Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5 - Chương 5 ĐẠI CA, NGƯƠI LÀ AI
Chương 5 ĐẠI CA, NGƯƠI LÀ AI
“Câm mồm!” Thấy cô còn dám mở miệng, cô gái áo đỏ càng bất mãn hơn: “Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao. Đúng là đồ phàm nhân mất dạy.”
“Ta sẽ không nói gì nữa.” Chúc Dao cúi đầu lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ hỏi thăm tên tuổi thôi mà, cần gì phải mắng chửi người khác như vậy. Không hỏi nguyên nhân đã mắng chửi người khác, rốt cuộc là kẻ nào mất dạy chứ?”
“Ngươi …” Cô gái áo đỏ dường như không ngờ Chúc Dao còn dám cãi lại: “Phản hết rồi, một tên đệ tử chưa nhập môn mà dám hỏi thẳng tục danh của chưởng môn, vậy còn không phải là to gan lớn mật hay sao?”
“Là ông ấy hỏi tên của ta trước mà, có qua thì phải có lại, đương nhiên là ta cũng phải hỏi lại tên của ông ấy rồi! Đó là phép lịch sự tối thiểu.”
“Già mồm cãi láo!” Cô gái áo đỏ nổi giận, một ngọn lửa bùng lên trên tay, ném thẳng về phía Chúc Dao.
“Sư muội!” Vào thời điểm mấu chốt, chưởng môn đại thúc kịp thời ra tay ngăn cản, ông ta ngưng tụ một dòng nước trong lòng bàn tay, ném tới dập tắt ngọn lửa, “Chớ kích động như vậy.”
Cô gái áo đỏ hít vài hơi thật sâu, lúc này mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Chúc Dao như chỉ chực nhảy bổ tới ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Đến giờ Chúc Dao mới cảm thấy run run. Sao cô lại quên mất đây là thế giới tiên hiệp chứ, những người này đều có sức mạnh có thể làm thịt cô chỉ trong nháy mắt đó, cần gì phải đấu khẩu với bọn họ chứ!
“Này cô nương, cô bình tĩnh như vậy chắc hẳn cũng đoán được tư chất của mình rất phi phàm.” Chưởng môn bắt đầu giảng hòa: “Nếu như cô gia nhập môn phái, chúng ta chắc chắn sẽ dốc hết lòng bồi dưỡng, cô có đồng ý không?”
“Không đồng ý!”
“Khụ khụ khụ…” Chưởng môn thiếu chút nữa đã bị sặc: “Cô… cô nói gì hả?” Với tư chất như vậy, cô ta chắc chắn sẽ được gia nhập Ngọc Lâm Phong, đó chính là nơi cả giới tu tiên muốn bước vào bằng mọi giá đấy! Tuy rằng hiện giờ tuổi của cô ta có hơi lớn một chút, nhưng bằng năng lực của hai vị đó, đạt tới cảnh giới Kết Đan trước khi hết tuổi thọ là hoàn toàn không thành vấn đề.
“Cô có biết nơi mình sắp tới là Ngọc Lâm Phong hay không?”
“Ta đếch cần biết!” Liên quan quái gì tới cô chứ.
“Vì sao?”
“Hôm nay ta đắc tội với sư muội của ông, nếu như ta đồng ý gia nhập vào môn phái này, vậy chắc chắn ả sẽ hành chết ta!”
Gương mặt chưởng môn đại thúc rúm lại, cho dù chuyện cô nương này nói cũng có khả năng xảy ra nhưng... có thể đừng nói huỵch toẹt ra như vậy không hả? Ông ta liếc mắt thấy gương mặt sư muội bên cạnh đã lạnh ngắt, những câu đó phù hợp để nói ra à? Có thích hợp để nói thật không đấy?
“Khụ khụ, cô không muốn tu tiên thật sao? Đây là một cơ duyên quý hiếm đó!”
“Không thèm!”
“Ặc…”
“Cứ như vậy đi.” Chúc Dao dang hai tay ra, nói: “Ta tới từ đâu thì sẽ về lại đó, chào thân ái và quyết thắng!”
“Chờ… chờ chút đã!”
Chưởng môn còn chưa kịp ngăn cản lại thì Chúc Dao đã vui vẻ chạy thẳng về phía cửa. Sao cô gái này lại hành động khác người vậy chứ?
Một cơn gió mạnh bất chợt nổi lên, một người đàn ông mặc áo trắng đột ngột xuất hiện ở ngay cửa. Chúc Dao còn chưa kịp nhìn rõ thì đã đâm sầm vào người đó.
Sau đó đầu sưng u lên một cục, lửa giận lập tức bùng cháy.
“Đi đường không có mắt nhìn hả! Tránh ra đi!”
“…” Tất cả đại điện lập tức câm nín.
Hồi lâu sau, người đàn ông bị tông phải kia mới chậm rãi nhích sang bên cạnh một bước.
Lúc này Chúc Dao mới bước ra ngoài cửa. Trước khi đi cô không quên ném cho đối phương một cái nhìn khinh bỉ, có cơ bắp thì giỏi lắm hay sao, xí!
“Thái sư thúc tổ, cô nương này có linh căn hệ Lôi!” Chưởng môn kịp thời lên tiếng.
Người đàn ông đứng ở cửa nghe vậy lập tức kéo người vừa bước ra khỏi cửa môn phái lại. Chúc Dao đang đi rất nhanh, giờ đột nhiên bị kéo lại khiến cô đập vào người đàn ông kia thêm lần nữa theo quán tính, thế là trên đầu lại xuất hiện thêm một cục sưng.
Chúc Dao sờ hai cục u sưng vù mọc trên trán, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng kia: “Vị đại ca này… giữa chúng ta có thù oán gì sao?”
Người đàn ông kia sững sờ, sau đó nghiêm túc trả lời: “Không có!”
Vietwriter.vn
“Không có thì ngươi kéo ta làm quái gì!” Muốn gây sự đó hả?!
Người đàn ông kia cúi đầu trầm tư trong phút chốc, sau đó trả lời nghiêm túc hơn cả câu trước: “Ta không kéo ‘cái quái gì’, ta kéo tay con mà.”
“…”
Hít thở sâu nào… Không được cáu, không được giận, hôm nay thời tiết đẹp như vậy, nổi nóng không tốt chút nào!
“Vậy xem như ta đen đủi đi, ngươi vui lòng tránh ra, đừng cản đường ta nữa được không? Xin cảm ơn!”
Người đàn ông kia cau mày, quả quyết từ chối cô: “Không được!”
“Thế rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?” Làm cho cô có hai cục u đầu thì thôi, chẳng lẽ hắn còn định biến cô thành phật Thích Ca Mâu Ni nữa à?
“Quỳ xuống, bái sư!”
“Bái muội muội ngươi ấy!” Ai nói là cô muốn bái sư chứ?
Người đàn ông kia nhíu chặt mày, vẫn lạnh lùng đáp: “Là bái ta làm sư phụ, ta không có muội muội!”
“…” Đại ca, anh thắng. Rốt cục anh đến từ hành tinh nào vậy? Hoàn toàn không thể nói chuyện với nhau được!
“Câm mồm!” Thấy cô còn dám mở miệng, cô gái áo đỏ càng bất mãn hơn: “Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao. Đúng là đồ phàm nhân mất dạy.”
“Ta sẽ không nói gì nữa.” Chúc Dao cúi đầu lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ hỏi thăm tên tuổi thôi mà, cần gì phải mắng chửi người khác như vậy. Không hỏi nguyên nhân đã mắng chửi người khác, rốt cuộc là kẻ nào mất dạy chứ?”
“Ngươi …” Cô gái áo đỏ dường như không ngờ Chúc Dao còn dám cãi lại: “Phản hết rồi, một tên đệ tử chưa nhập môn mà dám hỏi thẳng tục danh của chưởng môn, vậy còn không phải là to gan lớn mật hay sao?”
“Là ông ấy hỏi tên của ta trước mà, có qua thì phải có lại, đương nhiên là ta cũng phải hỏi lại tên của ông ấy rồi! Đó là phép lịch sự tối thiểu.”
“Già mồm cãi láo!” Cô gái áo đỏ nổi giận, một ngọn lửa bùng lên trên tay, ném thẳng về phía Chúc Dao.
“Sư muội!” Vào thời điểm mấu chốt, chưởng môn đại thúc kịp thời ra tay ngăn cản, ông ta ngưng tụ một dòng nước trong lòng bàn tay, ném tới dập tắt ngọn lửa, “Chớ kích động như vậy.”
Cô gái áo đỏ hít vài hơi thật sâu, lúc này mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Chúc Dao như chỉ chực nhảy bổ tới ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Đến giờ Chúc Dao mới cảm thấy run run. Sao cô lại quên mất đây là thế giới tiên hiệp chứ, những người này đều có sức mạnh có thể làm thịt cô chỉ trong nháy mắt đó, cần gì phải đấu khẩu với bọn họ chứ!
“Này cô nương, cô bình tĩnh như vậy chắc hẳn cũng đoán được tư chất của mình rất phi phàm.” Chưởng môn bắt đầu giảng hòa: “Nếu như cô gia nhập môn phái, chúng ta chắc chắn sẽ dốc hết lòng bồi dưỡng, cô có đồng ý không?”
“Không đồng ý!”
“Khụ khụ khụ…” Chưởng môn thiếu chút nữa đã bị sặc: “Cô… cô nói gì hả?” Với tư chất như vậy, cô ta chắc chắn sẽ được gia nhập Ngọc Lâm Phong, đó chính là nơi cả giới tu tiên muốn bước vào bằng mọi giá đấy! Tuy rằng hiện giờ tuổi của cô ta có hơi lớn một chút, nhưng bằng năng lực của hai vị đó, đạt tới cảnh giới Kết Đan trước khi hết tuổi thọ là hoàn toàn không thành vấn đề.
“Cô có biết nơi mình sắp tới là Ngọc Lâm Phong hay không?”
“Ta đếch cần biết!” Liên quan quái gì tới cô chứ.
“Vì sao?”
“Hôm nay ta đắc tội với sư muội của ông, nếu như ta đồng ý gia nhập vào môn phái này, vậy chắc chắn ả sẽ hành chết ta!”
Gương mặt chưởng môn đại thúc rúm lại, cho dù chuyện cô nương này nói cũng có khả năng xảy ra nhưng... có thể đừng nói huỵch toẹt ra như vậy không hả? Ông ta liếc mắt thấy gương mặt sư muội bên cạnh đã lạnh ngắt, những câu đó phù hợp để nói ra à? Có thích hợp để nói thật không đấy?
“Khụ khụ, cô không muốn tu tiên thật sao? Đây là một cơ duyên quý hiếm đó!”
“Không thèm!”
“Ặc…”
“Cứ như vậy đi.” Chúc Dao dang hai tay ra, nói: “Ta tới từ đâu thì sẽ về lại đó, chào thân ái và quyết thắng!”
“Chờ… chờ chút đã!”
Chưởng môn còn chưa kịp ngăn cản lại thì Chúc Dao đã vui vẻ chạy thẳng về phía cửa. Sao cô gái này lại hành động khác người vậy chứ?
Một cơn gió mạnh bất chợt nổi lên, một người đàn ông mặc áo trắng đột ngột xuất hiện ở ngay cửa. Chúc Dao còn chưa kịp nhìn rõ thì đã đâm sầm vào người đó.
Sau đó đầu sưng u lên một cục, lửa giận lập tức bùng cháy.
“Đi đường không có mắt nhìn hả! Tránh ra đi!”
“…” Tất cả đại điện lập tức câm nín.
Hồi lâu sau, người đàn ông bị tông phải kia mới chậm rãi nhích sang bên cạnh một bước.
Lúc này Chúc Dao mới bước ra ngoài cửa. Trước khi đi cô không quên ném cho đối phương một cái nhìn khinh bỉ, có cơ bắp thì giỏi lắm hay sao, xí!
“Thái sư thúc tổ, cô nương này có linh căn hệ Lôi!” Chưởng môn kịp thời lên tiếng.
Người đàn ông đứng ở cửa nghe vậy lập tức kéo người vừa bước ra khỏi cửa môn phái lại. Chúc Dao đang đi rất nhanh, giờ đột nhiên bị kéo lại khiến cô đập vào người đàn ông kia thêm lần nữa theo quán tính, thế là trên đầu lại xuất hiện thêm một cục sưng.
Chúc Dao sờ hai cục u sưng vù mọc trên trán, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng kia: “Vị đại ca này… giữa chúng ta có thù oán gì sao?”
Người đàn ông kia sững sờ, sau đó nghiêm túc trả lời: “Không có!”
Vietwriter.vn
“Không có thì ngươi kéo ta làm quái gì!” Muốn gây sự đó hả?!
Người đàn ông kia cúi đầu trầm tư trong phút chốc, sau đó trả lời nghiêm túc hơn cả câu trước: “Ta không kéo ‘cái quái gì’, ta kéo tay con mà.”
“…”
Hít thở sâu nào… Không được cáu, không được giận, hôm nay thời tiết đẹp như vậy, nổi nóng không tốt chút nào!
“Vậy xem như ta đen đủi đi, ngươi vui lòng tránh ra, đừng cản đường ta nữa được không? Xin cảm ơn!”
Người đàn ông kia cau mày, quả quyết từ chối cô: “Không được!”
“Thế rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?” Làm cho cô có hai cục u đầu thì thôi, chẳng lẽ hắn còn định biến cô thành phật Thích Ca Mâu Ni nữa à?
“Quỳ xuống, bái sư!”
“Bái muội muội ngươi ấy!” Ai nói là cô muốn bái sư chứ?
Người đàn ông kia nhíu chặt mày, vẫn lạnh lùng đáp: “Là bái ta làm sư phụ, ta không có muội muội!”
“…” Đại ca, anh thắng. Rốt cục anh đến từ hành tinh nào vậy? Hoàn toàn không thể nói chuyện với nhau được!
Bình luận facebook