-
Chương 2164-2165
Chương 2164: Người phụ nữ của tôi!
"Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, tên chết tiệt anh chết chắc rồi!"
Tố Vấn nhìn thấy lão Chu ra tay thì lập tức cười điên cuồng: "Ha ha ha ha, chết đi, chết đi! Ha ha ha ha..."
Giây tiếp theo.
Bùm!!!
Một tiếng động lớn chấn động trời đất, lão Chu hét lên thảm thiết như một con chó chết, ông ta bay ra xa và đụng vào một cột đá ở giữa Diễn Võ Trường!
Cột đá bị lún vào!
Lão Chu bị khảm vào đó, lồng ngực nổ tung!
Máu phun trào ra như nước suối!
"A?"
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đều sửng sốt đến há hốc mồm.
Im lặng chết người!
Toàn bộ Diễn Võ Trường yên tĩnh như thời gian đã đứng yên!
"Anh... Không thể nào... Không thể nào... Làm sao anh có thể khiến một người ở cảnh giới Tế Đạo bị thương nặng chỉ bằng một chưởng? Tuyệt đối không thể nào..." Tố Vấn sợ đến mức rùng mình, có một vệt nước chảy ra từ đùi đến giày của cô ta.
Nhỏ xuống đất!
Diệp Bắc Minh cau mày: "Bẩn thỉu!"
Trực tiếp ném cô ta ra!
Thân hình mảnh dẻ của Tố Vấn cũng đập vào cột đá kia!
Sương máu nổ tung, thần hồn bị tiêu diệt!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nhìn lại, khóa chặt lão Chu, giọng nói cực kỳ lạnh lùng của anh vang vọng khắp toàn bộ Hồng Hoang đế cung: "Chỉ là cảnh giới Tế Đạo cấp hai mà cũng dám ra tay với tôi, ông chán sống à?"
Tất cả đệ tử có mặt trong Hồng Hoang đế cung đều chết lặng!
Há hốc mồm!
Hoàn toàn không khép lại được!
‘Chỉ là’ cảnh giới Tế Đạo cấp hai?
Từ bao giờ mà cảnh giới Tế Đạo lại có thể dùng từ 'chỉ là' để hình dung!
"Diệp đại ca! Anh...sức mạnh của anh? Anh tiến bộ nhanh quá!" Tiêu Nhã Phi lao tới và vô cùng ngạc nhiên.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ta lập tức nhào vào trong lòng Diệp Bắc Minh!
Bên cạnh.
Tiêu Dung Phi che mặt lại, vết thương đã đỡ hơn.
Cô ta không thể không biết dè dặt như em gái mình, cô ta mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh, trong mắt tràn đầy sự phấn khích và tình yêu!
Diệp Bắc Minh vỗ vỗ vai Tiêu Nhã Phi: "Được rồi, còn có việc quan trọng chưa xử lý kìa!"
"Ừm."
Tiêu Dung Phi gật đầu, lặng lẽ bước sang một bên!
Diệp Bắc Minh nhìn Hoang Cửu Dương, chỉ vào lão Chu: "Cung chủ, người này không biết sống chết muốn công kích tôi, nên xử lý ông ta như thế nào?"
"Ôi trời ơi..."
Một đám đệ tử trong Hồng Hoang đế cung đều chấn động!
Họ không chỉ suýt xoa mà da đầu còn tê dại!
Anh làm bị thương người khác và còn giết người trong Hồng Hoang đế cung, còn hỏi phải xử lý lão Chu như thế nào?
Lão Chu vốn đang bị thương nặng đột nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã: "Cung chủ, ngài nhìn đi…tên súc vật này, cậu ta lại dám coi thường Hồng Hoang đế cung như vậy!"
"Cậu ta…khụ khụ...phụt..."
Vừa hộc máu vừa hét lên: "Xin cung chủ hãy ra tay, bằng mọi giá giết chết tên này!!!"
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười nói: "Thật sao? Hoang cung chủ, ông muốn tiêu diệt tôi sao?"
“Giống như ông ta à?”
Lời nói vừa dứt!
Diệp Bắc Minh vung tay lên!
Một số lồng giam dị hỏa ngưng tụ bằng Phần Thiên Chi Diễm lao ra từ tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mỗi lồng đều có một thần hồn ở bên trong!
"A... Cung chủ, cứu mạng, cứu mạng!"
Sắc mặt Hoang Cửu Dương thay đổi: "Bàng trưởng lão!"
Trong một trong những chiếc lồng giam dị hỏa, chính là thần hồn của Bàng Vân!
Ngoài ra, Tô Bi Vân, Đỉnh Phủ Đồ, còn có thần hồn của một bà lão cũng đang giãy giụa!
Bốn người này đều là cảnh giới Tế Đạo!
Vậy mà.
Đều bị Diệp Bắc Minh hạ gục!!!
"Diệp Bắc Minh, đây là chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại làm lão Bàng bị thương nặng như vậy? Còn không mau thả lão Bàng ra!" Hoang Cửu Dương hét lên.
Diệp Bắc Minh cười nói: "Hay là ông tự đi hỏi ông ta đi?"
"Nói đi!"
Năm ngón tay nắm lại.
Chiếc lồng dị hỏa co lại!
Ngay khi thần hồn của Bàng Vân chạm vào Phần Thiên Chi Diễm, ông ta lập tức trở nên yếu ớt và điên cuồng xin tha: "Diệp công tử, xin đừng giết tôi, tôi biết lỗi rồi! Hu hu hu, tôi thực sự không muốn chết!"
"Khó khăn lắm tôi mới tu luyện đến cảnh giới Tế Đạo, tôi còn chưa tận hưởng được mấy năm!"
"Là lỗi của tôi, tôi không nên bàn bạc với lão Chu muốn giết Diệp công tử, cướp đi mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn của Diệp công tử!"
"Chúng tôi còn lên kế hoạch biến Côn Ngô Mật Phi thành lô đỉnh của chúng tôi, để thể chất Hỗn Độn trở thành lô đỉnh của chúng tôi, cảnh giới của chúng tôi nhất định sẽ tăng vọt..."
"Câm miệng!"
Diệp Bắc Minh hét lớn một tiếng.
Giơ tay lên và nắm chặt!
Chiếc lồng Phần Thiên Chi Diễm thu nhỏ lại!
"A! Tôi sai rồi, đại nhân, tôi sai rồi!"
Thần hồn của Bàng Vân nhanh chóng co rút lại, chỉ còn cao khoảng một thước.
Ông ta điên cuồng lạy lục! Cầu xin sự thương xót!
Sắc mặt của Hoang Cửu Dương trở nên cực kỳ u ám: "Bàng Vân, ông đã quên quy củ của Hồng Hoang đế cung rồi sao? Chúng ta chỉ quan tâm đến việc của Hồng Hoang đế cung, không can thiệp vào thế giới bên ngoài!"
"Ông lại dám lén lút bỏ đi, còn ra tay với Diệp công tử? Thậm chí còn muốn hãm hại Mật Phi?"
"Ông có biết cô ta là nhân vật chủ chốt được Hồng Hoang đế cung của chúng ta bồi dưỡng không!!! Ông có biết tội của mình chưa?"
Bàng Vân điên cuồng gật đầu: "Cung chủ, tôi biết tội!"
"Tôi chấp nhận chịu phạt, xin ngài hãy nhốt tôi vào Triệu Hồn Ngục đi!"
Triệu Hồn Ngục!
Đó là một ngục giam do Hồng Hoang đế cung xây dựng đặc biệt để giam cầm thần hồn!
Một khi bị nhốt vào thì sẽ không bao giờ thoát ra được nữa!
Nhưng còn hơn là bị dị hỏa thiêu sống!
Hoang Cửu Dương đảo mắt, liếc nhìn Diệp Bắc Minh, bất đắc dĩ thở dài: "Diệp công tử, Bàng Vân..."
Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay!
Vèo!
Chiếc lồng Phần Thiên Chi Diễm hoàn toàn thu nhỏ lại, Bàng Vân biến thành một làn khói xanh trong sự hoảng sợ và tiếng la hét thê thảm tột độ!
"A... Diệp Bắc Minh, tôi là sư phụ của cậu..."
“Không được đối xử như vậy với chúng tôi…”
Thần hồn của Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ nhìn thấy cảnh này, sợ hãi co rúm lại!
Hoang Cửu Dương giật mình, nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh: "Bàng Vân ích kỷ ra tay với Diệp công tử, nếu Diệp công tử giết ông ta thì cũng coi như ông ta đáng chết!"
"Lão Chu, ông cấu kết với Bàng Vân, cung chủ tôi đây..."
Vừa mở miệng nói.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, một con rồng lửa Phần Thiên Chi Diễm lao ra!
Lão Chu hét thảm lên: "Không!"
Biến mất hoàn toàn!
Đồng tử của Hoang Cửu Dương co lại: "Diệp công tử, dù sao thì ông ta cũng chưa thực sự ra tay, có cần đến mức vậy không?"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn giết cho các người xem!"
"Cậu!"
Hoang Cửu Dương không nói nên lời!
Thạch Nghị ở một bên cũng nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu!
'Chỉ mới chưa đầy một tháng mà tên nhóc này đã trưởng thành nhiều như vậy? Đúng là tốc độ đáng sợ!'
'Rốt cuộc cậu ta đã trải qua điều gì? Từ bị cảnh giới Tế Đạo nghiền áp cho đến hoàn toàn nghiền áp cảnh giới Tế Đạo!Đ*t…đúng là chuyện lạ!'
"Phù..."
Trong lòng Hoang Cửu Dương cũng chấn động không kém, ông ta hít một hơi thật sâu nói: "Diệp công tử, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một chút được không?"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu, thu hồi thần hồn của Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ và bà lão áo đen!
Bước vào điện chính của Hồng Hoang đế cung!
Mọi người đều đã bị giải tán, còn Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã phi vẫn đang đi theo Diệp Bắc Minh!
Hoang Cửu Dương nói: "Dung Phi, Nhã Phi, chúng tôi có chuyện muốn nói với Diệp công tử, các cô đi ra ngoài điện chờ đi!"
Hai người liếc nhìn nhau!
Diệp Bắc Minh nói thẳng: "Bọn họ là những người phụ nữ của tôi!"
"Việc của tôi là việc của họ!"
Những lời này vừa nói ra.
Hoang Cửu Dương nhất thời sửng sốt!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đột nhiên đỏ bừng.
Bọn họ vốn đã cho rằng mình thuộc về Diệp Bắc Minh, nhưng lần đầu tiên nghe thấy Diệp Bắc Minh chủ động thừa nhận, trái tim nhỏ bé của bọn họ vẫn đập liên hồi!
"Được rồi!"
Hoang Cửu Dương không nói thêm nữa, mời Diệp Bắc Minh ngồi xuống.
Ông ta hỏi thẳng: "Diệp công tử, xin hỏi cảnh giới hiện tại của cậu..."
Dừng một chút: "Quên đi, tôi không cần phải hỏi cảnh giới, dù sao cảnh giới của Diệp công tử cũng chỉ có hơi thở của cảnh giới Đại Năng cấp năm mà thôi..."
“Tôi muốn hỏi, thực lực của Diệp công tử tương ứng với cảnh giới Tế Đạo cấp mấy?”
Chương 2165: Người bảo vệ Hoang vực!
Diệp Bắc Minh cau mày.
Trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lùng!
Anh không thích việc hỏi về thực lực của mình như thế này!
Thạch Nghị ở một bên nhìn thấy vẻ mặt không vui của Diệp Bắc Minh, nói thêm: "Diệp công tử, cậu đừng hiểu lầm!"
"Cậu biết đấy, ở Nguyên Thủy Chân Giới thì kẻ mạnh mới được tôn trọng! Ở bất kỳ vị diện nào cũng vậy, chỉ khi biết thực lực thực sự của Diệp công tử, chúng tôi mới có thể biết cách cư xử với Diệp công tử!"
Nói xong.
Thạch Nghị và Hoang Cửu Dương nhìn Diệp Bắc Minh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không biết!"
"Không biết?"
Hai người đồng thời cau mày.
Hoang Cửu Dương nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, nói: "Diệp công tử, cậu đang nói đùa à? Là một người tu võ, sao có thể không biết thực lực của chính mình!"
Diệp Bắc Minh nói: "Tôi thật sự không biết, bởi vì người tu võ mạnh nhất mà tôi từng gặp cũng chỉ là cảnh giới Tế Đạo cấp sáu!"
"Ừ, đương nhiên, ba người ở cảnh giới Tế Đạo cấp sáu này đều bị một mình tôi giết chết!"
"Cái gì?"
Hoang Cửu Dương sửng sốt.
"Mẹ kiếp!"
Thạch Nghị trực tiếp chửi bậy!
Cạch!
Hai người gần như cùng lúc ngạc nhiên đứng dậy.
Chiếc ghế bên dưới nổ tung vỡ thành từng mảnh ngay lập tức vì không chịu được sức mạnh mà hai người bùng nổ ra!
"A!"
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đồng thời kêu lên.
Ngoài sự kinh ngạc, trong đôi mắt xinh đẹp của họ còn đầy vui vẻ!
Giọng nói của Thạch Nghị run run: "Diệp... Diệp công tử, ngài...ngài thật sự có thể giết chết cảnh giới Tế Đạo cấp sáu à?"
"Hơn nữa, còn là một đấu ba?"
Trong vô thức, từ 'cậu' đã đổi thành 'ngài'!
"Đúng!"
Nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Bắc Minh.
“Xì——!”
Thạch Nghị và Hoang Cửu Dương đồng thời hít một hơi khí lạnh, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại!
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu tại sao Diệp Bắc Minh lại tự tin đến mức dám xông vào Hồng Hoang đế cung!
Cuối cùng họ cũng đã hiểu tại sao anh lại dám giết lão Chu trước mặt mọi người và tiêu diệt thần hồn của Bàng Vân một cách không kiêng nể gì như vậy!
Bởi vì không sợ!!!
Anh có thể tự mình giết chết ba người ở cảnh giới Tế Đạo cấp sáu, chỉ cần không tìm chết, anh gần như là vô địch!
"Diệp công tử, chúng tôi rất tiếc về chuyện của Bàng Vân và Chu Thiên Hắc! Tôi, Hoang Cửu Dương, tại đây nghiêm túc xin lỗi Diệp công tử!" Sắc mặt của Hoang Cửu Dương nghiêm túc.
Giết chết ba người cảnh giới Tế Đạo cấp sáu, sức chiến đấu thực sự ít nhất phải vượt qua cảnh giới Tế Đạo cấp bảy!
Một người mạnh mẽ như vậy lại đang bị người đuổi giết!
Vậy mà anh chỉ giết Bàng Vân và lão Chu, Hoang Cửu Dương thậm chí còn cảm thấy Diệp Bắc Minh quá hiền lành!
Nếu là ông ta thì trực tiếp tiêu diệt hết huyết mạch của Bàng Vân và lão Chu cũng không có gì to tát!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Không có gì, tôi tới đây cũng không phải là để làm kẻ địch của Hồng Hoang đế cung!"
“Dù sao thì Nhã Phi và Dung Phi vẫn còn ở Hồng Hoang đế cung.”
"Ha ha ha ha, đúng đúng đúng!"
Hoang Cửu Dương bật cười, bầu không khí ở hiện trường lập tức dịu lại: "Hồng Hoang đế cung chúng tôi là bạn của Diệp công tử!"
Trong lòng ông ta đã quyết định sau này sẽ dùng mọi nguồn lực để bồi dưỡng hai chị em này!
Chỉ cần ngày nào hai chị em vẫn là người của Hồng Hoang đế cung!
Thì ngày đó Diệp Bắc Minh vẫn còn là bạn của Hồng Hoang đế cung!
Đây là một thỏa thuận chỉ có lời chứ không lỗ!
Diệp Bắc Minh bộc lộ sức mạnh của mình cũng vì để hai chị em này được trọng điểm bồi dưỡng ở Hồng Hoang đế cung trong tương lai!
Hai người ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra!
Giọng của Thạch Nghị vang lên: "Diệp công tử, ngài đến Hồng Hoang đế cung là còn có việc gì khác sao?"
"Đúng vậy!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn mượn Đại đế chi binh của Hồng Hoang đế cung các người dùng một chút!"
"Cái gì?"
Hoang Cửu Dương và Thạch Nghị vừa mới đổi ghế khác ngồi xuống, giờ lại kinh ngạc đứng dậy lần nữa!
Hai người nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Vẻ mặt ngạc nhiên!
Mượn Đại đế chi binh? Làn sao cậu ta có thể nói ra miệng được vậy!
Diệp Bắc Minh nói: "Sao vậy? Có khó khăn gì sao?"
Hoang Cửu Dương lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Diệp công tử, ngài đi cùng tôi!"
Nói xong.
Hai người dẫn theo Diệp Bắc Minh đi thẳng vào chỗ sâu trong Hồng Hoang đế cung, Diệp Bắc Minh cũng muốn mang theo Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi, nhưng lại bị Hoang Cửu Dương kiên trì ngăn cản!
Diệp Bắc Minh cau mày.
Để hai người ở lại chờ đợi, đi theo Hoang Cửu Dương bước vào một trận pháp!
Không gian trước mắt anh dao động trong nháy mắt!
Xuất hiện trong một không gian vô cùng rộng lớn!
Liếc nhìn không thấy điểm cuối, mặt đất cực kỳ hiểm trở, trên bầu trời đầy rẫy những con rồng bay đang bay lượn!
Trên mặt đất, các loại thú dữ Hồng Hoang bò lổm ngổm, hơi thở của bất kỳ con nào cũng vô cùng đáng sợ, chúng ăn tươi nuốt sống và giết chóc điên cuồng, như thể chỉ trong một giây họ đã trở lại thời kỳ Hồng Hoang.
"Đây là?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Hoang Cửu Dương nói: "Nơi này tên là Hoang vực! Là một đại lục còn sót lại từ thời kỳ Hồng Hoang, lối vào là Hồng Hoang đế cung!"
"Ngay cả chúng tôi cũng không dám đi quá sâu vào Hoang vực!"
"Diệp công tử, xin hãy đi theo tôi!"
Hai người đưa Diệp Bắc Minh tiến về phía trước mấy chục dặm.
Đi đến một quảng trường lớn!
Ở trung tâm của quảng trường, một bệ cao hình tròn mọc lên từ mặt đất, có đường kính hơn 10.000 mét, ở trung tâm của bệ cao có một chiếc chuông cổ màu đen!
Trên đó được khắc đầy phù văn, một luồng áp lực cực kỳ mạnh mẽ ập đến trước mặt anh!
Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng nhìn qua.
Mọi người đều có cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy, nhưng lại cố gắng kìm nén cảm giác này: "Đây là cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong cơ thể không ngừng rung lên, Diệp Bắc Minh cảm thấy máu đang sôi lên, khuôn mặt đỏ bừng!
Sóng nhiệt liên tục bốc ra từ phía trên!
"Nhóc con, đây chính là Đại đế chi binh!!! Chắc chắn là nó! chuông Hồng Hoang, đây là chuông Hồng Hoang của Đại đế Hồng Hoang!" Càn Khôn Trấn Ngục hưng phấn nói.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh rực lửa!
Ánh mắt anh dán chặt vào chiếc chuông Hồng Hoang cao 10.000 mét, trông giống như một ngọn núi!
"Đây chính là Đại đế chi binh sao? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở này quá đáng sợ!" Diệp Bắc Minh nuốt khan một ngụm.
"Chẳng trách Dao Trì bảo tôi không được đụng vào thứ này, cho dù là tôi bây giờ, nếu trực tiếp nhận một đòn từ Đại đế chi binh!"
"Ngay cả Tiểu Tháp ở trong cũng sẽ hóa thành tro bụi phải không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định trả lời: "Chết tiệt! Đây không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Hoang Cửu Dương và Thạch Nghị ở một bên càng kinh ngạc hơn!
Trong lòng họ đã sớm kinh ngạc!
Diệp Bắc Minh trông như một người không bị ảnh hưởng gì cả?
Phải biết rằng, lần đầu tiên hai người nhìn thấy chuông Hồng Hoang, cách xa cả cây số thì họ đã sợ hãi đến mức quỳ xuống!
Phải quỳ ba ngày ba đêm mới có chút miễn nhiễm với áp lực của chuông Hồng Hoang!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh đã đi tới đài cao hình tròn, cách chuông Hồng Hoang không đến trăm mét!
Vậy mà.
Đứng vững vàng ở đó, thật không thể tin được!
"Hoang Cửu Dương đã nói cho chúng tôi biết, cậu chính là Diệp Bắc Minh?"
Cùng lúc đó, một thanh âm già nua vang lên, kéo Diệp Bắc Minh đang ở trong sự kinh ngạc trở lại hiện thực!
Lúc này anh mới phát hiện ra.
Có ba ông lão và một bà lão ngồi quanh chuông Hồng Hoang!
Trong đó có hai người là cảnh giới Tế Đạo cấp sáu, hai người còn lại là cảnh giới Tế Đạo cấp bảy!
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Các tiền bối là ai?"
"Chúng tôi là những người bảo vệ Hoang vực!" Ông lão mặc áo vải lanh trả lời.
"Người bảo vệ Hoang vực?"
"Đúng vậy!"
Ông lão mặc áo vải lanh gật đầu, lộ ra một nụ cười: "Muốn mượn chuông Hồng Hoang cũng được, nhưng cậu phải gia nhập cùng chúng tôi, trở thành người bảo hộ Hoang vực!"
"Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, tên chết tiệt anh chết chắc rồi!"
Tố Vấn nhìn thấy lão Chu ra tay thì lập tức cười điên cuồng: "Ha ha ha ha, chết đi, chết đi! Ha ha ha ha..."
Giây tiếp theo.
Bùm!!!
Một tiếng động lớn chấn động trời đất, lão Chu hét lên thảm thiết như một con chó chết, ông ta bay ra xa và đụng vào một cột đá ở giữa Diễn Võ Trường!
Cột đá bị lún vào!
Lão Chu bị khảm vào đó, lồng ngực nổ tung!
Máu phun trào ra như nước suối!
"A?"
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đều sửng sốt đến há hốc mồm.
Im lặng chết người!
Toàn bộ Diễn Võ Trường yên tĩnh như thời gian đã đứng yên!
"Anh... Không thể nào... Không thể nào... Làm sao anh có thể khiến một người ở cảnh giới Tế Đạo bị thương nặng chỉ bằng một chưởng? Tuyệt đối không thể nào..." Tố Vấn sợ đến mức rùng mình, có một vệt nước chảy ra từ đùi đến giày của cô ta.
Nhỏ xuống đất!
Diệp Bắc Minh cau mày: "Bẩn thỉu!"
Trực tiếp ném cô ta ra!
Thân hình mảnh dẻ của Tố Vấn cũng đập vào cột đá kia!
Sương máu nổ tung, thần hồn bị tiêu diệt!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nhìn lại, khóa chặt lão Chu, giọng nói cực kỳ lạnh lùng của anh vang vọng khắp toàn bộ Hồng Hoang đế cung: "Chỉ là cảnh giới Tế Đạo cấp hai mà cũng dám ra tay với tôi, ông chán sống à?"
Tất cả đệ tử có mặt trong Hồng Hoang đế cung đều chết lặng!
Há hốc mồm!
Hoàn toàn không khép lại được!
‘Chỉ là’ cảnh giới Tế Đạo cấp hai?
Từ bao giờ mà cảnh giới Tế Đạo lại có thể dùng từ 'chỉ là' để hình dung!
"Diệp đại ca! Anh...sức mạnh của anh? Anh tiến bộ nhanh quá!" Tiêu Nhã Phi lao tới và vô cùng ngạc nhiên.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ta lập tức nhào vào trong lòng Diệp Bắc Minh!
Bên cạnh.
Tiêu Dung Phi che mặt lại, vết thương đã đỡ hơn.
Cô ta không thể không biết dè dặt như em gái mình, cô ta mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh, trong mắt tràn đầy sự phấn khích và tình yêu!
Diệp Bắc Minh vỗ vỗ vai Tiêu Nhã Phi: "Được rồi, còn có việc quan trọng chưa xử lý kìa!"
"Ừm."
Tiêu Dung Phi gật đầu, lặng lẽ bước sang một bên!
Diệp Bắc Minh nhìn Hoang Cửu Dương, chỉ vào lão Chu: "Cung chủ, người này không biết sống chết muốn công kích tôi, nên xử lý ông ta như thế nào?"
"Ôi trời ơi..."
Một đám đệ tử trong Hồng Hoang đế cung đều chấn động!
Họ không chỉ suýt xoa mà da đầu còn tê dại!
Anh làm bị thương người khác và còn giết người trong Hồng Hoang đế cung, còn hỏi phải xử lý lão Chu như thế nào?
Lão Chu vốn đang bị thương nặng đột nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã: "Cung chủ, ngài nhìn đi…tên súc vật này, cậu ta lại dám coi thường Hồng Hoang đế cung như vậy!"
"Cậu ta…khụ khụ...phụt..."
Vừa hộc máu vừa hét lên: "Xin cung chủ hãy ra tay, bằng mọi giá giết chết tên này!!!"
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười nói: "Thật sao? Hoang cung chủ, ông muốn tiêu diệt tôi sao?"
“Giống như ông ta à?”
Lời nói vừa dứt!
Diệp Bắc Minh vung tay lên!
Một số lồng giam dị hỏa ngưng tụ bằng Phần Thiên Chi Diễm lao ra từ tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mỗi lồng đều có một thần hồn ở bên trong!
"A... Cung chủ, cứu mạng, cứu mạng!"
Sắc mặt Hoang Cửu Dương thay đổi: "Bàng trưởng lão!"
Trong một trong những chiếc lồng giam dị hỏa, chính là thần hồn của Bàng Vân!
Ngoài ra, Tô Bi Vân, Đỉnh Phủ Đồ, còn có thần hồn của một bà lão cũng đang giãy giụa!
Bốn người này đều là cảnh giới Tế Đạo!
Vậy mà.
Đều bị Diệp Bắc Minh hạ gục!!!
"Diệp Bắc Minh, đây là chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại làm lão Bàng bị thương nặng như vậy? Còn không mau thả lão Bàng ra!" Hoang Cửu Dương hét lên.
Diệp Bắc Minh cười nói: "Hay là ông tự đi hỏi ông ta đi?"
"Nói đi!"
Năm ngón tay nắm lại.
Chiếc lồng dị hỏa co lại!
Ngay khi thần hồn của Bàng Vân chạm vào Phần Thiên Chi Diễm, ông ta lập tức trở nên yếu ớt và điên cuồng xin tha: "Diệp công tử, xin đừng giết tôi, tôi biết lỗi rồi! Hu hu hu, tôi thực sự không muốn chết!"
"Khó khăn lắm tôi mới tu luyện đến cảnh giới Tế Đạo, tôi còn chưa tận hưởng được mấy năm!"
"Là lỗi của tôi, tôi không nên bàn bạc với lão Chu muốn giết Diệp công tử, cướp đi mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn của Diệp công tử!"
"Chúng tôi còn lên kế hoạch biến Côn Ngô Mật Phi thành lô đỉnh của chúng tôi, để thể chất Hỗn Độn trở thành lô đỉnh của chúng tôi, cảnh giới của chúng tôi nhất định sẽ tăng vọt..."
"Câm miệng!"
Diệp Bắc Minh hét lớn một tiếng.
Giơ tay lên và nắm chặt!
Chiếc lồng Phần Thiên Chi Diễm thu nhỏ lại!
"A! Tôi sai rồi, đại nhân, tôi sai rồi!"
Thần hồn của Bàng Vân nhanh chóng co rút lại, chỉ còn cao khoảng một thước.
Ông ta điên cuồng lạy lục! Cầu xin sự thương xót!
Sắc mặt của Hoang Cửu Dương trở nên cực kỳ u ám: "Bàng Vân, ông đã quên quy củ của Hồng Hoang đế cung rồi sao? Chúng ta chỉ quan tâm đến việc của Hồng Hoang đế cung, không can thiệp vào thế giới bên ngoài!"
"Ông lại dám lén lút bỏ đi, còn ra tay với Diệp công tử? Thậm chí còn muốn hãm hại Mật Phi?"
"Ông có biết cô ta là nhân vật chủ chốt được Hồng Hoang đế cung của chúng ta bồi dưỡng không!!! Ông có biết tội của mình chưa?"
Bàng Vân điên cuồng gật đầu: "Cung chủ, tôi biết tội!"
"Tôi chấp nhận chịu phạt, xin ngài hãy nhốt tôi vào Triệu Hồn Ngục đi!"
Triệu Hồn Ngục!
Đó là một ngục giam do Hồng Hoang đế cung xây dựng đặc biệt để giam cầm thần hồn!
Một khi bị nhốt vào thì sẽ không bao giờ thoát ra được nữa!
Nhưng còn hơn là bị dị hỏa thiêu sống!
Hoang Cửu Dương đảo mắt, liếc nhìn Diệp Bắc Minh, bất đắc dĩ thở dài: "Diệp công tử, Bàng Vân..."
Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay!
Vèo!
Chiếc lồng Phần Thiên Chi Diễm hoàn toàn thu nhỏ lại, Bàng Vân biến thành một làn khói xanh trong sự hoảng sợ và tiếng la hét thê thảm tột độ!
"A... Diệp Bắc Minh, tôi là sư phụ của cậu..."
“Không được đối xử như vậy với chúng tôi…”
Thần hồn của Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ nhìn thấy cảnh này, sợ hãi co rúm lại!
Hoang Cửu Dương giật mình, nhìn sâu vào Diệp Bắc Minh: "Bàng Vân ích kỷ ra tay với Diệp công tử, nếu Diệp công tử giết ông ta thì cũng coi như ông ta đáng chết!"
"Lão Chu, ông cấu kết với Bàng Vân, cung chủ tôi đây..."
Vừa mở miệng nói.
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, một con rồng lửa Phần Thiên Chi Diễm lao ra!
Lão Chu hét thảm lên: "Không!"
Biến mất hoàn toàn!
Đồng tử của Hoang Cửu Dương co lại: "Diệp công tử, dù sao thì ông ta cũng chưa thực sự ra tay, có cần đến mức vậy không?"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn giết cho các người xem!"
"Cậu!"
Hoang Cửu Dương không nói nên lời!
Thạch Nghị ở một bên cũng nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu!
'Chỉ mới chưa đầy một tháng mà tên nhóc này đã trưởng thành nhiều như vậy? Đúng là tốc độ đáng sợ!'
'Rốt cuộc cậu ta đã trải qua điều gì? Từ bị cảnh giới Tế Đạo nghiền áp cho đến hoàn toàn nghiền áp cảnh giới Tế Đạo!Đ*t…đúng là chuyện lạ!'
"Phù..."
Trong lòng Hoang Cửu Dương cũng chấn động không kém, ông ta hít một hơi thật sâu nói: "Diệp công tử, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một chút được không?"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu, thu hồi thần hồn của Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ và bà lão áo đen!
Bước vào điện chính của Hồng Hoang đế cung!
Mọi người đều đã bị giải tán, còn Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã phi vẫn đang đi theo Diệp Bắc Minh!
Hoang Cửu Dương nói: "Dung Phi, Nhã Phi, chúng tôi có chuyện muốn nói với Diệp công tử, các cô đi ra ngoài điện chờ đi!"
Hai người liếc nhìn nhau!
Diệp Bắc Minh nói thẳng: "Bọn họ là những người phụ nữ của tôi!"
"Việc của tôi là việc của họ!"
Những lời này vừa nói ra.
Hoang Cửu Dương nhất thời sửng sốt!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đột nhiên đỏ bừng.
Bọn họ vốn đã cho rằng mình thuộc về Diệp Bắc Minh, nhưng lần đầu tiên nghe thấy Diệp Bắc Minh chủ động thừa nhận, trái tim nhỏ bé của bọn họ vẫn đập liên hồi!
"Được rồi!"
Hoang Cửu Dương không nói thêm nữa, mời Diệp Bắc Minh ngồi xuống.
Ông ta hỏi thẳng: "Diệp công tử, xin hỏi cảnh giới hiện tại của cậu..."
Dừng một chút: "Quên đi, tôi không cần phải hỏi cảnh giới, dù sao cảnh giới của Diệp công tử cũng chỉ có hơi thở của cảnh giới Đại Năng cấp năm mà thôi..."
“Tôi muốn hỏi, thực lực của Diệp công tử tương ứng với cảnh giới Tế Đạo cấp mấy?”
Chương 2165: Người bảo vệ Hoang vực!
Diệp Bắc Minh cau mày.
Trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lùng!
Anh không thích việc hỏi về thực lực của mình như thế này!
Thạch Nghị ở một bên nhìn thấy vẻ mặt không vui của Diệp Bắc Minh, nói thêm: "Diệp công tử, cậu đừng hiểu lầm!"
"Cậu biết đấy, ở Nguyên Thủy Chân Giới thì kẻ mạnh mới được tôn trọng! Ở bất kỳ vị diện nào cũng vậy, chỉ khi biết thực lực thực sự của Diệp công tử, chúng tôi mới có thể biết cách cư xử với Diệp công tử!"
Nói xong.
Thạch Nghị và Hoang Cửu Dương nhìn Diệp Bắc Minh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không biết!"
"Không biết?"
Hai người đồng thời cau mày.
Hoang Cửu Dương nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, nói: "Diệp công tử, cậu đang nói đùa à? Là một người tu võ, sao có thể không biết thực lực của chính mình!"
Diệp Bắc Minh nói: "Tôi thật sự không biết, bởi vì người tu võ mạnh nhất mà tôi từng gặp cũng chỉ là cảnh giới Tế Đạo cấp sáu!"
"Ừ, đương nhiên, ba người ở cảnh giới Tế Đạo cấp sáu này đều bị một mình tôi giết chết!"
"Cái gì?"
Hoang Cửu Dương sửng sốt.
"Mẹ kiếp!"
Thạch Nghị trực tiếp chửi bậy!
Cạch!
Hai người gần như cùng lúc ngạc nhiên đứng dậy.
Chiếc ghế bên dưới nổ tung vỡ thành từng mảnh ngay lập tức vì không chịu được sức mạnh mà hai người bùng nổ ra!
"A!"
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đồng thời kêu lên.
Ngoài sự kinh ngạc, trong đôi mắt xinh đẹp của họ còn đầy vui vẻ!
Giọng nói của Thạch Nghị run run: "Diệp... Diệp công tử, ngài...ngài thật sự có thể giết chết cảnh giới Tế Đạo cấp sáu à?"
"Hơn nữa, còn là một đấu ba?"
Trong vô thức, từ 'cậu' đã đổi thành 'ngài'!
"Đúng!"
Nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Bắc Minh.
“Xì——!”
Thạch Nghị và Hoang Cửu Dương đồng thời hít một hơi khí lạnh, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại!
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu tại sao Diệp Bắc Minh lại tự tin đến mức dám xông vào Hồng Hoang đế cung!
Cuối cùng họ cũng đã hiểu tại sao anh lại dám giết lão Chu trước mặt mọi người và tiêu diệt thần hồn của Bàng Vân một cách không kiêng nể gì như vậy!
Bởi vì không sợ!!!
Anh có thể tự mình giết chết ba người ở cảnh giới Tế Đạo cấp sáu, chỉ cần không tìm chết, anh gần như là vô địch!
"Diệp công tử, chúng tôi rất tiếc về chuyện của Bàng Vân và Chu Thiên Hắc! Tôi, Hoang Cửu Dương, tại đây nghiêm túc xin lỗi Diệp công tử!" Sắc mặt của Hoang Cửu Dương nghiêm túc.
Giết chết ba người cảnh giới Tế Đạo cấp sáu, sức chiến đấu thực sự ít nhất phải vượt qua cảnh giới Tế Đạo cấp bảy!
Một người mạnh mẽ như vậy lại đang bị người đuổi giết!
Vậy mà anh chỉ giết Bàng Vân và lão Chu, Hoang Cửu Dương thậm chí còn cảm thấy Diệp Bắc Minh quá hiền lành!
Nếu là ông ta thì trực tiếp tiêu diệt hết huyết mạch của Bàng Vân và lão Chu cũng không có gì to tát!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Không có gì, tôi tới đây cũng không phải là để làm kẻ địch của Hồng Hoang đế cung!"
“Dù sao thì Nhã Phi và Dung Phi vẫn còn ở Hồng Hoang đế cung.”
"Ha ha ha ha, đúng đúng đúng!"
Hoang Cửu Dương bật cười, bầu không khí ở hiện trường lập tức dịu lại: "Hồng Hoang đế cung chúng tôi là bạn của Diệp công tử!"
Trong lòng ông ta đã quyết định sau này sẽ dùng mọi nguồn lực để bồi dưỡng hai chị em này!
Chỉ cần ngày nào hai chị em vẫn là người của Hồng Hoang đế cung!
Thì ngày đó Diệp Bắc Minh vẫn còn là bạn của Hồng Hoang đế cung!
Đây là một thỏa thuận chỉ có lời chứ không lỗ!
Diệp Bắc Minh bộc lộ sức mạnh của mình cũng vì để hai chị em này được trọng điểm bồi dưỡng ở Hồng Hoang đế cung trong tương lai!
Hai người ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra!
Giọng của Thạch Nghị vang lên: "Diệp công tử, ngài đến Hồng Hoang đế cung là còn có việc gì khác sao?"
"Đúng vậy!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn mượn Đại đế chi binh của Hồng Hoang đế cung các người dùng một chút!"
"Cái gì?"
Hoang Cửu Dương và Thạch Nghị vừa mới đổi ghế khác ngồi xuống, giờ lại kinh ngạc đứng dậy lần nữa!
Hai người nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Vẻ mặt ngạc nhiên!
Mượn Đại đế chi binh? Làn sao cậu ta có thể nói ra miệng được vậy!
Diệp Bắc Minh nói: "Sao vậy? Có khó khăn gì sao?"
Hoang Cửu Dương lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Diệp công tử, ngài đi cùng tôi!"
Nói xong.
Hai người dẫn theo Diệp Bắc Minh đi thẳng vào chỗ sâu trong Hồng Hoang đế cung, Diệp Bắc Minh cũng muốn mang theo Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi, nhưng lại bị Hoang Cửu Dương kiên trì ngăn cản!
Diệp Bắc Minh cau mày.
Để hai người ở lại chờ đợi, đi theo Hoang Cửu Dương bước vào một trận pháp!
Không gian trước mắt anh dao động trong nháy mắt!
Xuất hiện trong một không gian vô cùng rộng lớn!
Liếc nhìn không thấy điểm cuối, mặt đất cực kỳ hiểm trở, trên bầu trời đầy rẫy những con rồng bay đang bay lượn!
Trên mặt đất, các loại thú dữ Hồng Hoang bò lổm ngổm, hơi thở của bất kỳ con nào cũng vô cùng đáng sợ, chúng ăn tươi nuốt sống và giết chóc điên cuồng, như thể chỉ trong một giây họ đã trở lại thời kỳ Hồng Hoang.
"Đây là?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Hoang Cửu Dương nói: "Nơi này tên là Hoang vực! Là một đại lục còn sót lại từ thời kỳ Hồng Hoang, lối vào là Hồng Hoang đế cung!"
"Ngay cả chúng tôi cũng không dám đi quá sâu vào Hoang vực!"
"Diệp công tử, xin hãy đi theo tôi!"
Hai người đưa Diệp Bắc Minh tiến về phía trước mấy chục dặm.
Đi đến một quảng trường lớn!
Ở trung tâm của quảng trường, một bệ cao hình tròn mọc lên từ mặt đất, có đường kính hơn 10.000 mét, ở trung tâm của bệ cao có một chiếc chuông cổ màu đen!
Trên đó được khắc đầy phù văn, một luồng áp lực cực kỳ mạnh mẽ ập đến trước mặt anh!
Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng nhìn qua.
Mọi người đều có cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy, nhưng lại cố gắng kìm nén cảm giác này: "Đây là cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong cơ thể không ngừng rung lên, Diệp Bắc Minh cảm thấy máu đang sôi lên, khuôn mặt đỏ bừng!
Sóng nhiệt liên tục bốc ra từ phía trên!
"Nhóc con, đây chính là Đại đế chi binh!!! Chắc chắn là nó! chuông Hồng Hoang, đây là chuông Hồng Hoang của Đại đế Hồng Hoang!" Càn Khôn Trấn Ngục hưng phấn nói.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh rực lửa!
Ánh mắt anh dán chặt vào chiếc chuông Hồng Hoang cao 10.000 mét, trông giống như một ngọn núi!
"Đây chính là Đại đế chi binh sao? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở này quá đáng sợ!" Diệp Bắc Minh nuốt khan một ngụm.
"Chẳng trách Dao Trì bảo tôi không được đụng vào thứ này, cho dù là tôi bây giờ, nếu trực tiếp nhận một đòn từ Đại đế chi binh!"
"Ngay cả Tiểu Tháp ở trong cũng sẽ hóa thành tro bụi phải không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định trả lời: "Chết tiệt! Đây không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Hoang Cửu Dương và Thạch Nghị ở một bên càng kinh ngạc hơn!
Trong lòng họ đã sớm kinh ngạc!
Diệp Bắc Minh trông như một người không bị ảnh hưởng gì cả?
Phải biết rằng, lần đầu tiên hai người nhìn thấy chuông Hồng Hoang, cách xa cả cây số thì họ đã sợ hãi đến mức quỳ xuống!
Phải quỳ ba ngày ba đêm mới có chút miễn nhiễm với áp lực của chuông Hồng Hoang!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh đã đi tới đài cao hình tròn, cách chuông Hồng Hoang không đến trăm mét!
Vậy mà.
Đứng vững vàng ở đó, thật không thể tin được!
"Hoang Cửu Dương đã nói cho chúng tôi biết, cậu chính là Diệp Bắc Minh?"
Cùng lúc đó, một thanh âm già nua vang lên, kéo Diệp Bắc Minh đang ở trong sự kinh ngạc trở lại hiện thực!
Lúc này anh mới phát hiện ra.
Có ba ông lão và một bà lão ngồi quanh chuông Hồng Hoang!
Trong đó có hai người là cảnh giới Tế Đạo cấp sáu, hai người còn lại là cảnh giới Tế Đạo cấp bảy!
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Các tiền bối là ai?"
"Chúng tôi là những người bảo vệ Hoang vực!" Ông lão mặc áo vải lanh trả lời.
"Người bảo vệ Hoang vực?"
"Đúng vậy!"
Ông lão mặc áo vải lanh gật đầu, lộ ra một nụ cười: "Muốn mượn chuông Hồng Hoang cũng được, nhưng cậu phải gia nhập cùng chúng tôi, trở thành người bảo hộ Hoang vực!"
Bình luận facebook