Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Điền Phong chờ sau khi mọi người uống xong sẽ đi nhảy thế nhưng có mấy người đã mê man bất tỉnh, một người nằm gục trên bàn mà vẫn nói:
- Uống, uống tiếp.
Điền Phong vẫn còn tỉnh táo hơn bạn của hắn, tửu lượng của hắn cũng khá thế nhưng hai chân đã lảo đảo, ngay cả đi vào WC cũng ngã lên ngã xuống.
- Sư phụ, chúng ta uống tiếp.
Khuôn mặt Vu Tiểu Tiếu đã sớm đỏ bừng, hai mắt nàng có phần mơ màng, nàng đọc rõ từng chữ một thế nhưng không thể nói thành một câu trọn vẹn, tuy vậy nhưng nàng vẫn còn tỉnh táo.
- Thôi được rồi, tôi thấy chúng ta nên dừng ở đây.
Trước mặt Diệp Lăng Phi là một đống những chai bia và rượu. Ngay cả Dã Thú cũng không biết tửu lượng của Diệp Lăng Phi là bao nhiêu thế nên rất ít khi thấy Diệp Lăng Phi say. Hắn nhìn xuống tay, nói:
- Hơn năm giờ rồi, tôi đưa mọi người về trường.
- Không cần đâu, anh đưa mấy người đàn ông mạnh miệng này về, uống rượu mà cũng không biết uống. Tôi với Tiểu Vũ cùng về với nhau.
Tiểu Vũ là bạn thân của Vu Tiểu Tiếu, từ đầu đến cuối Tiểu Vũ không uống một hớp rượu nào thế nên bây giờ nàng vẫn rất tỉnh táo. Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu một lúc rồi lại đi lên.
Vu Tiểu Tiếu cùng với Tiểu Vũ đã chuẩn bị đi về thế mà Điền Phong vẫn còn đang dìu bốn người bạn say túy lúy của hắn đứng dậy. Bất quá, nhìn bộ dạng của Điền Phong như vậy thì ngay cả đi cũng là một vấn đề nan giải với hắn chứ chưa cần nói tới việc dìu bạn của hắn. Diệp Lăng Phi không nói nhiều, hắn kéo tay Lý Sảng và Hàn Thiên Thành ra ngoài nhà hàng, để cho hai tiểu tử này nôn trước cửa nhà hàng. Sau đó Diệp Lăng Phi lại quay trở lại, hắn kéo tiếp hai người nữa ra ngoài.
Cả năm người đều nôn toàn bộ những gì họ vừa ăn vào miệng ra trước cửa nhà hàng, trông bẩn không tả nổi.
Vu Tiểu Tiếu cùng với Tiểu Vũ khẽ nhíu mày, hai nàng không thể đợi tiếp được nữa liền vẫy gọi taxi đưa hai nàng về trường.
- Các cậu chuẩn bị về chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tôi…chúng tôi tự về được.
Trong số những người này thì Điền Phong là người tỉnh táo nhất, hắn ngập ngừng nói.
Diệp Lăng Phi thấy Điền Phong vẫn còn hơi tỉnh táo nên nghĩ sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn. Hắn gật đầu, căn dặn:
- Các cậu nên cẩn thận một chút.
- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không sao đâu.
Điền Phong mang theo men say, cười xấu xa nói:
- Nhưng thật ra anh rể cần phải chú ý hơn. Tính tình chị họ tôi rất khó hiểu. Anh chuẩn bị tâm lý mà nghe chị ấy chửi đi, hắc hắc, nói không chừng còn bị hành hung đấy. Anh rể, anh cố gắng chống đỡ nha.
- Thôi đi về đi.
Diệp Lăng Phi đưa tay ngăn hai chiếc xe taxi lại, hắn căn dặn tài xế trên xe của Điền Phong:
- Chạy chậm một chút, đừng để xảy ra chuyện gì.
