• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Định mệnh anh và em (5 Viewers)

  • Chương 13 Thực tập.

Hôm nay tập đoàn bất động sản Thịnh Phát làm lễ động thổ thi công hệ thống suối nước ngầm tại mảnh đất mà Hải Nam dành được từ tay ông Jay Đặng.

Hơn một tháng qua Hải Nam ở luôn tại Quy Nhơn để điều hành công việc. Từ thiết kế xây dựng, xin giấy phép, chọn nhà thầu...anh đều tham gia và giám sát chặt chẽ.

Lúc đang làm lễ động thổ điện thoại trong túi quần của anh liên tiếp reo. Sau khi làm xong các thủ tục anh mới lấy máy từ túi quần ra bấm nghe, giọng nói của anh phát ra thiếu kiên nhẫn:

“Chuyện gì? Nói”.

Đầu bên kia vang lên giọng run rẩy của người đàn ông:

“Thưa tổng giám đốc, là tôi Phạm Hưng”.

Phạm Hưng là giám đốc kinh doanh của tập đoàn bất động sản Thịnh Phát.

“Tôi không mù”, Hải Nam khó chịu lên tiếng. Trong điện thoại của anh đến những lãnh đạo đứng đầu tập đoàn mà không lưu số điện thoại thì làm cách nào để anh quản lý một tập đoàn lớn như thế.

Phạm Hưng biết vị tổng giám đốc khó tính này đang tức giận anh đi thẳng vào vấn đề:

“Cậu biết rồi đó, hạn chót cuộc thi thiết kế khu dân cư cao cấp Mỹ Đình của chúng ta sắp tới ngày công bố kết quả rồi”.

Hải Nam quát lớn:

“Tôi bỏ số tiền lớn ra để thuê anh làm, một việc nhỏ như vậy anh cũng hỏi ý kiến của tôi?”

Phạm Hưng khó xử trả lời:

“Tuần trước tôi có hỏi qua ý kiến của cậu, cậu bảo hôm nay làm lễ động thổ công trình tại Quy Nhơn xong cậu sẽ bay ra Hà Nội trực tiếp xem xét các hồ sơ. Tôi chỉ gọi điện để nhắc cậu”.

Giọng của Hải Nam vẫn rất khó chịu:

“Còn chuyện giải phóng mặt bằng thế thế nào rồi?”

“Dạ dạ dạ...”

Hải Nam giỏng dạc tuyên bố:

“Lần trước tôi đã cho anh thêm thời gian và hôm nay là ngày quyết định anh còn giữ chiếc ghế giám đốc kinh doanh của tập đoàn bất động sản Thịnh Phát hay không?”

“Tôi, tôi...”

Phạm Hưng chưa nói hết câu Hải Nam đã trực tiếp cúp máy.

***

Chi nhánh tập đoàn bất động sản Thịnh Phát tại Hà Nội.

Mặc dù trong phòng bật máy lạnh nhưng mồ hôi mồ kê của Phạm Hưng túa ra như mưa, ướt cả chiếc áo sơ mi của anh đang mặc.

Anh biết tính khí thất thường của Hải Nam, mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng vẫn bị Hải Nam làm cho run sợ.

Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài Phạm Hưng quát lớn:

“Vào đi”.

Ánh Dương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bộ dạng của Phạm Hưng lúc này cô lấy tay che miệng cười trộm.

Mái tóc của anh thường ngày trẻ ngôi giữa rất chỉn chu thì hôm nay đường ngôi chạy loạn xạ, vạt áo sơ mi một bên bỏ vào quần một bên không, mấy nút áo sơ mi phía dưới bung ra, cả người anh mồ hôi như tắm. Nhìn anh mất đi vẻ nghiêm nghị cần có của một giám đốc.

Thấy Ánh Dương còn đứng ở cửa cười mình Phạm Hưng kéo luôn vạt áo sơ mi lên làm quạt.

“Cô cười cái gì?”

Hành động của Phạm Hưng làm lộ bụng bia của anh ta khiến Ánh Dương phải lấy tập hồ sơ che mặt của mình lại.

“Tuần sau tôi phải báo cáo kết quả thực tập về trường rồi. Anh làm ơn xem lại bản báo cáo thực tập dùm tôi?”

Phạm Hưng xua tay:

“Tôi nói với cô rồi, còn một hộ dân nữa chưa chịu thỏa thuận đền bù, cô giúp tôi xong tôi sẽ giúp cô vô điều kiện. Tôi đã hứa với cô tôi sẽ lôi hết những kinh nghiệm, bí quyết mà tôi đúc kết được trong mười năm nghề của mình không những hướng dẫn cô làm báo cáo thực tập mà còn hướng dẫn cho cô tốt nghiệp đại học loại xuất sắc. Cô không tin tôi sao?”

Ánh Dương nghe Phạm Hưng nói cô chỉ còn biết thở dài.

Văn phòng chi nhánh tập đoàn bất động sản Thịnh Phát nằm ở tầng trệt của tòa nhà chung cư cao cấp Thịnh Phát thuộc sở hữu của tập đoàn bất động sản Thịnh Phát tại vị trí đắc địa của quận Hoàn Kiếm. Ánh Dương có căn penthuose nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà.

Cô ở tại đây mà không về biệt thự của gia đình mình vì cô không muốn chạm mặt Thanh Phong. Ngoài bố mẹ của cô ra không ai biết cô sống ở đây cả. Thanh Phong lật tung thành phố cũng không thể tìm được cô mặc dù chỗ cô ở cánh biệt thự của gia đình cô và cách trường đại học Xây Dựng Hà Nội không xa.

Cô xin vào chi nhánh của tập đoàn bất động sản Thịnh Phát thực tập để tiện cho việc đi lại, chỉ cần ra khỏi thang máy là tới nơi thực tập, còn gì tiện bằng.

Hơn nữa cô biết tập đoàn bất động sản Thịnh Phát rất có tiếng trong ngành bất động sản. Cô nghĩ thực tập ở đây sẽ có nhiều cơ hội để cô được đi thực tế công trình để học hỏi kinh nghiệm, vận dụng lý thuyết mà cô học được vào thực tế.

Thế nhưng sự thật lại lớp phủ phàng hơn cô nghĩ rất nhiều. Ngay từ đầu lúc Ánh Dương vào thực tập, Phạm Hưng đã nhắm trúng cô. Anh xem cô như một vị cứu tinh có thể cứu vớt anh ta lúc này.

Ánh Dương là cô gái Hà Nội chính gốc, giọng nói rất hay, cách ứng xử đều rất chuẩn mực. Hơn hết cô có ngoại hình và gương mặt vô cùng xinh đẹp. Phạm Hưng nghĩ cô sẽ là thiên sứ giúp anh đàm phán đền bù với các hộ dân khó tính đang làm anh đau đầu lúc này.

Vì vậy ngay khi thấy Ánh Dương xin vào Thịnh Phát thực tập anh đã nhận ngay và còn hứa sẽ mang hết kinh nghiệm thực tế của mình giúp cô tốt nghiệp đại học loại xuất sắc.

Dự án khu dân cư cao cấp tại Mỹ Đình của tập đoàn bất động sản Thịnh Phát gặp khó khăn trong việc giải tỏa mặt bằng. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ thi công của dự án.

Điều Ánh Dương cần khi đi thực tập là kinh nghiệm thực tế ở các công trình xây dựng để đưa vào bản vẽ và ngược lại, nhưng thực tế cô chưa từng được tiếp xúc với bản vẽ thiết kế hay thực tế công trình xây dựng mà nhiệm vụ của cô khi thực tập tại tập đoàn bất động sản Thịnh Phát giống như một chuyên viên đàm phán.

Hằng ngày cô cùng Phạm Hưng đi tới các hộ dân chưa chịu di dời để đàm phán đền bù. Cô phải nắm bắt được tâm lý, điều kiện kinh tế và yêu cầu của từng hộ dân để đưa ra thỏa thuận. Cuối cùng cô đã thành công đạt được thỏa thuận với những hộ khó tính nhất. Chỉ còn duy nhất một hộ dân hai người chưa gặp được.

Phạm Hưng cầm chùm chìa khóa, lúc đi ngang qua người Ánh Dương anh búng tay:

“Đi thôi”.

Ánh Dương lắc đầu:

“Anh có thể chỉnh sửa lại quần áo của anh cho đàng hoàng không? Mọi người nhìn vào lại nghĩ tôi vừa ức hiếp anh đó”.

Phạm Hưng đứng sát lại gần Ánh Dương nở nụ cười tà:

“Nếu được cô ức hiếp, có phải ngồi tù tôi cũng cam lòng”.

Ánh Dương đẩy Phạm Hưng ra xa:

“Anh mà không nghiêm túc là tôi để anh đi một mình đấy”.

Phạm Hưng giơ tay lên đầu hàng:

“Vị cứu tinh của tôi ơi, tôi chỉ nói đùa một chút thôi”, nói xong anh nghiêm túc chỉnh sửa lại quần áo cho ngay ngắn rồi nhìn Ánh Dương nghiêm túc nói: “Chức vụ giám đốc kinh doanh của tôi có thể nói là nhờ cả vào cô đó, tuần sau nếu chưa giải quyết xong vấn đề mặt bằng thì cái ghế giám đốc của tôi cũng coi như xong đó cô hiểu không?”

Ánh Dương không đi theo Phạm Hưng mà đi tới ngồi xuống ghế dành cho khách trước bàn làm việc của Anh. Cô đặt tập tài liệu của mình lên bàn làm việc của anh nói:

“Cái ghế của anh mất anh có thể kiếm cái khác, còn tôi không làm báo cáo thực tập kịp thời sẽ không được làm đồ án tốt nghiệp, hơn bốn năm học đại học của tôi xem như đổ xuống sông xuống biển hết. Anh xem cái nào quan trọng hơn?”

Phạm Hưng đi tới bàn làm việc của mình cầm tập tài liệu của Ánh Dương lên để vào một góc rồi nói với cô:

“Tôi hứa tối nay tôi sẽ xem, được chưa bà cô tổ của tôi?”

“Thế còn nghe được”, Ánh Dương lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc Ánh Dương và Phạm Hưng đi qua phòng hành chính, một nam nhân viên chạy ra chặn đường hai người lại:

“Thưa giám đốc, chúng tôi đã duyệt được hai mươi hồ sơ thiết kế xuất sắc vào vòng trong. Anh xem qua rồi đánh giá giúp chúng tôi ạ!”

Phạm Hưng không dừng lại mà vừa đi vừa nói:

“Gửi hết vào email cho tôi. Có thời gian tôi sẽ xem”.

Hiện tại với anh giữ được cái ghế giám đốc mới quan trọng nhất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom