Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Diệp Lăng Phi không để cho Triệu Thái Thiên có bất kỳ một cơ hội nào để phản ứng. Hắn cầm lấy chai bia, đập thẳng xuống đầu gã.
- Choang!
Chai bia vỡ tan, máu tươi cùng với bia từ trên đầu Triệu Thái Thiên chảy xuống.
Triệu Thái Thiên đã đi bộ đội sáu năm, từng tham gia những cuộc huấn luyện của bộ đội đặc chủng. Luận về thân thủ thì cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Nhất là cầm nã, gã đã khổ luyện sáu năm, vậy mà bây giờ ở trước mặt Diệp Lăng Phi, một cơ hội phản ững gã cũng không có.
Diệp Lăng Phi vừa cầm lấy chai bia vỡ nát vừa vung chân đạp vào sau lưng Triệu Thái Thiên, lạnh lùng nói:
- Tao quên hỏi mày hiện nay có địa vị gì, bây giờ đã có thể hỏi.
Đầu Triệu Thái Thiên cắm xuống bàn, máu tươi không ngừng chảy xuống, trong nháy mắt, trên mặt bàn đã đọng lại một vũng máu. Gã há hốc mồm nói:
- Huynh đệ, ta sai rồi.
- Tao đang hỏi mày.
Diệp Lăng Phi cầm nửa chai rượu nhắm vào tay phải của Triệu Thái Thiên ở trên bàn mà chặt xuống. Chỉ nghe Triệu Thái Thiên hét thảm mộtt iếng, ngón tay cái của gã đã bị chặt đứt. Diệp Lăng Phi lại hỏi:
- Tao hỏi mày lần thứ nhất, tại sao mày lại đi tìm Tần Dao gây phiền toái.
Triệu Thái Thiên cố gắng nén đau đớn lắp bắt thuật lại:
- Tôi… tôi chỉ muốn kiếm ít tiền… chỉ muốn tống tiền nàng ấy một chút.
- Được rồi, xem ra mày cũng là người ở quân ngũ, tao bỏ qua cho mày.
Diệp Lăng Phi bỏ bàn chân ra khỏi lưng của Triệu Thái Thiên, lạnh lùng nói:
- Mày xem ra đã tham gia quân ngũ, bây giờ mau biến đi, đừng để tao trông thấy mày nữa. Còn hai người kia cũng mau đi đi, đừng để tao nhìn thấy, không chừng lần sau gặp lại tao lại muốn lấy mạng của chúng mày.
Triệu Thái Thiên nhanh chóng xé một mảnh áo buộc vế thương ở đầu lại, cố gắng hỏi:
- Anh… anh có thể nói cho tôi biết anh là ai không?
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Nói cho mày biết thì sao, nếu có bản lĩnh thì mày hãy đến tìm tao. Nhưng tao cảnh cáo mày, nếu như một lần nữa mày đắc tội với bằng hữu của tao thì cho dù mày có trốn ở đâu cũng sẽ phải chết rất thê thảm.
Nói xong, Diệp Lăng Phi đưa môi ghé vào tai Triệu Thái Thiên mấp máy nói mấy câu. Triệu Thái Thiên nghe xong, sắc mặt bị dọa cho thành trắng bệch. Gã không dám nhìn Diệp Lăng Phi nữa, nhanh chóng đưa thủ hạ ra ngoài.
Ở bên ngoài Tần Dao nghe thấy tiếng động thì quay người lại. Nàng nhìn thấy ba người Triệu Thái Thiên giống như là ba người máu chạy từ bên trong cắm cúi ra ngoài. Tần Dao liền hoảng sợ, vội vàng tiến vào trong phòng thì nhìn thấy trong đó bừa bộn khắp nơi, máu tươi loang lổ.
- Diệp đại ca…
Tần Dao vừa nói vừa tiến đến bên cạnh Diệp Lăng Phi.
- Tần Dao, em cứ ở bên ngoài chờ anh, anh xử lý xong mọi chuyện sẽ lập tức ra ngoài.
Tần Dao lại vội vàng đi ra ngoài khép cửa lại.
Diệp Lăng Phi ngồi ở trên ghế sa lông, lạnh lùng nhìn ba cô gái đã ngây ngốc. Hắn cầm lấy chiếc cameras, nghiêm nghị hỏi:
- Nói đi, những bức ảnh do các cô chụp để ở trong này phải không?
Khương Lệ Lệ nghe thấy câu hỏi của Diệp Lăng Phi liền vội vàng gật nhẹ đầu. Trong tay nàng vẫn còn cầm chai bia, lúc nãy định dùng nó để đánh Diệp Lăng Phi nhưng khi trông thấy một màn huyết tinh của hắn nàng đã sợ tới mức không dám động đậy. Tới tận bây giờ nàng mới phát giác bàn tay mình còn cầm nó, vội vàng ném xuống đất. Hai nữ sinh khác ở bên cạnh nàng bắt đầu nôn mửa liên tục, máu me xung quanh khiến cho các nàng không chịu nổi.
- Được rồi, các cô đã muốn đánh thì ta cho các cô đánh vài cái. Mẹ nó, đánh ta ba cái, ba nha đầu thối các cô lập tức cởi hết quần áo cho ta, nếu như dám chậm trễ một chút gì, ta sẽ nhấc tay đem đầu các cô từ từ cắt rơi xuống hết.
Tiếng nói này của Diệp Lăng Phi giống như là sét đánh vang trời, ba nữ sinh tức tốc cởi quần áo, thậm chí không còn cần Diệp Lăng Phi hô một hai ba.
Hắc Cẩu và Triệu Thái Thiên lúc này đang ngồi ở ghế sau chiếc xe Jetta. Nam nhân bị đánh đến mức mồm miệng đầy máu đang lái xe thẳng tiền đến bệnh viện.
Bàn tay phải Hắc Cẩu xoa xoa con mắt, tay phải của hắn lúc này đã bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ tuơi.
- Tao muốn giết hắn, tao muốn giết hắn.
Hắc Cẩu mắng to.
Triệu Thái Thiên cố gắng nhịn đau, thấp giọng nói:
- Hắc Cẩu, con mẹ mày nếu mày còn muốn sống sót thì hãy rời xa hắn một chút, càng xa càng tốt. Hắn không phải là người mà chính là ác ma.
Gân xanh trên trán Triệu Thái Thiên lồi ra, ngón tay truyền lên thần kinh từng hồi đau đớn, cảm giác đau đớn này không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được. Tuy nhiên ngay cả như vậy, Triệu Thái Thiên vẫn không ngừng dặn dò mình, nhất định phải giữ gìn tỉnh táo, nhất định phải rời khỏi thành phố này.
- Lão đại, xử lý hắn, chúng ta nhất định phải xử lý hắn.
Hắc Cẩu vẫn còn đang la hét.
- Hắc Cẩu, tao cho mày biết, hắn không phải là người. Bất luận ai ở trong quân đội cũng biết một tổ chức tên là “Lang Nha”. Đắc tội với Lang Nha thì giống như là đã bị tuyên án tử hình. Con mẹ nó, mày biết hắn là ai không, hắn chính là người của tổ chức “Lang Nha”, nếu như mày muốn tìm hắn báo thù thì tao xử lý mày trước. Con mẹ nó, mày ngàn vạn lần đừng làm phiền lụy tới tao.
Tần Dao vẫn đang chờ ở ngoài cửa, nàng không biết ở bên trong phát sinh chuyện gì. Bỗng nhiên, Diệp Lăng Phi từ bên trong đi ra ngoài, trên tay cầm chiếc cameras. Hắn đóng cửa lại, trong nháy mắt khi khe cửa khép lại, Tần Dao nhìn qua khe cửa thấy thân thể Khương Lệ Lệ đang trần truồng, cặp đùi tách ra nằm trên ghế sa lông.
- Đi thôi.
Diệp Lăng Phi không nhiều lời, một tay cầm lấy tay của Tần Dao đi ra bên ngoài. Tần Dao nhìn thấy dáng vẻ lạnh lẽo của Diệp Lăng Phi thì không dám hỏi nhiều, nàng bị Diệp Lăng Phi đưa đi ra khỏi KTV Bất Dạ Thành.
