Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Hơi thở ấm áp của anh phả bên tai, Khương Cách như ngừng thở. Cô không trả lời, vành tai nóng rực, cô quay mặt sang hướng khác.
Từ lần hai người nói chuyện trong phòng ăn, Quý Tranh càng chủ động tấn công cô nhiều hơn trước kia. Tính tình anh vốn là dịu dàng, những lời tán tỉnh rõ ràng ấy càng khiến trái tim cô rung động.
Nhưng hiệu quả lại không tốt lắm, Khương Cách vẫn trốn tránh như trước đây, trong thâm tâm cô còn sợ hãi và lo lắng, phải từng chút từng chút tháo giải quá khứ của cô. Nhìn vành tai phiếm hồng của cô, Quý Tranh cúi đầu bật cười, rồi đứng dậy đóng cửa xe.
Lúc trở lại căn hộ hồ Bạch Lộ đã là mười giờ tối.
Bôn ba một ngày, mặc dù Khương Cách có chút thời gian trên đường để nghỉ ngơi, nhưng giấc ngủ ngắn ngủi ấy hoàn toàn không đủ đối với cô. Bước vào thang máy, Khương Cách tựa người lên vách, nom như đã rất buồn ngủ rồi.
Mỗi một tầng chỉ có hai căn hộ, giữa đêm khuya, hành lang vô cùng yên tĩnh. Đến thang máy, Khương Cách đứng trước cửa nhà, nhìn Quý Tranh nhấn mật mã. Một tiếng “tít” khẽ vang lên, Khương Cách choàng tỉnh.
Quý Tranh mở cửa, đưa tay bật ngọn đèn trước cửa nhà. Ánh đèn dìu dịu chiếu sáng, Quý Tranh quay đầu nhìn Khương Cách. Ánh mắt cô hơi mơ màng, cô túm lấy tà váy, ngước mắt nhìn Quý Tranh.
Quý Tranh không bước vào cửa, hỏi cô: “Sao thế?”
Khương Cách nói: “Quần áo của tôi còn để trên xe.”
Sau khi đáp xuống Nam Thành, Khương Cách đi thẳng đến phòng làm việc để thay lễ phục và trang điểm, quần áo mặc trên người lúc đó còn để trên xe. Vừa rồi lúc xuống xe, Quý Tranh chỉ lấy vali hành lý của cô mà không cầm quần áo xuống, cô đặt sợi dây chuyền răng báo đốm ở đó.
Khương Cách nói xong thì quay người chạy về phía thang máy, Quý Tranh giữ cánh tay cô lại. Cuối tháng Tư mặc dù thời tiết đã ấm lên, nhưng làn da nơi cánh tay để trần của cô vẫn vươn hơi lạnh. Giữ chặt Khương Cách, Quý Tranh nói: “Vào nhà trước đi, lát nữa tôi đi lấy cho em.”
Cảm giác thấp thỏm trong lòng cô tan biến theo câu an ủi của anh, Khương Cách hoàn hồn, thả lỏng bàn tay đang nắm gấu váy, rồi gật đầu theo anh vào nhà.
Khương Cách bận rộn chạy lịch trình quanh năm, thời gian ở nhà không nhiều. Cô chuyển đến căn hộ hồ Bạch Lộ đã mấy tháng, nhưng căn nhà vẫn trống vắng như trước. Trước khi cô trở về, Thái Kỷ đã cho người đến quét dọn, căn nhà rộng lớn hơi lạnh lẽo, còn thoang thoảng mùi cam quýt.
Khương Cách ngồi vào ghế sa lon trong phòng khách, Quý Tranh thì đi kiểm tra camera an ninh, sau khi xác nhận không có gì khác thường, anh vào phòng khách mở cửa sổ ra.
Căn hộ đã lâu ngày không có người ở nên hơi lạnh lẽo, gió đêm tháng Tư mang theo không khí mùa hè lùa vào, đem lại chút sức sống ấm áp cho căn phòng.
Ban công phòng khách được thiết kế theo kiểu mở, đối diện là ghế sô pha, có lẽ là cảm nhận được ngọn gió thổi vào, cơ thể cứng ngắc của Khương Cách đã hơi thả lỏng một chút.
Quý Tranh đi rót một ly nước, đưa cho Khương Cách rồi nói với cô: “Tôi đi xuống lấy quần áo cho em, em buồn ngủ thì cứ ngủ một giấc đi, lát nữa tôi sẽ nấu chút đồ ăn cho em, nấu xong tôi gọi.”
Sau khi về đến nhà, đầu óc Khương Cách đã thanh tĩnh lại, cô chợt không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Cô khẽ gật đầu, Quý Tranh đứng dậy ra khỏi cửa.
Đêm khuya vắng lặng, thang máy không có người dùng. Quý Tranh vào thang máy, đi thẳng xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm. Anh mở khóa xe.
Quần áo Khương Cách được Tiểu Bàng xếp gọn đặt ở ghế sau, Quý Tranh vươn tay cầm lấy. Bộ quần áo mùa xuân chất vải mềm mại, lúc Quý Tranh đóng cửa xe, bàn tay cầm quần áo cũng vô thức nắm chặt, anh bỗng cảm nhận được dưới lớp vải mềm mại có một vật cứng.
Quý Tranh lật quần áo ra, theo động tác của anh, một vật trượt xuống từ lớp quần áo, anh vội đưa tay bắt lấy.
Món đồ vật rơi vào lòng bàn tay, Quý Tranh cúi đầu nhìn, là một vật dài hình cung màu trắng gạo, dài chừng bảy centimet, trông rất giống răng động vật.
Sáu năm trước, Quý Tranh từng nhìn thấy rất nhiều chiếc răng cùng hình dạng, người dẫn đường nơi đó từng nói với bọn họ, sau khi động vật bị bọn săn trộm lột da, để che giấu tội ác, bọn chúng sẽ ném xác động vật cùng với nhau rồi đốt cháy. Nhưng xương cốt động vật vốn khó bị đốt cháy, răng càng cứng rắn hơn, thế nên nơi đốt xác sẽ có rất nhiều loại răng động vật. Thông qua hình dạng răng có thể xác định được loài động vật.
Người dẫn đường từng nói với đội lính đặc chủng tham gia hoạt động phòng chống săn trộm, loại răng có chiều dài và đường cong như thế thuộc về loài động vật xinh đẹp và hung mãnh nhất trên thảo nguyên – báo đốm.
Hồi ức từ sáu năm trước ùa về trong tâm trí anh, Châu Phi oi bức hanh khô, mùi hôi thối từ nơi đốt xác xộc thẳng vào mũi, khung xương động vật chất đống, còn có một bóng dáng màu đỏ mơ hồ nơi xa.
Đến đây, ký ức đột nhiên đứt đoạn, Quý Tranh đứng sững người giữa bãi đỗ xe sáng rực ánh đèn. Cách đó không xa, một chiếc xe màu đỏ chạy vào bãi đỗ, ánh đèn chói lóa khiến Quý Tranh híp mắt lại.
Mọi giác quan trong cơ thể một lần nữa thức tỉnh, Quý Tranh cầm chiếc răng, bước vào thang máy.
Từ lúc lâm vào hồi ức, trái tim Quý Tranh bỗng dưng đập thình thịch. Anh ngước mắt nhìn thời gian trên màn hình trong thang máy, anh đã rời đi mười lăm phút, Khương Cách đang ở nhà một mình.
Một tiếng “tinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, Quý Tranh bước ra khỏi thang máy, nhấn mật mã mở cửa.
Đèn đuốc ở tầng một mở sáng choang, từ cửa đến phòng khách, ánh đèn sáng rực như ban ngày. Ánh đèn lành lạnh chiếu lên những món đồ nội thất còn sáng bóng như mới, càng tạo nên cảm giác lạnh lẽo.
Phòng khách yên tĩnh không một bóng người, một cơn gió nhẹ chợt thổi qua cửa sổ, trong phòng khách trang trí hoa, cánh hoa rung rung.
Trong gian phòng trống trải bị bao trùm bởi hơi thở nguy hiểm lạ thường. Yết hầu Quý Tranh khẽ động, trên người thoáng chốc đằng đằng sát khí.
Trong nhà có một vị khách không mời mà đến, trong khoảng thời gian ngắn như vậy hẳn là vẫn chưa rời đi. Quý Tranh nhanh chóng phân tích hoàn cảnh, sau đó trở tay khóa cửa lại.
