-
Chương 2156-2159
Chương 2156: Nói cho tôi biết, ai tiêu đời cơ?
Diệp Bắc Minh thờ ơ, coi như không nhìn thấy.
Sau khi tiếp được mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, anh cất chúng vào không gian trong tháp!
Hai viên đan dược rơi dưới đất!
Trông thấy cảnh này, nét mặt người thanh niên mặc áo trắng đứng trên mũi thuyền cổ trầm xuống.
Đôi mắt lóe lên hàn ý lạnh băng, anh ta nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: "Tên kia, cậu có biết mình đang làm cái gì không? Từ khi Tuyết Bạch Y tôi ra đời đến nay, suốt 2 tỷ năm, tôi chưa bao giờ thấy có người..."
"Nhớ này, là chưa bao giờ có! Bất cứ! Một người nào!"
"Dám! Coi thường lời tôi nói! Như này!"
"Tôi! Rất tức giận! Hậu quả, rất nghiêm trọng!"
Diệp Bắc Minh cười nhạo một tiếng: "Bây giờ anh gặp được rồi? Đồ nói lắp!"
Anh vừa nói xong.
Bầu không khí trong toàn tộc Bất Hủ tựa như đông cứng, im phăng phắc!
Điều đáng sợ hơn là, Diệp Bắc Minh lại gọi Tuyết Bạch Y là... đồ nói lắp?
"Diệp Bắc Minh, anh đừng nói bừa! Tuyết tộc đến từ đại lục Trung Châu, cả Nguyên Thủy Chân Giới chia làm năm mảnh lục địa là: đông, nam, tây, bắc, trung. Tương ứng với thuộc tính của ngũ hành."
"Trong đó, lấy đại lục Trung Châu là đại lục mạnh nhất, Tuyết tộc là một trong những chủng tộc Đế Huyết cực lớn ở Trung Châu!" Bất Hủ Nhan buột miệng nói ra.
Ngoài mặt là giới thiệu cho Diệp Bắc Minh.
Trên thực tế là đang nói cho Diệp Bắc Minh biết, chỗ khủng bố của Tuyết tộc!
Lo Diệp Bắc Minh gặp rắc rối.
Tiếc là, từ trước đến nay, tính cách của Diệp Bắc Minh là không bao giờ sợ rắc rối!
Kể ra, anh không sai chỗ nào cả!
Hai viên đan dược rác rưởi mà đòi đổi lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ư? Dù có đổi, chí ít cũng phải bỏ ra vật phẩm đẳng cấp cỡ Bất Hủ Đế Kim chứ?
Hai viên đan dược, bố thí cho ăn mày đấy à!
"Ò."
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: "Tuyết tộc, mạnh lắm sao?"
"Cái này..."
Giờ phút này, toàn bộ tộc Bất Hủ im lặng như tờ!
Mọi âm thanh đều im ắng!
Tuyết Bạch Y bật cười: "Tuyết tộc cũng bình thường, không mạnh lắm!"
"Chẳng qua, Tuyết tộc tôi có binh khí Đại Đế tọa trấn! Theo như tôi được biết, lão tổ giỏi nhất tộc Bất Hủ cũng chỉ ở cảnh giới Tế Đạo tầng năm, tầng sáu nhỉ?"
"Chủng tộc Đế Huyết ở Trung Châu bên kia, có sự tồn tại của các vị cảnh giới Tế Đạo tầng bảy, tầng tám, thậm chí là tầng chín!"
"Ừm, cậu nói đúng!"
"Tuyết tộc, quả thực không mạnh! Không mạnh! Một tí nào, thật đấy!"
Tuyết Bạch Y vừa kể vừa gật đầu, nhưng giọng điệu nói ra thì đầy kiêu ngạo.
Anh ta tưởng, sau khi kể ra thực lực của Tuyết tộc.
Chắc chắn Diệp Bắc Minh sẽ hãi đến nỗi quỳ xuống cầu xin tha mạng!
Rồi hai tay dâng ra mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, nhưng Tuyết Bạch Y có nằm mơ cũng không ngờ!
Diệp Bắc Minh chế nhạo luôn không chút nể nang: "Có cảnh giới Tế Đạo tầng bảy, tám, chín mà đã kiêu ngạo như vậy, ai không biết còn tưởng, Tuyết tộc anh có Đại Đế tọa trấn đấy!"
"Ha ha ha ha! Ha ha ha..."
Tuyết Bạch Y tức quá hóa cười: "Cậu tên Diệp Bắc Minh đúng không? Bản công tử nhớ cái tên này rồi."
"Nhân dịp bây giờ, bản công tử, còn chưa, quá tức giận, cho cậu một, cơ hội, quỳ xuống!"
"Dùng miệng của cậu, liếm hai viên, đan dược dưới đất, ăn nó đi!"
"Sau đó, giao mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra đây, bản công tử, có thể, cho cậu có cơ hội tự vẫn!"
"Tuyết công tử..."
Bất Hủ Nhan lo lắng.
Cô ta nhanh chóng tiến lên, chắp tay nói: "Diệp Bắc Minh anh ấy không biết thân phận của ngài, cho nên mới làm ngài bực mình, xin ngài..."
"Cô không có tư cách cầu xin tôi, cút ra!"
Tuyết Bạch Y liếc mắt nhìn một cái, một cỗ uy áp ngập trời bộc phát ra từ trong cơ thể, nghiền áp về phía Bất Hủ Nhan!
Thế mà lại là khí tức của cảnh giới Tế Đạo tầng một!
Tuổi còn trẻ mà đã lên đến cảnh giới Tế Đạo tầng một!
Xác thực có vốn liếng để kiêu ngạo!
Phanh!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chắn trước người Bất Hủ Nhan: "Đồ, nói lắp! Anh, cho tôi? Cơ hội ư?"
"Tôi cũng, cho anh, một cơ hội! Quỳ xuống, tôi cho anh, được toàn thây!"
Anh bắt chước giọng điệu của Tuyết Bạch Y!
Cứ nói một, hai chữ là ngừng lại một chút!
Tuyết Bạch Y tức xanh mặt: "Cậu quả là đáng chết! Ông đây sẽ cho cậu biết, kết quả của việc chế nhạo ông đây!"
"Biết Tuyết tộc bọn tôi có nguồn gốc như nào không? Đó là người mà cậu mãi mãi không thể trêu vào!"
Cực kỳ thị huyết và cuồng nộ!
Anh ta đưa bàn tay thon dài ra, nghiền áp về phía Diệp Bắc Minh!
Chỉ có một chữ, giết!
Thấy bàn tay từ trên trời giáng xuống nghiền ép mình, Diệp Bắc Minh cũng bừng bừng lửa giận, anh giẫm mạnh chân một cái!
Không những không né tránh, ngược lại còn lao về phía chưởng phong của Tuyết Bạch Y như một ngôi sao băng!
"Cậu đúng là chui vào chỗ chết! Người dám tiếp một chưởng của Tuyết Bạch Y tôi còn chưa ra đời đâu!"
Mặt Tuyết Bạch Y lạnh như băng!
Năm ngón tay nện xuống!
Đánh thẳng vào đỉnh đầu Diệp Bắc Minh!
"Diệp công tử, dừng tay!"
"Diệp công tử hãy suy nghĩ lại!"
Bất Hủ Động Hư và Bất Hủ Nhan vẫn đang trong trạng thái ngẩn ngơ.
Họ còn chưa rõ sao đột nhiên Diệp Bắc Minh và Tuyết Bạch Y lại cãi nhau!
Mãi đến khi thấy hai người đánh nhau!
Lúc này hai người mới có phản ứng!
Không phải họ lo cho Diệp Bắc Minh, họ đang lo cho Tuyết Bạch Y!
Diệp Bắc Minh là người có thể giết được cả cảnh giới Tế Đạo tầng năm, Tuyết Bạch Y sao có thể là đối thủ của anh được?
Khi hai người còn cách nhau chưa đến mười mét!
"Diệp Bắc Minh, cậu đi chết đi!"
Tuyết Bạch Y quát to một tiếng.
Lực lượng đột ngột tăng vọt!
Một đòn này giáng xuống, chắc chắn Diệp Bắc Minh sẽ bị anh ta đánh thành huyết vụ!
Trên chiến thuyền cổ xưa, trên boong tàu sau lưng Tuyết Bạch Y, có một đám thanh niên nam nữ với một lão giả đứng đó, cả đám thờ ơ nhìn hết thảy!
Một con kiến cảnh giới Đại Năng tầng năm, không đáng để họ có bất kỳ biểu cảm nào!
Răng rắc!
Một âm thanh trong trẻo vang lên!
Diệp Bắc Minh chẳng những không sao, còn bàn tay của Tuyết Bạch Y... thì nổ tung! Nổ be bét, hóa thành một làn huyết vụ!
"A! Tay tôi... sao lại thế? Chuyện này là sao?" Vẻ tự tin trên mặt Tuyết Bạch Y đã biến mất sạch, thay vào đó là vẻ kinh hãi tột độ!
Diệp Bắc Minh đứng trên mũi thuyền!
Vung ra một cái tát!
Phanh!
Tuyết Bạch Y chỉ cảm thấy, một ngọn núi lớn đang đè lên vai mình.
Bụp!
Hai chân mềm nhũn, đầu gối dập xuyên boong tàu, quỳ sâu trên sàn tàu!
"Cậu dám..."
Diệp Bắc Minh tát anh ta một cái, anh ta hộc ra một ngụm máu, chiếc trường bào Bạch Tuyết Y đang mặc đã đẫm máu lâu rồi!
Cả người thê thảm vô cùng!
Một cánh tay bị gãy, khuôn mặt anh tuấn còn nổ bung bét!
Mười mấy cái răng bay ra ngoài, nửa bên mặt bị hủy!
Đám người thuộc Thái Hư tông đang đứng trên boong tàu đằng sau, kinh ngạc đứng yên tại chỗ, quên cả phản ứng!
"Cậu... sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi là người của Tuyết tộc!" Dù bị thương, nét mặt Tuyết Bạch Y vẫn đầy căm phẫn, anh ta không kìm được quát Diệp Bắc Minh: "Cậu tiêu đời rồi, đời này của cậu tiêu rồi, tôi phải..."
Diệp Bắc Minh đá Tuyết Bạch Y lăn trên sàn tàu!
Sau đó anh giẫm lên đầu anh ta!
"Ơ! Sao tự nhiên không nói lắp nữa?"
"Bây giờ, nói cho tôi biết, ai tiêu đời?"
Khóe môi Diệp Bắc Minh hiện ra vẻ trào phúng hết sức!
"Vị Diệp công tử này, dừng tay!"
Cùng lúc đó, một giọng nói cực kỳ uy nghiêm truyền tới!
Ngẩng đầu lên nhìn, trên boong tàu đằng trước, một lão giả áo xanh đẩy đám người ra đi tới, khí tức cảnh giới Tế Đạo tầng bốn cuồn cuộn, mặt mày ngưng trọng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
"Diệp công tử, để lão phu nói một câu công đạo!"
"Cậu sỉ nhục người ta thế này, có quá đáng quá không? Dù sao Tuyết Bạch Y cũng chưa làm gì cậu, cậu đánh cậu ta bị thương thành thế này, có phải hơi quá rồi không!"
Chương 2157: Nhà tù số bảy, bước ngoặt!
"Nói một câu công đạo ư? Ha ha ha!"
Diệp Bắc Minh bật cười.
Anh chửi thẳng mặt lão giả áo xanh: "Lão chó già ra vẻ đạo mạo!"