Sau đó đóng cửa xe lại. Điền Phong ngồi trong xe, đưa tay ra vẫy chào tạm biệt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi quay lại chiếc xe của mình. Trước tiên hắn châm một điếu thuốc sau đó cầm lấy điện thoại di động bấm số máy của Bạch Tình Đình. Sau vài tiếng tút tút, rốt cuộc Bạch Tình Đình cũng nghe máy.
Thấy Bạch Tình Đình nghe máy, Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện của hắn với Bạch Tình Đình có một chút chuyển biến tốt, dường như màn đêm tan đi nhường chỗ cho thái dương ấm áp.
- Lão bà, vẫn còn tức giận sao?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Tôi không tức giận, tại sao tôi lại phải giận anh?
Bạch Tình Đình dửng dưng nói:
- Tôi với anh đâu có quan hệ gì, anh không đáng để tôi phải tức giận. Oh, tôi quên không nói cho anh một chuyện, tôi phải về nhà ba, bốn ngày, Ngô Mụ cũng theo tôi về nhà. Anh tự nấu cơm mà ăn, còn nếu muốn dẫn cô gái khác về nhà thì nói sớm cho tôi biết một tiếng, để tránh tôi đến bất ngờ khiến anh phải xấu hổ. Nhân tiện tôi cũng nhắc nhở anh, trò chơi của chúng ta đã kết thúc. Được rồi, cứ như vậy đi.
Bạch Tình Đình nói xong liền tắt máy.
Diệp Lăng Phi cảm thấy rất thất vọng, ba bốn lần hắn gọi thì Bạch Tình Đình đều không nghe máy. Lần này nàng nghe máy thì lại không để cho hắn được nói câu nào.
- Trò chơi của chúng ta đã kết thúc?
Diệp Lăng Phi lặp đi lặp lại câu đó trong miệng, cảm giác ấm áp của một gia đình trong lòng hắn đã tiêu tan. Diệp Lăng Phi trầm mặt xuống, hắn ném chiếc điện thoại sang ghế bên cạnh rồi khởi động ô tô, lao xe đi như đang muốn chạy trốn một cái gì đó.
Diệp Lăng Phi phóng xe trên đường cao tốc, hắn không để ý gì hết cứ phóng như điên. Đúng lúc Diệp Lăng Phi vừa vượt đèn đỏ thì có một cảnh sát phóng xe máy đuổi theo. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, hắn nhìn qua gương chiếu hậu thấy có một cảnh sát đang đuổi theo mình. Diệp Lăng Phi khẽ nhếch môi lên, hắn tiếp tục nhấn ga, bỏ lại chiếc xe cảnh sát phía sau.
Diệp Lăng Phi lái xe trở về biệt thự, cổng biệt thự đóng chặt. Diệp Lăng Phi bóp còi xe hai tiếng, nếu như là lúc trước thì cổng đã được mở ra thế nhưng bây giờ cả căn biệt thự đều vắng tanh, yên lăng như trong màn đêm đen tối.
Diệp Lăng Phi dừng xe trước cổng, hắn xuống xe, đẩy cổng ra rồi đi bộ vào trong nhà. Bên trong căn biệt thự không có đến một ngọn đèn, không có tiếng động, Diệp Lăng Phi giống như một u linh đang đứng giữa phòng khách. Hắn vừa mới bắt đầu thích ứng được với cuộc sống hiện tại thì bây giờ hắn lại có cảm giác mình vẫn còn cô đơn như lúc trước.
Diệp Lăng Phi đi tới chiếc ghế sô pha trong phòng khách, hắn ngồi xuống, hai tay dang sang hai bên, ngón tay giữa không ngừng đập lên chiếc ghế, phát ra những âm thanh nặng nề. Những âm thanh này dường như phụ thuộc vào tâm trạng của Diệp Lăng Phi, nó nhắc nhở Diệp Lăng Phi rằng hiện tại hắn vẫn đang là một người cô độc.
Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại hiện ra đêm trước khi hắn trở về nước. Hắn ở trong khách sạn cùng với con gái nữ hoàng Anh Elizabeth là Lise.
