• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (9 Viewers)

  • Chương 1726-1730

Chương 1726: Lệnh Thần Hoàng

“Tôi không hiểu, cô có việc gì muốn nhờ tôi giúp?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Lạc Khuynh Thành lướt nhìn anh một cái: “Cậu nên biết thân phận của tôi, thần hoàng Khuynh Thành của điện Thần Hoàng!”

“Tôi không phải đại sư tỷ của cậu, đại sư tỷ của cậu chỉ là một tấm thân chuyển thế mà tôi tu luyện công pháp, chỉ có điều cô ta đã sinh ra ý thức của riêng mình!”

Diệp Bắc Minh cất giọng run run: “Cho nên, đại sư tỷ của tôi không còn nữa?”

“Đúng!”

Lạc Khuynh Thành gật đầu.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, một luồng sát ý ngút trời bùng phát!

Nhiệt độ trong cả hội trường giảm xuống mấy độ!

Lạc Khuynh Thành lại cảm nhận được nguy hiểm!

Cô ấy có ảo giác, nếu người đàn ông trước mặt thực sự ra tay có thẻ có cũng có thể giết cô ấy!”

“Nhưng, ý thức đó của cô ta vẫn chưa chết, mà ở sâu trong cơ thể tôi!”

Sát ý của Diệp Bắc Minh liền giảm bớt: “Cô đến tìm tôi có mục đích gì?”

Lạc Khuynh Thành mỉm cười: “Làm một cuộc giao dịch với cậu!”

“Giao dịch gì?”, Diệp Bắc Minh cau mày.

Lạc Khuynh Thành nói: “Ý thức của đại sư tỷ cậu rất mạnh, tôi đã thử mấy cách cũng không thể hoàn toàn luyện hóa cô ta!”

“Nói cách khác, bây giờ cô ta đã là một ý thức độc lập, ở lại trong cơ thể tôi cũng rất rắc rối!”

“Nếu cậu giúp tôi tiến vào khu thí luyện của điện Thần Hoàng, và lấy từ đó ra một thứ, tôi có thể bảo đảm trả lại một tia thần hồn của đại sư tỷ của cậu cho cậu!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Có thể khiến đại sư tỷ của tôi sống lại ư?”

Lạc Khuynh Thành suy nghĩ, chậm rãi lên tiếng: “Không thể!”

“Cô giỡn tôi hả?”

Trong lòng Diệp Bắc Minh nổi lên cơn lửa giận!

“Nhưng…”

“Cô nói chuyện không thể nói hết một lần hả?”

Lạc Khuynh Thành hỏi lại: “Cậu cho tôi cơ hội ư?”

Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát: “Cô nói tiếp đi!”

Giọng của Lạc Khuynh Thành vang lên: “Tôi có thể luyện ra một phân thân, đặt phần thần hồn chấp niệm của đại sư tỷ của cậu vào trong phân thân đó!”

“Có phân thân độc lập, như vậy có thể khiến đại sư tỷ của cậu quay lại!”

Diệp Bắc Minh lập tức truyền âm: “Tiểu tháp, có được không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Về lý thuyết thì được, phân thân có ý thức tự chủ!”

“Nếu cô ta bỏ kiểm soát phân thân, đúng là có thể khiến đại sư tỷ của cậu quay về!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Giao dịch thành công!”

Lạc Khuynh Thành ném ra ba tấm lệnh bài được chế tạo từ vàng nguyên chất, bên trên khắc một hình rồng nổi!

Vị trí chính giữa khắc ba chữ cổ điện Thần Hoàng!

“Treo hai tấm lên trước cổng lớn y các và đan các của cậu, bảo đảm không ai dám đến gây chuyện!”

“Tấm thứ ba cậu giữ lấy sử dụng, bảy ngày sau đến điện Thần Hoàng tìm tôi!”

Lạc Khuynh Thành chuẩn bị quay người bỏ đi.

Rồi bỗng dừng lại nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Khuôn mặt này của cậu quá nổi tiếng, lúc đến tìm tôi nhớ đổi khuôn mặt khác!”

Diệp Bắc Minh cầm ba tấm lệnh bài.

Gọi mọi người ra.

“Đại sư tỷ đâu?”

“Đã đi rồi”.

Diệp Bắc Minh trả lời: “Yên Nhi, đồ nhi, treo hai tấm lệnh bài này lên trước cửa thiên hạ đệ nhất y và thiên hạ đệ nhất đan!”

Hai người nhận lấy lệnh bài xem!

“Lệnh Thần Hoàng! Suýt!”

Hai người không hẹn mà cùng hít khí lạnh!

Vương Yên Nhi kinh ngạc nói: “Cậu Diệp, là người vừa nãy đưa cho cậu ư?”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Ánh mắt của Cuồng Đan ngưng trọng: “Lệnh Thần Hoàng có thể đại diện cho cả điện Thần Hoàng, ai dám coi thường lệnh Thần Hoàng chính là đối địch với trăm vị Thần Hoàng của điện Thần Hoàng!”

“Có hai tấm lệnh bài này treo ở cửa, tương đương với kim bài miễn chết!”

“Từ nay về sau không ai dám đến gây chuyện nữa!”

Quả nhiên.

Sau khi lệnh Thần Hoàng được treo lên, cả thành phố Thần lại sôi sục!

“Vãi, lệnh Thần Hoàng!”

“Thái Dương Tông lại có lệnh Thần Hoàng, mà còn có hai cái!”

“Là điện Thần Hoàng chống lưng cho Thái Dương Tông sao?”

Tin tức nhanh chóng truyền đi.

Người của Độn Thế Thần Tông vừa nghe thông tin này, lập tức cử người đến thám thính!

Khi họ nhìn thấy hai tấm lệnh Thần Hoàng, hoàn toàn ngồi không yên!

Liền triệu tập cuộc họp cả đêm, sáng sớm hôm sau, võ giả có thâm niên mười năm của Độn Thế Thần Tông liền được đưa đến trước người Diệp Bắc Minh thành phố Thần!

“Cậu Diệp, chuyện trước đây chỉ là hiểu nhầm, những thứ mà Độn Thế Thần Tông cược thua này, xin cậu nhận lấy!”

Sau đó.

Thất Tinh Các và thần cung Lục Đạo cũng đến!

“Cậu Diêp, mời cậu kiểm kê lại xem có hiểu không? Nếu thiếu thì chúng tôi sẽ về lấy!”

“Diệp tông chủ, vợ chưa cưới của cậu từng là đệ tử của thần cung Lục Đạo, chúng tôi là bạn bè, chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm!”

Thái thượng trưởng lão của ba thần tông đích thân đến!

Các võ giả vây xem nhìn thấy cảnh này, người nào cũng kinh ngạc đến rớt cả cằm!
Chương 1727: Người đại diện của Thiên Sát Môn

Vương Yên Nhi mặt đỏ tía tai, cô ta trợn mắt: “Đó là sức mạnh của Thần Hoàng Lệnh ư? Mạnh quá!”

Người nhà họ Vạn và nhà họ Kỷ cũng đến, hai nhà đều đưa tặng tài nguyên tu võ mười năm!

“Ai chẳng biết nhà họ Vạn và Thái Dương Tông từ xưa đến nay vốn là bạn bè thân thiết!”

“Nhà họ Kỷ và Thái Dương Tông thiết lập quan hệ hữu nghị lâu dài, sau này Diệp tông chủ rảnh rỗi thì đến nhà họ Kỷ chơi!”

Diệp Bắc Minh nhận đồ đạc, bày tỏ xóa bỏ mọi ân oán!

Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn!

Năm thế lực lớn cảm kích và rời đi!

“Yên Nhi, mấy thứ này giao cho cô xử lý!”

“Một phần trong số đó đưa cho nhà họ Vương?”

“Ơ?”

Vương Yên Nhi được ưu ái thì vừa mừng vừa sợ, vội lắc đầu: “Không được, không được đâu!”

“Thế này nhiều quá, Yên Nhi không dám lấy!”

Dù chỉ có một phần mười thì số lượng cũng quá nhiều!

Nhà họ Vương nhỏ lắm, nhiêu đấy đã đủ cho nhà bọn họ dùng trong một trăm năm rồi!

Điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa là trong một năm trăm tới nhà họ Vương không cần kinh doanh buôn bán nữa, con cháu trong nhà chỉ cần tập trung tu võ là được!