Phòng khách yên tĩnh như là địa ngục, bầu không khí căng thẳng bức người. Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh kéo thành một bóng đen thật dài trên sàn nhà trơn bóng.
Bầu không khí như cô đọng lại, bóng đen di chuyển từ cửa vào phòng khách, cuối cùng tiến dần đến ban công. Không một chút tiếng động, giống Tử thần lặng lẽ đến gần.
Đôi mắt đen trầm tĩnh sắc bén như chim ưng, hơi thở của Quý Tranh đầy áp bức, anh quét mắt nhìn mọi ngóc ngách trong căn phòng, bình tĩnh quan sát dấu vết để lại.
Bên ngoài nổi gió lớn, gió khẽ lay động màn cửa bên ban công, màn cửa chắn đi ngọn gió tháng Tư ấm áp, chỉ còn để lại hơi thở lạnh lẽo tiêu điều trong căn phòng.
Có người đang nấp sau màn cửa, hơi thở hắn ta dần trở nên hoảng loạn. Quý Tranh dần đến gần, nhịp tim của hắn ta cũng dần tăng tốc, mỗi lỗ chân lông trên người hắn ta đều đang kêu gào sợ hãi, đến khi hắn ta nghe thấy tiếng bước chân dừng lại bên cạnh mình, trước mắt hắn ta đã tối sầm.
Hắn ta bị một bàn tay mạnh mẽ túm lấy, hắn kêu rên một tiếng thất thanh, Quý Tranh xốc hắn lên bằng một tay, rồi ném hắn xuống mặt đất.
Xương cốt va chạm mặt sàn cẩm thạch tạo nên một tiếng vang trầm, cơ thể hắn ta như vỡ nát, hắn sợ sệt bò dậy, gào khóc cầu xin tha thứ: “Tha mạng! Đừng đánh nữa…”
Đây là một tên đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người tầm trung, đội mũ lưỡi trai màu tím, trông giống với người từng xuất hiện trong camera cửa lần trước. Hắn ta phá giải hệ thống cửa, sau khi Quý Tranh rời đi thì mở khóa cửa tiến vào nhà.
Trong lúc kêu gào, hắn ta vẫn lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, hắn lăn người định chạy trốn, nhưng còn chưa kịp đứng lên, một bàn tay đã giữ chặt lấy vai hắn ta. Sức lực từ những ngón tay ấy mạnh mẽ kinh người, hắn ta tưởng chừng như nửa người đã tê buốt. Hắn kêu lên một tiếng thất thanh, ngay sau đó đã bị áp chế trên sàn nhà.
Hơi thở Quý Tranh rét lạnh thấu xương, đôi mắt như mũi băng sắc nhọn ẩn chứa nguy hiểm, anh nhìn từ trên cao xuống, giọng nói như truyền đến từ địa ngục.
“Khương Cách đâu!”
Hắn ta sợ đến mức suýt tè ra quần, vừa khóc vừa gào: “Tôi không biết! Từ lúc tiến vào, tôi đã không thấy cô ấy!”
Vừa nói xong, hắn ta đã bị Quý Tranh xách lên, hai cánh tay bị bắt chéo sau lưng, anh nhanh chóng trói hẳn ta lại.
Đây là lần đầu tiên tên fan cuồng bị bắt, hắn bị trói vào chân bàn, không biết tiếp theo mình sẽ bị xử lý ra sao, trong lòng sợ hãi tột cùng. Thấy Quý Tranh rời đi, hắn ta khóc lóc cầu xin: “Tôi tôi chỉ rất thích cô ấy, muốn vào ngắm cô ấy, tôi không định làm hại cô ấy, tha cho tôi…”
Dưới ánh đèn, Quý Tranh liếc nhìn tên fan cuồng, hắn ta lập tức im bặt.
Từ khi anh nghe hắn ta nói mình không gặp Khương Cách, sát khí trên người anh như tan biến, vẻ mặt anh khôi phục lại như bình thường.
“Tao biết.” Ánh mắt anh đen tuyền mà sáng tỏ, anh bình tĩnh nhìn hắn ta, dịu giọng nói: “Nếu không mày đã chết từ lâu rồi.”
Rõ ràng là một người đàn ông nhã nhặn ôn hòa, nhưng khi anh nói câu nói ấy, tên fan cuồng run lẩy bẩy hết cả người. Nhìn bóng lưng Quý Tranh biến mất tại cầu thang, đáy lòng hắn ta chỉ còn lại sự sợ hãi và chút may mắn.
Quý Tranh đi đến cửa phòng ngủ của Khương Cách, bước chân của anh khẽ đi, anh mở ra cửa phòng ngủ.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng từ hành lang le lói hắt vào, xua tan đi bóng tối trong căn phòng. Căn phòng lặng như tờ, trái tim Quý Tranh đập thình thịch. Yết hầu anh khẽ chuyển động, ngước mắt nhìn cửa phòng chứa quần áo đang đóng chặt, anh bước vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ thoang thoảng mùi lê quen thuộc, hương thơm ngọt ngào quanh quẩn bên cánh mũi, làm dịu đi nhịp tim đang đập như trống đánh của anh. Vẻ căng thẳng trong mắt anh dịu đi, Quý Tranh cụp mắt, đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, cất giọng dịu dàng.
“Khương Cách, tôi vào được không?”
Trong phòng chứa quần áo không có tiếng trả lời, trên tay nắm cửa phản chiếu ánh sáng le lói, Quý Tranh mím chặt môi, mở cửa bước vào.
Phòng chứa quần áo của Khương Cách rất lớn, ngoại trừ cửa, ba bức tường còn lại đều là tủ quần áo. Tủ quần áo lớn nhỏ khác nhau được khảm vào tường bên, trông gọn gàng mà xinh đẹp.
Nương theo ánh sáng từ cửa phòng ngủ, Quý Tranh bước đến cạnh tủ quần áo cuối cùng bên trái, anh quỳ một gối, đưa tay mở cửa tủ.
Bên trong tủ vang lên tiếng vải áo cọ sát xột xoạt, Quý Tranh nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của Khương Cách. Đôi mắt anh dần dần thích ứng với bóng tối, dưới ánh sáng mỏng manh, anh nhìn thấy Khương Cách đang thu mình ngồi trong tủ quần áo, ngước mắt nhìn anh.
Bởi vì co người quá lâu mà cả người cô đã cứng đờ. Ngón tay nhỏ nhắn lạnh buốt ôm lấy hai vai, đầu ngón tay tê cứng mà trắng bệch vì siết quá chặt. Sắc mặt và màu môi của cô đều nhợt nhạt, đôi mắt hoa đào màu nâu trống rỗng vô hồn, đến khi nhìn thấy anh mới dần khôi phục chút thần thái.
Tủ quần áo nhỏ hẹp yên tĩnh, hơi thở và nhịp tim của hai người hòa vào nhau. Quý Tranh khẽ cong môi, sát khí trong mắt đã hoàn toàn bị thay thế bởi sự dịu dàng, anh thấp giọng hỏi.
“Sao em lại trốn ở đây rồi?”
Lần trước khi fan cuồng đột nhập vào nhà, Khương Cách cũng trốn trong tủ quần áo.
Cơ thể ấm áp của anh kề sát bên người, Khương Cách dần buông xuống cảnh giác, máu trong cơ thể dường như lại bắt đầu lưu động. Tủ quần áo chật hẹp tối tăm đưa cô trở về mười năm trước. Cô bị nhét vào tủ quần áo, mẹ nhìn cô bằng ánh mắt kiên quyết, run giọng nói với cô: “Cách Cách, con chờ ở trong, đừng ra ngoài…”
Những lời còn lại của mẹ, cô không muốn nhớ lại. Khương Cách hé miệng, liếm bờ môi khô khốc, cô cất giọng khàn khàn.
“Lúc mẹ tôi bị Khương Khang đánh chết, tôi đã trốn ở trong đây.”
Thế nên đối với cô mà nói, nơi an toàn nhất trên thế giới chính là tủ quần áo.
Anh nhớ lại chiếc tủ quần áo lạc quẻ trong phòng cô tại chung cư Sơn Diêu, cùng với lời cô từng nói với anh lúc rời khỏi căn nhà cũ.
A Tranh, phòng ngủ của tôi không có tủ quần áo.
Con tim Quý Tranh như bị một sợi dây thừng siết chặt, dây thừng xé toạc trái tim anh, cảm giác đau đớn tột cùng khiến anh chẳng biết phải làm thế nào.
