Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi lại chờ nàng ở phòng làm việc. Nàng vốn tưởng rằng Diệp Lăng Phi đang nằm ngủ ở nhà ai ngờ Diệp Lăng Phi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng khiến nàng cảm thấy vui mừng. Đương nhiên nàng sẽ không biểu hiện sự vui mừng đó ra ngoài, mà cho hắn một nụ hôn coi như là phần thưởng. Bạch Tình Đình chu cái miệng nhỏ nhắn của nàng lên, lẩm bẩm nói:
- Tiền của anh là tiền không sạch sẽ, em còn không dám nói với ba em nữa. Đây là phần thưởng của anh. Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì em không biết phải ăn nói với ba em thế nào nữa.
Diệp Lăng Phi đứng lên, chỉnh sửa một chút bộ quần áo của hắn rồi cười nói:
- Có gì mà phải sợ, chờ sau khi công ty của em vượt qua khó khăn thì trả lại tiền cho bạn của anh. Đâu có ai điều tra ra được đó là tiền đen.
- Nói thì là như vậy thế nhưng đấy vẫn là tiền không sạch sẽ, em rất lo lắng.
Bạch Tình Đình không ngồi lại chỗ cũ nữa mà nàng bưng hai chén nước đến, một chén đưa cho Diệp Lăng Phi. Nàng dựa mông vào thành bàn, hai chiếc đùi thon dài gác lên nhau. Nàng nhấp một ngụm nước rồi nói:
- Em còn không dám nói với ba em, anh cũng đừng có để lộ chuyện này. Ba là người rất nguyên tắc, nếu như ông biết được tiền của bạn anh là tiền không sạch sẽ, em sợ ba em sẽ không dùng.
Diệp Lăng Phi cũng đến tựa vào bàn cùng với Bạch Tình Đình, hắn vươn vai nói:
- Anh làm sao dám nói. Người bạn của anh là tội phạm ở nước Anh, chính phủ Anh đã sớm để ý đến hắn rồi. Nếu như không phải vì em thì anh cũng sẽ không nhờ hắn đâu.
Bạch Tình Đình dùng ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vì mình mà làm những chuyện như vậy khiến nàng rất cảm động. Bạch Tình Đình khẽ nói:
- Diệp Lăng Phi, cảm ơn anh, em bảo đảm sẽ nhanh chóng trả lại số tiền kia.
- Chúng ta không nói đến việc này nữa. Tại sao em lại phải cảm ơn anh, không phải chúng ta là vợ chồng sao. Người xưa có nói một câu rất hay: “Một đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa”.
- Ai một đêm vợ chồng với anh?
Bạch Tình Đình cong môi nói:
- Chúng ta còn chưa đăng ký, hiện nay mới chỉ là yêu nhau thôi. Anh đừng mong có thể làm gì em, em tuyệt đối không bán đứng chính mình đâu.
- Lão bà, em nói gì vậy, tại sao lại bán đứng chính mình. Anh đâu có phải là loài động vật máu lanh, em không nên nghĩ xấu về anh như vậy.
Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nàng gắt giọng nói:
- Anh là loài động vật máu lạnh, đừng đề cao mình quá như vậy. Anh là tên vô lại thích lừa dối người khác, nếu như em buông lỏng cảnh giác với anh thì chắc chắn sau này ngay cả khóc cũng không có cơ hội để mà khóc. Hừ, đừng có nói tốt trước mặt em, em không ngu đâu.
- Lão bà, tại sao lại nói những lời như vậy. Bây giờ anh đã hiểu thế nào là tình yêu đích thực rồi, đó là cảnh giới tối cao trong quan hệ nam nữ, không hề có một chút dục vọng nào. Anh biết nếu như chỉ có thể lấy được thể xác của em mà không lấy được tâm hồn em thì anh tình nguyện sống cô độc suốt đời.
- Ai ui, anh đúng là thánh tình. Em thấy những người đàn ông như anh đều đối với nữ nhân như mèo vờn chuột. Diệp Lăng Phi, anh đừng có nói anh không phải là đàn ông đấy. Nếu như anh nói anh chỉ muốn có được tâm hồn em thì tốt lắm, bây giờ em sẽ thiến anh, sau đó em sẽ lập tức kết hôn với anh. Em sẽ giao tận tay trái tim mình cho anh.
Những lời này của Bạch Tình Đình khiến Diệp Lăng Phi cứng miệng lại. Hắn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Bạch Tình Đình, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Lão bà, anh muốn thể xác của em trước.
Bạch Tình Đình sắp xếp công việc một chút rồi nàng cùng với Bạch Tình Đình rời khỏi toàn nhà của tập đoàn. Mấy ngày hôm nay, vì chuyện công việc khiến nàng đi sớm về khuya, cuối cùng hôm nay cũng có thể xả hơi được, nàng muốn thả lỏng một chút. Hơn nữa nàng vẫn còn có cảm giác ái ngại với Diệp Lăng Phi, chuyện này nhờ có Diệp Lăng Phi giúp đỡ mới có thể giải quyết được, nếu không thì không biết hậu quả sẽ như thế nào. Nàng đồng ý với Diệp Lăng Phi là hôm nay chỉ đi chơi, sẽ không nói bất kỳ chuyện gì liên quan đến công việc.
Diệp Lăng Phi đề nghị đi chơi thể thao. Nếu như cả ngày ngồi trong phòng làm việc mà không vận động rất dễ béo phì. Không chỉ có Bạch Tình Đình mà tất cả các cô gái đều như vậy, họ rất sợ mình béo ra. Đề nghị này của Diệp Lăng Phi ngay lập tức được Bạch Tình Đình tán thành, nàng chọn đến khu thể thao “Hải Địch” để chơi cầu lông. Bạch Tình Đình chợt nghĩ tới Chu Hân Mính, dường như mấy ngày hôm nay nàng không thấy Chu Hân Mính đâu cả. Trong khoảng thời gian này nàng rất bận rộn thế nên cũng không có thời gian để quan tâm tới người bạn tốt của mình.