Lise là một cô gái tóc vàng có vóc dáng mê người. Nàng gặp Diệp Lăng Phi một lần ở hoàng cung nước Anh, rất nhanh chóng Lise đã điên cuồng vì người đàn ông Trung Quốc này. Đôi mắt phóng đãng không kiềm chế được cộng thêm cách ăn nói đầy trí tuệ và hài hước của hắn đã khiến Lise càng ngày càng lấn sâu vào lưới tình, không có cách nào có thể thoát ra được.
Đối với Lise, Diệp Lăng Phi hoàn toàn xuất phát từ tình cảm chân thành. Lise tốt nghiệp đại học Anh Quốc, giới truyền thông anh đều gọi nàng là cô gái xinh đẹp. Sau khi tiếp xúc với Lise, rất nhanh chóng hai người đã có tình yêu cuồng nhiệt. Tuy rằng Diệp Lăng Phi quan hệ với rất nhiều cô gái thế nhưng hắn vẫn duy trì quan hệ với Lise trong một thời gian dài. Vào đêm trước khi hắn trở về nước, hai người còn triền miên với nhau trong phòng Tổng Thống một đêm cuối cùng.
Diệp Lăng Phi trần như nhộng nằm cạnh Lise. Nàng không thể hiểu được một người có thân phận, địa vị, tài phú mà bao nhiêu người phải ước ao như Diệp Lăng Phi lại muốn trở về cố quốc để sống cuộc sống của một người bình thường. Trong ấn tượng của nàng thì Trung Quốc chỉ có xe ngựa, Vạn Lý Trường Thành. Đất nước này đã sớm bị lạc hậu so với thời đại rồi.
- Anh yêu, em không hiểu vì sao anh lại từ bỏ tất cả, lẽ nào anh đã chán ghét cuộc sống này rồi.
Lise ưỡn bộ ngực cao vút của nàng đè vào ngực Diệp Lăng Phi. Cánh tay thon dài của nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngực Diệp Lăng Phi. Chính mùi hương nam tính của Diệp Lăng Phi đã khiến nàng phải say đắm.
- Không hề có lý do gì, anh chỉ muốn có cuộc sống của một người bình thường thôi.
Tay phải Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng xoa mông Lise. Hắn nhảy từ trên giường xuống, đi đến cầm lấy hai ly rượu vang, một ly đưa cho Lise, rồi cười nói:
- Người phương Tây như em không thể nào hiểu được tập quán sinh hoạt của người Phương Đông đâu. Em cũng không có cách nào để hiểu được anh bởi vì em không phải là anh.
- Vậy em nên làm gì bây giờ?
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lise khẽ nhấp một ngụm rượu vang, nàng dùng đôi mắt màu xanh lam mê người nhìn Diệp Lăng Phi.
- Bảo bối của anh, lẽ nào em còn không hiểu đàn ông sao. Anh tin rằng nếu như em đồng ý thì tất cả những người đàn ông nước Anh đều sẵn sàng quỳ gối xuống để liếm chân cho em.
Diệp Lăng Phi cầm chén rượu ngồi bênh cạnh Lise, hắn vừa uống xong một ngụm rượu vang, mùi rượu vang ngọt ngào từ miệng Diệp Lăng Phi tỏa ra khắp bốn phía của căn phòng.
- Em không thể hiểu tại sao anh lại làm như vậy, hình như anh chưa bao giờ coi trọng những cô gái ở bên cạnh mình. Oh, đương nhiên rồi, em vẫn còn may mắn hơn nhiều những cô gái khác của anh.
Lise hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, mùi thơm trên cơ thể nàng truyền đến mũi Diệp Lăng Phi khiến hắn không kìm chế được liền vươn cánh tay phải kéo Lise vào lòng. Lise cười ha hả nói:
- Em vẫn không hiểu vì sao em lại say mê anh như vậy, cho dù em biết anh có cô gái khác thế nhưng em vẫn say mê anh. Nhưng rồi cũng đến lúc chúng ta phải xa nhau, em biết anh nhất định sẽ phải phiêu bạt đó đây.
- Đó có lẽ là số kiếp của anh.
Diệp Lăng Phi cười nói, nhưng giọng nói của hắn nghe rất thương cảm, ý hắn muốn nói việc này cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
- Xem ra số kiếp đã định trước anh phải cô đơn, cuộc sống cô đơn có lẽ thích hợp với anh. Em tin rằng bất kỳ một cô gái nào yêu anh rồi cuối cùng cũng phải rời bỏ anh.
Nàng nhấp một chút rượu vang rồi đặt chén xuống, hai tay nàng ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, cười duyên nói:
- Anh yêu, em sẽ phải cân nhắc về hôn sự của mình, có thể tuyển được một người trong hoàng thất nước Anh làm chồng thì cũng không tệ. Ít nhất hắn sẽ không giống như anh, hắn sẽ không bao giờ rời xa em.
Diệp Lăng Phi lại nhấp một hớp rượu, hắn đặt Lise lên giường, hai người lại tiếp tục sống trong men tình.
Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng mở mắt ra, trong đầu hắn lại hiện lên câu nói của Lise:
- Xem ra số kiếp đã định trước anh phải cô đơn, cuộc sống cô đơn có lẽ thích hợp với anh.
- Không phải như vậy, tuyệt đối không phải như vậy, ta cũng là người bình thường, ta không thể sống cô đơn mãi được.
Diệp Lăng Phi đột nhiên giận dữ, hắn gầm rú như một con thú hoang. Hắn hất tất cả những chén đĩa trên mặt bàn xuống đất, những mảnh vỡ bắn tung tóe khắp sàn nhà.
Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn giẫm lên những mảnh vỡ của chén trà đi ra ngoài căn biệt thự. Hắn châm một điếu thuốc rồi quay lại nhìn căn biệt thự, hắn phát hiện ra căn biệt thự này rốt cuộc không thuộc về mình, hắn lẩm bẩm nói:
- Nơi đây không thuộc về ta, nàng lại càng không thuộc về ta, Bạch Tình Đình, trò chơi của chúng ta đã kết thúc.
Nói xong, hắn quay người lại, đi đến chiếc xe ô tô, rời khỏi nơi không thuộc về hắn.
- Uống, uống tiếp.
Điền Phong vẫn còn tỉnh táo hơn bạn của hắn, tửu lượng của hắn cũng khá thế nhưng hai chân đã lảo đảo, ngay cả đi vào WC cũng ngã lên ngã xuống.
- Sư phụ, chúng ta uống tiếp.
Khuôn mặt Vu Tiểu Tiếu đã sớm đỏ bừng, hai mắt nàng có phần mơ màng, nàng đọc rõ từng chữ một thế nhưng không thể nói thành một câu trọn vẹn, tuy vậy nhưng nàng vẫn còn tỉnh táo.
- Thôi được rồi, tôi thấy chúng ta nên dừng ở đây.
Trước mặt Diệp Lăng Phi là một đống những chai bia và rượu. Ngay cả Dã Thú cũng không biết tửu lượng của Diệp Lăng Phi là bao nhiêu thế nên rất ít khi thấy Diệp Lăng Phi say. Hắn nhìn xuống tay, nói:
- Hơn năm giờ rồi, tôi đưa mọi người về trường.
- Không cần đâu, anh đưa mấy người đàn ông mạnh miệng này về, uống rượu mà cũng không biết uống. Tôi với Tiểu Vũ cùng về với nhau.
Tiểu Vũ là bạn thân của Vu Tiểu Tiếu, từ đầu đến cuối Tiểu Vũ không uống một hớp rượu nào thế nên bây giờ nàng vẫn rất tỉnh táo. Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu một lúc rồi lại đi lên.
Vu Tiểu Tiếu cùng với Tiểu Vũ đã chuẩn bị đi về thế mà Điền Phong vẫn còn đang dìu bốn người bạn say túy lúy của hắn đứng dậy. Bất quá, nhìn bộ dạng của Điền Phong như vậy thì ngay cả đi cũng là một vấn đề nan giải với hắn chứ chưa cần nói tới việc dìu bạn của hắn. Diệp Lăng Phi không nói nhiều, hắn kéo tay Lý Sảng và Hàn Thiên Thành ra ngoài nhà hàng, để cho hai tiểu tử này nôn trước cửa nhà hàng. Sau đó Diệp Lăng Phi lại quay trở lại, hắn kéo tiếp hai người nữa ra ngoài.
Cả năm người đều nôn toàn bộ những gì họ vừa ăn vào miệng ra trước cửa nhà hàng, trông bẩn không tả nổi.
Vu Tiểu Tiếu cùng với Tiểu Vũ khẽ nhíu mày, hai nàng không thể đợi tiếp được nữa liền vẫy gọi taxi đưa hai nàng về trường.
- Các cậu chuẩn bị về chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tôi…chúng tôi tự về được.
Trong số những người này thì Điền Phong là người tỉnh táo nhất, hắn ngập ngừng nói.
Diệp Lăng Phi thấy Điền Phong vẫn còn hơi tỉnh táo nên nghĩ sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn. Hắn gật đầu, căn dặn:
- Các cậu nên cẩn thận một chút.
- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không sao đâu.
Điền Phong mang theo men say, cười xấu xa nói:
- Nhưng thật ra anh rể cần phải chú ý hơn. Tính tình chị họ tôi rất khó hiểu. Anh chuẩn bị tâm lý mà nghe chị ấy chửi đi, hắc hắc, nói không chừng còn bị hành hung đấy. Anh rể, anh cố gắng chống đỡ nha.
- Thôi đi về đi.
Diệp Lăng Phi đưa tay ngăn hai chiếc xe taxi lại, hắn căn dặn tài xế trên xe của Điền Phong:
- Chạy chậm một chút, đừng để xảy ra chuyện gì.
Sau đó đóng cửa xe lại. Điền Phong ngồi trong xe, đưa tay ra vẫy chào tạm biệt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi quay lại chiếc xe của mình. Trước tiên hắn châm một điếu thuốc sau đó cầm lấy điện thoại di động bấm số máy của Bạch Tình Đình. Sau vài tiếng tút tút, rốt cuộc Bạch Tình Đình cũng nghe máy.
Thấy Bạch Tình Đình nghe máy, Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện của hắn với Bạch Tình Đình có một chút chuyển biến tốt, dường như màn đêm tan đi nhường chỗ cho thái dương ấm áp.
- Lão bà, vẫn còn tức giận sao?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Tôi không tức giận, tại sao tôi lại phải giận anh?
Bạch Tình Đình dửng dưng nói:
- Tôi với anh đâu có quan hệ gì, anh không đáng để tôi phải tức giận. Oh, tôi quên không nói cho anh một chuyện, tôi phải về nhà ba, bốn ngày, Ngô Mụ cũng theo tôi về nhà. Anh tự nấu cơm mà ăn, còn nếu muốn dẫn cô gái khác về nhà thì nói sớm cho tôi biết một tiếng, để tránh tôi đến bất ngờ khiến anh phải xấu hổ. Nhân tiện tôi cũng nhắc nhở anh, trò chơi của chúng ta đã kết thúc. Được rồi, cứ như vậy đi.
Bạch Tình Đình nói xong liền tắt máy.
Diệp Lăng Phi cảm thấy rất thất vọng, ba bốn lần hắn gọi thì Bạch Tình Đình đều không nghe máy. Lần này nàng nghe máy thì lại không để cho hắn được nói câu nào.
- Trò chơi của chúng ta đã kết thúc?
Diệp Lăng Phi lặp đi lặp lại câu đó trong miệng, cảm giác ấm áp của một gia đình trong lòng hắn đã tiêu tan. Diệp Lăng Phi trầm mặt xuống, hắn ném chiếc điện thoại sang ghế bên cạnh rồi khởi động ô tô, lao xe đi như đang muốn chạy trốn một cái gì đó.
Diệp Lăng Phi phóng xe trên đường cao tốc, hắn không để ý gì hết cứ phóng như điên. Đúng lúc Diệp Lăng Phi vừa vượt đèn đỏ thì có một cảnh sát phóng xe máy đuổi theo. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, hắn nhìn qua gương chiếu hậu thấy có một cảnh sát đang đuổi theo mình. Diệp Lăng Phi khẽ nhếch môi lên, hắn tiếp tục nhấn ga, bỏ lại chiếc xe cảnh sát phía sau.
Diệp Lăng Phi lái xe trở về biệt thự, cổng biệt thự đóng chặt. Diệp Lăng Phi bóp còi xe hai tiếng, nếu như là lúc trước thì cổng đã được mở ra thế nhưng bây giờ cả căn biệt thự đều vắng tanh, yên lăng như trong màn đêm đen tối.
Diệp Lăng Phi dừng xe trước cổng, hắn xuống xe, đẩy cổng ra rồi đi bộ vào trong nhà. Bên trong căn biệt thự không có đến một ngọn đèn, không có tiếng động, Diệp Lăng Phi giống như một u linh đang đứng giữa phòng khách. Hắn vừa mới bắt đầu thích ứng được với cuộc sống hiện tại thì bây giờ hắn lại có cảm giác mình vẫn còn cô đơn như lúc trước.
Diệp Lăng Phi đi tới chiếc ghế sô pha trong phòng khách, hắn ngồi xuống, hai tay dang sang hai bên, ngón tay giữa không ngừng đập lên chiếc ghế, phát ra những âm thanh nặng nề. Những âm thanh này dường như phụ thuộc vào tâm trạng của Diệp Lăng Phi, nó nhắc nhở Diệp Lăng Phi rằng hiện tại hắn vẫn đang là một người cô độc.
Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại hiện ra đêm trước khi hắn trở về nước. Hắn ở trong khách sạn cùng với con gái nữ hoàng Anh Elizabeth là Lise.
Lise là một cô gái tóc vàng có vóc dáng mê người. Nàng gặp Diệp Lăng Phi một lần ở hoàng cung nước Anh, rất nhanh chóng Lise đã điên cuồng vì người đàn ông Trung Quốc này. Đôi mắt phóng đãng không kiềm chế được cộng thêm cách ăn nói đầy trí tuệ và hài hước của hắn đã khiến Lise càng ngày càng lấn sâu vào lưới tình, không có cách nào có thể thoát ra được.
Đối với Lise, Diệp Lăng Phi hoàn toàn xuất phát từ tình cảm chân thành. Lise tốt nghiệp đại học Anh Quốc, giới truyền thông anh đều gọi nàng là cô gái xinh đẹp. Sau khi tiếp xúc với Lise, rất nhanh chóng hai người đã có tình yêu cuồng nhiệt. Tuy rằng Diệp Lăng Phi quan hệ với rất nhiều cô gái thế nhưng hắn vẫn duy trì quan hệ với Lise trong một thời gian dài. Vào đêm trước khi hắn trở về nước, hai người còn triền miên với nhau trong phòng Tổng Thống một đêm cuối cùng.
Diệp Lăng Phi trần như nhộng nằm cạnh Lise. Nàng không thể hiểu được một người có thân phận, địa vị, tài phú mà bao nhiêu người phải ước ao như Diệp Lăng Phi lại muốn trở về cố quốc để sống cuộc sống của một người bình thường. Trong ấn tượng của nàng thì Trung Quốc chỉ có xe ngựa, Vạn Lý Trường Thành. Đất nước này đã sớm bị lạc hậu so với thời đại rồi.
- Anh yêu, em không hiểu vì sao anh lại từ bỏ tất cả, lẽ nào anh đã chán ghét cuộc sống này rồi.
Lise ưỡn bộ ngực cao vút của nàng đè vào ngực Diệp Lăng Phi. Cánh tay thon dài của nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngực Diệp Lăng Phi. Chính mùi hương nam tính của Diệp Lăng Phi đã khiến nàng phải say đắm.
- Không hề có lý do gì, anh chỉ muốn có cuộc sống của một người bình thường thôi.
Tay phải Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng xoa mông Lise. Hắn nhảy từ trên giường xuống, đi đến cầm lấy hai ly rượu vang, một ly đưa cho Lise, rồi cười nói:
- Người phương Tây như em không thể nào hiểu được tập quán sinh hoạt của người Phương Đông đâu. Em cũng không có cách nào để hiểu được anh bởi vì em không phải là anh.
- Vậy em nên làm gì bây giờ?
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lise khẽ nhấp một ngụm rượu vang, nàng dùng đôi mắt màu xanh lam mê người nhìn Diệp Lăng Phi.
- Bảo bối của anh, lẽ nào em còn không hiểu đàn ông sao. Anh tin rằng nếu như em đồng ý thì tất cả những người đàn ông nước Anh đều sẵn sàng quỳ gối xuống để liếm chân cho em.
Diệp Lăng Phi cầm chén rượu ngồi bênh cạnh Lise, hắn vừa uống xong một ngụm rượu vang, mùi rượu vang ngọt ngào từ miệng Diệp Lăng Phi tỏa ra khắp bốn phía của căn phòng.
- Em không thể hiểu tại sao anh lại làm như vậy, hình như anh chưa bao giờ coi trọng những cô gái ở bên cạnh mình. Oh, đương nhiên rồi, em vẫn còn may mắn hơn nhiều những cô gái khác của anh.
Lise hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, mùi thơm trên cơ thể nàng truyền đến mũi Diệp Lăng Phi khiến hắn không kìm chế được liền vươn cánh tay phải kéo Lise vào lòng. Lise cười ha hả nói:
- Em vẫn không hiểu vì sao em lại say mê anh như vậy, cho dù em biết anh có cô gái khác thế nhưng em vẫn say mê anh. Nhưng rồi cũng đến lúc chúng ta phải xa nhau, em biết anh nhất định sẽ phải phiêu bạt đó đây.
- Đó có lẽ là số kiếp của anh.
Diệp Lăng Phi cười nói, nhưng giọng nói của hắn nghe rất thương cảm, ý hắn muốn nói việc này cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
- Xem ra số kiếp đã định trước anh phải cô đơn, cuộc sống cô đơn có lẽ thích hợp với anh. Em tin rằng bất kỳ một cô gái nào yêu anh rồi cuối cùng cũng phải rời bỏ anh.
Nàng nhấp một chút rượu vang rồi đặt chén xuống, hai tay nàng ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, cười duyên nói:
- Anh yêu, em sẽ phải cân nhắc về hôn sự của mình, có thể tuyển được một người trong hoàng thất nước Anh làm chồng thì cũng không tệ. Ít nhất hắn sẽ không giống như anh, hắn sẽ không bao giờ rời xa em.
Diệp Lăng Phi lại nhấp một hớp rượu, hắn đặt Lise lên giường, hai người lại tiếp tục sống trong men tình.
Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng mở mắt ra, trong đầu hắn lại hiện lên câu nói của Lise:
- Xem ra số kiếp đã định trước anh phải cô đơn, cuộc sống cô đơn có lẽ thích hợp với anh.
- Không phải như vậy, tuyệt đối không phải như vậy, ta cũng là người bình thường, ta không thể sống cô đơn mãi được.
Diệp Lăng Phi đột nhiên giận dữ, hắn gầm rú như một con thú hoang. Hắn hất tất cả những chén đĩa trên mặt bàn xuống đất, những mảnh vỡ bắn tung tóe khắp sàn nhà.
Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn giẫm lên những mảnh vỡ của chén trà đi ra ngoài căn biệt thự. Hắn châm một điếu thuốc rồi quay lại nhìn căn biệt thự, hắn phát hiện ra căn biệt thự này rốt cuộc không thuộc về mình, hắn lẩm bẩm nói:
- Nơi đây không thuộc về ta, nàng lại càng không thuộc về ta, Bạch Tình Đình, trò chơi của chúng ta đã kết thúc.
Nói xong, hắn quay người lại, đi đến chiếc xe ô tô, rời khỏi nơi không thuộc về hắn.
Bình luận facebook