Lúc này, ngoài cửa ra vào của KTV Bất Dạ Thành đã có nhiều học sinh hơn. Diệp Lăng Phi đưa Tần Dao trở về xe của hắn, hắn mở cửa xe ra, ý bảo nàng lên đó.
Nhì ánh mắt khó hiểu của Tần Dao, Diệp Lăng Phi nơ ra một nụ cười mỉm. Hắn cầm lấy cameras, vẻ mặt xấu xa nói:
- Tần Dao, em có muốn chúng ta đem những hình ảnh này rửa ra không. Bởi vì đây không phải là máy ảnh kỹ thuật số, cho nên bây giờ chúng ta không thể nhìn thấy.
Tần Dao đỏ mắt, nàng biết nơi đó của nàng đựa chụp hơi đặc tả. Nàng vội vàng đoạt lại cameras, kết quả bị Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy không cho nàng động đậy.
Đẩy tay nàng ra, Diệp Lăng Phi cố ý xoay xoay chiếc cameras cố ý nói:
- Thật là kỳ quái, trước kia anh không nghĩ tới việc dùng máy ảnh hụp em. Xem ra anh phải đem những tấm hình chụp này về làm kỷ niệm, chà thật là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Tần Dao đã sớm xẩu hổ, vùi đầu vào trong ngực Diệp Lăng Phi, không dám tưởng tượng những ảnh chụp của mình sau khi đi rửa đi sẽ ra cái gì nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tần Dao như vậy thì lại cười cười trêu chọc.
- Diệp đại ca, anh… anh thật là xấu.
Tần Dao thấp giọng xấu hổ nói từ trong lồng ngực Diệp Lăng Phi.
Nghe thấy thanh âm này của Tần Dao, Diệp Lăng Phi cười ha hả, ôm lấy vai của nàng rồi rút điện thoại di động của mình ra nói.
- Em nhìn xem, những tấm ảnh này chụp ai đây?
Tần Dao từ từ đưa mắt nhìn qua chiếc điện thoại, nhìn vào trong nàng cảm thấy choáng váng, đây chính là những tấm ảnh chụp Khương Lệ Lệ.
- Choang!
Chai bia vỡ tan, máu tươi cùng với bia từ trên đầu Triệu Thái Thiên chảy xuống.
Triệu Thái Thiên đã đi bộ đội sáu năm, từng tham gia những cuộc huấn luyện của bộ đội đặc chủng. Luận về thân thủ thì cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Nhất là cầm nã, gã đã khổ luyện sáu năm, vậy mà bây giờ ở trước mặt Diệp Lăng Phi, một cơ hội phản ững gã cũng không có.
Diệp Lăng Phi vừa cầm lấy chai bia vỡ nát vừa vung chân đạp vào sau lưng Triệu Thái Thiên, lạnh lùng nói:
- Tao quên hỏi mày hiện nay có địa vị gì, bây giờ đã có thể hỏi.
Đầu Triệu Thái Thiên cắm xuống bàn, máu tươi không ngừng chảy xuống, trong nháy mắt, trên mặt bàn đã đọng lại một vũng máu. Gã há hốc mồm nói:
- Huynh đệ, ta sai rồi.
- Tao đang hỏi mày.
Diệp Lăng Phi cầm nửa chai rượu nhắm vào tay phải của Triệu Thái Thiên ở trên bàn mà chặt xuống. Chỉ nghe Triệu Thái Thiên hét thảm mộtt iếng, ngón tay cái của gã đã bị chặt đứt. Diệp Lăng Phi lại hỏi:
- Tao hỏi mày lần thứ nhất, tại sao mày lại đi tìm Tần Dao gây phiền toái.
Triệu Thái Thiên cố gắng nén đau đớn lắp bắt thuật lại:
- Tôi… tôi chỉ muốn kiếm ít tiền… chỉ muốn tống tiền nàng ấy một chút.
- Được rồi, xem ra mày cũng là người ở quân ngũ, tao bỏ qua cho mày.
Diệp Lăng Phi bỏ bàn chân ra khỏi lưng của Triệu Thái Thiên, lạnh lùng nói:
- Mày xem ra đã tham gia quân ngũ, bây giờ mau biến đi, đừng để tao trông thấy mày nữa. Còn hai người kia cũng mau đi đi, đừng để tao nhìn thấy, không chừng lần sau gặp lại tao lại muốn lấy mạng của chúng mày.
Triệu Thái Thiên nhanh chóng xé một mảnh áo buộc vế thương ở đầu lại, cố gắng hỏi:
- Anh… anh có thể nói cho tôi biết anh là ai không?
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Nói cho mày biết thì sao, nếu có bản lĩnh thì mày hãy đến tìm tao. Nhưng tao cảnh cáo mày, nếu như một lần nữa mày đắc tội với bằng hữu của tao thì cho dù mày có trốn ở đâu cũng sẽ phải chết rất thê thảm.
Nói xong, Diệp Lăng Phi đưa môi ghé vào tai Triệu Thái Thiên mấp máy nói mấy câu. Triệu Thái Thiên nghe xong, sắc mặt bị dọa cho thành trắng bệch. Gã không dám nhìn Diệp Lăng Phi nữa, nhanh chóng đưa thủ hạ ra ngoài.
Ở bên ngoài Tần Dao nghe thấy tiếng động thì quay người lại. Nàng nhìn thấy ba người Triệu Thái Thiên giống như là ba người máu chạy từ bên trong cắm cúi ra ngoài. Tần Dao liền hoảng sợ, vội vàng tiến vào trong phòng thì nhìn thấy trong đó bừa bộn khắp nơi, máu tươi loang lổ.
- Diệp đại ca…
Tần Dao vừa nói vừa tiến đến bên cạnh Diệp Lăng Phi.
- Tần Dao, em cứ ở bên ngoài chờ anh, anh xử lý xong mọi chuyện sẽ lập tức ra ngoài.
Tần Dao lại vội vàng đi ra ngoài khép cửa lại.
Diệp Lăng Phi ngồi ở trên ghế sa lông, lạnh lùng nhìn ba cô gái đã ngây ngốc. Hắn cầm lấy chiếc cameras, nghiêm nghị hỏi:
- Nói đi, những bức ảnh do các cô chụp để ở trong này phải không?
Khương Lệ Lệ nghe thấy câu hỏi của Diệp Lăng Phi liền vội vàng gật nhẹ đầu. Trong tay nàng vẫn còn cầm chai bia, lúc nãy định dùng nó để đánh Diệp Lăng Phi nhưng khi trông thấy một màn huyết tinh của hắn nàng đã sợ tới mức không dám động đậy. Tới tận bây giờ nàng mới phát giác bàn tay mình còn cầm nó, vội vàng ném xuống đất. Hai nữ sinh khác ở bên cạnh nàng bắt đầu nôn mửa liên tục, máu me xung quanh khiến cho các nàng không chịu nổi.
- Được rồi, các cô đã muốn đánh thì ta cho các cô đánh vài cái. Mẹ nó, đánh ta ba cái, ba nha đầu thối các cô lập tức cởi hết quần áo cho ta, nếu như dám chậm trễ một chút gì, ta sẽ nhấc tay đem đầu các cô từ từ cắt rơi xuống hết.
Tiếng nói này của Diệp Lăng Phi giống như là sét đánh vang trời, ba nữ sinh tức tốc cởi quần áo, thậm chí không còn cần Diệp Lăng Phi hô một hai ba.
Hắc Cẩu và Triệu Thái Thiên lúc này đang ngồi ở ghế sau chiếc xe Jetta. Nam nhân bị đánh đến mức mồm miệng đầy máu đang lái xe thẳng tiền đến bệnh viện.
Bàn tay phải Hắc Cẩu xoa xoa con mắt, tay phải của hắn lúc này đã bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ tuơi.
- Tao muốn giết hắn, tao muốn giết hắn.
Hắc Cẩu mắng to.
Triệu Thái Thiên cố gắng nhịn đau, thấp giọng nói:
- Hắc Cẩu, con mẹ mày nếu mày còn muốn sống sót thì hãy rời xa hắn một chút, càng xa càng tốt. Hắn không phải là người mà chính là ác ma.
Gân xanh trên trán Triệu Thái Thiên lồi ra, ngón tay truyền lên thần kinh từng hồi đau đớn, cảm giác đau đớn này không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được. Tuy nhiên ngay cả như vậy, Triệu Thái Thiên vẫn không ngừng dặn dò mình, nhất định phải giữ gìn tỉnh táo, nhất định phải rời khỏi thành phố này.
- Lão đại, xử lý hắn, chúng ta nhất định phải xử lý hắn.
Hắc Cẩu vẫn còn đang la hét.
- Hắc Cẩu, tao cho mày biết, hắn không phải là người. Bất luận ai ở trong quân đội cũng biết một tổ chức tên là “Lang Nha”. Đắc tội với Lang Nha thì giống như là đã bị tuyên án tử hình. Con mẹ nó, mày biết hắn là ai không, hắn chính là người của tổ chức “Lang Nha”, nếu như mày muốn tìm hắn báo thù thì tao xử lý mày trước. Con mẹ nó, mày ngàn vạn lần đừng làm phiền lụy tới tao.
Tần Dao vẫn đang chờ ở ngoài cửa, nàng không biết ở bên trong phát sinh chuyện gì. Bỗng nhiên, Diệp Lăng Phi từ bên trong đi ra ngoài, trên tay cầm chiếc cameras. Hắn đóng cửa lại, trong nháy mắt khi khe cửa khép lại, Tần Dao nhìn qua khe cửa thấy thân thể Khương Lệ Lệ đang trần truồng, cặp đùi tách ra nằm trên ghế sa lông.
- Đi thôi.
Diệp Lăng Phi không nhiều lời, một tay cầm lấy tay của Tần Dao đi ra bên ngoài. Tần Dao nhìn thấy dáng vẻ lạnh lẽo của Diệp Lăng Phi thì không dám hỏi nhiều, nàng bị Diệp Lăng Phi đưa đi ra khỏi KTV Bất Dạ Thành.
Lúc này, ngoài cửa ra vào của KTV Bất Dạ Thành đã có nhiều học sinh hơn. Diệp Lăng Phi đưa Tần Dao trở về xe của hắn, hắn mở cửa xe ra, ý bảo nàng lên đó.
Nhì ánh mắt khó hiểu của Tần Dao, Diệp Lăng Phi nơ ra một nụ cười mỉm. Hắn cầm lấy cameras, vẻ mặt xấu xa nói:
- Tần Dao, em có muốn chúng ta đem những hình ảnh này rửa ra không. Bởi vì đây không phải là máy ảnh kỹ thuật số, cho nên bây giờ chúng ta không thể nhìn thấy.
Tần Dao đỏ mắt, nàng biết nơi đó của nàng đựa chụp hơi đặc tả. Nàng vội vàng đoạt lại cameras, kết quả bị Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy không cho nàng động đậy.
Đẩy tay nàng ra, Diệp Lăng Phi cố ý xoay xoay chiếc cameras cố ý nói:
- Thật là kỳ quái, trước kia anh không nghĩ tới việc dùng máy ảnh hụp em. Xem ra anh phải đem những tấm hình chụp này về làm kỷ niệm, chà thật là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Tần Dao đã sớm xẩu hổ, vùi đầu vào trong ngực Diệp Lăng Phi, không dám tưởng tượng những ảnh chụp của mình sau khi đi rửa đi sẽ ra cái gì nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Tần Dao như vậy thì lại cười cười trêu chọc.
- Diệp đại ca, anh… anh thật là xấu.
Tần Dao thấp giọng xấu hổ nói từ trong lồng ngực Diệp Lăng Phi.
Nghe thấy thanh âm này của Tần Dao, Diệp Lăng Phi cười ha hả, ôm lấy vai của nàng rồi rút điện thoại di động của mình ra nói.
- Em nhìn xem, những tấm ảnh này chụp ai đây?
Tần Dao từ từ đưa mắt nhìn qua chiếc điện thoại, nhìn vào trong nàng cảm thấy choáng váng, đây chính là những tấm ảnh chụp Khương Lệ Lệ.
Bình luận facebook