Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Cô gái tên Ngân này, là bạn gần nhà, học chung với Trương Tuấn từ bé đến lớn. Tình cảm hai người khá tốt, nên năm lớp 12 Trương Tuấn liền liều mạng tỏ tình, không ngờ lại thành công.
Ngân năm đó cũng được xem là mỹ nữ trong trường, ngoan hiền chăm chỉ, không đú đởn, mặc dù chấp nhận làm bạn gái hắn nhưng đôi bên chỉ dừng lại ở mức nắm tay.
Tuy nhiên không hiểu sao, chỉ qua một đoạn thời gian không gặp, cô nàng đã biến hóa khác xa như vậy.
Dù là gì, thì Ngân vẫn là một người bạn của Trương Tuấn, nên hắn liền mỉm cười hỏi.
"Mẹ tớ bảo cô bị ốm, nên tớ qua thăm. Cô thế nào rồi."
"Ưm, mẹ tớ đã tỉnh, nhưng vẫn còn phải đợi bác sĩ quan sát."
"Thế à, để tớ vào xem cô."
"Được rồi."
Ngân liền xoay người, muốn đưa Trương Tuấn vào thăm, bên ngoài một tên thanh niên bảnh bao đã đi đến, không kiên nhẫn nói.
"Ngân, em còn làm gì ở đây. Nhanh đi thôi, mà thằng này là ai?"
Hai người nghe tiếng, quay qua nhìn, Ngân có chút bối rối cười gượng trả lời.
"Anh Minh, đợi em chút. Đây là bạn em đến thăm mẹ."
Tên kia liếc mắt quét qua một chút Trương Tuấn, hơi hơi ghen tỵ vẻ đẹp mã của hắn, đoạn không thèm để ý đến phủi phủi tay.
"Thì cứ để nó vào thăm đi, mình đến quán bar thôi, anh đã đặt bàn rồi. Nhanh, bạn anh chúng nó đang đợi."
"Nhưng mà."
"Nhưng cái gì, không đi thì chia tay nhé."
Ngân do dự nghĩ ngợi một lúc, tiến lên ôm lấy cánh tay tên kia, lúng túng tránh né ánh mắt Trương Tuấn.
"Cậu vào đi, tớ còn có việc."
"Được, cậu đi đi."
Thanh niên kia lúc này mới thỏa mãn bước đi, bàn tay heo không kiêng nể gì lần mò xuống dưới bóp mông Ngân, mặc cho cô nàng yếu ớt kháng cự.
Trương Tuấn lắc lắc đầu, một mình chậm rãi đi vào trong, hỏi han một hồi, mới đến chỗ giường bệnh mẹ của Ngân đang nằm.
Lúc này gương mặt cô đang nhắm nghiền, trên người da thịt đầy những vết bỏng, mặc dù bị che lại nhưng vẫn còn có chỗ bị lộ ra.
Nghĩ đến hồi bé thường qua nhà cô chơi, còn được cô chở đi học cùng với Ngân, trong lòng Trương Tuấn đột nhiên trĩu nặng.
"Bác sĩ, bệnh nhân này thế nào rồi?"
"Cậu là?"
"Cháu là người nhà cô ấy"
"Bệnh nhân này thương thế rất nặng, chúng tôi vẫn đợi quan sát, cậu cứ yên tâm chờ đi."
Nghe hắn trả lời chung chung như vậy, Trương Tuấn liền không hỏi nữa.
Hắn lẳng lặng ngồi xuống quan sát, muốn tìm thời cơ thi châm để ổn định thể trạng, kinh mạch khí huyết của cô, giúp đám bác sĩ chữa trị thuận lợi hơn.
Tuy rằng có thể trực tiếp cứu tỉnh, nhưng vớ vẩn lại bị người giữ lại nghiên cứu mổ xẻ, đến lúc đó mất nhiều hơn được.
Bỗng nhiên, bên ngoài lúc này có từng tia khói trắng quỷ dị tràn vào, xuyên qua từng tia kẽ hở, ngập kín bệnh viện.
Đám người bác sĩ y tá, còn có bệnh nhân bắt đầu ầm ĩ kêu lên.
" Cái quái gì vậy?"
" Khói từ đâu ra thế?"
" Nhanh đi xem xem, là chỗ nào cháy nổ hay chập điện. "
" Không xong."
" Tăng cường cảnh giới, cảnh giới."
Một tên bác sĩ cao to hét lớn vội nói, ánh mắt dáo dác quan sát xung quanh, hồn nhiên không để ý tới phía sau một tiểu y tá lặng im tiến đến không một tiếng động.
Trong tay, là một con dao mổ sắc lẹm.
Phập.
Nghe thấy tiếng gió, tên bác sĩ quay người muốn phản ứng nhưng đã không kịp, phần cổ đã bị chọc thủng, hắn cố che lấy máu tươi đang cuồng phun ra, tuy nhiên rất nhanh vô lực ngã xuống.
Khói trắng bao trùm bệnh viện, hết thảy bệnh nhân bác sĩ đều bị ngất đi, trong đó không bao gồm Trương Tuấn.
Hắn giả ngất, quan sát rõ mồn một màn giết người vừa diễn ra, nội tâm khẽ động, liền sử dụng do thám.
Tiêu phí 50 điểm ngưỡng mộ, một đống thông tin hiện ra trước mắt.
Lee Jung Min, Hàn quốc sát thủ,....
Mẹ nó, sát thủ, còn là người Hàn quốc, sao lại xuất hiện ở đây.
Chậm đã.
Cái tên Lee Jung Min này, làm sao cứ thấy sai sai.
Chỉ thấy y tá kia sau khi hạ gục tên bác sĩ, liền đưa tay lên mặt xé toạc một cái,, gương mặt được cho xinh đẹp đột nhiên biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt đàn ông xấu xí, mắt hí môi dày, lạnh lùng vô cảm.
" Tiểu y tá" lầm bầm một câu Trương Tuấn nghe không hiểu, đoạn đi ra ngoài, chậm rãi lần mò trong làn khói trắng để lên tầng cao nhất bệnh viện.
Trương Tuấn hơi chút do dự, liền đội mũ tàng hình, cẩn thận chậm rãi đi theo.
Bên trong bệnh viện, lúc này khắp các phòng bệnh cũng có những tên bác sĩ , y tá, bệnh nhân, người nhà khác bước ra, trong làn khói trắng đi tới, mục tiêu đều là tầng đỉnh của tòa nhà.
Bên ngoài, đám quân nhân canh giữ đã vội vàng tập hợp, muốn tiến vào trong tìm hiểu tình hình, nhưng vừa chạm đến làn khói đã ngất đi. Có một số tên xông vào được, gặp phải chính là phục kích chém giết, hai bên bắt đầu diễn ra một hồi chiến đấu.
" Gọi cho người của Tiên Long cục, bảo bọn họ đến cứu viện."
" Nhanh, trường hợp khẩn cấp"
" Kẻ địch xâm nhập, xin chỉ lệnh tổng bộ."
...
Tiên Long cục, một nơi không lộ ra ngoài ánh sáng, thần bí nhưng cũng mạnh mẽ và quyền lực nhất đất nước Đại Việt, bên trong bao gồm những tên cường giả tự xưng con rồng cháu tiên, lúc này đang có một cuộc điện thoại gọi đến.
" Chú Lâm, chuyện gì vậy?"
Một tên thanh niên tóc đỏ lười biếng gác chân trên ghế, dùng đầu gối kẹp điện thoại bên tai nhàm chán hỏi, ánh mắt không rời khỏi trò chơi PUBG trên màn hình trước mắt, hai tay vẫn liên tục múa chuột múa phím.
" Dương, nhanh, quân y 108 bị ngoại địch xâm nhập, nhanh gọi người đến cứu viện."
Âm thanh già nua gấp gáp vang lên, khiến thanh niên hơi giật mình nói ra.
" Là bọn nào vậy?"
" Chúng sử dụng Huyễn Mê trận, còn có sát thủ am hiểu dịch dung, là người Hàn quốc."
" Hàn quốc sao?"
" Cháu đừng nói nữa, nhanh tập hợp người đến.."
Thanh niên tóc đỏ đang muốn đi gọi người, nhớ ra gì đó, đột nhiên khóe môi nở một nụ cười nghiền ngẫm.
" Chú Lâm, để cháu đoán xem, mục tiêu của bọn chúng có phải là tầng cao nhất."
" Đúng vậy."
Tóc đỏ tựa hồ nghĩ đến gì đó khoái chí, cười rộ lên.
" Hahaha."
" Cháu cười gì thế, việc này không thể đùa được."
" Chú Lâm, cháu biết mục tiêu của bọn chúng rồi, là người đó?"
"Người đó là ai?"
"Chú không biết đâu, người đó mới vừa từ trên biển trở lại, cướp đi lợi ích của bọn chim bé đó, nên chúng căm tức mới cả gan đến ám sát đấy mà."
" Rốt cuộc cháu đang nói về cái gì?"
" Được rồi. Chú yên tâm, bọn tôm tép ấy sắp tiêu rồi. Chú chỉ cần cho người bao vây bên ngoài bệnh viện, giới nghiêm là được. Cháu còn có việc, bye chú."
Dứt lời, hắn liền cúp điện thoại, bỏ mặc đầu dây bên kia chú Lâm ngơ ngác không rõ.
Nghĩ ngợi một lát, lão liền trầm giọng, ra lệnh vào bên trong bộ đàm.
Ngân năm đó cũng được xem là mỹ nữ trong trường, ngoan hiền chăm chỉ, không đú đởn, mặc dù chấp nhận làm bạn gái hắn nhưng đôi bên chỉ dừng lại ở mức nắm tay.
Tuy nhiên không hiểu sao, chỉ qua một đoạn thời gian không gặp, cô nàng đã biến hóa khác xa như vậy.
Dù là gì, thì Ngân vẫn là một người bạn của Trương Tuấn, nên hắn liền mỉm cười hỏi.
"Mẹ tớ bảo cô bị ốm, nên tớ qua thăm. Cô thế nào rồi."
"Ưm, mẹ tớ đã tỉnh, nhưng vẫn còn phải đợi bác sĩ quan sát."
"Thế à, để tớ vào xem cô."
"Được rồi."
Ngân liền xoay người, muốn đưa Trương Tuấn vào thăm, bên ngoài một tên thanh niên bảnh bao đã đi đến, không kiên nhẫn nói.
"Ngân, em còn làm gì ở đây. Nhanh đi thôi, mà thằng này là ai?"
Hai người nghe tiếng, quay qua nhìn, Ngân có chút bối rối cười gượng trả lời.
"Anh Minh, đợi em chút. Đây là bạn em đến thăm mẹ."
Tên kia liếc mắt quét qua một chút Trương Tuấn, hơi hơi ghen tỵ vẻ đẹp mã của hắn, đoạn không thèm để ý đến phủi phủi tay.
"Thì cứ để nó vào thăm đi, mình đến quán bar thôi, anh đã đặt bàn rồi. Nhanh, bạn anh chúng nó đang đợi."
"Nhưng mà."
"Nhưng cái gì, không đi thì chia tay nhé."
Ngân do dự nghĩ ngợi một lúc, tiến lên ôm lấy cánh tay tên kia, lúng túng tránh né ánh mắt Trương Tuấn.
"Cậu vào đi, tớ còn có việc."
"Được, cậu đi đi."
Thanh niên kia lúc này mới thỏa mãn bước đi, bàn tay heo không kiêng nể gì lần mò xuống dưới bóp mông Ngân, mặc cho cô nàng yếu ớt kháng cự.
Trương Tuấn lắc lắc đầu, một mình chậm rãi đi vào trong, hỏi han một hồi, mới đến chỗ giường bệnh mẹ của Ngân đang nằm.
Lúc này gương mặt cô đang nhắm nghiền, trên người da thịt đầy những vết bỏng, mặc dù bị che lại nhưng vẫn còn có chỗ bị lộ ra.
Nghĩ đến hồi bé thường qua nhà cô chơi, còn được cô chở đi học cùng với Ngân, trong lòng Trương Tuấn đột nhiên trĩu nặng.
"Bác sĩ, bệnh nhân này thế nào rồi?"
"Cậu là?"
"Cháu là người nhà cô ấy"
"Bệnh nhân này thương thế rất nặng, chúng tôi vẫn đợi quan sát, cậu cứ yên tâm chờ đi."
Nghe hắn trả lời chung chung như vậy, Trương Tuấn liền không hỏi nữa.
Hắn lẳng lặng ngồi xuống quan sát, muốn tìm thời cơ thi châm để ổn định thể trạng, kinh mạch khí huyết của cô, giúp đám bác sĩ chữa trị thuận lợi hơn.
Tuy rằng có thể trực tiếp cứu tỉnh, nhưng vớ vẩn lại bị người giữ lại nghiên cứu mổ xẻ, đến lúc đó mất nhiều hơn được.
Bỗng nhiên, bên ngoài lúc này có từng tia khói trắng quỷ dị tràn vào, xuyên qua từng tia kẽ hở, ngập kín bệnh viện.
Đám người bác sĩ y tá, còn có bệnh nhân bắt đầu ầm ĩ kêu lên.
" Cái quái gì vậy?"
" Khói từ đâu ra thế?"
" Nhanh đi xem xem, là chỗ nào cháy nổ hay chập điện. "
" Không xong."
" Tăng cường cảnh giới, cảnh giới."
Một tên bác sĩ cao to hét lớn vội nói, ánh mắt dáo dác quan sát xung quanh, hồn nhiên không để ý tới phía sau một tiểu y tá lặng im tiến đến không một tiếng động.
Trong tay, là một con dao mổ sắc lẹm.
Phập.
Nghe thấy tiếng gió, tên bác sĩ quay người muốn phản ứng nhưng đã không kịp, phần cổ đã bị chọc thủng, hắn cố che lấy máu tươi đang cuồng phun ra, tuy nhiên rất nhanh vô lực ngã xuống.
Khói trắng bao trùm bệnh viện, hết thảy bệnh nhân bác sĩ đều bị ngất đi, trong đó không bao gồm Trương Tuấn.
Hắn giả ngất, quan sát rõ mồn một màn giết người vừa diễn ra, nội tâm khẽ động, liền sử dụng do thám.
Tiêu phí 50 điểm ngưỡng mộ, một đống thông tin hiện ra trước mắt.
Lee Jung Min, Hàn quốc sát thủ,....
Mẹ nó, sát thủ, còn là người Hàn quốc, sao lại xuất hiện ở đây.
Chậm đã.
Cái tên Lee Jung Min này, làm sao cứ thấy sai sai.
Chỉ thấy y tá kia sau khi hạ gục tên bác sĩ, liền đưa tay lên mặt xé toạc một cái,, gương mặt được cho xinh đẹp đột nhiên biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt đàn ông xấu xí, mắt hí môi dày, lạnh lùng vô cảm.
" Tiểu y tá" lầm bầm một câu Trương Tuấn nghe không hiểu, đoạn đi ra ngoài, chậm rãi lần mò trong làn khói trắng để lên tầng cao nhất bệnh viện.
Trương Tuấn hơi chút do dự, liền đội mũ tàng hình, cẩn thận chậm rãi đi theo.
Bên trong bệnh viện, lúc này khắp các phòng bệnh cũng có những tên bác sĩ , y tá, bệnh nhân, người nhà khác bước ra, trong làn khói trắng đi tới, mục tiêu đều là tầng đỉnh của tòa nhà.
Bên ngoài, đám quân nhân canh giữ đã vội vàng tập hợp, muốn tiến vào trong tìm hiểu tình hình, nhưng vừa chạm đến làn khói đã ngất đi. Có một số tên xông vào được, gặp phải chính là phục kích chém giết, hai bên bắt đầu diễn ra một hồi chiến đấu.
" Gọi cho người của Tiên Long cục, bảo bọn họ đến cứu viện."
" Nhanh, trường hợp khẩn cấp"
" Kẻ địch xâm nhập, xin chỉ lệnh tổng bộ."
...
Tiên Long cục, một nơi không lộ ra ngoài ánh sáng, thần bí nhưng cũng mạnh mẽ và quyền lực nhất đất nước Đại Việt, bên trong bao gồm những tên cường giả tự xưng con rồng cháu tiên, lúc này đang có một cuộc điện thoại gọi đến.
" Chú Lâm, chuyện gì vậy?"
Một tên thanh niên tóc đỏ lười biếng gác chân trên ghế, dùng đầu gối kẹp điện thoại bên tai nhàm chán hỏi, ánh mắt không rời khỏi trò chơi PUBG trên màn hình trước mắt, hai tay vẫn liên tục múa chuột múa phím.
" Dương, nhanh, quân y 108 bị ngoại địch xâm nhập, nhanh gọi người đến cứu viện."
Âm thanh già nua gấp gáp vang lên, khiến thanh niên hơi giật mình nói ra.
" Là bọn nào vậy?"
" Chúng sử dụng Huyễn Mê trận, còn có sát thủ am hiểu dịch dung, là người Hàn quốc."
" Hàn quốc sao?"
" Cháu đừng nói nữa, nhanh tập hợp người đến.."
Thanh niên tóc đỏ đang muốn đi gọi người, nhớ ra gì đó, đột nhiên khóe môi nở một nụ cười nghiền ngẫm.
" Chú Lâm, để cháu đoán xem, mục tiêu của bọn chúng có phải là tầng cao nhất."
" Đúng vậy."
Tóc đỏ tựa hồ nghĩ đến gì đó khoái chí, cười rộ lên.
" Hahaha."
" Cháu cười gì thế, việc này không thể đùa được."
" Chú Lâm, cháu biết mục tiêu của bọn chúng rồi, là người đó?"
"Người đó là ai?"
"Chú không biết đâu, người đó mới vừa từ trên biển trở lại, cướp đi lợi ích của bọn chim bé đó, nên chúng căm tức mới cả gan đến ám sát đấy mà."
" Rốt cuộc cháu đang nói về cái gì?"
" Được rồi. Chú yên tâm, bọn tôm tép ấy sắp tiêu rồi. Chú chỉ cần cho người bao vây bên ngoài bệnh viện, giới nghiêm là được. Cháu còn có việc, bye chú."
Dứt lời, hắn liền cúp điện thoại, bỏ mặc đầu dây bên kia chú Lâm ngơ ngác không rõ.
Nghĩ ngợi một lát, lão liền trầm giọng, ra lệnh vào bên trong bộ đàm.