Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Lý Khả Hân nhẹ nhàng đặt bàn tay vào sau lưng Diệp Lăng Phi, dịu giọng hỏi:
- Diệp đại ca, tại sao phía sau lưng anh lại có nhiều vết sẹo như vậy?
Diệp Lăng Phi rùng mình lên một chút, những vết sẹo này đều là đại biểu cho những việc mà hắn đã trải qua trước đây. Diệp Lăng Phi nhớ rất rõ rằng những vết sẹo này là từ đâu tới, trong đầu hắn hiện lên một màn kịch của sáu năm trước.
Trên vách núi cheo leo, Diệp Lăng Phi và Dã Thú, hai người tay không leo lên vách đá, ở phía dưới, hơn mười người đàn ông đủ các màu da khác nhau đang cầm súng đuổi theo hai người.
Ở chỗ này, bọn họ không có tên, không có quốc tịch, phân biệt nhau chỉ dựa vào mã số. Mã số của Diệp Lăng Phi là số mười ba. Đây là con số mà người phương Tây coi là con số tử vong.
Ở đây được coi là nơi huấn luyện tàn khốc nhất trên thế giới “ Tử vong trường học”, tỉ lệ tử vong lên đến 60%. Tử vong trường học là một ngôi trường huấn luyện ngầm, mục đích ban đầu là đào tạo ra những học viên tinh anh nhất trên thế giới, bất kỳ ai cũng đều có thể đăng ký vào học, nhưng trường học thì lại không đảm bảo mạng sống cho học viên.
Ở đây, có thể tiếp thu được những phương pháp huấn luyện tàn khốc nhất, vì vậy những người sau khi tốt nghiệp từ ngôi trường này ra, đến bất kỳ nơi nào, dù có khắc nghiệt đến đâu họ cũng có thể sinh tồn được.
Lúc này, trong trường đang huấn luyện cho học viên cách thức chạy trốn, trong vòng hai tư tiếng đồng hồ, phải trốn thoát khỏi người truy sát. Những người truy sát này đều ẩn trốn trong rừng, bọn họ chỉ có hứng thú với tiền, sẽ không bao giờ hạ thủ lưu tình với những học viên. Nếu như rơi vào tay những người này, thì chắc chắn học viên sẽ phải gần kề với cái chết hơn bao giờ hết.
Diệp Lăng Phi đã leo lên đến gần sát vách núi, chỉ một lát nữa là sẽ leo lên đến đỉnh núi, trốn thoát khỏi những người này, đúng lúc này thì đột nhiên Dã Thú bị trượt tay, gần như rơi xuống vách núi. Diệp Lăng Phi quay người lại, dùng tay tóm lấy người Dã Thú.
Đá trên vách núi vô cùng sắc nhọn, lưng Diệp Lăng Phi bị sát vào những gờ đá, đau thấu xương, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, kéo Dã Thú lên trên đỉnh núi.
Khi cả hai lên được đến đỉnh núi thì toàn thân Diệp Lăng Phi đã ướt đẫm máu. Dã Thú đột nhiên lao đến ôm lấy Diệp Lăng Phi, trong lúc này cả hai đều không nói gì. Từ đó trở đi, Dã Thú trở thành bằng hữu trung thành nhất của Diệp Lăng Phi.
- Diệp đại ca, anh đang suy nghĩ cái gì thế?
Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi không hề có phản ứng gì, liền hỏi một câu như vậy. Câu hỏi này đã kéo Diệp Lăng Phi quay về với hiện thực, hắn ung dung cười cười,nói:
- Đều là những vết thường từ quá khứ mà, lâu quá rồi, cũng không nhớ rõ nữa.
Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi không muốn đề cập đến, cũng không có ý định tiếp tục hỏi nữa, việc này cứ coi như cho qua. Tay phải cầm cây bông tẩm thuốc đỏ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương sau lưng Diệp Lăng Phi. Nàng bôi rất cẩn thận, sợ làm đau Diệp Lăng Phi. Nhưng cho dù như vậy, vẫn nghe Diệp Lăng Phi “ A” khẽ một tiếng. Lý Khả Hân vội vàng ngừng tay, ân cần hỏi:
- Diệp đại ca, không có việc gì chứ?
- Rất đau, hình như là cái đinh lúc nãy đã đâm vào cột sống của tôi.
Diệp Lăng Phi cau mày, xem ra vô cùng khó chịu.
- Không phải đâu, tôi xem hình như vết thương không có chạm vào cột sống.
Lý Khả Hân tuy trong miệng nói như vậy, nhưng bản thân vẫn lo lắng chờ đợi kiểm tra, rất sợ nếu như thật sự như vậy thì Diệp Lăng Phi sẽ phải lo nghĩ. Nhưng may mà vết thương không có chạm vào cột sống, Lý Khả Hân cảm thấy yên tâm, nói:
- Diệp đại ca, anh đừng lo lắng, không có việc gì đâu.
- Tôi biết là không có việc gì mà.
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Tôi chẳng lẽ lại không biết mình đau ở đâu sao, chỉ là tôi muốn cho đôi bàn tay nhỏ bé của cô sờ nhiều hơn thôi, cố ý lừa cô đấy.
- Anh…..Anh gạt tôi.
Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi lừa, bĩu môi, hai bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lại, đấm vào lưng Diệp Lăng Phi:
- Anh bắt nạt tôi.
Diệp Lăng Phi quay người lại, đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của Lý Khả Hân, khuôn mặt hai người sát lại rất gần, bốn mắt nhìn nhau. Lý Khả Hân cảm thấy mặt mình nóng bừng, hai tay bị Diệp Lăng Phi chộp lấy không thể cử động, chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhân cơ hội đó, kéo Lý Khả Hân vào trong lòng.
Lý Khả Hân cảm giác ngực nóng ran, tim đập loạn lên. Nàng đã lớn như vậy rồi, nhưng chưa có bao giờ yêu ai, chỉ biết tình yêu nam nữ thông qua kịch và phim trên tivi thôi. Lần trước, ở trong xe hôn Diệp Lăng Phi mới là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với một nam nhân, cái cảm giác này giống như có một luồng điện chạy qua cơ thể khiến cho đến bây giờ Lý Khả Hân vẫn còn nhớ ký. Lần này, cái cảm giác như có luồng điện chạy qua lại tái diễn, mà lại còn hơn so với lần trước.
Diệp Lăng Phi hạ thấp môi, nhe nhàng hôn lên môi trên Lý Khả Hân. Lý Khả Hân mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu, càng không dám nhìn Diệp Lăng Phi. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khả Hân, da dẻ vô cùng mịn màng, ngửi thấy mùi thơm quyến rũ từ cơ thể nàng, những hormone nam tính của Diệp Lăng Phi bắt đầu tiết ra, dục hỏa trong lòng bốc kên. Tay phải nâng khuôn mặt kiều diễm của Lý Khả Hân lên, hôn nhẹ lên đôi môi ướt át của Lý Khả Hân.
Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi hôn nàng gần như mất hoàn toàn lý trí, thần chí có chút hôn mê. Không tự chủ được vươn tay ôm cổ Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm Lý Khả Hân, vừa hôn vừa luồn tay phải vào trong áo Lý Khả Hân, mò mẫm, dò xét bộ ngực căng tròn của nàng.
Lý Khả Hân thân thể mềm nhũn, buông tay phải ra, đồng thời đẩy tay Diệp Lăng Phi đang sờ mó bộ ngực của nàng ra, môi nàng cũng rời khỏi môi của Diệp Lăng Phi, khẽ nói:
- Không nên.
Diệp Lăng Phi cũng không ép buộc nàng, rút tay trong áo Lý Khả Hân ra, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve ngực Lý Khả Hân, môi hắn gần như dán vào mặt nàng, thấp giọng nói:
- Khả Hân, em thừa nhận là em thích anh rồi sao?
Diệp Lăng Phi làm như vậy khiến cho tim Lý Khả Hân đập loạn lên, nàng rất thích cảm giác nàng, nhưng lý trí nói cho nàng biết, không thể làm như vậy được. Trong lúc này đang có sự tranh đấu giữa tình cảm và lý trí xảy ra trong nội tâm nàng, nàng để mặc cho Diệp Lăng Phi vuốt ve bộ ngực của nàng, khẽ nói:
- Em không thích kiểu tình cảm này, Diệp đại ca, tuy rằng em biết anh là một chủ quản có năng lực nhưng em không thích cách anh đối xử với các cô gái khác.
- Cách anh đối xử với các cô gái?
Nghe được những lời này của Lý Khả Hân, hắn rút tay phải ra khỏi ngực Lý Khả Hân, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, nói;
- Không phải là anh không có tình cảm với các cô gái, chỉ là từ sáu năm trước, anh đã được học cách sống như vậy, nhưng trong lòng anh luôn khao khát có một gia đình hạnh phúc. Anh biết anh không thể làm được điều đó, thậm chí anh còn không dám ước hẹn cùng với người khác.
Diệp Lăng Phi nói với giọng thương cảm, chậm rãi nói tiếp:
- Có lẽ anh sai rồi, nếu như anh không thể ước hẹn cùng với người ta thì tại sao lại để cho người ta hiểu lầm.
- Diệp đại ca, không phải là như vậy.
Lý Khả Hân nghe thấy vậy, vội vàng lấy tay che miệng Diệp Lăng Phi, nói:
- Em nói, em cần một chút thời gian để thích ứng, em…em thích…thích được nhìn thấy Diệp đại ca.
- Thế nhưng em muốn chúng ta cần phải hiểu nhau trước đã, em muốn bắt đầu từ đâu, có đúng vậy không?
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, xuất kỳ bất ý hôn lên môi Lý Khả Hân, nói:
- Anh chỉ đùa với em thôi, anh là người như thế nào mà lại nghĩ đến chuyện kết hôn.
- Anh đang nói dối.
Lý Khả Hân có cảm giác mình đang bị Diệp Lăng Phi lừa dối, nàng há miệng cắn vào cánh tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cau mày, ôm lấy người Lý Khả Hân, nói:
- Em đúng là con chó con.
Đúng lúc Lý Khả Hân định nói lại thì đột nhiên cánh cửa phòng bị đẩy ra, Lý Tường thò đầu vào trong thì nhìn thấy cảnh tượng này. Diệp Lăng Phi vội vàng buông Lý Khả Hân ra, Lý Khả Hân có chút hoảng loạn, nàng bối rối nói:
- Ba, tại sao ba lại không gõ cửa?
- À, ba quên mất.
Lý Tường cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nói:
- Ba định gọi hai đứa xuống ăn cơm.
Nói rồi, ông đóng cửa phòng lại.
Lý Khả Hân đỏ mặt, nói với Diệp Lăng Phi:
- Đều là tại anh, anh với em phải giải thích với ba chuyện này, nói rằng chúng ta không có quan hệ gì.
Diệp Lăng Phi đứng lên, cười ha hả nói:
- Cái gì mà không có quan hệ, hôn thì cũng đã hôn, sờ thì cũng đã sờ rồi, tại sao lại bảo không có quan hệ.
- Anh….
Lý Khả Hân đang định nói Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đã mở cửa phòng đi ra ngoài. Lý Khả Hân không còn cách nào khác, cũng đành đi theo ra ngoài.
- Diệp đại ca, tại sao phía sau lưng anh lại có nhiều vết sẹo như vậy?
Diệp Lăng Phi rùng mình lên một chút, những vết sẹo này đều là đại biểu cho những việc mà hắn đã trải qua trước đây. Diệp Lăng Phi nhớ rất rõ rằng những vết sẹo này là từ đâu tới, trong đầu hắn hiện lên một màn kịch của sáu năm trước.
Trên vách núi cheo leo, Diệp Lăng Phi và Dã Thú, hai người tay không leo lên vách đá, ở phía dưới, hơn mười người đàn ông đủ các màu da khác nhau đang cầm súng đuổi theo hai người.
Ở chỗ này, bọn họ không có tên, không có quốc tịch, phân biệt nhau chỉ dựa vào mã số. Mã số của Diệp Lăng Phi là số mười ba. Đây là con số mà người phương Tây coi là con số tử vong.
Ở đây được coi là nơi huấn luyện tàn khốc nhất trên thế giới “ Tử vong trường học”, tỉ lệ tử vong lên đến 60%. Tử vong trường học là một ngôi trường huấn luyện ngầm, mục đích ban đầu là đào tạo ra những học viên tinh anh nhất trên thế giới, bất kỳ ai cũng đều có thể đăng ký vào học, nhưng trường học thì lại không đảm bảo mạng sống cho học viên.
Ở đây, có thể tiếp thu được những phương pháp huấn luyện tàn khốc nhất, vì vậy những người sau khi tốt nghiệp từ ngôi trường này ra, đến bất kỳ nơi nào, dù có khắc nghiệt đến đâu họ cũng có thể sinh tồn được.
Lúc này, trong trường đang huấn luyện cho học viên cách thức chạy trốn, trong vòng hai tư tiếng đồng hồ, phải trốn thoát khỏi người truy sát. Những người truy sát này đều ẩn trốn trong rừng, bọn họ chỉ có hứng thú với tiền, sẽ không bao giờ hạ thủ lưu tình với những học viên. Nếu như rơi vào tay những người này, thì chắc chắn học viên sẽ phải gần kề với cái chết hơn bao giờ hết.
Diệp Lăng Phi đã leo lên đến gần sát vách núi, chỉ một lát nữa là sẽ leo lên đến đỉnh núi, trốn thoát khỏi những người này, đúng lúc này thì đột nhiên Dã Thú bị trượt tay, gần như rơi xuống vách núi. Diệp Lăng Phi quay người lại, dùng tay tóm lấy người Dã Thú.
Đá trên vách núi vô cùng sắc nhọn, lưng Diệp Lăng Phi bị sát vào những gờ đá, đau thấu xương, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, kéo Dã Thú lên trên đỉnh núi.
Khi cả hai lên được đến đỉnh núi thì toàn thân Diệp Lăng Phi đã ướt đẫm máu. Dã Thú đột nhiên lao đến ôm lấy Diệp Lăng Phi, trong lúc này cả hai đều không nói gì. Từ đó trở đi, Dã Thú trở thành bằng hữu trung thành nhất của Diệp Lăng Phi.
- Diệp đại ca, anh đang suy nghĩ cái gì thế?
Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi không hề có phản ứng gì, liền hỏi một câu như vậy. Câu hỏi này đã kéo Diệp Lăng Phi quay về với hiện thực, hắn ung dung cười cười,nói:
- Đều là những vết thường từ quá khứ mà, lâu quá rồi, cũng không nhớ rõ nữa.
Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi không muốn đề cập đến, cũng không có ý định tiếp tục hỏi nữa, việc này cứ coi như cho qua. Tay phải cầm cây bông tẩm thuốc đỏ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương sau lưng Diệp Lăng Phi. Nàng bôi rất cẩn thận, sợ làm đau Diệp Lăng Phi. Nhưng cho dù như vậy, vẫn nghe Diệp Lăng Phi “ A” khẽ một tiếng. Lý Khả Hân vội vàng ngừng tay, ân cần hỏi:
- Diệp đại ca, không có việc gì chứ?
- Rất đau, hình như là cái đinh lúc nãy đã đâm vào cột sống của tôi.
Diệp Lăng Phi cau mày, xem ra vô cùng khó chịu.
- Không phải đâu, tôi xem hình như vết thương không có chạm vào cột sống.
Lý Khả Hân tuy trong miệng nói như vậy, nhưng bản thân vẫn lo lắng chờ đợi kiểm tra, rất sợ nếu như thật sự như vậy thì Diệp Lăng Phi sẽ phải lo nghĩ. Nhưng may mà vết thương không có chạm vào cột sống, Lý Khả Hân cảm thấy yên tâm, nói:
- Diệp đại ca, anh đừng lo lắng, không có việc gì đâu.
- Tôi biết là không có việc gì mà.
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Tôi chẳng lẽ lại không biết mình đau ở đâu sao, chỉ là tôi muốn cho đôi bàn tay nhỏ bé của cô sờ nhiều hơn thôi, cố ý lừa cô đấy.
- Anh…..Anh gạt tôi.
Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi lừa, bĩu môi, hai bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lại, đấm vào lưng Diệp Lăng Phi:
- Anh bắt nạt tôi.
Diệp Lăng Phi quay người lại, đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của Lý Khả Hân, khuôn mặt hai người sát lại rất gần, bốn mắt nhìn nhau. Lý Khả Hân cảm thấy mặt mình nóng bừng, hai tay bị Diệp Lăng Phi chộp lấy không thể cử động, chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhân cơ hội đó, kéo Lý Khả Hân vào trong lòng.
Lý Khả Hân cảm giác ngực nóng ran, tim đập loạn lên. Nàng đã lớn như vậy rồi, nhưng chưa có bao giờ yêu ai, chỉ biết tình yêu nam nữ thông qua kịch và phim trên tivi thôi. Lần trước, ở trong xe hôn Diệp Lăng Phi mới là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với một nam nhân, cái cảm giác này giống như có một luồng điện chạy qua cơ thể khiến cho đến bây giờ Lý Khả Hân vẫn còn nhớ ký. Lần này, cái cảm giác như có luồng điện chạy qua lại tái diễn, mà lại còn hơn so với lần trước.
Diệp Lăng Phi hạ thấp môi, nhe nhàng hôn lên môi trên Lý Khả Hân. Lý Khả Hân mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu, càng không dám nhìn Diệp Lăng Phi. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khả Hân, da dẻ vô cùng mịn màng, ngửi thấy mùi thơm quyến rũ từ cơ thể nàng, những hormone nam tính của Diệp Lăng Phi bắt đầu tiết ra, dục hỏa trong lòng bốc kên. Tay phải nâng khuôn mặt kiều diễm của Lý Khả Hân lên, hôn nhẹ lên đôi môi ướt át của Lý Khả Hân.
Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi hôn nàng gần như mất hoàn toàn lý trí, thần chí có chút hôn mê. Không tự chủ được vươn tay ôm cổ Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôm Lý Khả Hân, vừa hôn vừa luồn tay phải vào trong áo Lý Khả Hân, mò mẫm, dò xét bộ ngực căng tròn của nàng.
Lý Khả Hân thân thể mềm nhũn, buông tay phải ra, đồng thời đẩy tay Diệp Lăng Phi đang sờ mó bộ ngực của nàng ra, môi nàng cũng rời khỏi môi của Diệp Lăng Phi, khẽ nói:
- Không nên.
Diệp Lăng Phi cũng không ép buộc nàng, rút tay trong áo Lý Khả Hân ra, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve ngực Lý Khả Hân, môi hắn gần như dán vào mặt nàng, thấp giọng nói:
- Khả Hân, em thừa nhận là em thích anh rồi sao?
Diệp Lăng Phi làm như vậy khiến cho tim Lý Khả Hân đập loạn lên, nàng rất thích cảm giác nàng, nhưng lý trí nói cho nàng biết, không thể làm như vậy được. Trong lúc này đang có sự tranh đấu giữa tình cảm và lý trí xảy ra trong nội tâm nàng, nàng để mặc cho Diệp Lăng Phi vuốt ve bộ ngực của nàng, khẽ nói:
- Em không thích kiểu tình cảm này, Diệp đại ca, tuy rằng em biết anh là một chủ quản có năng lực nhưng em không thích cách anh đối xử với các cô gái khác.
- Cách anh đối xử với các cô gái?
Nghe được những lời này của Lý Khả Hân, hắn rút tay phải ra khỏi ngực Lý Khả Hân, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, nói;
- Không phải là anh không có tình cảm với các cô gái, chỉ là từ sáu năm trước, anh đã được học cách sống như vậy, nhưng trong lòng anh luôn khao khát có một gia đình hạnh phúc. Anh biết anh không thể làm được điều đó, thậm chí anh còn không dám ước hẹn cùng với người khác.
Diệp Lăng Phi nói với giọng thương cảm, chậm rãi nói tiếp:
- Có lẽ anh sai rồi, nếu như anh không thể ước hẹn cùng với người ta thì tại sao lại để cho người ta hiểu lầm.
- Diệp đại ca, không phải là như vậy.
Lý Khả Hân nghe thấy vậy, vội vàng lấy tay che miệng Diệp Lăng Phi, nói:
- Em nói, em cần một chút thời gian để thích ứng, em…em thích…thích được nhìn thấy Diệp đại ca.
- Thế nhưng em muốn chúng ta cần phải hiểu nhau trước đã, em muốn bắt đầu từ đâu, có đúng vậy không?
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, xuất kỳ bất ý hôn lên môi Lý Khả Hân, nói:
- Anh chỉ đùa với em thôi, anh là người như thế nào mà lại nghĩ đến chuyện kết hôn.
- Anh đang nói dối.
Lý Khả Hân có cảm giác mình đang bị Diệp Lăng Phi lừa dối, nàng há miệng cắn vào cánh tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cau mày, ôm lấy người Lý Khả Hân, nói:
- Em đúng là con chó con.
Đúng lúc Lý Khả Hân định nói lại thì đột nhiên cánh cửa phòng bị đẩy ra, Lý Tường thò đầu vào trong thì nhìn thấy cảnh tượng này. Diệp Lăng Phi vội vàng buông Lý Khả Hân ra, Lý Khả Hân có chút hoảng loạn, nàng bối rối nói:
- Ba, tại sao ba lại không gõ cửa?
- À, ba quên mất.
Lý Tường cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nói:
- Ba định gọi hai đứa xuống ăn cơm.
Nói rồi, ông đóng cửa phòng lại.
Lý Khả Hân đỏ mặt, nói với Diệp Lăng Phi:
- Đều là tại anh, anh với em phải giải thích với ba chuyện này, nói rằng chúng ta không có quan hệ gì.
Diệp Lăng Phi đứng lên, cười ha hả nói:
- Cái gì mà không có quan hệ, hôn thì cũng đã hôn, sờ thì cũng đã sờ rồi, tại sao lại bảo không có quan hệ.
- Anh….
Lý Khả Hân đang định nói Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đã mở cửa phòng đi ra ngoài. Lý Khả Hân không còn cách nào khác, cũng đành đi theo ra ngoài.
Bình luận facebook