"Lúc thằng nói lắp này dùng hai viên đan dược, ép đổi mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, sao ông không đứng ra nói một câu công đạo?"
"Khi nãy, tên nói lắp này uy hiếp tôi, bắt tôi quỳ xuống, dùng miệng liếm đan dược, sao ông không đứng ra nói một câu công đạo?"
"Kể ra, vừa nãy lúc anh ta đánh một chưởng hòng giết tôi, sao ông không đứng ra nói một câu công đạo?"
"Bây giờ lại bảo nói lời công đạo? Công cái con mẹ ông!"
"Lão chó già này, ông cũng câm mồm lại cho ông đây! Còn dám nói thêm một câu nhảm nhí nào nữa, tôi giết cả ông luôn!"
Câu này.
Tựa như kíp nổ đạn hạt nhân!
Bất Hủ Cầm bay lên, đặt chân lên chiếc chiến thuyền cổ: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng hồ nháo nữa!"
"Vị này là Phó trưởng lão của Thái Hư tông..."
Lão giả áo xanh lạnh lùng cười khẩy: "Ha ha, ngay cả tôi cậu cũng muốn giết à? Lão phu nói rồi đấy, cậu dám giết lão phu thật sao?"
"Tôi có gì mà không dám?"
Diệp Bắc Minh bước lên một bước!
"Grừm!"
Sau lưng xông ra chín con Ma Long màu đen!
Súc địa thành thốn!
Hỗn độn đế huyết toàn thân, tỏa ra ầm ầm!
Chỉ một bước, Diệp Bắc Minh đã đứng trước mặt lão giả áo xanh!
Giống như một tử thần của thiên giới, ánh mắt tử vong lạnh lùng, hờ hững, lãnh khốc khóa chặt ông ta: "Tôi giết cho ông xem!"
Uỳnh!
Đánh ra một quyền!
Đồng tử của lão giả áo xanh hung hăng co rút, luống cuống vung tay đỡ!
Bụp!
Mọi biện pháp đều vô tích sự, hoàn toàn không đỡ được một quyền cực kỳ cuồng nộ của Diệp Bắc Minh!
Một làn huyết vụ bùng lên!
"Hít..."
Bất Hủ Cầm hít một ngụm khí lạnh, ngẩn người đứng yên tại chỗ!
Bà ta biết Diệp Bắc Minh rất mạnh, nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức này!
"Phó trưởng lão!"
Đám đệ tử của Thái Hư Tông sợ ngây người!
Phó đạo trưởng ở cảnh giới Tế Đạo tầng bốn, thế mà lại bị một quyền đánh tan thành huyết vụ! Ngay cả thần hồn cũng bị diệt!
"A!"
Tuyết Bạch Y nằm bẹp dưới sàn hét lên một tiếng.
Vẻ độc ác và căm phẫn trong mắt biến mất sạch, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng và run rẩy!
'Rốt ruộc mình đã chọc phải ai thế này? Tên này chính là một tên điên!'
'Tiêu rồi... loại điên như hắn, căn bản không sợ Tuyết tộc! Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi tuyệt đối sẽ không chọc vào cậu ta!'
Tuyết Bạch Y nghĩ.
Diệp Bắc Minh đã quay đầu đi về phía anh ta!
Tuyết Bạch Y sợ ngây người, chẳng bận tâm gì nữa, trực tiếp quỳ xuống đất: "Diệp công tử, tôi sai..."
Bụp!
Diệp Bắc Minh đá một cước, Tuyết Bạch Y hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ!
Thần hồn cũng bị diệt theo!
Một cước đá diệt thân thể, diệt luôn thần hồn, đây phải mạnh cỡ nào chứ!
Anh đang định quay người đi.
Vù!
Cái làn huyết vụ còn lại của Tuyết Bạch Y cuồn cuộn lại, rồi tụ thành một huyết ảnh!
"Bạch Y! Con trai tôi! Cậu là ai? Cậu lại dám giết con trai tôi, cậu..."
Một nữ nhân trông như người đã có chồng gào lên như phát điên!
Còn chưa nói hết câu!
"Cút!"
Diệp Bắc Minh đánh ra một quyền.
Khí Hỗn Độn nổ đùng đoàng, huyết ảnh lập tức tan biến!
"Này..."
Mọi người tộc Bất Hủ và đám Thái Hư tông ngây người, họ không ngờ Diệp Bắc Minh lại mạnh đến vậy!
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Bắc Minh nhảy xuống khỏi chiếc chiến thuyền cổ, anh liếc mắt nhìn Bất Hủ Lộng Nguyệt một cái, rồi đi ra ngoài tộc Bất Hủ!
Không một ai dám ngăn!
Điều quan trọng hơn là, không ngăn được!
Bất Hủ Lộng Nguyệt hé môi, ánh mắt lóe lên, mau chóng đuổi theo.
Chân trước Diệp Bắc Minh vừa đi ra khỏi tộc Bất Hủ!
"Diệp công tử!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt đuổi kịp, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hoàn toàn là do bị kinh hãi: "Diệp công tử, anh không nên giết Tuyết Bạch Y! Anh ta không chỉ là người của Tuyết tộc, mà còn là đệ tử của Thái Hư tông!"
Diệp Bắc Minh nói: "Nếu là cô, cô có đồng ý để người khác dùng hai viên đan dược rác rưởi, đổi lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn của cô không?"
"Cái này..."
Bất Hủ Lộng Nguyệt nghẹn lời.
Lắc đầu!
Tất nhiên là không!
Diệp Bắc Minh nói tiếp: "Được! Nếu không đổi, Tuyết Bạch Y sẽ đối xử với tôi thế nào?"
Bất Hủ Lộng Nguyệt nhíu mày: "Với tính cách của anh ta, anh ta sẽ dùng sức mạnh!"
"Dùng sức mạnh, nếu là cô, cô có phản kháng không?"
"Này..."
Bất Hủ Lộng Nguyệt lại gặp vấn đề khó, suy nghĩ một lúc, cô ta gật đầu: "Có!"
Diệp Bắc Minh cười: "Nếu phản kháng thì sẽ thế nào?"
Bất Hủ Lộng Nguyệt nhíu mày: "Tuyết Bạch Y cả đời bá đạo, đồng môn ở Thái Hư tông đều sợ anh ta bảy phần! Nếu phản kháng, chắc anh ta sẽ nổi sát tâm!"
"Nói hay lắm!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Anh ta nổi sát tâm, thế tôi phải làm sao?"
"Nghển cổ ra chịu giết, đợi chết à?"
Bất Hủ Lộng Nguyệt lắc đầu quả quyết: "Đương nhiên sẽ không đứng im chờ chết!"
"Thế phải làm sao đây?" Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn cô ta.
Bất Hủ Lộng Nguyệt ngây ra một lúc, mới nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu rồi bật ra một chữ: "Giết!"
"Thế có phải tôi đã giết anh rồi không?" Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại.
"Dù chọn thế nào, kết cục cuối cùng đã định sẵn, khác biệt duy nhất là, bị buộc phải giết người! Hoặc mình chủ động giết người!" Diệp Bắc Minh lắc đầu.
"So với bị ép, tôi thích chủ động tấn công hơn!"
"Cứ cường thế một tí, không tốt à?"
"Này... nhưng... cái đó..."
Bất Hủ Lộng Nguyệt ngẩn ra.
Cô ta chợt thấy, Diệp Bắc Minh nói rất có lý!
Đột nhiên.
Cơ thể Bất Hủ Lộng Nguyệt run lên, ánh mắt trở nên lãnh đạm: "Diệp Bắc Minh, cậu sắp đi à?"
Vừa nghe thấy câu này.
Diệp Bắc Minh biết, bây giờ Dao Trì đang kiểm soát cơ thể: "Không phải đã nói trước rồi à, đợi tôi tiến vào cảnh giới Tế Đạo, chúng ta sẽ đến nhà tù số năm một chuyến?"
Dao Trì nói: "Bổn đế cứ có cảm giác, tâm thần bất an!"
"Thực lực mà cậu thể hiện ra quá đáng sợ! Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ rất nguy hiểm!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Không phiền cô lo, đợi tôi tiến vào cảnh giới Tế Đạo, chúng ta sẽ gặp lại!"
Anh quay người lại định đi.
"Đợi đã!"
Dao Trì suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định lên tiếng.
"Còn chuyện gì à?"
Diệp Bắc Minh quay đầu lại, nét mặt nghi hoặc, Dao Trì thân là Đại Đế, đây là lần đầu tiên anh thấy cô ta ngập ngừng thế này!
Dao Trì nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, bổn đế có thể nói cho cậu biết một chuyện!"
"Thực ra, trước đây bổn đế đã lừa cậu!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Cô nói vậy là sao? Lừa tôi?"
Dao Trì gật đầu: "Đúng vậy! Dù cậu có tiến vào cảnh giới Tế Đạo, cậu cũng không thể ngăn nhà tù số bảy sụp đổ!"
"Cô nói cái gì?"
Mắt Diệp Bắc Minh lập tức đỏ ngầu!
Sâu trong đôi mắt, toàn là tơ máu!
Vù!
Anh bước ra một bước, Hỗn Độn đế huyết lập tức bùng lên, anh đưa tay ra bóp cổ khối cơ thể của Bất Hủ Lộng Nguyệt: "Dao Trì! Không ngờ cô lại dùng loại chuyện này lừa tôi!"
"Cô đáng chết!"
Giọng nói đầy giận dữ của Diệp Bắc Minh vang lên như tiếng sấm!
Ầm ầm!
Mặt đất xung quanh ầm ầm nổ tung, đất đai trong phạm vi trăm mét xung quanh lún xuống vài mét, hoàn toàn bị sức mạnh bạo phát của Diệp Bắc Minh nghiền áp lún xuống!
Dao Trì bình tĩnh lạ thường, không có phản kháng.
Trái lại còn nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ bình tĩnh!
Tuy là cơ thể của Bất Hủ Lộng Nguyệt, nhưng giờ phút này, cô ta lại là người nắm cảm giác!
Cho nên.
Cô ta tuyệt đối có thể cảm nhận được cái cảm giác hít thở không thông này!
Đường đường là nữ đế, thế mà lại bị người ta bóp cổ, thật khó tin!
"Diệp Bắc Minh, trước đây bổn đế chỉ muốn tìm lại cơ thể, cho nên mới lừa cậu! Bổn đế nghĩ, cậu sẽ không sống được mấy nữa ở Nguyên Thủy Chân Giới!"
"Cho nên, có lừa cậu hay không, vốn không cần nghĩ!" Dao Trì nói.
"Tiếp tục đi!"
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc...
Năm ngón tay không ngừng siết chặt, cổ của Bất Hủ Lộng Nguyệt phát ra tiếng xương bị bóp, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào!
Dao Trì nói tiếp: "Nhưng, thiên phú và thực lực của cậu!"
"Với cả số kiếp khủng bố và sức bật kinh người mà cậu thể hiện ra khiến Bổn đế nghĩ, tương lai của cậu chắc chắn không chỉ như này!"
"Có lẽ, cậu thật sự có thể trở thành một vị Đại đế!"
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Đây chính là lý do để cô lừa tôi?"
"Nếu đúng là vậy, thì đời này cô đừng hòng thu thập được các Đế Thi khác nữa! Tôi sẽ giết chết cô ngay bây giờ!"
Nét mặt Dao Trì sầm xuống, lạnh giọng nói: "Nếu Bổn đế nói cho cậu biết một tin tức cuối cùng, mà tin này thật sự có thể cứu vãn nhà tù số bảy thì sao?"
"Cô vẫn còn muốn lừa tôi à?"
Diệp Bắc Minh gầm lên.
Dao Trì lạnh nhạt nói: "Cậu không muốn cứu người nữa à?"
Cô ta quát nhẹ: "Bỏ tay ra!"
Trong đôi mắt của Diệp Bắc Minh, lóe ra hàn quang.
Cuối cùng, anh buông lỏng năm ngón tay ra!
Trên cổ Bất Hủ Lộng Nguyệt hiện ra một vết bầm xanh tím!
"Nói!"
"Dùng một thanh binh khí Đại Đế, là ổn định được toàn bộ nhà tù số bảy!"
Chương 2158: Gặp mặt chia một nửa!
"Binh khí Đại Đế?"
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Diệp Bắc Minh chính là: "Dao Trì, không phải cô lại lừa tôi đấy chứ?"
Giọng điệu của Dao Trì rất kiêu ngạo: "Với thân phận của bổn đế, không cần phải lừa ngươi!”
"Bổn đế nhìn thấy thiên phú tuyệt đối trên người ngươi!"
"Làm sao cứu được nhà tù số 7, bổn đế đã nói cho ngươi biết rồi, còn lựa chọn như thế nào thì phải xem bản thân ngươi rồi.”
Nói xong.
Bất Hủ Lộng Nguyệt nhắm mắt lại và khi mở mắt ra!
Diệp Bắc Minh đã biến mất.
Vừa rời đi nửa canh giờ liền không nhịn được mà truyền âm: "Tiểu Tháp, ông cảm thấy lời nói của Dao Trì có mấy phần đáng tin?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Tiểu tử, ít nhất Dao Trì nói cho cậu biết, cho dù cậu tiến vào cảnh giới Tế Đạo, cũng không thể ngăn cản nhà tù số 7 sụp đổ!"
"Hiện tại, cậu chỉ có thể tin tưởng cô ta."
"Nói cũng đúng, nhưng…"
Diệp Bắc Minh cau mày nói: "Binh khí Đại Đế chỉ có Đế Huyết chủng tộc mới có. Ngay cả tôi hiện tại cũng không thể chống đỡ được lực tấn công của binh khí Đại Đế!”
"Tôi đi đâu để làm được một binh khí Đại Đế chứ!"
Theo hắn biết.
Bất Hủ tộc, Cổ tộc, Tử Vi Đế tộc, Hồng Hoang Đế Cung, còn có Tuyết tộc của đại lục Trung Châu, có lẽ đều có một binh khí Đại Đế!
"Cho dù là thế lực nào, tôi muốn trực tiếp xông vào cướp binh khí Đại Đế, rõ ràng là không thực tế."
Diệp Bắc Minh thấp giọng.
Nếu bị tu võ giả khác nhìn thấy, nhất định sẽ khiếp sợ chết mất! ! !
Cướp binh khí Đại Đế?
Từ xưa đến nay ai dám có ý nghĩ đó chứ!
"Chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Cùng lúc đó, một cánh cửa không gian xuất hiện phía trên Bất Hủ tộc, một thiếu phụ ăn mặc lộng lẫy xông ra!
"Là ai đã giết con trai ta?"
Thiếu phụ đó vô cùng tức giận, lồng ngực kịch liệt phập phồng!
Thanh Hàn Băng Thần Kiếm trong tay quét qua, trong nháy mắt, toàn bộ Bất Hủ tộc biến thành một thế giới băng tuyết, quảng trường trong phút chốc kết thành băng tuyết, hoàn toàn đóng băng!
Phía sau bà ta còn có ba trưởng lão cảnh giới Tế Đạo!
Người phụ nữ trực tiếp hét lên: "Giết hết cho ta! Bất Hủ tộc gì chứ, sát hại con trai ta, bắt bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!”
"Cái này……"
Ba trưởng lão cảnh giới Tế Đạo đều sửng sốt.
"Hừ!"
Hơn mười trưởng lão cảnh giới Tế Đạo khác của Bất Hủ tộc cũng bay lên không trung, lạnh lùng nhìn mấy người bọn họ!
Trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo!
Bất Hủ Động Hư cười lạnh: "Tuyết phu nhân, bà nhìn xem đây là đâu!"
"Bà mở ra cánh cửa không gian, trực tiếp truyền tống đến sâu trong Bất Hủ tộc chúng ta, bà coi Bất Hủ tộc chúng ta là cái gì?"
"Chuyện này, con trai bà vừa mới chết, chuyện này ta không truy cứu trách nhiệm của bà! Bà còn muốn giết người của Bất Hủ tộc ta sao? Bà coi Bất Hủ tộc chúng ta là cái gì?"
"Kiếm Bất Hủ!"
Bất Hủ Động Hư hét lên!
必死无疑,当场化为血雾!
Uỳnh! ! !
Một luồng sát khí cực kỳ đáng sợ ập đến từ trên cao.
Ba ông lão ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh trường kiếm cổ xưa treo trên đầu, sắc mặt của ba vị cảnh giới Tế Đạo hoàn toàn thay đổi!
Một khi kiếm Bất Hủ rơi xuống, đừng nói là ba người cảnh giới Tế Đạo cảnh cấp sáu bọn họ, có thêm ba mươi người cảnh giới Tế Đạo cấp sáu khác cũng chắc chắn sẽ chết, hóa thành sương máu ngay tại chỗ!
"Anh Động Hư, có gì thì từ từ nói!”
Một ông già có chòm râu dê bước tới: "Không cần sử dụng kiếm Bất Hủ đâu nhỉ?”
"Hừ!"
Bất Hủ Động Hư hừ lạnh một tiếng: "Tuyết Đại Nham, ta nể mặt ông! Nếu người phụ nữ điên này còn làm loạn, đừng trách ta không khách sáo!”
"Ở đại lục Trung Châu, Bất Hủ tộc chúng ta nhường Tuyết tộc các ông ba phần!"
"Đây là Nam đại lục, Bất Hủ tộc mãi mãi bất hủ!"
Tuyết Đại Nham gật đầu: "Anh Động Hư nói đúng!"
Ông ta nhìn sang thiếu phụ bên cạnh, hét lên: "Ngụy Vân, còn không thu thần thông lại?”
Thiếu phụ nghiến răng, thu thanh trường kiếm lại.
Hàn băng xung quanh đột nhiên tan chảy, nhiệt độ trở lại bình thường.
Bất Hủ Động Hư vung tay lên, kiếm Bất Hủ biến mất, ẩn vào hư không!
Cảm giác áp bức trên người ba người Tuyết Đại Nham biến mất ngay lập tức, thở phào nhẹ nhõm.
"Bất Hủ tộc các ngươi nhất định sẽ giao hung thủ ra! Ngoài ra, cha mẹ, người phụ nữ, anh chị em của hắn, Ngụy Vân ta sẽ bắt chúng phải chết hết!!! Chỉ có như vậy, cái chết của con trai ta mới không uổng phí!"
Ngụy Vân nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu.
"Liên quan gì đến Bất Hủ tộc ta?"
Bất Hủ Động Hư lắc đầu.
Ngụy Vân hét lên: "Ngươi có ý gì?"
"Con trai ta chết ở Bất Hủ tộc, lẽ nào không phải là người của Bất Hủ tộc các ngươi ra tay sao?”
Bất Hủ Động Hư nói: "Thật sự không phải!"
"Nếu không tin, bà có thể hỏi bọn họ."
Ông ta chỉ vào một chiếc thuyền chiến cổ xưa ở phía xa, bên trên có một đám đệ tử Thái Hư Tông đang đứng đó!
"Chuyện là như thế nào? Nói!"
Ngụy Vân hét lên.
Ánh mắt dán chặt vào một thanh niên Đại Đạo Chi Thưởng cấp 7 của Thái Hư Tông.
Thanh niên run lên vì sợ hãi. Với thực lực cảnh giới Tế Đạo cấp 2 của Ngụy Vân, anh ta căn bản không thể chống đỡ được áp lực, trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất!
"Tuyết phu nhân, chúng ta tới Bất Hủ tộc, vốn là đón Lộng Nguyệt sư tỷ và Trục Nhật sư huynh về tông môn.”
"Vừa bước ra từ cổng truyền tống liền cảm giác được khí tức của mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn. Tuyết sư huynh đã lấy hai viên đan dược, muốn trao đổi với hung thủ, nhưng kết quả là hai người lại ra tay!"
"Thực lực của hung thủ rất đáng sợ, không chỉ giết Tuyết sư huynh, còn chém chết Phó trưởng lão!”
Ngụy Vân sửng sốt!
Ba người Tuyết Đại Nham đều cau mày.
Phó trưởng lão là cảnh giới Tế Đạo cấp 4, vậy mà cũng bị giết rồi?
"Ngươi chắc chắn?"
"Ực ực... đó là sự thật..."
Thanh niên nuốt nước bọt, kinh hãi gật đầu: "Hơn nữa là giết chết chỉ với một cú đấm!”
"Giết chết chỉ bằng một cú đấm? Hít!"
Ba người hít một hơi lạnh!
Cho dù là bọn họ, chỉ có thể làm được đến mức giết chết một cảnh giới Tế Đạo cấp 4 trong vòng 30 chiêu.
Nhưng tuyệt đối không thể làm được việc giết chết một cảnh giới Tế Đạo cấp 4 chỉ với một cú đấm!
"Đợi đã!"
Ngụy Vân đột nhiên phản ứng lại, giống như nghĩ ra điều gì, hơi thở gấp gáp nhìn chằm chằm vào thanh niên: "Ngươi vừa nói cái gì? Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn?”
"Trong tay hung thủ đó có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn?"
Ba người Tuyết Đại Nham cũng phản ứng lại, tiến lên một bước tiến tới chỗ thanh niên.
Bị ba cảnh giới Tế Đạo vây quanh, thanh niên bị dọa đến mức run như cầy sấy.
Dưới đầu gối là một vũng nước, trực tiếp tè ra rồi!
"Đúng vậy, trong tay hung thủ có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!" Thanh niên điên cuồng dập đầu.
Binh! Binh! Binh!
Hoàn toàn sợ hãi.
Hai mắt Tuyết Đại Nham sáng lên, trong mắt hai trưởng lão còn lại cũng tràn đầy hưng phấn và kích động!
Quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Bất Hủ Động Hư: "Anh Động Hư, chuyện lớn như vậy sao các anh không nói sớm?"
"Hiện tại, tên hung thủ đó ở đâu? Chắc là đã bị Bất Hủ tộc các anh bắt lại rồi chứ!"
"Tuyết tộc chúng ta sẽ lấy mạng của tên hung thủ này! Để đền bù, mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, Tuyết tộc chúng ta muốn chia một nửa!”
Mẫu thạch Hỗn Độn, máu Hỗn Độn!
Ý nghĩa quá lớn!
Có hai thứ này, có thể tạo ra Hỗn Độn Thể!
Hỗn Độn Thể là khái niệm gì?
Trong trường hợp không có Đại Đế, chỉ cần Hỗn Độn Thể tiến vào cảnh giới Tế Đạo, đó chính là đại danh từ của vô địch!!!
Đừng nói đến đại lục Trung Châu, cho dù là toàn bộ Nguyên Thủy Chân Giới đều là sự tồn tại vô địch!!!
Đè bẹp mọi thứ, vạn chúng quy phục!
Khóe miệng Bất Hủ Động Hư giật giật: "Phụt... Ha ha ha! Ngươi nghĩ nhiều rồi, Diệp công tử đã rời khỏi Bất Hủ tộc rồi!”
"Hơn nữa ta nói cho ngươi biết, Diệp công tử muốn đi, Bất Hủ tộc chúng ta cũng không giữ anh ta lại được!”
"Ông nói cái gì?"
Tuyết Đại Nham ngây ra.
Chương 2159: Hắn là Diệp Bắc Minh!
Ngụy Vân hét lên: "Cái con khỉ! Trên đời còn có người mà Đế Huyết chủng tộc không giữ lại được sao?"
"Càng đừng nói là Bất Hủ tộc, còn có kiếm Bất Hủ tọa trấn! Các ngươi không muốn để hắn đi, hắn có thể đi được sao?”
"Bất Hủ Động Hư, ngươi muốn che đậy cho hung thủ giết con trai ta sao? Còn muốn nuốt trọn mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!!!"
"Ha ha!"
Bất Hủ Động Hư cười nhạt, khóe miệng cực kỳ lạnh lùng: "Đã nói rồi mà các ngươi không tin, mấy người các ngươi cộng lại cũng không phải là đối thủ của Diệp công tử!"
"Cho dù ta sử dụng kiếm Bất Hủ cũng chưa chắc có thể giữ được anh ta.”
"Ngộ nhỡ để anh ta thoát được, với tính cách của Diệp công tử, thứ chờ đợi Bất Hủ tộc chính là sự báo thù, giết chóc không ngừng!"
Nghe thấy điều này.
Mấy người hoàn toàn ngây ra!
Nghe giọng điệu của Bất Hủ Động Hư, dường như đang sợ Diệp công tử đó?
Làm sao có thể! ! !
Đế Huyết chủng tộc, có binh khí Đại Đế tọa trấn lại còn sợ người khác báo thù?
Giọng nói của Tuyết Đại Nham trầm xuống: "Anh Động Hư, Diệp công tử mà anh đang nói đến rốt cục là ai vậy?"
"Xin lỗi!"
Bất Hủ Động Hư lắc đầu: "Không thể tiết lộ!"
"Ta có thể nói cho ngươi biết!"
Phía sau vang lên một giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Quay đầu nhìn lại!
Bất Hủ Trục Nhật bước ra từ đám đông, mặt vẫn còn hơi đỏ, sưng tấy, trong mắt hiện lên những tia máu dày đặc: "Hắn là Diệp Bắc Minh, tiểu tử này không chỉ có mẫu thạch Hỗn Độn, máu Hỗn Độn!”
"Hắn còn là Hỗn Độn Đế Thể!!!"
"Hỗn Độn Đế Thể?"
Ba người Tuyết Đại Nham đều choáng váng.
Giây tiếp theo, họ gần như đồng thời hét lớn: "Mẹ kiếp!!!"
…
Trở lạ Vạn Y Cốc.
Trận pháp bên ngoài cốc đã được kích hoạt, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Vốn dĩ có mấy chục vạn tu võ giả đến để xin chữa bệnh, nhưng chỉ còn lại vài chục người!
Diệp Bắc Minh tiến lên hỏi, sau đó được biết Vạn Đỉnh Thiên tuyên bố Vạn Y Cốc sẽ phong cốc vô thời hạn.
Diệp Bắc Minh cau mày, tiến lên một bước: "Tiền bối, tôi quay lại rồi!"
"Diệp Bắc Minh, cậu cuối cùng cũng quay lại rồi, mau vào đây!"
Giọng nói của Vạn Đỉnh Thiên có chút gấp gáp.
Một dự cảm xấu truyền đến!
Bức màn ánh sáng trận pháp dao động, mở ra một cái lỗ, Diệp Bắc Minh nhanh chóng xông vào!
Sắc mặt Vạn Đỉnh Thiên u ám, bao bọc bởi một cái kén đen lớn, xung quanh tràn ngập năng lượng Hỗn Độn.
"Tiền bối, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Đây là cái gì?"
"Mật Phi đâu?"
Diệp Bắc Minh không nhìn thấy Côn Ngô Mật Phi.
Vạn Đỉnh Thiên chỉ vào cái kén lớn màu đen: "Đây chính là Côn Ngô cô nương!"
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh biến sắc.
Vẻ mặt Vạn Đỉnh Thiên ngưng trọng, giải thích: "Sau khi cậu truyền máu Hỗn Độn Đế của mình cho Côn Ngô cô nương, quả thực vết thương của cô ấy đã ổn định."
"Sau khi cậu rời đi không bao lâu, đứa bé trong bụng Côn Ngô cô nương cảm nhận được nguy hiểm!”
"Tôi đoán bào thai trong bụng đã phản ứng thái quá sau khi biết cơ thể mẹ gặp nguy hiểm!"
"Những năng lượng Hỗn Độn này được ngưng tụ thành kén để bảo vệ cơ thể mẹ!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, hắn đi vài vòng xung quanh cái kén lớn được ngưng tụ bởi năng lượng Hỗn Độn.
Sau đó nói: "Tiền bối, có cách nào phá vỡ được nó không?"
"Tôi đã thử rồi!"
Vạn Đỉnh Thiên lắc đầu: "Sức phòng ngự của cái kén này cực kỳ kinh người, ngay cả binh khí Tế Đạo cũng không thể phá vỡ được!"
"Nếu dùng vũ lực, tôi sợ sẽ làm tổn thương người bên trong."
"Cậu yên tâm, chỉ cần hấp thu đủ sức mạnh, hoặc là đứa bé cảm giác được cơ thể mẹ đã an toàn, thì sẽ phá kén ra ngoài!"
Diệp Bắc Minh có chút lo lắng.
Đứa bé này mới lớn chừng nào?
Còn chưa đến một tháng!
Nếu tuân theo quy luật phát triển của con người, ước tính ngay cả phôi thai cũng chưa được hình thành!
Phản ứng hiện tại lớn như vậy cũng quá sớm rồi!
Một ý nghĩ xuất hiện, đưa cái kén Hỗn Độn này vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
"Diệp Bắc..."
"Tiền bối……"
Hai người gần như nói cùng một lúc.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, Vạn Đỉnh Thiên khẽ mỉm cười: "Có chuyện gì? Cậu nói trước đi!”
Diệp Bắc Minh thẳng thắn nói: "Tiền bối, có cách nào có được một binh khí Đại Đế không? Bất kỳ biện pháp nào cũng được!"
"Phụt……"
Vạn Đỉnh Thiên vừa cầm tách trà lên, còn chưa kịp uống một ngụm đã trực tiếp phun ra.
Kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu... cậu nói cái gì? Binh khí Đại Đế? Cậu muốn binh khí Đại Đế để làm gì?”
Diệp Bắc Minh không hề giấu diếm, kể lại toàn bộ câu chuyện một cách rõ ràng!
Bao gồm cả việc hắn đến từ Nhà tù số 7, việc đế thủ Dao Trì, cùng nói ra hết!
Quả nhiên.
Vạn Đỉnh Thiên cũng không có gì quá ngạc nhiên, ngược lại nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu và nói: "Diệp Bắc Minh, từ lúc bàn tay đó xuất hiện, ta đã đoán được vài phần rồi!"
"Trên đời này căn bản không thể có một Đại Đế còn sống, cho nên Huyết Đế chắc chắn là từ Đế Thi!”
"Mà gần đây tôi có nghe được một chút về chuyện xảy ra ở Nhà tù số 7."
"Cho dù cậu không nói, tôi cũng có thể đoán được thân phận của cậu, nhưng không ngờ cậu lại chủ động nói ra."
Diệp Bắc Minh cũng nghĩ tới điểm này.
Thay vì giấu diếm, tốt hơn hết là thẳng thắn nói ra!
"Tiền bối có ơn cứu mạng với tôi. Nếu tôi còn giấu diếm nữa, rõ ràng có chút tiểu nhân.”
"Chỉ là, bây giờ, trong vòng một năm, nhà tù số 7 chắc chắn sẽ sụp đổ. Những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi đều ở bên trong! Cần phải có một binh khí Đại Đế mới có thể cứu họ!”
Vạn Đỉnh Thiên nheo mắt lại: "Diệp Bắc Minh, không phải tôi đả kích cậu."
"Bên trong binh khí Đại Đế có lưu lại ý chí của Đại Đế lúc còn sống."
"Binh khí Đại Đế, cậu không thể cướp được, cũng không thể trộm đi được! Nếu cậu thật sự muốn có, chỉ có một cách!”
"Cách gì?"
Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên gấp gáp.
Nhìn chằm chằm Vạn Đỉnh Thiên, chờ đợi đáp án!
Vạn Đỉnh Thiên lắc đầu: "Bảo Đế Huyết chủng tộc chủ động cho cậu mượn!"
Diệp Bắc Minh giật mình.
Không phải là hắn chưa từng nghĩ đến cách này!!
Nhưng người ta dựa vào đâu mà cho hắn mượn?
Hắn nhíu mày: "Thứ đồ này dùng để tọa trấn toàn bộ Đế Huyết chủng tộc, không thể nào dễ dàng cho người ngoài mượn!”
Vạn Đỉnh Thiên cười: "Là không thể dễ dàng cho người ngoài mượn, chứ không nói tuyệt đối không cho mượn phải không?"
"Tiền bối, ý của ông là...?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Vạn Đỉnh Thiên im lặng vài giây trước khi thốt ra một bí mật: "Tử Vi Đế tộc có một lão tổ ở cảnh giới Tế Đạo cấp 7, khi đột phá cảnh giới Tế Đạo cấp 8 thì thất bại!"
"Bị thương cực kỳ nghiêm trọng, đã từng có một khoảng thời gian, tôi luôn sống trong Tử Vi Đế tộc!"
"Chỉ đáng tiếc, y thuật của tôi kém cỏi, không thể cứu người!"
"Nếu có thể tìm được cách cứu mạng lão tổ cảnh giới Tế Đạo cấp 7 đó, nói không chừng Tử Vi Đế tộc sẽ cho cậu mượn!”
Diệp Bắc Minh trong lòng suy tư.
Quả thực là một cách!
Tuy nhiên, y thuật của Vạn Đỉnh Thiên tốt hơn hắn rất nhiều. Trong thời gian này, y thuật của hắn gần như vẫn giữ nguyên, cũng không có thời gian để học thêm những y thuật cao thâm hơn!
Người mà Vạn Đỉnh Thiên không thể cứu được, hắn có thể có cách gì chứ?
Âm thầm lắc đầu.
"Tiền bối, vừa rồi ông muốn nói gì với tôi?"Diệp Bắc Minh đổi chủ đề.
Vạn Đỉnh Thiên giơ tay lên, một quyển sách bằng ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay.
Toàn thân trong suốt như pha lê và vô cùng lộng lẫy!
"Tiền bối, đây là?"
"Tóm tắt y thuật của tổ sư cổ xưa của Vạn Y Cốc, Thiên Y Thư, cuốn sách này gồm có vạn tướng, nó..." Vạn Đỉnh Thiên còn chưa kịp nói hết câu, uỳnh một tiếng, toàn bộ Vạn Y Cốc chấn động kịch liệt.
Sau đó.
Uỳnh uỳnh uỳnh——!
Một làn sóng năng lượng quét qua toàn bộ Vạn Y Cốc, khiến cát bay đá chạy!
"Diệp Bắc Minh, là ngươi giết con trai của ta? Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!" Ngụy Vân trực tiếp xông vào.
Ba trưởng lão cảnh giới Tế Đạo cấp 6 Tuyết Đại Nham bước lên một bước, chặn ba hướng của Diệp Bắc Minh và Vạn Đỉnh Thiên.
Diệp Bắc Minh thờ ơ, coi như không nhìn thấy.
Sau khi tiếp được mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, anh cất chúng vào không gian trong tháp!
Hai viên đan dược rơi dưới đất!
Trông thấy cảnh này, nét mặt người thanh niên mặc áo trắng đứng trên mũi thuyền cổ trầm xuống.
Đôi mắt lóe lên hàn ý lạnh băng, anh ta nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: "Tên kia, cậu có biết mình đang làm cái gì không? Từ khi Tuyết Bạch Y tôi ra đời đến nay, suốt 2 tỷ năm, tôi chưa bao giờ thấy có người..."
"Nhớ này, là chưa bao giờ có! Bất cứ! Một người nào!"
"Dám! Coi thường lời tôi nói! Như này!"
"Tôi! Rất tức giận! Hậu quả, rất nghiêm trọng!"
Diệp Bắc Minh cười nhạo một tiếng: "Bây giờ anh gặp được rồi? Đồ nói lắp!"
Anh vừa nói xong.
Bầu không khí trong toàn tộc Bất Hủ tựa như đông cứng, im phăng phắc!
Điều đáng sợ hơn là, Diệp Bắc Minh lại gọi Tuyết Bạch Y là... đồ nói lắp?
"Diệp Bắc Minh, anh đừng nói bừa! Tuyết tộc đến từ đại lục Trung Châu, cả Nguyên Thủy Chân Giới chia làm năm mảnh lục địa là: đông, nam, tây, bắc, trung. Tương ứng với thuộc tính của ngũ hành."
"Trong đó, lấy đại lục Trung Châu là đại lục mạnh nhất, Tuyết tộc là một trong những chủng tộc Đế Huyết cực lớn ở Trung Châu!" Bất Hủ Nhan buột miệng nói ra.
Ngoài mặt là giới thiệu cho Diệp Bắc Minh.
Trên thực tế là đang nói cho Diệp Bắc Minh biết, chỗ khủng bố của Tuyết tộc!
Lo Diệp Bắc Minh gặp rắc rối.
Tiếc là, từ trước đến nay, tính cách của Diệp Bắc Minh là không bao giờ sợ rắc rối!
Kể ra, anh không sai chỗ nào cả!
Hai viên đan dược rác rưởi mà đòi đổi lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ư? Dù có đổi, chí ít cũng phải bỏ ra vật phẩm đẳng cấp cỡ Bất Hủ Đế Kim chứ?
Hai viên đan dược, bố thí cho ăn mày đấy à!
"Ò."
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: "Tuyết tộc, mạnh lắm sao?"
"Cái này..."
Giờ phút này, toàn bộ tộc Bất Hủ im lặng như tờ!
Mọi âm thanh đều im ắng!
Tuyết Bạch Y bật cười: "Tuyết tộc cũng bình thường, không mạnh lắm!"
"Chẳng qua, Tuyết tộc tôi có binh khí Đại Đế tọa trấn! Theo như tôi được biết, lão tổ giỏi nhất tộc Bất Hủ cũng chỉ ở cảnh giới Tế Đạo tầng năm, tầng sáu nhỉ?"
"Chủng tộc Đế Huyết ở Trung Châu bên kia, có sự tồn tại của các vị cảnh giới Tế Đạo tầng bảy, tầng tám, thậm chí là tầng chín!"
"Ừm, cậu nói đúng!"
"Tuyết tộc, quả thực không mạnh! Không mạnh! Một tí nào, thật đấy!"
Tuyết Bạch Y vừa kể vừa gật đầu, nhưng giọng điệu nói ra thì đầy kiêu ngạo.
Anh ta tưởng, sau khi kể ra thực lực của Tuyết tộc.
Chắc chắn Diệp Bắc Minh sẽ hãi đến nỗi quỳ xuống cầu xin tha mạng!
Rồi hai tay dâng ra mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, nhưng Tuyết Bạch Y có nằm mơ cũng không ngờ!
Diệp Bắc Minh chế nhạo luôn không chút nể nang: "Có cảnh giới Tế Đạo tầng bảy, tám, chín mà đã kiêu ngạo như vậy, ai không biết còn tưởng, Tuyết tộc anh có Đại Đế tọa trấn đấy!"
"Ha ha ha ha! Ha ha ha..."
Tuyết Bạch Y tức quá hóa cười: "Cậu tên Diệp Bắc Minh đúng không? Bản công tử nhớ cái tên này rồi."
"Nhân dịp bây giờ, bản công tử, còn chưa, quá tức giận, cho cậu một, cơ hội, quỳ xuống!"
"Dùng miệng của cậu, liếm hai viên, đan dược dưới đất, ăn nó đi!"
"Sau đó, giao mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra đây, bản công tử, có thể, cho cậu có cơ hội tự vẫn!"
"Tuyết công tử..."
Bất Hủ Nhan lo lắng.
Cô ta nhanh chóng tiến lên, chắp tay nói: "Diệp Bắc Minh anh ấy không biết thân phận của ngài, cho nên mới làm ngài bực mình, xin ngài..."
"Cô không có tư cách cầu xin tôi, cút ra!"
Tuyết Bạch Y liếc mắt nhìn một cái, một cỗ uy áp ngập trời bộc phát ra từ trong cơ thể, nghiền áp về phía Bất Hủ Nhan!
Thế mà lại là khí tức của cảnh giới Tế Đạo tầng một!
Tuổi còn trẻ mà đã lên đến cảnh giới Tế Đạo tầng một!
Xác thực có vốn liếng để kiêu ngạo!
Phanh!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chắn trước người Bất Hủ Nhan: "Đồ, nói lắp! Anh, cho tôi? Cơ hội ư?"
"Tôi cũng, cho anh, một cơ hội! Quỳ xuống, tôi cho anh, được toàn thây!"
Anh bắt chước giọng điệu của Tuyết Bạch Y!
Cứ nói một, hai chữ là ngừng lại một chút!
Tuyết Bạch Y tức xanh mặt: "Cậu quả là đáng chết! Ông đây sẽ cho cậu biết, kết quả của việc chế nhạo ông đây!"
"Biết Tuyết tộc bọn tôi có nguồn gốc như nào không? Đó là người mà cậu mãi mãi không thể trêu vào!"
Cực kỳ thị huyết và cuồng nộ!
Anh ta đưa bàn tay thon dài ra, nghiền áp về phía Diệp Bắc Minh!
Chỉ có một chữ, giết!
Thấy bàn tay từ trên trời giáng xuống nghiền ép mình, Diệp Bắc Minh cũng bừng bừng lửa giận, anh giẫm mạnh chân một cái!
Không những không né tránh, ngược lại còn lao về phía chưởng phong của Tuyết Bạch Y như một ngôi sao băng!
"Cậu đúng là chui vào chỗ chết! Người dám tiếp một chưởng của Tuyết Bạch Y tôi còn chưa ra đời đâu!"
Mặt Tuyết Bạch Y lạnh như băng!
Năm ngón tay nện xuống!
Đánh thẳng vào đỉnh đầu Diệp Bắc Minh!
"Diệp công tử, dừng tay!"
"Diệp công tử hãy suy nghĩ lại!"
Bất Hủ Động Hư và Bất Hủ Nhan vẫn đang trong trạng thái ngẩn ngơ.
Họ còn chưa rõ sao đột nhiên Diệp Bắc Minh và Tuyết Bạch Y lại cãi nhau!
Mãi đến khi thấy hai người đánh nhau!
Lúc này hai người mới có phản ứng!
Không phải họ lo cho Diệp Bắc Minh, họ đang lo cho Tuyết Bạch Y!
Diệp Bắc Minh là người có thể giết được cả cảnh giới Tế Đạo tầng năm, Tuyết Bạch Y sao có thể là đối thủ của anh được?
Khi hai người còn cách nhau chưa đến mười mét!
"Diệp Bắc Minh, cậu đi chết đi!"
Tuyết Bạch Y quát to một tiếng.
Lực lượng đột ngột tăng vọt!
Một đòn này giáng xuống, chắc chắn Diệp Bắc Minh sẽ bị anh ta đánh thành huyết vụ!
Trên chiến thuyền cổ xưa, trên boong tàu sau lưng Tuyết Bạch Y, có một đám thanh niên nam nữ với một lão giả đứng đó, cả đám thờ ơ nhìn hết thảy!
Một con kiến cảnh giới Đại Năng tầng năm, không đáng để họ có bất kỳ biểu cảm nào!
Răng rắc!
Một âm thanh trong trẻo vang lên!
Diệp Bắc Minh chẳng những không sao, còn bàn tay của Tuyết Bạch Y... thì nổ tung! Nổ be bét, hóa thành một làn huyết vụ!
"A! Tay tôi... sao lại thế? Chuyện này là sao?" Vẻ tự tin trên mặt Tuyết Bạch Y đã biến mất sạch, thay vào đó là vẻ kinh hãi tột độ!
Diệp Bắc Minh đứng trên mũi thuyền!
Vung ra một cái tát!
Phanh!
Tuyết Bạch Y chỉ cảm thấy, một ngọn núi lớn đang đè lên vai mình.
Bụp!
Hai chân mềm nhũn, đầu gối dập xuyên boong tàu, quỳ sâu trên sàn tàu!
"Cậu dám..."
Diệp Bắc Minh tát anh ta một cái, anh ta hộc ra một ngụm máu, chiếc trường bào Bạch Tuyết Y đang mặc đã đẫm máu lâu rồi!
Cả người thê thảm vô cùng!
Một cánh tay bị gãy, khuôn mặt anh tuấn còn nổ bung bét!
Mười mấy cái răng bay ra ngoài, nửa bên mặt bị hủy!
Đám người thuộc Thái Hư tông đang đứng trên boong tàu đằng sau, kinh ngạc đứng yên tại chỗ, quên cả phản ứng!
"Cậu... sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi là người của Tuyết tộc!" Dù bị thương, nét mặt Tuyết Bạch Y vẫn đầy căm phẫn, anh ta không kìm được quát Diệp Bắc Minh: "Cậu tiêu đời rồi, đời này của cậu tiêu rồi, tôi phải..."
Diệp Bắc Minh đá Tuyết Bạch Y lăn trên sàn tàu!
Sau đó anh giẫm lên đầu anh ta!
"Ơ! Sao tự nhiên không nói lắp nữa?"
"Bây giờ, nói cho tôi biết, ai tiêu đời?"
Khóe môi Diệp Bắc Minh hiện ra vẻ trào phúng hết sức!
"Vị Diệp công tử này, dừng tay!"
Cùng lúc đó, một giọng nói cực kỳ uy nghiêm truyền tới!
Ngẩng đầu lên nhìn, trên boong tàu đằng trước, một lão giả áo xanh đẩy đám người ra đi tới, khí tức cảnh giới Tế Đạo tầng bốn cuồn cuộn, mặt mày ngưng trọng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
"Diệp công tử, để lão phu nói một câu công đạo!"
"Cậu sỉ nhục người ta thế này, có quá đáng quá không? Dù sao Tuyết Bạch Y cũng chưa làm gì cậu, cậu đánh cậu ta bị thương thành thế này, có phải hơi quá rồi không!"
Chương 2157: Nhà tù số bảy, bước ngoặt!
"Nói một câu công đạo ư? Ha ha ha!"
Diệp Bắc Minh bật cười.
Anh chửi thẳng mặt lão giả áo xanh: "Lão chó già ra vẻ đạo mạo!"
"Lúc thằng nói lắp này dùng hai viên đan dược, ép đổi mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, sao ông không đứng ra nói một câu công đạo?"
"Khi nãy, tên nói lắp này uy hiếp tôi, bắt tôi quỳ xuống, dùng miệng liếm đan dược, sao ông không đứng ra nói một câu công đạo?"
"Kể ra, vừa nãy lúc anh ta đánh một chưởng hòng giết tôi, sao ông không đứng ra nói một câu công đạo?"
"Bây giờ lại bảo nói lời công đạo? Công cái con mẹ ông!"
"Lão chó già này, ông cũng câm mồm lại cho ông đây! Còn dám nói thêm một câu nhảm nhí nào nữa, tôi giết cả ông luôn!"
Câu này.
Tựa như kíp nổ đạn hạt nhân!
Bất Hủ Cầm bay lên, đặt chân lên chiếc chiến thuyền cổ: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng hồ nháo nữa!"
"Vị này là Phó trưởng lão của Thái Hư tông..."
Lão giả áo xanh lạnh lùng cười khẩy: "Ha ha, ngay cả tôi cậu cũng muốn giết à? Lão phu nói rồi đấy, cậu dám giết lão phu thật sao?"
"Tôi có gì mà không dám?"
Diệp Bắc Minh bước lên một bước!
"Grừm!"
Sau lưng xông ra chín con Ma Long màu đen!
Súc địa thành thốn!
Hỗn độn đế huyết toàn thân, tỏa ra ầm ầm!
Chỉ một bước, Diệp Bắc Minh đã đứng trước mặt lão giả áo xanh!
Giống như một tử thần của thiên giới, ánh mắt tử vong lạnh lùng, hờ hững, lãnh khốc khóa chặt ông ta: "Tôi giết cho ông xem!"
Uỳnh!
Đánh ra một quyền!
Đồng tử của lão giả áo xanh hung hăng co rút, luống cuống vung tay đỡ!
Bụp!
Mọi biện pháp đều vô tích sự, hoàn toàn không đỡ được một quyền cực kỳ cuồng nộ của Diệp Bắc Minh!
Một làn huyết vụ bùng lên!
"Hít..."
Bất Hủ Cầm hít một ngụm khí lạnh, ngẩn người đứng yên tại chỗ!
Bà ta biết Diệp Bắc Minh rất mạnh, nhưng không ngờ anh lại mạnh đến mức này!
"Phó trưởng lão!"
Đám đệ tử của Thái Hư Tông sợ ngây người!
Phó đạo trưởng ở cảnh giới Tế Đạo tầng bốn, thế mà lại bị một quyền đánh tan thành huyết vụ! Ngay cả thần hồn cũng bị diệt!
"A!"
Tuyết Bạch Y nằm bẹp dưới sàn hét lên một tiếng.
Vẻ độc ác và căm phẫn trong mắt biến mất sạch, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng và run rẩy!
'Rốt ruộc mình đã chọc phải ai thế này? Tên này chính là một tên điên!'
'Tiêu rồi... loại điên như hắn, căn bản không sợ Tuyết tộc! Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi tuyệt đối sẽ không chọc vào cậu ta!'
Tuyết Bạch Y nghĩ.
Diệp Bắc Minh đã quay đầu đi về phía anh ta!
Tuyết Bạch Y sợ ngây người, chẳng bận tâm gì nữa, trực tiếp quỳ xuống đất: "Diệp công tử, tôi sai..."
Bụp!
Diệp Bắc Minh đá một cước, Tuyết Bạch Y hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ!
Thần hồn cũng bị diệt theo!
Một cước đá diệt thân thể, diệt luôn thần hồn, đây phải mạnh cỡ nào chứ!
Anh đang định quay người đi.
Vù!
Cái làn huyết vụ còn lại của Tuyết Bạch Y cuồn cuộn lại, rồi tụ thành một huyết ảnh!
"Bạch Y! Con trai tôi! Cậu là ai? Cậu lại dám giết con trai tôi, cậu..."
Một nữ nhân trông như người đã có chồng gào lên như phát điên!
Còn chưa nói hết câu!
"Cút!"
Diệp Bắc Minh đánh ra một quyền.
Khí Hỗn Độn nổ đùng đoàng, huyết ảnh lập tức tan biến!
"Này..."
Mọi người tộc Bất Hủ và đám Thái Hư tông ngây người, họ không ngờ Diệp Bắc Minh lại mạnh đến vậy!
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Bắc Minh nhảy xuống khỏi chiếc chiến thuyền cổ, anh liếc mắt nhìn Bất Hủ Lộng Nguyệt một cái, rồi đi ra ngoài tộc Bất Hủ!
Không một ai dám ngăn!
Điều quan trọng hơn là, không ngăn được!
Bất Hủ Lộng Nguyệt hé môi, ánh mắt lóe lên, mau chóng đuổi theo.
Chân trước Diệp Bắc Minh vừa đi ra khỏi tộc Bất Hủ!
"Diệp công tử!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt đuổi kịp, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hoàn toàn là do bị kinh hãi: "Diệp công tử, anh không nên giết Tuyết Bạch Y! Anh ta không chỉ là người của Tuyết tộc, mà còn là đệ tử của Thái Hư tông!"
Diệp Bắc Minh nói: "Nếu là cô, cô có đồng ý để người khác dùng hai viên đan dược rác rưởi, đổi lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn của cô không?"
"Cái này..."
Bất Hủ Lộng Nguyệt nghẹn lời.
Lắc đầu!
Tất nhiên là không!
Diệp Bắc Minh nói tiếp: "Được! Nếu không đổi, Tuyết Bạch Y sẽ đối xử với tôi thế nào?"
Bất Hủ Lộng Nguyệt nhíu mày: "Với tính cách của anh ta, anh ta sẽ dùng sức mạnh!"
"Dùng sức mạnh, nếu là cô, cô có phản kháng không?"
"Này..."
Bất Hủ Lộng Nguyệt lại gặp vấn đề khó, suy nghĩ một lúc, cô ta gật đầu: "Có!"
Diệp Bắc Minh cười: "Nếu phản kháng thì sẽ thế nào?"
Bất Hủ Lộng Nguyệt nhíu mày: "Tuyết Bạch Y cả đời bá đạo, đồng môn ở Thái Hư tông đều sợ anh ta bảy phần! Nếu phản kháng, chắc anh ta sẽ nổi sát tâm!"
"Nói hay lắm!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Anh ta nổi sát tâm, thế tôi phải làm sao?"
"Nghển cổ ra chịu giết, đợi chết à?"
Bất Hủ Lộng Nguyệt lắc đầu quả quyết: "Đương nhiên sẽ không đứng im chờ chết!"
"Thế phải làm sao đây?" Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn cô ta.
Bất Hủ Lộng Nguyệt ngây ra một lúc, mới nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu rồi bật ra một chữ: "Giết!"
"Thế có phải tôi đã giết anh rồi không?" Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại.
"Dù chọn thế nào, kết cục cuối cùng đã định sẵn, khác biệt duy nhất là, bị buộc phải giết người! Hoặc mình chủ động giết người!" Diệp Bắc Minh lắc đầu.
"So với bị ép, tôi thích chủ động tấn công hơn!"
"Cứ cường thế một tí, không tốt à?"
"Này... nhưng... cái đó..."
Bất Hủ Lộng Nguyệt ngẩn ra.
Cô ta chợt thấy, Diệp Bắc Minh nói rất có lý!
Đột nhiên.
Cơ thể Bất Hủ Lộng Nguyệt run lên, ánh mắt trở nên lãnh đạm: "Diệp Bắc Minh, cậu sắp đi à?"
Vừa nghe thấy câu này.
Diệp Bắc Minh biết, bây giờ Dao Trì đang kiểm soát cơ thể: "Không phải đã nói trước rồi à, đợi tôi tiến vào cảnh giới Tế Đạo, chúng ta sẽ đến nhà tù số năm một chuyến?"
Dao Trì nói: "Bổn đế cứ có cảm giác, tâm thần bất an!"
"Thực lực mà cậu thể hiện ra quá đáng sợ! Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ rất nguy hiểm!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Không phiền cô lo, đợi tôi tiến vào cảnh giới Tế Đạo, chúng ta sẽ gặp lại!"
Anh quay người lại định đi.
"Đợi đã!"
Dao Trì suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định lên tiếng.
"Còn chuyện gì à?"
Diệp Bắc Minh quay đầu lại, nét mặt nghi hoặc, Dao Trì thân là Đại Đế, đây là lần đầu tiên anh thấy cô ta ngập ngừng thế này!
Dao Trì nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, bổn đế có thể nói cho cậu biết một chuyện!"
"Thực ra, trước đây bổn đế đã lừa cậu!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Cô nói vậy là sao? Lừa tôi?"
Dao Trì gật đầu: "Đúng vậy! Dù cậu có tiến vào cảnh giới Tế Đạo, cậu cũng không thể ngăn nhà tù số bảy sụp đổ!"
"Cô nói cái gì?"
Mắt Diệp Bắc Minh lập tức đỏ ngầu!
Sâu trong đôi mắt, toàn là tơ máu!
Vù!
Anh bước ra một bước, Hỗn Độn đế huyết lập tức bùng lên, anh đưa tay ra bóp cổ khối cơ thể của Bất Hủ Lộng Nguyệt: "Dao Trì! Không ngờ cô lại dùng loại chuyện này lừa tôi!"
"Cô đáng chết!"
Giọng nói đầy giận dữ của Diệp Bắc Minh vang lên như tiếng sấm!
Ầm ầm!
Mặt đất xung quanh ầm ầm nổ tung, đất đai trong phạm vi trăm mét xung quanh lún xuống vài mét, hoàn toàn bị sức mạnh bạo phát của Diệp Bắc Minh nghiền áp lún xuống!
Dao Trì bình tĩnh lạ thường, không có phản kháng.
Trái lại còn nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ bình tĩnh!
Tuy là cơ thể của Bất Hủ Lộng Nguyệt, nhưng giờ phút này, cô ta lại là người nắm cảm giác!
Cho nên.
Cô ta tuyệt đối có thể cảm nhận được cái cảm giác hít thở không thông này!
Đường đường là nữ đế, thế mà lại bị người ta bóp cổ, thật khó tin!
"Diệp Bắc Minh, trước đây bổn đế chỉ muốn tìm lại cơ thể, cho nên mới lừa cậu! Bổn đế nghĩ, cậu sẽ không sống được mấy nữa ở Nguyên Thủy Chân Giới!"
"Cho nên, có lừa cậu hay không, vốn không cần nghĩ!" Dao Trì nói.
"Tiếp tục đi!"
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc...
Năm ngón tay không ngừng siết chặt, cổ của Bất Hủ Lộng Nguyệt phát ra tiếng xương bị bóp, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào!
Dao Trì nói tiếp: "Nhưng, thiên phú và thực lực của cậu!"
"Với cả số kiếp khủng bố và sức bật kinh người mà cậu thể hiện ra khiến Bổn đế nghĩ, tương lai của cậu chắc chắn không chỉ như này!"
"Có lẽ, cậu thật sự có thể trở thành một vị Đại đế!"
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Đây chính là lý do để cô lừa tôi?"
"Nếu đúng là vậy, thì đời này cô đừng hòng thu thập được các Đế Thi khác nữa! Tôi sẽ giết chết cô ngay bây giờ!"
Nét mặt Dao Trì sầm xuống, lạnh giọng nói: "Nếu Bổn đế nói cho cậu biết một tin tức cuối cùng, mà tin này thật sự có thể cứu vãn nhà tù số bảy thì sao?"
"Cô vẫn còn muốn lừa tôi à?"
Diệp Bắc Minh gầm lên.
Dao Trì lạnh nhạt nói: "Cậu không muốn cứu người nữa à?"
Cô ta quát nhẹ: "Bỏ tay ra!"
Trong đôi mắt của Diệp Bắc Minh, lóe ra hàn quang.
Cuối cùng, anh buông lỏng năm ngón tay ra!
Trên cổ Bất Hủ Lộng Nguyệt hiện ra một vết bầm xanh tím!
"Nói!"
"Dùng một thanh binh khí Đại Đế, là ổn định được toàn bộ nhà tù số bảy!"
Chương 2158: Gặp mặt chia một nửa!
"Binh khí Đại Đế?"
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Diệp Bắc Minh chính là: "Dao Trì, không phải cô lại lừa tôi đấy chứ?"
Giọng điệu của Dao Trì rất kiêu ngạo: "Với thân phận của bổn đế, không cần phải lừa ngươi!”
"Bổn đế nhìn thấy thiên phú tuyệt đối trên người ngươi!"
"Làm sao cứu được nhà tù số 7, bổn đế đã nói cho ngươi biết rồi, còn lựa chọn như thế nào thì phải xem bản thân ngươi rồi.”
Nói xong.
Bất Hủ Lộng Nguyệt nhắm mắt lại và khi mở mắt ra!
Diệp Bắc Minh đã biến mất.
Vừa rời đi nửa canh giờ liền không nhịn được mà truyền âm: "Tiểu Tháp, ông cảm thấy lời nói của Dao Trì có mấy phần đáng tin?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Tiểu tử, ít nhất Dao Trì nói cho cậu biết, cho dù cậu tiến vào cảnh giới Tế Đạo, cũng không thể ngăn cản nhà tù số 7 sụp đổ!"
"Hiện tại, cậu chỉ có thể tin tưởng cô ta."
"Nói cũng đúng, nhưng…"
Diệp Bắc Minh cau mày nói: "Binh khí Đại Đế chỉ có Đế Huyết chủng tộc mới có. Ngay cả tôi hiện tại cũng không thể chống đỡ được lực tấn công của binh khí Đại Đế!”
"Tôi đi đâu để làm được một binh khí Đại Đế chứ!"
Theo hắn biết.
Bất Hủ tộc, Cổ tộc, Tử Vi Đế tộc, Hồng Hoang Đế Cung, còn có Tuyết tộc của đại lục Trung Châu, có lẽ đều có một binh khí Đại Đế!
"Cho dù là thế lực nào, tôi muốn trực tiếp xông vào cướp binh khí Đại Đế, rõ ràng là không thực tế."
Diệp Bắc Minh thấp giọng.
Nếu bị tu võ giả khác nhìn thấy, nhất định sẽ khiếp sợ chết mất! ! !
Cướp binh khí Đại Đế?
Từ xưa đến nay ai dám có ý nghĩ đó chứ!
"Chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Cùng lúc đó, một cánh cửa không gian xuất hiện phía trên Bất Hủ tộc, một thiếu phụ ăn mặc lộng lẫy xông ra!
"Là ai đã giết con trai ta?"
Thiếu phụ đó vô cùng tức giận, lồng ngực kịch liệt phập phồng!
Thanh Hàn Băng Thần Kiếm trong tay quét qua, trong nháy mắt, toàn bộ Bất Hủ tộc biến thành một thế giới băng tuyết, quảng trường trong phút chốc kết thành băng tuyết, hoàn toàn đóng băng!
Phía sau bà ta còn có ba trưởng lão cảnh giới Tế Đạo!
Người phụ nữ trực tiếp hét lên: "Giết hết cho ta! Bất Hủ tộc gì chứ, sát hại con trai ta, bắt bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu!”
"Cái này……"
Ba trưởng lão cảnh giới Tế Đạo đều sửng sốt.
"Hừ!"
Hơn mười trưởng lão cảnh giới Tế Đạo khác của Bất Hủ tộc cũng bay lên không trung, lạnh lùng nhìn mấy người bọn họ!
Trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo!
Bất Hủ Động Hư cười lạnh: "Tuyết phu nhân, bà nhìn xem đây là đâu!"
"Bà mở ra cánh cửa không gian, trực tiếp truyền tống đến sâu trong Bất Hủ tộc chúng ta, bà coi Bất Hủ tộc chúng ta là cái gì?"
"Chuyện này, con trai bà vừa mới chết, chuyện này ta không truy cứu trách nhiệm của bà! Bà còn muốn giết người của Bất Hủ tộc ta sao? Bà coi Bất Hủ tộc chúng ta là cái gì?"
"Kiếm Bất Hủ!"
Bất Hủ Động Hư hét lên!
必死无疑,当场化为血雾!
Uỳnh! ! !
Một luồng sát khí cực kỳ đáng sợ ập đến từ trên cao.
Ba ông lão ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh trường kiếm cổ xưa treo trên đầu, sắc mặt của ba vị cảnh giới Tế Đạo hoàn toàn thay đổi!
Một khi kiếm Bất Hủ rơi xuống, đừng nói là ba người cảnh giới Tế Đạo cảnh cấp sáu bọn họ, có thêm ba mươi người cảnh giới Tế Đạo cấp sáu khác cũng chắc chắn sẽ chết, hóa thành sương máu ngay tại chỗ!
"Anh Động Hư, có gì thì từ từ nói!”
Một ông già có chòm râu dê bước tới: "Không cần sử dụng kiếm Bất Hủ đâu nhỉ?”
"Hừ!"
Bất Hủ Động Hư hừ lạnh một tiếng: "Tuyết Đại Nham, ta nể mặt ông! Nếu người phụ nữ điên này còn làm loạn, đừng trách ta không khách sáo!”
"Ở đại lục Trung Châu, Bất Hủ tộc chúng ta nhường Tuyết tộc các ông ba phần!"
"Đây là Nam đại lục, Bất Hủ tộc mãi mãi bất hủ!"
Tuyết Đại Nham gật đầu: "Anh Động Hư nói đúng!"
Ông ta nhìn sang thiếu phụ bên cạnh, hét lên: "Ngụy Vân, còn không thu thần thông lại?”
Thiếu phụ nghiến răng, thu thanh trường kiếm lại.
Hàn băng xung quanh đột nhiên tan chảy, nhiệt độ trở lại bình thường.
Bất Hủ Động Hư vung tay lên, kiếm Bất Hủ biến mất, ẩn vào hư không!
Cảm giác áp bức trên người ba người Tuyết Đại Nham biến mất ngay lập tức, thở phào nhẹ nhõm.
"Bất Hủ tộc các ngươi nhất định sẽ giao hung thủ ra! Ngoài ra, cha mẹ, người phụ nữ, anh chị em của hắn, Ngụy Vân ta sẽ bắt chúng phải chết hết!!! Chỉ có như vậy, cái chết của con trai ta mới không uổng phí!"
Ngụy Vân nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu.
"Liên quan gì đến Bất Hủ tộc ta?"
Bất Hủ Động Hư lắc đầu.
Ngụy Vân hét lên: "Ngươi có ý gì?"
"Con trai ta chết ở Bất Hủ tộc, lẽ nào không phải là người của Bất Hủ tộc các ngươi ra tay sao?”
Bất Hủ Động Hư nói: "Thật sự không phải!"
"Nếu không tin, bà có thể hỏi bọn họ."
Ông ta chỉ vào một chiếc thuyền chiến cổ xưa ở phía xa, bên trên có một đám đệ tử Thái Hư Tông đang đứng đó!
"Chuyện là như thế nào? Nói!"
Ngụy Vân hét lên.
Ánh mắt dán chặt vào một thanh niên Đại Đạo Chi Thưởng cấp 7 của Thái Hư Tông.
Thanh niên run lên vì sợ hãi. Với thực lực cảnh giới Tế Đạo cấp 2 của Ngụy Vân, anh ta căn bản không thể chống đỡ được áp lực, trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất!
"Tuyết phu nhân, chúng ta tới Bất Hủ tộc, vốn là đón Lộng Nguyệt sư tỷ và Trục Nhật sư huynh về tông môn.”
"Vừa bước ra từ cổng truyền tống liền cảm giác được khí tức của mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn. Tuyết sư huynh đã lấy hai viên đan dược, muốn trao đổi với hung thủ, nhưng kết quả là hai người lại ra tay!"
"Thực lực của hung thủ rất đáng sợ, không chỉ giết Tuyết sư huynh, còn chém chết Phó trưởng lão!”
Ngụy Vân sửng sốt!
Ba người Tuyết Đại Nham đều cau mày.
Phó trưởng lão là cảnh giới Tế Đạo cấp 4, vậy mà cũng bị giết rồi?
"Ngươi chắc chắn?"
"Ực ực... đó là sự thật..."
Thanh niên nuốt nước bọt, kinh hãi gật đầu: "Hơn nữa là giết chết chỉ với một cú đấm!”
"Giết chết chỉ bằng một cú đấm? Hít!"
Ba người hít một hơi lạnh!
Cho dù là bọn họ, chỉ có thể làm được đến mức giết chết một cảnh giới Tế Đạo cấp 4 trong vòng 30 chiêu.
Nhưng tuyệt đối không thể làm được việc giết chết một cảnh giới Tế Đạo cấp 4 chỉ với một cú đấm!
"Đợi đã!"
Ngụy Vân đột nhiên phản ứng lại, giống như nghĩ ra điều gì, hơi thở gấp gáp nhìn chằm chằm vào thanh niên: "Ngươi vừa nói cái gì? Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn?”
"Trong tay hung thủ đó có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn?"
Ba người Tuyết Đại Nham cũng phản ứng lại, tiến lên một bước tiến tới chỗ thanh niên.
Bị ba cảnh giới Tế Đạo vây quanh, thanh niên bị dọa đến mức run như cầy sấy.
Dưới đầu gối là một vũng nước, trực tiếp tè ra rồi!
"Đúng vậy, trong tay hung thủ có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!" Thanh niên điên cuồng dập đầu.
Binh! Binh! Binh!
Hoàn toàn sợ hãi.
Hai mắt Tuyết Đại Nham sáng lên, trong mắt hai trưởng lão còn lại cũng tràn đầy hưng phấn và kích động!
Quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Bất Hủ Động Hư: "Anh Động Hư, chuyện lớn như vậy sao các anh không nói sớm?"
"Hiện tại, tên hung thủ đó ở đâu? Chắc là đã bị Bất Hủ tộc các anh bắt lại rồi chứ!"
"Tuyết tộc chúng ta sẽ lấy mạng của tên hung thủ này! Để đền bù, mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, Tuyết tộc chúng ta muốn chia một nửa!”
Mẫu thạch Hỗn Độn, máu Hỗn Độn!
Ý nghĩa quá lớn!
Có hai thứ này, có thể tạo ra Hỗn Độn Thể!
Hỗn Độn Thể là khái niệm gì?
Trong trường hợp không có Đại Đế, chỉ cần Hỗn Độn Thể tiến vào cảnh giới Tế Đạo, đó chính là đại danh từ của vô địch!!!
Đừng nói đến đại lục Trung Châu, cho dù là toàn bộ Nguyên Thủy Chân Giới đều là sự tồn tại vô địch!!!
Đè bẹp mọi thứ, vạn chúng quy phục!
Khóe miệng Bất Hủ Động Hư giật giật: "Phụt... Ha ha ha! Ngươi nghĩ nhiều rồi, Diệp công tử đã rời khỏi Bất Hủ tộc rồi!”
"Hơn nữa ta nói cho ngươi biết, Diệp công tử muốn đi, Bất Hủ tộc chúng ta cũng không giữ anh ta lại được!”
"Ông nói cái gì?"
Tuyết Đại Nham ngây ra.
Chương 2159: Hắn là Diệp Bắc Minh!
Ngụy Vân hét lên: "Cái con khỉ! Trên đời còn có người mà Đế Huyết chủng tộc không giữ lại được sao?"
"Càng đừng nói là Bất Hủ tộc, còn có kiếm Bất Hủ tọa trấn! Các ngươi không muốn để hắn đi, hắn có thể đi được sao?”
"Bất Hủ Động Hư, ngươi muốn che đậy cho hung thủ giết con trai ta sao? Còn muốn nuốt trọn mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn!!!"
"Ha ha!"
Bất Hủ Động Hư cười nhạt, khóe miệng cực kỳ lạnh lùng: "Đã nói rồi mà các ngươi không tin, mấy người các ngươi cộng lại cũng không phải là đối thủ của Diệp công tử!"
"Cho dù ta sử dụng kiếm Bất Hủ cũng chưa chắc có thể giữ được anh ta.”
"Ngộ nhỡ để anh ta thoát được, với tính cách của Diệp công tử, thứ chờ đợi Bất Hủ tộc chính là sự báo thù, giết chóc không ngừng!"
Nghe thấy điều này.
Mấy người hoàn toàn ngây ra!
Nghe giọng điệu của Bất Hủ Động Hư, dường như đang sợ Diệp công tử đó?
Làm sao có thể! ! !
Đế Huyết chủng tộc, có binh khí Đại Đế tọa trấn lại còn sợ người khác báo thù?
Giọng nói của Tuyết Đại Nham trầm xuống: "Anh Động Hư, Diệp công tử mà anh đang nói đến rốt cục là ai vậy?"
"Xin lỗi!"
Bất Hủ Động Hư lắc đầu: "Không thể tiết lộ!"
"Ta có thể nói cho ngươi biết!"
Phía sau vang lên một giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Quay đầu nhìn lại!
Bất Hủ Trục Nhật bước ra từ đám đông, mặt vẫn còn hơi đỏ, sưng tấy, trong mắt hiện lên những tia máu dày đặc: "Hắn là Diệp Bắc Minh, tiểu tử này không chỉ có mẫu thạch Hỗn Độn, máu Hỗn Độn!”
"Hắn còn là Hỗn Độn Đế Thể!!!"
"Hỗn Độn Đế Thể?"
Ba người Tuyết Đại Nham đều choáng váng.
Giây tiếp theo, họ gần như đồng thời hét lớn: "Mẹ kiếp!!!"
…
Trở lạ Vạn Y Cốc.
Trận pháp bên ngoài cốc đã được kích hoạt, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Vốn dĩ có mấy chục vạn tu võ giả đến để xin chữa bệnh, nhưng chỉ còn lại vài chục người!
Diệp Bắc Minh tiến lên hỏi, sau đó được biết Vạn Đỉnh Thiên tuyên bố Vạn Y Cốc sẽ phong cốc vô thời hạn.
Diệp Bắc Minh cau mày, tiến lên một bước: "Tiền bối, tôi quay lại rồi!"
"Diệp Bắc Minh, cậu cuối cùng cũng quay lại rồi, mau vào đây!"
Giọng nói của Vạn Đỉnh Thiên có chút gấp gáp.
Một dự cảm xấu truyền đến!
Bức màn ánh sáng trận pháp dao động, mở ra một cái lỗ, Diệp Bắc Minh nhanh chóng xông vào!
Sắc mặt Vạn Đỉnh Thiên u ám, bao bọc bởi một cái kén đen lớn, xung quanh tràn ngập năng lượng Hỗn Độn.
"Tiền bối, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Đây là cái gì?"
"Mật Phi đâu?"
Diệp Bắc Minh không nhìn thấy Côn Ngô Mật Phi.
Vạn Đỉnh Thiên chỉ vào cái kén lớn màu đen: "Đây chính là Côn Ngô cô nương!"
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh biến sắc.
Vẻ mặt Vạn Đỉnh Thiên ngưng trọng, giải thích: "Sau khi cậu truyền máu Hỗn Độn Đế của mình cho Côn Ngô cô nương, quả thực vết thương của cô ấy đã ổn định."
"Sau khi cậu rời đi không bao lâu, đứa bé trong bụng Côn Ngô cô nương cảm nhận được nguy hiểm!”
"Tôi đoán bào thai trong bụng đã phản ứng thái quá sau khi biết cơ thể mẹ gặp nguy hiểm!"
"Những năng lượng Hỗn Độn này được ngưng tụ thành kén để bảo vệ cơ thể mẹ!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, hắn đi vài vòng xung quanh cái kén lớn được ngưng tụ bởi năng lượng Hỗn Độn.
Sau đó nói: "Tiền bối, có cách nào phá vỡ được nó không?"
"Tôi đã thử rồi!"
Vạn Đỉnh Thiên lắc đầu: "Sức phòng ngự của cái kén này cực kỳ kinh người, ngay cả binh khí Tế Đạo cũng không thể phá vỡ được!"
"Nếu dùng vũ lực, tôi sợ sẽ làm tổn thương người bên trong."
"Cậu yên tâm, chỉ cần hấp thu đủ sức mạnh, hoặc là đứa bé cảm giác được cơ thể mẹ đã an toàn, thì sẽ phá kén ra ngoài!"
Diệp Bắc Minh có chút lo lắng.
Đứa bé này mới lớn chừng nào?
Còn chưa đến một tháng!
Nếu tuân theo quy luật phát triển của con người, ước tính ngay cả phôi thai cũng chưa được hình thành!
Phản ứng hiện tại lớn như vậy cũng quá sớm rồi!
Một ý nghĩ xuất hiện, đưa cái kén Hỗn Độn này vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
"Diệp Bắc..."
"Tiền bối……"
Hai người gần như nói cùng một lúc.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, Vạn Đỉnh Thiên khẽ mỉm cười: "Có chuyện gì? Cậu nói trước đi!”
Diệp Bắc Minh thẳng thắn nói: "Tiền bối, có cách nào có được một binh khí Đại Đế không? Bất kỳ biện pháp nào cũng được!"
"Phụt……"
Vạn Đỉnh Thiên vừa cầm tách trà lên, còn chưa kịp uống một ngụm đã trực tiếp phun ra.
Kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu... cậu nói cái gì? Binh khí Đại Đế? Cậu muốn binh khí Đại Đế để làm gì?”
Diệp Bắc Minh không hề giấu diếm, kể lại toàn bộ câu chuyện một cách rõ ràng!
Bao gồm cả việc hắn đến từ Nhà tù số 7, việc đế thủ Dao Trì, cùng nói ra hết!
Quả nhiên.
Vạn Đỉnh Thiên cũng không có gì quá ngạc nhiên, ngược lại nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu và nói: "Diệp Bắc Minh, từ lúc bàn tay đó xuất hiện, ta đã đoán được vài phần rồi!"
"Trên đời này căn bản không thể có một Đại Đế còn sống, cho nên Huyết Đế chắc chắn là từ Đế Thi!”
"Mà gần đây tôi có nghe được một chút về chuyện xảy ra ở Nhà tù số 7."
"Cho dù cậu không nói, tôi cũng có thể đoán được thân phận của cậu, nhưng không ngờ cậu lại chủ động nói ra."
Diệp Bắc Minh cũng nghĩ tới điểm này.
Thay vì giấu diếm, tốt hơn hết là thẳng thắn nói ra!
"Tiền bối có ơn cứu mạng với tôi. Nếu tôi còn giấu diếm nữa, rõ ràng có chút tiểu nhân.”
"Chỉ là, bây giờ, trong vòng một năm, nhà tù số 7 chắc chắn sẽ sụp đổ. Những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi đều ở bên trong! Cần phải có một binh khí Đại Đế mới có thể cứu họ!”
Vạn Đỉnh Thiên nheo mắt lại: "Diệp Bắc Minh, không phải tôi đả kích cậu."
"Bên trong binh khí Đại Đế có lưu lại ý chí của Đại Đế lúc còn sống."
"Binh khí Đại Đế, cậu không thể cướp được, cũng không thể trộm đi được! Nếu cậu thật sự muốn có, chỉ có một cách!”
"Cách gì?"
Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên gấp gáp.
Nhìn chằm chằm Vạn Đỉnh Thiên, chờ đợi đáp án!
Vạn Đỉnh Thiên lắc đầu: "Bảo Đế Huyết chủng tộc chủ động cho cậu mượn!"
Diệp Bắc Minh giật mình.
Không phải là hắn chưa từng nghĩ đến cách này!!
Nhưng người ta dựa vào đâu mà cho hắn mượn?
Hắn nhíu mày: "Thứ đồ này dùng để tọa trấn toàn bộ Đế Huyết chủng tộc, không thể nào dễ dàng cho người ngoài mượn!”
Vạn Đỉnh Thiên cười: "Là không thể dễ dàng cho người ngoài mượn, chứ không nói tuyệt đối không cho mượn phải không?"
"Tiền bối, ý của ông là...?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Vạn Đỉnh Thiên im lặng vài giây trước khi thốt ra một bí mật: "Tử Vi Đế tộc có một lão tổ ở cảnh giới Tế Đạo cấp 7, khi đột phá cảnh giới Tế Đạo cấp 8 thì thất bại!"
"Bị thương cực kỳ nghiêm trọng, đã từng có một khoảng thời gian, tôi luôn sống trong Tử Vi Đế tộc!"
"Chỉ đáng tiếc, y thuật của tôi kém cỏi, không thể cứu người!"
"Nếu có thể tìm được cách cứu mạng lão tổ cảnh giới Tế Đạo cấp 7 đó, nói không chừng Tử Vi Đế tộc sẽ cho cậu mượn!”
Diệp Bắc Minh trong lòng suy tư.
Quả thực là một cách!
Tuy nhiên, y thuật của Vạn Đỉnh Thiên tốt hơn hắn rất nhiều. Trong thời gian này, y thuật của hắn gần như vẫn giữ nguyên, cũng không có thời gian để học thêm những y thuật cao thâm hơn!
Người mà Vạn Đỉnh Thiên không thể cứu được, hắn có thể có cách gì chứ?
Âm thầm lắc đầu.
"Tiền bối, vừa rồi ông muốn nói gì với tôi?"Diệp Bắc Minh đổi chủ đề.
Vạn Đỉnh Thiên giơ tay lên, một quyển sách bằng ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay.
Toàn thân trong suốt như pha lê và vô cùng lộng lẫy!
"Tiền bối, đây là?"
"Tóm tắt y thuật của tổ sư cổ xưa của Vạn Y Cốc, Thiên Y Thư, cuốn sách này gồm có vạn tướng, nó..." Vạn Đỉnh Thiên còn chưa kịp nói hết câu, uỳnh một tiếng, toàn bộ Vạn Y Cốc chấn động kịch liệt.
Sau đó.
Uỳnh uỳnh uỳnh——!
Một làn sóng năng lượng quét qua toàn bộ Vạn Y Cốc, khiến cát bay đá chạy!
"Diệp Bắc Minh, là ngươi giết con trai của ta? Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!" Ngụy Vân trực tiếp xông vào.
Ba trưởng lão cảnh giới Tế Đạo cấp 6 Tuyết Đại Nham bước lên một bước, chặn ba hướng của Diệp Bắc Minh và Vạn Đỉnh Thiên.
Bình luận facebook