Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Vào một cái quán cơm, đoàn người ăn no uống say.
Trông thấy Kiều Phong có vẻ buồn buồn, muốn nói lại thôi, Trương Tuấn hiểu ra, hắn liền đặc biệt gọi cho Kiều Phong mấy chai rượu nếp quê tự nấu.
"Đa tạ Tuấn đệ."
Kiều Phong vui vẻ nói, cởi cái nắp chai bằng lá chuối ra.
Ngửi ngửi mùi rượu thơm nồng, tràn đầy hương vị kích thích, hắn hài lòng cười ha hả, đoạn gọi với ra.
"Tiểu nhị, có thể cho tại hạ mượn hai cái bát lớn được không, để ta và vị huynh đệ đây uống cho thoải mái."
Tên nhân viên phục vụ ngơ ngác, bên cạnh khách nhân thì cười trêu chọc.
"Xem kìa, một thằng ngộ phim Tàu."
"Haha, tiểu nhị, tiểu nhị, cho cháu một chai coca với."
"Đủ rồi, đừng học theo tên điên kia, về nhà cha cấm con xem phim khựa nữa."
"Hic..."
Trương Tuấn đen mặt, nghe đến âm thanh xung quanh, bên cạnh chúng nữ che miệng cười, hắn liền từ chối.
"Phong huynh, ngươi một mình tự uống là được rồi."
Hắn vừa nói, vừa vội vã cầm lấy ghế ngồi tránh xa xa, một bộ không quen tên kia.
Một phần là xấu hổ, càng nhiều là do hắn không thích uống rượu.
Mặc dù còn có chút tiếc nuối, bởi không có vị anh hùng nào để thỏa sức cạn bát với mình, nhưng Kiều Phong lúc này vẫn rất vui vẻ.
Đồ ăn ngon thì ngon, mới lạ, đậm đà đủ loại hương vị, rượu thì lại mạnh, uống vào cháy phê cổ họng.
Quả thật là thiên đường.
Bây giờ mà có vị hảo hán nào cùng nhau luận võ đại chiến mấy trăm mấy vạn hiệp, nhân sinh mới thật sự là hoàn hảo.
Nghĩ đến, ánh mắt hắn liền liếc liếc về phía Trương Tuấn, trong mắt tràn ngập đấu chí.
Vị tiểu huynh đệ được lão thiên gia lựa chọn thực hiện sứ mệnh cao cả nào đó, thực lực nên đạt đến cấp độ nào đây, thật nóng lòng muốn biết a.
Trương Tuấn bị hắn nhìn toàn thân ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.
Thấy chúng nữ đã ăn xong, hắn liền gọi taxi đưa các nàng về.
Về phần Kiều Phong, nghĩ đến dáng vẻ hai lúa của hắn, Trương Tuấn liền nảy sinh ý muốn trêu chọc.
"Phong huynh, để ta đưa huynh đến chỗ này mở mang tầm mắt."
Kiều Phong vui vẻ.
"Tốt."
.
Quán bar Lạc Thiên.
Nơi này bầu không khí ngày cũng như đêm, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt vô cùng, nam thanh nữ tú tụ tập chơi đùa không biết mệt mỏi.
Kiều Phong lắng nghe bên tai âm thanh hỗn loạn, trong lòng có chút không thoải mái.
"Tuấn đệ, nơi này là nơi nào?"
Trương Tuấn cười cười, dẫn đầu đi tới.
"Nơi này gọi là bar, quán bar, trong này là chỗ để mọi người đến vui chơi, còn có thể thỏa sức uống những loại rượu mạnh..."
Nghe đến rượu, Kiều Phong liền dâng lên hứng thú.
"Tốt, vậy chúng ta cùng nhau tiến vào thôi."
Bảo vệ thấy Kiều Phong ăn mặc cổ trang kỳ lạ, tiến lên muốn can ngăn, bỗng bên tai bộ đàm vang lên một giọng nói, khiến hắn giật mình lui lại, đoạn liền không để ý đến.
Hai người trước sau luồn lách qua những đám người náo nhiệt nhảy múa, bên thân các em gái xinh đẹp ăn mặc hở hang uốn éo, khiêu gợi không ngừng, khiến Kiều Phong vô cùng xấu hổ.
"Đại ca, anh đến rồi."
Bên trong một căn phòng riêng, Châu Việt Cường đang ngồi, thấy Trương Tuấn bước vào liền hồ hởi đứng dậy nghênh đón.
"Tuấn đệ, nữ nhân nơi này thật quá mức phóng đãng.."
Kiều Phong phía sau theo tới, một bộ chật vật khổ sở nói ra, khiến Châu Việt Cường nghi hoặc.
"Đây là..."
Trương Tuấn thong thả đặt mông ngồi xuống, đoạn chậm rãi giới thiệu.
"Đây là Kiều Phong, vị huynh đệ mà anh đã nhắn tin trong điện thoại. Việc anh bảo chú chuẩn bị, thế nào rồi?"
Châu Việt Cường vui vẻ vỗ vỗ ngực.
"Đại ca có lời, em đương nhiên không dám sơ suất. Đồ uống và người đều đã chuẩn bị xong, bảo đảm anh Phong đây thỏa mãn."
Nói rồi, hắn đứng dậy, cung kính đưa tay.
"Anh Phong, mời."
Kiều Phong nghi hoặc nhìn qua Trương Tuấn, thấy tên kia gật đầu, hắn liền đứng dậy, sải bước đi theo phía sau Châu Việt Cường.
Qua một căn phòng khác, đã thấy hơn chục tên mập, cái bụng bia béo căng chứng tỏ tửu lượng rất khá, đang ngồi chờ đợi cùng với mấy thùng bia Sài Gòn to tướng, trên bàn còn có đủ các loại chai rượu xanh đỏ.
Bên cạnh, là mấy em gái tươi cười, khoanh tay chờ đợi, trên thân quần áo thiếu vải khiến Kiều Phong vội vã đưa mắt nhìn lên trần nhà.
"Anh Phong, nghe nói anh muốn uống, em đã tìm mấy người đến để hầu hạ, hi vọng anh được hài lòng."
Châu Việt Cường cười cười để Kiều Phong đi vào, đoạn hạ đạt mệnh lệnh.
"Tận tình phục vụ vị này thật tốt, xong việc tao sẽ có thưởng."
Nói đoạn, hắn liền khép cửa lại, trở về phòng cũ.
.
"Ngồi đi."
Trương Tuấn để Châu Việt Cường ngồi xuống, đoạn hỏi.
"Chú bảo chú đang có công ty dược phải không?"
"Đúng vậy. Đại ca, anh quả thật là thần y, hơn nữa viên thuốc anh cho em là gì vậy, nuốt vào tinh thần sáng láng, cả người dường như cũng khỏe mạnh hơn nhiều.."
Châu Việt Cường mừng rỡ nói, đoạn mắt sáng lên.
"Em đã đi khám tổng quát, bác sĩ nói tố chất cơ thể em bây giờ còn tốt hơn đại đa số người bình thường, lẽ nào..."
Trương Tuấn đưa tay ngăn thằng này lại, không cho hắn nói tiếp.
"Được rồi, anh muốn hỏi chú việc này."
Trông thấy hắn bộ dáng nghiêm túc, Châu Việt Cường liền im miệng, kính cẩn khoanh tay lắng nghe.
"Anh có một loại đan dược, có công hiệu dưỡng dung tuyệt vời, cái gì mụn nhọt tàn nhang nấm ngứa đều có thể trị trong tích tắc, chú xem, đồ chơi này có thể bán ra không?"
Nghe hắn nói vậy, Châu Việt Cường kinh ngạc.
"Thật sự, đan dược anh nói thần kỳ như vậy."
"Ừ."
Ngoài dự kiến của Trương Tuấn, Châu Việt Cường thế mà do dự.
Qua một hồi lâu, hắn mới cẩn thận nói.
"Đại ca, chuyện này khó làm. Đồ vật anh nói, bán ra có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng anh nghĩ xem, thứ có thể kiếm lời nhiều như vậy, sẽ không khiến người khác để ý đến hay sao?"
Trương Tuấn cười nhạt, không cho là việc quan trọng.
"Để ý sao, anh không sợ."
Châu Việt Cường mặt ủ mày chau.
"Ngành y dược này, thật ra không đơn giản như anh nghĩ đâu. Đan dược anh nói, trước đây cũng đã có người bán ra, thậm chí là lợi hại hơn, nhưng tất cả đều bị phong sát."
Lần này, đến phiên Trương Tuấn kinh ngạc.
"Phong sát?"
Châu Việt Cường tận tình giải thích cho hắn.
"Đúng vậy, phong sát. Đó là từ ngữ chuyên môn, nói về việc một cá nhân bị tập thể liên kết đánh giết toàn diện.. Đại ca, thật ra ngành y dược trước nay đều bị các gia tộc ẩn thế ở sau màn lũng đoạn. Những sản phẩm dưỡng da cao cấp, hay thuốc bắc đều là từ tay bọn hắn mà ra. Kể cả việc phân phối thuốc tây, cũng là bọn hắn nắm quyền chủ đạo.."
"Bây giờ, hầu như không có loại thuốc mới nào xuất hiện, có cũng chỉ là mấy cái loại kem trộn, thuốc tăng cân vớ vẩn để lừa đảo, bọn hắn cũng không thèm quan tâm..."
Dừng một lúc, hắn mới khô khốc nói tiếp.
"Nếu có một loại sản phẩm mới đưa ra mà chưa được bọn hắn thông qua, về cơ bản là không có cách nào hoạt động, bởi sẽ bị bọn hắn khắp nơi làm khó, thậm chí là tiêu diệt..."
Trương Tuấn nghi hoặc.
"Thông qua?"
"Đúng vậy, cần phải nộp cho bọn hắn một phần tiền lời thu được từ việc buôn bán loại sản phẩm mới kia, thường là rất cắt cổ..."
"Quốc gia không để ý đến vấn đề này sao?"
"Có, nhưng vấn đề là thân yếu thế cô, chưa kịp động đậy đã bị đánh cho tan nát, thì còn có thể làm gì. Hơn nữa, quốc gia đối với ẩn thế gia tộc có nhiều quan hệ không rõ, cho nên khá thiên vị bọn hắn.."
"Ra vậy."
Trương Tuấn ngẫm nghĩ một hồi, xem ra là trước khi lo lắng chu toàn, không nên luyện đan bán thuốc vội.
May mắn bản thân hỏi trước, nếu không đột nhiên đưa ra bán đại trà các loại đan dược như vậy, không bị người đỏ mắt mới là lạ.
Đến lúc đó, muốn yên ổn phát triển, là không thể nào.
Trong mắt tinh quang lóe lên, hắn liền cười nhạt.
"Chậm đã, kem trộn sao, haha.."
.
.
////
Cầu like chương, cầu ủng hộ.
Trông thấy Kiều Phong có vẻ buồn buồn, muốn nói lại thôi, Trương Tuấn hiểu ra, hắn liền đặc biệt gọi cho Kiều Phong mấy chai rượu nếp quê tự nấu.
"Đa tạ Tuấn đệ."
Kiều Phong vui vẻ nói, cởi cái nắp chai bằng lá chuối ra.
Ngửi ngửi mùi rượu thơm nồng, tràn đầy hương vị kích thích, hắn hài lòng cười ha hả, đoạn gọi với ra.
"Tiểu nhị, có thể cho tại hạ mượn hai cái bát lớn được không, để ta và vị huynh đệ đây uống cho thoải mái."
Tên nhân viên phục vụ ngơ ngác, bên cạnh khách nhân thì cười trêu chọc.
"Xem kìa, một thằng ngộ phim Tàu."
"Haha, tiểu nhị, tiểu nhị, cho cháu một chai coca với."
"Đủ rồi, đừng học theo tên điên kia, về nhà cha cấm con xem phim khựa nữa."
"Hic..."
Trương Tuấn đen mặt, nghe đến âm thanh xung quanh, bên cạnh chúng nữ che miệng cười, hắn liền từ chối.
"Phong huynh, ngươi một mình tự uống là được rồi."
Hắn vừa nói, vừa vội vã cầm lấy ghế ngồi tránh xa xa, một bộ không quen tên kia.
Một phần là xấu hổ, càng nhiều là do hắn không thích uống rượu.
Mặc dù còn có chút tiếc nuối, bởi không có vị anh hùng nào để thỏa sức cạn bát với mình, nhưng Kiều Phong lúc này vẫn rất vui vẻ.
Đồ ăn ngon thì ngon, mới lạ, đậm đà đủ loại hương vị, rượu thì lại mạnh, uống vào cháy phê cổ họng.
Quả thật là thiên đường.
Bây giờ mà có vị hảo hán nào cùng nhau luận võ đại chiến mấy trăm mấy vạn hiệp, nhân sinh mới thật sự là hoàn hảo.
Nghĩ đến, ánh mắt hắn liền liếc liếc về phía Trương Tuấn, trong mắt tràn ngập đấu chí.
Vị tiểu huynh đệ được lão thiên gia lựa chọn thực hiện sứ mệnh cao cả nào đó, thực lực nên đạt đến cấp độ nào đây, thật nóng lòng muốn biết a.
Trương Tuấn bị hắn nhìn toàn thân ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.
Thấy chúng nữ đã ăn xong, hắn liền gọi taxi đưa các nàng về.
Về phần Kiều Phong, nghĩ đến dáng vẻ hai lúa của hắn, Trương Tuấn liền nảy sinh ý muốn trêu chọc.
"Phong huynh, để ta đưa huynh đến chỗ này mở mang tầm mắt."
Kiều Phong vui vẻ.
"Tốt."
.
Quán bar Lạc Thiên.
Nơi này bầu không khí ngày cũng như đêm, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt vô cùng, nam thanh nữ tú tụ tập chơi đùa không biết mệt mỏi.
Kiều Phong lắng nghe bên tai âm thanh hỗn loạn, trong lòng có chút không thoải mái.
"Tuấn đệ, nơi này là nơi nào?"
Trương Tuấn cười cười, dẫn đầu đi tới.
"Nơi này gọi là bar, quán bar, trong này là chỗ để mọi người đến vui chơi, còn có thể thỏa sức uống những loại rượu mạnh..."
Nghe đến rượu, Kiều Phong liền dâng lên hứng thú.
"Tốt, vậy chúng ta cùng nhau tiến vào thôi."
Bảo vệ thấy Kiều Phong ăn mặc cổ trang kỳ lạ, tiến lên muốn can ngăn, bỗng bên tai bộ đàm vang lên một giọng nói, khiến hắn giật mình lui lại, đoạn liền không để ý đến.
Hai người trước sau luồn lách qua những đám người náo nhiệt nhảy múa, bên thân các em gái xinh đẹp ăn mặc hở hang uốn éo, khiêu gợi không ngừng, khiến Kiều Phong vô cùng xấu hổ.
"Đại ca, anh đến rồi."
Bên trong một căn phòng riêng, Châu Việt Cường đang ngồi, thấy Trương Tuấn bước vào liền hồ hởi đứng dậy nghênh đón.
"Tuấn đệ, nữ nhân nơi này thật quá mức phóng đãng.."
Kiều Phong phía sau theo tới, một bộ chật vật khổ sở nói ra, khiến Châu Việt Cường nghi hoặc.
"Đây là..."
Trương Tuấn thong thả đặt mông ngồi xuống, đoạn chậm rãi giới thiệu.
"Đây là Kiều Phong, vị huynh đệ mà anh đã nhắn tin trong điện thoại. Việc anh bảo chú chuẩn bị, thế nào rồi?"
Châu Việt Cường vui vẻ vỗ vỗ ngực.
"Đại ca có lời, em đương nhiên không dám sơ suất. Đồ uống và người đều đã chuẩn bị xong, bảo đảm anh Phong đây thỏa mãn."
Nói rồi, hắn đứng dậy, cung kính đưa tay.
"Anh Phong, mời."
Kiều Phong nghi hoặc nhìn qua Trương Tuấn, thấy tên kia gật đầu, hắn liền đứng dậy, sải bước đi theo phía sau Châu Việt Cường.
Qua một căn phòng khác, đã thấy hơn chục tên mập, cái bụng bia béo căng chứng tỏ tửu lượng rất khá, đang ngồi chờ đợi cùng với mấy thùng bia Sài Gòn to tướng, trên bàn còn có đủ các loại chai rượu xanh đỏ.
Bên cạnh, là mấy em gái tươi cười, khoanh tay chờ đợi, trên thân quần áo thiếu vải khiến Kiều Phong vội vã đưa mắt nhìn lên trần nhà.
"Anh Phong, nghe nói anh muốn uống, em đã tìm mấy người đến để hầu hạ, hi vọng anh được hài lòng."
Châu Việt Cường cười cười để Kiều Phong đi vào, đoạn hạ đạt mệnh lệnh.
"Tận tình phục vụ vị này thật tốt, xong việc tao sẽ có thưởng."
Nói đoạn, hắn liền khép cửa lại, trở về phòng cũ.
.
"Ngồi đi."
Trương Tuấn để Châu Việt Cường ngồi xuống, đoạn hỏi.
"Chú bảo chú đang có công ty dược phải không?"
"Đúng vậy. Đại ca, anh quả thật là thần y, hơn nữa viên thuốc anh cho em là gì vậy, nuốt vào tinh thần sáng láng, cả người dường như cũng khỏe mạnh hơn nhiều.."
Châu Việt Cường mừng rỡ nói, đoạn mắt sáng lên.
"Em đã đi khám tổng quát, bác sĩ nói tố chất cơ thể em bây giờ còn tốt hơn đại đa số người bình thường, lẽ nào..."
Trương Tuấn đưa tay ngăn thằng này lại, không cho hắn nói tiếp.
"Được rồi, anh muốn hỏi chú việc này."
Trông thấy hắn bộ dáng nghiêm túc, Châu Việt Cường liền im miệng, kính cẩn khoanh tay lắng nghe.
"Anh có một loại đan dược, có công hiệu dưỡng dung tuyệt vời, cái gì mụn nhọt tàn nhang nấm ngứa đều có thể trị trong tích tắc, chú xem, đồ chơi này có thể bán ra không?"
Nghe hắn nói vậy, Châu Việt Cường kinh ngạc.
"Thật sự, đan dược anh nói thần kỳ như vậy."
"Ừ."
Ngoài dự kiến của Trương Tuấn, Châu Việt Cường thế mà do dự.
Qua một hồi lâu, hắn mới cẩn thận nói.
"Đại ca, chuyện này khó làm. Đồ vật anh nói, bán ra có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng anh nghĩ xem, thứ có thể kiếm lời nhiều như vậy, sẽ không khiến người khác để ý đến hay sao?"
Trương Tuấn cười nhạt, không cho là việc quan trọng.
"Để ý sao, anh không sợ."
Châu Việt Cường mặt ủ mày chau.
"Ngành y dược này, thật ra không đơn giản như anh nghĩ đâu. Đan dược anh nói, trước đây cũng đã có người bán ra, thậm chí là lợi hại hơn, nhưng tất cả đều bị phong sát."
Lần này, đến phiên Trương Tuấn kinh ngạc.
"Phong sát?"
Châu Việt Cường tận tình giải thích cho hắn.
"Đúng vậy, phong sát. Đó là từ ngữ chuyên môn, nói về việc một cá nhân bị tập thể liên kết đánh giết toàn diện.. Đại ca, thật ra ngành y dược trước nay đều bị các gia tộc ẩn thế ở sau màn lũng đoạn. Những sản phẩm dưỡng da cao cấp, hay thuốc bắc đều là từ tay bọn hắn mà ra. Kể cả việc phân phối thuốc tây, cũng là bọn hắn nắm quyền chủ đạo.."
"Bây giờ, hầu như không có loại thuốc mới nào xuất hiện, có cũng chỉ là mấy cái loại kem trộn, thuốc tăng cân vớ vẩn để lừa đảo, bọn hắn cũng không thèm quan tâm..."
Dừng một lúc, hắn mới khô khốc nói tiếp.
"Nếu có một loại sản phẩm mới đưa ra mà chưa được bọn hắn thông qua, về cơ bản là không có cách nào hoạt động, bởi sẽ bị bọn hắn khắp nơi làm khó, thậm chí là tiêu diệt..."
Trương Tuấn nghi hoặc.
"Thông qua?"
"Đúng vậy, cần phải nộp cho bọn hắn một phần tiền lời thu được từ việc buôn bán loại sản phẩm mới kia, thường là rất cắt cổ..."
"Quốc gia không để ý đến vấn đề này sao?"
"Có, nhưng vấn đề là thân yếu thế cô, chưa kịp động đậy đã bị đánh cho tan nát, thì còn có thể làm gì. Hơn nữa, quốc gia đối với ẩn thế gia tộc có nhiều quan hệ không rõ, cho nên khá thiên vị bọn hắn.."
"Ra vậy."
Trương Tuấn ngẫm nghĩ một hồi, xem ra là trước khi lo lắng chu toàn, không nên luyện đan bán thuốc vội.
May mắn bản thân hỏi trước, nếu không đột nhiên đưa ra bán đại trà các loại đan dược như vậy, không bị người đỏ mắt mới là lạ.
Đến lúc đó, muốn yên ổn phát triển, là không thể nào.
Trong mắt tinh quang lóe lên, hắn liền cười nhạt.
"Chậm đã, kem trộn sao, haha.."
.
.
////
Cầu like chương, cầu ủng hộ.
Bình luận facebook