“Ra đây nào” Anh dang rộng cánh tay về phía Khương Cách, nhìn cô nói: “Trong lòng tôi an toàn hơn.”
Từ lần hai người nói chuyện trong phòng ăn, Quý Tranh càng chủ động tấn công cô nhiều hơn trước kia. Tính tình anh vốn là dịu dàng, những lời tán tỉnh rõ ràng ấy càng khiến trái tim cô rung động.
Nhưng hiệu quả lại không tốt lắm, Khương Cách vẫn trốn tránh như trước đây, trong thâm tâm cô còn sợ hãi và lo lắng, phải từng chút từng chút tháo giải quá khứ của cô. Nhìn vành tai phiếm hồng của cô, Quý Tranh cúi đầu bật cười, rồi đứng dậy đóng cửa xe.
Lúc trở lại căn hộ hồ Bạch Lộ đã là mười giờ tối.
Bôn ba một ngày, mặc dù Khương Cách có chút thời gian trên đường để nghỉ ngơi, nhưng giấc ngủ ngắn ngủi ấy hoàn toàn không đủ đối với cô. Bước vào thang máy, Khương Cách tựa người lên vách, nom như đã rất buồn ngủ rồi.
Mỗi một tầng chỉ có hai căn hộ, giữa đêm khuya, hành lang vô cùng yên tĩnh. Đến thang máy, Khương Cách đứng trước cửa nhà, nhìn Quý Tranh nhấn mật mã. Một tiếng “tít” khẽ vang lên, Khương Cách choàng tỉnh.
Quý Tranh mở cửa, đưa tay bật ngọn đèn trước cửa nhà. Ánh đèn dìu dịu chiếu sáng, Quý Tranh quay đầu nhìn Khương Cách. Ánh mắt cô hơi mơ màng, cô túm lấy tà váy, ngước mắt nhìn Quý Tranh.
Quý Tranh không bước vào cửa, hỏi cô: “Sao thế?”
Khương Cách nói: “Quần áo của tôi còn để trên xe.”
Sau khi đáp xuống Nam Thành, Khương Cách đi thẳng đến phòng làm việc để thay lễ phục và trang điểm, quần áo mặc trên người lúc đó còn để trên xe. Vừa rồi lúc xuống xe, Quý Tranh chỉ lấy vali hành lý của cô mà không cầm quần áo xuống, cô đặt sợi dây chuyền răng báo đốm ở đó.
Khương Cách nói xong thì quay người chạy về phía thang máy, Quý Tranh giữ cánh tay cô lại. Cuối tháng Tư mặc dù thời tiết đã ấm lên, nhưng làn da nơi cánh tay để trần của cô vẫn vươn hơi lạnh. Giữ chặt Khương Cách, Quý Tranh nói: “Vào nhà trước đi, lát nữa tôi đi lấy cho em.”
Cảm giác thấp thỏm trong lòng cô tan biến theo câu an ủi của anh, Khương Cách hoàn hồn, thả lỏng bàn tay đang nắm gấu váy, rồi gật đầu theo anh vào nhà.
Khương Cách bận rộn chạy lịch trình quanh năm, thời gian ở nhà không nhiều. Cô chuyển đến căn hộ hồ Bạch Lộ đã mấy tháng, nhưng căn nhà vẫn trống vắng như trước. Trước khi cô trở về, Thái Kỷ đã cho người đến quét dọn, căn nhà rộng lớn hơi lạnh lẽo, còn thoang thoảng mùi cam quýt.
Khương Cách ngồi vào ghế sa lon trong phòng khách, Quý Tranh thì đi kiểm tra camera an ninh, sau khi xác nhận không có gì khác thường, anh vào phòng khách mở cửa sổ ra.
Căn hộ đã lâu ngày không có người ở nên hơi lạnh lẽo, gió đêm tháng Tư mang theo không khí mùa hè lùa vào, đem lại chút sức sống ấm áp cho căn phòng.
Ban công phòng khách được thiết kế theo kiểu mở, đối diện là ghế sô pha, có lẽ là cảm nhận được ngọn gió thổi vào, cơ thể cứng ngắc của Khương Cách đã hơi thả lỏng một chút.
Quý Tranh đi rót một ly nước, đưa cho Khương Cách rồi nói với cô: “Tôi đi xuống lấy quần áo cho em, em buồn ngủ thì cứ ngủ một giấc đi, lát nữa tôi sẽ nấu chút đồ ăn cho em, nấu xong tôi gọi.”
Sau khi về đến nhà, đầu óc Khương Cách đã thanh tĩnh lại, cô chợt không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Cô khẽ gật đầu, Quý Tranh đứng dậy ra khỏi cửa.
Đêm khuya vắng lặng, thang máy không có người dùng. Quý Tranh vào thang máy, đi thẳng xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm. Anh mở khóa xe.
Quần áo Khương Cách được Tiểu Bàng xếp gọn đặt ở ghế sau, Quý Tranh vươn tay cầm lấy. Bộ quần áo mùa xuân chất vải mềm mại, lúc Quý Tranh đóng cửa xe, bàn tay cầm quần áo cũng vô thức nắm chặt, anh bỗng cảm nhận được dưới lớp vải mềm mại có một vật cứng.
Quý Tranh lật quần áo ra, theo động tác của anh, một vật trượt xuống từ lớp quần áo, anh vội đưa tay bắt lấy.
Món đồ vật rơi vào lòng bàn tay, Quý Tranh cúi đầu nhìn, là một vật dài hình cung màu trắng gạo, dài chừng bảy centimet, trông rất giống răng động vật.
Sáu năm trước, Quý Tranh từng nhìn thấy rất nhiều chiếc răng cùng hình dạng, người dẫn đường nơi đó từng nói với bọn họ, sau khi động vật bị bọn săn trộm lột da, để che giấu tội ác, bọn chúng sẽ ném xác động vật cùng với nhau rồi đốt cháy. Nhưng xương cốt động vật vốn khó bị đốt cháy, răng càng cứng rắn hơn, thế nên nơi đốt xác sẽ có rất nhiều loại răng động vật. Thông qua hình dạng răng có thể xác định được loài động vật.
Người dẫn đường từng nói với đội lính đặc chủng tham gia hoạt động phòng chống săn trộm, loại răng có chiều dài và đường cong như thế thuộc về loài động vật xinh đẹp và hung mãnh nhất trên thảo nguyên – báo đốm.
Hồi ức từ sáu năm trước ùa về trong tâm trí anh, Châu Phi oi bức hanh khô, mùi hôi thối từ nơi đốt xác xộc thẳng vào mũi, khung xương động vật chất đống, còn có một bóng dáng màu đỏ mơ hồ nơi xa.
Đến đây, ký ức đột nhiên đứt đoạn, Quý Tranh đứng sững người giữa bãi đỗ xe sáng rực ánh đèn. Cách đó không xa, một chiếc xe màu đỏ chạy vào bãi đỗ, ánh đèn chói lóa khiến Quý Tranh híp mắt lại.
Mọi giác quan trong cơ thể một lần nữa thức tỉnh, Quý Tranh cầm chiếc răng, bước vào thang máy.
Từ lúc lâm vào hồi ức, trái tim Quý Tranh bỗng dưng đập thình thịch. Anh ngước mắt nhìn thời gian trên màn hình trong thang máy, anh đã rời đi mười lăm phút, Khương Cách đang ở nhà một mình.
Một tiếng “tinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, Quý Tranh bước ra khỏi thang máy, nhấn mật mã mở cửa.
Đèn đuốc ở tầng một mở sáng choang, từ cửa đến phòng khách, ánh đèn sáng rực như ban ngày. Ánh đèn lành lạnh chiếu lên những món đồ nội thất còn sáng bóng như mới, càng tạo nên cảm giác lạnh lẽo.
Phòng khách yên tĩnh không một bóng người, một cơn gió nhẹ chợt thổi qua cửa sổ, trong phòng khách trang trí hoa, cánh hoa rung rung.
Trong gian phòng trống trải bị bao trùm bởi hơi thở nguy hiểm lạ thường. Yết hầu Quý Tranh khẽ động, trên người thoáng chốc đằng đằng sát khí.
Trong nhà có một vị khách không mời mà đến, trong khoảng thời gian ngắn như vậy hẳn là vẫn chưa rời đi. Quý Tranh nhanh chóng phân tích hoàn cảnh, sau đó trở tay khóa cửa lại.
Phòng khách yên tĩnh như là địa ngục, bầu không khí căng thẳng bức người. Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh kéo thành một bóng đen thật dài trên sàn nhà trơn bóng.
Bầu không khí như cô đọng lại, bóng đen di chuyển từ cửa vào phòng khách, cuối cùng tiến dần đến ban công. Không một chút tiếng động, giống Tử thần lặng lẽ đến gần.
Đôi mắt đen trầm tĩnh sắc bén như chim ưng, hơi thở của Quý Tranh đầy áp bức, anh quét mắt nhìn mọi ngóc ngách trong căn phòng, bình tĩnh quan sát dấu vết để lại.
Bên ngoài nổi gió lớn, gió khẽ lay động màn cửa bên ban công, màn cửa chắn đi ngọn gió tháng Tư ấm áp, chỉ còn để lại hơi thở lạnh lẽo tiêu điều trong căn phòng.
Có người đang nấp sau màn cửa, hơi thở hắn ta dần trở nên hoảng loạn. Quý Tranh dần đến gần, nhịp tim của hắn ta cũng dần tăng tốc, mỗi lỗ chân lông trên người hắn ta đều đang kêu gào sợ hãi, đến khi hắn ta nghe thấy tiếng bước chân dừng lại bên cạnh mình, trước mắt hắn ta đã tối sầm.
Hắn ta bị một bàn tay mạnh mẽ túm lấy, hắn kêu rên một tiếng thất thanh, Quý Tranh xốc hắn lên bằng một tay, rồi ném hắn xuống mặt đất.
Xương cốt va chạm mặt sàn cẩm thạch tạo nên một tiếng vang trầm, cơ thể hắn ta như vỡ nát, hắn sợ sệt bò dậy, gào khóc cầu xin tha thứ: “Tha mạng! Đừng đánh nữa…”
Đây là một tên đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người tầm trung, đội mũ lưỡi trai màu tím, trông giống với người từng xuất hiện trong camera cửa lần trước. Hắn ta phá giải hệ thống cửa, sau khi Quý Tranh rời đi thì mở khóa cửa tiến vào nhà.
Trong lúc kêu gào, hắn ta vẫn lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, hắn lăn người định chạy trốn, nhưng còn chưa kịp đứng lên, một bàn tay đã giữ chặt lấy vai hắn ta. Sức lực từ những ngón tay ấy mạnh mẽ kinh người, hắn ta tưởng chừng như nửa người đã tê buốt. Hắn kêu lên một tiếng thất thanh, ngay sau đó đã bị áp chế trên sàn nhà.
Hơi thở Quý Tranh rét lạnh thấu xương, đôi mắt như mũi băng sắc nhọn ẩn chứa nguy hiểm, anh nhìn từ trên cao xuống, giọng nói như truyền đến từ địa ngục.
“Khương Cách đâu!”
Hắn ta sợ đến mức suýt tè ra quần, vừa khóc vừa gào: “Tôi không biết! Từ lúc tiến vào, tôi đã không thấy cô ấy!”
Vừa nói xong, hắn ta đã bị Quý Tranh xách lên, hai cánh tay bị bắt chéo sau lưng, anh nhanh chóng trói hẳn ta lại.
Đây là lần đầu tiên tên fan cuồng bị bắt, hắn bị trói vào chân bàn, không biết tiếp theo mình sẽ bị xử lý ra sao, trong lòng sợ hãi tột cùng. Thấy Quý Tranh rời đi, hắn ta khóc lóc cầu xin: “Tôi tôi chỉ rất thích cô ấy, muốn vào ngắm cô ấy, tôi không định làm hại cô ấy, tha cho tôi…”
Dưới ánh đèn, Quý Tranh liếc nhìn tên fan cuồng, hắn ta lập tức im bặt.
Từ khi anh nghe hắn ta nói mình không gặp Khương Cách, sát khí trên người anh như tan biến, vẻ mặt anh khôi phục lại như bình thường.
“Tao biết.” Ánh mắt anh đen tuyền mà sáng tỏ, anh bình tĩnh nhìn hắn ta, dịu giọng nói: “Nếu không mày đã chết từ lâu rồi.”
Rõ ràng là một người đàn ông nhã nhặn ôn hòa, nhưng khi anh nói câu nói ấy, tên fan cuồng run lẩy bẩy hết cả người. Nhìn bóng lưng Quý Tranh biến mất tại cầu thang, đáy lòng hắn ta chỉ còn lại sự sợ hãi và chút may mắn.
Quý Tranh đi đến cửa phòng ngủ của Khương Cách, bước chân của anh khẽ đi, anh mở ra cửa phòng ngủ.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng từ hành lang le lói hắt vào, xua tan đi bóng tối trong căn phòng. Căn phòng lặng như tờ, trái tim Quý Tranh đập thình thịch. Yết hầu anh khẽ chuyển động, ngước mắt nhìn cửa phòng chứa quần áo đang đóng chặt, anh bước vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ thoang thoảng mùi lê quen thuộc, hương thơm ngọt ngào quanh quẩn bên cánh mũi, làm dịu đi nhịp tim đang đập như trống đánh của anh. Vẻ căng thẳng trong mắt anh dịu đi, Quý Tranh cụp mắt, đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, cất giọng dịu dàng.
“Khương Cách, tôi vào được không?”
Trong phòng chứa quần áo không có tiếng trả lời, trên tay nắm cửa phản chiếu ánh sáng le lói, Quý Tranh mím chặt môi, mở cửa bước vào.
Phòng chứa quần áo của Khương Cách rất lớn, ngoại trừ cửa, ba bức tường còn lại đều là tủ quần áo. Tủ quần áo lớn nhỏ khác nhau được khảm vào tường bên, trông gọn gàng mà xinh đẹp.
Nương theo ánh sáng từ cửa phòng ngủ, Quý Tranh bước đến cạnh tủ quần áo cuối cùng bên trái, anh quỳ một gối, đưa tay mở cửa tủ.
Bên trong tủ vang lên tiếng vải áo cọ sát xột xoạt, Quý Tranh nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của Khương Cách. Đôi mắt anh dần dần thích ứng với bóng tối, dưới ánh sáng mỏng manh, anh nhìn thấy Khương Cách đang thu mình ngồi trong tủ quần áo, ngước mắt nhìn anh.
Bởi vì co người quá lâu mà cả người cô đã cứng đờ. Ngón tay nhỏ nhắn lạnh buốt ôm lấy hai vai, đầu ngón tay tê cứng mà trắng bệch vì siết quá chặt. Sắc mặt và màu môi của cô đều nhợt nhạt, đôi mắt hoa đào màu nâu trống rỗng vô hồn, đến khi nhìn thấy anh mới dần khôi phục chút thần thái.
Tủ quần áo nhỏ hẹp yên tĩnh, hơi thở và nhịp tim của hai người hòa vào nhau. Quý Tranh khẽ cong môi, sát khí trong mắt đã hoàn toàn bị thay thế bởi sự dịu dàng, anh thấp giọng hỏi.
“Sao em lại trốn ở đây rồi?”
Lần trước khi fan cuồng đột nhập vào nhà, Khương Cách cũng trốn trong tủ quần áo.
Cơ thể ấm áp của anh kề sát bên người, Khương Cách dần buông xuống cảnh giác, máu trong cơ thể dường như lại bắt đầu lưu động. Tủ quần áo chật hẹp tối tăm đưa cô trở về mười năm trước. Cô bị nhét vào tủ quần áo, mẹ nhìn cô bằng ánh mắt kiên quyết, run giọng nói với cô: “Cách Cách, con chờ ở trong, đừng ra ngoài…”
Những lời còn lại của mẹ, cô không muốn nhớ lại. Khương Cách hé miệng, liếm bờ môi khô khốc, cô cất giọng khàn khàn.
“Lúc mẹ tôi bị Khương Khang đánh chết, tôi đã trốn ở trong đây.”
Thế nên đối với cô mà nói, nơi an toàn nhất trên thế giới chính là tủ quần áo.
Anh nhớ lại chiếc tủ quần áo lạc quẻ trong phòng cô tại chung cư Sơn Diêu, cùng với lời cô từng nói với anh lúc rời khỏi căn nhà cũ.
A Tranh, phòng ngủ của tôi không có tủ quần áo.
Con tim Quý Tranh như bị một sợi dây thừng siết chặt, dây thừng xé toạc trái tim anh, cảm giác đau đớn tột cùng khiến anh chẳng biết phải làm thế nào.
“Ra đây nào” Anh dang rộng cánh tay về phía Khương Cách, nhìn cô nói: “Trong lòng tôi an toàn hơn.”
Bình luận facebook