Diệp Bắc Minh nghiêm mặt: “Cầm lấy!”

Vương Yên Nhi không từ chối được, chỉ có thể gật đầu.

Tiếp theo, Diệp Bắc Minh lại bồi một câu: “Từ giờ trở đi, nhà họ Vương sẽ là đại lý có quyền tiêu thụ đan dược của Thiên Hạ Đệ Nhất Đan!”

“Trời ạ, Thiên Hạ Đệ Nhất Đan có Diệp tông chủ và Cuồng Đan tọa trấn, nhà họ Vương vớ bở rồi!”

“Vãi! Nhà họ Vương dựa lưng Thái Dương Tông, e rằng sau này sẽ chen vào hàng ngũ gia tộc siêu cấp!

Trên đường phố đông nghịt người, đâu đâu cũng vang lên những tiếng hâm mộ và ước áo!

Vương Yên Nhi nao nao vì những gì nhà mình nhận được, mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy!

Những điều mà Diệp Bắc Minh hứa hẹn trước kia dần dần được thực hiện!

Cùng lúc đó.

Trong một góc của đám đông, Ngư Thất Tình nhìn cảnh này, trong mắt cô ta là sự ghen ghét mãnh liệt!

“Hết thảy những thứ đó vốn dĩ phải thuộc về nhà họ Ngư của tao, tại sao lại như vậy! Vương Yên Nhi! Tất cả là tại!”

“Nếu như không phải vì mày thì chúng đã là của nhà họ Ngư tao rồi!”

“Nỗi nhục nhã khi ấy, một ngày nào đó tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần!”

Ngư Thất Tình trừng Vương Yên Nhi với ánh mắt hung ác, rồi bỏ đi với sự oán hận vô tận!

Cô ta vừa mới chen ra khỏi đám đông thì có vài người mặc áo choàng đen chặn đường đi của cô ta: “Oán khí trên người cô rất nặng, bọn tôi đứng ở xa cũng đã cảm nhận được!”

“Cô có muốn cô gái bên cạnh Diệp Bắc Minh chết không?”

Ngư Thất Tình bày ra vẻ lạnh nhạt: “Mấy người là ai? Tránh ra!”

Một người mặc áo choàng đen trong số đó nở nụ cười, sai đó lộ ra khuôn mặt đeo mặt nạ quỷ: “Thiên sát Môn! Phân đà chủ thứ chín!”

“Thiên Sát Môn!”

Ngư Thất Tình tỏ ra sợ hãi, vô thức lùi lại vài bước: “Nhà họ Ngư bọn tôi chưa từng dây vào mấy người…”

Người áo choàng đen lắc đầu cười: “Bọn tôi cần một người ra mặt thay, nhà họ Ngư các cô là lựa chọn phù hợp!”

“Trở thành người đại diện cho bọn tôi, trong vòng một năm, bọn tôi sẽ tiêu diệt Thái Dương Tông!”

“Và cả cô gái kia cùng với gia tộc sau lưng cô ta, tôi sẽ khiến chúng từ trên trời rơi xuống địa ngục!”

Ngư Thất Tình run rẩy: “Vì sao lại chọn nhà họ Ngư chúng tôi?”

Ánh mắt của người mặc áo choàng đen vô cùng lạnh lùng: “Đừng hỏi nhiều, bây giờ cô chỉ có lựa chọn!”

“Một là đồng ý với bọn tôi, trở thành người đại diện cho bọn tôi!”

“Hai là chết!”

Mấy người mặc áo choàng đen khác tiến lên, bao vây Ngư Thất Tình!

Ngư Thất Tình biết một khi mình từ chối thì chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh không thể nào cứu vãn: “Được, tôi đồng ý với ông!”

“Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn nhìn thấy nhà họ Vương hủy diệt trong thời gian ngắn nhất!”

“Được!”



Trấn Hồn Tông.

“Lão tổ, không biết tiểu tử Diệp Bắc Minh lấy đâu ra hai chiếc Thần Hoàng Lệnh!”

“Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, Lục Đạo Thần Cung, nhà họ Vạn, nhà họ Kỷ đã đưa tài nguyên tu võ trong mười năm cho Diệp Bắc Minh!”

Đại điện nghị sự lặng ngắt như tờ!

