cháu sao?”, Tôn Đào nhìn Vương Lãnh tức giận hét lên.
Vương Lãnh phớt lờ hắn, tên hề này căn bản không đáng để bận tâm.
Tất nhiên, nếu Tôn Đào vẫn hết lần này đến lần khác nhằm vào hắn, Vương Lãnh đương nhiên sẽ không bỏ qua, chờ lát nữa ắt sẽ có phần của Tôn Đào.
Hắn cũng không nhìn Đồng Tinh Vũ, mà quay đầu hung hăng nhìn hai người đang giữ tên mập.
Tuy bọn họ chỉ là tay sai của Đồng Tinh Vũ, nhưng gia cảnh cũng không tệ, vì vậy cũng không đến nỗi phải sợ Vương Lãnh chỉ vì một ánh mắt.
Chỉ là Vương Lãnh lúc trước đúng là không thể làm bọn họ sợ hãi, nhưng sát ý nồng đậm trong con ngươi hiện tại của hắn khiến bọn họ cảm giác như đang ở trong địa ngục, khí lạnh không ngừng tuôn trào.
"A".
Bọn họ ngạc nhiên kêu lên, vội vàng buông tên mập ra, bỏ chạy trong bộ dạng hoảng sợ và thảm hại.
Bọn họ không chạy tới cạnh Đồng Tinh Vũ, mà bỏ đi thật xa. Cảnh tượng này khiến Đồng Tinh Vũ và những người khác đều phải ngơ ngác.
Chuyện này……
Tất cả mọi người không còn gì để nói, dù biết Vương Lãnh xuất thân không tầm thường, nhưng cũng đâu đến nỗi khiến bọn họ phải bỏ chạy chỉ bằng một ánh mắt?
Bọn họ bắt đầu nhìn Vương Lãnh trong nghi hoặc, lúc này bọn họ mới phát hiện, Vương Lãnh đã không còn là Vương Lãnh của lúc trước.
Bình luận facebook