Bạch Tình Đình lấy điện thoại gọi Chu Hân Mính, nàng muốn hỏi xem Chu Hân Mính có rỗi hay không. Tiếng Chu Hân Mính từ đầu dây bên kia truyền lại:
- Tình Đình, mình đang phiền muốn chết đây này. Cậu có biết cái tên Lý Thiên Bằng không?
- Lý Thiên Bằng?
Bạch Tình Đình ngồi cạnh Diệp Lăng Phi. Nghe thấy Chu Hân Mính nhắc đến Lý Thiên Bằng, nàng liếc nhìn sang Diệp Lăng Phi, tiếp tục nói:
- Ừ, mình đương nhiên là biết hắn. Hắn là một người cực kỳ đáng ghét.
- Chính là hắn. Không biết hắn dùng cách gì mà tự nhiên lại chạy đến nhà mình. Vốn hôm nay là ngày nghỉ của mình thế mà bây giờ mình lại bị làm phiền. Hắn đang ngồi nói chuyện với ba mình, ba mình lại còn bắt mình phải ngồi tiếp hắn, chán chết đi được.
- Không thể nào, cậu bị hắn quấn lấy rồi.
Bạch Tình Đình vừa nghe nói Lý Thiên Bằng đến nhà Chu Hân Mính, nàng cười khanh khách. Tiếng nàng cười khiến Chu Hân Mính càm thêm bực mình. Nàng lẩm bẩm nói:
- Cậu có còn là bạn tốt của mình hay không, thấy người ta buồn mà cậu mặc kệ sao. Bây giờ mình đang trốn trên sân thượng để nghe điện thoại, nếu như cậu còn cười thì mình sẽ không để ý đến cậu nữa. Từ này mình tuyệt giao với người bạn như cậu.
Bạch Tình Đình cố nén cười, nàng nói:
- Hân Mính, chuyện này thật sự là mình không giúp được gì. Hắn thấy không còn hi vọng gì ở mình nên quấn lấy cậu. Cậu biết không, ba cậu là phó thị trưởng còn cha của tên khốn kiếp đó là ông chủ của tập đoàn đầu tư Vọng Hải. Mình thấy nếu như cậu kết hôn với hắn thì ba hắn sẽ có một chỗ dựa vững chắc. Nhưng mà cậu cũng biết đấy, tên khốn kiếp này quả thực nhìn cũng không tệ, hơn nữa lại là con trai ông chủ tập đoàn đầu tư Vọng Hải, sợ rằng Chu thúc thúc cũng cho rằng cậu và hắn ta rất xứng đôi với nhau. Thực sự là chuyện này mình cũng bất lực, trừ phi…..
Bạch Tình Đình nói đến đây, nàng cố ý dừng lại. Nàng không nói gì nhưng ánh mắt thì lại liếc nhìn sang Diệp Lăng Phi.
Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình có giải pháp thì đột nhiên lại không nói nữa, Nàng vội giục:
- Tình Đình, cậu nói nhanh nên, đừng úp úp mở mở nữa. Trừ phi cái gì?
- Trừ phi để cho Diệp Lăng Phi đối phó với Lý Thiên Bằng. Người xưa chả có câu “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn” còn gì. Phải để cho Diệp Lăng Phi can thiệp vào thì Lý Thiên Bằng mới cảm thấy hết hi vọng được. Cậu muốn rời xa tên khốn kiếp Lý Thiên Bằng thì phải để cho Diệp Lăng Phi giúp đỡ.
Chu Hân Mính trầm mặc, Bạch Tình Đình không hề biết chuyện của Chu Hân Mính với Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính vốn định đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Lăng Phi nhưng bây giờ nàng mới phát hiện để làm được việc này là rất khó. Chu Hân Mính trầm mặc một lúc lâu, nàng đang cân nhắc nặng nhẹ. Đối với Lý Thiên Bằng thì cả nàng và Bạch Tình Đình đều cảm thấy chán ghét thậm chí là ác cảm. Nhưng cha của nàng lại không biết bản chất của Lý Thiên Bằng. Nếu như nàng nói rõ bản chất của Lý Thiên Bằng với cha nàng thì sợ cha nàng không tin, trái lại còn cho rằn Chu Hân Mính vì không muốn kết hôn mà nói như vậy.
Chu Hân Mính cho rằng thà để Diệp Lăng Phi trở thành bạn mình còn hơn là để Lý Thiên Bằng cứ quấn lấy nàng. Còn về chuyện trong quá khứ thì cứ coi như là sai lầm của nàng. Cả hai không ai đề cập tới chuyện này nữa, coi như là chôn sâu trong đáy lòng.
Sau khi hạ quyết tâm, Chu Hân Mính mới nói:
- Tình Đình, được rồi. Phiền cậu nói với Diệp Lăng Phi một tiếng. Nhờ anh ta giúp mình thoát khỏi tên Lý Thiên Bằng khốn kiếp này.
- OK, không thành vấn đề.
Bạch Tình Đình cười ha hả, đồng ý:
- Hân Mính, mình cùng với Diệp Lăng Phi đang muốn đi chơi cầu lông. Cậu cũng đến đây đi, nhân tiện mang theo tên kia đến. Mình tin rằng Diệp Lăng Phi nhất đinh có biện pháp khiến cho tên kia phải khổ sở.
Sau khi nghe những lời này của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Mình biến thành loại người như Lý Thiên Bằng từ bao giờ vậy. Bạch Tình Đình đúng là thực sự coi trọng mình, còn nói mình nhất định sẽ có cách nữa. Hừ, đúng là năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn. Bất quá, cái tên Lý Thiên Bằng quả thật là đáng ghét. Tại sao lại cứ quấn lấy nữ nhân của ta, thành phố Vọng Hải này thiếu gì đàn bà. Hết lần này tới lần khác hắn cứ thích phải chịu mất mặt, được rồi, tao cũng không cần phải khách khí với mày nữa.
Bạch Tình Đình chỉ địa điểm cho Chu Hân Mính xong nàng mới cúp máy. Nàng quay sang Diệp Lăng Phi đang lái xe, cười ha hả nói:
- Diệp Lăng Phi, lần này phải nhờ đến anh rồi. Lý Thiên Bằng là tên khốn kiếp, chỉ có tên khốn kiếp mới đối phó được với hắn.
Sau khi thốt ra lời này Bạch Tình Đình cũng biết mình lỡ miệng. Nàng vội vàng nói sang chuyện khác:
- Hân Mính cũng là mỹ nữ. Lần này để cho anh chiếm tiện nghi rồi đấy, để cho hai mỹ nữ bọn em đi cùng anh.
Sau khi nghe Bạch Tình Đình nói câu chỉ có khốn kiếp mới có thể đối phó được với khốn kiếp thì Diệp Lăng Phi quay sang nhìn nàng. Thấy Bạch Tình Đình cúi đầu nhìn chiếc kính thời trang đang cầm trên tay, nàng không hề để ý thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn mình.
- Khụ, nữ nhân, tại sao lại luôn là như vậy.
Diệp Lăng Phi cảm khái, hắn thấy Bạch Tình Đình không có phản ứng gì với mình nên cũng quên đi. Khó có được hôm nào tâm trạng Bạch Tình Đình tốt như hôm này nên hắn sẽ không tính toán với nàng câu nói kia nữa. Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ gì nữa, hắn chỉ chuyên tâm lái xe.
Đi tới khu thể thao Hải Địch, Diệp Lăng Phi tìm lấy một chỗ để đỗ xe. Bạch Tình Đình xuống xe, nàng nhấc tay trái của Diệp Lăng Phi để nhìn đồng hồ rồi nói:
- Bây giờ là chín giờ, chờ Hân Mính tới chúng ta sẽ chơi trong ba tiếng sau đó đi ăn. Còn buổi chiều thì tính sau. Hôm nay tất cả đều do em mời, coi như là cảm ơn anh đã giúp em.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Có phải Lý Thiên Bằng cũng tới không?
- Đương nhiên rồi, lúc nãy anh không nghe thấy em nói chuyện trong xe à. Chờ khi nào Hân Mính dẫn Lý Thiên Bằng tới, em muốn anh phải nghĩ ra cách để bắt Lý Thiên Bằng phải rời khỏi Hân Mính. Đừng để tên khốn kiếp ấy cứ quấn lấy Hân Mính nữa.
- Nghe em nói kìa, người ta là Lý đại công tử cơ mà. Lý Thiên Bằng là người hào phóng lại hiếu khách, chờ hắn tới nhất định chúng ta phải xin hắn một bữa. Cho dù là mười vạn thì người ta cũng không hề nháy mắt đâu. Nếu như hắn đi thì chúng ta đối với hắn khách khí một chút nếu không làm sao Lý đại công tử có thể chi tiền ra cho chúng ta được.
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến Bạch Tình Đình không hiểu gì cả. Thoạt nghe thì có vẻ như Diệp Lăng Phi tán thưởng Lý Thiên Bằng nhưng nếu như suy nghĩ kỹ thì sẽ thấy Diệp Lăng Phi đang dự định làm thịt Lý Thiên Bằng một bữa. Dù sao thì Bạch Tình Đình cũng chỉ muốn Lý Thiên Bằng đừng quấn lấy Chu Hân Mính nữa còn Diệp Lăng Phi muốn làm gì thì cứ làm.
Trước tiên hai người vào bện trong khu thể thao để thay quần áo. Đây là khu thể thao lớn nhất ở thành phố Vọng Hải, nó được chia làm hai sân lớn. Không những có thể chơi cầu lông mà còn có thể chơi bóng bàn, tennis, bóng rổ….Những người tới đây đều có thể mang theo trang phục và vợt của mình đi hoặc có thể thuê những thứ đó với giá khoảng 30 đồng. Nếu so với những khu thể thao sang trọng trong thành phố thì khu thể thao này cũng rất tốt.
Diệp Lăng Phi thay y phục xong trước, hắn ngồi ở sân cầu lông, cầm một chai nước khoáng xem những người trong sân đang chơi. Tuy rằng bên ngoài rất lạnh nhưng nhiệt độ trong này lại khá cao. Diệp Lăng Phi mặc một chiếc quần soóc màu trắng, bên trên hắn mặc một chiếc áo ngắn tay cũng màu trắng, cổ tay thì đeo bao tay. Thoạt nhìn thì Diệp Lăng Phi trông giống như một vận động viên chuyên nghiệp.
Hắn vừa uống mấy ngụm nước thì đã thấy Bạch Tình Đình thay xong quần áo và đang đi tới. Vừa nhìn thấy bộ quần áo của Bạch Tình Đình, hai mắt Diệp Lăng Phi đã sáng lên. Hai mắt hắn cứ say mê nhìn vào cặp đùi thon dài trắng như tuyết của nàng.
- Nhìn cái gì vậy, vừa nhìn đã biết anh là loại háo sắc rồi.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi cứ say mê nhìn cặp đùi của mình thì nàng nói như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui. Dù sao thì Diệp Lăng Phi cũng là vị hôn phu của nàng, có thể khiến cho vị hôn phu mê đắm nhìn mình như vậy chứng tỏ nàng rất có sức hấp dẫn.
Bạch Tình Đình ngồi xuống chiếc ghế nhựa cạnh Diệp Lăng Phi. Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng. Trang phục để chơi cầu lông phải gọn gàng, con gái thì mặc váy ngắn, nếu như có mỹ nữ chân dài nào thì chắc chắn sẽ khiến những người đàn ông ở đây phải phạm tội. Trời sinh ra Bạch Tình Đình đã có đôi chân đẹp, nàng mặc bộ trang phục này lại càng mê người, khiến cho Diệp Lăng Phi nước bọt chảy ròng ròng. Hắn nhìn chằm chằm xuống đùi nàng, trong miệng lẩm bẩm:
- Ngắn hơn chút nữa thì đẹp.
Nghe Diệp Lăng Phi lẩm bẩm như vậy, Bạch Tình Đình cầm chiếc vợt đánh vào đầu Diệp Lăng Phi. Hắn né tránh theo bản năng, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Lão bà, em làm gì vậy?
- Anh vừa nói gì?
Bạch Tình Đình hỏi lại.
- Người ta chỉ là nhìn xem váy của em có vừa hay không thôi mà, anh sợ em vận động không tiện. Em xem, chiếc váy em cỡ 33, đối với một mỹ nữ như em thì rõ ràng là lớn rồi. Anh đề nghĩ nếu rút ngắn thêm mười phân nữa thì đẹp.
- Nếu không thì em sẽ không mặc váy ngắn nữa, em sẽ mặc nội y để chơi cầu, anh thấy được không?
Bạch Tình Đình cố ý hỏi.
- Thế lại không được, ở đây có nhiều người như vậy nếu như em bị người khác chú ý thì quả là không hay. Nếu không thì như vậy đi, chờ buổi tối khi về nhà, chúng ta lên tầng ba chơi cầu lông. Đến lúc đó em mặc nội y để chơi, thế nào?
Diệp Lăng Phi cười dâm đãng nói.
- Đi chết đi.
Bạch Tình Đình cũng không nhịn được nữa, nàng cầm vợt đánh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy lần này Bạch Tình Đình đánh thật, hắn vội vàng đứng dậy cầm vợt chống đỡ. Lúc này thì đã trở thành một trận đấu kiếm, hai người cầm vợt chạy loạn lên.
Hai người đang đùa thì bỗng nhiên nghe tiếng Chu Hân Mính từ phía sau truyền đến.
- Tình Đình, mình tới rồi.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình dừng lại. Bạch Tình Đình vừa quay người lại thì đã thấy Chu Hân Mính đứng sau nàng. Phía sau Chu Hân Mính, Lý Thiên Bằng đang nhìn Bạch Tình Đình bằng ánh mắt say đắm.
Lúc trước, khi Diệp Lăng Phi nhìn nàng say đắm thì Bạch Tình Đình cảm thấy rất vui thế nhưng cũng với ánh mắt đó nhưng xuất phát từ Lý Thiên Bằng thì nàng lại cảm thấy nổi da gà. Nàng kéo tay Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, mau đi thay quần áo đi, bọn mình chờ cậu lâu lắm rồi.
Nói rồi nàng kéo Chu Hân Mính vào phòng thay đồ.
Lúc này, Diệp Lăng Phi cũng tới bên cạnh Diệp Lăng Phi. Hắn dùng tay phải ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, dáng vẻ tươi cười, thân thiện nói:
- Lý công tử, cuối cùng thì anh cũng tới, tôi nhớ anh muốn chết đi được.
Lý Thiên Bằng không biết vì sao vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi là hắn cảm thấy khó chiu. Hắn vốn tưởng rằng lần đi chơi cầu lông này sẽ là cơ hội để hắn gần gũi với Chu Hân Mính hơn. Lúc vận động khó tránh khỏi việc ngã hay va chạm, đến lúc đó hắn sẽ nhân cơ hội để thể hiện mình quan tâm, muốn bảo vệ cô bé xinh đẹp này. Vừa nghĩ đến hình ảnh Chu Hân Mính mặc đồ chơi cầu lông, dục hỏa lập tức bốc lên, hắn hận không thể chạy tới sân cầu lông ngay lập tức được.
Lúc này nhìn thấy Diệp Lăng Phi, toàn bộ dục hỏa của hắn bị tiêu tan sạch. Đặc biệt là khi vừa nhìn thấy bộ trang phục gợi cảm của Bạch Tình Đình, càng làm cho hắn đố kỵ Diệp Lăng Phi hơn. Hắn thầm nghĩ:
- Không phải là một đóa hoa cắm vào bãi phân trâu sao. Tại sao mình lại không có được vận khí tốt như vậy.
Hiện tại, Lý Thiên Bằng bị Diệp Lăng Phi ôm lấy cổ, hắn cảm giác khó chịu muốn chết đi được, vội vàng đẩy Diệp Lăng Phi ra. Lạnh lùng nói:
- tôi với anh không quen biết, anh không nên đụng vào tôi.
- Ai ui, tại sao lại giống một cô bé vậy, chạm vào mà cũng không cho chạm.
Diệp Lăng Phi biết rõ Lý Thiên Bằng ghét mình nhưng hắn vẫn cố ý cười nói:
- Lý công tử, tôi không ngờ anh cũng tới đây. Hai người chúng ta đúng là có duyên, đi đâu cũng gặp nhau.
- Tôi chỉ đi đánh cầu lông với Hân Mính thôi, mong anh tránh xa tôi ra một chút.
- Lý công tử, sao không khách khí chút nào vậy. Hân Mính là bạn tốt của tôi. Anh biết không, hai chúng tôi đã ngủ chung giường với nhau đấy.
Diệp Lăng Phi thấy Lý Thiên Bằng nghe xong câu này sắc mặt bỗng trắng bệch. Trong lòng cười thầm, hắn tiếp tục nói:
- Quên đi, không nói đến chuyện này nữa. Nói một chút về hiện ta nha, Lý công tử, có thể chúng ta có chút hiểu lầm. Nhưng không sao, tôi tin rằng hiểu lầm sẽ nhanh chóng được tiêu tan. Tôi rất muốn làm bạn với Lý công tử.
Lý Thiên Bằng tỏ vẻ coi thường, hắn liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cười lạnh nói:
- Muốn làm bạn của tôi à, vậy thì phải xem biểu hiện của anh thế nào đã. Nói thật nha, tôi rất ghét loại người như anh, nếu như sau này anh nghe lời như một con chó thì có thể tôi sẽ suy nghĩ lại. Còn bây giờ tôi muốn đi thay quần áo, gặp lại sau.
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Thiên Bằng bước đi, hắn cười lạnh nói:
- Lý Thiên Bằng, tao cũng rất ghét mày. Cho dù mày có là con chó tao cũng vẫn ghét mày. Hôm nay là ngày xui xẻo của mày, tao sẽ khiến cho cả đời này mày phải nhớ ngày hôm nay.
- Tiền của anh là tiền không sạch sẽ, em còn không dám nói với ba em nữa. Đây là phần thưởng của anh. Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì em không biết phải ăn nói với ba em thế nào nữa.
Diệp Lăng Phi đứng lên, chỉnh sửa một chút bộ quần áo của hắn rồi cười nói:
- Có gì mà phải sợ, chờ sau khi công ty của em vượt qua khó khăn thì trả lại tiền cho bạn của anh. Đâu có ai điều tra ra được đó là tiền đen.
- Nói thì là như vậy thế nhưng đấy vẫn là tiền không sạch sẽ, em rất lo lắng.
Bạch Tình Đình không ngồi lại chỗ cũ nữa mà nàng bưng hai chén nước đến, một chén đưa cho Diệp Lăng Phi. Nàng dựa mông vào thành bàn, hai chiếc đùi thon dài gác lên nhau. Nàng nhấp một ngụm nước rồi nói:
- Em còn không dám nói với ba em, anh cũng đừng có để lộ chuyện này. Ba là người rất nguyên tắc, nếu như ông biết được tiền của bạn anh là tiền không sạch sẽ, em sợ ba em sẽ không dùng.
Diệp Lăng Phi cũng đến tựa vào bàn cùng với Bạch Tình Đình, hắn vươn vai nói:
- Anh làm sao dám nói. Người bạn của anh là tội phạm ở nước Anh, chính phủ Anh đã sớm để ý đến hắn rồi. Nếu như không phải vì em thì anh cũng sẽ không nhờ hắn đâu.
Bạch Tình Đình dùng ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vì mình mà làm những chuyện như vậy khiến nàng rất cảm động. Bạch Tình Đình khẽ nói:
- Diệp Lăng Phi, cảm ơn anh, em bảo đảm sẽ nhanh chóng trả lại số tiền kia.
- Chúng ta không nói đến việc này nữa. Tại sao em lại phải cảm ơn anh, không phải chúng ta là vợ chồng sao. Người xưa có nói một câu rất hay: “Một đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa”.
- Ai một đêm vợ chồng với anh?
Bạch Tình Đình cong môi nói:
- Chúng ta còn chưa đăng ký, hiện nay mới chỉ là yêu nhau thôi. Anh đừng mong có thể làm gì em, em tuyệt đối không bán đứng chính mình đâu.
- Lão bà, em nói gì vậy, tại sao lại bán đứng chính mình. Anh đâu có phải là loài động vật máu lanh, em không nên nghĩ xấu về anh như vậy.
Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nàng gắt giọng nói:
- Anh là loài động vật máu lạnh, đừng đề cao mình quá như vậy. Anh là tên vô lại thích lừa dối người khác, nếu như em buông lỏng cảnh giác với anh thì chắc chắn sau này ngay cả khóc cũng không có cơ hội để mà khóc. Hừ, đừng có nói tốt trước mặt em, em không ngu đâu.
- Lão bà, tại sao lại nói những lời như vậy. Bây giờ anh đã hiểu thế nào là tình yêu đích thực rồi, đó là cảnh giới tối cao trong quan hệ nam nữ, không hề có một chút dục vọng nào. Anh biết nếu như chỉ có thể lấy được thể xác của em mà không lấy được tâm hồn em thì anh tình nguyện sống cô độc suốt đời.
- Ai ui, anh đúng là thánh tình. Em thấy những người đàn ông như anh đều đối với nữ nhân như mèo vờn chuột. Diệp Lăng Phi, anh đừng có nói anh không phải là đàn ông đấy. Nếu như anh nói anh chỉ muốn có được tâm hồn em thì tốt lắm, bây giờ em sẽ thiến anh, sau đó em sẽ lập tức kết hôn với anh. Em sẽ giao tận tay trái tim mình cho anh.
Những lời này của Bạch Tình Đình khiến Diệp Lăng Phi cứng miệng lại. Hắn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Bạch Tình Đình, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Lão bà, anh muốn thể xác của em trước.
Bạch Tình Đình sắp xếp công việc một chút rồi nàng cùng với Bạch Tình Đình rời khỏi toàn nhà của tập đoàn. Mấy ngày hôm nay, vì chuyện công việc khiến nàng đi sớm về khuya, cuối cùng hôm nay cũng có thể xả hơi được, nàng muốn thả lỏng một chút. Hơn nữa nàng vẫn còn có cảm giác ái ngại với Diệp Lăng Phi, chuyện này nhờ có Diệp Lăng Phi giúp đỡ mới có thể giải quyết được, nếu không thì không biết hậu quả sẽ như thế nào. Nàng đồng ý với Diệp Lăng Phi là hôm nay chỉ đi chơi, sẽ không nói bất kỳ chuyện gì liên quan đến công việc.
Diệp Lăng Phi đề nghị đi chơi thể thao. Nếu như cả ngày ngồi trong phòng làm việc mà không vận động rất dễ béo phì. Không chỉ có Bạch Tình Đình mà tất cả các cô gái đều như vậy, họ rất sợ mình béo ra. Đề nghị này của Diệp Lăng Phi ngay lập tức được Bạch Tình Đình tán thành, nàng chọn đến khu thể thao “Hải Địch” để chơi cầu lông. Bạch Tình Đình chợt nghĩ tới Chu Hân Mính, dường như mấy ngày hôm nay nàng không thấy Chu Hân Mính đâu cả. Trong khoảng thời gian này nàng rất bận rộn thế nên cũng không có thời gian để quan tâm tới người bạn tốt của mình.
Bạch Tình Đình lấy điện thoại gọi Chu Hân Mính, nàng muốn hỏi xem Chu Hân Mính có rỗi hay không. Tiếng Chu Hân Mính từ đầu dây bên kia truyền lại:
- Tình Đình, mình đang phiền muốn chết đây này. Cậu có biết cái tên Lý Thiên Bằng không?
- Lý Thiên Bằng?
Bạch Tình Đình ngồi cạnh Diệp Lăng Phi. Nghe thấy Chu Hân Mính nhắc đến Lý Thiên Bằng, nàng liếc nhìn sang Diệp Lăng Phi, tiếp tục nói:
- Ừ, mình đương nhiên là biết hắn. Hắn là một người cực kỳ đáng ghét.
- Chính là hắn. Không biết hắn dùng cách gì mà tự nhiên lại chạy đến nhà mình. Vốn hôm nay là ngày nghỉ của mình thế mà bây giờ mình lại bị làm phiền. Hắn đang ngồi nói chuyện với ba mình, ba mình lại còn bắt mình phải ngồi tiếp hắn, chán chết đi được.
- Không thể nào, cậu bị hắn quấn lấy rồi.
Bạch Tình Đình vừa nghe nói Lý Thiên Bằng đến nhà Chu Hân Mính, nàng cười khanh khách. Tiếng nàng cười khiến Chu Hân Mính càm thêm bực mình. Nàng lẩm bẩm nói:
- Cậu có còn là bạn tốt của mình hay không, thấy người ta buồn mà cậu mặc kệ sao. Bây giờ mình đang trốn trên sân thượng để nghe điện thoại, nếu như cậu còn cười thì mình sẽ không để ý đến cậu nữa. Từ này mình tuyệt giao với người bạn như cậu.
Bạch Tình Đình cố nén cười, nàng nói:
- Hân Mính, chuyện này thật sự là mình không giúp được gì. Hắn thấy không còn hi vọng gì ở mình nên quấn lấy cậu. Cậu biết không, ba cậu là phó thị trưởng còn cha của tên khốn kiếp đó là ông chủ của tập đoàn đầu tư Vọng Hải. Mình thấy nếu như cậu kết hôn với hắn thì ba hắn sẽ có một chỗ dựa vững chắc. Nhưng mà cậu cũng biết đấy, tên khốn kiếp này quả thực nhìn cũng không tệ, hơn nữa lại là con trai ông chủ tập đoàn đầu tư Vọng Hải, sợ rằng Chu thúc thúc cũng cho rằng cậu và hắn ta rất xứng đôi với nhau. Thực sự là chuyện này mình cũng bất lực, trừ phi…..
Bạch Tình Đình nói đến đây, nàng cố ý dừng lại. Nàng không nói gì nhưng ánh mắt thì lại liếc nhìn sang Diệp Lăng Phi.
Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình có giải pháp thì đột nhiên lại không nói nữa, Nàng vội giục:
- Tình Đình, cậu nói nhanh nên, đừng úp úp mở mở nữa. Trừ phi cái gì?
- Trừ phi để cho Diệp Lăng Phi đối phó với Lý Thiên Bằng. Người xưa chả có câu “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn” còn gì. Phải để cho Diệp Lăng Phi can thiệp vào thì Lý Thiên Bằng mới cảm thấy hết hi vọng được. Cậu muốn rời xa tên khốn kiếp Lý Thiên Bằng thì phải để cho Diệp Lăng Phi giúp đỡ.
Chu Hân Mính trầm mặc, Bạch Tình Đình không hề biết chuyện của Chu Hân Mính với Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính vốn định đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Lăng Phi nhưng bây giờ nàng mới phát hiện để làm được việc này là rất khó. Chu Hân Mính trầm mặc một lúc lâu, nàng đang cân nhắc nặng nhẹ. Đối với Lý Thiên Bằng thì cả nàng và Bạch Tình Đình đều cảm thấy chán ghét thậm chí là ác cảm. Nhưng cha của nàng lại không biết bản chất của Lý Thiên Bằng. Nếu như nàng nói rõ bản chất của Lý Thiên Bằng với cha nàng thì sợ cha nàng không tin, trái lại còn cho rằn Chu Hân Mính vì không muốn kết hôn mà nói như vậy.
Chu Hân Mính cho rằng thà để Diệp Lăng Phi trở thành bạn mình còn hơn là để Lý Thiên Bằng cứ quấn lấy nàng. Còn về chuyện trong quá khứ thì cứ coi như là sai lầm của nàng. Cả hai không ai đề cập tới chuyện này nữa, coi như là chôn sâu trong đáy lòng.
Sau khi hạ quyết tâm, Chu Hân Mính mới nói:
- Tình Đình, được rồi. Phiền cậu nói với Diệp Lăng Phi một tiếng. Nhờ anh ta giúp mình thoát khỏi tên Lý Thiên Bằng khốn kiếp này.
- OK, không thành vấn đề.
Bạch Tình Đình cười ha hả, đồng ý:
- Hân Mính, mình cùng với Diệp Lăng Phi đang muốn đi chơi cầu lông. Cậu cũng đến đây đi, nhân tiện mang theo tên kia đến. Mình tin rằng Diệp Lăng Phi nhất đinh có biện pháp khiến cho tên kia phải khổ sở.
Sau khi nghe những lời này của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Mình biến thành loại người như Lý Thiên Bằng từ bao giờ vậy. Bạch Tình Đình đúng là thực sự coi trọng mình, còn nói mình nhất định sẽ có cách nữa. Hừ, đúng là năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn. Bất quá, cái tên Lý Thiên Bằng quả thật là đáng ghét. Tại sao lại cứ quấn lấy nữ nhân của ta, thành phố Vọng Hải này thiếu gì đàn bà. Hết lần này tới lần khác hắn cứ thích phải chịu mất mặt, được rồi, tao cũng không cần phải khách khí với mày nữa.
Bạch Tình Đình chỉ địa điểm cho Chu Hân Mính xong nàng mới cúp máy. Nàng quay sang Diệp Lăng Phi đang lái xe, cười ha hả nói:
- Diệp Lăng Phi, lần này phải nhờ đến anh rồi. Lý Thiên Bằng là tên khốn kiếp, chỉ có tên khốn kiếp mới đối phó được với hắn.
Sau khi thốt ra lời này Bạch Tình Đình cũng biết mình lỡ miệng. Nàng vội vàng nói sang chuyện khác:
- Hân Mính cũng là mỹ nữ. Lần này để cho anh chiếm tiện nghi rồi đấy, để cho hai mỹ nữ bọn em đi cùng anh.
Sau khi nghe Bạch Tình Đình nói câu chỉ có khốn kiếp mới có thể đối phó được với khốn kiếp thì Diệp Lăng Phi quay sang nhìn nàng. Thấy Bạch Tình Đình cúi đầu nhìn chiếc kính thời trang đang cầm trên tay, nàng không hề để ý thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn mình.
- Khụ, nữ nhân, tại sao lại luôn là như vậy.
Diệp Lăng Phi cảm khái, hắn thấy Bạch Tình Đình không có phản ứng gì với mình nên cũng quên đi. Khó có được hôm nào tâm trạng Bạch Tình Đình tốt như hôm này nên hắn sẽ không tính toán với nàng câu nói kia nữa. Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ gì nữa, hắn chỉ chuyên tâm lái xe.
Đi tới khu thể thao Hải Địch, Diệp Lăng Phi tìm lấy một chỗ để đỗ xe. Bạch Tình Đình xuống xe, nàng nhấc tay trái của Diệp Lăng Phi để nhìn đồng hồ rồi nói:
- Bây giờ là chín giờ, chờ Hân Mính tới chúng ta sẽ chơi trong ba tiếng sau đó đi ăn. Còn buổi chiều thì tính sau. Hôm nay tất cả đều do em mời, coi như là cảm ơn anh đã giúp em.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Có phải Lý Thiên Bằng cũng tới không?
- Đương nhiên rồi, lúc nãy anh không nghe thấy em nói chuyện trong xe à. Chờ khi nào Hân Mính dẫn Lý Thiên Bằng tới, em muốn anh phải nghĩ ra cách để bắt Lý Thiên Bằng phải rời khỏi Hân Mính. Đừng để tên khốn kiếp ấy cứ quấn lấy Hân Mính nữa.
- Nghe em nói kìa, người ta là Lý đại công tử cơ mà. Lý Thiên Bằng là người hào phóng lại hiếu khách, chờ hắn tới nhất định chúng ta phải xin hắn một bữa. Cho dù là mười vạn thì người ta cũng không hề nháy mắt đâu. Nếu như hắn đi thì chúng ta đối với hắn khách khí một chút nếu không làm sao Lý đại công tử có thể chi tiền ra cho chúng ta được.
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến Bạch Tình Đình không hiểu gì cả. Thoạt nghe thì có vẻ như Diệp Lăng Phi tán thưởng Lý Thiên Bằng nhưng nếu như suy nghĩ kỹ thì sẽ thấy Diệp Lăng Phi đang dự định làm thịt Lý Thiên Bằng một bữa. Dù sao thì Bạch Tình Đình cũng chỉ muốn Lý Thiên Bằng đừng quấn lấy Chu Hân Mính nữa còn Diệp Lăng Phi muốn làm gì thì cứ làm.
Trước tiên hai người vào bện trong khu thể thao để thay quần áo. Đây là khu thể thao lớn nhất ở thành phố Vọng Hải, nó được chia làm hai sân lớn. Không những có thể chơi cầu lông mà còn có thể chơi bóng bàn, tennis, bóng rổ….Những người tới đây đều có thể mang theo trang phục và vợt của mình đi hoặc có thể thuê những thứ đó với giá khoảng 30 đồng. Nếu so với những khu thể thao sang trọng trong thành phố thì khu thể thao này cũng rất tốt.
Diệp Lăng Phi thay y phục xong trước, hắn ngồi ở sân cầu lông, cầm một chai nước khoáng xem những người trong sân đang chơi. Tuy rằng bên ngoài rất lạnh nhưng nhiệt độ trong này lại khá cao. Diệp Lăng Phi mặc một chiếc quần soóc màu trắng, bên trên hắn mặc một chiếc áo ngắn tay cũng màu trắng, cổ tay thì đeo bao tay. Thoạt nhìn thì Diệp Lăng Phi trông giống như một vận động viên chuyên nghiệp.
Hắn vừa uống mấy ngụm nước thì đã thấy Bạch Tình Đình thay xong quần áo và đang đi tới. Vừa nhìn thấy bộ quần áo của Bạch Tình Đình, hai mắt Diệp Lăng Phi đã sáng lên. Hai mắt hắn cứ say mê nhìn vào cặp đùi thon dài trắng như tuyết của nàng.
- Nhìn cái gì vậy, vừa nhìn đã biết anh là loại háo sắc rồi.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi cứ say mê nhìn cặp đùi của mình thì nàng nói như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui. Dù sao thì Diệp Lăng Phi cũng là vị hôn phu của nàng, có thể khiến cho vị hôn phu mê đắm nhìn mình như vậy chứng tỏ nàng rất có sức hấp dẫn.
Bạch Tình Đình ngồi xuống chiếc ghế nhựa cạnh Diệp Lăng Phi. Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng. Trang phục để chơi cầu lông phải gọn gàng, con gái thì mặc váy ngắn, nếu như có mỹ nữ chân dài nào thì chắc chắn sẽ khiến những người đàn ông ở đây phải phạm tội. Trời sinh ra Bạch Tình Đình đã có đôi chân đẹp, nàng mặc bộ trang phục này lại càng mê người, khiến cho Diệp Lăng Phi nước bọt chảy ròng ròng. Hắn nhìn chằm chằm xuống đùi nàng, trong miệng lẩm bẩm:
- Ngắn hơn chút nữa thì đẹp.
Nghe Diệp Lăng Phi lẩm bẩm như vậy, Bạch Tình Đình cầm chiếc vợt đánh vào đầu Diệp Lăng Phi. Hắn né tránh theo bản năng, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Lão bà, em làm gì vậy?
- Anh vừa nói gì?
Bạch Tình Đình hỏi lại.
- Người ta chỉ là nhìn xem váy của em có vừa hay không thôi mà, anh sợ em vận động không tiện. Em xem, chiếc váy em cỡ 33, đối với một mỹ nữ như em thì rõ ràng là lớn rồi. Anh đề nghĩ nếu rút ngắn thêm mười phân nữa thì đẹp.
- Nếu không thì em sẽ không mặc váy ngắn nữa, em sẽ mặc nội y để chơi cầu, anh thấy được không?
Bạch Tình Đình cố ý hỏi.
- Thế lại không được, ở đây có nhiều người như vậy nếu như em bị người khác chú ý thì quả là không hay. Nếu không thì như vậy đi, chờ buổi tối khi về nhà, chúng ta lên tầng ba chơi cầu lông. Đến lúc đó em mặc nội y để chơi, thế nào?
Diệp Lăng Phi cười dâm đãng nói.
- Đi chết đi.
Bạch Tình Đình cũng không nhịn được nữa, nàng cầm vợt đánh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy lần này Bạch Tình Đình đánh thật, hắn vội vàng đứng dậy cầm vợt chống đỡ. Lúc này thì đã trở thành một trận đấu kiếm, hai người cầm vợt chạy loạn lên.
Hai người đang đùa thì bỗng nhiên nghe tiếng Chu Hân Mính từ phía sau truyền đến.
- Tình Đình, mình tới rồi.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình dừng lại. Bạch Tình Đình vừa quay người lại thì đã thấy Chu Hân Mính đứng sau nàng. Phía sau Chu Hân Mính, Lý Thiên Bằng đang nhìn Bạch Tình Đình bằng ánh mắt say đắm.
Lúc trước, khi Diệp Lăng Phi nhìn nàng say đắm thì Bạch Tình Đình cảm thấy rất vui thế nhưng cũng với ánh mắt đó nhưng xuất phát từ Lý Thiên Bằng thì nàng lại cảm thấy nổi da gà. Nàng kéo tay Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, mau đi thay quần áo đi, bọn mình chờ cậu lâu lắm rồi.
Nói rồi nàng kéo Chu Hân Mính vào phòng thay đồ.
Lúc này, Diệp Lăng Phi cũng tới bên cạnh Diệp Lăng Phi. Hắn dùng tay phải ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, dáng vẻ tươi cười, thân thiện nói:
- Lý công tử, cuối cùng thì anh cũng tới, tôi nhớ anh muốn chết đi được.
Lý Thiên Bằng không biết vì sao vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi là hắn cảm thấy khó chiu. Hắn vốn tưởng rằng lần đi chơi cầu lông này sẽ là cơ hội để hắn gần gũi với Chu Hân Mính hơn. Lúc vận động khó tránh khỏi việc ngã hay va chạm, đến lúc đó hắn sẽ nhân cơ hội để thể hiện mình quan tâm, muốn bảo vệ cô bé xinh đẹp này. Vừa nghĩ đến hình ảnh Chu Hân Mính mặc đồ chơi cầu lông, dục hỏa lập tức bốc lên, hắn hận không thể chạy tới sân cầu lông ngay lập tức được.
Lúc này nhìn thấy Diệp Lăng Phi, toàn bộ dục hỏa của hắn bị tiêu tan sạch. Đặc biệt là khi vừa nhìn thấy bộ trang phục gợi cảm của Bạch Tình Đình, càng làm cho hắn đố kỵ Diệp Lăng Phi hơn. Hắn thầm nghĩ:
- Không phải là một đóa hoa cắm vào bãi phân trâu sao. Tại sao mình lại không có được vận khí tốt như vậy.
Hiện tại, Lý Thiên Bằng bị Diệp Lăng Phi ôm lấy cổ, hắn cảm giác khó chịu muốn chết đi được, vội vàng đẩy Diệp Lăng Phi ra. Lạnh lùng nói:
- tôi với anh không quen biết, anh không nên đụng vào tôi.
- Ai ui, tại sao lại giống một cô bé vậy, chạm vào mà cũng không cho chạm.
Diệp Lăng Phi biết rõ Lý Thiên Bằng ghét mình nhưng hắn vẫn cố ý cười nói:
- Lý công tử, tôi không ngờ anh cũng tới đây. Hai người chúng ta đúng là có duyên, đi đâu cũng gặp nhau.
- Tôi chỉ đi đánh cầu lông với Hân Mính thôi, mong anh tránh xa tôi ra một chút.
- Lý công tử, sao không khách khí chút nào vậy. Hân Mính là bạn tốt của tôi. Anh biết không, hai chúng tôi đã ngủ chung giường với nhau đấy.
Diệp Lăng Phi thấy Lý Thiên Bằng nghe xong câu này sắc mặt bỗng trắng bệch. Trong lòng cười thầm, hắn tiếp tục nói:
- Quên đi, không nói đến chuyện này nữa. Nói một chút về hiện ta nha, Lý công tử, có thể chúng ta có chút hiểu lầm. Nhưng không sao, tôi tin rằng hiểu lầm sẽ nhanh chóng được tiêu tan. Tôi rất muốn làm bạn với Lý công tử.
Lý Thiên Bằng tỏ vẻ coi thường, hắn liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, cười lạnh nói:
- Muốn làm bạn của tôi à, vậy thì phải xem biểu hiện của anh thế nào đã. Nói thật nha, tôi rất ghét loại người như anh, nếu như sau này anh nghe lời như một con chó thì có thể tôi sẽ suy nghĩ lại. Còn bây giờ tôi muốn đi thay quần áo, gặp lại sau.
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Thiên Bằng bước đi, hắn cười lạnh nói:
- Lý Thiên Bằng, tao cũng rất ghét mày. Cho dù mày có là con chó tao cũng vẫn ghét mày. Hôm nay là ngày xui xẻo của mày, tao sẽ khiến cho cả đời này mày phải nhớ ngày hôm nay.
Bình luận facebook