Một lát sau, một ông lão mặt rỗ lên tiếng: “Trước kia Hoa tộc Thượng Cổ diệt vong, điện Thần Hoàng đã kế thừa tất cả mọi thứ của Hoa tộc Thượng Cổ!”

“Bọn họ là người muốn Hoa tộc Thượng Cổ hủy diệt triệt để nhất, sao có thể giúp Diệp Bắc Minh được?”

Giọng nói của lão tổ Trấn Hồn Tông vang lên: “Chỉ có một khả năng, điện Thần Hoàng cũng không biết cậu ta là hậu duệ của Hoa tộc Thượng Cổ!”

“Cái gì…”

Mọi người giật mình!

“Lão tổ, chúng ta phải làm sao đây?”

“Đúng đấy lão tổ, nếu điện Thần Hoàng là chỗ dựa của Thái Dương Tông, nếu chúng ta vẫn ra tay…”

Những nhân vật quyền cao chức trọng của Trần Hồn Tông cực kỳ lo lắng!

Lão tổ của Trấn Hồn Tông nói: “Theo tình hình hiện nay, điện Thần Hoàng vẫn chưa biết được thân phận của người này!”

“Trước khi bắt được người này, không được tiết lộ thân phận của cậu ta!”

“Bằng không chắc chắn không chỉ có mỗi chúng ta muốn có được truyền thừa của Hoa tộc Thượng Cổ, không vội, chúng ta từ từ hành động!”

Tiểu Độc Tiên nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, lẩm bẩm: “Chuyện gì nên đến rồi cũng phải đến…”

Vẻ mặt Chu Lạc Ly trở nên nghiêm túc: “Điện chủ đã nói, chỉ cần tiểu sư đệ bước vào cảnh giới Đế thì kế hoạch sẽ bắt đầu!”

Đạm Đài Yêu Yêu căng thẳng: “Vội vàng thế sao? Không thể chờ một chút sao?”

“Phải đấy, không thể chờ thêm à? Mãi chúng ta mới đoàn tụ được với nhau…”
Chương 1728: Đột phá cảnh giới Đế

Sau khi lấy được tài nguyên tu luyện của năm thế lực, Diệp Bắc Minh lập tức đi vào lĩnh vực tuyệt đối!

Anh hầu như luyện chế toàn bộ dược liệu thành đan dược!

Suốt một tháng ở trong lĩnh vực tuyệt đối, Diệp Bắc Minh không hề ngủ nghỉ một giây nào!

Anh luyện liền một lúc mấy trăm nghìn viên thuốc!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phải mở miệng: “Này nhóc, cậu liều mạng quá đấy!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Có những đan dươc này thì thực lực của mọi người mới tăng lên một bậc nữa!”

“Chỉ có như thế tôi mới yên tâm đi tìm bố mẹ mình!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một chốc: “Vậy còn cậu thì sao?”

“Ông yên tâm, tôi chuẩn bị xong xuôi cả rồi!”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười tự tin!

Anh giơ tay lên, hơn một nghìn viên đan dược Tôn phẩm xuất hiện trong lòng bàn tay anh!

Mỗi một viên đan dược đều có một lớp đan mạc hoàn mỹ!

Diệp Bắc Minh nuốt liền một lúc mười viên đan dược không chút do dự!

Không hề có phản ứng!

“Tiếp tục!”

Lần này anh nuốt một viên đan dược Tôn phẩm!

Có một dòng nước ấm dâng trào trong cơ thể, ngay sau đó đã bị một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn hấp thụ hoàn toàn!

“Mẹ kiếp…”

Diệp Bắc Minh cạn lời: “Muốn thăng cấp mà sao khó vậy? Tiếp tục!”

Lần này thì anh dùng liền năm trăm viên đan dược Tôn phẩm có đan mạc hoàn mỹ!

Nếu người tu võ bên ngoài thấy được thì chắc chắn sẽ sợ mất mật!

Oành!

Trên khoảng không của lĩnh vực tuyệt đối, mây đen thình lình xuất hiện!

Thiên kiếp ngưng tụ, một loạt tia sét màu tím bổ xuống mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.

“Lôi kiếp cảnh giới Đế!”



Cùng lúc đó, bên ngoài.

Chín sư tỷ đang nghỉ ngơi, bỗng nhiên bọn họ như cảm nhận được cái gì đó!

Bọn họ cúi đầu lấy mặt dây chuyền treo trước ngực ra, sợi dây đang tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt!

“Tiểu sư đệ đột phá cảnh giới Đế rồi!”

Thiên Nhân Băng sửng sốt!



Sáng sớm, Diệp Bắc Minh ra khỏi lĩnh vực tuyệt đối.

Anh gọi chín sư tỷ của mình, Vương Yên Nhi và Cuồng Đan đến!

“Cậu Diệp, cậu đột phá cảnh giới Đế rồi ư?”, Vương Yên Nhi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Phải”.

Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu.

Cuồng Đan tiến lên: “Chúc mừng sư phụ tăng lên cảnh giới Đế!”

Vẻ mặt của chín sư tỷ có vẻ kỳ lạ!

Diệp Bắc Minh tưởng rằng bọn họ đang lo cho Thái Dương Tông, bèn bước lại gần: “Các sư tỷ không cần lo lắng, tiếp theo mọi người chỉ cần bế quan tăng cảnh giới!”

“Sớm muộn gì Thái Dương Tông cũng sẽ đi vào quỹ đạo!”

Nói xong.

Anh lấy ngay mấy trăm nghìn viên thuốc ra bày trước mặt bọn họ!

“Đây là…”

Con ngươi của Vương Yên Nhi co lại!

Cô ta cứng đờ tại chỗ!

Cuồng Đan buột miệng: “Vãi luyện! Cửu Đạo Đan Văn! Đan mạc!”

“Tất cả đều có Cửu Đạo Đan Văn và đan mạc, chất lượng đều thuộc loại tốt nhất!”

“Sư phụ, số đan dược này sư phụ lấy đâu ra thế? Lẽ nào Thần Giới còn có một Thần Tông về đan đạo mà tôi không biết?”

Diệp Bắc Minh nói với giọng điệu ung dung: “Do một mình tôi luyện chế đấy”.

“Cái gì…”

Cuồng Đan khiếp sợ đến mức không khép được miệng!

Sư phụ chỉ biến mất vài ngày mà đã luyện chế được mấy trăm nghìn viên đan dược cao cấp nhất ư?

Quái vật gì thế này?

Cho dù là vài vị Đan Tổ của điện Thần Hoàng thì cũng đâu thể làm được như vậy?

Ực! Ực!

Cuồng Đan nuốt nước bọt ừng ực!

Diệp Bắc Minh tỏ ra hết sức bình tĩnh: “Số đan dược này chia làm ba phần!”

“Phần thứ nhất để cho các thành viên nòng cốt của Thái Dương Tông nâng cao cảnh giới!”

“Phần thứ hai, mang về Thái Dương Tông, cho người của tiểu đội Sát Thần dùng!”

“Phần thứ ba, bán ở Thiên Hạ Đệ Nhất Đan!”

Mọi người gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến gì khác!

Diệp Bắc Minh nhạy bén nhận ra được chín sư tỷ của mình có vẻ không hào hứng lắm: “Sư tỷ, các chị còn lo lắng gì à?”

“Không…”

Chín người đồng loạt lắc đầu, cố gắng không thể hiện ra điều gì khác thường!

Diệp Bắc Minh còn tưởng là chín người bọn họ đang lo lắng cho đại sư tỷ, bèn hứa hẹn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Các sư tỷ yên tâm, em nhất định sẽ mang đại sư tỷ an toàn trở về!”

“Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, em phải đi đến điện Thần Hoàng thôi!”

Sau khi dặn dò vài câu, Diệp Bắc Minh lập tức xuất phát!
Chương 1729: Những ai quỳ dưới đất chỉ là phế vật

Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Anh, Khương Tử Cơ đều tỏ ra không đành!

Thiên Nhận Băng lắc đầu: “Đừng hành động theo cảm tính, chuyện này liên quan đến sự tiếp nối của Hoa tộc Thượng Cổ!”

“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta nếu thất bại thì chắc chắn chúng ta chẳng còn đường cứu vãn nữa!”

“Hàng trăm thế hệ dốc hết tâm huyết mới tạo ra cơ hội này, há có thể hủy hoại trong tay chúng ta?”

Tám người chấn động!

Vẻ mặt của mỗi người trở nên kiên định!

“Nhị sư tỷ, bọn em biết rồi!”

Vương Yên Nhi và Cuồng Đan đần mặt ra: “Các chị à, các chị đang nói gì thế?”

Thiên Nhận Băng quỳ một gối xuống: “Yên Nhi cô nương, tiền bối Cuồng Đan, sau này tiểu sư đệ đành nhờ hai người!”



Ở Thần Giới, không một ai không biết điện Thần Hoàng!

Diệp Bắc Minh chỉ tùy ý hỏi thăm là đến được điện Thần Hoàng!

Trước mặt.

Chín mươi chín ngọn núi Rồng tự nhiên thành hình, như chiếm được mọi sự tuyệt mỹ của trời đất.

Bên ngoài điện Thần Hoàng đông nghịt người!

Vô số người tu võ quỳ xuống, dập đầu cúng bái!

Hy vọng sự thành kính của mình có thể khiến những người trong điện Thần Hoàng cảm động, để mình trở thành đệ tử của bọn họ!

Khi Diệp Bắc Minh nhìn chín mươi chín ngọn núi Rồng, anh vô cùng chấn động: “Tiểu Tháp, chuyện gì thế này? Điện Thần Hoàng ấy thế mà lại có bố cục địa thế giống hệt di tích Côn Luân Thượng Cổ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Hiển nhiên là điện Thần Hoàng được xây phỏng theo di tích Côn Luân Thượng Cổ!”

“Tuy mô phỏng nhưng vẫn có thể ngưng tụ khí vận thiên địa!”

“Ở trong chín mươi chín ngọn núi Rồng này tu luyện thì chắc chắn làm chơi ăn thật!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Rốt cuộc điện Thần Hoàng có liên quan gì đến Hoa tộc Thượng Cổ?”

Bên ngoài cửa chính của điện Thần Hoàng, 9999 bậc thang trải thẳng về phía trước!

Giống hệt thang trời trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản Tháo cũng không biết, tuy người của Hoa tộc Thượng Cổ từng sở hữu bản tháp!”

“Nhưng bản tháp nói cho cậu biết, khi ấy Hoa tộc Thượng Cổ đã diệt vong, vì thế bản tháp cũng không biết rốt cuộc Hoa tộc Thượng Cổ các cậu đã gặp phải chuyện gì!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Có lẽ câu trả lời nằm trong điện Thần Hoàng.

Anh lấy mặt nạ da người ra ngụy trang thành Diệp Phong!

Rồi anh bước lên bậc thang của điện Thần Hoàng, đi đến cửa lớn cách trăm trượng đằng trước!

“Ai thế?”

“Thế mà lại dám đứng trên thang thần à?”

Đám đông náo động.

“Cảnh giới Đế? Chỉ là một thằng nhãi cảnh giới Đế thôi, cậu ta điên rồi à?”

Càng ngày càng có nhiều người chú ý Diệp Bắc Minh!

Tất cả mọi người đều quỳ gối trên bậc thang, đi một bước dập đầu một cái!

Với tấm lòng hành hương!

Còn Diệp Bắc Minh lại giẫm lên thang thần, đi đến cửa của điện Thần Hoàng, quả thực là khinh nhờn điện Thần Hoàng!

“Cậu kia, quỳ xuống cho tôi!”

Một chàng trai đứng dậy, quát: “Cậu biết đây là đâu không? Tất cả mọi người đến đây với chí nguyện hành hương!”

“Câu khinh nhờn điện Thần Hoàng như thế là đáng chết, còn không mau quỳ xuống!"

Diệp Bắc Minh liếc anh ta: “Người tu võ phải có tâm chí vô địch, chỉ là một cánh cửa mà mấy người đã sợ đến mức quỳ mọp trên mặt đất!”

“Dù các anh có thể đi vào điện Thần Hoàng thì cũng chỉ là một đám vô dụng thôi!”

Mặt thanh niên kia tái mét!

Những người tu võ hành hương quỳ lạy trên mặt đất cũng vô cùng phẫn nộ!

“Mày nói ai là đồ vô dụng đấy hả?”, thanh niên siết chặt nắm đấm.

Diệp Bắc Minh nói với giọng lạnh nhạt: “Những ai quỳ dưới đất đều là hạng phế vật!”

Anh ta hoàn toàn nổi giận: “Thằng ranh, mày chỉ mới đến cảnh giới Đế thôi, chết đi cho tao!”

“Nhớ kỹ, người giết mày là Viên Sĩ Tổ!”

Cảnh giới Thiên Thần bùng nổ uy thế, anh ta cũng coi như tiểu thiên tài!

Anh ta xông lên tấn công Diệp Bắc Minh như dã thú!

Diệp Bắc Minh không thèm quay đầu lại, khi chàng trai cách anh chỉ cần một mét!

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, đối phương bay ra ngoài như chó chết!

Nện mạnh xuống chân bậc thang!

“Tôi nhìn lầm rồi ư? Viên Sĩ Tổ thất bại…”

“Cậu ta là ai? Chỉ là cảnh giới Đế, chưa ra tay mà đã đánh bại Viên Sĩ Tổ ở cảnh giới Thiên Thần ư?”

Dọc chiếc cầu thang dài, khắp bốn phía vang lên vô số tiếng hô bất ngờ, kinh ngạc!

Diệp Bắc Minh chẳng buồn liếc mắt một cái, anh đi nhanh đến cửa điện Thần Hoàng!

Xoẹt!

Hơn trăm ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Diệp Bắc minh, tất cả đều đến từ những hộ vệ canh giữ ở cửa điện Thần Hoàng!

Bọn họ đều vô cùng trẻ tuổi!

Trước kia, bọn họ cũng từng quỳ gối leo lên từng bậc thang ngoài cửa điện Thần Hoang!

Nên mới có cơ hội trở thành hộ vệ trông cửa!

Lẽ nào bọn họ cũng là một đám phế vật như Diệp Bắc Minh nói ư?

Hai ông lão lạnh lùng mở miệng: “Chàng trai, dừng lại!”

“Muốn tiến vào điện Thần Hoàng, phải quỳ từng bậc bò lên!”

Diệp Bắc Minh lấy Thần Hoàng Lệnh ra: “Vậy thì tôi đi nhé?”
Chương 1730: Tôi giải thích rồi đấy, ông hài lòng chưa

Con ngươi của hai ông lão co lại: “Thần Hoàng Lệnh? Xin lỗi công tử, lão phu lắm mồm!”

“Mời vào!”

Hai ông lão lập tức nhường đường.

Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của trăm hộ vệ trông cửa biến mất, thay vào đó là sự kính nể nhiệt liệt!

Người có được Thần Hoàng Lệnh chính là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt!

“Ôi vãi, mi có Thần Hoàng Lệnh thì phải nói sớm chứ!”

“Chết tiệt, cậu ta tạo nét kìa!”

“Ai có Thần Hoàng Lệnh trong tay mà không phải thiên tài đâu! Viên Sĩ Tổ thua cũng không oan!”

Người tu võ trên bậc thang thấy thế thì nhao nhao đổi giọng!

Diệp Bắc Minh cười.

Đi qua cửa điện Thần Hoàng!

Lạc Khuynh Thành bay đến, đứng cách vài mét trước mặt Diệp Bắc Minh: “Em phách lối quá, những người đó đến đây với tấm lòng thành kính, em không cần phải sỉ nhục bọn họ!”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Quỳ xuống cầu xin điện Thần Hoàng thu nhận? Sơ tâm võ đạo của những người đó có thể mạnh đến mức nào chứ?”

“Bọn chị sẽ nhận người quỳ xuống làm đệ tử à?”

Lạc Khuynh Thành trả lời: “Không!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Các chị quá dối trá, vừa hưởng thụ sự cúng bái của bọn họ lại vừa khinh thường những người đó!”

“Em mới là người quang minh lỗi lạc, khinh thường ra mặt luôn!”

Lạc Khuynh Thành: “…”

Cô ấy nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh: “Đi theo chị!”

Rồi xoay người đi.

Diệp Bắc Minh theo sau, đi thẳng đến khu vực trung tâm của điện Thần Hoàng!

Trên một quảng trưởng hình tròn khổng lồ, đã có mấy trăm người đứng ở đó!

Nam, nữ, già, trẻ đủ cả.

Còn có vài gương mặt quen thuộc, Từ Tử Lâm, Trương Đạc, Nguyễn Thanh Từ, Đường Hạo.

“A, Diệp Phong!”

Sở Dĩnh Nhi đứng bên cạnh một người phụ nữ, trông thấy Diệp Bắc Minh thì kích động thiếu điều nhảy cẫng lên!

Diệp Bắc Minh gật đầu với cô ta!

Trái tim Sở Dĩnh Nhi nhộn nhạo, mặt đỏ bừng!

“Nguy rồi, chẳng lẽ cô nàng này hiểu lầm”, Diệp Bắc Minh hơi hối hận.

Người phụ nữ bên cạnh Sở Dĩnh Nhi bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Dĩnh Nhĩ, đó là chàng trai mà con kể à?”

Sở Dĩnh Nhi gật đầu: “Vâng, sư phụ”.

“Hừ, cảnh giới Đế? Cảnh giới thấp tè vậy à! Lạc Khuynh Thành dẫn cậu ta về là định làm gì?”, người phụ nữ đứng tuổi đanh mặt.

Đột nhiên.

Một giọng nói âm trầm vang lên: “Cậu chính là Diệp Phong?”

Một ông lão mặc áo choàng xanh lá đi tới, tay cầm gậy chống hình con rắn!

Ngay tức khắc, mọi người xung quanh đều nhường đường!

Ngữ khí của ông ta ngạo mạn như người bề trên!

Như đứng trên cao nhìn xuống thế gian!

Cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong đích xác có tư cách này!

“Ông là ai?”

Diệp Bắc Minh không khúm núm cũng không tự đại.

Ông lão cười giả trân: “Cậu giết đệ tử ký danh của lão phu là Lâm Trần mà còn không biết lão phu là ai à?”

Lạc Khuynh Thành cau mày truyền âm cho Diệp Bắc Minh: “Sau khi dịch dung em gây sự với lão tổ Bích Hỏa à?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Lâm Trần chọc em trước!”

Lạc Khuynh Thành hết nói nổi, cô ấy nghi ngờ mình chọn Diệp Bắc Minh liệu có phải một quyết định đúng không nữa!

Cô ấy suy tư một lúc rồi nói: “Lão tổ Bích Hỏa, đây là đệ tử của tôi, Diệp Phong!”

“Nếu cậu ấy có chỗ nào đắc tội ông thì tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi ông!”

Lão tổ Bích Hỏa lắc đầu: “Một đệ tử ký danh thôi, chết thì chết!”

“Không phải vấn đề gì to tát, cậu quỳ xuống dập đầu với lão tổ thì chuyện này xí xóa!”

“Đúng rồi, lão tổ nghe nói lúc cậu mới vào đây thì kiêu căng lắm, nói những người quỳ ở bậc thang là phế vật?”

Xoẹt!

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.

Lạc Khuynh Thành sầm mặt!

Cô ấy đã nói Diệp Bắc Minh là đệ tử của mình!

Lão tổ Bích Hỏa làm thế có khác nào vả mặt cô ấy ngay trước mặt mọi người đâu?

Hơn nữa.

Đối với Diệp Bắc Minh mà nói, quỳ xuống chẳng phải là thừa nhận mình là phế vật sao?

Ông ta muốn hủy hoại sơ tâm võ đạo của Diệp Bắc Minh!

“Lão tổ Bích Hỏa, ông hơi bị quá đáng rồi đấy nhỉ?”

Lạc Khuynh Thành lạnh lùng nói.

Lão tổ Bích Hỏa cười: “Khặc khặc! Đệ tử ký danh của lão phu chết rồi!”

“Bảo đệ tử của cô quỳ xuống nhận lỗi khó vậy à? Lẽ nào cô không cho lão phu một lời giải thích sao?”

Diệp Bắc Minh cười khẩy, anh nhìn lão tổ Bích Hỏa với ánh mắt khinh thường: “Lâm Trần chỉ là đệ tử ký danh của ông, dù anh ta có là đệ tử thân truyền!”

“Chỉ cần trêu chọc Diệp Phong này, tôi đều giết hết!”

“Cho dù là ông, lão tổ Bích Hỏa, dám trêu chọc tôi thì tôi cũng giết không tha!”

“Tôi giải thích rồi đấy, ông hài lòng chưa?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom