• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (3 Viewers)

  • Chương 2202-2203

Chương 2202: Lão tổ bị sốc!

"Tiền bối, lẽ nào không cứu được Nhược Tuyết nữa sao?"

Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận được.

Anh cố gắng lâu như vậy, nhưng lại nhận được kết quả này!

Nét mặt Diệp Thí Thiên hơi là lạ, ông ta thở dài: "Con à, có một số chuyện, đành phải chấp nhận vậy thôi."

"Từ bỏ đi, thần hồn của cô nương này, có lẽ đã mất từ lâu rồi!"

"Không thể nào!"

Diệp Bắc Minh gào lên, anh lắc đầu, hai mắt đỏ bừng: "Thần hồn của Nhược Tuyết, sao có thể bị diệt được!"

"Vì cứu cha mẹ con, cô ấy một mình ngăn dòng hắc thủy, bây giờ người bảo con chấp nhận số phận ư?"

"Tuyệt đối không thể!"

Anh siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc: "Cho dù có phải tìm đủ mọi cách, Diệp Bắc Minh con cũng phải cứu Nhược Tuyết về!"

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh như nhớ ra gì đó: "Tiền bối, lúc con đi vào ý thức hải Nhược Tuyết, con lấy thần phủ để mở đường!"

"Kết quả, con gặp một hồn thần khác ở bên trong!"

"Một thần hồn khác ư?"

Diệp Thí Thiên sửng sốt, nét mặt dao dộng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta mới bật ra một câu: "Không thể có chuyện đó được, thần hồn của cô ấy đã bị tiêu diệt, ý thức hải khô kiệt!"

"Sao có thể có một thần hồn khác ở trong đó được? Đợi đã!"

Bỗng nhiên.

Diệp Thí Thiên như nghĩ đến điều gì đó!

Ông ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

"Nhóc con, con vừa nói gì?"

"Lúc con đi vào ý thức hải của Nhược Tuyết..."

"Không phải, câu khác cơ!"

"Con lấy thần phủ để mở đường!"

"Đúng, chính là câu này, nhóc con, con mẹ nó, con mở thần phủ rồi hả?" Diệp Thí Thiên trợn tròn mắt, nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm, con ngươi phát sáng như sói vậy.

"Ừng ực..."

Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng.

Ánh mắt Diệp Thí Thiên cứ như thể đang nhìn một đại mỹ nữ tuyệt sắc vậy!

Nhưng anh là đàn ông mà!

"Tiền bối, chắc không phải người... thích con trai đấy chứ?"

"Tiên sư con!"

Diệp Thí Thiên tức giận mắng một tiếng, sau đó cáu kỉnh nói: "Nhóc con, đời này lão tổ ta chỉ thích nữ nhân, con đừng có mà nghĩ bậy!"

"Bây giờ ta đang hỏi con một cách rất nghiêm túc, con đã mở được thần phủ thật hả?"

Diệp Bắc Minh không giải thích, mi tâm chợt lóe!

Chỗ mi tâm, lóe ra một đạo hào quang!

Một phiến Hỗn Độn hư ảnh hiện lên!

Chính là thần phủ của Diệp Bắc Minh!

Chín bậc thang, một tòa Thiên Môn đứng thẳng ở đó!

"Đù! Là thần phủ thật này! Ôi trời ơi!"

Diệp Thí Thiên nhảy dựng lên, cái đầu đập mạnh vào trần nhà mật thất, ông ta ôm đầu kêu: "Thần phủ, không ngờ con lại dùng thực lực ở cảnh giới Đại Năng tầng chín, mở được Thần phủ!"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tiền bối, chỉ là mở một cái Thần phủ thôi mà, người có cần kích động thế không?"

"Nhóc con, cmn con có biết đây là việc làm vĩ đại cỡ nào không? Đệt!"

Diệp Thí Thiên văng tục, kích động đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng.

Sao lại làm người ta sốc thế?

Lúc Diệp Thí Thiên biết anh là Hỗn Độn đế thể, ông ta cũng không sốc thế này!

'Chẳng lẽ mở được Thần phủ là điều ghê gớm lắm à?'

Diệp Thí Thiên nhìn ra vẻ nghi hoặc của Diệp Bắc Minh, giọng ông ta trầm xuống: "Nhóc con, chỉ có người tu luyện đến cảnh giới Tế Đạo, mới mở được Thần phủ!"

"Đây là quy định mà mọi tu võ giả đều phải tuân thủ!"

"Tính cả con, đời này lão phu đã gặp qua bốn người có thể chất Hỗn Độn! Ba người họ đều chết trẻ!"

"Đừng nói là cảnh giới Đại Năng đã mở được Thần phủ, ta chưa nghe thấy ai ở cảnh giới Đại Đạo, Đại Đạo Chi Thượng mà mở được Thần phủ cả!"

Diệp Bắc Minh ngại ngùng sờ sờ mũi: "Lẽ nào, con thật sự quá xuất sắc hả?"

"Đâu chỉ xuất sắc đâu? Con nghịch thiên cmnl!"

Diệp Thí Thiên gật đầu khẳng định.

Đôi mắt ông ta hừng hực như lửa!

Nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!

Ông ta tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, từ giờ trở đi, con chính là hậu duệ của Diệp Thí Thiên ta!"

"Sau này, tài nguyên, nhân lực, vật lực của nhà họ Diệp ở Trung Châu, con cứ tùy ý điều động!"

"Con thích cô gái nhà nào cứ việc nói, lão tổ đích thân đi cầu thân cho con!"

"Nếu họ không đồng ý, lão tổ sẽ ra tay cướp về cho con!"

Diệp Thí Thiên thao thao bất tuyệt!

Không giống nói giỡn!

Diệp Bắc Minh suy nghĩ: "Lão tổ, con có một nữ nhân thật!"

"Ồ? Cô gái nhà ai mà may mắn thế?" Diệp Thí Thiên mỉm cười.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Cô ấy tên là Côn Ngô Mật Phi!"

"Thượng cổ thập đại thần sơn, tộc Côn Ngô à?"

Diệp Thí Thiên gật đầu suy tư: "Tuy tộc Côn Ngô không phải Đế tộc, may mà có cái danh thập đại thần sơn ở đấy!"

"Con gái ở gia tộc bọn họ, cũng không tệ!"

"Lão tổ sẽ đi dẫn cô ấy về đây!"

Ông ta quay người định ra khỏi mật thất!

Diệp Bắc Minh ngăn Diệp Thí Thiên lại, rồi kể cho ông ấy nghe chuyện mình và Côn Ngô Mật kết duyên thế nào, rồi lại rời khỏi nhà tù số bay ra sao, tiếp đó là đến thế giới này!

Chuyện ở tộc Côn Ngô, tộc Bất Hủ, Cổ gia, đế cung Hồng Hoang, anh đều kể qua một lượt!

"Nhóc con, trải nghiệm đặc sắc thế hả?"

"Ha ha ha ha!"

Nghe Diệp Bắc Minh kể xong, Diệp Thí Thiên ngửa mặt cười to: "Đợi đã, con vừa bảo, cô bé Mật Phi kia mang thai rồi hả?"

"Vâng!"

Diệp Thí Thiên nuốt ngụm nước miếng: "Chắc không phải cũng là thể chất Hỗn Độn đấy chứ? Nhóc con, con kể kỹ cho ta nghe xem nào! Mau!"

Diệp Thí Thiên kích động quá!

Nếu Côn Ngô Mật Phi lại mang thai một thể chất Hỗn Độn nữa, vậy thì nhà họ Diệp sắp nghịch thiên rồi!

"Cái này... con không biết, nhưng cơ thể Mật Phi bị hủy, con dùng mẫu thạch Hỗn Độn tạo cho cô ấy một cơ thể mang thể chất Hỗn Độn..." Diệp Bắc Minh giải thích.

"Đù mé! Con bảo cái gì?"

Diệp Thí Thiên ngây người.

Cả người cứng đờ đứng yên tại chỗ!

"Con bảo! Côn Ngô Mật Phi là Hỗn Độn thể được tạo ra, còn con vốn đã là Hỗn Độn thể, bây giờ hai đứa có con?"

"Đù! Thế thì con của hai đứa, chắc chắn mang thể chất Hỗn Độn!"

Diệp Thí Thiên kích động đến nỗi run cả người: "Đợi đã!"

"Con vừa bảo, trong tay con có mẫu thạch Hỗn Độn hả?"

"Ừng ực..." Dù là Diệp Thí Thiên, ông ta cũng phải nuốt ngụm nước miếng!

"Vâng! Lão tổ!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh khoát tay, một khối mẫu thạch Hỗn Độn xuất hiện trong lòng bàn tay!

"Hít!"

Diệp Thí Thiên hít một ngụm khí lạnh, sốc đến nỗi lùi về sau mấy bước!

Cảnh giới càng cao, thì càng hiểu sự khủng bố của mẫu thạch Hỗn Độn, đối với người ở cảnh giới Tế Đạo tầng chín mà nói, vật này còn quan trọng hơn binh khí Đại Đế!

Thậm chí.

Dù là Diệp Thí Thiên, con ngươi cũng không kìm được, lóe lên một tia tham lam!

Giây tiếp theo.

Ông ta hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, tiêu diệt cái lòng tham kia đi!

"Minh Nhi, con phải giữ cẩn thận vật này!"

"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được dễ dàng... không đúng, con không được để nó xuất hiện trước mắt bất kỳ ai! Kể cả lão phu, con cũng đừng nhắc đến nó nữa!" Giọng Diệp Thí Thiên cực kỳ nghiêm túc.

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao vậy, lão tổ?"

Diệp Thí Thiên nghiêm túc vô cùng: "Mẫu thạch Hỗn Độn, ra đời từ trong Hỗn Độn!"

"Con biến nó thành bất cứ vật gì, đều quá lãng phí!"

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Vì sao?"

Diệp Thí Thiên tức quá hóa cười: "Vì sao ư? Nhóc con, con đúng là..."

"Bất kỳ thứ gì, bất kỳ vật liệu nào trên đời này, kể cả kim chúc để tạo ra binh khí Đại Đế, thì cũng có thể tìm được!"

"Chỉ mỗi mẫu thạch Hỗn Độn là ra đời thuở thiên địa sơ khai, nên chỉ cần dùng một miếng là sẽ mất một miếng, mãi mãi không còn nữa!"

"Trong tay con có một khối to thế này, đủ để khiến cho tất cả thế lực ở Nguyên Thủy Chân Giới tranh cướp bể đầu!"

"Quan trọng hơn là, tay cầm mẫu thạch Hỗn Độn, có thể lĩnh hội một tia khí vận đại đạo của thiên địa sơ khai!"

"Thậm chí, có thể giúp những lão giả ở cảnh giới Tế Đạo tầng chín như bọn ta đột phá!"

Diệp Bắc Minh hơi cảm động.

Anh có thể cảm nhận được, Diệp Thí Thiên đối xử với anh thật lòng!

Khác hẳn Diệp Tiêu Dao!

Có thể sánh với trăm vị sư phụ của anh!

"Nếu nó có thể giúp lão tổ đột phá, con tặng lão tổ đấy!" Diệp Bắc Minh mỉm cười, đưa mẫu thạch Hỗn Độn qua.

Diệp Thí Thiên hãi đến nỗi liên tục lùi về sau, hít mấy ngụm khí lạnh: "Hít! Hít! Hít... nhóc con, con... con nói gì?"

"Con... con muốn tặng ta á? Không không không, nó quá trân quý!"

"Con giữ lại vật này đi, con là Hỗn Độn đế thể, nó quan trọng với con hơn!"

Sau một lúc kích động ngắn ngủi.

Diệp Thí Thiên lắc đầu quả quyết!

Cho ông ta vật này, đúng là phí của trời!

Diệp Bắc Minh cười: "Lão tổ, cái này con có nhiều lắm."

Ngay sau đó.

Trên một bàn tay khác lại xuất hiện một miếng mẫu thạch Hỗn Độn!

"Này... đệt!"
Chương 2203: Con cháu nhà họ Diệp, thì phải thế!

"Đù!"

"Đệt..."

Suốt một canh giờ trôi qua, Diệp Thí Thiên vẫn ôm khối mẫu thạch Hỗn Độn kia, nói không dứt miệng!

Diệp Bắc Minh cũng buồn ngủ rồi, anh ngủ gật trên ghế: "Lão tổ, người ổn chưa?"

"Ừng ực... ha ha ha ha, ta ổn rồi!"

Diệp Thí Thiên cười to, mặt mũi hồng hào cất khối mẫu thạch Hỗn Độn đi.

Ông ta bước nhanh, nắm lấy tay Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, đi cùng lão tổ đến một nơi!"

"Đi đâu ạ?"

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Diệp Thí Thiên khí phách nói: "Đi đón nữ nhân của con về!"

Nửa canh giờ sau, trên quảng trường bên ngoài đế cung Hồng Hoang, một cánh cửa không gian hé ra, một giọng nói rắn rỏi vang vọng khắp thành Hồng Hoang: "Tĩnh Du lão tổ ra đây cho lão phu!"

Ầm ầm!

Toàn bộ thành Hồng Hoang chấn động!

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy, hư không đang dao động!

Trong thành Hồng Hoang, hàng triệu tu võ giả kinh hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đế cung Hồng Hoang!

Vô số bóng người lao tới, sau đó họ kinh ngạc nhìn lão giả tóc trắng đang ngạo nghễ đứng trên không trung, nhìn xuống phía dưới!

"Hít! Cảnh giới Tế Đạo tầng chín!"

Vào khoảnh khắc trông thấy Diệp Thí Thiên, vô số tu võ giả quỳ bụp trên mặt đất!

Sắc mặt trắng bệch, quỳ bái!

Đế cung Hồng Hoang xôn xao ầm ĩ, Hoang Cửu Dương dẫn theo một nhóm trưởng lão, vội vàng đi ra, lúc trông thấy Diệp Thí Thiên, họ sốc!

"Cảnh giới Tế Đạo tầng chín?"

Cả đám trợn tròn mắt, lúng ta lúng túng!

"Kia là Diệp Bắc Minh à?"

"Đúng là cậu ta đấy, lẽ nào cậu ta là người nhà họ Diệp ở Trung Châu?"

Nhóm trưởng lão đứng cạnh Hoang Cửu Dương phát hiện, Diệp Bắc Minh đang đứng sau lưng Diệp Thí Thiên.

"Diệp Thí Thiên, ông tới đế cung Hồng Hoang của tôi làm gì?"

Giọng của một bà lão vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn, một bà lão mặc áo bào xám, còng lưng, đang chống gậy đi tới!

"Tĩnh Du lão tổ!"

Đám Hoang Cửu Dương thở phào một hơi, rồi tiến lên chào.

Tĩnh Du khẽ gật đầu, sau đó bà ta nhìn lên trời: "Diệp Thí Thiên, ông oai quá nhỉ, ông tới đế cung Hồng Hoang của tôi để gây sự đấy hả? Đế cung Hồng Hoang tôi không sợ nhà họ Diệp ở Trung Châu bên ông đâu!"

Diệp Thí Thiên cười: "Tĩnh Du lão tổ, bà hiểu lầm rồi!"

"Nữ nhân của cháu tôi đang ở đế cung Hồng Hoang của bà!"

"Lão phu tới đây để đón họ về nhà!"

Bà lão Tĩnh Du nhíu mày: "Cửu Dương, chuyện này là sao?"

Hoang Cửu Dương tiến lên, cấp tốc giải thích câu chuyện một lượt.

Bà lão Tĩnh Du nhìn Diệp Thí Thiên một cái đầy sâu sắc: "Hai người đi theo tôi!"

Một khắc đồng hồ sau, bà lão Tĩnh Du dẫn hai người đến lối vào Hồng Hoang thế giới, một cái Đế chuông cực kỳ hùng vĩ, mang phong cách cổ xưa đang đứng sừng sững như một ngọn núi!

Chuông Hồng Hoang!

"Con bé đang ở dưới chuông Hồng Hoang, lão thân đã thử rồi, con bé không ra được." Bà lão Tĩnh Du lắc đầu.

Diệp Thí Thiên nhíu mày: "Lão phu không tin, tôi thử xem nào!"

Ông ta tiến lên một bước, vung tay đánh một chưởng vào chuông Hồng Hoang!

Coong!

Chuông Hồng Hoang rung rung, một cỗ uy áp cực mạnh bộc phát, Diệp Thí Thiên bị hất ngược ra ngoài!

Khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, khuôn mặt già tái nhợt, sau đó rơi xuống đất cách đó mấy nghìn mét!

"Lão tổ!"

Diệp Bắc Minh cả kinh.

Diệp Thí Thiên xấu hổ lắc lắc đầu: "Khụ khụ... nhóc con, sức người phàm không thể chống lại binh khí Đại Đế!"

Cùng lúc đó, bên trong chuông Hồng Hoang vang lên giọng Côn Ngô Mật Phi: "Tiểu Minh Minh, anh tới rồi à?"

Diệp Bắc Minh tiến lên: "Mật Phi, anh đây!"

Côn Ngô Mật Phi cười: "Tiểu Minh Minh, anh đừng lo cho em! Em rất khỏe, con của chúng ta bảo thằng bé rất thích ở đây, thằng bé bảo có cảm giác an toàn khi ở đây!"

"Hơn nữa, chuông Hồng Hoang sẽ dùng lực lượng của thằng bé, nuôi dưỡng em và con!"

"Này..."

Diệp Bắc Minh hơi phân vân.

Bà lão Tĩnh Du tiến lên: "Diệp công tử, cậu yên tâm đi!"

"Mật Phi là đệ tử của đế cung Hồng Hoang, chúng tôi sẽ không bạc đãi con bé, vả lại, đứa bé trong bụng con bé, trong tương lai chắc chắn sẽ là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của đế cung Hồng Hoang!"

Diệp Thí Thiên không vui rồi đấy: "Huyết mạch trong người con bé là con cháu nhà họ Diệp!"

"Tất nhiên sẽ do nhà họ Diệp bồi dưỡng!"

Bà lão Tĩnh Du hừ lạnh: "Đứa trẻ sinh ra ở đế cung Hồng Hoang tôi, đương nhiên sẽ là người của đế cung Hồng Hoang, không phục, ông có bản lĩnh thì có thể đưa đi!"

"Bà tưởng lão phu không dám à?"

Diệp Thí Thiên hừ lạnh một tiếng.

"Tôi thấy ông không dám!"

Bà lão Tĩnh Du cười lắc đầu!

Diệp Thí Thiên tức quá gào lên: "Tĩnh Du, đánh với tôi một trận!"

"Đánh thì đánh!"

Thấy hai người nói không hợp một cái liền định đánh nhau.

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ, đành phải tiến lên khuyên can: "Hai vị tiền bối, thôi vậy! Nếu Mật Phi và đứa bé đã chọn ở lại, vậy cứ thế trước đã, mọi chuyện đợi đứa bé được sinh ra rồi nói sau."

Lúc này, hai người mới dừng tay!

Diệp Bắc Minh chuyển chủ đề: "Phải rồi, Dung Phi và Nhã Phi đâu?"

"Dung Nhi, Nhã Nhi! Ra đây đi!"

Bà lão Tĩnh Du đã có chuẩn bị từ trước, bà ta vung tay lên, hai chị em xuất hiện!

Vừa trông thấy Diệp Bắc Minh, họ rất kích động, cả hai nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: "Anh Bắc Minh!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Đi, theo anh về nhà họ Diệp!"

"Hả?"

Hai người hơi do dự.

Thấy vậy, Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao vậy?"

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi quay đầu nhìn bà lão Tĩnh Du một cái!

Bà lão Tĩnh Du mỉm cười: "Mấy hôm trước, lão thân đã nhận hai người họ làm đệ tử! Họ đã thề, sẽ nhận tôi làm sư phụ cả đời!"

"Diệp công tử, cướp người đẹp, xin lỗi nhé!"

Diệp Thí Thiên mặt u ám: "Tĩnh Du, bà tính toán giỏi thật đấy!"

Bà lão Tĩnh Du cười khà khà: "Diệp công tử là Hỗn Độn đế thể, đế cung Hồng Hoang không giữa được vị chân long này!"

"Tôi giữ nữ nhân của cậu, không được à? Sau này, Diệp công tử cũng phải tới đế cung Hồng Hoang ngồi chơi chứ nhỉ?"

Nói xong.

Bà ta còn nhìn sang Diệp Bắc Minh rồi nở nụ cười thân thiện: "Diệp công tử, đế cung Hồng Hoang đã chuẩn bị cho cậu một cung điện!"

"Cậu đến lúc nào cũng được, muốn ở bao lâu thì ở, bảo đảm không ai quấy rầy!"

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Dung Phi, Nhã Phi, hai người có bằng lòng ở lại không?"

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đưa mắt nhìn nhau rồi nói: "Anh Bắc Minh, sư phụ rất tốt với bọn em!"

"Bọn em ở đây tu luyện, tiến bộ rất thần tốc, đợi thực lực của bọn em có thể giúp được anh Bắc Minh, bọn em nhất định sẽ ở bên anh mỗi ngày!"

Thấy hai cô gái nói vậy!

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Đột nhiên, Tiêu Dung Phi ngẩng đầu lên, kéo tay Diệp Bắc Minh: "Diệp đại ca, đi với bọn em..."

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng!

Nhìn sang muội muội!

Tiêu Nhã Phi run lên, rồi lập tức hiểu ra, cũng kéo cái tay còn lại của Diệp Bắc Minh: "Anh Bắc Minh, đi..."

Kéo theo hai người, nhanh chóng rời đi!

(Chỗ này lược bớt mười nghìn chữ...)

Hai ngày sau.

"Nhóc con, con hưởng đầy phúc có thê thiếp rồi đấy nhá! Không hổ là con cháu nhà họ Diệp ta!"

Diệp Thí Thiên canh ở bên ngoài tòa cung điện, thấy Diệp Bắc Minh đi ra, ông ta lập tức tươi cười tiến lên!

"Ha ha ha ha! Có dáng dấp của lão phu năm xưa!"

Ông ta đưa tay ra vỗ vai Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Lão tổ, người đừng cười con nữa!"

Diệp Thí Thiên lắc đầu: "Cười á? Không không không, đây là lão phu đang tán thưởng con!"

"Cho dù con có đẩy ngã hết các thánh nữ, thần nữ ở các tông môn, gia tộc kia, lão phu cũng sẽ ở bên ngoài vỗ tay khen con!"

"Nam nhi nhà họ Diệp ta, thì phải thế!"

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới nhớ ra: "Lão tổ, người đã canh ở đây suốt hai ngày à?"

"Không thì sao? Lão phu không dám rời nửa bước, lỡ cục cưng con bị người ta ngấp nghé thì sao!" Diệp Thí Thiên cười, rồi chuyển đề tài: "Đi, đến một nơi khác!"

"Đi đâu ạ?"

"Đến nhà họ Cổ, không phải con từng bảo, lúc họ ở Vạn Y Cốc, đã đồng ý cho con một trăm nghìn tỷ tinh thạch vũ trụ à?"

Diệp Thí Thiên nheo mắt: "Mãi đến giờ vẫn không đưa, nhà họ Cổ có ý gì?"

Diệp Bắc Minh ngẩn ra.

Một trăm nghìn tỷ tinh thạch vũ trụ, anh chẳng để tâm lắm!

Anh chỉ thuận miệng nhắc qua thôi!

Không ngờ Diệp Thí Thiên lại nghiêm túc!

Diệp Bắc Minh nuốt ngụm nước miếng: "Ực... lão tổ, người nghiêm túc đấy à?"

Diệp Thí Thiên nhếch môi cười, vỗ vai Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, hôm nay con cứ xem đi!"

"Không ai được phép nợ đồ của nhà họ Diệp!"

"Đế huyết cổ tộc, cũng không được!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom