• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đồ đệ nhà ta tèo rồi full (12 Viewers)

  • Chương 7 - Chương 7

Chương 7 KHÔNG TÌM ĐƯỜNG CHẾT SẼ KHÔNG PHẢI CHẾT

Ngọc Ngôn thực sự không thể hiểu nổi cô đồ đệ mới thu này, mặc dù linh căn hệ Lôi trời sinh là thể chất nhất định sẽ phi thăng, cho dù tuổi tác quá lớn cũng không phải chuyện gì to tát. Người tu tiên thân thể chỉ là vỏ ngoài, mặc dù tuổi càng nhỏ thì có thể luyện tu vi lên càng cao, nhưng hắn có lòng tin với nguồn lực của Ngọc Lâm Phong, nhất định sẽ giúp con bé kết đan trước khi hết tuổi thọ. Đến khi đó thì Chúc Dao có thể tái tạo lại thân thể, không gặp phải vấn đề tuổi tác nữa.



Ngọc Lâm Phong đã đời truyền đời suốt hàng trăm ngàn năm, đệ tử không có mấy người, nhưng quá nửa số truyền nhân của Ngọc Lâm Phong đã phi thăng tiên giới, nguyên nhân lớn nhất chính là vì họ chỉ nhận đệ tử mang linh căn hệ Lôi. Linh căn hệ Lôi là loại linh căn kỳ lạ nhất trên thế giới này. Một người tu tiên nhất định phải trải qua sáu giai đoạn lớn, đó là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phi Thăng. Mỗi giai đoạn lớn được chia làm mười tầng, xếp thành bốn giai đoạn nhỏ. Từ tầng một đến năm là sơ kỳ, từ sáu đến chín là trung kỳ, tầng mười là thượng kỳ, lên nữa là đại viên mãn. Mỗi lần lên cấp của các giai đoạn dưới cấp Kim Đan chắc chắn đều phải nghênh đón Lôi kiếp, mỗi khi bước vào một giai đoạn nhỏ sẽ gặp Tam Cửu tiểu Lôi kiếp, bước vào cấp cao hơn sẽ gặp Cửu Cửu đại Lôi kiếp. Thiên lôi lại là linh lực hệ Lôi thuần khiết sạch sẽ nhất trên thế gian này, có thể tiêu diệt tất cả sinh linh, cho nên khi gặp Lôi kiếp chỉ có thể dựa vào tu vi bản thân để đối chọi mới có thể vượt qua được.



Nhưng cho dù vượt qua được Lôi kiếp thì khi phi thăng cũng sẽ gặp phải chín tầng thiên kiếp, tám mươi mốt tia Tử Cực thiên Lôi, uy lực mạnh mẽ hơn thiên kiếp bình thường cả vạn lần, vô số vị đại năng trên thế gian đã phải nằm xuống dưới Tử Cực Thiên Lôi này. Thậm chí có nhiều vị đại năng Hóa Thần kỳ đến tận lúc cạn sạch tuổi thọ cũng không có gan đi thử Tử Cực Thiên Lôi, thế nhưng tất cả đều trừ Lôi linh căn ra!



Lôi linh căn trời sinh đã có năng lực hấp thu linh lực hệ Lôi, cho nên đối với bọn họ, thiên kiếp không phải là một kiếp nạn mà là một bữa tiệc hấp thu linh lực. Có linh căn nghịch thiên như vậy, không muốn phi thăng cũng khó.



Nhưng loại linh căn này vô cùng hiếm thấy, lần linh căn hệ Lôi xuất hiện gần đây nhất là vào mười sáu ngàn năm trước, người đó chính là Ngọc Ngôn.



Ba tuổi hắn bái sư, năm tuổi tu tới Luyện Khí đại viên mãn, mười tuổi Trúc Cơ, hai mươi tuổi Kết Đan, trăm năm đã tu luyện tới Nguyên Anh, ngàn năm Hóa Thần, sáu ngàn năm đã tu luyện tới Hóa Thần đại viên mãn, trở thành người đứng đầu trong giới tu tiên. Không thể không nói tốc độ tu luyện khủng khiếp này đã trở thành truyền kỳ trong giới tu tiên. Nhưng điều bất ngờ chính là truyền kỳ lại bị kẹt ở Hóa Thần suốt một vạn năm ròng. Không phải vì hắn không thể phi thăng mà là trong suốt vạn năm hắn không tìm được một đệ tử nào có Lôi linh căn. Hơn nữa trong toàn bộ giới tu tiên chỉ có mình Ngọc Lâm Phong của phái Khâu Cổ là có phương pháp tu luyện cho Lôi linh căn, nếu như hắn phi thăng thì chi Ngọc Lâm Phong này sẽ thất truyền. Cho nên dù hắn đã sớm thành thể chất tiên nhân nhưng vẫn ở dưới hạ giới, mục đích duy nhất là để chờ một đệ tử kế thừa Ngọc Lâm Phong.



Hiện giờ truyền nhân đã đến, thế nhưng dường như cô ấy không hề muốn trở thành tiên, ngay cả việc hắn ban tên cho cũng khiến cô ấy cảm thấy quái lạ, một lòng muốn quay về trần thế. Chẳng lẽ Ngọc Lâm Phong đường đường là thủ phủ của giới tu tiên lại thua kém nơi trần thế dơ bẩn kia sao?



Ngọc Ngôn tỏ vẻ không vui.



“Xin ngươi đó, ta không muốn tu tiên thật mà, hãy tha cho ta đi, hãy để ta sống một đời bình yên!” Chúc Dao muốn khóc vô cùng, cô không muốn bị gọi là Dục Vọng đâu!



Ngọc Ngôn nhíu mày, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, miệng niệm khẩu quyết khiến Chúc Dao đang tìm cách thuyết phục hắn bỗng nhiên quỳ rạp xuống đấy.



“Ngươi định làm gì hả?!” Chúc Dao giật mình, không phải là hắn thẹn quá hóa giận nên giết cô đó chứ? Chúc Dao muốn đứng lên nhưng không điều khiển được cơ thể, lại đi khấu đầu ba cái với ngọn núi băng kia. Khi Chúc Dao còn chưa kịp phản ứng lại thì Ngọc Ngôn đã duỗi hai ngón tay ra điểm nhẹ lên trên trán cô. Chúc Dao chỉ cảm nhận được một luồng khí lạnh xuyên qua mi tâm, trong nháy mắt có một dòng nước ấm chảy khắp thân thể, trên trán cô xuất hiện một ký hiệu giống cánh hoa.



“Từ hôm nay trở đi con chính là đệ tử thân truyền của ta, ký hiệu này là minh chứng. Ngày mai con hãy lên đỉnh Ngọc Lâm Phong, ta sẽ tự mình truyền thụ thuật tu tiên cho con.” Nói xong thân hình của Ngọc Ngôn lóe lên, Chúc Dao không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.



Chúc Dao đưa tay lên sờ ký hiệu vẫn đang lạnh buốt trên trán, khóc không thành tiếng, sao cô lại gặp phải chuyện ép mua ép bán này cơ chứ.



Chúc Dao bị ép tu tiên tỏ thái độ vô cùng bất mãn.



Cô thở dài một tiếng, xem ra không thể nói lý lẽ với ngọn núi băng kia rồi, hai người bọn họ không có chung tần số. Chúc Dao quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy bãi cỏ xanh um tươi tốt, núi cao nước chảy róc rách thì còn muốn khóc hơn nữa. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy, tốt xấu gì thì hắn cũng phải chỉ đường cho cô chứ. Đừng có biến mất một cách vô trách nhiệm như vậy được không?



Cũng không biết thằng nhóc kia sao rồi? Ngẫm lại thì mình vốn định làm chuyện tốt, kết quả lại tự đi chui đầu vào rọ, xem ra giờ muốn làm việc tốt cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Đến nước này giờ chỉ có thể bái sư tu tiên mà thôi.



Nhưng vấn đề hiện giờ là cô phải đi đâu?



Khi nãy ngọn núi băng có nói cô tới đỉnh Ngọc Lâm Phong tìm hắn, Chúc Dao thấy đỉnh núi đâm thẳng mây xanh trước mắt thì lập tức nổi bão. Đỉnh núi này cao chót vót như đỉnh Chomolungma vậy đó! Anh đùa bà đây hả?!



Đến giờ Chúc Dao mới hiểu rõ như thế nào là không tìm đường chết sẽ không phải chết. Cô đang rất ân hận vì khi nãy đã từ chối yêu cầu thu đồ đệ của ngọn núi băng kia, kết quả đối phương trong cơn giận dữ đã ép mua ép bán, hơn nữa còn ném cô lại vùng núi hoang dã này, mặc cho cô tự sinh tự diệt.



Không phải chỉ là bái sư thôi sao, cô cũng không lỗ lãi gì. Hơn nữa từ thái độ của đám người trong đại điện có thể thấy sư phụ của cô tuyệt đối là nhân vật siêu trâu bò, có một người như vậy làm chỗ chống lưng cũng không phải việc gì xấu. Hiện giờ cho dù là cô ả áo đỏ mà cô vừa đắc tội kia cũng sẽ không dám tìm cô gây chuyện. Còn nếu như quay lại thế gian thì đối phương sẽ có vô số cách để cho cô ăn hành. Đây rõ ràng là vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống!



Sau khi nghĩ ra những điều này, oán niệm của Chúc Dao với vị sư phụ lạ lùng của mình biến mất sạch, ngược lại còn thấy cảm kích, bắt đầu dùng sức “bò” lên trên núi.



Nhưng khi bò lên ngọn núi mãi không tới đỉnh, cô đã chẳng còn cảm kích đếch gì nữa. Đù má, hiện giờ cô đã hiểu vì sao ngọn núi băng kia lại bảo sáng sớm ngày mai cô tới gặp hắn, bởi vì cô phải bò suốt một ngày một đêm mới tới nơi! Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Mãi khi mặt trời đã lên cao chót vót thì Chúc Dao mới bò lên tới đỉnh núi. Cô mệt mỏi lè lưỡi nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích động đậy chút nào.



Còn vị sư phụ nào đó ngồi nhập định trong phòng cả đêm, chờ đứng chờ ngồi cũng không đợi được đồ đệ đến báo danh, liền tự mình đi kiểm tra. Khi hắn mở cửa ra mới thấy đồ đệ đang nằm bẹp trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Toàn thân đồ đệ dính đầy bùn đất, đầu tóc bù xù, ngay cả khuôn mặt cũng đầy vết xanh tím, dường như bị va đập vào đâu.



Nếu không phải là hắn vẫn cảm nhận được sinh khí phát ra từ trên người của Chúc Dao thì với bộ dạng này, hắn đã nghĩ cô đồ đệ linh căn hệ Lôi kiếm mãi mới được này đã không còn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom